Mở hư động nối xuyên môn phái qua, cả năm người bước vào. Không gian ngay lập tức chuyển dời về Thiết Ngũ Phong.
Đập vào mắt của năm người đó chính là một khung cảnh hỗn loạn, cả môn phái đắm chiền vào trong biển lửa, xác người lê lết khắp nơi! Trần Tuấn thấy vậy thì nheo mắt đầy khó chịu.
Sau đấy là một màn giao đấu cực kỳ hoàng tráng của một tiểu la lỵ (cô bé) với hi vị cao nhân Chân Tiên cảnh và Địa Tiên cảnh.
Do mới sinh cách đây chưa được bao lâu thế nên Nguyệt Liên Yêu mặc dù được dưỡng dục từ bảo vật Nghịch Thiên của cường giả Tổ Tiên Cảnh thập tam trọng (tương đương cường giả nửa bước Siêu Phàm cảnh), vừa sinh là đã sở hữu một thân tu vio cường hãn ngưng ra pháp tắc lực lượng, pháp lực, nhưng cũng không phải là đối thủ của hai người này.
Chẳng mấy chốc sau ba bốn chiêu giáo phong thì Nguyệt Liên Yêu liền bị đành bay. Nàng ta như con diều bị đứt dây, bị hai cường giả là Dương Thuần Nam, Lý Chân Hoàn lần lượt cho hai kiếm thổi bay. Như thế nào mà nàng ta lại vô tình rơi xuống cày một đường thật dà rồi dừng lạ trước chân Trần Tuấn.
Trần Tuấn nhìn tấy Nguyệt Liên Yêu liền nhận ra khí tức của nó có giống đôi phần với Nguyệt Hoa Sen mà hắn mua từ buổi đấu giá về, thứ đã khiến cho địa vị cân bằng của hắn và Phạm Linh Nhi chỉ trong chút lát sụp đổ.
Hắn cao ngạo bay lơ lửng trên đầu nàng hỏi:
- Ngươi chính là búp hoa cất trong hộp đó? Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra vậy?
Dương Thuần Nam từ trên trời đạp không phóng tới. Hắn mang theo sát khí kinh khủng nói:
- Các ngươi cấu kết với Yêu tộc, phản bội lại đồng tộc thế nên chết đi!
Dương Thuần Nam cầm kiếm chém tới một kiếm Long Trung Bình Sơn. Long hình theo kiếm của hắn mà huyễn hóa ra, nhắm về phía Trần Tuấn mà đâm tới! Long hình cùng thanh kiếm sắc nhọn hòa làm một, tạo nên một công kích kinh khủng làm cho phong cương nổi lên khắp trời, bụi mù bay túi mụi.
Nguyệt Liên Yêu thấy một đòn chí mạng ấy thì mặc kể cả thương thế trên người, hét lớn cảnh báo cho Trần Tuấn:
- Chủ nhân cẩn thận!
Trước một đòn chấn động cả một mảnh đất đó Trần Tuấn chỉ nhẹ nhàng phẩy tay nói:
- Ta không có hổi ngươi. Ngưng Xích, trói!
Đột nhiên cả cơ thể đang lao như một viên pháo của Dương Thuần Nam đột nhiên bị đột ngột dừng lại. Hắn cố gắng cựa quậy đâm tới nhưng vô lực, Ngưng Xích vô tung vô ảnh, bất diệt bất phá đã trói hắn, ù hắn có là cường giả cao cấp hơn đi chăng nữa, nếu không biết tường tận thuật pháp này cũng không thể làm gì khác ngoài chịu trói.
Dương Thuần Nam tuy đã bị trói tay chân nhưng mồn hắn vẫn luôn miệng chửi rủa, hắn nói:
- Mẹ cha các ngươi đám phản loạn. Các ngươi chính là nỗ nhục nhã lớn nhất của Nhân tộc chúng ta, thánh tổ của chúng ta cùng tổ tiên của bọn chúng chính là kẻ địch không đội trời chung. Yêu tộc chỉ là nô bộc cho Nhân tộc, bọn chúng chỉ xứng đáng làm thú cưỡi, vật chăng nuôi cho chúng ta mà thôi!...
Về sau những lời chửi rủa là nhũng lời miệt thị cực kỳ nặng nề, nặng nề đến phải nói là không thể nào nghe lột tai đươc. Thân là một người lớn lên trong một xã hội khá bình đẳng chỉ có kẻ làm việc hai mươi tám tiếng với kẻ ăn hại nằm hủ trên ghế mà thôi, thế nên những lời miệt thị này của Dương Thuần Nam khiến cho Trần Tuấn hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu, cực kỳ khó nghe.
Hặn lắc đầu nói:
- Nhìn lão như thế này mà còn lãi nhãi về nạn phân biệt chủng tộc nữa, ây dà. Lão có cần ta dạy cho lão về lịch sử hơn hai ngàn năm ở trái đất hay không?
Trần Tuấn bấm quyets, hóa luôn cái mõm của Dương Thuần Nam lại. Dương Thuần Nam cố gắng dãy dự, nhưng vẫn như cũ vô lực.
Nguyệt Liên Yêu thánh cảnh này thì ngây hết cả người, một cường giả Chân Tiên cảnh mà vị chủ nhá đã mua nàng đây lại có thể sử dụng chưa đến hai chiêu liền có thể chế ngự được hắn ta.
Trần Tuấn quay mặt về phía Nguyệt Liên Yêu hỏi:
- Ta hỏi ngươi đấy,s ao ngươi không trả lời.
Nguyệt Liên Yêu thều thào đáp:
- Chủ nhân... Ta đích thực là búp bông mà ngài mua... Khục khục.
Chưa nói hết câu thì thương thế của Nguyệt Liên Yêu lại trở nên rộng hơn, hai nhát chém ở trước ngực bắt đầu rơm rớm chảy ra máu, thân thể thì vô lực, không thể nào cử động được.
Trần Tuấn điểm một đạo bạch quang trên người của tiểu yêu Nguyệt Liên. Một cỗ khia ẩm áp chảy theo kinh mạch của nàng tụ lại đan điển. Thương thế ngay lập tức được chữa khỏi, nội thương trong cơ thể vốn đã được xác định gần như vô phương cứu chữa lại có thể ngay lập tức hồi phục, cơ thể hoàn toàn không giống như đã từng chiến đấu qua một phen sinh tử.
Nguyệt Liên Yêu ngay lập tức quỳ xuống nói:
- Đa tạ chủ nhân.
- Được rồi, kể ta nghe đi. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, sau tất cả mọi người lị nằm la liệt như thế?
Nguyệ Liên Yêu bắt đầu kể, nàng ta nháy hai đôi mắt long lanh to tròn, tựa như nước của mình nói:
- Nguyên là hạ yêu cảm nhận được khai tức của tổ tiên chúng ta nên mới rục rịch xuất thế. Nhưng hạ yêu không ngờ vừa mới xuất thế liền có người giết tới.
Trần Tuấn, hắn căn bản không hề quan tâm đến sự sống còn của Thiết Bạch Phong tí nào. Theo đạo lý thì hắn đã tre hết nợ dưỡng dục của Thiết Bạch Phong vào mấy ngàn năm trước rồi, Thiết Bạch Phong hiện giờ đói với hắn bất quá chỉ là một cái nhà trọ miễn phí mà thôi, không hơn không kém.
Nhưng đối với sự kiện ngày hôm nay Trần Tuấn đặc biệt phải lưu tâm.
Hắn khi tạo ra Tứ Linh trận đã đặt ra điều kiện là chỉ bảo vệ bên ngoài không bảo vệ bên trong, cái luật không bảo vệ bên trong đấy được sinh ra nhằm để cho các đệ tử ma luyện, khiêu chiến lẫn nhau,... Có thương thế thì đã có người khác chăm lo, Tứ Linh trận can thiệp vào chuyện đó thì có phần hơi quá đáng. Thế nên sự tình có thể diệt môn này phải là người trong môn phái đánh ra, mà tại sao hắn có thể thuận lợi đi vào trong trong khi có Tứ Linh trận? Đấy, chính chuyện đấy mới là thứ hắn quan tâm.
Trần Tuấn chỉ vào vào lão già Dương Thuần Nam đó hỏi lại:
- Người gây nên sự tình này chính là hắn?
Nguyệt Liên Yêu gật đầu đáp:
- Vâng thưa đại nhân, hắn chính là người đánh chết gần như những đệ tr và trưởng lão ở đại điện.
Trần Tuấn bước tới giải cấm chú hỏi:
- Ngươi là ai? Có thù gì với Thiết Bạch Phong chúng ta mà phải đại khai sát giới như thế? Ngươi không biết giết người sẽ tạo nên thiên khiển à? (Nói thế chứ đấng đập bao nhiêu con ruồi rồi mà chả thấy sấm đâu)
Dương Thuần Nam đang định gào lên chửi ầm ầm vào mặt Trần Tuấn thì đột nhiên hắn thấy một cỗ uy áp cao cao tại thượng đang giáng xuống đầu mình. Nhìn thẳng vào mắt thanh niên tóc trắng trước mặt, cỗ uy áp ấy càng rõ ràng hơn một bậc. Uy áp này đến cả tông chủ của hắn cũng không thể nào có được!
Tu Chân Giới là một thế giới nơi đạo đức, nhân tính,... Đều có thể được định đoạt bằng thực lực! Thực lực vi tôn, ngươi có thực lực ngươi đấm chết mấy con tiểu tam là Nữ Đế cùng với Thiên Đế tứ phương cai trị Thiên Giới cũng chả có việc gì phải quan ngại.
Dương Thuần Nam sau khi chứng nhận uy á không thể nào nhìn thấu được của Trần Tuấn thì như con cẩu bị người ta đánh cho một trận, rụp đuôi xị mặt nói:
- Đại nhân, ta biết ngươi cường ngạn, có thực lực. Nhưng đai nhân nên biết rằng Yêu tộc đối với chúng ta chính là một mối nguy cơ lớn! Bọn chúng sau khi có linh trí sẽ bắt đầu tu luyện, sau khi tu luyện sẽ tìm những nhà phàm nhân yếu kém để mà ăn thịt gia tăng tu vi! Không những thế, bọn chúng còn chính là những thứ dễ bị cám dỗ nhất bổi Ma tộc, vốn chính là địch nhân lớn nhất của cả thế giang này! Để dập trụi nguy cơ, bọn chúng phải bị thuần phục thành sủng thú, nếu không thì phải trở thành một nguyên liệu để luyện thành đan!
Nguyệt Liên Yêu nghe Dương Thuần Nam nói thế thì tức giận nói:
- Sủng thú, nguyên liệu luyện đan? Các ngươi xem chúng là cái quái gì vậy hả? Các ngươi nói chúng ta tìm những đầu phàm nhân mà ăn thịt gia tăng tu vi chính là xấu, vậy các ngươi lấy thân thể bọn ta, thần hồn bọn ta luyện thành binh, luyện thành đan vậy không phải là xâu sao? Ma tộc cám dỗ, ta thấy trong đám người bon người hơn ba thành chính là lấy kiên thức từ Ma tộc rồi! Đúng là nói mà không biết xẩu hổ!
Trần Tuấn hừ lạnh một cái, lạnh lùng nói:
- Hoa hoa, im miệng, ta không hỏi ngươi. Ta đang hỏi lão già trước mặt, ngươi sao dám xen vào!
Nguyệt Liên Yêu nghe thế thì kính sợ nói:
- Vâng hạ yêu biết sai, chỉ là hạ yêu chỉ do quá xúc động mà thôi, mong đại nhân tha lỗi.
Trần Tuấn thực chất đối với Yêu tộc không quá thành kiến, đầu tiên hắn không phải là ở cái Tu Chân Giới này từ khi còn nhỏ, nên không hề tiếp thu một chút văn hóa nào của bọn họ (thực ra là có nhưng khá ít), thứ hai hắn với Yêu tộc có một mối liên kết khá là tân thiết, bằng hữu là Long vương, tuy được gọi là một trong tam đại Linh thú bao gồm Phượng Hoàng, Kỳ Lân nhưng chung quy lại vẫn là yêu thú, lại có thêm một đầu đồ đệ là Long tộc nữa chứ. Thế nên đối với Yêu tộc Trần Tuấn không hề ghét bỏ gì mấy.
Hắn nghiêm mặt với Dương Thuần Nam nói:
- Yêu tộc thì đã sao? Yêu tộc là như thế nào? Ta kết giao với Yêu tộc các ngơi liền muốn giết bọn ta?
Dương Thuần Nam cứng rắn đáp:
- Đúng vậy, đại nhân ta biết nhà ngươi rất rất mạnh nhưng nếu ngươi dám phản bội lại đồng tộc chính mình thì cả Thiên giới sẽ không ai bỏ qua cho nhà ngươi đâu. Nguyên lý Yêu thú chính là sủng thú để người ta cưỡi lên chính là không thể bị thay thế! Yêu tộc vạn năm cũng không thể được cường thịnh!
Dói với một tên phân biệt chủng tộc đến múc nạng nề đến như lão già Dương Thuần Nam n, Trần Tuấn cũng không muốn tốn nước bọt để thuyết phục, dù sao nói hắn cũng không có nghe, thôi thì bỏ qua vậy.
Trần Tuấn cất bước dẫn theo Phạm Linh Nhi bay về đại điện, trên đường đi là vô số xác người nằm la liệt trên mặt đất. Đến trước ghế của chưởng môn liền thấy hai nhân ảnh không đầu là Hoàng Sư Bá, nguyên là chưởng môn của Thiết Bạch Phong hiện tại, Chiêu Hoàng Long, nguyên là lão tổ của Thiết Bạch Phong hiện tại. Cả hai người đều bị một kiếm ngọt lim lấy mạng, một chút cơ hội trở tay không có.
Từ trên đầu hắn đột nhiên có một tiếng hô lên:
- Phản tặc chết đi!
Phạm Linh Nhi kia không cần nói một lời, ngay lập tức cầm Linh Căn Kiếm của mình, phóng thích khỏi cơ thể Phạm Linh Nhi đón đỡ một đòn phục kích từ trên cao.
Một tiếng keng két toét lửa của binh khí va chạm. Phạm Linh Nhi kia vì không đủ thực lực thế nên đã bị một kiếm của kẻ phục kích kia chém một đòn thụ thương, rơi xuống đất. Do hồn thể tương thông thế nên khi Phạm Linh Nhi kia vừa thụ thương, Phạm Linh Nhi cũng liền cảm thấy cực kỳ đau đớn đến không thở nỗi.
Nguyên Anh hồn bị tổn thương nghiêm trọng thế nên liền ngay lập ức tan ra, quay lại đan điền của Phạm Linh Nhi dưỡng thương.
Vì Phạm Linh Nhi có tận hai Nguyên Anh hồn, một là Phạm Linh Nhi kia còn hay được gọi là A Linh, còn lại một Nguyên Anh hồn do Trần Tuấn tạo nên để thay thế. Thế nên khi Phạm Linh Nhi kia bị thuowg, Phạm Linh Nhi chỉ cảm thấy đau đớn do ùn thể tương thông mà thôi, kỳ thực không có thụ thương gì.
Nhưng Trần Tuấn thấy thé cũng nổi lên lửa giận. Hắn từ đầu đã sớm cảm ứng có người ở đây rồi, nhưng tên này lại không biết trời cao đất dày mà ngắm hắn và Phạm Linh Nhi một kiếm phục kích đâm ới, đúng là coi thường người quá mà!
Trần Tuấn chĩa hai ngón tay về phía nữ nhân trước mặt, niệm quyết:
- Mạch Tượng một trăm mười tám vị, toàn bộ Phong!
Nữ nhân của Ẩn Thế Kiếm Tiên Môn trước mặt đột nhiên thấy một đạo bạch quan nhỏ, dài như một sợi chỉ bắn tới mình. Nàng ta nhanh chân xử ra một bộ pháp, đạp mười tám bước, dịch chuyển hơn bốn mươi trượng khắp nơi.Nhưng đạo kim quan kia cứ như có tri thứ, nàng chạy đến đâu, nó liền bắn đến đấy!
Bị kim quan bắn vào, cả cơ thể của nàng ta lạnh toát. Toàn bộ huyệt vị, kinh mạch đều bị phong bế toàn bộ, do đó chân nguyên ở đan điền cũng bị khống chế vô lực không thể vận được sức, bây giờ so với phế nhân, nàng ta còn tàn tạ hơn.
Phạm Linh Nhi tức giận nhìn nữ nhân kia ngã gục trên đất, nói:
- Phu quân, con ả khốn khiếp này dám đánh lén chàng, để thiếp thành thành toàn cho ả xuống dưới Cõi U MInh, chịu đủ mười vạn năm tra tấn!
Phạm Linh Nhi láy ra Hồng Nhân Phi Cực Kiếm định một kiếm chém bây cơ thể của nữ nhân kia, sau đấy lấy hồn phách của nàng ta giam vào trong Hồn Lăng Trì trận cho chừa cái tội dám chủ động đả thương Trần Tuấn.
Trần Tuấn ngay lập tức khua tay ngăn lại nói:
- Không được Phạm Linh Nhi, giữ lại mạng bọn này ta có điều muốn làm với bọn chúng.
Phạm Linh Nhi vẫn còn tức gioaan nên ngay lập tức đáp lại nói:
- Không được, phu quân tha cho ả nhưng thiếp không thể nào tha được. Ả chính là chủ động giết chàng đấy!
- Linh Nhi!
Dói với sự mất bình tĩnh này của Phạm Linh Nhi, Trần Tuấn có đôi phần hiểu rõ. Với cái tính cách xấu như quỷ này của nàng thì cũng đúng thôi, ai đánh hắn mà nàng lại không muốn tra tấn tên đó. Nhưng đám người này đối với hắn còn có chút công dụng, tuy đã được nghe đôi phần về lịch sử của Tu Chân Giới thông qua lời kể của Long vương khi hắn lần đầu tiên tới Long cung chơi, nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì đó thiếu thiếu.
Tỷ như là Long vương chỉ biết một mảng lịch sử khi hắn mới xuất thế, sinh ra, hai hai nhà Nhân Yêu tranh đấu mà thôi, còn nguyên nhân thì hắn không có nói rõ ràng như thế nào. Trước thời đại Nhân Yêu đại chiến, còn có thời Hồng Hoang, một kỷ nguyên ổn định cũ sau khi Tu Chân Giới được sáng tạo ra, thời Thượng Cổ, thời kỳ Tu Chân Giới mới được khai sinh và thời kỳ Viễn Cổ, thời kỳ trước khi Tu Chân Giới được tạo ra.
Trần Tuấn linh cảm rằng chuyến xuất sơn tiếp theo của hắn có liên quang đến những thứ này. Nhưng qua lời giả thích của Long vương thì hiện tại lịch sử được ghi lại ở Hạ Giới, Tu Chân Giới chỉ là từ thời hai này Chánh Hữu đạ chiến mà thôi. Mà đối với thời kỳ đó ở đây cũng không ghi chép một cách rõ ràng, mơ mơ hồ hồ y hệt một mảnh truyện truyền thuyết hư ảo kể về sự tích hình thành của Thiên Giới mà thôi, k thể nào kham khảo được.
Mà theo hắn thấy thì những tên này, nhất là cái lão già bịu hắn trói ở bên Thiết Ngũ Sơn (Thiết Ngũ Phong) hiểu biết rất rõ hất là đối với cuộc chiến Yêu Nhân. Thông qua lần này hắn nhất định phải hỏi cho rõ ràng lành mạch mới được.
Trần Tuấn tay ấn pháp quyết, miệng niệm:
- Không Gian Chỉ Xích, khóa cho ta!
Cả không gian theo như ý của hắn vặn vẹo đem đám người Kiếm Tiên Môn gom về một chỗ sau đấy trói lại một nơi.
Trước khi tra hỏi thì hắn phải làm một việc mới được. Trần Tuấn không thể nào để mấy cái xác này nằm la liệt ở đây được, dù sao thì bọn họ cũng từng là những người cho hắn cơm ăn áo mặc mà, tuyệt nhưng những phải nể nghĩa chứ.
Trần Tuấn lấy một lá bùa từ trong nhẫn không gian ra vẽ lên một dòng bùa chú. Ngay sau khi bùa chú hoàn thành thì hắn điểm một đạo pháp lực của mình vào trong khiến nó bay lên trên không trung.
Từ mảnh bùa nhỏ bé ấy đọt nhiên xuất ra vô số sợi xích vàng được làm bằng giấy, đem tất cả những thi thể nằng la liệt trên mặt đất kéo lên
...
Đám người Đầu Trâu Mặt Ngựa, Hắc Bạch Vô Thường cùng một đám quỷ sai đang vui vẻ trên đường trở về Cõi U Minh, Địa Ngục Cửu U.
Hắc Vô Thường dữ tợn cười nói:
- Ha ha, lần này có nhiều hồn phách đến như vậy. Xem ra tháng này không đói rồi!
Bạch vô Thường đứng bên cạnh lắc đài nói;
- Ây, Hắc huynh, huynh lúc nào cũng chỉ biết đến tiền tài như thế. Chúng ta làm việc là vì muốn cùng đại nhân giúp đỡ Hạ Giới, diệt trừ đi âm khí khiến cho Ma tộc hạn chế sinh sôi nảy nở. Chứ đâu phải chỉ vì miếng ăn đâu.
Mặt Ngựa đi bên cạnh cầm dây xích dẫn theo một đám linh hồn nói:
- Nhưng Hắc Vô Thường đại nhân, đại nhân phải công nhận là năm nay địa phủ chúng ta bị hố một vố to như thế, khiến cho cả mấy huỳnh dệ đối suốt mấy ngày liền sao?
Bạch Vô Thương bất đắc dĩ gật đầu nói:
- Công nhận lần đó ta dại dột thật, xin lỗi các ngươi.
Đầu Trâu ăn ủi nói:
- Bạch Vô Thường đại nhân không cần tự trách minh như thế, chúng ta lần này đã bắt được hơn mấy trăm đầu người rôi. Có thể bù lại được phần đó rồi, đại nhân yên tâm đừng trách mình nữa.
Trong lúc bọn họ đang vui vẻ vì sắp được nhận lương vì đã làm việc chăm chỉ thì đột nhiên từ phía sau phóng tới mấy sợi dây thừng màu vàng, quấn lấy đám hồn phách mà đám người Hắc Bạch Vô Thường, Đầu Trâu Mặt Ngựa mái vừa câu được.
Sợ dây mạnh mẽ kém đám hồn phách về phía sau. Cẩm nhận được lực lượng chừng hãn, Đầu Trâu liền quay lại ra sức kéo lại.
Cơ bắp cứng rắn của hắn nổi lên thành từng múi to lớn tựa như sắt thép. Đầu Trâu gầm lên:
- Cha mẹ nhà các ngươi không có dạy à? Dám dành hồn phách với địa phủ chúng ta!
Bạch Vô thường thấy vậy cũng liền dùng [háp lực của mình trợ giúp Đầu Trâu kéo lại.
Bạch Vô Thường cung kính hỏi:
- Rốt cuộc là vị nào nàng chống lại quan sai địa phủ chúng ta thế?
Hác Vô Thường dữ tợn lè chiếc lưỡi dài hét lên:
- Bạch huynh, giờ này còn hỏi ai nữa, ra sức kéo đi. Dám hồn phách này mà trở về dương gian, Hạ Giới thì chúng ta sẽ bị Diệm Vương cùng đại nhân trách phạt mất!
Mặt Ngựa cùng ngay lập tức cầm lấy dây xích cùng với Đầu Trâu đối sức với sợi dây thừng vào kia. Nhưng đám quỷ sai thì làm gì có cửa mà so với đệ nhất sâu kiến Tổ Tiên cơ chứ?
Rất nhanh, bọn họ đã để vụt mất đống hồn phách bị Trần Tuấn câu hết về dương gian, Hạ Giới!
...
Trong đại điện tất cả hồn phách đều được hắn tập hợp lại bằng bùa chú. Lá bùa này có tên là Hồi Sinh, tên tựa y nghĩa, c thể khiên cho người chết sống dậy, làm đảo lộn cả trật tự quy tắc, là một trong những lá loại bùa chú từ lâu đã bị đám quái nhân sống ở Hồn Độn Giới, Thiên Đạo Thành Nhân hủy bỏ mất.
Thông qua dây giấy vàng, hồn phách theo phân phối trở về cơ thể hoàn mỹ đã được Trần Tuấn khôi phục lại hoàn toàn thương thế.
Hoàng Sư Bá ngồi dậy, hốt hoảng nhìn quanh, rồi hắn lại sờ vào đầu mình. May quá, đầu hắn vẫn còn!
Hoàng Sư Bá kinh hãi nói:
- Ta, ta chết rồi mà, sao có thể sống lại được?
Dương Thuần Nam sau khi chứng kiến mô cảnh tượng cả một đám người được hồi sinh từ cõi chết trở về thì cực kỳ kinh hãi. Theo như hắn biết được sinh tử đó chính là một trong pháp tắc quan trọng nhất của Thiên Đạo nó quan trọng đến nỗi kể cả đấng chí tôn cai quả Cửu U Địa Ngục cũng không thể tùy tiện hồi sinh kẻ khác nếu không có mục đích được!
Điều này nói lên rằng kẻ đứng trước mặt hắn đây còn siêu việt hơn ca Thiên Đế nữa!