Chương 42: Ta Sẽ Không Thua Bất Kỳ Nữ Nhân Nào Cả!

Vào khoảng năm vạn năm về trước, trong thời kỳ Tiên Giả cố hai đạo lớn nhất đó chính là Chánh đạo do hai Tiên Thiên Thánh Nhân, Chánh Thân Thiên, Ngọc Nam Đế chấp chưởng, hai là Hữu đạo, do hai vị Tiên Thiên Thánh Nhâ Hoàng Cực Nam, Cao Thiên Thượng chấp chưởng.

Sau trận chiến với Yêu tộc thì Nhân tộc đã đoạt được Thiên Giới, nhưng Thiên Giới vốn là có giới hạn không thể nào đủ cho cho hai nhà Chánh Hữu cùng phân chia được, thế nên bốn vị Tiên Thiên Thánh Nhân ấy đã lợi dụng hai hoàng triều là Chu Tước, Cung Hoàng để cùng nhau tranh quyền chấp chưởng Thiên Giới.

Hoàng đế Cung Hoàng, Cung Thanh Bá trong lúc đột phá Đại La Kim Tiên, tu ra chân chính Kim Thân bị một yêu nhân của yêu tộc ra tay đánh trọng thương. Yêu tộc nà thủ đoạn rất cao minh, giả trang thành người của Chánh giáo mà không một ai có thể nhận ra, thế nên toàn bộ sự việc đã bị đẩy lên đến cao trào. Chư vị tứ đại Thánh Nhân trở mặt với nhau, không niệm tình sư huynh sư đồ, ra tay tàn nhẫn giết hại môn đồ của hai người kia.

Chánh giáo do hoàng đế của Cung Hoàng bị trọng thương, dẫn đến khí vận hoàng triều theo đó mà suy sụp nên dành được thắng lợi.

Hai người Chánh Thân Thiên, Ngọc Nam đế phối hợp với ba tăm người Tiên Thiên Thánh Nhân khác, cung với ngàn Tổ Tiên cường giả lập nên Thiên Pháp của bọn họ! Thiên Pháp không phải pháp tắc của Thiên Đạo, nó có tính bắt buộc và chỉ hoạt động ở trên Thiên Giới.

Do vẫn còn khúc mắc vì bị đổ oan nên Chánh giáo tiệt đi đường sống của Hữu giáo tạo nên tiên kiếp hòng không để cho bọn họ có thể có được chỗ tốt trên Thiên Giới. Mặc kệ Chánh giáo có làm như thế nào vẫn có một số dệ tử của Hữu giáo thành công vượt qua tiên kếp phi thăng trở thành Tiên Nhân của Tiên Giới.

Tuy vậy số lượng Tiên Nhân trên Thiên Giới của Hữu giáo cực kỳ thưa thớt, ở dưới Hạ Giới lại không đủ tài nguyên để tu luyện thế nên bọn họ chọn con đường ẩn dật không xuất thế.

Do hiềm khích đấu tranh thế nên mỗi khi Chánh giáo có việc gì quan trọng như Kiếm Thánh Tông đột nhiên phát lệnh cho đệ tử truy tìm Thiết Bạch Phong thì đệ tử Hữu giáo liền truyền tin cho tông môn, để tông môn có thẻ đi trước một bước.

Nếu đã là địch nhân thì nhất định không được nương tay!

Từ Mạnh Khiêm cấp tốc dùng bí thuật âm thầm thoát ra khỏi bí cảnh.

Hắn đạp chân xuống đất, lập nên một tiểu pháp trận truyền thống đến Ma Địa Thú Sơn Mạch. Ma Địa Thú Sơn Mạch chính là nơi Nhân Hoàng Tông được đặt, nếu có thể miêu ả nơi đây bằng một từ thì có hai từ có thể miêu tả rõ ràng nhất cái sơn mạch này đó chính là nguy hiểm, bí ẩn. Sơn mạch này chính là nơi thánh địa của Ma thú, lại còn có một đầu Ma Vương dẫn dắt nên cực kỳ khủng bố, bởi vì khủng bố như thế nên không ai dám lại gần, mà không ai dám lại gần thì thông tin về nó vô cùng là mịt mù bí ẩn, rất thích cho Nhân Hoàng Tông.

Từ Mạnh Nghiêm bước vào dại điện của tông chủ Nhân Hoàng Tông, hắn quỳ xuống nói:

- Đệ tử Mạnh Nghiêm bái kiến tông chủ.

Tông chủ ấy mực một đạo bao màu xám, mái tóc thi có hai màu đen bạc, khuôn mặt âm trầm quỷ dị, thân thể gầy gò già nua.

Hắn khua tay nói:

- Đứng lên đi.

- Tạ tông chủ.

Từ Mạnh Nghiêm sau đó kể lại chuyện mình theo lệnh của đường chủ mà đi giám xác chi nhánh ở dưới Hạ Giới của Kiếm Thánh Tông rốt cuộc là đang làm gì, hắn ở đó biết được thứ mà Kiêm Thánh Tông đang tìm ở dưới Hạ Giới.

Phí Nam Sơn, chưởng môn Nhân Hoàng Tông sau khi nghe đến Thiết Bạch Phong thì nheo mắt hỏi:

- Lời ngươi nói là thật không? Thứ Kiếm Thánh Tông đang tìm chính là ở dưới Hạ Giới này?

Từ Mạnh Nghiêm tự tin, cương nghị đáp:

- Đệ tử dám chắc.

Phí Nam Sơn ra lệnh nói:

- Ngươi đi nói với tám vị trưởng lão, bốn vị đường chủ là ngay lập tức bỏ hết công việc, theo ta đi đến cái tông môn Thiết Bạch Phong đó! Chúng ta nhất định phả đến tước được Kiếm Tiên Mông!

Kiếm Tiên Môn tự cho mình là cao nhân, đi xuống Hạ Giới mà có thể ẩn thân được. Bọn ho dường như quên rằng tình báo của Hữu giáo trên Thiên Giới đã vô cùng ngưu bức cường hãn, bất kỳ thông tin gì ở trên Thiên Giới, ở dưới Hạ Giới đều có thể ngay lập tức được cập nhật nói chi đến nơi mà bọn họ đã tồn tại cắm rễ hơn vạn năm? Đúng là quá ngây thơ.

Lại nói Thiết Bạch Phong, vốn dĩ với tình báo của đám người Kiếm Tiên Môn có thể dễ dàng tìm ra chỉ trong một nốt nhạc.

Thiết Bạch Phong mặc dù chả phải môn phái gì đứng đầu, nhưng nó lại là tiểu môn phái có thể trụ được hơn vạn năm mà không bị mấy tên tu chân giả khác diệt sát thế nên cũng có chút danh tiếng. Đầu tư ra chút thời gian, kiểm kê lại một chút là có thể dễ dàng tìm được không cần phải mất mấy thanh tiên kiếm làm cho mấy tên Hữu giáo đỏ mắt làm gì.

Tiếc cho Kiếm Tiên Môn, quyết định quá vội vã mà thôi, bọn hắn mà chịu đầu tư thêm chút thời gian thì đâu phải khổ như thế.

Chưởng môn của Kiếm Tiên Môn sau khi nghe được truyền âm của Lý Thanh Phi cùng với Mạc Đình Chiến thì ngay lập tức kêu người dò lại sổ sách, tìm ra địa điểm của Thiết Bạch Phong.

Có một tên đệ tử của Kiếm Tiên Môn tên Tru Phỉ nhìn cái địa chỉ của Thiết Bạch Phong mà không khỏi tự hỏi:

- Chưởng môn là bả đậu hay sao? Môn phái lù lù ở đây mà còn bầy ra mấy cái bí cảnh làm gì cho phí công phí sức.

Con người, ai cũng có lúc ngáo ngơ mà

Nhìn thanh tiên kiếm, Trần Tuấn bắt đầu xem xét thật kỹ nó. Thanh kiếm này tuy nhìn chả có cái gi đặc biệt chỉ có chút pháp lực lưu lại nhưng kỳ thực người tạ ra thanh binh khí này là một kẻ cực kỳ am hiểm về Kiếm Đạo.

Kiếm của Kiếm Thánh Tông từ khi diệt sát Yêu tộc đến giờ vẫn do duy nhất một đường chủ luyện khí luyện ra, hắn tu luyện kiếm đã không còn nhớ bao nhiêu vạn năm, đối với Kiếm Đạo có lý giả rất là sâu sắc, thế nên kiếm do hắn tạo ra dù chỉ là thanh kiếm bình thường không ẩn chứa pháp lực cũng là tuyệt thế thần binh ẩn chứa kiếm ý cường hãn!

Trần Tuấn nhìn một chút rồi nói:

- Kiếm này nhìn như không có thứ gì đặc trưng nhưng đấy mới là là đặc trung của nó. Khi luyện hoá nó trở thành binh khí, nó sẽ tuỳ theo thói quen của chủ nhân mình mà biến hoá! Đúng là hảo kiếm! Hạc, nhà ngươi nhặt được một thứ tốt đấy.

Tiên Hạc sau khi nghe Trần Tuấn nói vậy thì hào hứng đáp:

- Thật vậy sao chủ nhân?

Trần Tuấn gật đầu noi:

- Đúng vậy.

Tiên Hạc nghe thế háo hức ngồi xếp bàng xuống đất bắt đầu luyện chế. Rát nhanh tiên kiếm thông qua pháp lực, cùng Ngự Phong quyết đặc trưng của hắn mà trên thân kiếm, chuôi kiếm, vỏ kiếm bắt đầu hiện lên Phong đồ cùng với Phong vân hoạ!

Một đầu tiên kiếm từ nay có tên Ngự Phong Khống Vân Kiếm!

Sau khi Tiên Hạc luyện chế xong kiếm của mình thì Trần Tuấn bước tới, đoạt lấy Ngự Phong Khống Vân Kiếm của hắn.

Trần Tuấn thông qua pháp lực của mình mà cải tạo lại thuộc tính của thanh kiếm này khiến cho nó đối với Phong thuật càng là hợp mệnh.

Trần Tuấn đưa nói:

- Đây, xong rồi đấy.

Cầm lấy Ngự Phong Khống Vân Kiếm, Tiên Hạc cảm nhận được nó đối với mình càng thân thuộc hơn, kiếm với tay như thể là một, có thể tuỳ tâm tung ra bất kỳ chiêu thức nào.

Tiên Hạc tuỳ tiện chém ra một đòn Phong Trảm đơn điệu. Phong cương cuồng cuộn nổi lên tựa cuồng phong, từng sợi gió mang theo kiếm ý vô cùng cường đại.

Ngự Phong Khống Vân Kiếm thông qua cải tạo của Trần Tuấn giúp cho Tiên Hạc có thể dẫn động được kiếm ý! Điều này truyền ra chắc chắn đám tu luyện Kiếm Đạo đến cùng cực sẽ tức giận đến thổ huyết chết mất! Bọn hắn đã dành ra vô số năm luyện tập kiếm đạo, ăn ngủ cùng kiếm, đi vệ sinh cũng mang theo kiếm, như thế vẫn còn chưa thông được kiếm ý, Trần Tuấn hắn là cái quái gì mà có thể tuỳ tiện biến một kẻ chưa bao giờ động qua binh khí lại có thể dẫn động được kiếm ý? Khinh người quá đi mà.

Phạm Linh Nhi nhìn thấy kiếm ý ẩn chứa bên trong Phong trảm của Tiên Hạc chỉ liếc mắt nhìn qua, tựa hồ kiếm ý này đối với nàng chỉ là ruồi nhặng, hoàn tàn không thể nào so được với kiếm ý của nàng khi nhớ đến phu quân của mình.

Tiên Hạc đối với một trảm này của mình rất kinh ngạc, hắn hỏi Trần Tuấn:

- Chủ nhân, thế nào mà ta lại có thể dẫn động được kiếm ý?!

Trần Tuấn bình thản đáp:

- Ta cải tạo một chút khí thể của kiếm ý vào trong thanh kiếm đó rồi, ngươi chỉ cần truyền chân nguyên của mình vao trong kiếm thì có thể phát ra được kiếm ý.

Tiên Hạc đối với câu trả lời này của Trần Tuấn chỉ có một ý nghĩ, ngưu bức! Hắn thừa biết là Trần Tuấn là một Tiên Nhân cường giả, so với chủ nhân cũ của hắn thì thực lực cực kỳ cách xa, chủ nhân cũ hoàn toàn không có cơ hội chạm đến. Nhưng ngưu bức, trâu bò đến mức có thể khiến một tên mù tịch về binh khí như hắn lại có thể dẫn truyền ra được kiếm ý thì Tiên Hạc chưa từng tưởng tượng được tới, nói chi đến nghĩ.

Hắn thầm tự nhủ với bản thân mình, nếu chịu khổ thêm một tời gian, bảo hộ Trần Tuấn thì nhất định Tiên Hạc hắn đối với một ngày đi lên Thiên Giới hoàn toàn không có xa.

Luyện hoá xong thần binh, thử thần binh thì hư động bắt đầu khép lại, bí cảnh bên trong bắt đầu rung ầm ầm muốn đổ sập.

Nhìn thấy tốc độ đổ sập của bí cảnh như thế Phạm Linh Nhi liền hét lớn:

- Phu quân, nhanh lên chung ta sẽ bị chôn mất!

Nàng ngay sau đó chạy đến ôm Trần Tuấn đang lơ lững trên không, huyễn hoá ra Hồng Dực của mình đập một cái thật mạnh, phóng đi, hướng về phía hư động trước mặt mà phi ra ngoài.

Nhưng bí cảnh cuối cùng này phải nói là cực kỳ rộng lớn, tốc độ của Phạm Linh Nhi trong vòng một khắc không có khả năng thoát khỏi nơi này (Bí cảnh trong hư động chia ra rất nhiều không gian, không gian chứa thanh kiếm này là không gian rộng lớn nhấ, ý là vậy), thế nên chưa kịp bay tới hư động thông đạo thoát ra ngoài từ trên trần rơi xuống một tảng đá lớn.

Trần Tuấn lúc này hoảng hốt hô lên:

- Cẩn thận.

Hắn vận pháp lực, ôm Phạm Linh Nhi vào trong lòng, thi triển ra Vũ Động Càn Khôn độn. Trần Tuấn ôm Phạm Linh Nhi tiến vào trong gian bỏ túi của bản thân mình.

Chứng kiến cảnh này, tim của Phạm Linh Nhi bỗng nhảy tưng lên một nhịp. Trần Tuấn hẳn là đã có một thứ tình cảm khó nói với nàng rồi, nếu không hắn làm sao ôm nàng vào lòng như thế.

Phạm Linh Nhi ôn nhu, theo hơi ấm trong lòng ngực của hắn áp xuống thầm nói:

- Thiếp đúng là không sai khi chọn chàng mà, phu quân.

- Thiếp biết chàng cũng yêu yêu thiếp như thiếp yêu chàng vậy.

Không gian bỏ túi ủa Trần Tuấn mở ra, hắn mang theo hai người Tiên Hạc, Diệp Nguyên Khôi trốn ra ngoài, trong lòng hắn còn bế cả Phạm Linh Nhi.

Nhìn thấy Phạm Linh Nhi đang nằm trong lòng mình, nhu thuận chúi đầu vào trong áo hít lấy hít để mùi hương của mình, Trần Tuấn bỗng cảm thấy toàn thân lạnh toát, cả người nom nớt lo sợ.

Phạm Linh Nhi kêu lên một tiếng:

- A~ Phu quân, hình như chàng hôm qua chưa tắm thì phải. Mùi hương của chàng so với bình thường hơi nặng hơn.

Trần Tuấn thấy một cảnh này chỉ biết thầm mắng là Phạm Linh Nhi vô liêm sỉ, biến thái.

Hắn đẩy nàng ra nói:

- Linh Nhi, nàng nhìn xem hai tên kia nhìn kìa.

Hắn đồng thời truyền âm thông báo cho hai người Diệp Nguyên Khôi phối hợp với hắn nhìn chằm chằm vào Phạm Linh Nhi, kích phát sự ngại ngùng của nàng.

Nhưng hắn đâu có ngờ là Phạm Linh Nhi vốn đã mặt dày, đối với chuyện chiếm tiện nghi của hắn lại càng mặt dày hơn (Chiếm tiện nghi cho mấy tên lần đầu mới đọc đó chính là một hành động gần kề như kích thích bản thân mình bằng thân thể của đối phương)

Nàng nắm lấy bàn tay đang đặt trên eo của mình kéo xuống phần mông màu mỡ, căn tròn của mình, rồi yêu kiều ôm cổ của Trần Tuấn nói:

- Nhìn thì nhìn, dù sao chàng cũng đã phá thân thiếp rồi. Chàng đã là người của thiếp. Thiếp thiếu điều chỉ là một danh phận mà thôi.

Phạm Linh Nhi nương theo bàn tay của hắn, nắm lại, khiến cho Trần Tuấn không tự chủ động xoa bóp mông của mình.

Cảm thấy thứ mền mền trên tay, Trần Tuấn chỉ có thể nhắm mắt đỏ mặt, như thể mình chưa biết gì, tận lực bỏ nàng ra.

Nhưng hắn khi quăng Phạm Linh Nhi mới biết là bản thân dường như đang có một cỗ lực lượng đang ngăn lại. Cỗ lực lượng đó như sợi dây trói Trần Tuấn lại cùng ới Phạm Linh Nhi, khiến hắn không thể quăng nàng ra được.

Phạm Linh Nhi ôn nhu nhìn hắn, nở ra mụ nụ cười yêu kiều đến mê người nói:

- Phu quân, thiếp biết chàng đang ngại mà. NHƯNG THIẾP SẼ không ĐỂ CHÀNG CHẠY ĐÂU

Đôi mắt ôn nhu đó của Phạm Linh Nhi mang theo một cỗ mị lục vô cung kinh khủng, nàng ta hoàng thành không sử dụng thuật pháp gì, đến cả Hồng Phấn Hỗn khí cũng không sử dụng đến, mị lực cường đại này chính là sắc đẹp cùng với thực lực của Phạm Linh Nhi mà tạo thành.

Bất chợt, cỗ mị lực ấy bỗng dưng trở thàh một cái hố đen khịt, muốn đem toàn bộ mọi thứ của Trần Tuấn biến thành của mình.

Khuôn mặt ôn nhu của Phạm Linh Nhi trong tích tắc hoá thành một khuôn mặt vô cảm đến đáng sợ.

Nàng nở ra mụ nụ cười rồi nhắm về phía Trần Tuấn, tặng cho hắn một nụ hôn thật nồng thắm.

Chứng kiến đôi nam nữ hôn nhua giữa nơi không người này khiên cho Tiên Hạc cùng với Diệp Nguyên Khôi cực kỳ kích thích.

Bọn hắn tự dưng có ý nghĩ có nên giúp Phạm Linh Nhi chiếm lấy Trần Tuấn hay không, chứ cái tên này đúng là không xứng đáng với hai chữ nam nhân nữa, nữ nhân xinh đẹp tuyệt sắc đã chủ động như thế, thân là nam nhân Trần Tuấn có phải nên chủ động đáp lại nàng hay không?

Đương nhiên là không rồi, Trần Tuấn hắn thân là nam nhân, nam nhân thì trong trường hợp này nên chủ động mới phải. Nhưng đối với Phạm Linh Nhi thì tuyệt đối không, ngàn vạn lần cũng không nên chủ động, ngươi chủ đọng chạy thoát còn được, nếu chủ động đáp ứng với nàng, thương yêu nàng, hẳn là sẽ nhận lấy kết cục giống như Phạm Giang Nam, sống không được chết cũng không xong!

Bị cưỡng hôn, Trần Tuấn ngay lập tức phá di cấm chế của Phạm Linh Nhi thả nàng xuống dưới đất.

Phạm Linh Nhi đối với hắn đang tận hưởng hương vị ngọt ngào từ trong miệng Trần Tuấn, khiến cho đầu óc nàng mụ mẫn lên thiên thì đột nhiên bị cắt ngang, rơi xuống đất.

Nàng tức giận ôm cái mông của mình hậm hực nói:

- Phu quân, sao thế, tự nhiên thả thiếp, khiến người ta đau muốn chết.

Trần Tuấn hô lên:

- Ta không biết gì hết. Ai là phu quân của ngươi, ta không biết, ai tên Tuấn, ta không biết. Ta chỉ là một con sâu mà thôi.

Nói rồi hắn vận pháp lực biến mình thành một câu sâu, toàn lực phóng về phía trước, hòng thoát được Phạm Linh Nhi. Thế nhưng đang bò bỗng dưng co một đôi hài màu đỏ chắn trước đường của hắn.

Vô Ngọc Nhan thế nào mà lại ở địa điểm này?!

Phạm Linh Nhi thấy đồng minh bán thần dược cho mình liền hét lên, nói:

- Vô đà chủ, mau giúp ta nhặt phu quân dưới chân ngươi. Chàng ấy đang cố ý chạy trốn.

Vô Ngọc Nhan nghe thế hì bất giac theo bản năng nhìn xuống hoi:

- Con sâu này?

Phạm Linh Nhi gật đầu nói:

- Đúng vậy chính là chàng ấy!

Dưới góc nhìn của con “sâu kiến” Trần Tuấn quả thực là không tệ, nữ nhân của Hợp Hoan Tông rất biết mặc nội y. Nội y của Vô Ngọc Nhan màu ôm sát phần eo của nàng, lại lượt bỏ thêm mấy chi tiết thừa khiến cho nó càng giống hơn nội y của thời hiện đại, thập phần quyến rũ. Góc nhìn này quả thực không tệ, chiếm được một chút tiện nghi.

Tuy là tiên nhân nhưng bản thân của Trần Tuấn vẫn là nam nhân, nam nhân mà không có máu nam nhân thì chỉ có thể đi cầm gậy của kẻ khác, thế nên hắn đối với khung cảnh hùng vĩ trên mắt, thập phần thương thức.

Hắn thưởng thức say mê đến nỗi, Trần Tuấn quên đi là mình đang chạy trốn ai. Bất chợt nội y màu đỏ bông bị vén lên, một bàn tay đẹp bỗng dưng bắt lấy hắn đưa lên. Trần Tuấn khi này mới hoàn hồn lại nhưng giờ đã muộn rồi, hán đã bị Vô Ngọc Nhan bắt được rồi.

Cầm lấy con sâu dưới đất, Vô Ngọc Nhan tỉ mỉ xem xét, nó chả khác gì mấy con sâu bình thường, chỉ to hơn một chút mà thôi.

Vô Ngọc Nhan hỏi:

- Đây là Trần trưởng lão.

Phạm Linh Nhi cũng không có các nào để nhận ra con sâu này có phải Trần Tuấn hay không, nhưng khi nàng được Vô Ngọc Nhan đưa cho con sâu đó thì nàng liền nhận ra. Cón sâu này đích thị chính là Trần Tuấn! Nó cùng với hắng đều mang theo một loại khí tức dặc thù, dù biến thành dạng nào, dù có cháy thành tro, Phạm Linh Nhi cũng nhận ra khí tức đấy của hắn.

Phạm Linh Nhi gật đầu nói:

- Chính là chàng ấy, cảm ơn Vô đà chủ.

Nàng nhìn xuống con sâu, thấy nó đối với góc nhìn tuyệt vời hồi này có chút tiếc nuối. Mặc dù không đọc được suy nghĩ nhưg Phạm Linh Nhi liền đoán được Trần Tuấn đang nghĩ gì trong đầu.

Phạm Linh Nhi hừ một tiếng nói:

- Phu quân, chàng hư quá đi, thiếp đẹp như này mà chàng không để ý, chỉ để ý con mụ già kia. Chàng làm thiếp tức đến chết đi được.

Nói rồi Phạm Linh Nhi bỏ sâu ào trong ngực áo, để cho nó bám lấy bộ ngực trong trĩnh của mình, cho nó tấy nàng so với nữ nhân kia càng là đầy đặng hơn bao nhiêu.

Đối với một nữ nhân mà nói nhan sắc cùng vơi tuổi tác là vô cùng quan trọng, nó giống 1như thể kích thước cùng với thời gian của nam nhận vậy, thập phần quan trọng. Thế nên khi Phạm Linh Nhi nói Vô Ngọc Nhan nàng là mụ già, xấu thì nàng ta cũng bực lắm nhưng không biết nói làm sao, lúc trước Phạm Linh Nhi còn là Nguyên Anh, đệ trước, nàng trước mặt nàng ta có thể trang bức đánh mặt được, chứ bây giờ luận về tước vị, Phạm Linh Nhi chính là trưởng lão, trưởng lão so với đà chủ chính là cao hơn một bậc, về thực lực nàng ta chính là Hoá Thần trung kỳ, so vớ nàng còn cường đại hơn một chút, vạn nhất không thẻ làm được gì, thôi thì cắn răng chịu nhục vậy.

Con sâu Trần Tuấn nằm trên ngực của Phạm Linh Nhi tuy có chút tận hưởng nhưng đây vẫn là thân thể yêu nữ, nếu hắn dám tỏ vẻ yeu thích chính hắn đi vào mât thất, ăn cơm tù binh, thế nê hắn vẫn luôn tỏ ra một thái độ vô cùng dè chừng.

Phạm Linh Nhi thấy vậy thì uất ức lắm, luận về nhan sắc, thân thể, điểm nò của nàng thua kém Vô Ngọc Nhan cơ chứ? Sao Trần Tuấn chỉ dán mắt vào nàng ta chứ không phải là nàng.

Nhân cơ hội kiếm được kim tiền, Vô Ngọc Nhan bắt dầu giửo ra thủ đoạt đoạt lấy tài bảo của mình, nàng ta thì thầm vào tay Phạm Linh Nhi nói:

- Nam nhân ai ai cũng như ai thôi, đều là một đám người có máu sắc trong người. Hiểu nhiên trưởng lão cũng không phải ngoại lệ. Lúc ta nhặt trưởng lão lên, thấy hắn nhân cơ hội nhìn lén dưới váy ta. Đây là tân nội y do nam trưởng lão, Tàu Hữu Thắng sáng tạo nên, mặc cực kỳ mát mẻ thoải mái, lại cực kỳ gợi dục, đảm bảo Phạm trưởng lão khi mặt vào có thể tăng thêm mấy thành mị lực.

Nói rồi Vô Ngọc Nhan lấy từ trong nhẫn trữ vật mình ra một chiếc hộp gấm màu đỏ đưa cho Phạm Linh Nhi. Phạm Linh Nhi mở ra, thấy bên trong chính là một cái quần tam giác màu đen đi cùng với một bộ nội y được thiết kế ôm theo bộ ngực của nàng, thiết kế này nhìn cực kỳ mát mẻ, cực kỳ gợi cảm, chưa cần mặt Phạm Linh Nhi cũng đã thấy khả năng câu dẫn Trần Tuấn tăng thêm một thành nữa rồi.

Phạm Linh Nhi hỏi:

- Bao nhiêu?

Vô Ngọc Nhan mỉm cười đầy ân ý, đưa lên năm ngón tay.

Phạm Linh Nhi hỏi:

- Năm viên hạ phẩm Linh thạch?

Vô Ngọc Nhan lắc đầu nói:

- Không, là năm trăm viên trung phẩm Linh thạch. Bộ nội y này đặc biệt được thiết kế khi mặc vào sẽ tự co dãn ôm theo người mặc, với lại đây là tân nội y, hiện giờ đên cả tông môn của ta cung cấp òn chẳng đủ cho đệ tử mặc nói chi đến xuất ra ngoài. Hiển nhiên nên mắc một chút.

Phạm Linh Nhi suy ngẫm một chút rồi cắn răng nói:

- Ngươi còn nữa không?

Vô Ngọc Nhan thấy con cá mình câu đã bị mắc thì nở nụ cười nói:

- Chỗ ta còn năm bộ màu đen y hệt bộ này, Phạm trưởng lao có muốn mua?

- Lấy hết cho ta. Đây, trong đấy có ba ngàn viên Trung phẩm linh thạch!

Nói rồi Phạm Linh Nhi lấy từ trong nhân trữ vật àm Trần Tuấn đưa cho nàng ra một cái nhẫn trữ vật khác, đưa cho Vô Ngọc Nhan.

Nhận lấy tiền, Vô Ngọc Nhan cũng không thất hứa, lấy ra năm hộp gắm chứa tân nội y cho Phạm Linh Nhi (Tân nội y tức là mấy quần lót, áo ngực của nữ nhân ngày nay, trích Hi Du Hoa Tùng). Phạm Linh Nhi nhận lấy hộp gấm thì nở ra nụ cười, chắc chắn nàng sẽ khiến cho Trần Tuấn một phen thần hồn chao đảo.

Nhận lấy nhân trữ vật của Phạm Linh Nhi, Vô Ngọc Nhan mở ra xem. Trong đó quả thực có ba ngàn viên Trung phẩm Linh thạch, lần nà nàng hời to rồi!

Mặc dù tân nội y thực sự có chút mắc nhưng một bộ bình thường chỉ có một viên trung phẩm Linh thạch là cao nhất, bảo cao cấp mà Phạm Linh Nhi mới mua cũng chưa đến giá trị trăm viên trung phẩm, nhưng Vô Ngọc Nhan đã lợi dụng sự thiếu thông tin về Bích Loan Tông của Phạm Linh Nhi, lừa cho nàng một vố năm lời. Cho chừa cái tội nói bà đây vừa già vừa xấu, Vô Ngọc Nhan ta đây chỉ mói có bốn trăm ba mươi sáu tuổi thôi đấy, vẫn còn xuân sắc, vẫn còn trẻ chán!

Nhưng thông qua sự việc trao đổi mua bán này, Vô Ngọc Nhan mới biết dược Phạm Linh Nhi chính là ẩn thế phú bà, không phải bất kỳ tu chân giả bình thường nào cũng có thể tuỳ tiện là có thể xuất ra hơn trăm viên trung phẩm Linh thạch như thế, đến cả hạch tâm đệ tử của tông môn nàng cực hạn cũng chỉ xuất ra được ba trăm viên trung phẩm Linh thạch, trưởng lão dù trong tôn môn có quyền cao chức trọng nhưng cũng không thể mang ngàn viên trung phẩm Linh thạch ra tiêu sài phung phí như vậy được!

Âu cũng là do mẫu thân cùng gia tài khủng bố quá mà, ai mà có thể chịu cho nổi được chứ?

Vô Ngọc Nhán nở ra một nụ cười âm hiểm mời gọi, nói:

- Phạm trưởng lão cùng Trần trưởng lão có thời gian không, lưu lại tông môn của ta một chút?

Phạm Linh Nhi nghe thế thì ngay lập tức nói:

- Không được, chúng ta vừa mới tranh phong bí cảnh xong, thực lực đại thương cần về dưỡng thương, không thể cùng Vô đà chủ đi được rồi.

Vô Ngọc Nhan truyền âm nói:

- Phạm trưởng lão, ở tông môn chúng ta còn có vài thứ hai ho hơn tân nội y này nữa đấy, liệu trưởng lão có muốn ghé qua?

Hay ho hơn cả bảo vật trong nhẫn trữ vật của nàng? Đáng để đến xem thử! Bằng vào thực lực câu dẫn nam nhân có hể xưng là đệ nhất của Bích Loan Tông thì chắc chắn sẽ có những thứ hay ho hơn tân nội y này rất nhiều.

Phạm Linh Nhi nói:

- À vậy à, ta xem lại thương thế của chúng ta cũng không quá nghiêm trọng cho lắm có thể ghé qua tông môn của Vô đà chủ dưỡng thương cũng được.

Thấy Phạm Linh Nhi lật mặt như lật bánh tráng như thế, Trần Tuấn cùng hai người Tiên Hạc, Diệp Nguyên Khôi cảm thấy có cái điều gì không ổn sắp xảy đến rồi.

Vô Ngọc Nhan cươi nói:

- Vậy được rồi, đệ tử của ta cũng đã thoát khỏi bí cảnh, chúng ta vừa vặn có thể lên đường.

Nói rồi Vô Ngọc Nhan lấy ra một tấm vãi khoách lên người, sau đó nương nhờ lưucj đẩy của tấm vãi mà bây lên không trung, phương pháp ngự vật này cơ bản là giống với ngự kiếm phi hành, nhưng đồ vật phi hành không phải là kiếm mà thay vào đó là vải mà thôi, khác biệt không quá lớn.

Vô Ngọc Nhan dẫn theo đoàn người của mình bay trên không khí. Trần Tuấn vẫn còn đan ở dạng con sâu xanh lá nằm trên ngực của Phạm Linh Nhi quẹo quạo hỏi:

- Vô đà chủ, hình như ngươi không bước vào bí cảnh thì phải?

Vô Ngọc Nhan nghe câu nói này của hắn thì bất ngờ xác nhận nói:

- Đúng, ta không bước vào bí cảnh.

Trần Tuấn đột nhiên thắc mắc hỏi:

- Sao thế, không phải thực lực đà chủ đủ để bước vào bí cảnh sao. Sao không bươc vào để tước đoạt cơ duyên?

Nghe câu hỏi nỳ của Trần Tuấn, Vô Ngọc Nhan bất giác cười lớn nói:

- Ha ha, Trần trưởng lão, không phải trưỡng lão là một tu chân giả đấy sao? Đã là người thì phải biết vừa đi vừa tạo đường lùi, nếu bây giờ ta cũng vào bí cảnh, vạn nhất xảy ra chuyện thì tông môn phải làm sao? Đệ tử đại thương, đà chủ, trưởng lão, tông chủ cũng đại thương, lấy gì đâu mà chống lai sự công kích của kẻ khác? Vậy nên để bảo toàn tông môn thì ần ít nhất một toán người ở lại hộ pháp chứ.

Trần Tuấn nghe thất cảm thấy đầu óc của mình dường như được mở mang ra, hắn đúng là đầu heo mà, câu hỏi ngu như thế căng bả cũng không nghĩ ra được nữa.

Chẳng mấy chốc cả đoàn người đã bay hơn ba tuần, cuối cùng cũng đến được Bích Loan Tông

Ngược lại vài ngày trước khi Trần Tuấn đã tước được tiên kiếm thì tông chủ của Bích Loan Tông, Lãnh Bích Liên, tông chủ chủa Thiên Sơn Tông, Bá Giang Nam, tông chủ của Tử Đằng Tông, Mã Tuấn Cương không hẹ mà lại cng nhua găp mặt mai phục ở nơi hư động dẫn ra.

Bọn họ chính là muốn khi kẻ tước được tiên kiếm đi ra, liền dùng một chiêu giết chết hắn đoạt thần binh!

Nhưng cách khoảng chừng một hai canh giờ trước khi đam người Trần Tuấn đi ra thì Lý Thanh Phi, Mạc Đình Chiến đã bay lại chỗ ba người.

Lý Thanh Phi nói:

- Đám thấp kém bọn ngươi, ta khuyên rằng nên từ bỏ ý định tước đoạt tiên kiếm đi. Tiên kiếm ấn định đã có chủ nhân rồi.

Tông chủ Tử Đằng Tông, Mã Tuấn Cương, nhìn hai người với một ánh mắt đầy kinh thường nói:

- Dựa vào hai Hợp Tể sơ kỳ mà dám dối chọi vớ Hợp Thể hậu kỳ ta? Si tâm vọng tưởng. Cút!

Lý Thanh Phi lắc đầu nói:

- Ây dà, lần này Kiếm Tiên bọn ta không muốn giết ai cả, chỉ muốn thu một nửa tu vi của các đệ tử cách ngươi coi như tiền tham quam bí cảnh mà thôi không ngờ tông chủ của Tử Đằng Tống khí lại ngay thắng đến thế.

Mặc Đình Chiến ngay sau đó rút kiếm của mình ra, kiếm ý mờ mờ nhạt nhạt hình thành. Hắn hém xuống một kiếm vô tung vô ảnh, nhanh nhẹ đến mức không thể nghe thấy được, chỉ có thể thấy sau khi kiếm đã trảm qua.

Cả cơ thể của Mã Tuấn Cương cảm thấy đau nhức dữ dội, kinh mạch bị tắc nghẽn hoàn toàn không có khả năng vận lực bước đi nói chi đến tung ra chiêu số đả thương hai người kia.

Thấy vậy sắc mặt của Lãnh Bích Tiên, nguyên là tông chủ của Bích Loan Tông lạnh dần, nàng thân là Hợp thể hậu kỳ thực lực khi hoàn toàn bộc phát có thể cùng cường giả Độ Kiếp trung kỳ đại chiến một trận long trời lở đất, nhưng trước mắt hai trung niên cường giả Lý Thanh Phi, cùng Mục Đình Chiến tu vi vẻn vẹn hiển thị là Hợp Thể sơ kỳ nhưng thực lực chân chính xa xa không thể nào rõ được.

Nàng tơi đây để cướp đoạt tiên kiếm, nếu không cướp được thì thôi, không cần liều mạng.

Lãnh Bích Tiên cúi người hành lễ, ôm quyền nói:

- Bích Tiên Tông chủ cáo từ. Ta hoả hảo không muốn Bích Loan Tông gặp nguy.

Nói rồi nàng dâm lên song đao của mình mà phi đi mất, để lai tông chủ Thiên Sơn, Bá Giang Nam ở lại ứng phó.

Bá Giang Nam không biết trời cao đất dày như thế nào mà lao lên liều mình cũng phải đánh với hai cường giả tu kiếm. Kết cục, ai cũng biết, Độc Cẩu ta chỉ nói một câu, thường là cụ bà sống thọ hơn cụ ông, Bá Giang Nam ngay sau đó bị biến thành một cỗ khôi lỗi, tuỳ tiện nghe theo sự sắp xếp của hai tên nhãi Kiếm Tiên Môn.

Trong thời gian ba tuần đó thì hai ẩn thế tông môn, ẩn thế môn phá cuối cùng cũng đã đến được chỗ của Thiết Bạch Phong

(Xin lỗi, tuần này ta bay lắc thứ bảy chủ nhật hơi quá liều, lên chương muộn. Mong cảm thông a, mời trà)