Chương 33: Đệ Tử, Sao Ngươi Dám Lừa Trưởng Lão Ta!

Chưởng môn nói với Trần Tuấn cũng không có gì nhiều, chỉ là những lời chúc mừng đến sáo rỗng phát chán của mấy lão già mà thôi. Nhưng hắn ta được cái là khen ngầm Phạm Linh Nhi rất nhiều, nên khiến cho nàng ta rất là vui.

Trần Tuấn ngồi trong phòng chán nản, hắn giờ chả biết làm cái gì luôn, tu vi thì đã dạt đến đỉnh cấp rồi, không thể nào tăng trưởng được nữa, truyện tranh, ti vi, nhạc hắn đều xem qua cả rồi, cảm thấy không còn hứng thú gì mấy.

Đang lúc chán nản thì một tiếng đập cửa vang lên:

- Sư phụ, cơm tới!

Trần Tuấn chậm rãi nói:

- Để ở ngoài đi, ta tự đi lấy.

Phạm Linh Nhi nhất quyết không chịu nói:

- Linh Nhi muốn ăn cùng với sư phụ cơ. Sư phụ mở cửa ra đi.

Tiếng rầm rầm dần bắt đầu vang lên đều đều, Trần Tuấn vẫn như cũ nghe như không nghe, lẳng lặng mà ngồi đố thưởng trà. Hắn đã gia cố cánh cửa này lại rồi, mặc dù không bằng hộ trận ở Bích Loan Tông nhưng nó cũng kiên cố hơn của bình thường rất nhiều, hắn thừa sức tự tin rằng nàng không thể nào phá của đi vào được.

Nhưng Trần Tuấn đã nhầm, Phạm Linh Nhi tuy không phá khoá nhưng nàng còn có cách để hắn phải tự cho nàng vào. Tiếng rầm rầm đập cửa bỗng ngưng một lúc… Đột nhiên một rầm đổ sập đến chói tay vang cả lên, liên tiếp những tiếng rầm rầm như sét đánh đó nổ vang khắp phòng Trần Tuấn, khiến cho phòng của hắn run lên từng bậc.

Ở bên ngoài, Phạm Linh Nhi trên tay chinh là Thiết Thiên Kim Chuỳ, thân chuỳ bạc trắng dài một trượng, đầu được bọc một khối thiết nặng chịt một ngàn ba trăm cân. Nàng liên tiếp dùng câu chuỳ đó công phá vào cửa phòng Trần Tuấn, công kích mang sức công phá to lớn, lại còn được nàng vận dụng cả linh lực của minh mà phóng ra nhưng vẫn không thể nào đánh vỡ được của hắn.

Phạm Linh Nhi gạt mồ hồi trên mặt mình, nàng mệt moi đặt cây Thiết Thiên Kim Chuỳ xuống mặt đất, khuôn mặt nhễ nhại đầy mệt mỏi nói:

- Không…ngờ….nó lại bền đến như thế.

Lý Thành An, nguyên là chủ nhân của món Thiết Thiên Kim Chuỳ mà Phạm Linh Nhi đang dùng, đứng khép nép một góc khuyên nàng:

- Đại…tỷ….Ta nghĩ người nên sử dụng cách mền mỏng hơn đi. Người ta có câu, dây mền buộc chặt mà.

Phạm Linh Nhi nghe thế thì ngẫm nghĩ một lúc, sau đấy nở ra một nụ cười âm hiểm nói:

- Đúng, dây mền buộc chặt.

Phạm Linh Nhi lấy ra Ảnh Kim Thiết, giọng điệu đầy hâm doạ nói:

- Nếu chàng không mở cử ra cho thiếp thì thiếu sẽ phát tán đoạn phim này ra!

Trần Tuấn nghe thế liền hoảng hốt, công sức cả hắn đồng ý với yêu nữ để tránh khí vận chi tử há lại chỉ vì một bữa cơm mà huỷ bỏ. Hắn không một chút chậm trễ dùng pháp lực cả mình mở của ra, Trần Tuấn nói:

- Aizz…đừng làm thế!

Phạm Linh Nhi vui vẻ cười nói:

- Coi như chàng biết điều.

Lý Thành An thấy Phạm Linh Nhi làm như thế trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi cực đại, hắn không biết những ngày tháng phía sau của Trần Tuấn sẽ ra sao đây, cùng nghĩ đến thì càng đáng sợ mà.

Lý Thành An phiền não nói:

- Thôi, chuyện của hắn thì hắn tự giải quyết, liên quăng gì đến mình

Phạm Linh Nhi cầm đũa gáp đồ ăn, hướng về phía Trần Tuấn đưa tới. Nàng cười nói:

- Nói A nào.

Trần Tuấn khó chịu nói:

- Linh Nhi tưởng ta là con nít ư?

Phạm Linh Nhi nghiêm mặt đáp:

- Chàng làm như thé khiến ta buồn đấy. Ta mà buồn thì ta sẽ nghịch Thiết Ảnh Kim đấy.

- Mẹ à con sai rồi, mẹ đừng làm như thế, chết con.

- Ngoan, ngoan như hết mới đúng là phu quân của thiếp chứ, A nào…

Đường đường là một siêu cấp sâu kiến đỉnh cấp nhưng tại sao hắn lạ lâm vào tình cành này cơ chứ. Sao số của hắn lại khổ đến như vậy.

Một đệ tử tạp dịch tên Diệp Nguyên Khôi bỗng từ đâu chạy đến hô lên:

- Trưởng lão ta đến cứu người đây!

Hắn đạp mạnh cánh cửa của phòng Trần Tuấn khiến nó bung, mở toang ra. Diệp Nguyên Khôi dùng hết tốc độ của mình trượt một đường thật dài thật là hoàn hảo, kết thúc, hắn quỳ rạp dưới chân Phạm Linh Nhi.

Diệp Nguyên Khôi thành khẩn nói:

- Sư tỷ, chưởng môn có lệnh gọi người đến Chủ Điện chuẩn bị sắc phong trưởng lão!

Trần Tuấn thấy hắn dám vì mình mà xông pha như thế thì cảm động đến rơi nước mắt. Hắn giơ ngón tay cái lên, biểu thị cho Diệp Nguyên Khôi là ngươi làm tốt lắm, may mốt ta sẽ chiếu cố nhà ngươi. Diệp Nguyên Khôi cũng đáp lại bằng một cái nháy mắt đầy ẩn ý.

Không ngờ trong môn phái này vẫn còn có người có nhân tính.

Trần Tuấn chớp lấy thời cơ nói:

- Linh Nhi mau đi đi, Linh Nhi đạt đến thành tựu Nguyên Anh những mấy năm rồi, mà tới giờ vẫn chưa lên chức trưởng lão thì cũng không có hợp lý cho lắm

Phạm Linh Nhi túc giận cầm đôi đũa đập mạnh xuống bàn nói:

- Đang lúc ăn cơm, đi đi cái gì!!

Diệp Nguyên Khôi kiên nghị, quả quyết nói:

- Chuyện này là chuyện quan trọng, không thể chậm trễ được thưa sư tỷ!

- Đúng vậy, Linh Nhi, nên đi đi.

Nghe Trần Tuấn nói như thế Phạm Linh Nhi miễn cưỡng nghe theo, bỏ thức ăn và Trần Tuấn tại bàn mà đi sắc phong trưởng lão.

Nàng chán nản nói:

- Lúc thiếp dè chắc đồ ăn cũng đã nguội rồi, chàng ăn trước đi.

Lấy ra Hồng Nhân Phi Cực Kiếm, Phạm Linh Nhi dâm lên bay vút khỏi Ngũ Thiết Phong.

Lúc này Diệp nguyên Khôi mở giở ra bộ mặt tiểu nhân của mình mà tiếp cận Trần Tuấn nói:

- Trưởng lão, thấy ta làm tốt không?

Trần Tuấn đắc ý nói:

- Tốt, tốt. Ngươi làm rất tốt!

Diệp nguyên Khôi lộ ra một khuôn mặt đầy đê tiện, cười hắc hắc nói:

- Trần trưởng lão, từ trước tới giờ Diệp Nguyên Khôi ta chưa làm không công đâu.

Trần Tuấn nghe câu nay không những không tức giận mà còn phấn khích hỏi:

- Được thôi, nói đi, ngươi muốn thưởng gì?

Diệp Nguyên Khôi sầu não nói:

- Chuyện là mẫu thân ta bị bệnh rất nặng, nhà ta lại còn nghèo nữa nên không có tiền chữa bệnh cho mẫu thân, nhưng bà chỉ duy nhất có một mình ta là con. Thế nên trước khi mẫu thân mất muốn ta có một chút thành tựu ở tu chân giới để có thể khiến cho người nở mài nở mặt. Nhưng linh căn của ta có hạn, cả đời chỉ có thể dừng lại ở thành tựu cất bước Trúc Cơ mà thôi…

Cá chuyện mẫu thân, gia đình gặp nạn, con cái quật khởi chả khác nà mấy cái chuyện mà ba má hắn thường lấy ra xỉa vào cái mặt đần của hắn mỗi khi ăn cơm. Trần Tuấn cực kỳ tối kỵ với mấy tên ăn nói kiểu này, vì nó khiến tới những bước cơm toàn là ăn cùng vơi nước mắt.

Trần Tuấn khó chịu nói:

- Thôi, đưa có điêu, phụ mẫu nhà ngươi còn sống tốt, nhà thì to tổ bố, nghèo cái quái gì. Ngươi bất hiếu dám trù phụ mẫu của mình như thế có ngày bị thiên khiển đấy.

Nghe Trần Tuấn bóc mẽ mình như thế Diệp Nguyên Khôi gãi đầu nói:

- Thì ra trưởng lão biết rồi à, không biết trưởng lão có một gốc Tầm Hoa thảo không? Ta nghe nói Tầm Hao thảo chỉ mọc ở Tầm Hạ sơn, có tác dụng củng cố linh căn của tu chân giả nhưng do địa hình, ma thú ở đó khiến cho nơi đó trở thành một nơi mả chỉ có những tu sĩ ở các tông môn mói có thể đi vào được.

Trần Tuấn đáp:

- Ta tuy không có Tầm Hoa nhưng còn có thứ tốt hơn cả nó, lại đây ta tạo cho ngươi một cái Thiên Tiên linh căn.

Diệp Nguyên Khôi thế thì như sét đánh ngang tai, hắn không thể nào tin được cái người đứng trước mình đây lại có thể tự tin giúp mình đạt được đại cơ duyên Thiên Tiên linh căn, hắn hỏi lại:

- Trưởng lão có thể giúp ta đạt được thành tựu Thiên Tiên linh căn ăn thật à?! Linh căn ấy ngàn vạn người mới có một đấy ấy hả?

Trần Tuấn gật đầu nói:

- Đúng chuyện nhỏ.

- Trưởng lão, người nói ta điêu, người còn điêu hơn ta.

- Không tin?

Trần Tuấn vận pháp lực của mình, ấn nhẹ vào ngực của Diệp Nguyên Khôi. Một cỗ khí lạnh như sợi chỉ chảy dọc theo huyết tơ của hắn, tụ lại đan điền, đả thông toàn bộ tất cả các kinh mạch bị bế tách, làm lộ ra tất cả những kinh mạch đã bị ẩn.

Hắn lấy từ trong người ra một khoả Linh Căn Thạch trước mặt Diệp nguyên Khôi nói:

- Ngươi không tin, có thể kiểm tra.

Diệp Nguyên Khôi nửa tin nửa ngờ đặt tay lên Linh Căn Thạch. Một chùm hào quang bạch kim ánh lên, thực sự là Thiên Tiên linh căn!

Diệp Nguyên Khôi xúc động nói:

- Đây đúng là Thiên Tiên linh căn trong truyền thuyết! Mẫu thân, phụ thân, nhi tử cuối cùng cũng có thể thành tiên rồi!

Trần Tuấn nói:

- Linh căn chỉ là điều kiện cần để ngươi có thể thành tiên mà thôi, muốn thành tiên, tất cả đều phải phụ thuộc vào cố gắng và cơ duyên của ngươi. Ngươi không chừng có thể đạt được thành tựu, tiên nhân đầu tiên cảu môn phái ta đấy.

Diệp nguyên Khôi khóc nức nở, quỳ rạ xuống đập đầu ba cái trước Trần Tuấn nói:

- Trưởng lão! Người đã cho ta một cái đại ân tinh, Diệp Nguyên Khôi này đời đời sẽ không quên thần tiên người đâu.

Trần Tuấn nghe thế cười nói:

- Ngươi cũng cho ta một cái đại ân tình còn gì. Làm tốt lắm, đứng lên đi.

Diệp Nguyên Khôi đứng lên những khỏi xúc động nói:

- Từ nay miễn là đại tỷ tim tới trưởng lão, ta sẽ giúp người một tay.

Trần Tuấn nghe thế cười lớn, vỗ vai hắn nói:

- Tốt tốt, biểu hiện rất khá.

Tiên Hạc đọc này đứng nép bên cửa đã chứng kiến toàn bộ quá trình Trần Tuấn ban cho Diệp Nguyên Khôi một cái đại cơ duyên, hắn thầm nghĩ quả là không sai khi đi theo người này mà, chắc chắn hạc hắn cũng có thể phi thăng lên tiên giới! Nhưng muốn Trần Tuấn giúp mình thì trước tiên phải giúp hắn giải quyết Phạm Linh Nhi cái đã, điều này phải nói là hơi khó đối với Tiên Hạc, không phải ai cũng có lá gan lớn hơn trời như Diệp Nguyên Khôi đâu.

Ở Chủ Điện, hay còn được gọi là Chính Môn đường là nơi tụ tập của các trưởng lão, đường chủ của Thiết Bạch Phong bàn chuyện. Phạm Linh Nhi khó chịu bay đến trước Chính Môn đường, đón tiếp nàng ta là toàn bộ đường chủ, trưởng lão, lão tổ, chưởng môn của Thiết Bạch Phong.

Mọi người đồng thanh chào:

- Chào đại tỷ.

Phạm Linh Nhi khó chịu thu kiếm lại nói:

- Có gì làm mau đi, đừng để ta nổi nóng.

Hoàng Sư Bá thấy nàng như thế thì toát mồ hôi lạnh, hôm nay theo lịch chính là ngày lành tháng tốt, rất thuận lợi để lên chức trưởng lão, thế nhưng tái ao mặt của Phạm Linh Nhi lại nhăn nhó đến như thế.

Chết rồi, lần này bọn họ là đã lựa đúng thời điểm mà Phạm Linh Nhi với Trần Tuấn ở chung rồi.

Chưởng môn Hoàng Sư Bá nói:

- Được được, nhanh mà.

Nghĩ thức nhận chưởng lão trôi qua nữa canh giờ cuối cùng cũng hoàn thành, sau khi thăng chứ tù đệ tử chân truyền thành trưởng lão thì Phạm Linh Nhi được phát một cái kim bài chứng minh thân phận, cái kim bài này của nàng có chút đặc thù hơn so với các trưởng lão khác như Trần Tuấn, là nàng có thể tuỳ ý sử dụng tài nguyên của Thiết Bạch Phong mà chả mất gì. Đây cũng coi như là quà đại hỷ và quỳ tạ lỗi của toàn bộ môn phái đối với hành động mời người không đúng lúc này.

Nhận xong Phạm Linh Nhi định quay về thì đột nhiên có một con hạc giấy từ đâu không biến bay đến ới một tốc độ cực nhanh. Một tiếng xoẹt nhỏ nhe vang lên, con hạc giấy như thế mà ghim thẳng vào bức tường phía sau Phạm Linh Nhi.

Hoàng Sư Bá vội mở con hạc ra, hạc nay chính là do Phong Đông đường, nơi thu thập thông tin của Thiết Bạch Phong gửi đến. Nhìn vào bức thư mà Phong Đông đường gửi đến, Hoàng Sư Bá bỗng trầm mặt rồi sau đó sáng rực lên.

Phạm Linh Nhi sắp có cơ hội cút khỏi môn phái nữa rồi.

Hoàng Sư Bá cầm thư đọc to:

- Tại Băng Trung bộ, xuất hiện một tiên kiếm từ đâu xuất thế tạo thành hư động. Hư động này hấp thụ linh khí ảnh hưởng đến việc tu luyện của toàn bộ tu chân giả, võ giả ở Đông Vực. Ngoặt ngòi một cái là hư động chỉ có thể chứa được người có tu vi Nguyên Anh Kỳ trở lên, dưới Hợp Thể Kỳ mà thôi.

- Nhận lệnh tất cả tông môn đều phải tham gia đến dự để diệt đi mối hiểm hoạ cho Đông Vực!

Hoàng Sư Bá nói xong ai náy đều liếc mắt nhìn nhau, lão tổ Chiêu Hoàng Long của bọn họ cũng chỉ là Kim Đan hậu kỳ mà thôi, còn chưa đạt đến cảnh giới viêm mãn nữa là tại sao lại đưa cái tin tức này cho bọn họ cơ chứ? Xong rồi tất cả ánh mắt đều hướng vè phái Phạm Linh Nhi, bọn họ giờ đã hiểu tại sao chưởng môn lại đọc to rồi.

Đường Thanh Hà, trưởng lão bà của Thiết Bạch Phong lên tiếng:

- Ta thấy chuyện này là một huyện cực kỳ hẹ tọng đối với khí vận của môn phái ta. Tuy không thể dạt được tiên kiếm nhưng khi vào hư động chắc chăn sẽ có truyền thừa giúp ít cho môn phái của chúng ta! Nhưng… ta lại không phải tu sĩ Nguyên Anh…chỉ có thể trông chờ vào hai vị Trần trưởng lão với Phạm trưởng lão mà thôi.

Phạm Linh Nhi đang lúc khó chịu bực bội lại còn nghe cái tên Trần trưởng lão được nhắc đến bởi nữ nhân khác khiến nàng muốn phát hoả, Phạm Linh Nhi nói:

- Trông chờ cái… Đúng, chuyện nay đối với môn phái là chuyện hệ trọng khoa thể không làm được.

Nghĩ lại, lâu lâu mới có được một cơ hội ở riêng với Trần Tuấn, tránh tay khỏi mấy người phiền phức này, sao Phạm Linh Nhi lại để thoát được nó cơ chứ.

Nàng vui vẻ ngự Hồng Nhân Phi Cực Kiếm bay về Thiết Ngũ Phong.

Từ khi Đông Vực nhận được thông tin là có tiên kiếm xuất thế thì bốn cương Vực khác cũng đồng thời nhận được. Trong đấy ai cũng đều hành động y như Đông Vực, vì Bắc Vực, Nam Vực đều y hệt Đông Vực đều không có các thế lực đứng đầu cai quản, chỉ là những thế lực cực kỳ lớn luôn luôn tranh dành nhau mà thôi, thế nên để sự cân bằng thì những đại tông môn ấy đều quyết định tất cả ai có cơ duyên đều có thể đi vào (Nhưng ra là bị cướp, làm gì có ai tốt thế)

Duy chỉ có hai cương Vực duy nhất là không hành động như thé, đầu tiên là Tây Vực nơi khí vận chi tử Mạc Luân Tuân phi thẳng. Khi phi thăng, Mạc Luân Tuần đã để lại cho mình một nội tình vô cùng khủng bố ở Tây Vực, sợ rằng nó đã thống trị toàn bộ Tây Vực nếu không tính ẩn thế tiên môn Hữu đạo. Và Man Hoang Vực, do Hỗn Ma Chung Tôn nắm giữ hoàn toàn, kể cả ẩn thế tiên môn sợ rằng nội tình cũng không thể nào nắm được Mãn Hoang Vực này của hắn.

Hai Tây Vực và Mãn Hoang Vưc này khi biết kiếm tiên xuất thế liền ngay lập tức phong bế toàn bộ thông tin về nó. Chung Tôn rõ ràng đã thấy được điều kỳ quái khi tiên kiếm xuất thế. Còn kẻ nắm giữ Tây Vực sau khi tông chủ của mình phi tăng, Lý Châu Dương cũng đánh hơi được cái gì đó bất thường nên lập tức phong bế nơi kiếm tiên xuất thế lại.

Do các cương Vực bị chia cắt bở các vùng biển cực kỳ rộng lớn nên thông tin chỉ có thể phân tán trong cương vực, Nam Hải, Tây Hải, Đông Hải, Bắc Hải, Đại Hải đều có rất rất nhiều ma thú cư ngụ, hành trình lại xa xôi, thiên nhiên lại khắc nghiệt, đến cả Chân Tiên nhân muốn vượt biển cũng trở thành một vấn đề rất nan giải nói chi đến truyền tin tức.

Ở tu chân giới chỉ có duy nhất một người vượt biển thành công để đến cương Vực khác được ghi nhận là khí vận chi tử, Mạc Luân Tuần và một trường hợp mà chả ai biết, siêu cấp sâu kiến Trần Tuấn mà thôi.

Trở về Ngũ Thiết Phong, Phạm Linh Nhi vui vẻ chạy thẳng vào phòng Trần Tuấn. Nhưng thay vì xà vào lòng hắn thì khuôn mặt của nàng lộ lên một vẻ cực kỳ khó hiểu.

Trần Tuấn cùng với Tiên Hạc ở dạng nhân hình và Diệp Nguyên Khôi đều đang cởi tất cả quần ao của mình, chỉ duy nhất mặc một cái khố. Cả ba người cùng nhau đốt lửa ở phòng hắn rồi nhảy quanh đống lửa theo một nghiệp điệp kỳ lạ.

Trần Tuấn hát:

- Thần tiên đại hải, đại hà cát khố, cho con xin tí mưa.

Tiên Hạc cùng với Diệp Nguyên Khôi cũng hát theo.

Trần Tuấn khi thấy Phạm Linh Nhi thì truyền âm hỏi Diệp Nguyên Khôi:

- Ngươi có chắc cảnh này sẽ khiến Linh Nhi kỳ thị ta không?

Diệp Nguyên Khôi tự tin đáp:

- Đương nhiên. Kể cả đại tỷ không bình thường tý nào khi gặp nam nhân không bình thường thì đều dâng lên cảm giác chán ghét mà. Con người từ xưa chỉ chọn bạn tình binh thường thôi, trưởng lão yên tâm

Trần Tuấn hơi lo lắng nói:

- Hy vọng nhà ngươi đúng.

Nhưng ngoài dự đoán của Diệp Nguyên Khôi, Phạm Linh Nhi không chần chừ mà nắm tay lại, ngưng ra linh giáp đánh thẳng về phía Tiên Hạc cùng với Diệp Nguyên Khôi.

Tiên Hạc khi thấy nấm đấm phóng tới liền hoảng sợ, lấy đồ của mình rồi bay lên hoá thành hạc trắng bay đi mất.

Người hứng trọn quả đấm thủng trời của Phạm Linh Nhi chính là Diệp Nguyên Khôi, hắn lấy được Thiên Tiên linh căn nên thập phần tự tin khi đón đầu nấm đấm này của nàng ta. Nhưng sức mạnh của sự giận dữ của nữ nhân khiến cho quả đấm này của nàng uy lực hơn bao giờ hết.

Phạm Linh Nhi hét lên:

- Hai người các ngươi cút hết cho ta!

Diệp Nguyên Khôi bị một đấm, đấm bay thẳng thành vì sao bay vút lên trời.

Trần Tuấn thấy một cảnh này thì lại một lần nữa cảm nhận dược sinh tử của bản Hân, ngay lập tức búng tay dập đi đám lửa, khôi phục lại quần áo, nghiêm chỉnh y hệt lúc trước.

Phạm Linh Nhi giải quyết sướng mối phiền phức thì ngay lập tức trở thành một Phạm Linh Nhi hiền thực dễ thương, người người mong cầu xà vào lòng Trần Tuấn nói:

- Sư phụ, dù chàng có điên đi chăng nữa ta cũng yêu chang mà. Nhưng chàng đừng chơi với mấy người kia nữ, chơi thiếp đi, bọn họ chỉ toàn dụ chàng mà tôi.

- À… Ừm

Trần Tuấn nghe thế chi biết khóc trong lòng, Diệp Nguyên Khôi lừa hắn! Con yêu nữ này không phải là người mà là đỉa đói chuyển sinh! Nàng nào để cho hắn thoát.

Phạm Linh Nhi sau khi “cảnh cáo” Trần Tuấn đừng học theo mấy tên ngu kia nữa thì bắt đầu buông hắn ra bàn chính sự:

- Hôm nay thiếp có hai tin, một tin tốt và một tin cực tốt, chàng muốn nghe tin nào trước?