Chương 40: Tiên Kiếm (1)

Diệp Nguyên Khôi sau khi trở về thì thân mặc mộ bộ y phục hoàn toàn mới. Hắn giờ giống như Phạm Linh Nhi, đã là một trong những đệ tử đặc cách đặc biệt của môn phái nên đã thoát ly khỏi y phục bình thường.

Diệp Nguyên Khôi mặc một bộ y phục màu nâu, bên vai trái mang thêm một cai giáp vai bạc, tóc thì đen nhánh xoã dài nhìn cực kỳ phong trần.

Diệp nguyen Khôi cười, chào Trần Tuấn:

- Chào, trưởng lão, ta đã về!

Trần Tuấn nhìn hắn thấy cái dáng vẻ phong hào, anh tuấn của hắn thì cảm thấy có chút kinh ngạc.

Hắn nói:

- Về rồi à? Nhìn ngươi khác so với trước kia quá. Trước khi ngươi gặp ta chỉ mặc mỗi một bộ rách, nghèo đến nỗi một cái ngọc bội cũng chả dám mang ra nữa kìa.

Diệp Nguyên Khôi cười sảng khoái nói:

- Ha ha, đương nhiên rồi. Thiên Tiên linh căn thì phải khác với đệ tử tạp dịch chứ!

Trần Tuấn gật đâu nói:

- Đúng, ngươi nói đúng. Thiên Tiên phải khác biệt so với kẻ khác.

Tiên Hạc lúc này cũng đã bị chết dưới móng vuốt của một con Hắc Vũ Hoàng Ưng nên bị bí cảnh đẩy ba ra ngoài.

Thời gian trong bí cảnh trôi nhanh hơn bên ngoài rất nhiều. Mười năm trong bí cảnh tương tự như một tháng ở thế giới bên ngoài. Trải qua mười năm, từ một yêu nhân cực kỳ tuấn lãng, Tiên Hạc đã biến thành một tên lưu manh chính hiệu. Râu thì mọc lởm chởm, khuôn mặt thì nhăn nheo, héo úa, nhan sắc tàn phai đến tám thành.

Nhìn Tiên Hạc, Diệp Nguyên Khôi không thể nào nhận ra hắn ta được nữa, cái tên bằng hữu chí cốt của hắn đây sao? Sao nhìn hắn ta khác quá vậy?

Trần Tuấn nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Diệp Nguyên Khôi thì xoa xoa tay nói:

- Ngươi đấy, dẹp hết ba cái tang sức kia đi vào trong bí cảnh với tên Hạc, hai người các ngươi hảo hảo tu luyện một phen.

Không cần đợi Diệp Nguyên Khôi hỏi rõ chuyện, Tiên Hạc thở dốc vài cái, Trần Tuấn đã đẩy bọn họ vào ngược lại bí cảnh.

Thời gian chỉ còn vài tháng phải cố gắng tranh thủ.

Một đoạn thời gian sau.

Trần Tuấn lắc lắc cái đầu, uể oải nói:

- A Linh bóp mạnh lên nào, chỗ này của ta khá mỗi.

Phạm Linh Nhi kia đáp:

- Vâng.

Nàng ta ra sức bóp thật mạnh. Lực tay vừa phải, kết hợp với nhịp điệu nhịp nhàng của đôi tay thiếu nữ, khiến Trần Tuấn cảm thấy khoang khoái không thôi.

Hắn nói:

- Đúng rồi, chỗ đó, bóp ngay chỗ đó ta đỡ mỏi hẳn.

Sau khi vứt hai người kia vào bí cảnh thì A Linh, hay chính là Phạm Linh Nhi kia đã trở thành nha hoàn phục vụ bên cạnh Trần Tuấn.

Thông qua ký ức của Phạm Linh Nhi, Phạm Linh Nhi kia biết gần như là mọi thứ của hắn, từ cách ăn, giờ giấc, đến cả thói quen cử chỉ hăng ngày của Trần Tuấn, Phạm Linh Nhi kia đều nắm rõ như lòng bàn tay, điều đó kết hợp thêm sự thiếu phòng bị đến từ hắn, nên rất nhanh nàng đã chiếm được cảm tình của hắn. Trở thành cánh tay đắc lực của hắn và Phạm Linh Nhi.

Trần Tuấn nhấp ngụm trà hỏi:

- A Linh đây là ngày mấy rồi?

Phạm Linh Nhi kia trả lời:

- Hôm nay là hai mươi tám thưa đại nhân.

Trần Tuấn ngầm nghĩ nói:

- Hai mươi tám, hai mươi tám? hình như đã tròn năm tháng kể từ khi bọn họ bước vào bí cảnh rồi.

Năm tháng đã trôi qua kể từ khi Phạm Linh Nhi bước vào bí cảnh. Mặc dù Trần Tuấn không hiểu sao nàng ta có thể bằng mặt chấp nhận đi bí cảnh, vì bằng vào tính cách của nàng, có đánh chết Phạm Linh Nhi thì nàng cũng không muôn rời xa Trần Tuấn một khoảng thời gian dài như thế. Cảm thấy quái lạ, nhưng Trần Tuấn cũng không muốn truyền âm hỏi nàng, chuyện người khác sao hắn phải quan tâm?

Phạm Linh Nhi ôm đầu Trần Tuấn nhồi vào lòng ngực, vui vẻ nói:

- Phu, đại nhân để A Linh mang trà ra cho người.

Trần Tuấn lắc đầu nói:

- Đừng, ngươi truyền âm cho Linh Nhi. Kêu nàng dẫn hai người kia ra đi.

- Vâng.

Phạm Linh Nhi truyền âm cho A Linh chính chủ nói:

- Mau trở về đi, chàng ấy gọi thân xác của ta về kìa.

Phạm Linh Nhi kia giận dữ nói:

- Ngươi vừa vừa phải phải thôi, không phải tuần này là ta được ở bên cạnh chàng ấy sao.

Phạm Linh Nhi kia trong lúc đang chìm vào mộng tưởng mình cùng Trần Tuấn hoan ái khi đấm bóp bờ vai to lớn cứng cáp của hắn thì đột nhiên Phạm Linh Nhi chiếm Nguyên Anh hồn, đẩy nàng ra nhục thân Phạm Linh Nhi.

Tức giận vì bị cắt ngang, nên Phạm Linh Nhi kia đại khai sát giới truy đuổi ma thú đến chân trời gốc bể cho bỏ tức. Tiên Hạc cùng Diệp Nguyên Khôi xém nữa cũng bị cái cơn giận dữ này của nàng đánh cho tan hoang thân thể.

Phạm Linh Nhi kia với Phạm Linh Nhi chả kém cạnh là bao.

Phạm Linh Nhi kia truyền âm nói:

- Đừng nhiều lời nữa mau quay về.

Phạm Linh Nhi kia thở dài truyền âm lại, nói:

- Chủ nhân, ta thân là hồn của ngươi mà sao ngươi đối xử với ta tệ như thế?

Phạm Linh Nhi kia truyền âm đáp:

- Ngươi là ta, ta là ngươi. Vì ngươi có ý định với phu quan của ta, ta chỉ ra tay hạn chế ngươi mà thôi.

- Chết tiệt.

Phạm Linh Nhi kia sau khi nhạn lệnh của Phạm Linh Nhi liền hô lên một tiếng đẫn hai tên vô tích sự kia đi ra bí cảnh.

Ở bên ngoài Trần Tuấn đã ở trước bí cảnh chờ đợi ba người.

Phạm Linh Nhi kia là người đầu tiên bước ra. Thấy Trần Tuấn, nàng liền bay lại ôm hắn, chà chà khuôn mặt cảu mình lên y phục vương đầy mùi hương của hắn.

Phạm Linh Nhi kia nói:

- Phu quân, thiếp trong bí cảnh nhớ chàng quá đi, ngày nào đêm nào thiếp cũng nhớ đến chàng mà thay tiết khố.

Phạm Linh Nhi bay lơ lửng hừ mứt nhìn Phạm Linh Nhi kia đầy hâm doạ.

Phạm Linh Nhi kia truyền âm noi:

- Này thì chiếm tiện nghi của ta.

Phạm Linh Nhi không nói gì chỉ âm thầm thi triển ra một thuật pháp khiến cho hồn thể tương thông. Thuật pháp này khiến cho nàng mặc dù là Nguyên Anh hồn nhưng cũng có thể cảm nhận được những tác động trực tiếp lên nhục thể của bản thân mình, nói cho đơn giản là Phạm Linh Nhi kia chiếm được tiện nghi gì của Trần Tuấn, thì Phạm Linh Nhi cũng có thể hưởng lợi.

Cái hồn thể tương thông này nói thẳng ra là do một tên rảnh háng nào đó sáng tạo ra khi đạt đến Nguyên Anh Kỳ. Nguyên Anh xuất khiếu, ý thức du nhập và trong hồn thể, nhục thân chỉ còn là một cái khôi lỗi vô tri vô giác, cảm nhận được thì có ít lợi gì? Nhưng đối với Phạm Linh Nhi thì cái thuật pháp này phải noi là siêu tiện nghi, vì nàng không chỉ có một ý thức, mà tới tận hai cái! Thì triển thuật pháp này chẳng phải là chiếm lợi ít gấp đôi hay sao.

Trần Tuấn đẩy Phạm Linh Nhi kia ra nói:

- Linh Nhi, chúng ta chuẩn bị lên đường. Nàng mau thu lại A Linh rồi chuẩn bị đồ đi.

Nghe thu lại Hồn nô, Phạm Linh Nhi cùng với Phạm Linh Nhi kia thập phần kinh ngạc.

Phạm Linh Nhi bay lơ lửng trên không hỏi Trần Tuấn:

- Sao thế đại nhân? Sao đại nhân lại kêu chủ nhân thi lại A Linh?

Trần Tuấn giải thích đáp:

- Chuyến đi này theo ta thấy thì mọi người không nên thể hiện quá quắt. Tại hư động tiên kiếm tập hợp vô số đại lão ở Đông Vực, sơ sẩy một cái là bọn họ để ý ngay. Chuyến đi này phải thập phần cẩn thận, thập phần điệu thấp.

Phạm Linh Nhi nghe thế thì như một tiểu cô nương khóc nức nở nói:

- A Linh không muốn xa đại nhân đâu, A Linh muốn phục vụ đại nhân. Trong thức hải tối lắm, hức hức.

Trần Tuấn xoa đầu Phạm Linh Nhi, an ủi nói:

- Chúng ta đi rồi về nhanh ấy mà, A Linh đừng khóc, đi không quá lâu đâu.

Phạm Linh Nhi được Trần Tuấn vỗ về an ủi như thế thì nàng vui lắm, điều này khiến nàng nhớ lại những ngày tháng trước khi Trần Tuấn nhận được tình cảm nồng cháy của mình, hắn cũng đối xử với nàng dịu dàng như này, chứ không như hiện tại, thập phần hoài nghi, thập phần đối phó.

Phạm Linh Nhi thầm hô lên trong lòng:

- Phu quân, chàng đúng thật là biết các dỗ dành nữ nhân. Chang mà cú dịu dàng như thế thì thiếp không thể không yêu chàng được.

- Tiếc thay, chàng sau khi nhận ra tình yêu của thiếp thì lại xa lánh thiếp, không muốn tiếp xúc với thiếp nữa. Điều này khiến thiếp buồn lắm, chàng biết không?

- Nhưng không sao, giờ thiếp có thể được ở bên cạnh chàng, được chàng an ủi, được chàng dỗ dành như trước kia nữa rồi. Phu quân, thiếp yêu yêu yêu chàng rất nhiều!

Phạm Linh Nhi kia dưới tác dụng của thuật pháp nên cũng cảm nhận được sự ân cần của Trần Tuấn khi Phạm Linh Nhi được hắn dỗ dề.

Phạm Linh Nhi kia hô lên:

- Phu quân, chàng đúng là người thiếp chọn mà. Ân cần, dịu dàng làm sau.

Khuôn mặt của Phạm Linh Nhi kia nặng lên một nụ cười nhẹ vô hồn đầy âm hiểm.

Diệp Nguyên Khôi sau khi xuất quan khỏi bí ảnh thì nghé miệng vào tai Tiên Hạc thì thầm:

- Ngươi thấy đại tỷ có gì đó là lạ không?

Tiên Hạc nghe thế thì đáp:

- Lạ là lạ thế nào? Ta thấy chủ nhân vẫn như một ả điên như cũ mà thôi.

Diệp Nguyên Khôi liền phản bác nói:

- Không, mấy lần trước ta chỉ bị duy nhất một đấm bay đi mà thôi. Mấy ngày nay liên tục ta giống ngươi bị treo lên làm bao cát tập đánh.

Tiên Hạc nhớ lại, cảm thấy có chút đúng. Mấy lần trước Diệp Nguyên Khôi cùng lắm là chỉ bị Phạm Linh Nhi đấm cho một cái mà thôi, không đến nỗi bị hành hạ như thế, mà trong bí cảnh nàng nhiều lần giận dữ vô cớ đem hai người ngược đến thừa sống thiếu chết, cửu tử nhất sinh.

Chuyện này đúng là có chút kỳ lạ.

Tiên Hạc gật đầu nói:

- Đúng là có chút kỳ lạ

Cả bốn người cùng nhau đi đến nơi hư động tiên kiếm xuất hiện. Đáng lẽ Trung Tây Bắc bộ cách Hạ bộ một khoảng đường cực kỳ xa xôi, phải băng qua không biết bao nhiêu là phong sơn vạn thuỷ mới tới được, nhanh thì cưỡi yêu thú có thiên phú bay lượn, đập cánh phi vũ trên không thì tầm ba tháng, lâu thì một năm ngự kiếm phi hành cũng không tới được.

Thế nhưng với tốc độ của Tiên Hạc chỉ vừa vặn năm canh giờ là có thể vượt tốc, bay đến Trung Tây Bắc bộ rồi, tốc độ phải nói là vô cùng nghịch thiên.

Vừa mới bước vào lãnh địa của Trung Tây Bắc bộ, cả ba người Phạm Linh Nhi, Tiên Hạc, Diệp Nguyên Khôi đã cảm nhận được khí tức cường đại của tam địa tu chân giả Hợp Thể đại viên mãn rồi.

Dưới ba kẻ này còn có hơn chục đầu Hợp Thể trung, sơ kỳ, bốn trăm đầu Luyện Hư từ đại viêm mãn, đế sơ kỳ, sáu ngàn Hoá Thần Kỳ, và ba triệu đầu Nguyên Anh.

Quá khủng bố, tất cả cường giả của Đông Vực chỉ vì một thanh kiếm mà đến đây thực sự quá khủng bố mà!

Tại Trung Tây Bắc bộ lực lượng linh khí không nhiều, chỉ nhỉnh hơn Hạ Trung bộ của Vũ gia một tí mà thôi, nhưng dựa vào cơ duyên xảo hợp tiên kiếm tại nơi này xuất thế. Pháp lực từ tiên kiếm toả ra khiến cho nơi này bỗng trở thành thánh địa của tu chân giả, linh khí màn bạc vô cùng dầy đặc, điều này không những kéo những tu chân giả muốn có cơ duyên đoạt lấy bảo kiếm mà còn kéo theo vô số tiểu môn phái như Ngọc Thiền Cung, Cương Kim Phủ đem đệ tử Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan của mình đến đây mà tu luyện.

Chẳng mấy chốc nơi này chỉ trong vòng nửa năm đã có thể phồng hoa tráng lệnh như Cao Nam bộ!

Bước vào trong một quán rượu nhỏ, Trần Tuấn liếc nhìn, khắp nơi đều là tu sĩ, yếu nhất cũng là một đầu Nguyên Anh trung kỳ. Tuy nói yêu cầu thấp nhất là Nguyên Anh Kỳ nhưng thực sự tu sĩ ở đây trung bình đều là từ Hoá Thần trung kỳ trở lên, mà những tu sĩ Hoá Thần Kỳ này theo thần thức của hắn quét ra được thì có rất nhiều thủ pháp đặc biệt có thể kiểu sát được tu sĩ Luyện Hư Kỳ, như thế mới có để tu cách mà bước vào hư động mà tranh đoạt vơi người ta.

Triệu nhị bưng ra một bàn rượu thịt đặt lên bàn nói:

- Chúc khách quan ngon miệng.

Trần Tuấn gật đầu đáp:

- Ừm.

Lúc này có một nữ nhân đi đến, nàng ta kéo bàn lại ghép đôi bàn với bốn người Trần Tuấn.

Vô Ngọc Nhan cười chào đám người Trần Tuấn:

- Chào trưởng lão Thiết Bạch Phong, ta biết thế nào nhà ngươi cũng đến mà.

Gặp lại Vô Ngọc Nhan, Trần Tuấn chả mấy bất ngờ, dù sao đây cũng là ưu kiện lớn của một Vực thiêu đi đà chủ của một thế lực trụ cột thì thật là không phải.

Vô Ngọc Nhan nhìn sơ qua đám người Trần Tuấn, Phạm Linh Nhi chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi đã đột phá Hoá Thần Kỳ, một tên nam nhân phong lưu Luyện Hư Kỳ, một tên mặt đầy nham hiểm Hoá Thần Kỳ, xem ra thực lực của bọn họ cũng không kém bản thân nàng là bao.

Vô Ngọc Nhan châm chọc cười nói:

- Trong đoàn người của trưởng lão, trưởng lão là người có tu vi thấp nhấp nhỉ.

Trần Tuấn đặt bát cơm xuống, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu nói:

- Cao nhân bất lộ tướng.

Vô Ngọc Nhan quay cười một cái thật ẩn ý với Phạm Linh Nhi, truyền âm nói:

- Sao nào, thuốc của ta dùng được chứ.

Phạm Linh Nhi nở ra một nụ cười đầy ẩn ý nói:

- Được, dùng rất được.

- Ha ha, không ngờ Phạm cô nương cũng có ngày hạ dược Trần trưởng lão.

Thế rồi cả đam người Vô Ngọc Nhan cùng với đám người Trần Tuấn bắt đầu trò chuyện không ngớt. Đột nhiên một tiếng rầm vang trời vang lên, tất cả mọi người trong quán rượu đang cười cười nói nói bỗng dưng im bặt, đến cả thở thôi cũng phải cực kỳ nặn nề.

Tất cả mọi người cùng lúc bỏ hết tất cả để nhanh chóng phi ra ngoài xem có chuyện gì. Duy nhất chỉ có đám người Trần Tuấn là ấn ngồ lai ăn cơm uống rượu.

Diệp Nguyên Khôi sốt sắn hỏi:

- Trưởng lão sao chứng ta không đi?

Trần Tuấn đáp:

- Mẹ nhà ngươi, bỏ tiền ra ăn cơm uống rượu rồi sao lại bỏ đi, như thế là lãng phí tiếng của, như thế là phụ mẫu ở nhà buồn phiền.

Nghe câu nói này của Trần Tuấn, Tiên Hạc cùng Diệp Nguyên Khôi xém chút ngã ngửa, giờ này còn cái gì là phụ mẫu nữa cơ chứ, mau đi tranh đoạt tiên kiếm mới là qua trọng.

Trần Tuấn nha nhanh chóng nốc cạn bình rượu nói:

- Đi thôi.

Bốn người đi ra ngoài, thấy bên ngoài là một hư động màu đen cực kỳ khổng lồ, phía hai bên chính là hai vị cường giả Hợp Thể trung kỳ, Lý Thanh Phi, Mục Đình Chiến bọn họ chính là người đã phát hiện ra hư động này cũng chính là người mà Ẩn Thế Kiếm Môn đã cài vào để tra xét tông môn Thiết Bạch Phong.

Lý Thanh Phi kết hợp chân nguyên của mình vào thanh âm hét lớn:

- Tất cả mọi người ở đây vì an toàn phải khai báo toàn bộ danh tính thật sự để đảm bảo an toàn. Ta không chắc là khi mọi người vào đây có thể đảm bả an toàn tính mạng của mình hay không, nên ta thành thực khuyên là nên khai báo để khi nếu tử trận thì hai người chúng ta có thể thông báo cho gia quyến.

Những lời nói mang đầy vẻ chân thành nay đã khiến ho đám người tu sĩ ở bên dưới bắt đầy cảm thấy xúc động, lần đầu tiền trong cuộc đời tranh nhau, kẻ này đạp lên kẻ kia của bọn hắn, có một người lạ mặt muốn vì bọn hắn mà thông báo cho người nhà, vì bọn hắn mà làm, thực sự quá xúc động đi mà.

Trần Tuấn mặc dù cảm thấy hơi sai sai nhưng hắn vô lực phản đối. Thôi thì hắn đi theo dám đông vậy.

Thế là những kẻ khác bắt đầu hợp lại thành một đoàn người, từng người từng người theo bọn hắn mà khai báo tên họ môn phái:

- Tạ Tà Khiêm, môn phái Tử Đằng.

- Ngô Trọng Bao, tông môn Thiên Sơn.

- Vô Ngọc Nhà, tông môn Bích Loan.

- …

- …

Khai báo cực kỳ nhanh, chỉ dòng vòng chưa đến nửa canh giờ mà hơn vạn người đã khai báo tên họ môn phái cho đám người Ấn Thế Kiếm Tiên Môn, sau mấy cái tên phàm phu tục tử, cuối cùng bọn họ cũng chỉ tìm được môn phái nào là môn phái Thiết Bạch Phong.

Lúc bọn hắn định từ bỏ, thiết lập lại bí cảnh hư động để khiến cho toàn bộ những người này vong mạng thì đến lượt Phạm Linh Nhi.

Phạm Linh Nhi đặt ngọc bội Thiết Bạch Phong lên bàn nói:

- Phạm Linh Nhi, môn phái Thiết Bạch Phong.

- Trần Tuấn, môn phái Thiết Bạch Phong.

- Diệp Nguyên Khôi, môn phái Thiết Bạch Phong.

- Hạc Hạc, môn phái Thiết Bạch Phong.

Nghe đến ba chữ Thiết Bạch Phong, Lý Thanh Phi, Mục Đình Chiến không hể tin vào tai ình nữa, bọn họ như vậy mà lập được địa công với tông môn, tìm ra Thiết Bạch Phong! Thiết Bạch Phong thực sự tồn tại, bốn đệ tử còn ở ngay trước mặt bọn hắn!

Lý Thanh Phi không thể tiến vào tai mình nên hỏi lại:

- Các ngươi chính là môn phái Thiết Bạch Phong?

Trần Tuấn gật đầu nói:

- Đúng, ngọc bội chứng tỏ thân phận của bọn ta chính là Thiết Bạch Phong.

Đệ tử Thiết Bạch Phong xuất thế, bọn hắn ngay lập tức thay đổi cấu trúc hư động. Bọn họ ngàn vạn lần không thể đắc tội với môn phái này được, tông chủ của bọn họ đã căn dặn, đối với mọi người ở Thiết Bạch Phong phải ngàn vạn lần kính trọng, nếu không sẽ bị phế bỏ đi tu vi, phế truất đi tước vị trong môn phái.

Lý Thanh Phi nói:

- Được rồi, mời mọi người đi lối này…

Sau một khoảng thời gian thì cuối cùng hư động cũng đã mở ra, toàn bộ mọi người cùng lúc tiến vào!

(Sự kiện nay theo dự tính của ta về độ dài thì chắc là thua sự kiện yêu nữ hiếp đấng, nhưng về nước sâu thì tuyệt nhiên là sâu đến nỗi ta phải cày lại GTTH mấy chục lần mới nghĩ ra)