Chương 36: Đấu Giá (2) Bảo Vật Thánh Nhân! (Full chương)

Thấy cái vẻ ma mị đầy âm hiểm này của nàng, Trần Tuấn không khỏi sợ hãi. Rốt cuộc cái nơi bán đấu giá mà Phạm Linh Nhi nói đến có bố cục như thế nào? Sao hắn lại cảm thấy chuyến đi này như là cái bẫy để bẫy hắn đến như vậy?

Trần Tuấn sử dụng thần thức của bản thân mình quét hết một vòng quanh Cao Nam bộ, nó hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Cường giả Luyện Hư Kỳ ở đây cũng chỉ làm tốt duy nhất nhiệm vụ của mình là bảo hộ ba cái toà thành trì ở đây mà tôi, không hề có một chút hành động bày bố trận pháp một tí nào.

Mặc dù như vậy Trần Tuấn vẫn cảm thấy lo sợ không thôi, linh cảm của hắn mách bảo hắn rằng nơi này có một thứ gì đó không đúng, hắn nên ngàn vạn lần cẩn thận, ngàn vạn lần không được kinh suất.

Trần Tuấn ngồi xuống, nói;

- Mọi người chở một chút, để ta luyện ta một chút pháp bảo đem đi bán.

Phạm Linh Nhi không hề có một điểm khản trương nào, nàng cứ như thế mà chấp thuận nói:

- Phu quân, chàng cú thoải mái.

Lấy ra bạch ngọc đỉnh lô của mình, Trần Tuấn vờ luyện chế ra vài kiện pháp bảo.

Pháp bảo ở tu chấn giới không có gì là quá dặc sắc chỉ là mấy kiện vũ khí ẩn chứa linh khí, pháp trận từ đó có thể cùng với người sử dụng kết hợp phóng ra chiêu thức uống đại hơn mà thôi, mấy cái thứ đồ chơi ấy Trần Tuấn ho một cái cũng có vài trăm vạn kiện thượng phẩm pháp bảo. Nhưng vì để kéo dài thời gian đến Phạm Thục thành, nơi diễn ra buổi bán đấu giá, Trần Tuấn mới bất đác dĩ dùng bạch lô đỉnh của mình mà luyện hoá.

Trái qua thêm ba canh thời gian, pháp bảo hắn cố tình luyện hỏng đã lên tới con số hàng trăm, đám Tiên Hạc vì đợi hắn quá lâu thế nên nằm lăn ra gốc cây mà đánh một giấc thật là ngon, duy chỉ có Phạm Linh Nhi là hàng canh giờ đứng bên cạnh hắn, lau mồ hôi, quạt mát cho Trần Tuấn. Dưới cái sự chăm sóc, cùng vói chiếm tiện nghi này ủa Phạm Linh Nhi, Trần Tuấn cuối cùng không nhịn được nữa mà quyết định tiếp tục lên đường.

Trên đừng bay tới Phạm Thục thành, Trần Tuấn càng cảm nhận được cái không khí quen thuộc, nhưng hắn không nhớ rõ là đoạn đường này mình đã đi khi nào. Trần Tuấn không nhớ, nhưng Phạm Linh Nhi nhớ rất rõ, đây là đoạn đường đầu tiên mà hắn ôm nàng chở này về nhà, cũng là nhơi đầu tiên mà tình yêu mãnh liệt của nàng chớm nở (Ghê vậy sao)

Theo hàng người xếp dài gần một dặm, cả đoàn Trần Tuấn, Phạm Linh Nhi, Tiên Hạc, Diệp Nguyên Khôi phải ngồi chờ để mà tông qua. Thời tiết nóng nực mặc dù không ảnh hưởng gì máy đến những yêu nghiệt của Thiết Bạch Phong này, nhưng nó lại ảnh hưởng đến tâm tình của bọn họ rất nhiều.

Diệp Nguyên Khôi ngồi trên mặt đất lè lưỡi ra nói:

- Lão thiên, hôm nay nhà ngươi bị vợ đánh tới giận đỏ mặt háy ao mà trời nóng thế này.

Tiên Hạc không nhịn được mà tu luôn mười bình nước ở tỏng nhẫn trữ vật.

Trần Tuấn thêm là đại thần tiên tế nên hắn thấy cái ánh nắng mặt trời chói chang này chả phải vấn đề gì quá to tát. Hắn còn nhân dịp ánh nắng mạnh mẽ này mà bày ghế ra ngồi trước giữa hàng người đeo kính râm lên mà tận hưởng.

Trước cái sự không coi ai ra gì này của Trần Tuấn đã khiến cho những người xếp hàng đằng sau không khỏi tức giận. Hắn dựa vào cái gì mà có hể ngồi hiên ngang giữa cái hàng dưới trời nắng gắt như thế hả? Bọn họ đã vượt biết bao dặm đường đến Cao Nam bộ để buôn bán, cái tên tiểu bạch kiểm kia dựa vào cái gì mà ngồi nằm ngủ hả?

Trong đoàn người cung có một vài vị t chân ỉa, bọ họ cũng nhận biết được đoàn người này là một đám cường giả, hai Hoá Thần Kỳ, một Luyện HƯ, và một Nguyên Anh Kỳ, thực lực không hề đơn giản tí nào, thế nên bọn họ vô lực đối phó chỉ có thể khí động những người phàm khác chửi bới đám người Trần Tuấn mà thôi.

Đám đông gào lên:

- Nhà ngươi không có mắt à? Hàng trước đã đi lên bao lâu rồi mà nhà ngươi không đi hả?

- Mẹ kiếp, trời đã nắng đen như này rồi mà còn gặp mấy tên bạch kiểm như nhà ngươi nữa.

- Tên tóc trắng kia, ngươi biết là bọn ta ở đây bao lâu rồi không mà ngươi không đi hả? (Cái này là đi xếp hàng)

Từng lời thậm tệ nhắm vào Trần Tuấn mà nói tới, vì hắn là tên vô duyên nhất, là cái tên yếu nhất thế nên bọn người đó không khinh Bỉ hắn thì khinh bỉ, chửi bới ai.

Trước sự công kích này của đám sâu kiến nhạt nhoà đến mức còn hả có một ái tên cho đàng hoàng thì Trần Tuấn ngoáy lỗ tai khó chịu nói:

- Ước gì chúng ta khỏi phải chờ thì tốt biết mấy.

Diệp Nguyên Khôi, Tiên Hạc đều tỏ ra đồng tình nói:

- Đúng vậy, ước gì chúng ta không phải chờ thi hay biết mấy.

Phạm Linh Nhi nghe thấy ước nguyện của Trần Tuấn, thì cười một cái thật là tươi, thật là đầy tự tin nói:

- Thiếp tưởng chuyện gì, chuyện này là chuyện nhỏ.

Nàng cầm tay Trần Tuấn, dẫn hắn trực tiếp bay đến cổng thành. Trước cổng thành là một hàng thị vệ gồm mười một người đang kiểm tra hành lý của mấy tên buôn, xem bọn hắn có vi phạm luật lệ ở Phạm Thục thành hay không, bọn hắn khi hấy Phạm Linh Nhi cố ý chen hàng thì đi ra chặng lại.

Một nam nhân trung niêm, mặc thiếc giáp, tay câm trường thương tên Dư Minh Triệu bước ra chặn hai người lại nói:

- Quay lại, ở Phạm Thục thành chúng ta có luật lệ là không ai được chen hàng.

Tên Dư Minh Triệu này cũng là một tu chân giả, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, Hán chính là một trong những vị tiểu đội trưởng của việc trông coi xét duyệt ở Phạm Thục thành, mặc dù quyền không lớn lắm, nhưng nhân mạch, quan hệ rất rộng thế nên cũng có chút quyền lực.

Phạm Linh Nhi cũng biết một chút về người này, dù sao Phạm Thục thành vào mấy năm trước cũng là nhà của nàng mà, nhưng nàng căn ban không để tên này vào mắt.

Phạm Linh Nhi lấy ra một cái ngọc lệnh bài chúng minh thân phận của mình ra nói:

- Ta muốn đi vào nhà của ta thì có làm sao không?

Dư Minh Triệu khi thấy ngọc lệnh bài này thì liền ngay lập tức hoảng sợ, cúi người ôm quyền cung kính nói:

- Thứ lỗi cho tiểu nhân, không biết tiểu thư.

Nghe hai tiếng một từ tiểu thư, Trần Tuấn thấy mình toang thật ổi. Lần xuất sơn thứ hai chưa gì mà đã lọt vào bẫy rồi.

Hắn cười ngay ngô ra hiệu cho Diệp Nguyên Khôi nói:

- Linh Nhi, bụng ta có chút đau, ta đi trước.

Diệp Nguyên Khôi chưa kịp hành động, Phạm Linh Nhi đã kéo áo Trần Tuấn lại, âm hiểm nói:

- Đấu giá sắp bắt đầu rồi chúng ta không nên đến trễ.

Diệp Nguyên Khôi truyền âm nói:

- Xin lỗi trưởng lão.

Nàng vui vẻ cầm tay Trần Tuấn dắt hắn vào Phạm Thục thành.

Phạm Thục thành người đi đi lại, buôn bán cực kỳ phồng hoa. Đi dược một quảng đường Phạm Linh Nhi dừng lại tại một gian hàng bày bán nhẫn trữ vật, ông chủ thấy nàng thích thú như thế thì bắt đầu chào hàng nói:

- Cô nương, nhẫn này của ta Dù là phàm nhân cũng có thể sử dụng được. Ở đây lại có một trăm mười một loại khác nhau, tha hô cho cô nương lược chọn.

Phạm Linh Nhi nhìn qua hoàng loạt các mẫu được bày bán rồi nàng quyết định chọn một chiếc nhẫn màu bạch kim. Trả tiền xong, nàng lấy ra một con dao nhỏ rạch lên đầu ngón tay mình một đừng nhỏ. Phạm Linh Nhi nhỏ giọt máu vào trong chiếc nhẫn tạo thành một cái trận pháp có khả năng truyền âm, sau đấy đưa cho Trần Tuấn.

Nàng ân cần lấy bàn tay trái của hắn, đeo lên ngón áp út.

Phạm Linh Nhi thoả mãn đưa bàn tay trái mình ra, so với bàn tay trái của Trần Tuấn nói:

- Nhìn này nhẫn chúng ta chính là trời sinh một cặp mà.

- Ờ…. Trời sinh một cặp.

Trần Tuấn không phải kẻ ngu, hắn nhìn ra được ý định ẩn đằng sau câu nói đấy của Phạm Linh Nhi. Rõ ràng chính là xác định chủ quyền của nàng đối với hắn mà.

Sau một hồi sạo chơi khắp Phạm Thục thành tì Phạm Linh Nhi đã ba người đi đến một cái toà nhà cực kỳ to lớn. Nhìn nó, Trần Tuấn lại liên tưởng đến rạp chiếu phim ở trái đất nhưng lại vựng hơn vài vòng.

Do vẫn còn sớm, buổi đấu giá tháng này chưa bắt đầu nên người cực kỳ thưa thớt. Trần Tuấn bước vào đã thấy một nữ nhân mặc y phục chỉnh tề, trên ngực áo còn khâu một cái quy hiệu cho phiên đấu giá Như Hoa này nữa.

Nữ nhân tên Cáp Phượng Uyên chào hắn, hỏi:

- Chào khác nhân, người đến đây để bán đồ hay mua đồ thế?

Trần Tuấn đáp:

- Bán.

Cáp Phượng Uyên khi ngh một từ bán thì liền nhìn sang dáng vẻ của Trần Tuấn, khuôn mặt anh tuấn, tiêu soái của Trần Tuấn, y phục màu trắng bạch của hắn, đúng là có khí chất của người có đồ. Nàng cười giang tay chỉ hướng cho hắn nói:

- Khác nhân, hướng này.

Theo sự chỉ dẫn của Cáp Phượng Uyên, Trần Tuấn đi đến một căn phòng khá lớn, ở đây độc nhất chỉ có một lão già râu tóc bạc phơ được tỉa ngọn gàn, thân hình cường tráng, đầy cứng áp chả khác gì than niên mới đôi mươi. Lão kia mặc một chiếc áo màu lam nhạc, hai ống tay áo bị xé rách, tao thành một khung tròn rách rưới đầy mạnh mẽ. Nhìn quay ai cũng biết loã này là một tên cuồng luyện thể đến cực điểm.

Lão già Xa Thiên Trí kia nhìn Cáp Phượng Uyên rồi nói:

- Khác nhân này bán đồ?

Cáp Phượng Uyên gật đầu biểu thị đúng vậy.

Xa Thiên Trí mời Trần Tuấn ngồi cái ghế trước cái bàn lão đang đứng (cái này y hệt mấy quá bản đấy).

Xa Thiên Trí hỏi:

- Khách nhân muốn bán gì? Vũ khí? Pháp bảo hay đan dược?

Trần Tuấn nói:

- Tất cả những thứ đó ta đều muốn bán!

Xa Thiên Trí nghe thế thì kinh ngạc nói:

- Đúng là cường giả có khác, có khí chất, có khí chất!

Trần Tuấn tiện tay lấy từ trong cái nhẫn trữ vật bạch kim mà Phạm Linh Nhi mới cho ra một cái nhẫn trữ vật khác.

Hắn quăng chiếc nhẫn trữ vật dó lên bàn nói vói Xa Thiên Trí:

- Ngươi xem, cái đống này bán dược bao nhiêu tiền?

Xa Thiên Trí tỉ mỉ mở nhẫn trữ vật ra. Một đạo ánh sáng từ trong nhẫn trữ vật thoát ra, bay khắp căn phong, biến thành mười bốn vò đan lô lớn, một trăm mười tám cái hộp đựng vô số pháp bảo, mười mấy quyển công pháp quyết tu luyện. Một siêu cấp gia tài cực kỳ khủng bố.

Xa Thiên Trí nhìn Trần Tuấn với một ánh mắt cực kỳ kinh sợ. Hắn rốt cuộc là lại có thể xuất ra tài phú còn nhiều hơn cả mấy đại tông môn, gia tộc cộng lại cơ chứ?

Lão nói:

- Khách nhân, ta mở mấy cái hộp này được không?

Trần Tuấn đáp:

- Tự nhiên.

Mở mấy hộp chứa pháp bảo ra, Xa Thiên Trí choáng váng không nói lên lời. Tất cả những món pháp bỏ này đều toả ra khí thế nhàn nhạ, tất cả đều là thượng phẩm binh khí, không có cai nào là hàng kém chất lượng cả. Cả đan lô toàn là những loại đan được luyện tới mức hoàn chỉnh nhất, tạp chất không hè có một giọt, còn thiên đại chi khí trong đây thì ngào ngạt bạt ngàn

Cơ duyên được cao nhân bán đồ như thế Như Hoa hội đấu giá đúng là có phước mười tám đời tổ tiên mà!

Nhưng, cơ duyên thì cơ duyên, bọn hắn không thể nào có đủ tiền mua những thứ này được, kể cả muốn mua lại thì một viên đan mà Trần Tuấn luyện ra đã là cực hạn của bọn họ rồi, không thể nào mua thêm được món khác.

Xa Thiên Trí thở dài nói:

- Khác nhân ta không thể nhận hàng này của ngài được.

Trần Tuấn nghe vậy thì sốc lắm, hắn tưởng những tên này phát hiện ra toàn bô đống này đều là hàng kém chất lượng đến từ tay hắn hay sao? Không được, nhất định phải bán được (Kém chất lượng của đấng là thương phẩm binh khí ở tu chân giới, được lắm)

Trần Tuấn ngay lập tức hỏi:

- Lão bản à, lô hàng này của ta chỉ có mười vạn hạ phẩm Linh thạch thôi. Xin người luôn đấy!

Xa Thiên Trí thấy được nét mặt đầy hoảng loạn của Trần Tuấn thì đoán biết rằng hắn đây là lần đầu tiên buôn bán, lại càng không biết mấy món này giá trị thế nào. Nghĩ rồi trên khuôn mặt cảu Xa Thiên Trí lộ lên một nụ cười nham hiểm.

Lão nói:

- Như này đi, mười vạn hạ phẩm Linh thạch cho mấy món này ta thấy hơi đắt, chính vạn năm nghìn hạ phẩm Linh thạch như thế nào?

Trần Tuấn ngay lập tức đáp:

- Được!

Phạm Linh Nhi thấy phu quân của mình bị dắt mũi như thế thì liền bắt đầu ra mặt. Từ người nàng bốc lên sát khí vô tận, khiến cho căn phòng này vôn dĩ đang yên bình bỗng trở nên đáng sợ đến cùng cực.

Xa Thiên Trí đã là Hoá Thần Kỳ nhưng đứng trước sát khí này cuẩ Phạm Linh Nhi cũng không bảo toà được tâ trí của mình mà quỳ xuống ôm tim mình.

Phạm Linh Nhi hởi:

- Lão bản, có phải ngươi muốn chết rồi phải không? Sao dám lừa gạt phu quân của ta?!

Xa Thiên Trí nhìn về phí giọng nói đó phát ra, hắn nhìn thấy một nữ nhân vô cùng quen thuộc, một nữ nhân đã ám ảnh cả đời hắn chỉ tỏng vỏn vẹn một tuần.

Xa Thiên Trí ngay lập tức quỳ rạp xuống nói:

- Tiểu nhân, tiểu nhân không biết khá nhân kia là người của tiểu thư. Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết!

Vừa nói từ đáng chết, Xa Thiên Trí lại vừa dập đầu xuống đất. Cả căn phòng bắt đầu run lên từng hồi theo tiếng đập của hắn.

Thấy cái tên gia nhân này sắp phá hỏng tâm trạng của mình đến nơi Phạm Linh Nhi nói:

- Ngươi có chết cũng chả có thể giải quyết vấn đề gì. Mau đứng lên, làm việc cho đang hoàng.

- Vâng.

Xa Thiên Trí thu nhẫn đống hàng của Trần Tuấn vào nhẫn trữ vật rồi nói:

- Đại nhân, ở chỗ ta thực sự không có đủ tiền để mua hết những thứ này được. Nhưng đại nhân yên tâm, ta có thể thông qua hội bán dấu gá ngày hôm nay để co thể trả tiền cho ngài.

Trần Tuấn thấy phản ứng của Xa Thiên Trí ngay lập tức trở mặt khi biết người bên cạnh hắn là Phạm Linh Nhi thì hắn hoang lắm. Hắn dám chắc rằng mình đã đi vào hang ổ của Phạm Linh Nhi bày ra rồi.

Xa Thiên Trí sau khi an bài người dọn đồ đạc cho Trần Tuấn thì lấy ra một tấm thẻ màu đen, nói:

- Đại nhân đây là hắc khắc kim bài, là kim bài thể hiện cho khác nhân được đãi ngộ tốt nhất bên Như Hoa hội đấu giá chúng ta. Ta mong ngài có thể đến dự buổi đấu giá ngày hôm nay.

Phạm Linh Nhi cầm lấy bàn tay của hắn nói:

- Phu quân, ta thấy chúng ta nên cùng nhau đi xem đấu giá đi. Ta nghe nói đâu giá ở đây có nhiều đồ hay ho lắm đấy.

Xa Thiên Trí giờ đã trở thành đồng minh của Phạm Linh Nhi, hắn nói:

- Đúng đấy đại nhân. Ngài ắt hẳn cũng muốn biết đồ của mình bá được bao nhiều tiền phải không.

Trần Tuấn ngay lập tức nói:

- Ây da, xin lỗi. Chỗ ta còn hai người nữa, chúng ta không tiện, không tiện.

Xa Thiên Trí ngay lập tức đưa ra một thiết bị màn hình cho Trần Tuấn coi rồi nói:

- Có phải hai người này phải không? Đại nhân yên tâm, bọn họ đã được mời vào khu hắc khắc kim rồi.

- Chết ta rồi.

Trong màn hình hắn thấy hai tên Tiên Hạc và Diệp Nguyên Khôi được mời đến một căn phòng phía trên lầu, ở dưới là bàn của những khách nhân khác và sân khấu để những người ở hội đấu giá mang đồ lên.

Đặc quyền của hội viên hắc khắc kim đó chính là được những người ở hội đấu giá Như Hoa phục vụ đến tận răng!

Hai tên đó dường như không hề biết đến chuyện Phạm Linh Nhi ở hội Như Hoa này là một đại nhân vật. Bọn hắn chỉ tưởng là Trần Tuấn mang ra rất nhiều bảo vật, đan dược thế nên mới được hội đấu gí Như Hoa đãi ngộ cao cấp nhất. Thế nên bọn hắn không hề kiên kị mà gọi ra rất nhiều cao lương mỹ vị cùng với nước uống, cùng nhau thưởng thức một phen.

Nhìn thấy bọn hắn ăn chơi như thế thì Trần Tuấn chỉ biết cạn lời. Hắn ở đây một mình với yêu nữ Phạm Linh Nhi, còn bọn hắn thì nhờ ơn phước của nàng ta mà hưởng thụ, quá bất công mà.

Phạm Linh Nhi nắm lấy cánh tay của Trần Tuấn, dễ thương nói:

- Phu quân chúng ta đi tôi, đấu giá sắp bắt đầu rồi kìa.

Nàng nhẹ nhàng cười đầy hạnh phúc, đầy thoả mãn, cùng với Trần Tuấn đi đến phòng hắc khắc kim.

Xa Thiên Trí thấy vậy chỉ có thể thở dài nói:

- Không ngờ trên đời lại có người xui xẻo bị tiểu thư nhìn trúng như thế. Không, trên đời cũng có người xui như hắn, lão gia, người có người làm bạn rồi.

Diệp Nguyên Khôi khi thấy Trần Tuấn với Phạm Linh Nhi thì vẫy vẫy tay ra hiệu nói:

- Trưởng lão, dại tỷ ỏ đây này.

Cái phòng hắc khắc kim này vốn có ba hàng ghế, mỗi hàng chỉ có mỗi ba cái. Tất cả đều cho các đại nhân vật, các quý khác nhân của hội đấu giá.Như Hoa, nhưng hôm nay, căn phòng này chỉ cho bốn người đi vào, còn những người khá được sắp xếp một căn phòng khắc, tồi tàn hơn.

Qua đo co thể tấy nhân mạch của Phạm Linh Nhi không hề bình thường một chút nào.

Trần Tuấn khi thấy Diệp Nguyên Khôi thì nổi giận. Hắn giơ tay lên bạt một cái thật mạnh vào đầu hắn, nói:

- Ngươi hay lắm, dám ở đây ở vụng!

Diệp Nguyên Khôi đã tu luyện Kim Cương Bì quyết, sức mạnh nhục thân đã vượt ra khỏi phạm vi của những tu chân giả Hoá Thần Kỳ cùng cấp bậc, lại thêm Ngân Lâm Kim giáp âm thầm bảo hộ, thế nên với một át nhẹ nhàng này cảu Trần Tuấn, hắn chỉ cấm đầu xuống đất mà thôi.

Diệp Nguyên Khôi oan ức nói:

- Trưởng lão, ta chỉ vì được những vị kia mời mà thôi. Ta thực sự không cố ý ăn vụng.

Phạm Linh Nhi thấy Diệp Nguyên Khô bị đánh thì vui lắm, cuối cùng cái tên hay phá dám chuyện cả nàng và Trần Tuấn đã bị trừng trị rồi.

Phạm Linh Nhi cười híp mắt nói:

- Phu quân, chàng ngồi lại ghế đi, buổi đấu giá sắp bất dầu rồi.

Trước khi đấu giá bắt đầu, tất cả khách nhân ở đây sẽ được phát cho một cái mặt nạ để che dấu tu vi, danh tính. Vì ở hội đấu giá Như Hoa có rất nhiều loại người khác nhau, danh môn chánh phái có, tà môn ngoại đạo cũng ất nhiều, những thế lực này hễ gặp nhau là sẽ giao chiến, rất là phiền phức, với lại có một cơ số bộ phận rất lớn những những ẩn tu chân giả không muốn ai biết được thân phận của mình.

Hiểu rõ mong muốn của khách hàng và lợi ít của bản thân, thế nên ở Như Hoa hội, mọi người đều có thể ẩn giấu danh tính!

Phạm Linh Nhi cùng với Trần Tuấn được phát một cặp mặt nạ đôi. Cặp của Phạm Linh Nhi là cánh phải của chim phượng vút lên màu đen, còn của Trần Tuấn là bên trái. Cách làm việc này của Như Hoa hội, Phạm Linh Nhi rất là vừa ý, nàng chắc chắn sẽ thưởng cho bọn họ sau.

Đứng dưới kháng đài là một nữ tử xinh đẹp tầm tuổi xuân sắc hai mươi, mặc bộ đồng phục của Như Hoa hội tên Khả Thanh Loan.

Đầu tiên là một viên Dạ Minh châu được đem ra. Khả Thanh Loan chỉnh lại thanh giọng của mình rồi sau đó bắt đầu giới thiệu về đồ đấu giá ngày hôm nay và giá của nó

Nàng ta nói:

- Xin chào tất cả các vị khác nhân đã đến với buổi đấu giá ngày hôm nay. Ta tên là Thanh Loan, người sẽ giới thiệu cho các vị những món đấu giá ngày hôm nay.

- Đầu tiên là viên Dạ Minh châu này. Nó được một cao thủ ẩn mình bán cho đấu giá hội chúng ta. Theo như những gì mà Như Hoa hội chúng ta biết được thì viên châu này không những giúp người sử dụng có hể gia tăng tốc độ tu luyện của bản thân mình lên một chút mà khi trở thành dược liệu luyện đan sẽ biến dan dược thăng cấp lên một bậc!

- Giá khởi điểm, ba mươi vạn trung phẩm Linh Thạch!

Trần Tuấn quan sát phiên đấu giá từ trên cao xuống. Những kẻ để tâm viên Dạ Minh châu này tuyệt đối không phải tu chan giả bình thường mà là những lão già luyện đan.

Dạ Minh châu có khả năng đề cao việc tu luyện là giả, là đánh hoả mù mọi người để bọn họ không đoán được những kẻ trả giá là luyện đan sư. Viên châu này có công dụng lớn nhất đó chính là làm cho khả năng chất chứa thiên đại chi khí cao hơn một chút. Chi cần một chút duy nhất đó hoàn toàn có thể luyện một viên phế đan trở thành thượng phẩm đan dược, cả khối người hằng đêm ao ước.

Những bản giá bắt đầu được giơ lên, bốn mươi vạn, bốn mươi mốt vạn, bốn mươi lăm vạn, năm mươi sáu vạn. Cuối cùng cũng chốt hạ ở giá sáu mươi tám vạn trung phẩm Linh thạch.

Trần Tuấn nhìn cái giá chốt viên châu đó àm choáng hết cả đầu. Sáu mươi tám vạn viên trung phẩm Linh thạch?! Một phần ba cái số tiền này thôi cũng đã đủ mau toàn bộ môn phái hắn rồi, thế mà cả ba môn phái Thiết Bạch Phong lại chẳng bằng một viên châu, đây là đạo lý gì đây hả?!

Người có tiền đúng là khác bọt với một tên sâu kiến không có nỗi một xu dính túi như hắn mà.

Những món hàng sau, tất cả đều không dưới hai vạn trung phẩm Linh thạch. Những tên khác nhân ở đây đúng thật là lắm tiền nhiều của mà.

Thế rồi cũng đến được binh khí cùng với đan dược và binh khí của Trần Tuấn luyện ra. Hắn nhìn những món binh khí của mình mà nuốt nước bọt lo lắng.

Nhưng có vẻ hắn lo thừa rồi, tất cả những món của hắn đưa ra, không có món nào là khởi điểm dưới sáu vạn Trung phẩm linh thạch cả. Tổng thu hắn được hơn ba trăm viên cực phẩm Linh thạch, và tám mươi ám vạn viên trung phẩm Linh thạch, năm mươi sáu vạn viên hạ phẩm Linh thạch.

Trần Tuấn nhìn thấy số tiền đó mà khóc đến chảy nước mắt. Hắn không ngờ số tiền này lai lớn đến như thé.

Sau khi tất cả những món đồ của mình được đấu giá xong thì Trần Tuấn ra hiệu nói:

- Về thôi.

Phạm Linh Nhi đáp:

- Vâng.

Nàng ta cũng không muốn hắn đợi lâu, càng không muốn hắn gặp một người đó. Nên ngay lập tức chấp thuận.

Nhưng khi Trần Tuấn vừa đứng lên, định rời khỏi ghế thì đột nhiên nữ tử Khả Thanh Loan kia đi xuống khán đài, để một nữ tử tóc vàng lên thay thế. Nữ nhân tóc vàng kia là một người thành thục đã ngoài ba mươi, dáng dấp đầy đặng, khuôn mặt tuyệt sắc, mài ngài, mắt phượng, vô cùng xinh đẹp, so với Phạm Linh Nhi, vẻ đẹp thành thục trưởng thành của nàng ta lại cao hơn một bậc!

Nữ nhân tóc vàng kia đi ra mang theo một chiếc hộp màu đỏ. Chiếc hộp đấy phàm nhân không tu tiên nhìn qua thì chỉ là một chiếc hộp gấm quý báo binh thường, còn tu chân giả thì có thể cảm nhận được một cỗ cường khí đang toả ra từ bên trong chiếc hộp đó.

Hiếu kỳ, Trần Tuấn nắm tay Phạm Linh Nhi ngồi xuống xem tiếp.

Phạm Linh Nhi mặc dù đã biết Trần Tuấn muốn xém cái gì nhưng vẫn hỏi;

- Phu quân, chàng sao thế? Không phải nói về hay sao?

Trần Tuấn đáp:

- Ta linh cảm rằng mình sẽ không tốn thời gian khi ngồi lại ở đây đâu.

Nữ nhân tóc vàng kia bắt đâu nói:

- Đây là Nguyệt Hoa Sen, một trong những món đồ trấn phải của một ẩn thế tông môn đã tàn lụi. Như Hoa hội chúng ta thực sự quá yếm kém, không rõ công dụng của đoá hoa này. Giá khởi điểm, một viên cực phẩm Linh thạch.

Mọi người nghe giá khởi điểm như thế bắt đầu bàn tán:

- Giá khởi điểm một cực phẩm Linh thạch?! Như Hoa hội điên rồi sao?

- Cái này… hinh như chưa có tiền lệ ở Như Hoa đấu giá hội.

- Ây da, nhường các vị. Ta hết tiền rồi.

Giá khởi điểm một viên cực phẩm Linh thạch thực sự rất rất nhiều, kể cả tông chủ của đại tông môn ở Đông Vực cũng không có khả năng trả được trong một khoảng thời gian ngắn như thế.

Trần Tuấn nhìn đoá hoa đó cảm nhận được một cỗ khí tức rất là quen thuộc. Hắn nhìn lại dưới hông mình, Nguyên Ngư bội ủa lão Long vương cũng toả ra khí tức như thế, khí tức Nghịch Thiên!

Trần Tuấn cầm lấy bản của mình, giơ lên hô:

- Một cực phẩm Linh thạch, tám vạn trung phẩm Linh thạch!

Hắn có thể cẩm nhận được là bông hoa này rõ ràng là có liên quan đến vị Thánh Nhân Nghịch Thiên thất bại kia.

Mặc dù Trần Tuấn đã từng nói với lão Long vương là hắn không hứng thú với chuyện tìm phiền phức, nhưng cực kỳ tò mò lam sao mà vị Thánh Nhân của yêu tộc này lại bị người đời truy lùng đến thế.

Một lão già mặc một tấm vải đen chùm kín người, bên trong là mặc một bộ hắc giáp tên Khương Gia Khiêm đang thì thâm vào tai của một thiếu niên nói:

- Thiếu gia, món đồ này nhất định chúng ta phải lấy được. Đo chính là một trong những bảo vật của vị kia để lại.

Thiếu niên tên Ngô Tân Phong gật đầu nói:

- Ta biết.

Hắn cầm bảng của minh lên nói:

- Bốn viên cực phẩm Linh thạch!

Cái tên này quả là không hiểu quy tắc đấu giá mà, đời nào có ai lại có thể nâng một lần mà cao như thế? Điều này cũng chứng toả đoá Nguyện Hoa Sen này đối với hắn chính là vật không thể nào thiếu được.

Trần Tuấn cũng không chịu thua, giơ tiếp lên nói:

- Bốn viên cực phẩm Linh thạch, ba trăm viên trung phẩm Linh thạch.

- Hừ, cũng dám tranh với Tân Phong ta à? Năm viên cực phẩm Linh thạch.

- Mẹ kiếp, cái thằng Độ Kiếp Kỳ này tưởng mình là ai mà dám ùng với ta tranh phong, vật này ta phải lấy. Năm viên cực phẩm Linh thạch, bốn trăm viên trung phẩm Linh thạch.

- Sáu viên.

- …

- …

Trong đấu giá hội, món bảo vật cuối cùng này được bà chủ của Như Hoa hội, Ngọc Như Hoa mang ra đã làm cho cả một toán người chấn kinh. Tiếp theo đó là màn độ gia thế của hai người Ngô Tân Phong và Trần Tuấn.

Trần Tuấn đang ở phòng hắc khắc kim thế nên không ai dám kinh thường hắn. Những kẻ cống tiền cho hắn cùng lắm chỉ là mấy cái tên ngồi ở vòng giữa mà thôi.

Còn tên Ngô Tân Phong kia cũng phải dạng vừa, tuy chỗ ngồi của hắn không phải là hắc khắc kim nhưng đã là một trong những người ngồi gần sâu khấu nhất. Kẻ nào ngồi gần sân khấu, khắn định nội tình cực kỳ khủng bố.

Sau một hồi đấu giá thì cuối cùng Trần Tuấn cũng không theo được tên Ngô Tân Phong kia. Tất cả số tiền mà hắn kiếm được ở hôi đấu gá, hoàn toàn không thể so với tên kia.

Nhưng hắn cũng không muốn tù bỏ đoá hoa sen này.

Trần Tuấn hỏi Phạm Linh Nhi:

- Linh Nhi, còn tiền không? Cho ta mượn một chút, ta nhất định phải có được đoá hoa đó.

Phạm Linh Nhi cười một cái thật vũ mị nói:

- Được, thiếp có thể cho chàng mượn tiền. Thế nhưng chàng phải đáp ứng với thiếp một điều kiện.

Trần Tuấn nghe thấy từ điều kiện thì ngừng lại một lát, hắn không thể nào vì mộ chút nông nổi này mà bỏ đi cuộc đời của mình được.

Thế nhưng hai tiếng búa vang lên, càng thúc giục hắn phải tranh thủ thời gian.

Trần Tuấn liền nói:

- Được, ta chấp nhận.

Phạm Linh Nhi cười nói:

- Thiếp cũng không yêu cần chàng quá cao đâu. Chỉ cần chàng gọi thiếp là nàng là được rồi.

Trần Tuấn không tin vào tai mình, nên hỏi lại:

- Đơn giản vậy sao?

- Đơn giản như vậy.

- Được rồi, Linh Nhi, nàng cho ta ít tiền được không?

- Hi hi, được chứ, càng là phu quân của thiếp mà. Sao lại không.

Điều mà Trần Tuấn tưởng chừng như không quan trọng nhưng điều đấy là một trong nhưng điều vô cùng trọng yếu ở trong cách câu dẫn nam nhân của Bích Loan tông.

Nữ nhân sau khi chiếm được thân thể của nam nhân, từ từ gieo mối tình duyên của mình vào người của nam nhân đấy, khiến cho hắn không biết mình đang bị câu dẫn. Mà các xưng hô cũng là một cách để giúp hai người xích lại gần nhau hơn.

Phạm Linh Nhi ra hiệu gọi đám nhân viên của Như Hoa.

Một tên bước ra, nàng xì xầm vào tai hắn. Nghe xong chỉ thấy tên kia chạy như bay xuống sân khấu nói với bà chủ Ngọc Như Hoa kia.

Ngọc Như Hoa nghe thế thì cười nói:

- Không ngờ con gái của mình và chàng ấy hôm nay lại có nhã hứng như thế. Thôi thì nó cũng là cốt nhục của chàng ấy, mình nên chiếu cố nó một chút.

Phạm Linh Nhi sau khi thấy mẫu thân mình nháy mắt ra hiệu thì mới giơ bảng lên hô:

- Ba mươi mốt viên cực phẩm Linh thạch!

Nàng tháo mặt nạ của mình ra để lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ của mình.

Một tiếng từ phía sau khán đài hô lên:

- Phạm Linh Nhi, tiểu thư của thành chủ Phạm Thục thành, con của phu nhân Như Hoa hội, Ngọc Như Hoa!

Nghe thấy nội tình gia tộc của Phạm Linh Nhi, Trần Tuấn không khỏi chảy mồ hôi lạnh, hắn thực sự đá bước vào hang cọp, nhầm, bước vào hang rắn không thể thoát rồi.

Nội tình của Phạm Linh Nhi ở Phạm thục thành cực kỳ khủng bố, không có ai dám hô lên một tiếng nào.

Nhưng Ngô Tân Phong thì lại khác, hắn vì không còn đủ tiền nữa nên mới không tiếp tục hô lên. Mà khuôn mặt của hắn lại nở lên một nụ cười lạnh.

Ngô Tân Phong tự nói thầm:

- Phạm Linh Nhi ơi là Phạm Linh Nhi. Không ngờ mới ngày nào còn là tiểu thư phàm tục từ chối ta, bây giờ đã trở thành một tu chân giả Hoá Thần Kỳ rồi. Nhưng bất quá, ngươi vẫn còn kém hơn ta, ta vẫn không quên lời hứa của chúng ta đâu