Đấu giá thắng được Nguyệt Hoa Sen, Ngọc Như Hoa tận tay mang đến cho Trần Tuấn. Nàng ta muốn xem mặt người đã khiến Phạm Linh Nhi phải bán toàn bộ gia sản của nàng là như thế nào.
Bỏ Nguyệt Hoa Sen vào trong hộp gấm, Ngọc Như Hoa tiến tới trước mặt Trần Tuấn, đưa cho hắn, nói:
- Ngươi chính là Trần Tuấn?
Trần Tuấn gật đầu đáp:
- Vâng, đúng là ta.
Ngọc Như Hoa nhìn sơ qua hắn. Khuôn mặt đúng là có chút tuấn mỹ, cơ thể cũng rắn rỏi không thua kém gì những nam nhân khác, con lại thì không có gì quá đặc biệt để lưu tâm.
Phạm Linh Nhi thấy Ngọc Như Hoa quan sát Trần Tuấn như thế thì có chút không thích.
Nàng liền ngăn lại nói:
- Mẫu thân, người xem đủ chưa?
Ngọc Như Hoa cười một cái thật chết người, nói:
- Bất chợt ta nhìn hắn lại nhớ đế lần đầu ta gặp chàng ấy cũng như vậy. Ta cũng một lần si mê chàng như con, Linh Nhi.
- Ta cũng mừng cho con vì con đã tìm được một đáng nam nhân có thể bảo vệ được mình. Không cần phải trú nấp nơi chân ta và chàng ấy nữa.
Diệp Nguyên Khôi mở to con mắt, tròn xoe của mình mà đánh giá Ngọc Như Hoa. Nàng ta đúng là kho báu của thiên hạ mà! Vẻ đẹp tuyệt mỹ theo thời gian càng ngày càng quyến rũ, mị lực vô cùng vô tận có thể cùng với mị lực của Yêu Tiên Hồ so sánh.
Diệp Nguyên Khôi không thể dừng được dòng máu nam nhân trong huyết quản mà nuốt nước bọt một cái ực.
Bất chợt hắn chưa hiểu chuyện gì xảy ra liền bị một thanh phi đao tâm thảng vào ngực. Lực đạo khủng khiếp của phi đao đó khiến hắn bay như một mũi tên, găm thẳng vào bức tường phía sau tạo nên một tiếng rầm vang.
Kim Cương Bì đúng là loại pháp quyết tu luyện trâu bò, bị một tiểu đao phi như vậy mà cơ thể của hắn vẻn vẹn không hứng chịu một chút sát thương nào. Chỉ là do lực đạo đối phương phóng ra quá lớn, khiến hắn nhất thời lơ là, thế nên mới bị bắn ra đằng sau mà thôi.
Ngọc Như Hoa yêu kiều nói:
- Ây dà, không ngờ người đi theo phu quân của con ta là một tên lưu manh có thực lực. Nhưng đáng tiếc, ta phải nói với ngươi... Cơ thể này, linh hồn này, thể xác này chỉ thuộc về mỗi phu quân của ta mà thôi!
Nói rồi khuôn mặt xinh đẹp dầy dặn kinh nghiệm của Ngọc Như Hoa bỗng vặn vẹo, nở lên một nụ cười cực kỳ quái dị.
Nụ cười này tựa như thiên ma cổ thú bị phong ấn hàng ngàn năm, mang theo muôn vạn thù hận đối với địch nhân vậy, cự kỳ đáng sợ, cực kỳ khủng khiếp!
Trần Tuấn thấy vậy thầm hô lên là đếu ổn rồi. Phạm Linh Nhi là một yêu nữ thì thôi đi chứ, mẫu thân nàng còn là một yêu nữ chẳng kém nàng là bao.
Hắn dám cá rằng là vị Phạm thành chủ, cha Phạm Linh Nhi chắc chắn đã bị nhốt ở một nơi xó xỉn nào đó mà không ai biết, không ai hay. Rồi ngày ngày Ngọc Như Hoa sẽ mang cơm đến cho hắn, bắt ép hắn phải ăn, rồi sau đó cưỡng bức hắn tới mức mang thai Phạm Linh Nhi.
Vừa nghĩ đến đó thôi thì Trần Tuấn đã sợ toát mồ hôi hột. Hắn ngay lập tức trấn an bản thân mình chắc là lo lắm cho Phạm Linh Nhi quá nhiều rồi, nên thành ra suy nghĩ mới phong phú đáng sợ như thế.
Nhưng hắn đâu có ngờ là Phủ Thục thành này danh nghĩa là của Phạm thành chủ nhưng thực tế hắn đã biến mất mấy chục năm nay rồi, toàn bộ thành này đều do một tay của Ngọc Như Hoa tiếp quản. Còn thành chủ thì đúng như hắn nghĩ, hắn ta giờ như một con người sống dở chết dở rồi, còn gì hào khí nam nhân mà tiếp quen hay không tiếp quản nữa.
Xử trí xong tên lưu manh Diệp Nguyên Khôi giúp con mình xong, Ngọc Như Hoa ôm Phạm Linh Nhi vào lòng, xoa xoa lưng nàng thân tình nói:
- Linh Nhi chắc mấy năm nay khổ cực lắm đúng không? Ăn có no không? Ngủ có ấm không?
Trần Tuấn không tiện quấy rầy hai mẹ con nữa mà âm thầm ra hiệu cho Tiên Hạc cùng với Diệp Nguyên Khôi đang bị ghim trên tường, âm hầm chạy trốn.
Trước khi Phạm Linh Nhi kịp nhận ra, Ngọc Như Hoa đã ngay lập tức phát hiện là Trần Tuấn muốn chạy trốn. Chuyện này đối với nàng quá dỗi quen thuộc, vì phu quân của nàng, Phạm Giang Nam cũng thường hay trốn tình yêu của nàng như thế.
Vì hắn chạy trốn quá nhiều lần nên thành ra Ngọc Như Hoa đã quá quen với những hành động cử chỉ của một nam nhân khi hắn ta muốn trốn. Tuy là như vậy nhưng mỗi lần Phạm Giang Nam trốn thành công thì Ngọc Như Hoa mất rất nhiều thời gian mới có thể lôi hắn về được. Thế nên nàng vì để tránh hao phí sức lực nên đã trói hắn lại, để Phạm Giang Nam ngày nào cũng càm nhận được tình yêu của nàng mà không chút giáng đoạn.
Trần Tuấn mà biết được câu chuyện của Phạm Giang Nam chắc chắn sẽ hô lên câu khẩu hiệu của quả truyện này, nữ nhân đúng thật là đáng sợ! (Ta thích ghi thế thì sao)
Ngọc Như Hoa nói:
- Đại nhân, sao đi vội thế, chi bằng ghé qua nhà ta uống miếng nước.
Trần Tuấn biết ý định trốn thoát của mình đã bị bại lộ. Thế nên hắn quay lại gãi gãi đầu nói:
- Làm phiền ròi, làm phiền rồi.
Diệp Nguyên Khôi truyền âm hỏi:
- Thế chúng ta có cần chạy trốn nữa không, trưởng lão?
Trần Tuấn liền truyền âm đáp:
- Đương nhiên là không rồi tên ngốc tử này! Bị phát hiện rồi còn chạy trốn gì nữa.
Nói cho Trần Tuấn vài ba câu, Ngọc Như Hoa bởi vì bận bịu việc phân phó đồ vật ở Như Hoa hội thế nên cáo từ Trần Tuấn trước, để hai người ở lại phòng hắc khắc kim. Khi nào hết việc chính tay nàng sẽ dẫn Trần Tuấn đi tham quan nhà của Phạm Linh Nhi.
Từ nhà với từ Linh Nhi, đối với Trần Tuấn rất là bình hường, hoàn toàn không có một điển uy hiếp nào cả, nhưng khi hai từ này ghép lại thành nhà Linh Nhi, đối với hắn chính là tử địa. Một khi bước chân vào chính là tuyệt đi con đường sống của mình!
Hắn ngồi trong phòng hắc khắc kim mà chảy hết cả mồ hôi lạnh. Hắn thế nào mà lại gặp mẫu thân của Phạm Linh Nhi rồi, thế nào mà được nàng ta công nhận là con rể nữa. Vận khí ngày hôm nay của hắn thực sự quá tồi mà.
Phạm Linh Nhi thấy Trần Tuấn lo sợ như thế thì thắc mắc hỏi:
- Sao thế? Có chuyện gì khiến chàng lo lắng à?
Trần Tuấn đáp:
- Không, không có gì. Ta chỉ thấy ở đây hơi ngột ngạt chúng, ta muốn đi ra ngoài hứng chút gió.
Phạm Linh Nhi nghe thế thì hai mắt sáng rực ôm tay của hắn nói:
- Được, chúng ta cùng đi.
- Ý ta là… Ta đi một…
- Hử, cái gì đây? A, đây là cái băng ghi hình này.
- Được rồi, chúng ta đi.
Mẹ kiếp, sao đời hắn khổ thế này, tưởng rằng sau khi khí vận chi tử phi thăng thì không còn ai có thể vùi dập hắn trừ phản phái chi tử chứ? Sao bây giờ lại lồi ra thêm một nữ nhân tùy thời có thể cho hắn lên thiên đàn, khai nhập luân hồi như thế này cơ chứ?
Hắn không cam lòng mà...
Trần Tuấn với Phạm Linh Nhi, cùng hai hộ pháp không chính thức Tiên Hạc và Diệp Nguyên Khôi rời khỏi phòng hắc khắc kim.
Dường như chỉ đợi khoảnh khắc này, Ngô Tân Phong đứng ngoài cửa xông tới trước mặt bốn người.
Như Hoa hội hiện tại đã tan, tất cả khách nhân từ tứ phương tám hướng đã đi khỏi, duy nhất chỉ có hai đội người Trần Tuấn, và Ngô Tân Phong còn ở lại. Người Trần Tuấn ở lại chính là bà chủ của Như Hoa đấu giá hội mời, Ngọc Như Hoa. Còn đám người Ngô Tân Phong thì ở lại vì chính bọn hắn chưa lấy được thứ mình cần.
Phạm Linh Nhi khi ở bên Trần Tuấn biết được hắn rất ưa thích nàng ở trước mặt hắn đối đãi với người khác phải thật lịch sự, thật thận trọng, thế nên nàng mới không dùng một kiếm đánh bay hai con sâu này ra khỏi phòng đấu giá của mẫu thân.
Phạm Linh Nhi nén lại cơn giận, khuôn mặt cố nặng ra nụ cười ngượng gạo hỏi:
- Không biết hai người có chuyện gì mà đứng chặn trước cửa ra của bọn ta?
Ngô Tân Phong không ngay lập tức trả lời, hắn lặng lặn tháo mặt nạ của mình ra, để lộ khuôn mặt thật cùng với tu vi Hóa Thần Kỳ.
Ngô Tân Phong cười lạnh một cái đầy vẻ khinh thường nói:
- Không biết... Nàng còn nhớ ta hay không?
Phạm Linh Nhi tấy khuôn mặt này có chút quen thuộc, nhưng nàng không hề nhớ mặt của nam nhân nào ngoại trừ hai người, phụ thân của nàng từng gặp lúc nhỏ và khuôn mặt tiêu soái của Trần Tuấn. Đối với nàng ngoại trừ phụ thân và phu quân của nàng, tất cả đều không thể để vào mắt! Nhất là với loại tiểu nhân vật như Ngô Tân Phong.
Phạm Linh Nhi lắc đầu đáp:
- Ta chỉ thấy mặt của ngươi có chút ngứa, có cần ta nhào nặng vài cái cho khuôn mặt nở nang ra không.
Ngô Tân Phong dường như không để ý đến cái khẩu xà này của Phạm Linh Nhi, hắn chỉ lắc đài biểu thị sự thất vọng của bản thân đối với nàng nói:
- Linh Nhi ơi là Linh Nhi. Bao năm rồi mà tính cách của nàng vẫn chanh chúa đến như vậy, nhưng bất quá... Bây giờ nàng nên gọi một tiếng phu quân đi là vừa.
Cái tên này hôm nay chưa cắn Linh thạch mà ra đường à? Sao nói chuyện không biết tự lượng sức của bản thân mình đến như thế? Đấy là suy nghĩ của cả tiểu đội bốn tên yêu nghiệt Thiên Tiên, Thánh Phẩm, Tuyệt Thế Yêu Nhân ba vạn tuổi, Địa Tổ Tiên Cửu Cửu Trọng.
Trần Tuấn bắt đầu thấy ngứa mắt với cái tên chưa học xong lớp tập nói này rồi.
Hắn bước ra chắn trước mặt Phạm Linh Nhi và Ngô Tân Phong hỏi:
- Các ngươi rốt cuộc có chuyện gì mà lại chặn đầu bọn ta như thế?
Ngô Tân Phong khi gặp Trần Tuấn thì sắc mặt liền lập tức trở nên nghiêm nghị, đầy sát ý.
Hắn nói:
- Tiểu tử, ngươi chỉ mới bằng vào lực lượng Nguyên Anh sơ kỳ với chút kim tiền của bản thân mà lại dám đứng trước ta và hôn thê?
Phạm Linh Nhi nghe thế hai tiếng hôn thê tưởng Trần Tuấn sẽ hiểu lầm nên mới ngay lập tức nói với hắn:
- Phu quân, thiếp, thiếp thật sự không biết hắn là ai! Đến tên còn không biết, thiếp sao có thể làm hôn thê với hắn được cơ chứ?
Ngô Tân Phong thấy Phạm Linh Nhi rất xem trọng cái tên rác rưởi Nguyên Anh sơ kỳ này thì xuất hiện một cảm giác hơn thua, chua sót.
Hắn là gì cơ chứ? Hắn là cháu đích tôn của tộc trưởng Ngô gia, sau cha hắn chính hắn sẽ nắm giữ một phần ba cái Cao Nam bộ này! Chưa hết, hắn còn là một trong những thiên tài của ẩn thế môn phái, Kiếm Tiên Môn! Nhận được nhiệm vụ canh gác truyền thừa tiên kiếm khảo nghiệm, tu vi chân chính của bản thân đã đạt đến năng lực ngàn vạn ngươi mong cầu, Độ Kiếp sơ kỳ! Tân tiên nhân phi thăng (Ý chí cái thằng khí vận chi tử) cũng không tăng trưởng nhanh như hắn!
Thế mà Trần Tuấn, một con sâu, một con kiến gì mà dám chen vào cuộc nói chuyện của hắn và Phạm Linh Nhi cơ chứ? Luận về thực lực, Ngô Tân Phong nhấc ngón tay, tùy thời đều có thể đè chết Trần Tuấn, luận về gia thế, Ngô gia một phần ba thiên hạ Cao Nam bộ này, Kiếm Tiên Môn xuất thân từ Thiên Giới, nội tình siêu cấp kinh khủng, lại xem hắn như là hạch tâm chú trọng bồi dưỡng, Trần Tuấn lấy tư cách gì mà so sánh?
Phạm Linh Nhi chính là người mà hắn chọn làm đạo lữ, sao nàng ta lại quan tâm đến Trần Tuấn như thế? Hắn có gì mà hơn khí vận chi tử nửa vời xém nữa mà thiên đạo Độc Cẩu quên mịa cái tên của hắn khi dọn nhà, Ngô Tân Phong hắn như thế chứ?
Hắn không cam lòng!
Nhìn thấy nét mặt giận dữ xém nữa nướng được thịt bò trên mặt của Ngô Tân Phong, Trần Tuấn chỉ nhăn mặt hù lại, đương nhiên là không khiến cho hắn ta sợ hãi rồi.
Nén lai tức giận, Ngô Tân Phong thở dài một hơi nói:
- Nếu Linh Nhi không nhớ thì ta cũng không trách, dù sao thì chúng ta đã xa nhau mấy năm rồi. Ta là Ngô Tân Phong, thiếu chủ của Ngô Gia.
Không hề để tâm đến hai chữ Tân Phong, Phạm Linh Nhi nghe thấy họ Ngô thì kinh ngạc hỏi lại:
- Ngươi chính là tên tiểu tử thích nhảy từ trên cây xuống đó?
Chuyện gì không nhớ, Phạm Linh Nhi chỉ nhớ đến mỗi lần hắn leo lên cây hái quả cho nàng ta ăn, rồi nhảy xuống, xui rủi thế nào lại đâm đầu vào hố phân trâu, cả người thúi rùm, tắm ba ngày bốn đêm cũng không hết được mùi đấy.
Ngôn Tân Phong miễn cưỡng gật đầu nói:
- Đúng, chính là ta. Năm đó trước khi ta rời đi nàng chính là đã chấp thuận giữ gìn trinh tiết đợi ta rở thành cường giả rồi rước nàng về. Hôm nay Tân Phong ta chính là thực hiện điều đó!
Phạm Linh Nhi nghe thế thì có chút khỏi hiểu hỏi lại:
- Lời hứa gì? Ta chả biết? Mộc Phân, ngươi uống thuốc chưa thế?
Lần đó thật ra là Ngô Tân Phong đi thế nào lại lạc qua Phạm Thục thành, lại nhầm chúng nơi khu vui chơi của Phạm Linh Nhi lúc nhỏ mà đến.
Từ khi hắn nhìn thấy Phạm Linh Nhi thì hắn đã yêu cái nét đẹp của nàng rồi, mà nàng đối với cái tên này cực kỳ chán ghét. Nhưng trong ánh mứa của kẻ si tình nhất nữ liếm cẩu như hắn thì mấy tình huống như ngươi cút ra ngoài, chính kêu ngươi ở ngoài chờ đợi chính ta sẽ mời ngươi vào.
Ngô Tân Phong khi hét lên lời ước thệ thì cùng lúc đó Ngọc Như Hoa đem đến một ít bánh hỏi Phạm Linh Nhi có thích hay không, trùng hợp làm sao, câu trả lời của nàng trùng hợp để hắn nghe được, hiểu lầm là nàng chấp thuận hắn.
Đã qua bao năm như mấy tên khí vận chi tử, hắn vẫn ngày đêm không ngừng tích lũy năng lực, không ngừng tìm kiếm cơ duyên, để một ngày trở thành cường giả đón Phạm Linh Nhi về đúng như kịch bản của mấy tên đỉnh cấp liếm cẩu.
Ngô Tân Phong kiên nhẫn nói:
- Nàng không nhớ cũng không sao. Bây giờ ta đã là cường giả rồi, ta mong nàng có thể nguyện ý trở thành nương tử của ta.
Khương Gia Khiêm sau khi nghe Ngô Tân Phong nói như thế thì liệng bọc phát áp lực của tu vi Luyện Hư Kỳ để giúp thiếu gia mình.
Đối với Luyện Hư Kỳ tu sĩ Phạm Linh Nhi chẳng thèm nhìn một cái, đối với nàng thì tu sĩ Luyện Hư Kỳ chỉ như là mấy món đồ chơi, chính quyền lực của nàng ở Phạm Thục thành liền có thể triệu ra hai vị!
Phạm Linh Nhi nắm lấy tay Trần Tuấn kéo hắn xích lại gần mình. Bàn tay Trần Tuấn nương theo đôi bàn tay ngọc của Phạm Linh Nhi mà vút qua cặp mông tròn trịa, phì phiêu của nàng, sau đấy đáp xuống vòng eo nhỏ nhắn như con kiến tuyệt diễm của nàng.
Phạm Linh Nhi nói:
- Nương tử? Suốt đời này ta chỉ làm nương tử của phu quân mà thôi. Chàng ấy cũng đã chấp nhận ta, phá thân ta. Ta có đoạn băng này, nhà ngươi có muốn thấy sự mạnh mẽ của chàng ấy hay không?
Phạm Linh Nhi một tay ôm lấy tay Trần Tuấn ép sát vào bộ ngực to của mình, một tay thì lấy ra thiết bị ghi lại cảnh tối hôm đó cho Ngô Tân Phong xem.
Hắn xem đoạn phim mà lòng tình vỡ tan thành tường mảnh. Trần Tuấn như con thú điên dại dã thẳng vào bên trong người của Phạm Linh Nhi, còn nàng thì lộ lên những tiếng rên rỉ đầy sung đương, dâm thủy bắn tuy tóe ướt cả Thiết Ảnh Kim.
Sự thất vọng dần dần chuyển thành nộ hỏa.
Ngô Tân Phong gào lên:
- Mẹ kiếp, ngươi dám tránh đồ của lão tử, còn cướp đi nữ nhân của lão tử. Hôm nay ta liều mạng với ngươi!
Trần Tuấn trước câu nói này của hắn thấy hắn phát ra một tia khí tức nhè nhẹ của Chân Tiên nhân. Tên này rõ ràng liên quan đến tiên nhân, hắn ta gặp được cơ duyên này đồng dạng trở thành tân khí vận chi tử! Lại kết hợp thêm cả tu vi ẩn giấu của hắn nữa, điều này càng khẳng định tên này chính là khí vận chi tử!
Thôi xong rồi, Trần Tuấn biết thế nào đi với Phạm Linh Nhi thì điều này sẽ diễn ra mà. Cái kịch bản này chính là tiểu tử nhà ngươi có thân phận cao quý nhưng lại là phế vật, được rồi lão thiên ta vì hút người xem nên cho nâng cho ngươi cơ duyên, cho ngươi gặp sư phụ tốt nhất, cho ngươi thế lực ngầm khỏe nhất, để ngươi về thống nhất một phương cưới lão bà của mình!
Mẹ kiếp, nguy rồi!
Vì mãi lo suy nghĩ về vấn đề khí vận chi tử nên quyền của Ngô Tân Phong cách hắn chưa tới một sợi tóc, ở tốc độ và khoảng cách này ba người kia vô lực ngăn cản nấm đấm của hắn.
Phạm Linh Nhi trong một khoảng khắc đột nhiên cảm thấy choáng váng. Nàng lại nghe đươc giọng nói của người kia:
- Ngươi dám đụng vào chủ nhân yêu dấu của ta. Ta giết cả họ nhà ngươi!
Linh Căn Kiếm từ đâu chém tới, mang một cường giả Độ Kiêp sơ kỳ đánh lui ba bước. Không phải Phạm Linh Nhi cầm kiếm mà là một Anh Hồn hư ảo màu hồng, khuôn mặt thân hình chả khác Phạm Linh Nhi một điểm!
Anh Hồn do quá lo lắng cho Trần Tuấn bị một quyền này mà phủi bụi lên mặt. Thế nên nó vì bảo vệ người nó yêu, thế nên dùng hết sức của mình cầm Linh Căn Kiếm chém tan đi pháp trận tạm bợ của hắn, dùng một chiêu đánh bay Ngô Tân Phong!
Sự xuất hiện của Nguyên Anh Hồn này khiến cho mọi người đều rất là kinh ngạc, kể Trần Tuấn và Phạm Linh Nhi cũng không ngoại lệ!