Chương 34: Tin Cực Tốt

Trần Tuấn nghe vậy thì:

- Vậy… tin cực tốt trước đi.

Phạm Linh Nhi cười nói:

- Hi hi, thiếp biết chừng thế nào cũng hỏi tin cực tốt trước mà. Chúng ta lại xuất sơn cùng nhau!

- Cái bìm bịp con chim non!

- Chàng nói gì thế?

- Không, không có gì. Vậy chuyện tốt là chuyện gì nói luôn xem nào.

Cái chuyện cực tốt đối vơi Trần Tuấn là một cái chuyện cực kỳ xấu rồi, đối với nó chắc chắn sẽ không còn chuyện nào có thể xấu hơn được nữa.

Phạm Linh Nhi cười nói:

- Chuyện tốt là vũ khí của tiên nhân, tiên kiếm xuất thế. Môn phái chúng ta có cơ hội tranh đoạt!

Tỷ nghe thế thì kinh ngạc hỏi lại:

- Tiên kiếm xuất thế?! Thật hay đùa vậy?

Phạm Linh Nhi đắp:

- Thiếp khi hăng chức trưởng lão mới nhận được tin tình táo. Thiếp nghĩ chuyện đó chắc chắn là thật.

Trần Tuấn không tin, mở thần thức của mình ra quét một lần khắp năm cương Vực, mỗi cương Vực không hẹn mà cùng lúc đều có tiên kiếm xuất thế, chuyện này quả thực quá đỗi kỳ lạ!

Hắn bình ổn lại tâm tình của mình. Kẻ có tể cùng lúc xuất ra tới tận năm thanh tiên kiếm như tế chắc chắn có thế lực không tồi, chí ít cũng phải là một đại phong phái trên Thiên Giới mới có khả năng không tiếc tiền như vậy. Mặc dù Trần Tuấn không biết chắc ý định của những đại năng đó, nhưng bọn hắn đã có lòng cho thì hắn có lòng nhận.

Trần Tuấn nói:

- Đúng, quả thực có tiên kiếm.

Phạm Linh Nhi hạnh phúc cười nói:

- Phu quân, lần này chúng ta lại có dịp cùng nhau xuất sơn nữa rồi.

Nghe một từ hai tiếng “phu quân” làm cho Trần Tuấn chảy cả mồ hôi lạnh toát. Lần trước xuất sơn hắn đã bị nàng ta bỏ bùa rồi, lần này xuất sơn không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa đây? Hắn sẽ bị nhót vào tầng hầm? Hay là bị nàng ta xiên chết vào một lý do củ chuối gì đó? Nghĩ gì thì nghĩ, nhưng kết quả đều thực sự quá đáng sợ.

Trần Tuấn thầm nghĩ:

- Hay là mình lừa Linh Nhi rồi bỏ trốn nữa nhở?

- Không, cơ hội duy nhất đã xài rồi, không thể xài lại được nữa….

- Đúng rồi tên họ Diệp đó. He he, lần này trưởng lão ta có thể an toàn rồi.

Diệp Nguyên Khôi đã được hắn cho một cái đại ân tình biến thành Thiên Tiên linh căn, mặc dù lực lương thua xa Phạm Linh Nhi, nhưng bằng vào cái gan lớn như trời của hắn hoàn toàn có thể giúp Trần Tuấn tránh khỏi vài kiếp nạn.

Nghĩ tới đây hắn không khỏi phấn khích nói với Phạm Linh Nhi:

- Bằng vào thần thức của ta, hư động này tầm hơn nửa năm nữa mới có thể mở ra. Nhân cơ hội này chúng ta gia tăng thực lực.

Phạm Linh Nhi nghe thế thì nói:

- Nửa năm thôi mà. Hay là chúng ta giờ lên đừng, cùng lúc thưởng thức cảnh vật xung quanh luôn. Thiếp tìm ra được một cung đường rất đẹp này!

Trần Tuấn kiên định nói:

- Linh Nhi, Linh Nhi quên lần trước đi Vũ gia là chuyện gì rồi đấy hả? Linh Nhi xém nữa nữa hồn phi phách tán, hôi phi yên diệt luôn đấy. Đấy chỉ mới là một đại gia tộc ở tông môn đấy thôi, bậy giờ là chúng ta phải đối mặt với vô số thiên tài ở tu chân giới, chúng ta ngàn vạn lần không thể không phòng bị được.

Phạm Linh Nhi nghe thế cũng có chút đạo lý, bây giờ hắn chuẩn bị, nàng lại càng có thời gian bên hắn, giúp hắn làm việc!

Phạm Linh Nhi cười nói:

- Vậy ngày sau chúng ta tiến hành luyện tập!

Ngày hôm sau, nàng vui vẻ dậy sớm mặc tạp dề vào nấu ăn. Những loại nguyên liệu đắc đỏ bậc nhất ở Trung bộ, trên bếp của Phạm Linh Nhi đều có hết. Nàng mang ra một dĩa sườn xào chua ngọt thơm ngào ngạt như mọi khi đến sân vườn của hai người, hôm nay là ngày nàng cùng hắn cùng nhau chuẩn bị thế nên địa điểm ăn cũng thay đổi.

Phạm Linh Nhi vui vẻ cười híp mắt nói;

- Phu quân! Ta mang đồ ăn đến đây!

Diệp Nguyên Khôi đang ngồi hấp thu linh khí ngửi thấy mùi đồ ăn liền đứng dậy nói:

- Mùi thật thơm! Đại tỷ cho ta một miếng với!

Tiên hạc cũng bắt chước cái dàng vẻ gan trời của Diệp Nguyên Khôi nói:

- A, ta cũng muốn có một phần.

Phạm Linh Nhi đến chỗ Trần Tuấn thì đột nhiên cả cơ thể của nàng cứng đờ lai. Sao hai cái tên thiểu năng này lại ở cùng với Trần Tuấn cơ chứ? Con hạc này không phải tối hôm qua đã bị nàng nhốt vào chuồng rồi, sao hắn có thể thoát ra cơ chứ? Còn cái tên tạp dịch kia nữa, rõ ràng hôm qua nàng ta đã hạ cấm chế ở trên Thiết Ngũ Phong, ngoại trừ Trần Tuấn và nàng ra thì không ai có thể tiền vào cơ mà, sao tên đó lai có thể đi vào?

Phạm Linh Nhi lấy ra Hồng Nhân Phi Cực Kiếm chuẩn bị dùng một kiếm Tru Cơ thổi bay hai con gián này thì Diệp Nguyên Khôi đã nhìn ra ý định của nàng. Hắn vội giải thích:

- Đại tỷ, đừng nóng, đừng nóng. Nghe ta giải thích. Chúng ta ở đây đều là do Trần trưởng lão đem tới, chúng ta, chúng ta là khác của trưởng lão, đại tỷ đừng manh động!

Tiên hạc cung ngay lập tức thuận gió bẻ măng nói:

- Đúng đúng, chúng ta đều là nhân được mời đến. Ngàn vạn làn xin ngươi đừng động thủ.

Nhưng căn bản là Phạm Linh Nhi không hề nghe lọt tay mấy cái lời nói này, nàng cầm Hồng Nhân Phi Cực Kiếm vận Nguyên Anh trung kỳ lực lượng, hét lên:

- Tru Cơ Trảm, Đại Hồng Trảm!

Hồng Nhân Phi Cực Kiếm chém ra một đạo kiếm cương màu hồng hình bán nguyệt bắn thẳng về về phía Tiên Hạc, Diệp Nguyên Khôi. Diệp Nguyên Khôi thấy lần này mình toang thật rồi, mặc dù hắn bây giờ là đệ nhị thiên tài ở Thiết Bạch Phong, sở hữu Tiên Thiên linh căn nhưng tu vi chỉ mới là Luyện Khí tầng 8 mà thôi, đứng trước một đạo kiếm khí kinh khủng này của Phạm Linh Nhi chắc chắc sẽ bỏ mạng.

Trần Tuấn hô lên:

- Linh Nhi, dừng ta! Tất cả đều là bạn hữu.

Trần Tuấn bước ra, mở rộng bàn tay mình đón đỡ một đạo kiếm này của Phạm Linh Nhi.

Phạm Linh Nhi thấy hắn làm như thế thì lo lắng hét lên:

- Sư phụ tránh ra, Linh Nhi không dừng được!

Trước kiếm cương kinh khủng như thế, đến cả Diệp Nguyên Khôi cũng không dám tinh tưởng là Trần Tuấn có thể sống sót. Nhưng khi nó bay đến hẳn chỉ nhẹ nhàng bóp một cái, chấn nó vỡ tan. Cú bóp này của hắn cực kỳ nhẹ nhàng, không cần dùng lực, như thể hắn đang bóp không khí vậy.

Chứng kiến một cảnh này không khỏi khiến cho Diệp Nguyên Khôi, Tiên hạc thầm bái phúc, bọn họ đúng là không bán mạng cho nhầm người mà, tuy đối phó với Phạm Linh Nhi chính là đùa với tử thần nhưng nếu đổi lạ được đại cơ duyên của Trần Tuấn thì dù bọn họ có chết không minh bạch cũng cam lòng.

Phạm Linh Nhi Nga lập tức chạy đến, nâng tay hắn lên xoa xoa, thương cảm nói:

- Chàng sao lại không tránh đinh, lại còn bắt lấy nó nữa. Chàng làm ta đau lòng đến chết mất.

- Không nhiều lời nữa, đợi ta an xong sẽ nói chuyện tu luyện như thế nào cho mọi người.

- Để thiếu hầu hạ càng ăn.

- Thôi con lạy mẹ, mẹ tha cho con.

Trần Tuấn sau khi ăn xong thì ngồi lại trước sân. Trước mặt hắn là ba người Diệp Nguyên Khôi, Tiên Hạc trong nhân dạng và Phạm Linh Nhi, hắn nói:

- Chuyến đi này theo ta cảm ứng dược là vo vang nguy hiểm không dễ gì đâu. Đừng nói đến góp vui, có khi chưa đến được nữa đã bị người ta phong sát, giết chết lúc nào không hay.

- Vậy nên tất cả chúng ta cần phải gia tăng thực lực nhất có thể trong vòng sáu tháng. Tuyệt đối không được khinh suất, rõ chưa?

Phạm Linh Nhi đáp:

- Rõ, phu quân.

Diệp Nguyên Khôi cùng với Tiên Hạc đáp:

- Vâng, đã hiểu.

Trần Tuấn âm thầm truyền âm cho hai người nói:

- Miễn hai người giúp ta kìm chế được Linh Nhi, ta sẽ trọng thưởng.

Tiên Hạc truyền âm nói:

- Chủ nhân yên tâm, ta sẽ vì người mà oanh oanh liệt liệt.

Diệp Nguyên Khôi truyền âm nói:

- Vì trưởng lão dù ta có xuống biển đao, lên núi kiếm ta cũng cảm lòng.

Trần Tuấn cảm động truyền âm nói:

- Cảm ơn hai người các ngươi, ta vui chết mất.

Trần Tuấn bắt đầu phân phác việc huấn luyện cho ba người. Hắn đến trước mặt Phạm Linh Nhi nói:

- Linh Nhi, đầu tiên Linh Nhi phải khôi phục lại tu vi Thiên Tiên Nguyên Anh hậu kỳ của mình, sau đấy lại đột phá đến Thiên Tiên Hoá Thần Kỳ (Hiện tại do bị phong ấn Thiên Tiên Anh hồn nên thực lực của Phạm Linh Nhi chỉ là Nguyên Anh Kỳ tu sỉ bình thường)

Sau đấy lại bay đến trước mặt Diệp Nguyên Khôi nói:

- Trong vòng một tháng ngươi phải đột phá đến Hoá Thần Kỳ. Sau Hoá Thần Kỳ ta sẽ đưa pháp quyết cho ngươi tu luyện.

Diệp Nguyên Khôi nghe thế thì kinh ngạc hỏi lại:

- Một tháng đột phá đến Hoá Thần Kỳ?! Trưởng lão, người điên rồi! Trưởng lao bây giờ thực lực chỉ Nguyên Anh sơ kỳ, sao lại có thể nói một câu là bắt ta đột phá đến Hoá Thần Kỳ.

Trần Tuấn cười một cái khinh thường đáp lại:

- Cho ngươi nói lại đó

Uy áp của Địa Tổ Tiên Cửu Cửu Trọng bọc phá tạo nên một áp lực vô cùng lớn lên Thiết Ngũ Sơn, hai người Tiên Hạc, Diệp Nguyên Khôi đều bất ngờ không phòng bị liền bị cái khí thế này đè xuống quỳ rạp trên mặt đất.

Diệp Nguyên Khôi khẩn trương nói:

- Ai, ai, trưởng lã ta biết sai người rồi. Người là siêu cấp thần tiên!

- Biết thế thì tốt.

Trần Tuấn lại ẩn giấu tu vi thật sự của mình rồi tiếp tục giao việc cho Tiên Hạc:

- Nhà ngươi trong một tháng phải đột phá đến Luyện Hư Kỳ, sau đấy nghe ta phân phó.

- Vâng.

Phân phác xong thì Trần Tuấn lại gặp phải vấn đề là sân Hán hiện giờ căn bản không có đủ chỗ để ba người cùng lúc tu luyện. Mật độ linh khí của Thiết Ngũ Sơn là cố hạn, đất cũng là có hạn, không thể nào vừa vặn cho ba người có thể thải mái tuy luyện được.

Trần Tuấn kết ấn, niệm quyết:

- Thiên Đạo!

Mây trên trời tụ lại thành một vòng xoáy lớn, từ vòng xoáy ấy hiện ra một cái bàn tay khổng lồ. Trần Tuấn điều khiển bàn tay nắm lấy ba ngọn núi khác quăng về Thiết Ngũ Phong. Một tiếng rầm động trời vang lên, mây trên trời đều bị ba ngọn núi đó che khuất. Trần Tuấn lại niệm quyết, đem linh lực của mình khống chế ba toà núi cao đó cùng với Thiết Ngũ Phong của chính mình hợp lại thành một ngọn núi cực kỳ to lớn

Xử lý xong phần đất đa, hắn lại búng tay một cái lập nên một cái Cửu Long tụ linh trận khổng lồ trên mặt đất. Linh khí theo sự dẫn ắt của chín cái đầu rồng tụ lại Thiết Ngũ Phong, nhưng hấp lực của trận pháp phải nói là quá kinh khủng, nó tước đoạt đi toà bộ linh khí của cả một vùng Hạ bộ mà tựa hồ chỉ mới đủ một phần ngàn mà thôi.

Thấy thế Trần Tuấn bèn bắt tay lại, kết thành một cái ấn. Pháp lực của hắn hoà cùng với thiên địa phục hồi vô tận linh khí, tựa hồ mang một vùng Thiết Ngũ Phong này quay lại thời kỳ Hồng Hoang, thời điểm người người nhà nhà chứng đạo thành thánh, con chó chạy bên đường cũng là Đại La Kim Tiên.

Cảm nhận được lực lượng cực kỳ khủng bố cả hai người Tiên Hạc, Diệp Nguyên Khôi không chần chừ mà ngồi thiền, chìm vào ngộ nhập, duy chỉ có Phạm Linh Nhi vẫn còn đứng.

Trần Tuấn bước tới chỗ thiếu nữ mặc y phục hắc huyền, tuyệt sắc nói:

- Linh Nhi, ngồi xuống đi. Ta giúp Linh Nhi bổ lại Thiên Tiên.

Trần Tuấn ngồi xuống phía sau lưng của Phạm Linh Nhi. Hắn đặt tay mình lên lưng nàng bắt đầu vận chuyển thần thông kích hoạt toàn bộ kinh mạch trong cơ thể nàng. Một cỗ hơi ấm chuyền đến khiến cho Phạm Linh Nhi cảm thấy thoả mái, Nguyên Anh hồn từ trong đan điền của nàng cũng bay ra ngoài.

Trần Tuấn chuẩn bị từ trước, hắn cô động linh khí trong Cửu Long tụ linh trận lại thành một khối y hệt lần trước, để cho Nguyên Anh hồn ấy toàn bộ hấp thu.

Nhưng lần này khác với lần trước một chút, đó chình là Hồn Phấn Hỗn Khí từ trong người Phạm Linh Nhi bóc lên, cùng với Nguyên Anh hồn nhỏ bé kia bắt đầu tôn phệ, từ từ, Nguyên Anh hồn khi đã uống no linh khí dựa theo Hồn Phấn Hỗn Khí mà dần dân thích nghi, dần dần phát triển thành một Phạm Linh Nhi hư hư ảo ảo, thực lực đã toàn vẹn khôi phục!

Phạm Linh Nhi khẽ kêu lên một tiếng đầy gợi dục:

- A!

Trần Tuấn dường như rất để tâm đến tiếng kêu này của nàng, nó làm hắn nhớ tớ những ký ức không được hay ho cho lắm. Hắn nói:

- Được rồi xong rồi đấy. Linh Nhi bắt đầu tu luyện đi, ta không làm phiền Linh Nhi nữa.

Nói rồi Trần Tuấn quay đi, định quay về ở phòng của mình. Đột nhiên ống tay áo của hắn như có gì kiềm lại, khiến hắn không thể nào bay đi được, Phạm Linh Nhi hỏi:

- Phu quân… Ta đã là người của chàng rồi, tại sao chàng đối vơi ta vẫn lạnh nhạt nhu vậy? Rốt cuộc thi chàng có thích ta hay không?

Phạm Linh Nhi thục sự không thể nào kiên nhẫn được nữa, dùng nàng có là yêu nữ cuồng Trần Tuấn đi chăng nữa, nàng vẫn là nữ nhân, nữ nhân cũng có quyền được biết đối phương có yêu thích mình hay không chứ.

Đối với câu hỏi này của Phạm Linh Nhi, Trần Tuấn có chút ngẫm nghĩ. Hắn ngập ngừng nói:

- Chắc… là có.

Phạm Linh Nhi nghe thế thì mặt mài đỏ bừng, nàng ôm mặt quay đi. Trần Tuấn thức sự yêu thích nàng, chắc chắn rồi, nàng sẽ trở thành nương tử của hắn, nàng sẽ khiến hắn trở thành người hạnh phúc của nhất của thế gian.

Phạm Linh Nhi không kìm được lại mà thầm nói:

- Đúng là phu quân của ta. Chàng thực yêu ta, chàng thật thực sự yêu ta, chàng thực sự yêu ta (Điều quan trọng nói ba lần)

- Ta cũng rất rất rất rất yêu chàng. Chúng ta sẽ làm một đôi đạo lữ tuyệt thế ở trần giang! Ta nhất định sẽ bóp chết bất kỳ con mèo nào dám quyến rũ chàng.

- Ta yêu chàng rất rất nhiều!

Trần Tuấn trả lời câu hỏi này ấy cũng thực sự không hỏi như thế, dựa vào tính cách của Phạm Linh Nhi khi hỏi câu đó nếu hắn yên lặng, hắn ngủm, hắn trả lời không, hắn về với đất mẹ, hắn trả lời có, hắn ăn cơm trong tầng hầm, thế nên chỉ có ngập ngừng trả lời có mới là lực chọn chính xác nhất.

Mà thần thực khi Phạm Linh Nhi hỏi câu đó, thi hắn cũng thực sự dò xét lại bản thân của mình, hắn thực sự có một chút tình cảm gì đó với nàng, tuy nó không rõ ràng, không quá sâu đậm, nhưng chung quy là vẫn có.

Diệp Nguyên Khôi mở mắt ra, hào quan hoàng kim trên người hắn toát ra một khí thế bất phàm. Hắn hét lên đầy sung sướng:

- Ta mà trong vòng ba tuần lại có thể đột phá hoàn toàn Hoá Thần trung kỳ! Phụ mẫu ơi, hai người có thể tự hào về ta được rồi!

Tiên hạc giờ cũng mở mắt ra, xuất quan. Hắn cảm nhận được lực lượng trong cơ thể của mình đại biến, tựa hồ có thể thành thục vận dụng thiên địa chi khí rồi.

Tiên hạc nhìn Diệp Nguyên Khôi khinh thường nói:

- Nhóc con mới cảm ngộ được chút thiên địa chi khí mà vui mừng như thế rồi, đúng là không có tiền đồ.

Diệp Nguyên Khôi cũng khinh khỉnh đáp lại:

- Không có tiền đồ? Nhìn lại đi, ai mới là người sở hữu Tiên Thiên linh căn.

Tiên Hạc xoắn tay áo lên nói:

- Á À A, ngươi ngứa đòn à!

- Đây, chỗ này này, giỏi thì đánh đi!

Hai tên này vừa mới đột phá chưa được bao lâu thì đã muốn khiêu khích đối phương kiểm tra thực lực của mình rồi. Nhưng tiên hạc cùng với Diệp Nguyên Khôi cũng được mỗi cái miệng là giỏi, khi Phạm Linh Nhi mở mắt hoàn thành việc bế quan xong thì hai người ngay lập tức ngồi xuống giảng hoà, xưng với nhau là huynh đê, một điểm bất kính trước mặt nàng cũng không có.

Trần Tuấn khi này bước ra nói:

- Ồ, tất cả đều cùng lúc đột phá rồi sao?

Phạm Linh Nhi khi thấy Trần Tuấn thì vui mừng nói:

- Sư phụ!

Nàng chạy lại định xà vào lòng hắn. Nhưng Diệp Nguyên Khôi đã nhanh chân hơn nàng một bước, trước khi nàng kịp đến chỗ Trần Tuấn thì hắn đã chạy tới ôm vào chân trưởng lão của mình rồi.

Diệp Nguyên Khôi nói:

- Đa tạ thượng tiên, đa tạ thượng tiên. Đời đời kiếp kiếp ta sẽ không quên ân tình của người đâu.

Trần Tuấn truyền âm nói:

- Ngươi làm tốt lắm.

Cả ba người sau đó đứng lai cho lão sư Trần Tuấn kiểm tra. Hắn rất hài lòng với kết quả hiện tại của ba người, nói rõ là mục tiêu đột phá là một tháng nhưng chỉ cân có ba tuần là ba người này đã hoàn thành, rõ ràng là đã vượt chỉ tiêu rất đang được thưởng.

Trần Tuấn hỏi:

- Mọi người trong quá trình bế quan có thấy mình thiếu sót gì không?

Phạm Linh Nhi không cần nghĩ mà ngay lập tức trả lời:

- Không.

Đúng là yêu nghiệt, đột phá không có bình cảnh không có thiếu sót. Đối với nàng mà nói dù Trần Tuấn có chỉ dạy đi chăng nữa thì đoạn đường sau Nguyên Anh dưới Chân Tiên, đối với Phạm Linh Nhi đều là một còn dường bằng phẳng trải nhựa

Diệp Nguyên Khôi nói:

- Trưởng lão, vì ta trước kia chỉ là tạp dịch đệ tử trong môn phái nên không có được cái gì mà công pháp tu luyện, cái gì mà vũ khí để có thể đối chiến được. Ta thấy vẫn còn thiếu sót ở chỗ đó.

Tiên Hạc nói:

- Không, ta chả thấy mình không có khiếm khuyết gì cả.

Trần Tuấn nghe ba người nói như thế thì cười một cái đầy thâm thuý rồi lượn một vòng quanh ba người. Đối với Phạm Linh Nhi thì hắn nhàng lướt qua, còn đôi với hai người Tiên Hạc với Diệp Nguyên Khôi thì hắn dừng lại.

Trần Tuấn giơ tay lên gõ mạnh vào đầu hai người nói:

- Đám ngốc này, vậy mà còn tự phụ. Tiên Hạc, tuy nhà ngươi đã đột phá đến Luyện Hư Kỳ, có thể vận dụng thành thục thiên địa chi khí nhưng công pháp Ngự Phong của ngươi là bản khiếm khuyết, tu luyện tiếp có mà không đột phá nỗi. Diệp nguyên khôi nhà ngươi nữa, cái gì mà tự tin đến thế, kinh nghiệm đối địch còn chưa có, vũ khí cái gì, biết công pháp là cái gì chưa mà đòi hỏi.

- Đây Ngự Phong quyết bản hoàn chỉnh đây. Bổ Thiên Thần phủ, Ngân Lâm Kim giáp, Kim Cương Bì quyết đây. Cố gắng mà tu luyện đi nhá.

Hai người nghe thế thì vui mừng cúi người tạ ơn Trần Tuấn nói:

- Cảm ơn trưởng lão.

- Cảm ơn chủ nhân.

Xử lý xong chuyện công pháp cho hai ở tên kia rồi, Trần Tuấn mới cùng Phạm Linh Nhi ngồi lại bàn chút chuyện.

Trần Tuấn hỏi:

- Linh Nhi biết khu vực nào bán đấu giá ở Đông Vực hay không? Ta cần bán một chút đồ.

Phạm Linh Nhi ngẫm nghĩ một chút, âm thầm nở ra một nụ cười đầy tà dị nói:

- Biết!

- Vậy thì tốt quá, đợi hai tên kia tu luyện xong công pháp rồi chúng ta đi.