Trần Tuấn ngay lập tức thì triển ra Xích Viêm Hoả. Một cỗ hoả khí bốc lên giữa không trung, được pháp lực của hắn uống lại thành một sợi dây xích.
Chỉ tay, hắn niệm quyết:
- Vân hành xích, xích viên luân!
Cái giây xích đỏ rức đó bay tới trói lấy Nguyên Anh hồn mới phá phong ấn. Nhiệt đọ của sợi giây xích phải nói là cực kỳ cao, cực kỳ nóng, khiến cho Nguyên Anh hồn này đau đớn hét lên không thôi. Trần Tuấn khi nhìn vào mắt nó, hiện lên một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ, không thể nào lý giải nổi. Thương tình, hắn bấm đầu ngón tay khiến cho nhiệt độ của sợi dây đó giải đi nhiệt độ vốn có của mình rồi bắt nó lại vào đan điền của Phạm Linh Nhi.
Một thanh âm truyền thẳng vào đầu hắn:
- Cám…ơn chủ nhân…
Lần đầu tiên Trần Tuấn nghe thấy giọng của một Nguyên Anh hồn. Giọng có gần giống với giọng của Phạm Linh Nhi nhưng khác cái thanh âm của nó thanh hơn khả khá so với Phạm Linh Nhi. Hắn không hiểu sao Nguyên anh hồn này lại có ý thức riêng, lại có thể hành động riêng với chủ nhân của mình như thế, vì luận về bình thường thì Nguyên Anh hồn giống như một cái khôi lỗi mặc cho tu chân giả điều khiển mà thôi, nó gắn liền với tu chân giả Nguyên Anh Kỳ, trở thành một lực lượng thiết yếu.
Thánh phẩm linh căn biến dị sao? Bất khả thi, thánh phẩm linh căn cũng chỉ là linh căn làm sao có thể sinh ra được biến dị?
…
Bên trong đan điền của Phạm Linh Nhi, Nguyên Anh hồn đó giờ được Trần Tuấn khai ân, tháo đi một tầng phong ấn, khiến nó có thể giao tiếp với Phạm Linh Nhi. Trần Tuấn, hắn nhìn ra được Nguyên Anh hồn này đã tở thành một vật có ý thức riêng, có lối nhìn nhận riêng biệt so với Phạm Linh Nhi, tuy vậy nhưng hắn ý thức được nó không có ý định làm hại hắn hay Phạm Linh Nhi, thế nên hắn mới mở cho nó một tầng phong ấn để nó có thể cùng Phạm Linh Nhi trò chuyện, huấn luyện.
Nguyên Anh hồn trong đó thử dài nói:
- Chủ nhân thực thực sự lo cho nữ chủ nhân. Nhưng, ta nhất định không thua đâu!
…
Ngô Tân Phong lúc bị Linh Căn Kiếm của Nguyên Anh hồn kia chém đến đầu óc quay cuồng, căn bản là không nhìn ra đối phương là ai, có thực lực gì. Động tác thu phục của Trần Tuấn, cùng với chiêu thức của Nguyên Anh hồn kia có chút nhanh nên cơ hồ Khương Gia Khiêm cũng không thấy rõ. Đây chỉ có ba người là có thể biết được chuyện gì đang xảy ra.
Diệp Nguyên Khôi, Tiên Hạc, Phạm Linh Nhi đều là cường giả có thể ngưng ra chút pháp lực thế nên trong khoảnh khắc đó bọn họ có thể thấy rõ ràng là tốc độ của Nguyên Anh hồn kia là nhanh như thế nào! Tốc độ của Trần Tuấn khi bay ra xích viêm bắn thẳng vào người của Phạm Linh Nhi lại càng nhanh hơn nữa!
Quá ghê gớm quá kinh điển!
Ngô Tân Phong đứng dậy không biết ai đã đánh mình liền nhầm vào Trần Tuấn mà nộ hảo sôi trào:
- Ngươi dám nhân cơ hội ta tung đòn mà phán kích?! Được lắm, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là tu chân giả Hoá Thần Kỳ!
Đặt tay lên chuôi kiếm giắt ngang hông mình. Một cỗ kiếm ý cường đại theo kiếm của Ngô Tân Phong từ từ phóng ra. Kiếm ý bao ngập căn phòng, tạo nên một uy áp vô cùng khủng khiếp.
Trước cảnh này Tiên Hạc cũng phải kinh ngạc, ngoại trừ hai trường hợp là Phạm Linh Nhi và Diệp Nguyên Khôi do bảo vệ Trần Tuấn được hắn cho cơ duyên ra thì hắn chưa bao giờ gặp một Hoá Thần trẻ tuổi có thể luyện ra kiếm ý cường đại như thế này. Bình thường tu chân giả muốn tu luyện tới Hoá Thần Kỳ trẻ nhất cũng là hơn trăm tuổi, bế quan hàng chục năm trời mơi có thể cảm ngộ được thiên địa chi khí, mà tên này luận về tuổi tác thực cũng chưa vượt ngoài ba mươi, đây là loại thiên tài khủng bố gì đây?
Thành Ân Kiếm theo chủ ý củ chủ nhân minh phòng thích ra một chiêu Xoá Lạt!
Vô số kiếm cương màu trắng phóng ra, cường khí bay theo mang theo kiếm ý kinh khủng xoẹt xoẹt bắn đến. Mỗi đạo kiếm cương này đều mang theo khí thế trảm đi vạn vật!
Trần Tuấn đối với kiếm chiêu như thế chỉ đơn giản dùng một ngòn tay nhấn xuống, đem toàn bộ vô tận kiếm cương của Ngô Tân Phong huỷ đi. Hắn làm gọn gàng đến mức không có một thanh âm dư thừa nói gì đến một động tác dư thừa.
Ngô Tân Phong cùng với Khương Gia Khiêm thấy Trần Tuấn phá kiếm chiêu của mình như thế có chút bất ngờ, bọn họ vẫn nghĩ răng tên đó nhờ vào một món bảo vật phòng thân nào đó có thể đánh tan đi kiếm cương, điều này tương đối dễ hấp nhận vì nếu với gia thế ba mươi viên cực phẩm Linh thạch đó của Trần Tuấn, muốn có một một bảo vật phòng thân cũng không phải điều gì quá khó khăn.
Ngô Tân Phong tự nhủ với bản thân mình nếu không dùng thực lực của Hoá Thần trung kỳ được thì hắn sẽ sử dụng đến thực lực của Luyện Hư Kỳ hậu kỳ đại viên mãn, du sao hắn cũng là cường giả Độ Kiếp sơ kỳ, khống chế lực đạo của bản thân đối với hắn chỉ là ruồi muỗi.
Lúc này Trần Tuấn truyền âm đến Ngô Tân Phong nói:
- Đừng tưởng ta không biết ngươi là tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ. Kiếm của ngươi tuy là tiên kiếm nhưng đối với tiên nhân chân chính chỉ là một đống sắt vụng không hơn không kém mà thôi. Ta cũng chẳng cần biết sư phụ của ngươi là Chân Tiên Kỳ hay Huyền Tiên Kỳ, a chỉ biết nếu ngươi không cút ngay lập tức ta sẽ khiến ngươi hình thần câu diệt, vinh viễn biết mất khỏi thế gian này!
Lời lẽ của Trần Tuấn đanh thép đến lạ thường, hắn vì quá sợ khí vận chi tủ nên mói bày ra một trò trang bức đạo cốt tiên nhân để hù cho tên đó chạy. Kỳ thực thực lực cùng với vũ khí, sư phụ của tên Ngô Tân Phong này Trần Tuấn đã nắm rõ như lòng bàn tay, tuỳ ý theo khí tức của hắn có thể tra ra vị nào dã dạy dỗ, nhưng khi dính vào mấy tên Tiên nhân này phiền phức sẽ không tìm mà đến, mà Trần Tuấn là một tên lười biếng, cực kỳ ghét phiền phức thế nên hắn không thích đi tim tên sư phụ của Ngô Tân Phong. Nếu không có phiền phức hắn sẽ đem cả gia phả của nhà họ Ngô lên dạy dỗ một phen, ăn nói không có chủ ngữ vị ngữ gì cả, dạy con cháu mà dạy như thế đấy! Mất cái nết!
Ngôi Tân Phong sau khi nghe Trần Tuấn truyền âm thì khuôn mặt của hắn toét lên vẻ sợ hãi tột cùng.
Nhìn sang Trần Tuấn, Phạm Linh Nhi, Diệp Nguyên Khôi cùng với Tiên Hạc ai nấy đẹt có khí tức của pháp lực màn bạc bao phủ. Pháp lực chính là đại diện cho chí tôn cường giả, Tiên Nhân! Dù chỉ là bán tiên, Địa Tiên nhưng bọn hắn tùy nhấc ngón tay lên cũng đủ cho một tu chân giả mới chỉ là Độ Kiếp sơ kỳ như hắn thần hồn cùng lúc bị phá hủy.
Tiên nhân cùng với phàm nhân tu tiên mà so sánh giống như so sánh một vũng nước mưa nhỏ nhắn với biển cả đại dương sâu thẩm vậy. Dù chỉ là Địa Tiên nhưng chỉ cần ngưng ra pháp tắc lực lượng cũng đủ để đại chiến với mấy chục vị cường giả rồi.
Khương Gia Khiêm cũng nhận ra điểm bất phàm của đám người Trần Tuấn, thế nên hắn hỏi Ngô Tân Phong:
- Thiếu gia... Bọn họ giống với sư phụ của...
- Ta biết rồi, ngươi không cần nói. Bọn hắn có khi so với sư phụ ta còn cường đại hơn!
Ngô Tân Phong không phải kẻ ngu, hắn tuy là thiên tài ngàn năm có một của ẩn thế môn phái nhưng tuyệt nhiên không phải kẻ ngốc. Biết người biết sức, trăm trận chắc chắn có đường sống.
Ngô Tân Phong lập tức cúi người ôm quyền nói:
- Không biết là đại nhân, thất lễ rồi.
Hắn sau đó quay đầu bỏ đi, một điểm chậm trễ cũng không có.
Ngô Tân Phong sau lần này cũng từ bỏ đi vọng tưởng có thể cùng với Phạm Linh Nhi kết thành một đôi, Trần Tuấn là lão quá vật sâu kiến, hắn tự biết sức mình không thể địch lại. Nữ nhân thôi mà, không lấy được người này ta lấy người khác, mạng vẫn quan trọng hơn, hà cớ gì mà phải theo đuổi Phạm Linh Nhi.
Đây có thể nó là quyết định chính xác nhất của cuộc đời Ngô Tân Phong. Nếu hắn thành công lấy dược trái tim của Phạm Linh Nhi, hắn sẽ như Phạm Giang Nam biến thành người thực vật, muốn chết không được, muốn sống không xong, nếu theo đuổi thất bại Phạm Linh Nhi thì hắn chắc chắn sẽ bị môt kiếm Tru Tình của nàng làm cho biến mất khỏi quá khứ, tương lại, hiện tại, cực kỳ thê thảm.
Nhưng khi bốn người sắp đi ra khỏi sàn đấu giá thì cùng lúc Ngọc Như Hoa cũng xong công việc.
Nàng bước đến thấy cảnh Phạm Linh Nhi bám dính lấy Trần Tuấn không khỏi nhớ đến những ký ức xưa cũ, nàng cũng bám dính lấy Phạm Gian Nam như Phạm Linh Nhi vậy.
Đúng là mẹ nào con nấy.
Ngọc Như Hoa tiến đến chỗ Trần Tuấn nói:
- Ta xong việc rồi, mọi người có muốn đến nhà uống miếng nước hay không?
Nghe thấy mẫu thân mời Trần Tuấn đến nhà mình chơi thì Phạm Linh Nhi tự nhiên cảm thấy ngại ngùng. Sao nàng lại làm như thế, không biết Phạm Linh Nhi ngại à?
Hai má của Phạm Linh Nhi hồng lên trong thấy, nàng nói:
- Mẫu thân.... Kỳ ghê. Sao lại mời chàng ấy đến nhà minh được, ngại chết đi được.
Phạm Linh Nhi úp mặt vào vai Trần Tuấn che đi khuôn mặt ngại ngùng của mình. Chứng kiến cảnh này, Trần Tuấn không khỏi khó hiểu, yêu nữ siêp cấp mặt dày này cũng có lúc như tiểu nữ trong trắng như thế?
Ngọc Như Hoa cười nói:
- Không sao đâu, ở nhà cũng chỉ có mình ta, mời mọi người vào cho vui nhà vui cửa thôi mà.
Trần Tuấn gãi đầu nói:
- Cảm ơn lòng tốt của, của bà chủ Như Hoa. Ta cảm thấy người không được tốt lắm muốn đi về.
Ngay khi nói hai từ đi về, đột nhiệt từ phía cánh tay Trần Tuấn nổi lên một cơn đau nhẹ. Nhìn xuống, thấy Phạm Linh Nhi đang dùng hai ngón tay véo hắn, không cho hắn đi về.
Thấy ý định của Trần Tuấn định trốn về, Phạm Linh Nhi liền kéo tay hắn đi về nhà của mình.
...
Đến nhà của Phạm Linh Nhi, Trần Tuấn không khỏi choáng ngợp. Tuy rằng hắn trước đó đã thấy nhà riêng của nàng, nó cũng đặc biệt to lớn, thế nhưng so với ngôi nhà này không là một cái móng tay gì cả.
Diệp Nguyên Khôi thấy mỗi căn nhà của Phạm Linh Nhi thôi mà đã to bằng bốn cái nhà của hắn rồi. Lần trước hắn còn tự tin là nhà mình gia sản kha khá, nhưng đứng trước cái dinh thự này hắn thực sự thấy mình rất nhỏ bé.
Ngọc Như Hoa dang tay mời nói:
- Mời vào.
Bước vào trong này là vô số gia nhân đã chuẩn bị xong bàn ghế xong, chỉ cần đi vào mà ngồi xuống mà thôi.
Trần Tuấn ngồi xuống đàm đạo cùng với Ngọc Như Hoa một khoảng thời gian ngắn. Nàng ta trong lúc nói chuyện không ngừng thúc giục hắn đem Phạm Linh Nhi đi, giống như thế Ngọc Như Hoa sợ rằng Phạm Linh Nhi sẽ lấy đồ gì trong nhà của mình vậy.
Ngọc Như Hoa hớp miếng trà nói:
- Không biết, đại nhân có hứng thú với phòng của Linh Nhi hay không?
Trần Tuấn hốp miếng trà Mộc Nhĩ, cười hắc hắc đáp:
- Không, nhất định là không!
Phạm Linh Nhi truyền âm nói:
- Đoạn...
Trần Tuấn ngay lập tức sửa lại lời nói của mình:
- Có... Rất mong chờ.
Phạm Linh Nhi sau khi nghĩ lại thì nàng quyết định phải cho Trần Tuấn bước vào phòng của nàng. Khi hắn bước vào mùi hương cùng dấu tích của hắn sẽ lưu lại nơi đó, nàng sẽ càng có cơ hội tận hưởng mùi hương, vết tích của hắn hơn nữa!
Trần Tuấn sợ tái cả mặt khi chuẩn bị đẩy cửa ra.
Hắn niệm:
- Nam mô ai di đà phật. Phật tổ phu hộ, chúa sáng thế phù hộ, ông địa phù hộ, tổ tiên phù hộ cho con. Đừng để cho chết tại đây.
Trần Tuấn đã bắt đầu nghĩ đến việc viết di chúc thế nào để truyền cho hậu nhân rồi, mà hắn làm gì có hậu nhân mà truyền? Mặc kệ, không hậu nhân thì hắn truyền cho người bên ngoài để những người khác có biết thì cũng biết đường giải cứu hắn!
Két một tiếng, tiếng cửa lâu ngày chưa mở vang lên. Trần Tuấn nhắm mắt, từ từ mở ra một con mắt nhìn vào.
May quá, căn phòng này y hệt một căng phòng bình thường. Hắn thở phào nhẹ nhõm dùng thần thức quét một cái, phát hiện ra một cơ quan bí ẩn nằm ngay dưới chân.
Tò mò, Trần Tuấn thử ướm chân mình vào cái cơ quan đó. Mặc dù hắn đã có hơn vạn năm tuổi thọ nhưng trong vạn năm đó hắn chỉ chuyên tâm tu luyện nên tất cả những kinh nghiệm của hắn ở Tu Chân Giới cực kỳ hạn hẹp. Thế nên thấy gì là lạ, hắn liền muốn thử cho biết!
Một tiếng động cơ học vang lên, ba bức tường xưng quạnh căn phòng bắt đầu xoay. Mặt sau của cảu hứng bức tướng xém chút nữ làm hắn tè ra quần.
Khắp nơi đều là tranh vẽ về hắn, từ ngóc cạnh đều rất hoàn mỹ, đều rất giống thật, phí bên phải còn có một cái kệ chứa đầy mô hình dựa theo hình dáng của hắn mà chế tác được chất đầy.
Trần Tuấn ngã phịch xuống đất, đầu óc bắt đầu quanh cuồng. Hắn vận pháp lực của mình định sử dụng Càn Khôn Vũ độn để trốn khỏi cái nơi kinh khủng này, thế nhưng đã có một bàn tay chụp vai hắn, giữ hắn lại.
Phạm Linh Nhi tươi cười cầm Thiết Ảnh Kim, giơ hai ngón tay của mình lên tạo dáng chụp một cái.
Phạm Linh Nhi sau khi rửa ra một bức ảnh đẹp thì vui lắm, nàng nói:
- Cuối cùng thì thiếp cùng chàng cũng đã có một bước ảnh chụp chung rồi!
- Ta, ta có chút không khỏe...
- Thôi nào, phu quân chàng ở lại cùng thiếp hàng huyên đi. Thiếp sẽ kể cho chàng những ngày tháng thiếp sống ở đây.
Trần Tuấn hét lên:
- Nguyên Khôi, Hạc, cứu ta!
Phạm Linh Nhi cười một cái thật là tươi nói:
- Bọn họ được mẫu thân thiếp chuốc cho miếng thuốc ngủ rồi, hiện đang nằm ở giang phòng đằng kia kìa. Không ai cản trở chúng ta nữa đâu.
Phạm Linh Nhi nắm lấy chân Trần Tuấn kéo vào sâu bên trong căn phòng đen khịch.
Trần Tuấn cố bám víu mặt đất hét lên:
- Cứu!
...
Một hồi sau, Trần Tuấn bước ra với khuôn mặt cứng đờ. Hắn không thể tin được là Phạm Linh Nhi chỉ hàn uyên nói chuyện cũ của nàng, không hề bắt hắn trói lại làm gì cả.
Có lẽ... Nàng sau khi gặp Ngô Tân Phong, hôn phu cũ của mình nên thay đổi rồi không? Có cái nịt, chỉ là Phạm Linh Nhi đang từ từ thay đổi cách nhìn nhận của Trần Tuấn đối với nàng mà thôi. Thực tế khi nói chuyện với hắn thì nàng đã rất kìm chế ban thân mình, tránh để chi bản tính của mình điều khiển làm hỏng kết hoạch. (Dạo này coi lại trend cũ thấy hay, có cái nịt, yêu yêu nữ cũng còn mỗi cái nịt)
Đánh thức hai tên hộ pháp vồ dụng, Trần Tuấn cùng với Phạm Linh Nhi cưỡi hạc bay về Thiết Bạch Phong chuẩn bị cho trận tranh phong tiên kiếm.
Trong lúc bay, Phạm Linh Nhi xích lại với Trần Tuấn gần hơn bao giờ hết mà hắn cũng không phát giác, không đẩy nàng ra. Công nhận sau chuyến đi này thông tri với mẫu thân đúng là quyết định sáng suốt