Chương 45: Ác Mộng

Phạm Linh Nhi cầm chiếc hộp kính chứa Trần Tuấn đi vào phòng riêng của mình do Vô Ngọc Nhan sắp xếp.

Ở trong phòng nàng vui vẻ nói với Trần Tuấn:

- Thiếp mới từ chỗ Vô đà chủ mua về kha khá những thứ này, thiếp muốn chàng xem.

Nói rồi Phạm Linh Nhi vui vẻ đi vào bên trong phòng tắm. Trần Tuấn ở bên ngoài thở phào một cái thật nhẹ nhõm, theo đạo lý thông thường thì nữ nhân tắm thường rất là lâu, nhất là đối với cuộc hẹn của nam nhân thì còn lâu gấp bội (Đúng với con em của Độc Cẩu ta). Hắn thừa dịp này thở phào một phen.

Trần Tuấn cẩn trọng dùng thần thức của mình quét một cái ở cái phân đà này.

Hai tên vô dụng Diệp Nguyên Khôi cung Tiên Hạc sau khi tới đây đã bị vô số mỹ nhân xinh đẹp quay quanh rồi đâu vào tửu lâu nhậu nhẹt ăn uống rồi, căn bản không thể nào giúp hắn được. Sau đấy hắn lại thấy một cảnh tượng cực kỳ bỏng mắt, hai nam một nữ đang cùng nhau hoang ái tại một nơi cách đây khá xa, cảnh tượng nóng bỏng ấy khiến cho tâm cảnh của Trần Tuấn có chút rung động.

Phạm Linh Nhi bước ra. Một mùi hương dịu nhẹ toát ra từ người của nữ nhân mới tắm khiến cho Trần Tuấn cảm thấy cực kỳ choáng váng, cực kỳ kích động. Phạm Linh Nhi mặc bên trong chính là tân nội y hình tam giác, cùng với xiêm y áo ngực bó sát những đường cong đẹp đến mê người của nàng. Bên ngoài đó là một chiếc áo mỏng xuyên thấu khiến cho lớp nội y bên trong bị phủ lên một bức màn đen huyền bí, ẩn ẩn hiện hiện khiến cho người ta phải rung động không thôi.

Trần Tuấn nheo hai con mắt sâu của mình nhìn kĩ, Phạm Linh Nhi hôm nay có gì đó khác với thường ngày lắm. Với một thằng đàn ông thì những điểm như là tóc bóng, suông dài, mượt mà hơn, má hồng hơn, môi đỏ hơn rất khó để nhận ra, nhưng đối với một tên Địa Tổ Tiên Cửu Cửu Trọng mà nói nếu không nhận ra chính là đang sỉ nhục chính một thân cảnh giới cường hãn của hắn!

Trần Tuấn nói:

- Tóc, môi, phấn,... Hình như đều khác với lúc trước phải không?

Phạm Linh Nhi ngay sau cu nói ngay lập tức chạy lại, ôm hộp kính Trần Tuấn vào lòng, hạnh phúc nói:

- Đúng vậy, phu quân của thiếp giỏi quá đi!

- Nào phu quân xem xem thiếp có đẹp ha không?

Nói rồi Phạm Linh Nhi bước ra xa, xoay một vòng cho Trần Tuấn ngắm. Sau đấy lại tạo thành một dáng đứng cực kỳ là quyến rũ, gợi cảm cho hán xem. Trần Tuấn nhìn thấy cảnh này không khỏi đỏ mặt hừ một tiếng.

Hắn tự thủ với bản thân mình một câu chăm ngôn:

- Sắc đẹp âu cũng là xác thịt hôi thối, hồn nhan khô lâu, hồng nhan khô lâu. Tuấn, nàng ta là Linh Nhi đấy, không được động tâm, không được động tâm.

Đạo tâm của Trần Tuấn vốn là rất kiên định, nhưng trước vẻ kiều diễm của thiếu nữ này trước mặt, cộng thêm một tấn Tình tơ đang âm thầm quấn quanh hắn, khiến cho hắn không thể nào có ác cảm với nàng thì đạo tâm của hắn có làm từ kim cương khẳng định cũng có chỗ bắt đầu rạn nứt.

Yêu nữ... Sau lúc nào nhất định cũng là tuyệt thế nữ nhân thế?

Trần Tuấn gật đầu, chậm rãi nói:

- Đẹp...

Phạm Linh Nhi nghe thế thì đôi mắt ngay lập tức ướt sũng, nàng ngã rạp xuống mặt đất, hạnh phúc đến ướt lệ nói:

- Thiếp... Đẹp? Phu quân, thếp yêu chàng, hức hức.

Nước mắt hạnh phúc của nữ nhân khiến cho hắn có chút không đành lòng nhìn. Trần Tuấn phong bế tai của mình, mặt quay đi để không phải nghe, thấy cái cảnh này của Phạm Linh Nhi.

Bất ngờ Phạm Linh Nhi chạy đến ôm chiếc hộp kính chứa hắn vào lòng nói:

- Phu quân, hôm nay thiếp nhất định phải ngủ với chàng.

Nghe ba từ "ngủ với chàng" của Phạm Linh Nhi, Trần Tuấn ngay lập tức hét lên:

- Không được!! Phật tổ cứu mạng!

Phạm Linh Nhi nghe thế thì phồng má bĩu môi nói:

- Chúng ta là phu thê với nhau, ngủ cùng thì có là sao đâu.

Trần Tuấn không nghe Phạm Linh Nhi nói nữa, hắn vận hết sức lực của mình phóng lên trời, hòng phá tan chiếc kính, nhưng Phạm Linh Nhi đã nhanh hơn một bước. Trước khi hắn kịp bay tới đạp bay nóc hộp thì nàng đã rót chân nguyên của mình vào gia cố cho chiếc hộp. Chiếc họp so với sức lực của hắn chính là cứng rắn hơn một bậc, thế là Trần Tuấn ngay lập tức bị phản chấn, bắn ngược về đáy kính.

Phạm Linh Nhi cười nói:

- Phu quân, hừng ta đi ngủ thôi.

Lúc này Trần Tuấn mới chấn tĩnh lại, hắn bây giờ chính là một câu sâu, sâu cùng người bất đồng chủng loại, bất đồng kích thước, dĩ nhiên Phạm Linh Nhi không thể nào hiếp được hắn rồi.

Nghĩ như thế khiến cho Trần Tuấn an tâm hơn phần nào.

Nhĩ gì thì nghĩ nhưng hắn chung quy vẫn là bị Phạm Linh Nhi đem đi quăng lên giường. Nàng ta áp người nằm lên, sát bên cạnh hắn.

Phạm Linh Nhi dùng một ánh mát đầy ấm áp hạnh phúc nhìn Trần Tuấn nói:

- Phu quân... Chàng biết không, kể từ khi thiếp gặp chàng thì cuộc đời của thiếp gần như thày dổi hoàng toàn. Trước khi đi tìm chàng thì đêm nào thiếp cũng ngó lên trời, nhớ về cảnh chàng ôm thiếp, cho thiếp cảm nhận mùi hương hơi ấm từ cơ thể của chàng.

- Phu quân, thiếp, thiếp thực sự rất yêu chàng. Từng hành động của chàng thiếp đều cảnh thận ghi lại, chàng thích ăn cái gì, thích làm cái gì, đọc sách hay thưởng thức âm nhạc, thiếp đều biết tất cả...

Phạm Linh Nhi càng tâm sự với Trần Tuấn, thì hắn càng thấy nàng ta đúng là yêu quái chuyển sinh. Đến cả việc hắn đi tắm, nàng ta cũng còn rình mò ghi lại từng điểm trên cơ thể của hắn, nàng còn xem tất cả những quyển sách, kho báo đen của hắn để còn nghiên cứu hắn thích cái gì nữa. Thực sự quá là khó để chấp nhận mà!

Giọng nói ngọt ngào ấm áp của Phạm Linh Nhi cứ van bản bên tai Trần Tuấn, nội dung thì chả có sự khắc biệt gì mấy, chỉ quanh đi quanh lại thói quen của hắn, hắn thường ăn cái gì vào buổi sáng mà thôi... chẳng mấy chốc con sâu lười Trần Tuấn đã cùm vào giấu ngủ.

Thấy Trần Tuấn ngủ, Phạm Linh Nhi mỉm cười một cái đắp cái chân phủ kín nửa cái hộp rồi nàng nằm bên cạnh hướng về hắn mà say giấc.

...

Trần Tuấn tỉnh lại thấy mình đang đi lên một ngọn núi. Hắn nhìn lên thì thấy một dòng chữ, Đại Lôi Âm Tự.

Trần Tuấn kinh ngạc hô lên:

- Cái quái gì thế này?! Mới ngủ một chút mà mình chết luôn à?

Đại Lôi Âm Tự, cực lạc Tây Thiên, không phải thần tiên thì người phàm đến đây chỉ có một kết cục, kim thiền thoát xác, đồng nghĩa với đó là cái chết.

Trần Tuấn thở dài ói:

- Thôi dùng sao thì mình chết cũng thoát khỏi Linh Nhi rồi, không cần, không cần lo lắng.

Trần Tuấn kiên định bước lên vì bậc thang, sau đấy cưỡi mây đi đến đại điện. Trước mắt hắn hiện lên một hình ảnh cực nhân cao hơn trăm trượng, người mặc cà sa, đầu thì búi lại như trái khóm. Tuy hắn không thể nào thấy được khuôn mặt của tên được mệnh danh là đại lừa trọc nhưng hắn khẳng định khuôn mặt đó rất hiền từ.

Hai phía tả hữu là chư vị bồ tát mặc y phục màu trắng, kim thân la hán, thân thể cứng rắn. Đặc biệt còn có một con khỉ cầm gậy đứng bên cạnh, phía sau nó tỏa ra một vòng hào quang phật pháp.

Trần Tuấn như gặp được thần tượng ngay lập tức hô lên:

- Tề Thiên Đại Thánh, Đấu Chiến Thắng Phật, Tôn Hành Giả, Tôn Ngộ Không!

Cự nhân Như Lai kia bắt đầu cất lên một giọng nói ôn tồn hỏi:

- Trần Tuấn, điều ngươi cảm thấy sung sướng nhất khi đến đây là gì?

Trần Tuấn cảm thấy khó hiểu, đáng lẽ ra là lão đại lừa trọc này phải hỏi câu ngươi cảm thấy có gì đáng tiếc nhất khi tới đây chứ? Dù sao hắn cũng là phàm phu tục tử, mặc dù có một thân tu vi đệ nhất thiên hạ nhưng cũng không phải là mấy lão quái tu luyện đạo đức như lão lừa trọc, đúng thật là khó hiểu mà.

Trần Tuấn lưỡng lự một chút trả lời

- Đó chính là ta đã gặp được Tề Thiên Đại Thánh Đấu Chiến Thắng Phật Tôn Hành Giả Tôn Ngộ Không! (Danh hào đầy đủ của ông nội khỉ)

Lão đầu trái khóm kia nhướng người nhìn hắn rồi lắc đầu nói:

- Không, không phải. Lúc ngươi tới đây, ngươi đã nghĩ cái gì, cứ nói cái đó.

Trần Tuấn nghe thế thì bắt đầu nhớ lại. Lúc mới tới miền cực lạc này? Chẳng phải là hắn vui mừng vì không vướng bận với yêu nữ Phạm Linh Nhi nữa?

Hắn ngưng một lác để nghĩ rồi trả lời:

- Chẳng lẽ là ta đã thoát khỏi Linh Nhi?

Đột nhiên cái thân ảnh lừa trọc cự nhân trái khóm bắt đầu run lên từng hồi. Lão đầu trọc đứng lên, cầm lấy áo cà sa của mính ra, để lộ ra một kiểu y phục cực kỳ quen thuộc của nữ nhân.

Trần Tuấn nhìn lại thì thấy hình ảnh Phạm Linh Nhi cao lớn, phát ra kim quang phật pháp nhìn hắn.

Khuôn mặt nàng lại lộ lên vẻ lạnh lùng không cảm xúc, đôi mắt thì tròn xoe đen khịt, sâu quắn như thế muốn nuốt cả cái đại điện này vào bên trong vậy.

Phạm Linh Nhi trầm giọng hỏi:

- Chàng nói cái gì?

Trần Tuấn lúc này kinh hoảng hô lên:

- Mẹ kiếp, yêu nữ là phật tổ! Cái quái gì đang xảy ra vậy?

Hắn ngay lập tức xoay người chạy trốn, trong lúc chạy trốn cũng không quên hô lên kêu cứu:

- Đại thánh gia gia, cứu ta!

Lúc này thân hình không rõ ràng của Tề Thiên Đại Thánh mới rõ ràng hiện lên. Vẫn là một người quen nữa của Trần Tuấn, Ngao Hồng, con của Hắc Long vương, cao thủ Tổ Tiên cường giả tứ trọng, nàng cũng chính là đệ nhị đệ tử của hắn ngoài Phạm Linh Nhi!

Ngao Hồng cầm theo Như Ý Kim Cô Bổng, chân đạp cân đẩu vân đuổi theo hắn, bất đắc dĩ nói:

- Xin lỗi sư phụ, là do sư tỷ ép ta! Như Ý Kim Cô Bổng, dài ra.

Như Ý Kim Cô Bổng dài ra tới trăm trượng, hướng về phía Trần Tuấn mà lia, đánh ầm tới. Nhưng Trần Tuấn là ai, hắn từng là Địa Tổ Tiên Cửu Cửu, sở trường của hắn chính là chạy trốn! Một đòn này của Ngao Hồng, Trần Tuấn căn bản chỉ cần lách một cái là tránh được.

Trong sinh tử Trần Tuấn né được một gậy, hắn la toán lên nói:

- Rốt cuộc cái Đại Lôi Âm Tự này là cái gì vậy,s ao lại có Ngao Hồng, Linh Nhi ở đây??

Phạm Linh Nhi thấy Trần Tuấn cỵ trốn thì tức giận nói:

- Phu quân, sao chàng không chịu ở lại để cùng thiếp kết thành phu thê? Thiếp đã vì chàng mà tạo nên nơi này đấy. Tại sao chàng lại chạy trốn thiếp? Thiếp yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu chàng rất nhiều đấy, chàng có biết hay không?

Trần Tuấn nhìn về phía Phạm Linh Nhi nói:

- Không, ta không biết gì hết.

Trên đôi mắt đen khịt, xám xịt của Phạm Linh Nhi bỗng chảy ra một dòng nước mặt lạnh lùng. Nàng đau khổ nói:

- Tại sao? Tại sao chàng lại không chấp nhận tình yêu của thiếp cơ chứ?!

Phạm Linh Nhi quay bàn tay lại, hướng về phía Trần Tuấn mà tung ra một cự chưởng. Cự chưởng phó ra, hình thành nên môt hư ảnh một bàn tay đập xuống người Trần Tuấn.

Trần Tuấn chỉ kịp hô lên một tiếng:

- Chết mẹ rồi!

Một tiếng rầm vang trời khiến cho mọi vật xung quanh đều rung động. Trần Tuấn nằm bẹp dí như con chuột bị dính bẫy, trên người hắn không gì khác ngoài Ngũ Hành Sơn nỗi tiếng.

Tiếng hài ủa nữ nhân va đập với mặt đất tạo nên một tiếng cộp cộp. Phạm Linh Nhi mặc bộ y phục hắc huyền thường ngày đi đến chỗ hắn.

Nàng cầm theo một mân đồ ăn. Khuôn mặt của nàng nở ra một nụ cười đầy thỏa mãn, Phạm Linh Nhi nói:

- Phu quân, cuối cùng thì chàng cũng có thể nằm im rồi.

Phạm Linh Nhi kéo một sợi dây trên y phục của mình khiến cho y phục tuột xuống, để lộ ra một thân hình quyến rũ đến mê người của nàng.

Phạm Linh Nhi dầm đãng đi đến chỗ Trần Tuấn nói:

- Phu quân, thiếp yêu chàng!

Trần Tuấn cố tắt cựa quậy thoát ra, nhưng Ngũ Hành Sơn quá ức cường hãn,phong bế toàn bộ cơ thể hắn khiến muốn thoát cũng không thoát được.

Trần Tuấn hô lên đầy sợ hãi:

- Đừng, đừng đến đây. A!

...

Hắn thở dốc ngồi dậy, Trần Tuấn nhìn quanh cơ thể của mình. May quá hắn không bị Ngũ Hành Sơn đè, may quá đó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

Trần Tuấn thở phào một cái đầy nhẹ nhõm nhìn lại bàn tay của mình, hắn nói:

- May thật, chỉ là mơ.

Phạm Linh Nhi bị Trần Tuấn làm cho khó chịu, nàng thức dậy, mơ màn nói:

- Phu quân, chàng mơ thấy gì mà chảy hết cả mồ hôi như thế? A! Phu quân, chàng trở lại thành người rồi... Nhưng, quần áo chàng đâu rồi?

Nghe Phạm Linh Nhi nói vậy, Trần Tuấn nhìn xuống hạ bộ của mình, nó hoàn toàn thoáng mát. Tiểu kê kê của hắn lại bị cặp đùi thon thả, trắng nõn của Phạm Linh Nhi áp lên, khiến cho nó biểu tình không thôi.

Trần Tuấn vẫn còn dư chấn từ cái cơn ác mộng hồi nãy thế nên lập tức kinh sợ hô lên:

- Linh Nhi bình tĩnh, đừng hiếp ta, ta sợ!