Chương 39: Hồn Nô Phạm Linh Nhi

Diệp Nguyên Khôi sau khi về Thiết Bạch Phong thì đến chỗ Trần Tuấn mà cáo từ, hắn nói:

- Trưởng lão, ta có thể rời Thiết Ngũ Phong một thời gian được không?

Trần Tuấn nghe thế thì thắc mắc hỏi:

- Sao thế, ngươi bận chuyện gì?

Diệp Nguyên Khôi gãi gãi đầu, cười gượng dầy miễn cưỡng nói:

- Chuyện là ta đã đạt được thành tựu Hoá Thần rồi, nên muốn xuống môn phái trang bức một phen.

Trần Tuấn nghe thấy thiếu nên trước mặt mình dám nói như thế thì cười lớn đáp:

- Đúng là thiếu niên, lấy trang bức trước mặt làm niềm vui. Được, đi đi, nhưng chỉ được trong vòng một tháng, sau một tháng tiếp tục quay về tiếp tục tu luyện.

Diệp Nguyên Khôi cười rạng rõ nói:

- Trưởng lão vậy ta đi đây!

Nói rồi hắn phần khích lấy ra Bổ Thiên phủ, dẫm lên ngực phủ phi hành trên không!

Diệp Nguyên Khôi vui vẻ nói:

- Ta là Hoá Thần Kỳ!

Trần Tuấn trước cái sự phấn khích này của Diệp Nguyên Khôi chỉ lẳng lặng hớp miếng trà rồi nói:

- Đúng là thiếu niên, khí huyết sôi trào mà.

Sau khi Diệp Nguyên Khôi rời đi thì Trần Tuấn tạo nên một hư động để cho Tiên Hạc vào đó để ma luyện sức chiến đấu và tinh thần của mình. Bên rong hư động là một bí cảnh với vô vàng ma thú Luyện Hư sơ kỳ, trung kỳ, Hoá Thần đại viên mãn, mỗi một đầu ma thú đều có thể tuỳ thời một trảo giết chết Tiên Hạc. Để cho hắn có cơ hội sống sót cao hơn, Trần Tuấn lại tạo thêm vô số địa hình để Tiên Hạc có thể vận dụng mà chạy thoát khỏi cái đám ma thú đó.

Làm xong hắn sắp xếp một kết giới quanh phòng mình để tránh có ai làm phiền rồi su đấy bế quan một tháng để nghiên cứu khí tức của vị thánh nhân sở hữu Nguyên Hoa Sen, đồng thời là người tạo ra Nguyên Ngư bội.

Biết tin Trần Tuấn muốn bế quan, Phạm Linh Nhi tuy có chút đau buồn nhưng không ngăn cản hắn, dù sao hắn bế quan chứ đâu phải là đi ngoại tình đâu mà nàng phải lo. Một nương tử tốt là một một người phải biết cho phu quân của mình một không gian riêng để cho hắn thoải mái tâm trí, thoải mai đầu óc, chứ suốt này đi theo hắn kiềm kẹp hắn như vậy vừa không mang lại hiệu quả vừa làm phu quân của mình cảm thấy ghét bỏ, từ sẽ dẫn đến vô vàng điều xấu như mối quan hệ vụn vỡ, tiểu tam xuất hiện…

Trần Tuấn bế quan, Phạm Linh Nhi cũng cùng hắn bế quan theo, dù áo thì phòng hắn cùng với phòng nàng chính là cùng cung một bức tường. Nàng chỉ cần ở phòng mình áp tai vào tường là có thể nghe được từng hơi thở, từng cử động của hắn rồi, không phải vội.

Sau khi Trần Tuấn áp lại Nguyên Anh hôn vào cơ thể của Phạm Linh Nhi, nàng mơ hồ nhận thức được nó đang cố gắng giao tiếp với nàng. Nhưng vì chuyện mấy ngày nay với Trần Tuấn nên nàng chưa thể dành thời gian cho nó. Nhân dịp Trần Tuấn bế quan, nàng cũng muốn cùng nó nói chuyện một phen, dù sao thì Nguyên Anh hồn này trong lúc nàng đam lâm nguy ở Hư Ma Địa Ảo trận kia đã giúp nàng thoát khỏi huyễn ảnh do hắc Trần Tuấn tạo ra, từ đó mới có thể thành công được Trần Tuấn cứu.

Bước vào trong thức hải của bản thân. Phạm Linh Nhi mơ hồ thấy một vùng sáng nhỏ, nàng từ tù đi đến chỗ vòng sáng duy nhất đó. Một hình hài của một nữ tử đang cuộn tròn lại hiện lên trong mắt nàng.

Thấy Phạm Linh Nhi, nữ tử ấy ngay lập tức thả người ra, đứng thẳng, lơ lững bay trước mặt của Phạm Linh Nhi bái kiến nói:

- Phu nhân lần đầu gặp mặt mặt.

Mặc dù nói là bái kiến, nhưng nữ nhân hư hư ảo ảo này lại không hề có một loại kính trọng gì vơi Phạm Linh Nhi cả. Người thì đứng thẳng, tay thì thả xuống, khuôn mặt thì nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt nàng. Đây không phải là loại thái độ mà một người bái kiến nên có.

Nhưng Phạm Linh Nhi cũng không để ý, chỉ hỏi:

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Phạm Linh Nhi sau khi nghe được nữ nhân nói chuyện thì chắc chắn xác định mình không phải nàng ta, nhất là sau khi Nguyên Anh hồn này tự ý lao ra chắn trước mặt Trần Tuấn đỡ cho hắn một chiêu.

Phạm Linh Nhi kia nói:

- Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta! Ngươi yêu chàng ấy đến điên cuồng, ta cũng yêu chàng ấy đến điên cuồng! Ngươi muốn làm ngươi duy nhất của chàng ấy, ta cũng muốn! Ngươi chính là ta, ngoại trừ ngươi ra thì không ai có thể làm mục tiêu phấn đầu của ta ngoài ngươi!

Chả cần biết con nhãi Phạm Linh Nhi kia nói cái gì, Phạm Linh Nhi nổi lên tức giận. Nàng ta là cái thá gì mà dám dành Trần Tuấn với nàng?

Phạm Linh Nhi triệu ra Linh Căn Kiếm, giận dữ nói:

- Ngươi dám cướp phu quân của ta? Được rồi, vậy thì ngươi cũng không cần tồn tại nữa. Ngươi nên biết, chàng ấy duy nhất, chỉ duy nhất có một người Linh Nhi là ta mà thôi… Tru diệt kiếm pháp, Thiên Oanh Địa Liệt!

Trong thức hải đen tối, không gian theo kiếm ý nóng rực của Phạm Linh Nhi mà văn vẹo một chiều. Vô số hư kiếm theo nàng mà hiện hữu ra. Phạm Linh Nhi xuất kiếm, kiếm cương đồng dạng cường hắn phóng ra, bắn về chỗ Phạm Linh Nhi kia.

Phạm Linh Nhi kia búng tay một cái hoá giải toàn bộ một chiêu mạnh nhất của Phạm Linh Nhi.

Phạm Linh Nhi kia nói:

- Này này, đừng động thủ như thế chứ. Ở ngoài thì ta có thể thua ngươi nhưng đây là trong thức hải, tất cả chiêu số ở đây đều bị hoá giả hết rồi, ngươi đừng phí sức.

Nếu đã không dùng sức thì ta dùng vũ lực! Phạm Linh Nhi nắm tay đấm tới. Tốc độ của quyền pháp vô cùng nhanh, hư ảnh tạo nên vô số. Nhưng dưới một quyền cực hạn như thế mà Phạm Linh Nhi kia vẫn có thẻ dê dàng bay lên mà tránh được.

Phạm Linh Nhi kia nói:

- Này này bình tĩnh chút đi phu nhân, ta có chuyện muốn nói!

- Chết rồi nói sau cũng được.

Phạm Linh Nhi điên cuồng hướng về phía Phạm Linh Nhi kia mà dùng lực phóng tới tương ra quyền pháp. Hồng phấn hư ảnh Phạm Linh Nhi tự nhận mình là một nữ nhân điên cuồng nhưng so với bản gốc, xem ra nàng ta còn n kém một chút.

Phạm Linh Nhi kia né hết quyền này đến quyền khác, Phạm Linh Nhi thuỷ chung không thể nào tung trúng dược quyền nào vào nàng. Nhưng trong chiến trận không thể chỉ xét đến thực lực mà còn phải xét đến môi trường, vũ khí,… quan trọng nhất đó chinh là chiến khí của đối phương. Trời sinh yêu nữ Phạm Linh Nhi chính là một nữ nhân cực kỳ điên cuồng, nàng vì Trần Tuấn có thể điên cuồng làm những chuyện mà không ai có thể tưởng tượng nổi!

Mặc dù Phạm Linh Nhi kia được sinh ra từ chính sự điên cuồng này của nàng, cũng có thể được coi là trời sinh một nữ nhân vì nam nhân có thể làm nên bất kỳ chuyện gì, nhưng vẫn không thể nào so với bản gốc.

Hơn một canh giờ sau, Phạm Linh Nhi kia cuối cùng cũng thấm mệt, tốc độ di chuyển cũng chậm hơn lúc nãy rất nhiều. Phạm Linh Nhi cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, nhưng dựa vào chiến ý muốn tiêu diệt tiểu tam mà nàng vẫn điên cuồng bảo trì tốc độ, điên cuồng vung ra vô số quyền pháp cứng rắn.

Phạm Linh Nhi kia hô lên một tiếng:

- Dừng lại đi, ta có thể giúp ngươi thành thân với chàng ấy!

Phạm Linh Nhi nghe hai chữ thành thân thì đột nhiên dừng lại. Mồ hôi trên người nàng dễ dại khắp người, nàng mệt mỏi hỏi lại:

- Ngươi muốn làm nương tử của chàng ấy sao lại giúp ta?

Phạm Linh Nhi kia đáp:

- Ta là ngươi, ngươi chính là ta. Ngươi kết hôn với chàng ấy chả khác nào ta cùng chàng ấy đội lên mũ đỏ cả!

Hai Phạm Linh Nhi lúc này đã bắt đầu giải gì hoà ngồi xuống cùng nhau luận bàn.

Phạm Linh Nhi hỏi:

- Thế ngươi muốn giúp ta thế nào?

Phạm Linh Nhi kia đáp:

- Ta có thể giúp ngươi làm cho cảnh giác của chàng ấy đối với ngươi giảm bớt đi. Đồng thời ta cũng giúp ngươi gạt bỏ hai chướng ngại vật kia, để ngươi có thể ngày đêm ở bên phu quân.

Phạm Linh Nhi cũng không phải kẻ ngu, nàng muốn biết rõ ràng là chính mình định làm gì để giúp mình đây, nên hỏi:

- Vậy, ngươi định giúp ta thế nào?

Phạm Linh Nhi kia cười nói:

- Đầu tiên ngươi thả ta ra, đọc trong ky ức của ngươi ta biết được có hình thức tu sĩ được gọi là hồn tu, chuyên đi thu thập hồn phách để về mà tinh hoá, huấn luyện gia tăng tu vị thực lực chiến đấu của bản thân. Ngươi cứ theo đó mà giải thích với chàng ấy về lý do mà ta xuất hiện. Sau đó để ta tiếp cận chàng ấy, từ từ nói giúp ngươi.

Phạm Linh Nhi nghe thế thì tức giận nói:

- Ngươi dám tiếp cận chàng ấy?!

Phạm Linh Nhi kia bình tĩnh nói:

- Bình tĩnh nào, ta với ngươi là một, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi! Vì sự ngu ngốc của ngươi lúc đầu mà bây giờ không phải chàng ấy bắt đầu dựng khoảng cách với ngươi sao? Để ta thay ngươi, giúp ngươi có thể xích lại hơn với chàng ấy.

Nói rồi Phạm Linh Nhi kia bấm quyết, niệm ra một thuật pháp của bản thân.

Phạm Linh Nhi ngay lậy tức thấy góc nhìn của mình bị thay đổi, từ cơ thể mặc bộ y phục hắc huyền biến thành cơ thể hồng phấn hư hư ảo ảo của Phạm Linh Nhi kia.

Phạm Linh Nhi kia trong cơ thể của nàng nỏ ra một nụ cười tự tin hỏi:

- Thế nào? Ta là ngươi, ngươi là ta. Ta ở bên cạnh chang ấy cũng chính là ngươi đang ở bên cạnh phu quân.

Phạm Linh Nhi thấy thế cũng cảm thấy có phần hợp lý. Từ khi gặp Phạm Linh Nhi kia đến giờ, mặc dù nàng ta có suy nghĩ độc lập, nhưng chung quy vẫn là nàng, vẫn yêu sâu đậm Trần Tuấn, vẫn muốn ở bên cạnh hắn mãi mãi.

Phạm Linh Nhi gật đầu nói:

- Được ta đáp ứng.

Thế rồi Phạm Linh Nhi kia dạy cho Phạm Linh Nhi cách để xử dụng thuật pháp hoán đổi tâm trí kia. Rất nhanh, Phạm Linh Nhi đã hoàn toàn thấu hiểu, thậm chí không cần niệm quyết hay bấm ngón tay, tuỳ tâm hoán đôi với Phạm Linh Nhi kia.

Hai Phạm Linh Nhi vui vẻ bắt tay nhau biểu thị qua hê hợp tác. Đồng thời trong thâm tâm của hai người cũng lộ nên những suy nghĩ đen tối của riêng bản thân mình.

Phạm Linh Nhi trong lòng tầm hô lên:

- Mình sẽ lại được vào phòng chàng ấy, ngắm khuôn mặt của chàng ấy khi ngủ mỗi đêm nữa rồi. Ha ha, Nguyên Anh hồn này đung là tiện lợi mà.

Phạm Linh Nhi kia cũng hiện lên những suy nghĩ riêng của mình:

- Mình, mình có cơ hội gần chàng ấy rồi. Phu quân, thiếp sẽ không thua ả ta đâu.

Mở mắt ra, Phạm Linh Nhi sau ba ngày bế quan cũng đã được thoả thuận cùng với Phạm Linh Nhi kia rồi, nàng nhất định sẽ phải nắm chặt cơ hội này, cùng với Trần Tuấn trở thành một cặp phu thê lòng phụng trời sinh mới được!

Trải qua trong một tháng, Phạm Linh Nhi cuối cùng cũng mở ra được phong ấn của Trần Tuấn khiến cho Phạm Linh Nhi kia có thể thoải mái huyễn ảo ra bất kì lúc nào rồi.

Phạm Linh Nhi kia bay lơ lửng trên trời, phấn khích kêu lên:

- Ta cuối cùng cũng được ra ngoài rồi!

Phạm Linh Nhi lạnh lùng nói:

- Ngươi nhớ kế hoạch của chúng ta chứ?

Phạm Linh Nhi kia gật đầu nói:

- Đương nhiên là nhớ rồi!

Cùng lúc này Trần Tuấn cũng đã nghiên cứu xong hoàn toàn khí tức Thánh Nhân ẩn giấu trong Nguyệt Hoa Sen cùng với Nguyên Ngư bội rồi. Hắn cũng tra ra được dại điểm mà Thánh Nhân này an bài cho hậu nhân của mình luôn. Trần Tuấn dự định sau khi tranh đoạt tiên kiếm xong sẽ đến đó khám phá một phen.

Bước ra, hắn há hốc cả mồn khi thấy hai Phạm Linh Nhi, một người thì hư hư ảo ảo lượng lờ bay trên không trung, một người thì chính là yêu nữ hắn thường hay gặp, Phạm Linh Nhi bản chính gốc.

Trần Tuấn nheo mắt nhìn kỹ thì thấy Phạm Linh Nhi kia có hơi chút quen thuộc, nhưng hắn vẫn không chắc chắn nên hỏi lại Phạm Linh Nhi:

- Đó là Nguyên Anh hồn của nàng à?

Phạm Linh Nhi gật đầu:

- Đúng vậy. Sau khi chàng bế quan, thiếp cũng đành thời gian ra nghiên cứu về Nguyên Anh hồn này của chính bả thân mình, mặc dù nó có ý thức độc lập với thiếp nhưng ý thức này chỉ mới là sơ khai rất là đơn giản, như trẻ sơ sinh vậy. Thế nên thiếp đã dành thời gian để luyện hoá nó trở thành Hồn nô của mình.

Trần Tuấn nghe thế thì kinh ngạc nói:

- Thuần hoá hồn phách thành Hồn nô? Linh Nhi, nàng sao lại biết bí pháp của hồn tu?

Phạm Linh Nhi đặt ngón tay mình lên miệng Trần Tuấn, biểu thị cho hắn im lặng, rồi nàng cười một cái thật đầy quyến rũ nói:

- Bí…mật. Nếu chàng muốn biết thì chàng có thể lập lại chuyện tối hôm đó, thiếp sẽ nói cho chàng biết.

- Chuyện tối hôm đó…

Không cần nói, ai cũng biết chuyện tối hôm đó là chuyện gì, nhưng Trần Tuấn ba đời nhà hắn đâu có ngu, hắn cũng là một tên kha khá ở trái đất, đâu thể nào mắc một cái bẫy của học sinh như thế này được.

Trần Tuấn ngay lập tức chuyển chủ đề hỏi:

- Nếu đã là Hồn nô thì nó có tên là gì?

Phạm Linh Nhi kia ngay lập tức bay đến Trần Tuấn nói:

- Chào đại nhân, ta là Nguyên Anh hồn của chủ nhân, gọi là A Linh!

Trần Tuấn lần đầu nghe thấy giọng của Phạm Linh Nhi này bỗng thấy cót chút khác lạ, mặc dù đúng là giọng của Phạm Linh Nhi kia cao hơn Phạm Linh Nhi nhưng nó cũng đâu có thanh thảnh như một tiểu nữ hai như thế? Bỏ qua điểm này, mọi thứ đều rất bình thường.

Phạm Linh Nhi ra lệnh:

- Xoay một vòng nào A Linh.

Mặc dù Phạm Linh Nhi kia không muốn muốn nghe hiệu lệnh của Phạm Linh Nhi, nhưng vì kế hoạch mà nàng phải nghe theo nàng, lột một vòng trên không trung cho Trần Tuấn xem.

Trần Tuấn thấy Phạm Linh Nhi có thể tuỳ ý ra lệnh cho Play này thì vỗ tay khen ngợi nói:

- Hay lắm, rất lợi hại! Nếu vậy thì ta sẽ giúp nàng chút vậy.

Mặc dù đối với vẻ nhí nhảnh của Phạm Linh Nhi kia Trần Tuấn rất ưng, nhưng ngoại hình của nàng như thế hắn nhìn không được quen, cứ như thể hán đang nhìn một hồn ma vậy, mất thẩm mĩ cực kỳ. Thế nên hẳn điểm một đạo bạch quang hoá ra y phục, cùng da dẻ hồng hào cho Phạm Linh Nhi kia.

Để phân biệt vơ Phạm Linh Nhi thì Trần Tuấn cho nàng mang một bộ y phục lam lục (Xanh dương lá chuối) tóc đen nhánh dài được buộc thành hai bím tóc dài, chân thì mang thêm một đôi hài lam ngọc. Thân hình của nàng mặc dù có chút đầy đặn quyến rũ nhưng khi được Trần Tuấn mang cho y phục cùng vơi thay đổi chút ngoại hình thì Phạm Linh Nhi kia chẳng khác nào một nữ hài mới lớn!

Phạm Linh Nhi kia cúi người cảm ơn Trần Tuấn, nói:

- Đa tạ đại nhân!

Trần Tuấn thấy Phạm Linh Nhi kia lễ phép như thé thì rất ưng ý nói:

- Ha ha, ngoan lắm. Không ngờ Linh Nhi lại có thể luyện ra một Hồn nô ngoan ngoãn đến như vậy!

Đồng thời lúc này Diệp Nguyên Khôi cũng đã ngự phủ phi hành về Thiết Ngũ Phong. Từ khi thoát ly, thì danh tiếng của hắn cao hơn bao giờ hết. Cái gì mà thiếu niên ẩn tàn vào người thân của mình, cái gì mà thiên tài vạn năm có một xuất hiện, nhưng chứng kiến sự biến hoá của một đệ tủ tạp dịch như hắn lại biên trở thành một trong những đại năng trong môn phái, không khỏi khiến người ta đỏ mắt tức tối.

Tại sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như thế mà một tên xác định là chỉ có phế phẩm linh căn, cả đời cao lắm chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, trung kỳ còn là vọng tưởng lại có thể đoạt được tu vi Hoá Thần Kỳ mà cả chục vạn người đỏ mắt ngày đêm mong cầu như thế? Kể chưởng môn của Thiết Bạch Phong cũng phải mời Diệp Nguyên Khôi kể lại toàn sự việc. Sau khi biết được hắn đã làm một chuyện kinh thiên động địa chính là bảo vệ Trần Tuấn khỏi Phạm Linh Nhi, được sư phụ của Trần Tuấn phong cho một bản lĩnh thông thiên.

Qua lời kể ba phần sự thật, bảy phần dối trá của Diệp Nguyên Khôi thì đám người đệ tử mới biết được hắn dũng cảm thế nào khi dám đối đầu với mụ đàn bà điên Phạm Linh Nhi. Hắn xứng đáng có một thân tu vi cao cương như vậy!