Chương 41: Tiên Kiếm (2)

Bước vào bí cảnh, cảnh tượng đầu tiên đặt vào mắt bon họ đó chính là một hẻm núi vô cùng cao, cao đến mức, không nhướng người nhìn xuống dưới đất thì chỉ còn thấy mộ màn sương dày đặc chắn đi tầm nhìn. Nhìn xuống không được, nhìn tới cũng không xong, khắp nơi đều là sương mù dày đặc, duy nhất chỉ có phái sau lưng bọn họ là không có mà thôi.

Một tên đệ tử của Thiên Sơn Tông tên Lý Thanh Phong, cường giả Luyện Hư đại viêm mãn, sở hữu thiên phú thần thức cường đại nhận xét nói:

- Đám sương này căn bản thần thức không quét qua được, sư huynh sư tỷ cẩn thận.

Đột nhiên trên trời hiện lên mấy chữ mực tàu to lớn, Nhất Dực Băng Vực! Bằng vào ý nghĩa của câu nói này, chính là bọn họ phải dùng một ít thủ đoạn của mình triệu ra một đôi cánh, rồi đập đôi cánh đó bay một lân duy nhất, băng qua bên kia hẻm núi!

Một thiếu niên tên Phong Liên Kiệt đứng ra, hắn là một tu sĩ Hoá Thần trung kỳ, bằng vào cơ duyên của chính bản thân mình mà đoạt được Phượng Hoàng truyền thừa, ngưng ra một đôi Vũ Hoả Dực! Đôi Vũ Hoả Dực này hắn luôn tận lực che dấu, tận lực biến nó trở thành con bài tẩu thoát của bản thân mình trong lúc nguy nan khống cùng, nhưng bây giờ là thời điểm tranh đoạt cơ duyên, có bao thực lực phải trổ hết ra, nếu không hắn sẽ trở thành kẻ thụt lùi phía sau!

Phong Liên Kiệt thiêu đốt lưng của mình, huyễn hoá ra một đôi cánh chim phượng đỏ rực sáng chói khắp một phương.

Hắn ngạo nghễ nói:

- Ta đi trước.

Đập cánh, phong vũ nổi lên, nhiệt độ tăng cường đến cùng cực, khiến cho thân ảnh của Phong Liên Kiệt hoá thành một vệt lửa sáng, bay vút đi.

Vũ Hoả Dực, đôi cánh của chí tôn yêu thú Phượng Hoàng, một cái đập cánh của nó ít nhất cũng phải vượt ba trăm dặm đi (Cho tên không biết thì một dặm sấp xỉ gần hai cây số). Tuy thua kém loài chim nhanh nhất Hắc Hoàng Đại Ưng nhưng Phượng Hoàng cũng là tốc độ xếp thứ hai, ba ở trong yêu giới, vận tốc cực kỳ nhanh, Phong Liên Kiệt hoàng toàn tự tin rằng mình có thể vượt qua hẻm núi này cực kỳ dễ dàng!

Phong Liên Kiệt tiến vào trong sương mù, đôi ánh của hắn rực sáng như ngọn đuốc soi sáng. Đột nhiên đang ba hán cảm nhận được một cỗ hấp lực từ phía dưới đang kéo mình xuống, đôi thời từ phái trên lại có thêm một cỗ áp lực trợ giúp cỗ hấp lực kia, tận lực kéo hắn xuống vực sâu không đấy.

Phong Liên Kiệt gào lên, nói:

- Không, không được. Ta nhất định không thể nào chết ở đây được. Hỏa Vực Thiên Sinh, cháy cho ta!

Phong Liên Kiệt đốt đi chính bản mệnh sinh mệnh của bản thân, cung cấp năng lượng cho bản mệnh hoả diễm ủa mình, trợ giúp cho Vũ Hoả Dực của hắn. Tuy cách này cực kỳ cực đoan, khiến cho sinh mệnh của tu chân giả giảm xuống trầm trọng, hao tổn mấy chục năm, thậm chí cả trăm năm tuổi thọ, không những hết một thân tu vi cũng có thể bị ảnh hưởng bị giảm xúc. Nhưng Phong Liên Kiệt mặc kệ, hắn mà đoạt được binh khí từ tay Tiên Nhân tuỳ thời có thể đột phá Hợp Thể Kỳ, thậm chí là Độ Kiếp Kỳ, chỉ cần đạt được, tuổi thọ liền khôi phục, một thân tu vi đại phá, những thứ trước mắt không đáng để vào mắt!

Nhưng hắn đã quá coi thường rồi. Mặc dù tốc độ cùng lực lượng của bản thân hiện tạ đã là ba trăm năm tám dặm một làn đập cánh, nhưng cuồng phong đã xuất hiện, khiến cho hành trình của hắn ngày càng hung hiểm hơn nữa.

Cuồng phong này không phải loại gió bình thường, nó dường như cùng một dạng vơi phong kiếp mà tu chân giả phải gặp khi tu luyện phi thăng! Phong kiếp khi thổi vào người sẽ khiến mắt mờ, đầu loạn, cơ thể liên tục bị hàn khí xâm nhập, tuỳ lúc lục phủ ngũ tạng có thể bị đống băng.

Phong Liên Kiệt đã quá xem thường hư động bí cảnh, hắn đã thiêu đốt bản mệnh sinh mệnh của mình nên khả người bảo vệ thân thể không còn bao nhiêu nên chỉ bị cuồng phong thổi qua một cái chỉ còn một tiếng thét cuối đời. Sau đấy, biến thành một tảng băng rơi xuống hố sâu vạn trượng.

Hàng Trung Nghĩa, chưởng môn Tuyệt Cốc, am hiểu nhất đó chính là thuật pháp theo dõi kẻ khác. Trước khi Phong Liên Kiệt mọc ra cảnh để mà băng qua hẻm núi thì hắn đã âm thầm để lại một lá bùa nhỏ trên người hắn ta để nà theo dõi Phong Liên Kiệt.

Đúng như những gì mà hắn dự đoán, Phong Liên Kiệt đi chưa được bao lâu thì tuyệt mệnh, chết không ai biết. Nhưng tông qua cai chết của Phong Liên Kiệt, Hàng Trung Nghĩ đã biết được những thử thách gì đang chờ đợi bọn họ phía trươc. Bất quá, hắn cũng vô lực phá giải.

Đám người Trần Tuấn khi bước vào, được đưa đến một hẻm núi phong cảnh vô cùng trữ tình, chim bay lượn hót, cây cỏ đua nhau nở rộ.

Trần Tuấn nhìn qua nhìn lại không thấy ai ngoài bốn người bọn hắn, hắn tự hỏi là mấy tên đâu hết rồi sao lại không thấy? Nhưng sau đấy nghĩ lại, chuyện bí cảnh dịch chuyển người khác đi một chỗ khác không phải là chuyện hiếm, nên hắn cũng không lo nữa.

Phạm Linh Nhi nắm cánh tay Trần Tuấn nói:

- Phu quân, chàng nhìn đi, phong cảnh ở đây theo thiếp thấy không giống như bí cảnh hung hiểm gì. Linh cản ở đây còn cực kỳ hưng thịnh, rất thích hợp để bế quan dột phá nữa.

Trần Tuấn nghe thế thì đáp:

- Ừm, ta cung thấy thế. Bí cảnh tiên kiếm này lạ nhở.

Đột nhiên trên trời hiện lên mấy chữ y hệt với đám người kia, Nhất Dực Vượt Vực.

Trần Tuấn ngay lập tức giải đáp nói:

- Câu này ý là chúng ta phải đập cánh bay qua hẻm núi bên kia!

Diệp Nguyên Khôi nheo mắt nhìn về phía trước, ở hẻm núi này của bọn hắn không hề giống với bọn kia, không có sương mù, cực kỳ rõ ràng, khoảng cách phải nói là cực kỳ ngắn, ngắn đến độ mấy tên Trúc Cơ Kỳ hỉ cần có chút căn cốt co thể cũng có thể nhảy một phát vượt qua!

Trúc Cơ đã nhảy một phát qua, đối với bọn yêu nghiệt bọn Phạm Linh Nhi thì có là gì?

Diệp Nguyên Khôi thắc mắc nhìn Trần Tuấn hỏi:

- Trưởng lão… ta thấy cái này không có chút hung hiểm nào cả, sao trưởng lão lại nói lần này đi hung hiểm không lường?

Trần Tuấn nghe thế cũng chỉ biết lắc đầu nói:

- Ai mà biết. Thôi thì thử đi, xem có hung hiểm gì không?

Tiên Hạc ngay lập tức hoá thành hạc trắng định gắp hai người Trần Tuấn và Diệp Nguyên Khôi bay qua, nhưng ngay sau đó bị Phạm Linh Nhi ngăn lại, nàng ta muốn là người chở Trần Tuấn, dù sao thì nàng cũng đã ngưng ra Hồng Dực, có khả năng tự bay rồi.

Thế rồi Tiên Hạc gắp dưới chân là Diệp Nguyên Khôi, bay bên cạnh hắn chính là Phạm Linh Nhi, đang nắm lấy tay của hắn mà kéo hắn lên.

Nàng hạnh phúc nói:

- Phu quân, tay chàng thật là cứng rắn. Thiếp nắm tay chàng cả ngày cũng được!

Cả hai người thuận lợi bay qua hẻm núi bên kia.

Ngay khi bay tới hẻm núi, hư động của bí cảnh tiếp theo cũng ngay lập tức mở ra, mời bốn người vào trong. Nhưng trước khi tiếng vào, Trần Tuấn lại đê tiện bày ra một tiểu tụ linh trận để cho hai tên Tiên Hạc cùng với Diệp Nguyên Khôi tu luyện, dù sao thì đã là bí cảnh rồi, cơ duyên thì không của riêng ai chi bằng tiện tay lấy một ít.

Lý Thanh phi toát mồ hôi hột sau khi quan sát quan cầu. Hắn đã phân bí cảnh ra làm hai lộ, một lộ là tử lộ dành cho mấy tên môn phí khác, mặc dù được gọi là tử lộ nhưng kỳ thực kẻ chết không quá nhiều, đa phần khi thất bại sẽ bị đẩy ra bí cảnh, một thân tu vi sẽ bị Ẩn Thế Kiếm Tiên thu đi, làm tiền đề để cho đệ tử trong môn phái đột phá, coi như là lộ phí khi bước vào bí cảnh.

Một nữa là sinh lộ, chính là còn dường mà Trần Tuấn đi, đam người Trần Tuấn đã được hoạch định từ khi bước vào bí cảnh là sẽ thuận lợi đoạt được tiên kiếm rồi, nên thử thách phi thường đơn giản. Lão tổ của bọn họ sau khi phát lệnh tìm kiếm lại phải phát thêm một lệnh nữa đó chính là đối đãi với đệ tử của Thiết Bạch Phong nồng nhiệt nhất có thể, để Trần Hành Vực có thể xác lập thiện cảm vơi Trần Tuấn.

Bọn họ không biết mình đối đãi với đám người như thế có đủ tốt chưa, thế nên vô cùng lo sợ.

Lý Thanh Phi quay về phía Mục Đình Chiến hỏi:

- Sư huynh, chúng ta như thế theo huynh có đủ tốt chưa?

Mục Đình Chiến lắc đầu nói:

- Không phỉ chỉ có linh khí, phía sa còn phái có công pháp, Linh thạch! Sản nghiệp của chúng ta tuy ở Hạ Giới thua kém Thiên Giới rất nhiều, nhưng không nghèo đến nỗi mấy thứ thượng phẩm công pháp, cực phẩm Linh thạch không thể xuất ra.

Lý Thanh phi ngay lập tức theo lời hắn mà thiết lập, bỏ thêm vô số công pháp cùng linh thạch ở những bí cảnh tiếp theo.

Đầu bên kia hẻm núi. Chỉ mới có bí cảnh đầu tiên mà đã có hơn một phần ba số người thiệt mạng bị đẩy ra ngoài. Trong đám người sống sót đó nổi bật nhất chính là một thanh niên thần bí tên Từ Mạnh Nghiêm.

Từ Mạnh Nghiêm la một thanh niên tầm hai lăm, hai sáu tuổi, người mặc một bộ y phụ màu đen kín người, thân thể cường trán, tóc xoả hai vai phong trần, tuổi thực đã là ba trăm năm tu luyện, tu vi cực kỳ khủng bố Địa Tiên cường giả, nhờ một số thuật pháp đặc biệt mà hắn có thể che giấu tu vi khỏi hư động, khiến nó không thể nhận ra! Hắn không ai khác ngoài một trong những đệ tử thuộc về Hữu đạo, Nhân Hoàng tông!

Từ Mạnh Nghiêm là một giáng điệp được phân bố ở Đông Vực để điều tra nguyên nhân xuất hiện của tiên kiếm. Hắn sau khi tới cũng không mất công gì nhiều cũng đả nhận ra khí tức của tu sĩ kiếm đạo do lão thánh Trần Hành Vực dạy dỗ. Nhưng để điều tra sâu thêm, nên hắn đành đi theo đám người này, để xem coi rốt cuộc Kiếm Thánh Tông định làm chuyện gì ở dưới hạ giới!

Từ Mạnh Nghiêm sau khi vượt qua thử thách đầu tiên thì liền cảm thán nói:

- Không hổ là một đại tông môn danh tiếng lẫy lừng, thủ đoạn rất cường hãn. Chỉ bằng vào mấy tên Địa Tiên sơ kỳ mà cũng có thể triệu ra được Hàn Sa Phong!

Bước vào thử thách thứ hai khiến cho hắn càng là kinh ngạc thêm nữa. Ở thử thách thứ hai đó chính là người khảo nghiệm phải vác một tảng đá nằm hơn một ngàn cân đi lên mười ngàn bậc thang cao vút! Không những thế ở bên cạnh còn là gió mạnh có thể thổi bay người khác bất kỳ lúc nào, lại nói thêm nữa chính là mỗi bậc thang đi lên là tảng đá ấy sẽ tự nhiên cộng thêm một trăm cân tròn!

Đối với kẻ khác chỉ có một còn đường từ bỏ, nhưng Từ Mạnh Khiêm vì tông môn nhất định không tể từ bỏ. Hắn là người đầu tiên đặt đá lên vai tiến lên phía trước!

Ở sinh lộ Phạm Linh Nhi bằng một cách gì đó đã khoá mõm cùng với tứ chi của hai tên kia mang cho Phạm Linh Nhi kia dẫn đi. Còn nàng bên đường cùng với Trần Tuấn rảo bước đi trên con đường trải đầy Linh thạch!

Phạm Linh Nhi cười nói:

- Phong cảnh ở đây thật là đẹp…

Trần Tuấn nhìn cánh hoa màu hồng rơi xuống người mình, âm thầm nói:

- Đúng, đẹp thật.

Hai người cứ như hết không nói một tiếng nào mà cùng nhau rảo bước thưởng thức cái đẹp của con đường này.

Tuy là không giao tiếp với Trần Tuấn nhưng sâu bên trong của Phạm Linh Nhi rất là vui vẻ, sung sướng đến tốt cùng, nàng hận không hể kéo dài thêm cái con đường này để có thêm thời gian ngắm nghĩa khuôn mặt anh tuấn của hắn. Còn Trần Tuấn thì mỗi bước đi đối với hắn như là ngàn con dao đâm vào chân, Diệp Nguyên Khôi, Tiên Hạc đang bị A Linh vác đi rồi, chỉ còn bơ vơ mình hắn với Phạm Linh Nhi mà thôi, hắn hận không thể kéo cái còn dường này ngắn lại để hắn nhanh chóng thoát ly.

Rất nhanh, hai người đã tiến ra khỏi bí cảnh thứ hai.

Trong lúc đấy, Từ Mạnh Nghiêm cũng thành công nâng tảng đá lên đến bậc thứ mười ngàn.

Sau hơn mười thủ thách thì cuối cùng đám người Trần Tuấn cũng đến dược nơi cất giấu tiên kiếm. Khi đến nơi, Trần Tuấn ngỡ ngàn, hắn cảm tưởng như là mình bị lừa vậy, đoạn đường đi cực kỳ dễ dàng, nó dễ đến nỗi chỉ ở đẵng cấp phàm nhân cũng có thể đi được qua.

Tiên kiếm được đặt trong một chiếc hộp bằng gỗ trước mặt bọn họ. Lúc này cả đám mới bàn với nhau là làm sao để phân chia món vũ khí này.

Diệp Nguyên Khôi nói:

- Ta cảm thấy Bổ Thiên phủ mà trưởng lão làm cho không thua kem gì thanh bảo kiếm này, nên ta không cần.

Phạm Linh Nhi cũng đưa ra ý kiến:

- Ta chỉ thích bảo kiếm của phu quân mà thôi.

Trần Tuấn… bỏ qua, thứ như hắn mà cầm món vũ khí cho Chân Tiên như thế này chả khác gì bôi phân lên mặt hắn đâu. Duy chỉ có Tiên Hạc, hắn từ trước tơi giờ vẫn không có vũ khí thế nên hắn chính là người được đám Trần Tuấn giao cho trọng trách cầm thanh kiếm này. Tuy muốn có món đồ xịn xào hơn đến từ Trần Tuấn, nhưng Tiên hạc vẫn không phản dối, dù sao có còn hơn không.

Trần Tuấn nói:

- Vậy quyết định Hạc sẽ là người cầm kiếm nhá.

Phạm Linh Nhi cùng Diệp Nguyên Khôi nói:

- Nhất trí!

Lúc này đột nhiên xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, Từ Mạnh Nghiêm như hết nào mà trải qua mười thử thách chế người mà vẫn còn có thể lưu lại đến được chỗ của tiên kiếm, nhưng Trần Tuấn không phát hiện ra hắn vì hắn sau khi thấy đám người của Trần Tuấn thì ngay lập tức nấp đi.

Từ Mạnh Nghiêm quan sát bọn hắn đến cả mộ vết xước còn chẳng có noi chi đến dấu tích của thử thách bí canh. Theo hắn uý đoán hư động này tọa ra chính là để đám người này đến đoạt láy bảo vật. Sống đã lâu ở tông môn, Từ Mạnh Nghiêm cũng biết mấy thủ pháp của các lão quái đại năng muốn tặng đồ lẫn nhau rồi, bọn hắn sẽ không trực tiếp tặng mà thông qua cơ duyên đệ tử, âm thầm đưa đến tay nhau.

Từ Mạnh Nghiêm phát động thần thức hắn vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Lý Thành Phí với Mục Đình Chiến về thân thế của đám người Trần Tuấn.

- Sư huynh, chúng ta làm thế đối với Thiết Bạch Phong Tông có quá ít hay không?

- Bây giờ chúng ta chỉ có thể xuất ra nhiêu đó, muốn nhiều hơn cũng không được. Sau này biết Thiết Bạch Phong tồn tại ở dưới Hạ Giới rồi, từ từ tông môn chúng ta mang quà qua.

- Sư huynh nói như thế thì sư đệ yên tâm rồi.

Từ Mạnh Nghiêm nghe vậy liền tự thầm:

- Thiết Bạch Phong? Chẳng lẽ là tông môn mà Kiếm Thánh Tông đang tìm? Tin này chấn động rồi, phả về báo với sư phụ mới được!