Chương 35: Đấu Giá (1)

Phạm Linh Nhi cười thật tươi nói:

- Linh Nhi rất mong chờ được đi mau đồ với chàng đấy.

Trần Tuấn thở dài:

- Aiz…

Sau khoảng chừng một tháng tu luyện Ngự Phong quyến hoàn chỉ thì Tiên Hạc bỗng dưng phát hiện huyền cơ trong đó.

Ngự Phong quyết của hắn vốn đã là trời sinh hoàn chỉnh, cái từ hoàn chỉnh mà Trần Tuấn dùng là để chỉ bản hắn chỉnh sửa lại, khâu vá lại những khuyết điểm vốn cố của Ngự Phong quyết mà thôi.

Sau khi tu luyện Ngự Phong quyết đến những tầng cuối cùng thì Tiên Hạc phát hiện những tầng cuối này đều sử dụng pháp lực!

Ở tu chân giới phân ra làm mấy loại lực lượng, đầu tiên loại lực lượng cơ bản nhất, linh khí, linh khí sau khi thổ nạp sẽ biến thành chân nguyên trong cơ thể, giúp cho cơ thể bài trừ độc tố, dường thương, cải thể,… Còn có thể huyễn hoá ra thành công kích, chiến đấu với đối thủ.

Nhưng dựa vào linh khí thì không thể nào phi thăng được, vì thế nên tu chân giả sau khi tu hành đến một mức nhát định sẽ bắt đầu đi cảm ngộ thiên địa, cảm nhận thiên địa chi khí, đấy cũng là cảnh giới thấp nhất của luyện đan sư, Hoá Thần Kỳ!

Cảnh giới Hoá Thần Kỳ tuy cảm nhận được thiên địa chi khí nhưng vẫn còn rất hạn chế, từ đó đến Luyện Hư Kỳ, tu chân giả sẽ bắt đầu có thể sử dụng được một phần nhỏ của thiên địa chi khí xuất ra công kích, Hợp Thể Kỳ có thể dẫn động một phần nhỏ thiên địa chi khí vào cơ thể của mình để cùng chân nguyên bổ trợ tu luyện.

Độ Kiếp Kỳ, tu chân giả sẽ bắt đầu cảm ngộ lại thiên địa chi khí một lần nữa, ngưng ra pháp tắc lực lượng, hay chính là pháp lực để phi thăng thành Tiên Nhân!

Vậy nên khi sử dụng pháp lực thì thục lục của người đó chắc chắn phải là kẻ đó phải là tu vi Tiên Nhân! (Ở đây là bán tiên hay chân tiên đều được hết vì hai loại này đều ngưng ra pháp lực) Mà cái quyển Ngự Phong quyết này ghê rõ ràng là tu chân giả Luyện Hư Kỳ hoàn toàn có thể sử đụng được Phong Vân do pháp lực điều khiển! Điều này quả thực quá nghịch thiên mà!

Diệp Nguyên Khôi từ sau khi nghiên cứu quyển Kim Cương Bì này của Trần Tuấn, thì hắn cũng nhận ra huyền cơ sử dụng pháp lực ở những tầng cuối cùng của công pháp.

Hai bọn hơn đồng dạng cùng lúc chạy thẳng tới phòng Trần Tuấn để hỏi rõ vấn đề tu chân giả sử dụng pháp lực như tiên nhân này. Mở của ra Tiên Hạc cùng với Diệp Nguyên Khôi xém nữa xức động mà khóc.

Trần Tuấn do không có ai ở hộ giá nên bị Phạm Linh Nhi uy hiếp bằng đoàn băng lần hắn uống Chí Dương Xích Thố dược mà hãm hiếp nàng.

Nàng bắt hắn ngồi vào ghế, để Trần Tuấn không cựa quậy từ chối thì nàng tiện tay chói hẳn luôn tay chân hắn vào ghế rồi bắt đầu đút cho ăn.

Phạm Linh Nhi cười, lấy đúa gắp đồ ăn đưa trước miệng hắn nói:

- A nào.

- A.

Trần Tuấn bị uy hiếp không cách nào chống cực, mặc dù với sức mạnh của hắn có thể dễ dàng thổi bay cả thiên đạo nhưng do vẫn còn quá ám ảnh trước những điều mà mấy tên khí vận chi tử làm trong truyện thế nên hắn chỉ có thể bó tay chịu trói.

Phạm Linh Nhi hạnh phúc đút cho Trần Tuấn ăn, nàng hiện giờ đang cực kỳ hạnh phúc. Giờ đây Trần Tuấn và nàng đang ở chung với nhau, nàng còn tu tay nấu ăn, đút cho hắn ăn nữa, tất cả những món ăn của nàn làm sẽ trở thành một phần của hắn, chỉ nghĩ điều đó thôi là đã khiến nàng sung sướng đến phát điên rồi.

Diệp Nguyên Khôi ngay lập tức chạy lại, dù một chiêu, chém đứt dây nhợ trên người Trần Tuấn, hắn nói:

- Đại tỷ thất lễ rồi. Ta có vấn đề trong lúc tu hành gặp chút vấn đề nên gặp trưởng lão giải quyết.

Tiên Hạc phối hợp nhịp nhàng với Diệp Nguyên Khôi, đồng thời hoá thành hạc trắng gắp Trần Tuấn và Diệp Nguyên Khôi bay đi.

Trần Tuấn vui vẻ mỉm cười vì đồng đội đến, còn ánh mắt của Phạm Linh Nhi bỗng trở nên vô hồn tựa như hố đen sâu thẳm, sâu bên trong ẩn giấu một sự phẫn nộ vô cùng khủng khiếp.

Nàng gào lên:

- Các ngươi đứng lại hết cho ta!

Hoá Thần Kỳ đặc trung cảm ngộ được thiên địa chi khí, nhưng khắc với người bình thường, Phạm Linh Nhi không những cảm ngộ dược thiên địa chi khí mà đối với Hồng Phấn Hỗn khí lại càng nắm rõ hơn một bậc!

Nàng huyễn hoá Hồng Phấn Hỗn khí thành một đôi hư cánh chim hồng, bạo phát tốc độ, dập cánh đuổi theo Tiên Hạc.

Tiên Hạc trong yêu dạng hạc trắng quay đầu lại nhìn. Hắn khiếp sợ kinh hãi khi thấy nữ nhân kia như thế nào lạ có thể sở hữu tốc độ nhanh như hắn như thế, Phạm Linh Nhi tựa hồ so với một cú đập cánh của Tiên Hạc có phần còn nhanh hơn!

Hắn còn trẻ, hắn chỉ mơi có khoảng vạn năm tuổi thọ mà tôi, hắn muốn sống.

Tiên Hạc mở ra hết tốc lực của mình, vận dụng thần thông Ngự Phong của bản thân khống chế gió giúp bản thân mình bay nhanh hơn, đồng thời lợi dụng lực của gió làm cản đi tốc độ của Phạm Linh Nhi.

Chiêu trò đơn giản như thế mà Tiên Hạc lại có thể cắt đuôi được Phạm Linh Nhi, an toàn chở Trần Tuấn đi xa tám trăm dặm đường.

Trần Tuấn ngồi trên đất cười nói:

- Ha ha, các ngươi đúng là kỳ tài ngàn năm có một. Để ta bày ra thức ăn đãi các ngươi.

Diệp Nguyên Khôi cùng với Tiên Hạc đồng thời liếc mắt nhau nói:

- Đồ ăn chắc chắn là tiên đơn diệu dược!

Đột nhiên có một giọng nữ thánh thoát hỏi:

- Tiên đường diệu dược gì cơ?

Tiên Hạc ngay lập tức đáp:

- Đương nhiên là tiên đơn diệu dược do chủ nhân, mà ngươi là ai sao lai đến đây làm phiền bổ tiên ta… Á, chủ nhân.

Tiên Hạc không thể nào tin được vào mắt mình nữa, trước mắt hiện giờ là Phạm Linh Nhi bằng xương bằng thịt!

Chết rồi, hắn tới số rồi.

Nhưng may quá, vừa lúc Phạm Linh Nhi tới, Trần Tuấn cũng vừa sử dụng thần thông của mình trộm được vài con Thiên Kê trên Thiên giới.

Phạm Linh Nhi lần đầu nhìn thấy con gà này, kinh ngạc nói:

- Phu quân, gà gì mà lòng nó toàn một mảng mau vàng thế? Lại còn tỏ ra một khí thế ta thoát cốt trần tục nữa.

- Đây là Thiên, Linh Nhi!

Mới vừa thoát chưa được vài phút nữa mà Phạm Linh Nhi đã tìm tới tận đây rồi, khả năng đanh hơi của nàng thực sự quá kinh ngươi mà.

Diệp Nguyên Khôi bằng vào sự dũng cảm của mình, cầm lấy Bổ Thiên phủ chém một nhát xuống đầu Phạm Linh Nhi.

Cơ thể của Diệp Nguyên Khôi run lên bằng bật. Cơ thể của hắn có thể nó là được luyện thành một dạng kim cương bất hoại tiểu thành rồi, nhục thân vô cùng cường đại, vô cùng cứng rắn, một trảm bộc phát lực của hắn, so về lực lượng đã vượt qua những tu sĩ Hoá Thần trung kỳ khác rất nhiều rồi.

Thế mà một phủ mạnh mẽ nhất của hắn khi đập vào đầu của Phạm Linh Nhi lại còn bị phản chấn, mà nàng ta vẫn như một miếng thiết, không hề có phản ứng gì!

Má nó, nhục thân của thánh phẩm linh căn như thế cũng quá cường đại rồi.

Phạm Linh Nhi quay đầu lại, đôi mắt của nàng vô hồn trống rỗng tựa như muốn thôn phệ toàn bộ mọi thứ vào trong vậy.

Nàng toả ra một loại sát khí, tức giận nói:

- Ngươi dám đánh ta?

Diệp Nguyên Khôi là một người thông minh, hắn biết nặng biết nhẹ, thế mà giờ đây hắn lại dại dột tự tin quá vào sức mạnh của bản thân có thể dùng một phủ đánh cho Phạm Linh Nhi cảm thấy choáng váng, để rồi nhân co hội cùng với Trần Tuấn chạy thoát.

Diệp Nguyên Khôi ngay lập tức dập đầu xuống nói:

- Đại tỷ ta sai rồi, ta sai rồi. Đừng đánh ta, tuổi ta còn trẻ, còn chưa có thê tử, mẹ già, chó bệnh ở nhà không có ai chăm. Làm ơn đừng đánh ta.

Một quyền xông tới, thổi bay hắn lên trời. Phạm Linh Nhi ra tay như thé là còn quá nhẹ, người gây chuyện binh thường với nàng nhẹ nhất sẽ trở thành bao cát bị ăn đủ mười ngàn đấm, nàng mới buông tha, tên Diệp Nguyên Khôi này phải nói là quá may mắn rồi.

Phạm Linh Nhi tiếp tục tên tới chỗ Tiên Hạc như hắn đã nhanh trí trốn sau lưng Trần Tuấn. Tiên cạ biết rằng miễn là còn Trần Tuấn, thì nàng nhất định sẽ không đánh chết hắn.

Đúng như Tiên Hạc dự đoán, Phạm Linh Nhi thực sự bỏ qua cho mình mà mặc tập dề do Trần Tuấn tặng lên, nấu con Thiên Kê đó cho hắn tẩm bổ.

Trải qua thêm hai tháng thời gian nữa, cuối cùng hai người cũng đã được Trần Tuấn giải đáp thắc mắc về chuyện sử dụng pháp tắc lực lượng trong pháp quyết tu hành.

Pháp tắc lực lượng sử dụng trong Ngự Phong quyết và Kim Cương Bì quyết thực sự rất là ít co khi so với Địa Tiên còn ít hơn. Theo cách lý giải của Trần Tuấn, khi đã cả nhận được thiên địa chi khí rồi thì tu chân giả hoàn toàn có thể ngưng động ra pháp tắc lực lượng, mặc dù cần có chút mưu mẹo để làm việc này, pháp lực cô động ra này thực sự rất nhỏ, không đáng kể tí nào, nhưng lại giúp ít cho việc tu luyện cực kỳ lớn!

Diệp Nguyên Khôi cùng với Tiên Hạc cùng lúc đồng thời học xong pháp quyết, đột phá đến cảnh giới Luyện Hư trung kỳ viêm mãn, tuỳ thời đột phá hậu kỳ cảnh giới!

Hôm nay chính là ngày mà Trần Tuấn cùng với Phạm Linh Nhi ước định đi đến nơi đấu giá. Nhưng hôm nay có một chuyện đã xảy ra, người chưa bao giò dậy muộn như Phạm Linh Nhi lại ngủ quên.

Thấy Phạm Linh Nhi không tới Trần Tuấn bèn phải đến cửa phòng của nang gõ cửa, những gõ mĩ chả thấy ai ra, thế là hắn bèn mở cửa phòng đi vào gọi nàng dậy. Nhưng khi bước vào phòng thì Trần Tuấn đã bị choáng ngợp bởi hình ảnh một đống rác được chát ngây ngắn trong tủ quần áo.

Toàn bộ những thứ bị mất của hắn từ trước đến giờ đều ở đây, kể cả những quyển sách đen của bản thân, mà hắn ngỡ đã bị mất từ lâu, tất cả đều nằm ở trong phòng Phạm Linh Nhi!

Hắn bắt đầu cảm thấy sợ thật rồi đây. Phạm Linh Nhi rốt cuộc có vấn đề gì về thần kinh cơ chứ? Đế cả tất chân của hắn, nàng cũng treo lên ngăn nấp được.

Phạm Linh Nhi ngáp một cái, vung vai dậy, hỏi Trần Tuấn:

- Sư phụ, sao hôm nay người tới chỗ của Linh Nhi thế?

- Ta, ta không biết gì hết. Ta chưa thấy gì hết, Linh Nhi mau thay đồ rồi chúng ta đi.

Phạm Linh Nhi thấy cái vẻ mặt đỏ bừng bừng đầy ngại ngùng của Trần Tuấn thì cười mỉm (Thật ra là đấng sợ tới mức toàn bộ máu huyết trong cơ thể sôi sùng lên kêu hắn chạy ra khỏi đây)

Nàng nhanh chóng ngồi dậy súc miệng sau đấy đến tủ đồ của mình để chuẩn bị đồ.

Tủ đồ ủa Phạm Linh Nhi rất là đơn giản, chỉ duy nhát có một lố nội khố màu đen y xì nhau, cùng một đống y phục hắc huyền (Đen tím) được may theo nhiều kiểu khác nhau để mặc trong nhiều trường hợp.

Mặc dù được may theo kiểu khác nhưng toàn bộ đều mang dáng dấp của bộ y phục đầu tiên mà Trần Tuấn chọn. Đặc biệt, bộ đầu tiên mà nàng được Trần Tuấn chọn và niệm trận pháp lên đó được đặt ở một góc tủ hoàn toàn riêng biệt, hoàn toàn tách biệt với những bộ y phục hắc huyền tầm thường khác.

Bộ y phục này còn được Phạm Linh Nhi đặt cái tên Nhất Phục Hắc Huyền Tuấn. Nàng yêu thương trân trọng nó đến nỗi xem nó như là thú cưng, hằng ngày đều đem phơi với nắng mai, hằng ngày đều giặc là thẳng thiêu, mỗi tối còn xịt một chút cam lộ cho thơm tho nữa.

Vì hôm nay là dịp xuất sơn lần thứ hai, là một dịp vô cùng quan trọng, thế nên Phạm Linh Nhi quyết định lấy Nhất Phục Hắc Huyền Tuấn mà mặc.

Nàng vui vẻ lại bàn trang điểm to chút phán son nhẹ nhàng, đập thêm một chút phấn để cho da dẻ càng thêm xin tươi. Phạm Linh Nhi vốn đã đẹp như tiên tử rồi, nay trang điểm lại còn xinh đẹp hơn gấp chục lần.

Phạm Linh Nhi chính là muốn khi mình ở Trần Tuấn, mình phải luôn chiếm được ánh nhìn của hắn, để hắn không vì nhan sắc có phần thiếu hoàn mĩ của mình mà nhìn người khác được.

Phạm Linh Nhi vui vẻ đi ra, tâm trạng hôm nay của nàng rất là rộn ràng hạnh phúc, nhưng khi tới được chuồng của Tiên Hạc thì nàng bỗng đứng hình.

Ngoại trừ Trần Tuấn lúc nào ra ngoài quần áo luôn chỉnh tề ra thì hai tên Tiên Hạc, Diệp Nguyên Khôi đều bết bát không chịu được. Lông của Tiên Hạ thì xù xì, quần áo của Diệp Nguyên Khôi thì nát không thể nào tả nổi, đầu tóc hắn cũng như tổ quạ ba ngày chưa gọi vậy.

Ánh mắt của Phạm Linh Nhi tràn ngập sát khí nhìn hai người. Nàng chậm rãi nói:

- Các ngươi định vũ nhục môn phái hay sa mà dam ra ngoài với bộ dạng này hả.

Nhìn ánh mắt vô hồn, sắc lạnh của Phạm Linh Nhi, Trần Tuấn liền hiểu ra ý. Hắn vội vàng vận pháp lực chảy lông lại cho Tiên Hạc, thay luôn cho Diệp Nguyên Khôi một bộ y phục có chứa trận pháp ký tự ẩn bên trong.

Phạm Linh Nhi thấy hai người như thế thì mới gật đầu hỏi:

- Sư phụ chúng ta đi được chưa?

Trần Tuấn gật đầu leo lên lưng Tiên Hạc nói:

- Được rồi đi thôi!

Diệp Nguyên Khôi đồng dạng cũng leo lên lưng Tiên Hạc như hắn, duy chỉ có Phạm Linh Nhi là ở lại.

Tiên Hạc đập cánh bay vút lên không trung vạn trượng. Phạm Linh Nhi ở dưới vận Hôn Phấn Hỗn khí, kích bát Nguyên Anh hồn của mình huyễn ra một đôi cánh chim lớn phía sau lưng.

Nàng vỗ cánh một cái, chả mây chốc đã đuổi kịp Tiên Hạc. Tốc độ của Tiên hạc phải nói là cực kỳ nhanh, một đập cánh của hắn có thể bay hơn trăm dặm, tốc độ phải nói là vô cùng kinh người, thế nhưng một đập cánh của Phạm Linh Nhi ít nhất cũng đã là chính dặm rưỡi, tốc độ cũng chả thua kém là bao.

Phạm Linh Nhi bay cùng với Tiên Hạc, nàng quay mặt về phía Trần Tuấn, mỉm cười đầy hạnh phúc nói:

- Khi đến buổi dấu giá, ta sẽ cho phu quân một việc vui kinh hỉ!

Trần Tuấn vờ như không nghe hỏi lại:

- Cái gì mà đấu giá cơ?

Phạm Linh Nhi phấn khích nói:

- Ta sẽ cho cho chàng một niềm vui bất ngờ!

Sau ba canh giờ bay liên tục không ngừng nghỉ thì cuối cùng ha người cũng đến được Cao Nam bộ ở Đông Vực.

Cao Nam bộ khác với Trung bộ, nó phồng hoa hơn rất nhiều. Ở đây tuy không có nhiều tài nguyên tu luyện nhưng địa hình vô cùng thuấn lợi, ma thú cực kỳ thưa thớt thế nên nó luôn là địa điểm mà các thương gia chọn làm nơi giao dịch.

Vì là nơi giao thương buôn bán thế nên có vô số cường giả ở đây trấn thủ, đảm bảo an ninh, không cho kẻ nào có cơ hội làm việc gian. Ở Trung bộ có một đại tông môn, Bích Loan Hợp Hoan Tông, vô số Luyện Hư, Hoá Thần trấn giữ, và một Hợp Thể Ký tu chân giả bảo hộ, còn ở Cao Nam bộ lai có mười bảy vị cường giả Luyện Hư trung kỳ! Thực lực không kém cạnh những đại thế gia ở tu chân giới là bao.

Trần Tuấn cho Tiên Hạc bay thấp xuống. Nhìn sang Phạm Linh Nhi, hắn thoáng thấy nụ cười đầy âm hiểm hiện lên trên khuôn mặt của nàng. Hắn thực sự sợ rồi đây.

Phạm Linh Nhi đập cánh cười nói:

- Phu quân, hay là chúng ta đáp xuống dây đinh. Ở đây tu địa hình có chút hiểm trở nhưng nếu đậu ở dây thì ít có ai để ý đến chúng ta trước khi bước vào Cao Nam bộ.

Trần Tuấn nghe thế ngẫm nghĩ nói:

- Đúng có lý. Tiên Hạc xuống nào.

Tiên Hạc từ tên trời dâm thẳng xuống mặt đất. Lực cản không khí quá mạnh khiến cho y phục, tóc của Trần Tuấn đều bay thẳng lên trên.

Diệp Nguyên khôi trước sức gió vô cùng kinh khủng này chỉ có thể nắm lấy chút da lông của Tiên Hạc mà la lên:

- Chầm chậm, chầm chậm thôi!

Tiên Hạc ngay khi chạm đất liền quay người an toàn đáp xuống.

Phạm Linh Nhi thấy Trần Tuấn an toàn đáp xuống như thế thì ngay lập tức thực hiện kế hoạch của mình. Nàng giải Hồng Vũ (Đôi cánh hồng) trực tiếp từ trên trời, rơi tự do xuống mặt đất.

Trần Tuấn theo phản xạ nhìn lên trời thì thấy một thân ảnh của nữ nhân mặc y phục hắc huyền đang rơi xuống. Theo bản năng, hắn liên đưa tay ra đoán đỡ.

Phạm Linh Nhi cứ thế mà thuận lợi sà vào lòng tay hắn. Nàng ôn nhu cười một cái thật là kiều diêm nói:

- Ta biết thế nào chàng cũng đỡ ta mà.

- Ai da thất lễ rồi. Vậy để ta quăng xuống nhé.

- Phu quân, chảng lẽ chàng không biết ta yêu yêu yêu chàng đến chừng nào sao? Chàng mà dám quăng ta xuống, ta không biết sẽ có chuyện gì với đoạn phim đâu.

Trần Tuấn nghe thế thì cứng họng, cứng người vô lực cản phá. Long thì có nghịch lân, người thì có điểm yếu, Phạm Linh Nhi đã hoàn toàn nắm được cái đuôi điểm yếu này của hắn rồi.

Diệp Nguyên Khôi nhìn Phạm Linh Nhi thưởng thức mùi hương toả ra từ người Trần Tuấn mà cảm thấy đáng sợ thay cho hắn. Trưởng lão của hắn thế nào mà xui xẻo đụng phải một con yêu nghiệt chuyển thế như thế?

Trần Tuấn nhìn xung quanh, quét cả thần thức của bản thân. Hắn nhận ra một điều gì đó rất là quen thuộc. Hình như bản thân hắn đã đến khu rừng này rồi.

Trần Tuấn ngẫm nghĩ nói:

- Sao mình lại có cảm giác quen thuộc như thế này?

Phạm Linh Nhi cười một cái thật kiều diễm, âm hiểm nói:

- Chàng không nhớ nơi này sao? Nơi nà chính là nơi đầu tiên chính ta hẹn hò đấy!

Trần Tuấn nghe câu này xong, trong đầu hắn hiện lên một câu Phạm Linh Nhi chắc chắc có vấn dề về não bộ rồi. Theo cách nhìn nhận của nàng thì sau cái đêm tại Bích Loan Tông đó hai người mới thành đôi, mà kể từ khi đó Trần Tuấn dám chắc rằn hắn cùng nàng chưa hề tới đây.

Nhưng đột nhiên hắ lại nhớ ra điều gì đó, hắn hỏi lại;

- Đây chính là nơi đầu tiên mà ta gặp Linh Nhi?

Phạm Linh Nhi ma mị cười nói:

- Hi hi, không ngờ chàng vẫn còn nhớ.

(Ta định viết phần đấu giá này chi duy nhất một chương, nhưng sau khi suy đi tính lại thì tình tiết quá dài dòng nếu nhét vào một chương chắc năm ngàn chữ vẫn còn sơ sài mất. Thế nên ta quyết định tách phần đấu giá này thành một sự kiện nhỏ trong truyện a)