Phạm Linh Nhi thấy hắn hoảng sợ như thế liền hỏi:
- Phu quân, có chuyện gì thế? Chàng gặp ác mộng à?
Nhìn khuôn mặt mỹ miều của Phạm Linh Nhi, Trần Tuấn đơ hết cả ra. Nàng ta là thần thánh hay sao mà có thể đoán chuẩn đến như vậy?
Trần Tuấn xoa xoa nguyệt thái dương (điểm ở giữa trán) nói:
- Chỉ là ác mông thôi, chỉ là ác mộng thôi. Linh Nhi không cần quan tâm đâu.
Nhìn lại thì trời cũng đã sáng rồi, không còn tối nữa. Hắn cũng nên đi ra ngoài xúc miệng, rửa mặt thôi.
Phạm Linh Nhi nghe hắn nói như thế thì nàng lo lắng hỏi:
- Chàng có sao không đấy? Để thiếp pha cho chàng một ấm trà. Nghe nói trà giúp người ta giảm đi căn thẳng đấy.
Trần Tuấn gật đầu nói:
- Ừ, pha cho ta một ấm đi.
Phạm Linh Nhi nghe Trần Tuấn đáp lời mình cụt ngủn như thế không những không giận mà còn vui mừng ra mặt.
Phạm Linh Nhi vi vẻ đáp:
- Vâng, thiếp đi liền.
Phạm Linh Nhi rời khỏi giường khoác lên một chiếc áo ngoài, che đi ngoại y xuyên thấu cùng với tân nội y thoát ẩn thoát hiện, quyến rũ bên trong.
Trước khi rời khỏi phòng, Phạm Linh Nhi cố tìn xoay người một cái để lộ ra bộ y phục gợi cảm của nàng tối hôm qua.
Trần Tuấn nhìn thấy tiên tử mặc như thì có chút động tâm, nhưng ngoài mặt hắn vẫn tỏ vẻ không quan tâm đến những đường nét mê hồn trên cơ thể Phạm Linh Nhi, chỉ tận lực thưởng thúc vẻ đẹp của bộ y phục thiếu vải này mà thôi.
Phạm Linh Nhi tuy nhìn thấy nhắn không có phản ứng gì, nhưng nàng hiểu rõ, trong lòng Trần Tuấn chắc chắn đã động xuân tình khi nhìn thấy nàng mặc như thế, Tình tơ mà nàng quấn quanh hắn đã cho nàng biết rõ. Bất quá, trong mắt Phạm Linh Nhi thì vẻ mặt lạnh lùng, ném đá giấu tay này của Trần Tuấn rất là đáng yêu, nàng rất thích là thích cái biểu cảm này của hắn.
Phạm Linh Nhi bước ra khỏi phòng, khoét miệng của nàng kéo ra tận man tai, đôi mắn thì trở nên cực kỳ dữ tợn tựa như một con thú săn mồi vậy, cực kỳ đáng sợ. Phạm Linh Nhi cười nói:
- Ha ha, phu quân... Chàng thực sự quá đáng yêu màn. Thiếp biết là sâu thâm tâm của chàng, chàng quan tâm thiếp đến chừng nào mà... Nhưng thiếp là một nương tủ tốt, một nương tử hiểu chuyện, bất quá sẽ không ép buộc chàng đâu... Nhưng phu quân, chàng nhát định sẽ là phu quân của thiếp!
Sau khi Phạm Linh Nhi đi khỏi thì Trần Tuấn mới có thời gian hòi phục lại tinh thần của mình, y phục của mình sau một cơn ác mộng khủng khiếp tối hôm qua.
Hắn tự thắc mắc, đối với Phạm Linh Nhi thì đã quá rõ ràng, lúc nào ở bên nàng ta thì hắn như thể đang đi cùng với một con yêu nghiệt vậy, một khắc cũng không được yên thân, thế nên tình tiết nàng ta khống chế hắn trong mơ hoa toàn có thể lý giải được. Nhưng còn Ngao Hồng thì sao? Tại sao nàng ta lại xuất hiện ở trong giấc mơ của hắn? Điều này có chút khó lý giải.
Trần Tuấn nghĩ đi nghĩ lại, không có một điều gì mà hắn có thể bận tâm về Ngao Hồng, đệ nhị đệ tử của hắn. So với Phạm Linh Nhi thì tính cách của Ngao Hồng thực sự rất tốt, thực lực của nàng cũng không phải dạng vừa, trước khi hắn rời Long cung đi thì nàng đã là cường giả Thái Ất Kim Tiên, theo dự tính của hắn bây giờ Ngao Hồng chắc chắn đã phục dụng đan dược mà hắn đã để lại, hoàn thành thêm cả trận toi luyện thân thể mà chính tay hắn lập nên nữa. Thực lực chắc chắn sẽ không dưới Đại La Kim Tiên!
Nếu như thế thì chỉ còn một lý do... Điềm mà thôi. Người ta thường hay nói, ngày gặp gì, đêm mơ đó, nếu áp dụng theo đúng định lý bắt cầu thì đêm mơ gì, ngày gặp đó. Chẳng lẽ... Ngao Hồng sẽ trở thành đồng mình của Phạm Linh Nhi, giúp cho nàng một tay đối phó mình? Nhưng thế thì cũng đả kích Trần Tuấn quá đi!
Thú thật, hắn thấy hai tên khí vận chi tử, phải phái chi tử còn chả nguy hiểm bằng yêu nữ Phạm Linh Nhi. Đối với hai tên đó hắn còn tránh được... Còn với Phạm Linh Nhi thì hắn trốn hay không trốn thì nàng cũng có thể đánh hơi thấy được.
Phạm Linh Nhi đã nguy hiểm như thế mà còn dẫn theo một Ngao Hồng, người có cân đẩu vân trong tay, lộn một vòng là mười vạn tám ngàn dặm thử hỏi làm sao hắn có thể chịu nổi đây?
Nghĩ một hồi càng thấy đáng sợ thế nên Trần Tuấn quyết định không nghĩ về ác mộng tối hôm qua nữa, để cho tinh thần của mình còn thư thái, để mà tiếp nhận cuộc thử đồ ngày hôm nay. Hắn bây giờ đã trở lại hình mười, mà theo quan sát của Trần Tuấn thì Phạm Linh Nhi chắc chắn là chưa mua đồ xong, hắn ngày hôm nay chắc chắn phải chịu trận rồi.
Nằm ngồi nghĩ một lát thì Phạm Linh Nhi đã đem bữa sáng do chính tay mình nấu cùng với một ấm trà thảo dược cho Trần Tuấn.
Ăn uống xong thì hai người bắt đầu cuộc hành trình chọn đồ cho Phạm Linh Nhi, làm giàu cho phân đà của Vô Ngọc Nhan! Đúng như hắn đoán, Phạm Linh Nhi chẳng mấy chóc đã hành hắn lên bờ xuống ruộng, nàng ta không những hỏi về y phục có hợp với mình hay không mf còn hỏi hắn những câu hỏi mà chỉ có ông trời mới trả lời được như:
- Phu quân, nếu bây giờ thiếp mặc đồ như thế này thì chàng liệu có thể xông lên vồ thiếp được không?
- Phu quân, thiếp cho A Linh mặc bộ này trong lúc hầu chàng đọc sách được không?
- Bây giờ để A Linh mặc bộ này cùng với thiếp thì chàng yêu ai nhiều hơn?
Phạm Linh Nhi hỏi những câu hỏi mà Trần Tuấn chả biét trả lời làm sao luôn, hắn chỉ biết ậm ừ cho qua mà thôi.
Ba ngày thấm thoát đã trôi qua, Phạm Linh Nhi lấy cớ là mấy món cuối mình không có đủ Linh thạch trong người nên nhờ Trần Tuấn trả hộ. Không cần nói ai cũng biết, Trần Tuấn mặc dù trong lúc đấu giá đã trở thành đại gia nhưng sau khi mua Nguyệt Hoa Sen thì Trần Tuấn dã cạn sạch tiền, không còn một xu dính túi. Thế nên để gánh còng lưng món nợ lên khủng khiếp lên đến hàng ngàn viên trung phẩm Linh thạch thì hắn đã chữa trị toàn bộ thương tích của đám đệ tử Bích Loan Tông, khôi phục lại tu vi đỉnh phong của bọn họ trước khi bước vào hư động tiên kiếm.
Lại một lần nữa, mối giao hữu giữa Vô Ngọc Nhan và Phạm Linh Nhi càng thêm gắn kết.
...
Lúc bọn họ Trần Tuấn đang mua đồ, ăn uống thả ga ở hị trấn, phân đà của Vô Ngọc Nhan thì lúc này đám người Kiếm Tiên Môn sau khi được Tứ Linh trận linh cứu thì đã tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại thì Dương Thuần Nam, nguyên là chưởng môn của Kiếm Tiên Môn không chậm trễ liền ngay lập tức đến bái kiến Hoàng Sư Bá, chưởng môn của Thiết Bạch Phong.
Ngay khi nhìn vào mắt của Dương Thuần Nam, Hoàng Sư Bá ngay lập từ cảm nhận được một cỗ khí lực vô cùng khổng lồ bóc lên từ người hắn. Người đang đứng trước mặt hắn đây, tùy thời có thể dùng một kiếm triệt hạ toàn bộ môn phái của hắn!
Đối với Dương Thuần Nam, vốn là một người có lòng trung thành tuyệt đôi với Kiếm Thánh Tông, nên đối với một kẻ sâu kiến mới đạt tu vi Kim Đan trung kỳ như Hoàng Sư Bá thập phần cẩn trọng. Hắn biết trên đời này có vô số lão quái ưa chiêu giả trư ăn hổ, nhưng hắn đâu có ngờ là Hoàng Sư Bá đâu phải hổ đâu, hắn đến cả con bọ cức cũng chẳng bằng.
Dương Thuần Nam kính cẩn cúi người, ôm quyền nói:
- Nghe danh quý tông đã lâu, ngày hôm nay tại hạ mới được tận mắt chứng kiến. Không hổ danh là đệ nhất tông môn, tông chủ quả thực là Long trung nhân (rồng trong loài người, tức chỉ thiên tài). Hân hạnh được giới thiệu, ta là Dương Thuần Nam, nguyên là chưởng môn đời thứ nhất của Kiếm Tiên Môn!
Hoàng Sư Bá ngay lập tức đính chính nói:
- Không, không, chúng a chỉ mới là một tiểu tông môn mà thôi, căn bản không đáng nhắc tới. Dương chưởng lão, không cần hành lễ mau đứng lên đi.
Dương Thuần Nam thấy sự độ lượng từ đại năng trước mặt mình liền cảm thấy cực kỳ ngưỡng mộ, người này không những có tu vi cao thâm mà còn sỡ hữu một lòng đối nhân vô cùng sâu sắc nữa.
Dương Thuần Nam đứng lên nói:
- Đa tạ chưởng môn. Chưởng môn, hôm nay ta đến chính là bái phỏng mọi người... Nhưng tiếc thay trên đường gáp phải một đám cường đạo, toàn bộ số quà tặng ta chuẩn bị cho mọi người đã bị phá hủy rồi. Ta thật thất trách, thật thất trách!
Hoàng Sư Bá nhe thế thì cẩn thận nói:
- Mọi người đến góp vui là được rồi, quà cáp làm gì.
Vừa nói Hoàng Sư Bá vừa lo sợ. Dựa theo kinh nghiệm đối đãi với nhân của mình, thì đôi mắt của Dương Thuần Nam toát lên một vẻ đầy kính trọng, nhưng sự kính trọng đó không xuất phát về phía hắn mà xuất phát từ một nguyên do nào khác mà Hoàng Sư Bá không rõ.
Điều này nói lên chỉ cần cái tên kia biết thực lực của Hoàng Sư Bá chỉ mới ở giai đoạn Kim Đan trung kỳ thi cường giả đứng tước mặt hắn đây, khẳng định sẽ dùng một kiếm chém chết hắn.
Vì vậy, nhất định nphair ra sức trang bức, ngàn vạn lần không thể để tên này phát hiện ra được điều gì đáng ngờ.
Hoàng Sư Bá vuốt bộ râu dài của mình phân phố cho đệ tử nói:
- Nhục Chung, ngươi mau đi chuẩn bị phòng cho chư vị chưởng môn, trưởng lão đi.
Nhục Chung đứng ở dưới cúi người nói:
- Vâng.
Dương Thuần Nam lúc này mới hỏi:
- Người đánh bại đá người Nhân Hoàng Tông có phải là chưởng môn các hạ?
Hoàng Sư Bá sau khi ngẫm nghĩ một hồi nhất định phải trang bức trước mặt lão quái vật này liền nói:
- Đúng vậy chính là ta. Thực lực của bọn hắn quá yếu kém, còn không bì được một chiêu của ta liền bị tiêu diệt.
Dương Thuần Nam nghe thế thì cảm kích nói:
- Đa tạ chưởng môn, nếu không có chưởng môn các hạ thì chắc chứa ta xét không có chỗ chôn rồi, chưởng môn người chính ân nhân của Thuần Nam ta!
- Không có gì, không có gì.
Hoàng Sư Bá cực kỳ hoảng sợ, Tứ Linh trận linh chỉ được thiết lập để bảo vệ những cuộc tấn công ở ngoài môn phái, còn những vụ ẩu đả đấu đá trong môn phái thì Tứ Linh trận linh khẳng định sẽ không xen vào. Điều đó đồng nghĩ khi Hoàng Sư Bá không trang bức, không diễn được nữa thì ngày tàn của hắn chắc chứa sẽ tới!
...
Trên Thiết Ngũ Phong, phòng Trần Tuấn, đóa Nguyệt Hoa Sen được hắn cẩn trọng đặt lên trước bàn bỗng trở nên rung động.
Nguyên là khi Trần Tuấn mới mua nói về, đóa Nguyệt Hoa Sen này chỉ mới là búp hoa còn chưa nở, cho đến thời điểm hiện tại, nó cảm nhận được thời điểm tổ tiên của mình lại sắp xuất thế nên liền run động muốn nở ra.
Chiếc hộp gấm run động đến dữ dội rồi bị một cỗ lực lượng nghiền ép đến vỡ tan!
Một búp liên hoa (hoa sen) từ dưới bay lơ lửng trên không trung. Búp liên hoa nở rộ, linh khí tràn ngập rộ lên khiến cho nguồn nước Thiết Ngũ Sơn bị thôn phệ, từ từ bay đến, nhẹ nhàng xoay vòng bên đóa liên hoa.
Từ từ một hình dáng nhỏ bé từ trong đóa hoa lộ ra. Linh khí ngay lập tức trở thành Yêu khí thanh thuần của Yêu tộc!
Yêu tộc là một trong tam đại tộc trong Tu Chân Giới, lần lượt là Nhân tộc, Ma tộc, Yêu tộc. Nhân tộc là một loài đi bằng hai chân, biết mặc quần áo, biết đi hiếp người khác. Yêu tộc chính là những thứ gì có sự sống, bao gồm cả những loài không có linh trí như cây cỏ, và những loài có linh trí cao như tnh tinh, hầu tử.
Khác với hai tộc còn lại Ma tộc ở mỗi thời kỳ lại được định nghĩa một các khác nhau, tỉ như thời Thượng Cổ, Hồng Hoang thì bọn chúng được định nghĩa là những gì còn sót lại của Yêu tộc cùng với Nhân tộc (ý là ma đấy) sau khi đã chết, trong thời đại Nhân Yêu hai tộc đại chiến thì định nghĩa của Ma tộc lại bị thay đổi. Ma tộc sau thời đại chiến Nhân Yêu chính là một chủng tộc sinh ra từ những gì xấu xa nhất, tối tăm nhất của cả cái thế giới này, chẳng cần biết là ai là thứ gì, chỉ cần không phải là đồng tộc của bọn chúng thì sẽ liền bị bọn chúng săn đuổi để mà giết chóc!
Ngay khi xuất thế, Nguyệt Liên yêu này đã tạo nên một loại khí tức vô cùng dày đặc, vô cùng khủng bố, đến cả Dương Thuần Nam cũng cảm nhận được!
...
Dương Thuần Nam đang ngồi uống trà đàm đạo cùng với vị cao nhân Hoàng Sư Bá thì đột nhiên cảm thấy một cỗ chấn khí cực kỳ mạnh mẽ phát ra.
Tuy hắn chỉ là một tên Chân Tiên cảnh, chưa từng có một trận sinh tử đối chiến với Yêu tộc như là Phí Nam Sơn nhứt dối với khí tức của Yêu tộc, Dương Thuần Nam có biết một chút.
Yêu khí dày đặt bao phủ cả một môn phái khiến cho Dương Thuần Nam chấn kinh, đúng như lời của Phí Nam Sơn nói. Nơi này thực sự đang chứa chấp cường giả Yêu tộc!
Dương Thuần Nam bây giờ không còn nhớ đến lời của tông chủ nói nữa rồi. Theo cách nghĩ của hắn thì Hoàng Sư Bá đã cấu kết với Yêu tộc lừa đi tông chủ cùng với thánh tổ của hắn, sau đấy chỉ vì che dấu hành tung của mình nên mới cứu hắn nhầm che đậy sự việc Phí Nam Sơn phát hiện ra Yêu khí.
Dương Thuần Nam tức giận cầm lấy kiếm ra chĩa trước mặt Hoàng Sư Bá nói:
- Ta không ngờ ngươi là loại người như thế. Yêu tộc cùng với Nhân tộc muôn đời chính là địch thủ với nhau, đám người ngu muội các ngươi không biết điều dám cấu kết với Yêu tộc. Dù hôm ta tác có chết cũng phải diệt sát toàn bộ đám người các ngươi!
...
Trong lúc môn phái sắp gặp nạng diệt môn thì hai người Trần Tuấn và Phạm Linh Nhi mới vừa mua sắm xong.
Phạm Linh Nhi vui vẻ ôm tay hắn nói:
- Đã từ lâu lắm rồi thiếp đã muốn cùng chàng ra ngoài, cùng chàng đi thử đồ. Cuối cùng bây giờ thiếp đã thực hiện được rồi, giờ này thiếp, Linh Nhi chết cũng cam lòng.
Trần Tuấn cố đẩy đôi tay ngọc của Phạm Linh Nhi ra khỏi tay mình nói:
- Ây ây, bỏ ra. Linh Nhi, nàng có biết hai chữ liêm sĩ viết thế nào không?
Phạm Linh Nhi cười nói:
- Đương nhiên là viết giống như tên của chàng rồi. Liêm sỉ!
Hắn lắc đầu thở dài, đổi chủ đề nói:
- Linh Nhi mua hết đồ cần thiết rồi chứ gì?
Phạm Linh Nhi gật đầu nói:
- Vâng, thiếp mua hết rồi.
Trần Tuấn đáp:
- Vậy chúng ta cũng nên về môn phái thôi, gần cả tháng rồi.
- Vâng. Thiếp rất mong mặc những bộ chàng chọn cho thiếp đấy!
- Ờ.............
Trần Tuấn tức giận bấm quyết đem hai tên vô dụng say xỉn Diệp Nguyên Khôi cùng Tiên Hạc bay về.
Khuôn mặt của Diệp Nguyên Khôi đỏ bừng bừng nói:
- Tiên nữ tủy tủy, rót, rót cho ta thêm một chút rượu đi.
Tiên Hạc so với Diệp Nguyên Khôi còn tệ hơn, hằn bây giờ còn chả thể tự chủ mà nằm chổng mông lên trời nói:
- Chim bay chim bay.
Trần Tuấn nhìn hai tên này quát một tiếng nói:
- Đúng là không có tiền đồ mà!
Vì Tiên Hạc giờ đã trở thành một con Yêu vô dụng thế nên Trần Tuấn phải phụ trách việc đem cả đám đi về.
Hắn bấm tay niệm quyết:
- Thông Sơn Xuyên Thủy động, mở!
Lập tức một cái hư động mở ra trước mắt. Trần Tuấn nhìn Phạm Linh Nhi nói:
- Linh Nhi, nàng triệu ra A Lin mang hai tên này vứt vào chuồng ngựa đi.
Phạm Linh Nhi đáp:
- Vâng.
Phạm Linh Nhi triệu ra Phạm Linh Nhi kia, ra lệnh cho nàng mang hai người kia đem đi vứt vào chuồng ngựa.
Phạm Linh Nhi kia giận dữ nói:
- Chuyện này tự ngươi mà đi làm đi, hai tên toàn mùi rượu, ta không thể chịu nổi.
Phạm Linh Nhi dửng dưng nói:
- Ta nghe nói nếu ngươi quăng hai tên phế vật này vào chuồng ngựa thì chàng ấy sẽ thưởng gì đó cho ngươi đấy.
Phạm Linh Nhi kia hai mắt sáng rực nói:
- Thật à?!
- Thật.
- Ta đi làm ngay đây!
Phạm Linh Nhi thấy Phạm Linh Nhi kia hư hái làm việc thì nở ra một nụ cười âm hiểm. Tự lừa chính bản thân mình thật là dễ mà!