Chương 32: Ẩn Thế Kiếm Tiên Môn

Trần Tuấn lấp bấp nói:

- Rốt cuộc tối qua mình đã làm cái gì thế này?! Hôm qua mình uống xong, Linh Nhi dẫn mình về phòng...rồi, rồi, Linh Nhi nói cái gì đó... Chết thật!

Hắn đã làm cái quái gì tối hôm qua, Trần Tuấn thực sự không nhớ rõ, ký ức của hắn chỉ dừng lại khi Phạm Linh Nhi đưa hắn lên trên giường mà thôi.

Phạm Linh Nhi lúc này mở mắt tỉnh dậy, nàng dụi dụi đôi mắt mơ mà nói:

- Sư phụ tối qua người thật là uy dũng. Sư phụ khiến cho Linh Nhi, muốn chết luộm, hại Linh Nhi tới ngày hôm nay vẫn còn đau nhức.

- Chúng ta...hôm qua đã....Làm?

- Đúng rồi sư phụ, hôm qua người mạnh mẽ lắm đó. Khiến cho Linh Nhi giờ không thể đứng vững được nữa.

Trần Tuấn nghe như vậy thì sậm mặt xuống, hắn thực sự là đồ cầm thú mà, chỉ mới uống có vài chén rượu thôi mà đã hại chính bản thân mình rồi.

Phạm Linh Nhi đã phá thân với hắn, khí vận chi tử chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn đâu.

Phạm Linh Nhi tựa đầu vào vai của Trần Tuấn nói:

- Sư phụ...giờ Linh Nhi đã là người của chàng rồi...Chàng yên tâm, thiếp sẽ không bao giờ phản bội lại chàng đâu phu quân. Thiếp mong rằng chàng cũng như thế. THIẾP MONG CHÀNG ĐỪNG PHẢN BỘI THIẾP.

Đôi mắt của Phạm Linh Nhi lộ lên một vẻ vô hồn đầy hạnh phúc, nàng cuối cùng cũng là người của hắn rồi

Trần Tuấn nhìn thấy Phạm Linh Nhi như thế thì lấp bấp nói:

- Linh....Nhi....

Phạm Linh Nhi vui vẻ nói:

- Phu quân, chàng ngồi vào bàn đi để thiếp đi làm đồ ăn.

Trần Tuấn nghe thế thì sửng sốt hỏi:

- Phu quân?! Ý Linh Nhi là ai?

Phạm Linh Nhi hạnh phúc cười nói:

- Còn ai ngoài chàng vào đây nữa. Tối hôm qua không phải chàng đã nói sẽ cưới Linh Nhi làm phu nhân hay sao?

Phạm Linh Nhi lấy ra một khối thiết, trên đó có khắc phù văn pháp trận, ở giữa lại có thêm một viên ngọc đóng vai trò như ống kính giúp khối thiết này có thể thu được hình ảnh.

Nó chính là máy ảnh của Tu Chân Giới, mang tên Ảnh Kim Thiết.

Phạm Linh Nhi mở đoạn phim ngắn trên đó cho hắn coi. Đoạn phim quay ở gcs nhìn của Phạm Linh Nhi.

Lúc này Trần Tuấn đang giã nàng từ trên xuống. Phạm Linh Nhi trong đoạn phim đó hỏi:

- Thân thể của thiếp giờ đã là cử chàng rồi....A!... Không biết....chàng có thể cưới thiếp làm lão bà được không?

Trần Tuấn trong đoạn phim đó hùng hục nói:

- Linh Nhi, ta yêu nàng, ta nhất định sẽ cưới nàng làm phu nhân.

- A~ Thiếp sung sướng quá...

Trần Tuấn không dám tin vào mắt mình nữa, đó chính là hắn hay sao? Sao trong hắn khác lạ thế này? Mắt thì long sọc đỏ lờm hết cả lên, thân thể thì đột nhiên nở ra mấy phân, hệt như khi mấy thanh niên đọc truyện xong rồi cắn linh thạch vậy. (Thật ra câu này là "y hệt con thú hoang vậy", ta thích ghi như thế được không)

Phạm Linh Nhi mỉm cười đầy dễ thương nói:

- Phu quân chàng nhất định không được nuốt lời đấy nhé.

Trần Tuấn bây giờ như rơi vào hố sâu vạn trượng không thể nào thoát ra được rồi. Ở tu chân giới thì lời của nam nhân chính là tứ mã nan truy, hắn lại còn bị nàng ta chơi xấu ghi hình lại nữa, chuyện này mà lộ ra chắc chán hắn không đi tìm khí vận chi tử, khí vận chi tử sẽ đi tìm hắn.

Trần Tuấn lẩm bẩm:

- Không được, nhất định không thể để thằng đó lấy mạng được. Người mỗi người chỉ có một mạng phải biết quý trọng mới được.

Trần Tuấn hướng về phía Phạm Linh Nhi nói:

- Yên tâm, ta sẽ không phản bội Linh Nhi đâu.

Phạm Linh Nhi nghe thế nở ra một nụ cười đầy thâm thúy, nàng lẩm bẩm:

- Chàng ấy sợ nhất một người tên khí vân chi tử, chỉ cần lấy chuyện này ra uy hiếp chàng ấy thì chắc chắn chàng ấy sẽ không bỏ ta.

Phạm Linh Nhi tiến vào bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho hắn, còn Trần Tuấn thì đi vòng vòng lo lắng suy ngẫm.

Hắn đầu tiên đã lo lắng cho bản thân mình bị truy sát bới mấy tên khí vận chi tử rồi, bây giờ hắn lại phải lo cho bản thân bị yêu nữ hấp cho tới chết. Chuyện gì cũng thế vẹn toàn, đó chính là luật bát thành văn!

Đi vòng vòng một hồi hắn cũng không tìm được giải pháp nào cho chuyện này, thôi thì đi tới đâu hay tới đó vậy.

Phạm Linh Nhi lúc này bưng ra một cái bếp than. Nàng bất lửa cho lớn lên rồi dễ một nồi lẩu lên trên đó. Nồi lẩu hắn sẽ là nồi lẩu bình thường nếu Trần Tuấn không ngửi thấy mùi của nhân sâm trăm năm, trong lẩu lại có hắc quy, thạch hàu, ba ba, và và mấy loại tả dược tráng dương bổ thận nữa.

Nhìn thấy mấy món này Trần Tuấn nuốt nước bột cái ực, thấy mấy món này hắn đột nhiên lại cảm giác được một cái sự tình gì đó nguy hiểm. Trần Tuấn sử dụng pháp lực của mình dò lại tận của mình. May mắn là thận của hắn chưa có bị hư, nhưng đã bị suy nhược, cần phải được bồi bổ.

Phạm Linh Nhi nhìn hắntuowif một cái thật tươi nói:

- Chàng ăn đi, kẻo nguội.

Trần Tuấn ấm ức thầm nói:

- Ở với yêu nữ này chắc ta sớm có ngày bị hấp khô mất hức hức. Lão thiên từ lúc ta qua đây đến giờ ta có dành vận khí với lão không hả!

Hắn miễn cường cầm lấy một muỗng lên húp một cái. Tay nghề của Phạm Linh Nhi đúng là không tệ,đồ ăn thực sự rất ngon nhưng sao hắn cứ tấy sai sai kiểu gì. Trần Tuấn tưởng rằng chỉ có duy nhất một món lẩu siêu cấp tráng dương bổ thận này nhưng ai dề Phạm Linh Nhi tiếp sau đó lại mang ra một bàn đồ ăn đầy ụ.Tất nhiên đều là thực phẩm tráng dương.

Phạm Linh Nhi ngồi xuống cùng với Trần Tuấn ăn vứi nhau một bữa. Đôi đùa của nàng liên tục vẫy, gắp đồ ăn cho hắn.

Bát bún chưa đầy tới một phần ba cái chén mà đồ ăn sắp tràn ra ngoài luôn rồi.

Phạm Linh Nhi vui vẻ nói:

- Chàng ăn nhiều vào đi, thiếp còn nấu ở bên trong nhiều lắm.

Trần Tuấn khóc không ra nước mắt, hắn tại sao lúc gặp nàng hắn lại cho nàng tên với tên môn phái cơ chứ, giờ nghĩ lại hắn đúng là ngu mà.

...

Trần Tuấn vì công việc của Vũ gia nên lại ở thêm mấy ngày nữa ở Bích Loan Tông.

Điều kiện ở đây rất tốt, phòng ốc rất đẹp, không khí nhộn nhịp vui tươi, vì là mọt đại trấn nên ở đây có rất nhiều người đi buôn bán, muốn cần gì chỉ cần bước ra vài bước là đã có chỗ bán.

Nhưng ở đây có một điểm cực kỳ bất lợi đối với hắn, đó chính là Phạm Linh Nhi. Kể từ sau cái lần uống rượu đó, thì ngày nào nàng ta cũng đến gỗ cửa phòng của hắn. Trần Tuấn nhìn thấy được ý định của nàng thế nên đã khóa trái toàn bộ của nẻo nhất định không để nàng vào.

Vỏ quýt dày thì có móng tai nhọn. Tối một hôm nàng đã phá được khóa cửa, trèo vào phòng hắn.

Đương nhiên là tối khi yêu nữ trèo vào phòng con mồi thì chuyện gì xảy ra thì ai cũng biết.

Lúc nàng đã trói xong tay chân của Trần Tuấn rồi, thì nàng cởi quần hắn ra, may mắn, khi mới tuột được hơn nửa thì Trần Tuấn chợt tỉnh, hắn nhanh chân vùng ra thoát được.

Thế là từ tối hôm đó, Trần Tuấn luôn phải bật lập Đại Hộ Bạch Thiên trận, đệ nhất hộ trận, mạnh đến nỗi kể cả tất cả ba ngàn thánh nhân hợp lực đánh nó thì nó cũng không run chuyển, ở quanh phòng, và đương nhiên, ôm chân Vô Ngọc Nhan để mua cái khóa xịn nhất, mặc dù nghi ngờ Phạm Linh Nhi giàu hơn Vô Ngọc Nhan, nhưng hắn không dám xin, nếu nàng biết hắn mua khóa thì hắn chết mất.

Đời trai đúng là khổ mà.

Sống ở đáy ở chừng hai tuần thì xuôi cung cuộc họp của các đại trưởng lão diễn ra rất tốt đẹp. Nhờ màn diễn xuất tài tình của Trần Tuấn và Vô Ngọc Nhan, Vũ gia chính thức bj xem như phản bội, gạch tên khỏi tông môn, Thiết Bạch Phong kết thành liên minh thành công vối Bích Loan Tông.

Xong nhiệm vụ thì Trần Tuấn với Phạm Linh Nhi, cưỡi lên Tiên Hạc bay trở về Thiết Bạch Phong.

...

Kiếm Tiên Môn phái, được thành lập vào khoảng 6 vạn năm trước do thánh nhân Trần Vực tạo nên thuộc về Thần đạo Chánh Quang môn phái! Tuy được là tiên phái ở Thiên Giáo thế nhưng để thuận tiện tìm đệ thiên tài cho môn phái của mình, Kiếm Tiên Môn phái còn có một cái ảo giới Hạ Giới.

Kiếm Tiên Môn, Hạ Giới Chi Môn. Có một lão già ngồi trước một cái bàn tròn. Xung quanh đều là trưởng lão của Kiếm Tiên Môn, tu vi Chân Tiên hậu kỳ, mỗi người đều sở hữu một sức mạnh pháp tắc có thể diệt đi một đại tông ở hạ giới.

Lão già kia chính là chưởng môn của Kiếm Tiên Môn phái, Hạ Giới Chi Môn, Dương Thuần Nam!

Dương Thuần Nam âm trầm hỏi:

- Các ngươi hỏi tái ao các ngươi lại được triệu về đấy đúng không? Thiên Giới Chi Tông, Tông chủ Diệp Nguyên Hữu có lệnh mở rộng điều tra Thiết Bạch Phong ở Hạ Giới. Chuyện này là chuyện hệ trọng, đích thân tông chủ hạ lệnh xuống.

Trưởng lão của Kiếm Tiên Môn, Hạ Giới Chi Môn, Chí Đức Ngải nghe thế thì kinh ngạc hỏi:

- Thiên giới còn không có đại tông môn như vj, Hạ Giới chúng ta có sao?

Dương Thuần Nam đáp:

-Ta không chắc, nhưng đây là lệnh của tông chủ, nhất định phải hoàn thành.

Nữ trưởng lão Nguyệt Thủy Lan lên tiếng:

- Nếu đã là lệnh của tông chủ, chúng ta nhất định phải dốc hết sức làm. Nhưng... Chưởng môn người nên nhớ rằng, Kiếm Tiên Môn của chúng ta ở dưới Hạ Giới là bí mật của bí mật trong Kiếm Thần Tông. Tuy chúng ta thực lực có đủ,nhưng khi điều tra vẫn phải đề phòng. Mặc dù Hữu đạo thần Tiêu môn phái đã bị tan rã, nhưng vẫn còn vô số tông môn ẩn mình ở dưới Hạ Giới làm chủ một phương. Nếu bây giờ chúng ta hành động thì sẽ rất lộ liễu, chúng ta đây ở đây mới có tám ngàn năm mà thôi.

Dương Thuần Nam nghe thết thì gật gù thưởng thức, nói:

- Trưởng lão nói đúng, chúng ta bây giờ đang là ẩn thế môn phái của tiên giới, không thể tùy tiện ra tày dược, sẽ làm kinh động đến các thế lực khác. Bay giờ có cách nò để điều ta không?

Lão bản trưởng lão, Dạ Châu Minh nêu lên ý kiến của mình:

- Hay là chúng ta mượn kế mượn giao giết người đi. Tùy tiện đem một tanh bảo kiếm của chúng ta tặng cho một tiểu môn phái. Đương nhiên là Tiên Kiếm một khi xuất hiện ở Hạ Giới sẽ làm chấn động một phương, lợi dụng chuyện đó tọa nên một vòng xoáy tranh đấu, nhật định có thể điều tra ra được một chút thông tin.

Dương Thuần Nam nghe thế thì hỏi:

- Kế này của ngươi không sợ đám Hữu đạo biết được?

Dạ Minh Châu đáp:

- Không, Hữu đạo bọn chúng bây giờ chỉ chuyên tu tập, dù có đến chỉ là một số lượng ít đệ tử kém cỏi mà thôi, không đáng lo.

Dương Thuần Nam nghe thế thì gật đầu nói:

- Được cứ theo như kế của ngươi mà hành động.

- Được.

Dương Thuần Nam khuất tay nói:

- Mọi người giải táng.

Lúc này đột nhiên có một cánh tay nhỏ bé đưa lên, là tiểu nữ tử tên Loan Nguyên Thu, một trong những trưởng lão của Kiếm Tiên Môn.

Nàng lên tiếng:

- Dương Thuần Nam, ta muốn hỏi một điều.

Dương Thuần Nam đáp:

- Ngươi nói đi.

Loan Nguyên Thu hỏi:

- Hồ Đào Tiên, rốt cuộc chàng ấy sao rồi?

Dương Thuần Nam lạnh lùng nói:

- Hắn chết rồi, chính tay ta đánh chết hắn. Loan Nguyên Thu, ta khuyên ngươi tốt nhất là nên đi tu tập cho đàng hoàng, đừng vì nam nhân mà bổ đi tiền đò phi thăng của ngươi.

Loan Nguyên Thu nghe một lờ này của Dương Thuần Nam thì như sét đánh ngang tai, nàng không thể nào tin vào tai mình nữa, Hồ Hào Tiên như thế nào mà không còn sống nữa.

...

Long Cung ở Đại Hải. Đột nhiên bầu trời đen lại, mây đen cuồng xoáy lại thành một cái hố trên trời, dưới biển thì thủy triều càng lúc càng dữ dội, có cái cao đến hơn ba dặm đập thẳng vào nhau tạo nên một trận vô cùng khủng khiếp.

Trời run đất lở, tất cả sinh linh đều bị ảnh hưởng. Một tiếng đoàn nổ vang từ dưới biển, một cột sắng chiếu thẳng xuống mặt nước. Nhưng cột sáng chưa chiếu đến Long Cung thì đã bị một cái trận pháp hấp thụ đi.

Một nữ tử bước ra khỏi trận, nàng khua tay một cái, Hoàng Kim Long thủ, Hoàng Kim Long sáo, Hoàng Kim Long giáp, Hoàng Kim Long mũ liền lập tức bay đến nhập thẳng vào người của nàng, tạo thành một bộ trang phục.

Dáng dấp của nữ tử này cao lớn, ngực thì nhỏ nhắn phẳng lì, cơ thể thì cường tráng chả khác gì nam nhân. Nàng không ai khác ngoài Ngao Hồng, công chúa của Đại Hải.

Ngao Hồng gầm lên một tiếng:

- Cân Đẩu Vân, Như Ý Kim Cô Bổng mau lại!

Mây đen trên trời tụ lại thành một đám bay thẳng xuống đất, nhất trụ kình thiên (cột chống trời) của Long Cung cũng hóa nhỏ bay đến tay của Ngao Hồng.

Ngao Hồng cười lớn nói;

- Từ nay Long Tộc ta quật khởi.

Một câu nói này của nàng khiến cho trời run, đất động, đại quang Đại La Kim Tiên sơ kỳ chói sáng làm cho tranh pháp của Trần Tuấn bày ra vỡ tan thành bụi!

...

Trở về Thiết Bạch Phong môn phái, chưởng môn cùng lão tổ cùng nhua đi ra đón tiếp. Buổi đón tiếp Trần Tuấn và Phạm Linh Nhi trở về vô cùng long trọng, chả khác nào đón tiếp khác cực kỳ quý đến nhà vậy.

Cũng phải thôi, dù sao hai người cũng đã lập công lớn giúp Thiết Bạch Phong trở thành đệ nhất Môn Phái ở Hạ bộ thông qua việc kết minh với Bích Loan Hợp Hoang Tông, một Ma tông nổi tiếng số một số ba ở tu chân giới.

Nhưng có câu: "Mặc dừng vui cười, nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng". Bố khỉ, yêu nữ quay về rồi, ngày tháng đen tối của Thiết Bạch Phong sắp tới rồi.

Hoàng Sư Bá nói:

- Trần trưởng lão nguoi về phòng đi. Ta có một số chuyện muốn nói với ngươi về Thiết Bạch Phong

Phạm Linh Nhi không hiểu tại sao lại ôm tay hắn vào người nói:

- Ta muốn đi cùng phu quân. Ta không muốn để chàng ấy đi cùng một mình.

Nghe một tiếng, hai chủ phu quân, mọi người bắt đầu bàn tán:

- Đại tỷ hấp được trưởng lão rồi sao?

- Đúng rồi, còn gì nữa. Ngươi nhìn dáng đi của đại tỷ đi, hai chân tách nhau hơi xa.

- Vậy của trưởng lão.... Chắc bằng tay ấy nhở.

- Húc hức, trưởng lão sao người khổ thế.

- Chắc chắn trưởng lão đã bị dại tỷ đè xuống rồi tàn bạo hãm hiếp rồi.

- Trưởng lão khi cưới, ta sẽ giải cứu người!

- Trưởng lão uy dũng như thế, ta cũng muốn học theo.

Hoàng SƯ Bá nghe thế thì liền chúc mừng nói:

- Chúc mừng đại, à nhầm, chức mừng Trần trưởng lão. Ngươi đúng là hồng phúc tề thiên, là người có vận khí ngàn năm có một mới có được phu nhân xinh đẹp như Phạm đệ tử đây (Đáng ở câu Phạm đệ tử phải là Phạm Linh Nhi, nhưng vì chưởng môn cố kỵ khi nàng ta nghe thấy tên mình được đọc trước mặt đấng, a cung biết nếu chưởng môn nói thì sẽ ngay lập tức ăn đấm)

Trần Tuấn nghe thế khóc không ra nước mắt, khí vận tề thiên cái rắm, ông đây chính là vận xui tề thiên mới bị con yêu nữ này đeo bám đây!