Trần Tuấn lấy một cái ghế ngồi trước mặt đám người Kiếm Tiên Môn hỏi:
- Các ngươi là ai? Khai rõ ràng.
Thực lực của hắn hiện tại đã được chứng minh đã vượt qua ngoài sự khống chế của Thiên Đạo pháp tắc, đã vượt ra ngoài hạn định của Tiên Thiên Thánh Nhân, thế nên đám người Kiếm Tiên môn một điểm cũng không dám thất lễ.
Tuy đám người bọn họ có một lão tổ là Thiên Đạo Thánh Nhân, một lão quái vất sống ngoài thiên địa trời đất nhưng có một điều chắc chắn rằng hắn sẽ không giò một đám hậu bối còn chưa đạt đến trình độ Đại La Kim Tiên mà đắc tội với Tiên Thiên Thánh Nhân được.
Tiên Thiên Thánh Nhân dù sao cũng là Thánh Nhân là đã chạm được đại đạo là kẻ bất bất diệt cùng với thiên địa thọ nguyên! Không phải là kẻ muốn chọc là được.
Vương Minh Quân là một trong những trưởng lão độ nhiên lên tiếng hỏi:
- Có phải người chính là lão tổ của Thiết Bạch Phong?
Trần Tuấn nghe thế thì nghiên mắt nhìn lão già tầm năm mươi tuổi kia, hỏi:
- Lão tổ? Ngươi già quá rồi lú lẫn hay sao, nhìn kỹ đi đây là lệnh bài trưởng lão. Tên kia mới là lão tổ.
Vương Minh Quân cùng mấy vị trưởng lão khác trố mắt nhìn nhau sau khi nghe câu trả lời này của Trần Tuấn. Hắn không phải lão tổ mà đã mạnh đến cường hãn như thế, vậy rốt cuộc lão tổ của bọn hắn là mạnh đến như thế nào, Siêu Phàm cảnh cường giả? Chư Thiên Cảnh Phong nhân?
Dương Thuần Nam lấy hết can đảm của mình ra trước mặt Trần Tuấn nói:
- Đại nhân, ngài đừng có đùa như vậy. Tên kia cùng lắm chỉ là đệ tử tạp dịch mà thôi, còn học đạo chưa đến bốn trăm năm, làm sao có thể là trưởng lão được?
Trần Tuấn nghe thế thì ngán ngẫm. Bọn này có chút không hiểu biết, xuyên suốt từ thời thành môn lập phái của mình thì Thiết Bạch Phong chưa hề có một cường giả nào đạt đến tu vi Nguyên Anh Kỳ cả, duy nhất lòi ra một thằng quái như hắn, tu đến tu vi Địa Tổ Tiên Cửu Cửu Trọng, thực lực cường hãn ngư bức đến nỗi Thiên Đạo Thánh Nhân cũng có thể tùy tiện phủi bụi.
Thôi thì thông tri sẽ tốn nước bọt, hắn căn bản không muốn dành thời gian vô bổ cho bọn này, thế nên Trần Tuấn đi thẳng vào vấn đề chính:
- Ta cho các ngươi hai sự lựa chọn, đầu tiên là các ngươi nhập đạo luân hồi, chém đi pháp lực của các, khiến các ngươi không còn tu vi pháp cảnh, trầm luân trở thành một phàm nhân bình thường. Thứ hai chính là các ngươi trả lời bằng hết câu hỏi của ta, sau đó tự phế đi tám thành tu vi của mình, ta sẽ tha chết cho các ngươi.
Loan Nguyên Thu, nguyên là người tình của Hồ Đào Tiên, là một Địa Tiên mà Trần Tuấn giết chết trong sự kiện đánh Vũ gia lên tiếng:
- Ngươi điên rồi, phế đi tám thành tu vi chả khác nào biến chúng ta lại thành một đám phế nhân, đến cả một đám Kim Đan cũng không bằng. Ngươi biết chúng ta tu luyện đến cảnh tươi này đã tốn biết bao thời gian, tài nguyên, cùng pháp quyết hay không hả? Ngươi nói phế là phế dễ dàng như thế sao?!
Trần Tuấn nghe câu nói đó chỉ lạnh lùng nói:
- Chính thành, nếu không thì chết, vậy thôi. Các ngươi phá đi đại điện của bọn ta, giết đi chưởng môn, chém bay đầu lão tổ, diệt sát toàn bộ đệ tử không có tên nào sống sót. Còn phá đi cả nhà của ta, đánh búp hoa giá ba mươi viên cực phẩm Linh thạch của ta. Ta nói thẳng là các ngươi chết còn chưa hết tội!
Dương Thuần Nam nghe thế từ tức giận mắng Loan Nguyên Thu:
- Nguyên Thu, ngươi điên rồi sao? Đại nhân hoàn toàn có thể khiến chúng ta hình thần câu diệt đấy!
Loan Nguyên Thu không chấp nhận nói:
- Ta đã mất đi người mình yêu thương chỉ để có thể đi được tới nước này. Ta không cam lòng!
Lúc này Trần Tuấn mới nhận ra được khí tức của nữ nhân này hình như có gì đó giống với người hắn từng gặp. Đúng, nữ nhân này có khí tức giống với Địa Tiên (Bán tiên) hắn đã từng gặp.
Trần Tuấn bấm một ấn quyết, triệu ra một hình ảnh hư ảo đứa đến trước mặt Loang Nguyên Thu hỏi:
- Ngươi có quen người này không?
Loan Nguyên Thu sau khi nhìn vào cáo cái nhân hả hư ảo đó liền chấn kinh nói:
- Sao ngươi biết hắn? Ngươi nói đi, chàng ấy hiện giờ đang ở đâu. Ta khẳng định chắc chắn chưởng môn không có đủ thủ đoạn giết chết chàng ấy!
Trần Tuấn mỉm cười một tiếng thật là lạnh, tì như hàn băng vạn năm vậy. Hắn ra lệnh:
- Linh Nhi, phế đi hai cánh tay của ả.
Phạm Linh Nhi nghe thế thì thắc mắc hỏi:
- Sao thế phu quân, không phải chàng đã nói lúc trước là để bọn chúng nguyên vẹn để chàng hỏi chuyện à?
Trần Tuấn đáp:
- Hỏi chuyện thì chỉ cần có não với thân là được, tứ chi cắt bỏ đ cũng không sau. Muốn lấy được trứng thì phải dọa gà, châm ngôn nông nghiệp đấy... Với lại, ta cảm thấy những người kế bên cạnh kẻ đã làm tổn thương đồ đệ ta cực kỳ chướng.
Nói xong câu đó trong lòng Trần Tuấn thăng hoa đến tột đỉnh. Hồ Đào Tiên đã khiến hắn khó chịu rồi, vì hắn ta tự bắn vào chân mình quá sớm thế nên hắn không có hội dạy dỗ lại đạo lý đang nói thì dừng tấn công người khác, nhân cơ hội này dạy dỗ lại cái mồm ồn ào của người mà Trần Tuấn nghĩ là lão bà của hắn ta.
Thế nhưng hắn đâu có ngờ, câu nói cuối cùng để hắn trang bức, đột phá hình tượng nam nhân lạnh lùng trước mắt đám người Kiếm Tiên Môn lại cắn cho hắn một cú đau như thế đâu.
Phạm Linh Nhi khi nghe thấy câu nói cuối cùng là hắn cảm thấy chướng mắt những ai dám đả thương đồ đệ của mình thì đột nhiên cảm thấy ấm áp. Nguyên là Loan Nguyên Thu ấy chính là người đã nhân cơ hội Trần Tuấn không để ý từ trên trần phục kích hắn, Nguyên Anh của Phạm Linh Nhi cũng vì đỡ cho hắn mà tổn thương, thế nên câu nói này của hắn chính là để chỉ nàng.
Phạm Linh Nhi nhìn Trần Tuấn với một ánh mắt hạnh phúc, tràn đầy ham muốn đến mức dục vọng từ trong suy nghĩ của nàng cũng có thể huyễn hóa ra vô số trái tim hư ảo bay xung quanh, tân nội y được nàng mặc bên trong cũng bị những ý tưởng dâm dục này làm cho ướt đẫm.
Phạm Linh Nhi cười một tiếng lặng, miếng miệng của nàng toát lên tận mang tai, tạo nên một cảnh tượng vừa gợi dục vừa đáng sợ, nàng âm thầm nói:
- Phu quân, thiếp không ngờ cũng có lúc chàng bảo vệ thiếp như vậy. Thiếp yêu yêu chàng đến chết mất.
- Phu quân thiếp hy vọng là chúng ta sẽ mãi mãi không xa rời. Thiếp nhất định sẽ trở thành một nương tử tốt, vĩnh viễn đi theo chàng đến tận cùng. Dù mai sau thiếp có chuyện gì xảy đến khiến thiếp rời xa chàng đi chăng nữa, thì thiếp nguyện làm ma để có thể cùng chàng đi đến tận cùng trời cuối đất.
- Trần Tuấn, phu quân, thiếp yêu chàng rất nhiều!
Những lời nói thầm như thể những pháp quyết, âm thầm vang lên trong miệng của Phạm Linh Nhi. Nàng ta không tiện nói ra vì nàng là một người nương tử tốt, mà một một người nương tử tốt thì phải phải biết khi nào im lặng không nên nói, khi nào nên thổ lộ với hắn.
Diệp Nguyên Khôi cùng Tiên Hạc đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng dục vọng của Phạm Linh Nhi tăng lên đến đáng sợ như thế thì bon hắn chắc chắn là ca của Trần Tuấn hết cứu được rồi. Hắn quá ngu ngơ vì trang bức mà mặc kệ nữ nhân đứng bên cạnh mình là Phạm Linh Nhi.
Diệp Nguyên Khôi a thầm truyền âm cho Tiên Hạc nói:
- Ta thấy ta tu luyện, giúp trưởng lão đủ rồi. Ta có nên rút hay không đây? Chứ giờ trưởng lão mà cứ theo tiến độ này... Thì chắc chắn đại tỷ sẽ không còn kiên nể gì chúng ta nữa.
Tiên Hạc truyền âm lại đáp:
- Ê, từ từ chờ ta rút với.
Phạm Linh Nhi sau khi chấn tĩnh lại dục vọng bọc phát đến điên cuồng bởi vì câu nói này của Trần Tuấn liền rút Hồng Nhân Phi Cực Kiếm bước đến chỗ Loan Nguyên Thu.
Loan Nguyên Thu hét toán lên:
- Ngươi chỉ là một sâu kiến Hóa Thần Kỳ thôi, làm sao đả thương được Địa Tiên ta! Dừng lại đi, ngươi đang làm chuyện vô ích thôi.
- Câm miệng.
- A!
Loan Nguyên Thu cảm thấy một cỗ nhiệt lượng lớn bộc phát từ hai phía vai của mình, sau đấy là một cỗ đau đớn cực kỳ dữ dội chạy đến đại não, khiến cho nàng ta khóc toán lên.
Loan Nguyên Thu nhìn xuống thấy hai tay bị chặt đứt rơi trên mặt đất, nàng gào lên:
- Tay ta, tay ta! A!
Loan Nguyên Thu không thể nào tin được vào mắt mình nữa. Tuy Địa Tiên (Bán Tiên) mạnh mẽ cường hãn, thế nhưng không phải là kim cương không thể nào phá vỡ được. Với lại kiếm của Phạm Linh Nhi chính là được rèn từ cả một tiểu thế giới sở hữu lực lượng của vô hạn vũ trụ, cộng thêm cả sinh mệnh của một trong Tứ Hung, mỗi con trong đó đều có khả năng một vả đập chết tươi Thái Ất Kim Tiên, bản mệnh Hống! Một Địa Tiện chưa tu luyện đến cảnh giới Tiên Thiên, Chân Tiên làm sao có thể chịu nỗi.
Dương Thuần Nam thấy một Địa Tiên như Loan Nguyên Thu lại có thể bị một tu sĩ Hóa Thần Kỳ một kiếm chém bay đôi tay như thế liền kinh hãi.
Hắn không chậm trễ liền khai báo, nói:
- Ta tên Dương Thuần Nam, nguyên là chưởng môn của môn phái Kiếm Tiên Môn, vốn là chi nhánh ở dưới Hạ Giới của Kiếm Thánh Tông ở trên Thiên Giới. Xin đại nhân thứ tội đừng chém ta.
Trần Tuấn nghe thế thì hơi kinh ngạc. Theo như những gì hắn biết được thì thần tiên ở đây mơ hồ cũng giống như thần tiên theo những quyển sách mà những nhà văn viết ra, chuyện hạ phàm đối với bọn họ còn khó hơn cả thăng thiên lên trời!
Trần Tuấn hỏi:
- Các ngươi là người ở dưới Hạ Giới nhận được tài nguyên tu luyện từ trên Thiên Giới gửi xuống hay là người từ trên Thiên Giới hạ phàm xuống đây?
Dương Thuần Nam đáp:
- Là người từ Thiên Giới hạ phàm. Trước khi hạ phàm thì tu vio của ta là Thái Ất tiên đại viêm mãn, nửa bước Thái Ất Kim Tiên ạ.
Tên này cũng quá ngưu bức rồi đi, độ khó địa ngục như thế mà hắn ta cũng làm được. Nhưng cái giá phải trả cũng thật là lớn đi, nửa bước Thái Ất Kim Tiên gần như tương đương với thiên tương Na Tra, Lý Thiên Vương rồi mà bây giờ sụt xuống còn Chân Tiên cảnh sơ kỳ như thế cũng quá đáng lắm.
Trần Tuấn gật đầu nói:
- Được rồi, ta hỏi thêm một câu nữa thì các ngươi có thể tự phế đi tu vi của mình được rồi.
Dương Thuần Nam mặc dù không đành lòng nhưng hắn không muốn giống như Loan Nguyên Thu, cả đời không thể cầm kiếm được nữa, miễn là còn tay chân lành lặng, không bị phế đi thì dù mất thêm mấy ngàn năm nữa là có thể khôi phục lại được rồi, không cần phải lật mặt làm chi.
Dương Thuần Nam gật đầu nói:
- Vâng, đại nhân có hỏi.
Trần Tuấn nói:
- Ta thập phần hứng thú với Yêu tộc, nhưng tiếc rằng từ trước tới giờ ta vẫn luôn ở dưới Hạ Giới, không quyết định phi thăng. Mà ghi chép ở dưới Hạ Giới cực kỳ mơ hồ, không tiện để ta xem xét, ngươi biết gì về Yêu tộc mau nói cho ta.
Dương Thuần Nam cắn răng nói:
- Nguyên là vào mười vạn năm trước, thánh tổ của Nhân tộc bọn ta nhìn trộm thiên cơ thấy được một ngày Yêu tộc không còn bị thánh tổ chúng ta chấn áp thế là bọn chúng bắt đầu cuộc trả thù, nà sát người dân vô tội của chúng ta, bắt chúng ta phải làm nô lệ cho bọn chúng. Thế nên để phòng ngừa Nhân tộc chúng ta không bị suy thoái, thánh tổ đã ra lệnh diệt đi căn cơ của Yêu tộc, tổ tiên của bọn chúng để diệt trừ mối nguy tận gốc.
- Trong cuộc chiến Nhân Yêu ấy ta đã được nghe kể lại là giống Yêu rất tàn đọc, bọn chúng lấy da người đan lại với nhau thành áo, đem ruột gan của bọn họ xào lên để mà ăn. Lúc nào cũng như trong tình trạng đối khát.
Trần Tuấn nghe đến đây thì không rõ nguyên nhân gì cả, hắn cảm tưởng câu chuyện chỉ giống như một chuyện tự nhiên của hai giống loài tranh đấu. Ngươi tàn độc thì ta cũng không cần làm người tốt vậy, Yêu tộc thì giết Nhân tộc để nhận lấy một thân đầy thuốc bổ, Nhân tộc thì giết Yêu tộc để làm đồ luyện đan, sủng thú, cả hai đều không sai nhưng cũng không đúng.
Trần Tuấn gãi đầu hỏi Nguyệt Liên Yêu bên cạnh:
- Có thật là như vậy không, Yêu tộc các người đúng thật là đối với Nhân tộc bọn ta cũng cực kỳ tàn bạo.
Nguyệt Liên Yêu tuy không chấp thuận nhưng nàng cũng phải cắn răng thừa nhận:
- Thưa đại nhân... Chuyện này xác thực là có xảy ra.
Nguyệt Liên Yêu tưởng sau câu nói này của nàng sẽ khiến cho Trần Tuấn nổi giận vì đồng tộc bị giết chết mình, thế nhưng không, hắn chỉ nhấp một ngụm trà bình tĩnh nói:
- Ở đâu cũng có tốt xấu, ta không quản được chuyện các ngươi. Thôi các ngươi mau phế tu vi đi, tránh để ta ngứa mắt lại đập chết.
Hắn nhẹ nhàng phẩy tay một cái, đem những sợi dây thừng vô hình trói bọn hắn thả ra. Cả đám mừng rở, sau đó liền ngay lập tức lấy tiên kiếm của bản thân đâm vào đan điến khiến cho nó tổn thương nghiêm trọng, sụt giảm tám thành tu vi.
Sau khi bọn chúng rời đi thì Trần Tuấn dắt theo hai người Nguyệt Liên Yêu mới xuất thế, cùng với Phạm Linh Nhi lên Thiết Bạch Phong.
Lên núi, hắn bấm quyết tạo nên một trận pháp cách âm xong rồi nói:
- Linh Nhi, chuyến đi này ta e rằng phải cần đến sự trợ lực của nàng.
Phạm Linh Nhi nghe thế thì vui mừng hỏi Trần Tuấn:
- Chỉ cần là phu quân, dù thiếp có phải biến thành ma thiếp cũng cam lòng.
Trần Tuấn thấy vẻ mặt hăng hái đến kinh khủng này của nàng thì lăng lặng thở dài nói:
- Ây da, sao tính cách của Linh Nhi lại như thế... Chuyện này kỳ thực có liên quan đến người đứng kế bên cạnh nàng, Hoa Hoa đấy. Chuyện là sau khi ta nghiêm cứu Hoa Hoa thì ta cảm nhận được sâu bên khí tức Nghịch Thiên của vị tổ tiên Yêu tộc, tức là chủ nhân cũ của Hoa Hoa có ẩn chứa một loại khí tức rất đặc thù. Khí tức đặc thù này vô tình lại trùng hợp với linh căn của nàng.
- Ta thấy... Nếu không đem Linh Nhi đi theo thì ta có tu vi cao thâm hơn nữa cũng không thể soi xét được gì.
Phạm Linh Nhi nghe thế bất chấp ý tứ lao vào lòng Trần Tuấn, bất ngờ ôm hắn hạnh phúc nói:
- Phu quân, chàng cần thiếp là thiếp vui lắm rồi. Chàng không cần nói nhiều vậy đâu.
Trần Tuấn nói:
- Ta, ta... Ây, ta chỉ muốn cảnh báo với nàng lần này đi phải thật cẩn thận, xảy ra bất trắc gì ta khó lòng mà trở tay cứu nàng kịp. Ta không muốn chúng ta lại rơi vào tình cảnh nàng bị vây khuốn đến rơi vào lành ranh sinh tử mà ta lại không hề hay biết gì.
Phạm Linh Nhi gật đầu, manh mẽ siết chặt ôm lấy hắn nói:
- Như thiếp đã nói, thiếp không ngại mà. Chàng yên tâm lần này thiếp sẽ cẩn thận.
Do Phạm Linh Nhi ôm hơi chặt hắn để mà dùi đầu vào vai hắn, thưởng thức mùi hương quyến rũ khiến cho cả hai bờ môi của nàng đều thèo thuồng chảy dãi thế nên Trần Tuấn cảm thấy chật chọi nên đẩy nàng ra.
Khi thành công đẩy Phạm Linh Nhi ra được thì hắn đột nhiên thấy ở dưới chân của mình có gì đó ướt ướt. Nhìn lại thì hắn thánh một mảnh đầu gối khá là lớn của mình đã thấm ướt bởi một chất dịch nhầy nhầy.
Trần Tuấn nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi âm thầm thốt lên:
- Linh Nhi, nàng ta phát dục đến cỡ này rồi à?!
Sau đấy hắn lại nhìn về phía Phạm Linh Nhi, định dùng "ngôn ngữ hình thể" của mình mà giao tiếp với nàng, hỏi nàng biết là mình mới làm gì không?
Đáp lại đôi mắt đầy khó hiểu cùng với xa lánh của Trần Tuấn, thì Phạm Linh Nhi chỉ điệu đà cười lại một cái thật là âm hiểm. Nhìn vào ánh mắt của Phạm Linh Nhi, Trần Tuấn mơ hồ thấy vô số dục vọng của nàng theo hình trái tim bay xung quanh, điều này khiến hắn càng lúc càng sợ hãi hơn.
Nguyệt Liên Yêu ngồi xổm xuống trước đầu gối Trần Tuấn mà nói:
- Đại nhân, y phục của đại nhân bị ướt cái gì mà trong nhớt nhát thế... Mùi của nó còn kỳ kỳ nữa, thơm thì cũng không phải, làm gì có mùi nào như thế này... Để hạ yêu xem nó rốt cuộc là thứ gì...
- Ây, Hoa Hoa đừng liếm!