Vô Ngọc Nhan tiếp sau đó dẫn Phạm Linh Nhi đến khu nước hoa, nàng ta tỉ mỉ cẩn thận rồi lấy một lọ nhỏ đưa lên cho nàng nói:
- Phạm trưởng lão, thứ này được gọi là nước hoa, khi nhỏ vào cơ thể sẽ khiến cho cơ thể thơm hơn.
Vô Ngọc Nhan vặn đầu của chai nước hoa ra, một mùi hương nhè nhẹ của cam xoài, chanh và một nốt của oải hương bay khắc căn phòng. Nàng ta cẩn thận lấy ra một cái ống, hút lấy một hai giọt rồi để lên da mình cho Phạm Linh Nhi xem.
Hít một hơi, mùi hương này so với lúc trước càng khiến cho người ta mê đắm vẻ đẹp thành thục của nữ nhân.
Vô Ngọc Nhan cười nói:
- Phạm trưởng lão, nam nhân không những chỉ chú trọng duy nhất về ngoại hình của nữ nhân không đâu, mà bọn hắn còn chú ý đến những thứ nhỏ nhặt như mùi hương, độ sạch sẽ nữa.
Đúng, Trần Tuấn không phủ định điểm này, mùi hương, tính cách,... Cũng góp một phàn cực kỳ quan trọng đối với nhan sắc của nữ nhân nữa.
Phạm Linh Nhi suy gầm một chút thì thấy mùi này không hợp với mình, mùi này xem qua chỉ phù hợp vớ những người kinh nghiệm dày dặn như Vô Ngọc Nhan mà thôi, đối với nàng thì nàng thích mùi nào đó nào đó nó trong sáng hơi một tí.
Như đọc được suy nghĩ của Phạm Linh Nhi, Vô Ngọc nha liền nói:
- Đây chỉ là một trong những loại nước hoa của chỗ ta mà thôi, trưởng lão có thể cùng với ta lựa vài mùi khác.
- Ồ vậy à, được thôi chúng ta đi.
- Nhưng... Có lẽ phải để Trần trưởng lão lại rồi.
- Hể, tái sao?
- Phạm trưởng lão không biết rồi, ở chỗ chúng ta đều là sản xuất nước hoa tự nhiên, thế nên bình thường có rất nhiều côn trùng bay đến. Chúng ta phải dùng một số loại thuốc đặc thù để xua đuổi bọn chúng đi... Ta sợ Trần trưởng lão khi đi vào cảm thấy khó chịu.
Phạm Linh Nhi nghe thế thì đột nhiên quay ngắt một trăm tám mươi độ về phía Trần Tuấn. Khuôn mặt của nàng lạnh lùng bước tới, khiến cho con sâu Trần Tuấn mặc ù không phải là người nhưng mồ hôi vẫn liên tiếp chảy xuống đầy lo sợ.
Phạm Linh Nhi cầm con sâu lên hôn nó một cái, rồi đưa nó vào lòng ngực xoa xoa nói:
- Phu quân chàng đừng đi đâu đấy. Thiếp đi một chút rồi về liền.
Vô Ngọc Nhan khi này bước tới nói với Phạm Linh Nhi:
- Phạm trưởng lão, chuyện muốn tìm ra một mùi hương thích hợp của mình theo ta thấy thì khá lâu đấy, nhất là đối với người mới như trưởng lão. Như này đi, ta có một phòng đặc biệt dành riêng để nuôi tằm, hay là Phạm trưởng lão để Trần trưởng lão ở đó đi.
Phạm Linh Nhi nghe thế thì ngẫm nghĩ một hồi nói:
- Được, ta thấy ý kiến này không tồi. Phu quân, chàng chớ có đi đâu đấy.
Phạm Linh Nhi đưa con sâu Trần Tuấn cho thị nữ. Thị nữ mang hắn đến một giang phòng lớn, trong đó chính là nơi nuôi tằm của phân đà này. Hắn đậu đưa vào một cái hộp, đi qua những lố tằm tầm thường, đi đến chỗ nuôi Bách Liên Tằm, một tong loại tầm thuộc ba mươi loại tằm đắt giá nhất Tu Chân Giới!
Bọn tằm này có một màu trắng bạch như ngọc châu, lại chỉ ăn Bách Liên hoa, một loài hoa hiếm chỉ xuất hiện trên những nơi cực kỳ lạnh giá mà thôi, thế nên vì sự trân quý cùng với ngoài hình đẹp như thế nên loại tằm này có tên là Bách Liên Hoa.
Do là loại tầm đứng đầu ở phân đà này thế nên bọn chúng được chăm sóc đặc biệt trong một khu vực riêng biệt của riêng mình, tách biệt và được ưu ái hẳn so với những loại tằm khác, bọn chúng còn có một người canh chưng thường trực để phục vụ cho nhu cầ ăn uống của riêng bản thân nữa.
Trần Tuấn nằm trên cái sàn tren được đan cẩn thận tỉ mỉ cảm thấy thân hình con sâu của mình như được mát xa toàn thân vậy, thoải mái cực kỳ.
Hắn thoải mái đầy thỏa mãn nói:
- Công nhận thoát khỏi Linh Nhi, đúng là sung sướng mà.
...
Phạm Linh Nhi ở trong phòng nước hoa của Vô Ngọc Nhan thử hết chai này đến cai khác, nhưng không có một loại nước hoa nào mà nàng thấy ưng mắt cả.
Phạm Linh Nhi lắc đầu nói;
- Chai này mùi nó nồng quá, không thích hợp.
Vô Ngọc Nhan thở dài nói:
- Vậy chỉ còn chai đó mà thôi.
Thấy vẻ mặt đầy bí hiểm của Vô Ngọc Nhan, Phạm Linh Nhi cảm nhận được cái chai nước hoa mà nàng ta nói là một cái gì đấy cực kỳ đặc biệt, nàng hỏi:
- Chai đó? Chai đó là chai gì?
Vô Ngọc Nhan bí hiểm đi về đằng trước, nói:
- Phạm trưởng lão đi theo ta sẽ rõ thôi.
Tiến vào một căn phòng nhỏ hẹp tối tăm. Trong bóng tối, đôi mắt đen nhánh của Phạm Linh Nhi tỏa ra một đạo hồng quan nhè nhẹ khiến cho nàng có thể nhìn rõ được ở trong tối. Căn phòng nhỏ nhẹp ấy chỉ chứa duy nhất một chiếc hộp màu đen đầy huyền bí, bên trong chính là một lọ nước hoa!
Vô Ngọc Nhan bắt đầu thuyết minh, trình bày về chai nước hoa này:
- Chai nước hoa rất là đặc biệt, mùi hương của nó chính là được cô động từ vô số Âm hồn của những trinh nữ tuyệt đẹp, và... Sắc Ma!
Nghe đến hai từ Sắc Ma thì Phạm Linh Nhi cảm thấy hơi chút quen thuộc. Sắc Ma trong tam tộc, Nhân tộc, Yêu tộc, Ma tộc được xếp vào loại nửa Yêu, nửa Ma cực kỳ quỷ dị cực kỳ quý hiếm.
Theo như miêu tả thì Sắc Ma là một người con gái xinh đẹp, chuyên đi lấy mạng của đàn ông làm thức ăn, lấy máu của nữ nhân mà uống, thực lực vô cùng kinh khủng. Thế mà tại Bích Loan Tông lại có thể có được một đầu Sắc Ma, lại còn biến nó thành nước hoa để điều chế nữa, nên biết rằng Sắc Ma trên toàn bộ Đông Vực chưa đến ba trăm đầu!
Vô Ngọc Nhan cẩn thận lấy chai nước hoa màu đen đó ra, nhỏ thứ lên tay mình cho Phạm Linh Nhi ngửi thứ.
Một mùi hương nhẹ với những nốt hương thanh, mát mẻ, trong trắng, khiến cho con người ta liên tưởng đến những thiếu nữ mới lớ nhưng tràn đầy vẻ quyến rũ. Một mùi hương toát lên khí chất riêng biệt, một mùi hương có thể nói dành riêng cho Phạm Linh Nhi!
Vô Ngọc Nhan nói tiếp:
- Lọ nước hoa này còn có khả năng thay đổi theo nhiệt đổi cơ thể nữa. Thí dụ như Phạm trưởng lão đi tắm đi, sau khi bước ra ngoài thì mùi hương trên cơ thể trưởng lão so với lúc trước sẽ là nhẹ hơn một nốt, thanh hơn một chút. Tỉ như làm việc nặng ra mồ hôi thì mùi hương sẽ nặng mùi hơn, đậm đặc ấn tượng hơn. Với lại... Lưu hương rất lâu, tầm cả ba tháng trên y phục cơ.
Phạm Linh Nhi không cần biết tiếp theo Vô Ngọc Nhan nói cái gì liền hỏi:
- Bao nhiêu?
Vô Ngọc Nhan cũng không gần ngại báo giá:
- Chỗ thân tình nên ta chỉ lấy một viên cực phẩm Linh thạch cùng ba trăm viên trung phẩm Linh thạch mà thôi.
- Được!
Phạm Linh Nhi vui vẻ ôm chiếc hộp đen ấy quăng vào nhẫn trữ vật. Ngày hôm nay nàng đã mua sắm rất nhiều, ngày hôm sau nàng nhất định sẽ cho Trần Tuấn một dịp kinh hỉ!
...
Thời gian lựa chọn nước hoa của Phạm Linh Nhi rất rất là lâu, đã hai canh giờ rồi mà nàng ta vẫn còn miệt mài thử hét mùi này đến mùi khác làm cho Trần Tuấn... Sướng chết đi mất!
Rời xa Phạm Linh Nhi một khắc gần như sống mười năm phiên du tự tại, cực kỳ sung sướng.
Trần Tuấn nằm trên sàn tre, miệng thì ngậm một đóa Bách Liên hoa. Trần Tuấn sau một canh giờ thì cuối cùng cũng thưởng thức được vị ngon của Bách Liên hoa. Đối với hắn, loại hoa này chả khác nào một cây kem cả, ăn vào lành lạnh, nuốt vào thì nó ngay lập tức tan ra trong miệng, chảy ra dịch ngọt lạnh gắt y hệt kem vani ở trái đất.
Đột nhiên lúc này một con tằm cái đột nhiên bò đến chỗ con sâu Trần Tuấn, cạ cạ người vào thân hắn, nói:
- Vị huynh đài này anh tuấn quá hà, có người yêu chưa? Hay là ngươi làm tướng công với ta? (Tiếng tằm, oke)
Trần Tuấn thấy cảnh này thì biểu lộ lên một vẻ sợ hãi lui xa, hắn ở dạng nhân hình như thế nào đã câu dẫn yêu nữ Phạm Linh Nhi rồi, thế nào mà biến thành dạng sâu lại câu dẫn thêm một con tằm cái?
Trần Tuấn dùng tiếng tằm để mà giao tiếp lại với nó, nói:
- Ây, đừng đừng lại gần đây. Ta là sâu, không phải tằm các ngươi.
Con tằm kia vẫn không biết liêm sĩ, hay là cái chết đang chờ đợi nó mà vẫn một mực tiến đến chỗ Trần Tuấn, cạ cạ vào cái thân xanh rờn của hắn nói:
- Huynh đừng sợ, chúng ta cùng nhau bắt chướng với nhân loại kia, tuy không thể sinh con nhưng vẫn có thể làm vợ chồng.
Kết hôn? Vợ chồng? Cái này cũng đả kích nhân sinh quan của Trần Tuấn quá đi, tuy hắn không phải học sinh giỏi giang gì mấy nhưng mấy kiến thức cơ bản về sinh vật hắn cũng biết. Sâu, tằm, căn bản là dạng trước của bướm, muốn sinh sản thì ít nhất cũng phải ở dạng bướm hoàn chỉnh mới có thể ân ái đẻ con được, thế nào mà hai con sâu, con tằm lại sinh con? Mẹ nó, Tu Chân Giới cũng đả kích nhân sinh quá đi.
Có vài còn tằm đực hậm hực đi tới nói:
- Này cái tên xanh lè kia, Tử muội là thiên hạ đệ nhất tằm ở đây đã ngỏ lời với ngươi rồi mà sao ngươi dám không chấp nhận hả?
Hắn chấp nhận một con tằm? Hắn là con người mà, thế quái nào lại thích một con tằm, kể cả khi hắn là người cũng có người theo đuổi hắn mà hắn vân như bưng, không trả lời đấy thôi. Sao mấy con tằm đực, cái này dám ý kiến?
Nhưng mệt nhất vẫn là con tằm cái tên là Tử kia, nó liên tục cọ cọ vào người hắn, thúc dục hắn động dụng đi. Trần Tuấn chỉ biết bò xung quanh né con tằm đó mà thôi.
Lúc này Phạm Linh Nhi đã mua xong toàn bộ đồ được thị nữ dẫn đến chỗ Trần Tuấn.
Phạm Linh Nhi vui vẻ bước tới chỗ nuôi đám Bích Liên tằm vui vẻ nói:
- Phu quân ơi, thiếp, về, rồi... CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY?
Trước mắt Phạm Linh Nhi chính là một con tằm đang cạ cạ vào người phu quân của nàng, dựa vào hãn lực của tu sĩ Hóa Thần Kỳ, mặc dù Phạm Linh Nhi không hiểu tiếng tằm nhưng nhìn mặt nó nàng liền đoán ra con tằm trắng vô liêm sỉ này đang cố gắng câu dẫn phu quân của nàng.
Phạm Linh Nhi giận dữ, đôi mắt đen nhánh, ngay thơ của nàng biến thành một mảnh đen khịt không đáy, kết hợp với khuôn mặt vô cảm lúc này tạo tạo cho nàng một vẻ đáng sợ cực kỳ đặc trung của yêu nữ.
Phạm Linh Nhi gào lên nói:
- BỎ... NGƯỜI.. RA... KHỎI... CHÀNG... ẤY!
Nàng giận dữ cầm Hồng Nhân Phi Cực Kiếm chém xuống. Thanh kiếm nhanh như cắt xẻ đôi cả thân hình của con tăm kia, rồi phân nó thành mười mảnh cực kỳ nhỏ.
Phạm Linh Nhi triệu ra Phạm Linh Nhi kia, cả hai giận dữ hét lên:
- Con côn trùng đáng chết!
Cả hai xuất ra thêm một đạo hồng quan, cùng nhau bắn tan đi hồn phách của con tằm kia.
Phạm Linh Nhi thu lại Phạm Linh Nhi kia vào đan điền của mình rồi tiến đến bên người trong dữ mấy con Bích Liên Tằm này tát cho hắn hai phát đau đớn.
Phạm Linh Nhi giận dữ nói:
- Sao ngươi thấy cảnh tượng đấy mà không ngăn cản?
- Tiểu nhân, tiểu nhân...
- Ai cho ngươi nói (bóp)
Bị tán, tằm bị giết, nam nhân kia hận lắm nhưng nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng, không chút cảm xúc, đôi mắt đen khịt như muốn đem hắn nhốt váo sâu bên ngục tối thì ngay lập tức hận ý tiêu tán, chỉ còn lại một vẻ khiếp sợ đến tột cùng.
Phạm Linh Nhi cầm Trần Tuấn lên, bỏ vào một cái hộp trong suốt nói:
- Hừ, đám vô dụng, để ta tự chăm sóc chàng ấy.
Sau đấy khuôn mặt đáng sợ của nàng quay qua, dọa cho Trần Tuấn một phen hú vía. Phải rồi, so với kích thước của một con sâu thì cái đầu của nàng thực sự quá lớn, sự đáng sợ đương nhiên là nhân lên gấp ngàn lần.
Phạm Linh Nhi nói:
- Thiếp, thiếp biết chàng không cố tình mà phải không? Thiếp biết chàng không phản bội thiếp mà phải không?
Trần Tuấn ngay lập tức đáp:
- Ây, ây Linh Nhi, ta trước khi con tằm đó bắt dược ta, ta đích thị đã chạy trốn...
Phạm Linh Nhi nghe thế thì khuôn mặt vô cảm ngay lập tức biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt ngay thơ hồn nhiên của một thiếu nữ.
Phạm Linh Nhi cười nhìn Trần Tuấn nói:
- Thiếp chàng yêu thiếp mà, lỗi chắc chắn là do con quỷ tăm kia rồi. Chàng yên tâm, thiếp đã cho nó thần hồn câu diệt rồi. Phu quân, thiếp yêu chàng lắm, dù chàng có là sâu là gián, kể cả có là một con quái vật xấu xí đi chăng nữa thì thiếp vẫn yêu chàng.
Nói rồi Phạm Linh Nhi ôm cái hộp kính chứa Trần Tuấn vào trong lòng tựa như thể chiếc hộp này chính là hắn vậy.'
Còn Trần Tuấn... Thì suýt nữa bj Phạm Linh Nhi rung đến cho ngất xỉu