Trần Tuấn vận pháp lực của mình tạo nên một căn nhà khá lớn để cho Phạm Linh Nhi dưỡng thương.
Trong lúc nàng dưỡng thương thì hắn cùng với Hắc Long vương và những yêu nhân Tổ Tiên khác cùng nhau ngồi xuống bàn chuyện.
Trần Tuấn hỏi:
- Chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao trong trận pháp ta lại cảm nhận được khí tức của Tiên Thiên Thánh Nhân?
Hắc Long vương đáp:
- Chuyện này kể ra có chút phức tạp. Thượng tiên ngài còn nhớ lý do tại sao Long tộc chung ta suy vong không?
Trần Tuấn gật đầu nói:
-Ta nhớ, là do Long tộc ngươi là Yêu tộc, nên khi hậu đại chiến Nhân Yêu thì các ngươi bị tàn sát đến mức từ một trong Chí Tôn Linh Thú trở thành một đám yêu thú không nhà không cửa.
Hắc Long vương nói:
- Đúng, nhưng mọi chuyện kỳ thực không đơn giản như vậy. Đại chiến Nhân Yêu không chỉ là một thanh trừng đơn giản Yêu tộc, mà nó còn là một trong những cuộc tranh đấu của các Tiên Thiên Thánh Nhân, chủ nhân của ta, người lãnh đạo Yêu tọc lúc đó vì muốn cho Yêu tộc có một chỗ trong thiên địa tam tộc (Cái này bao gồm nhân tộc, yêu tộc và ma tộc. Các ngươi không cần để ý ma tộc đâu) thế nên ngài đã liều mình cùng với chúng ta tranh đoạt tước vị Thánh Nhân Yêu tộc trên Hỗn Độn Giới. Nhưng vào thời khắc cuối cùng, chủ nhân cùng với phu nhân bị một trong những người họ tin tưởng nhất, Vô Tiêu Trúc hãm hại. Ả ta từ lâu đã cấu kết với Tháh Nhân Nhân tộc tạo thành một kế hoạch âm hiểm nhầm triệt đi toàn bộ yêu mạch của chủ nhân cùng với phu nhân.
- Sau sự kiện Nhân Yêu đạic hiến đó, Vô Tiêu Trúc thân là yêu thảo tu ra nhân thân đã đạt dược thành tự Hỗn Độn Thánh Nhân, Thiên Đạo Thánh Nhân! Còn chủ nhân... Ngài ấy sau trận đại chiến ấy thì đã bị trọng thương nên cùng với những thân cận nhất của mình quy ẩn.
- Dưới sự chấp chưởng cai quản của Vô Tiêu Trúc, yêu tộc không những không được lợi lộc gì mà còn bụi ép tới mức đường cùng, từ bỏ đi tu vi, linh trí của bản thân để rở thành ma thú, sủng vật. Ngàn vạn sinh linh hận ả ta đến thấu xương, chủ nhân ẩn thế cũng nhịn được nữa mà quyêt địch đến thời điểm Nghịch Thiên của bản thân mình, ngài sẽ lại một lần nữa lãnh đạo yêu tộc.
- Xui xẻo thay, tuy ngài đã sở hữu lực lượng của Thiên Đạo Thánh Nhân nhưng Thiên Đạo chưa chấp thuận. Thế nên khi biết được điểm yếu này của ngài hai người kia đã lợi dụng mà đánh trọng thương ngài khi ngài ấy đang Ngịch Thiên. Kết quả... Chủ nhân tổn thương nặng nề, ngài cùng với phu nhân của mình tự phong ấn bản thân chờ ngày tái thế.
Trần Tuấn nghe thế thì trầm ngâm một lát rồi nói:
- Vậy tất cả mọi chuyện từ lịch sử đều do chủ nhân của ngươi?
Hắc Long vương đáp:
- Về cơ bản là vậy, nếu thượng tiên chỉ xét riêng về mảng yêu tộc.
Trần Tuấn thở dài nói:
- Thôi được rồi, không cần vòng vo nữa. Ngươi nói cho ta chuyện cơ mật này rốt cuộc là vì chuyện gì?
Hắc Long vương cũng không giấu Trần Tuấn nữa mà nói;
- Trước khi chủ nhân chúng ta ẩn thân đi dưỡng thương thì đã có một lời tiên đoán. Rằng vạn năm sau ngài ấy sẽ có một quý nhân phù trợ, giúp ngài Nghịch Thiên thành công, giúp yêu tộc vạn năm thịnh thế! Mà quý nhân đó không phải là người của yêu tộc mà là người của nhân tộc, ta nghi ngờ người đó chính là thượng tiên!
Trần Tuấn nhấp một ngụm trà nóI:
- Vậy ý ngươi đó chính là nhờ ta phục sinh cho chủ nhân của các ngươi?
Thiên Vân Hồ nói:
- Vâng đúng là nư vậy. Thượng tiên bước từ xa đã có khí chất bất phàm, ta tin là lời tiên tri chính là nói người.
Trần Tuấn nhe thế thì có chút khó chịu, hắn đứng lên quay ra ngoài bay ra, nói:
- Tiên tri? Các ngươi mê tín vừa vừa thôi.
Chuyện chủ nhân của Hắc Long vương là ai thì không liên quan đế hắn, hắn chỉ là một tiên nhân bình thường, muốn có một cuộc sống tiêu dao tự tại mà thôi, chuyện này mắc cái mớ gì mà hắn phải để tâm cơ chứ?
Yêu tộc là yệu tộc, hắn là hắn, rõ ràng là không liên quan một chút nào.
Hắc Long vương thấy Trần Tuấn đi thief liền ngăn lại nói:
- Thượng tiên chờ đã, người thực sự không hứng sao?
- Không, không hứng thú một chút nào.
Hắc Long vương cùng mấy vị cường giả kia nghe thế thì thở dài không thôi, bọn hắn không dám manh đọng vì người đang đứng trước mặt bọn họ bây giờ là một tuyệt thế cường giả, có thể dễ dàng tiêu diệt bọn hắn chỉ bằng một lần nhắc tay.
Hắc Long vương nói:
- Ta hy vọng thượng tiên có thể suy nghĩ lại...
Hắn tiếp sau đó bay đến chỗ Trần Tuấn, đặt vào tay hắn miếng Nguyên Ngư bội của mình.
Trần Tuấn cầm Nguyên Ngư bội nói:
- Đây là...
- Nó là ngọc bội trước khi chủ nhân chìm vào giấc ngủ sâu cùng với phu nhân đã đưa cho mấy người chúng ta, tên là Nguyên Ngư bội. Nó tuy chỉ là miếng ngọc, nhưng điều ẩn chứa lực lượng Nghịch Thiên còn sót lại năm đó của chủ nhân. Tuy ta biết nó không giúp ít gì cho tu hành của thượng tiên, nhưng nó hắn sẽ giúp ít rất nhiều cho đại đồ đệ của người.
Trần Tuấn cầm Nguyên ngư bội trong tay cảm nhận được lực lượng cường đại ẩn chứa trong nó. Đúng như lời Hắc Long vương nói, đây chính là Nghịch Thiên bảo vật.
Chờ những người này đi khỏi, Trần Tuấn quay về hòng của Phạm Linh Nhi.
Lúc này nàng đang tận lực điều chỉnh lại khí huyết của bản thân. Sau trận chiến với Hư Ma thì sức mạnh của nàng đã bị giảm một cách kinh khủng, tu vi Nguyên Anh đã được phục hồi nhưng chỉ còn là Tiên Thiên Nguyên Anh trung kỳ mà thôi.
Nhưng khi đánh với Hư Ma thì Phạm Linh Nhi cũng đã chiếm được một kỳ ngộ, đó chính là từ sau khi Nguyên Anh hồn bị hắc kiếm đâm vào thì nó đã phát sinh ra biến hóa.
Nguyên Anh hồn của Phạm Linh Nhi tựa như có linh trí riêng vậy, nhưng nó chưa hề thể hiện ra ngoài một lần nào cả.
Do qua chuyên tâm nên Phạm Linh Nhi không hề biết được là Trần Tuấn đã bước vào.
Nàng khi thấy hắn đã đứng trước cửa được mười phút thì ngại ngùng đỏ mặt nói:
- Xin lỗi sư phụ, Linh Nhi mãi điều dưỡng thương thế quá nên không biết người đến.
Trần Tuấn trước sự lúng túng này của Phạm Linh Nhi tuy có cảnh giác nhưng cũng không quá nhiều, hắn cười, nhẹ nhàng nói:
- Không sao, không sao. Linh Nhi đang bị thương nên dưỡng thương mới phải, ta không nên làm phiền Linh Nhi dưỡng thương.
Phạm Linh Nhi đáp:
- Làm sao sư phụ lại làm phiền Linh Nhi dưỡng thương được. Sư phụ tới la Linh Nhi vui đến mức sắp khóc luôn đây này.
- Thôi đừng nịnh nữa. Ngồi xuống đi, ta giúp Linh Nhi dưỡng thương.
Vẫn như thường lệ, Trần Tuấn ngồi phái sau Phạm Linh Nhi, đặt hai tay lên lưng nàng dẫn truyền pháp lực của mình vào giúp nàng điều chỉnh thương thế.
T thấy có gì đó là lạ, Nguyên Anh Hồn của Phạm Linh Nhi xuất hiện dị biến. Hắn nhìn ra được Nguyên Anh hồn này đa sinh ra linh trí, lại còn tồn tại song song với Phạm Linh Nhi!
Điều này kỳ thực rất kỳ lạ, theo lý thuyết thì Nguyên Anh hồn căn bản giống như hồn phách của tu chân giả vậy, nhưng nó khác ở một điểm là Nguyên Anh hồn có thể điều khiển được còn hồn phách thì không (ngoại trừ mấy thuật pháp đặc thù điều khiển hồn phách) nhưng hồn phách của Phạm Linh Nhi lại sinh ra linh trí, điều này thực sự trái với quy tắc.
Trần Tuấn sau khi giúp nàng dưỡng thương xong thì hắn nói:
- Linh Nhi, ta nghĩ Nguyên Anh hồn của Linh Nhi gặp vấn đề rồi.
Phạm Linh Nhi nghe thế thì ngây thơ hỏi:
- Vấn đề gì vậy sư phụ?
- Nguyên Anh hồn của Linh Nhi dường như có linh trí, ta nghĩ con không nên tu luyện Nguyên Anh hồn đó nữa.
Phạm Linh Nhi nghe tế thì ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi:
- Chẳng lẽ sư phụ có thể tạo ra Nguyên Anh hồn khác sao?
Thật đầu nói:
- Chuyện đơn giản ấy mà.
Nói rồi hắn vận dụng pháp lực của bản thân mình lấy lnh khí dũng quang ngưng tụ lại thành dịch lộ, dịch lô sau khi ngưng lại thì bắt đầu cô đặc lại tạo thành đan, đan nứt ra tạo thành Anh hồn.
Chỉ tron một khoảng khắc mà Trần Tuấn có thể ngay lập tức tu ra một cái Nguyên Anh hồn, thực lực loại này phải nói là siêu khủng bố.
Hắn nắm lấy ay Phạm Linh Nhi nói:
- Vận dụng Hồn Phấn Hỗn Khí đi.
Phạm Linh Nhi đáp:
- Vâng.
Hồng Phấn Hỗn Khí theo lệnh Phạm Linh Nhi bắt đầu phóng ra, tạo thành mị lực cường đại. Trần Tuấn lấy Hồn Phấn Hỗn Khí giúp Phạm Linh Nhi luyện hóa nó.
Luyện hóa xong thì hắn đưa Nguyên Anh hồn này vào cơ thể của Phạm Linh Nhi. D chỉ Nguyên Anh hồn tạm thời không phải Tiên Thiên Anh hồn của Phạm Linh Nhi, thế nên thực lực của nàng đã giảm mà còn giảm sâu hơn, biến thành một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ bình thường.
Nhưng Trần Tuấn cũng không lứa Nguyên Anh hồn kia của nàng ra, vì khi lấy ra chắc chắn sẽ tổn thương Phạm Linh Nhi. Thế nên hắn tạm thời phong ấn vào trong cơ thể nàng, tạm thời ngăn chặn nguy cơ tiềm phát.
...
Ba ngày sau, Hắc Long vương cùng với những cường giả kia khi đã giải quyết xong vụ việc Nguyên Ngư bội thì quay về lãnh thổ của mình, còn Trần Tuấn thì cùng với Phạm Linh Nhi và Chí Tú quay về Bích Loan Tông báo nhiệm vụ.
Vô Ngọc Nhan khi thấy Chí Tú quay về thì vô cùng mừng rỡ, nàng ta không nhịn được mà ôm hắn vào lòng.
Nghe tin Vũ gia bị diệt thì sắc mặt của Vô Ngọc Nhan có chút khó coi. Mặc dù Vũ gia đã gây ra tội tầy trời với Bích Loan Tông nhưng Vũ gia là một trong những đại thế gia của Bích Loan Tông, thế nên một đại tộc như thế bị diệt có chút bất lợi với Bích Loan Tông.
Thế là Trần Tuấn lại phải ở thêm một thời gian nữa tại Bích Loan Tông để cùng với Vô Ngọc Nhan tìm cách giải quyết vấn đề của Vũ gia.
Mặc dù rất muốn về nhà nhưng Trần Tuấn vãn không thể nào về được nên hắn cay lắm.
Ngồi trong thư phòng, Trần Tuấn đang xem lại kịch bản mà Vô Ngọc Nhan đưa cho mình, kịch bản này là khi hắn gặp mặt với những người có quyền cao hơn Trong Bích Loan Tông bàn về Vũ gia thì đem nó ra mà diễn.
Đột nhiên một tiếng ken két của cửa vang lên, Phạm Linh Nhi đi vào hỏi:
- Sư phụ, sư phụ đang làm gì thế?
Trần Tuấn nghe thế thì đáp:
- Đang xm lại chút tài liệu ấy mà. Cái vụ Vũ gia phiền phức quá, ta muốn về Thiết Bạch Phong nhưng Vô đà chủ vẫn không cho ta về. Aizz, làm trưởng lão thật là phiền muộn mà.
Phạm Linh Nhi nghe thế thì giả bộ tinh nghịch nói:
- Sư phụ từ ngày về đến giờ sư phụ mệt nhiều rồi. Hay là cùng với Linh Nhi uống một chén đi.
Trần Tuấn nghe thế thì cười đáp:
- Ha ha, uống rượu cơ đấy. Linh Nhi có uống được hay không ấy?
- Đương nhiên là biết rồi.gia đình Linh Nhi hồi trước có kinh doanh cả rượu nữa mà sao Linh Nhi lại không biết uống được.
- Được, chúng ta đi. Lâu rồi ta chưa uống.
Thế là Trần Tuấn cùng vớ Phạm Linh Nhi bước đến Tửu lâu.t cứ như con cừu non ngây thơ, không biết mình đã rơi vào cái bẫy sẵn có của Phạm Linh Nhi.
Tuyết Tùng Mai Quế tửu, một trong những loại rượu đắt tiền nhất Bích Loan Tông, một vò như thế là hẳn mấy mấy chục viên Linh Thạch trung phẩm, Phạm Linh Nhi mua hẳn bốn vò ngon nhất của quán rồi cùng với Trần Tuấn lên lầu uống rượu.
Trần Tuấn đưa rượu lên định nhấp môi thì Phạm Linh Nhi ngăn cản, nàng nói:
- Sư phụ, chưa có đồ ăn lên đâu. Đừng vội, hay là chúng ta nói chuyện tí đi. Lâu rồi Linh Nhi chưa có thời gian ngồi lại cùng với sư phụ hàn uyên.
Trần Tuấn đặt ly rượu xuống nói:
- Được thôi...
Trong lúc Phạm Linh Nhi kể cho Trần Tuấn về những chuyện đã xảy ra ở tu chân giới trong vong mấy năm nay, thì nàng đã âm thầm sử dụng Nguyên Anh hồn của mình bỏ Chí Cương Xích Thố dược vào từng vò rượu.
Chí Cương Xích dược, siêu cấp thần dược đối với nam nhân nhưng vô tác dụng với nữ nhân. Một khi nam nhân nà uống nó vào sẽ trở thành một con thú vô nhân đạo, sẽ lên giường với bất kỳ ai ở trong tầm mắt. Đây cũng chính là loại thần dược mà Vô Ngọc Loan đưa cho Phạm Linh Nhi.
Khi đồ ăn được đưa đến rồi, Phạm Linh Nhi lo sợ do thân thể của Trần Tuấn quắ mức cường hãn thế nên dược lực không cách nào triển khai được thế nên nàng nói:
- Sư phụ, hô nay ta thi uống đi. Ai uống được nhiều hơn thì người đấy thắng.
Trần Tuấn tự tin nói:
- Được thôi, ta nói trước với Linh Nhi. Là từ trước đến giờ ta chưa thua ai bao giờ đâu.
Phạm Linh Nhi nở ra một khuôn mặt đầy nham hiểm nó:
- Nhưng hai ta không được sử dụng sức mạnh của mình. Chỉ được dùng tửu lượng chính thức mà so thôi được không?
- Được, ta sợ gì.
Hai người bắt đầu vừa ăn mồi vừa uống rượu.
Trần Tuấn uống rất cừ, ở trái đất hắn là một trong những tên co tửu lượng cao nhất trong đám bạn thân của mình, hắn hoàn toàn tự tin vào bản thân mình.
Phạm Linh Nhi cũng không kém cạnh, tửu lượng của nàng cũng rất khá, có thể cùng với Trần Tuấn so tài.
Trần Tuấn sau hén thứ ba đã bắt dầu thấy hơi sai sai. Sao Phạm Linh Nhi uống tới chén thứ năm ruồi mà sắc mặt của nàng vẫn không biến đổi một tí gì, mà bản thân mình lại cảm thấy chóng mặt đến như thế.
Chí Cuong Xích Thố dược không chỉ có cong dụng tráng dương mà còn có công dụng làm rượu nặng thêm gấp mấy lần! Thé nên Trần Tuấn thua kèo này cũng là lẽ đương nhiên.
Tới chén thứ tư, Trần Tuấn không thể nào chịu được nữa mà ngã gục xuống bàn. Khuôn mặt của hắn đỏ bừng bừng, người toàn bóc lên mùi rượu nồng nặc.
Trần Tuấn trong cơn say nó:
- Linh Nhi.....Ta..............thua...........đưa.........ta.......về........phòng.
Phạm Linh Nhi nghe thế thì ngay lập tức dễ thương đáp lại:
- Vâng~
Nàng dìu Trần Tuấn ra khỏi tửu lâu, dìu vào phòng của hắn ở quán trọ.
Phạm Linh Nhi thuận tay nắm lầy giày của hắn quăng xuống đất. Sau đó ngã gục lên người hắn.
Trần Tuấn món đẩy nàng ra, nhưng giờ hắn đã say lắm rồi, vô lực không thể làm gì chỉ có thể nói:
- Cám ơn Linh Nhi, Linh Nhi đi về phòng đi. Ta tự xử được.
Khuôn mặt Phạm Linh Nhi đỏ bừng, nàng giả vờ đang say nói:
- Linh Nhi.... Linh Nhi.....say quá. Linh Nhi muốn ngủ.
- Không được...................nam .......nữ.....thọ....thọ....bất.....tương......thân!
Phạm Linh Nhi thấy thời cơ chín mùi nên nàng giả vờ giận dỗi nói:
- Nam....nữ....gì cơ chứ.... Linh Nhi thực sự muốn làm chuyện nam nữ với sư phụ! Ở trung Hư Ma Địa Ảo trận đó, lần đầu tiên mà Linh Nhi cảm thấy sinh tử. Lần đầu tiên Linh Nhi cảm thấy có thể rời xa sư phụ bất kỳ lúc nào.
- Sư phụ, sư phụ có biết lúc đó Linh Nhi sợ hãi đến như thế nào không? Linh Nhi không sợ Linh Nhi sẽ chết mà Linh Nhi sợ rằng khi mình chết thì sẽ còn gặp lại được sư phụ nữa.
- Sư phụ. Người cũng đã hiểu nỗi lòng của Linh Nhi, Linh Nhi không thể nào sống thiếu người được. Nếu sao này sư phụ muốn từ mặt Linh Nhi cũng được, Linh Nhi sẽ chấp thuận, nhưng Linh Nhi, Linh Nhi ....rất rất yêu sư phụ, Linh Nhi chỉ muốn sư phụ làm nam nhân duy nhất của mình mà thôi!
Trần Tuấn nghe thế thì bất chợt có một cảm giác gì đó là lạ chảy dọc sống lưng mình. Trong cộc đời hắn chưa từng trải qua loại cảm xúc này.
Ở trái đất do quá chú tâm vào tiền đồ của mình nên Trần Tuấn chỉ cá dầu vào học, làm việc mà thôi, hắn chưa từng nghĩ đễn chuyện mình sẽ yêu, hay kết hôn gì cả, nên khi nghe Phạm Linh Nhi nói những lời thật lòng này hắn thực sự rất cảm động.
Trần Tuấn nói:
- Linh Nhi....lời nàng nói là thật chứ (Đoạn này không phải ta viết sai mà là đấng thực sự đã động lòng)
Phạm Linh Nhi gật đầu nói:
- Toàn bộ lời nói này của Linh Nhi đều là thật lòng.
Lúc này dược lực của của Chí Cương Xích Thố bắt đầu bộc phát. Trần Tuấn cảm thấy trong người nóng rang lên, đầu óc thì quay cuồng, Phạm Linh Nhi tước mặt hắn tuy không sử dụng Hồng PHấn Hỗn Khí nhưng lại có một hấp lực cực kỳ kinh khủng.
Hắn không thể nào kìm nỗi mà đè nàng xuống giường. Dương vật của hắn cũng dựng đứng lên đầy mạnh mẽ.
Trần Tuấn gầm nhẹ:
- Linh Nhi.....
Phạm Linh Nhi thấy thế mỉm cười nói:
- Sư phụ thật sự chấp nhận Linh Nhi sao? Để Linh Nhi giúp sư phu giải tỏa.
Nàng đặt tay lên dây quần hắn, kéo xuống để lộ ra nội khố. Cởi nội khố một cái trụ to lớn bỗng hiện ra.
Dương vật to cứng của hắn dài hơn một gang, mạch máu thì nổi lên đầy mạnh mẽ, phần đầu thì đỏ chót tựa như quả gất.
Nhìn thấy cái dương vật to lớn này, khuôn mặt của Phạm Linh Nhi đỏ lên. Đây là lần đầu tiên nàng thấy dương vật thực sự, trong sách chỉ vẽ nó chỉ có một kích cỡ vừa phải mà thôi, chứ không hề to như thế này
Nhìn thấy nó, Phạm Linh Nhi quên sạch toàn bộ những gì mình định làm với Trần Tuấn.
Nàng nuốt nước bọt một cái ược, dâm thủy từ âm đạo của nàng rỉ ra làm ướt nội khố bên trong.
Phạm Linh Nhi nhè nhẹ chầm chậm đưa dương vật của Trần Tuấn vào bên miệng của mình.
Những tiếng chùm chụt vang lên khe khẽ. Cái lưỡi ẩm ướt của nang quất quanh dương vật nóng hỏi của Trần Tuấn, khiến cho từng luồng điện chạy khắp người hắn, tạ nên một cảm sung sướng đết tộ cùng.
Linh Nhi tăng tăng tốc, nàng ngày càng gia tăng tốc độ của mình. Nhưng điều điều đấy vẫn chưa đủ với Trần Tuấn, hắn nắm lấy đầu của nàng thúc mạnh vào.
Dương vật của hắn mạnh mẽ tiếng vào sâu bên cuống họng của Phạm Linh Nhi.
Trần Tuấn liền tục nhất hông, tiếng bạch bạch vang lên (Đúng không nhở? Tiếng bạch bạch là do hai hòn vọng phu mà nhở)
Trần Tuấn không thể nào nhịn được mà hô lên:
- Linh Nhi, ta ra!
Bạch lộ đặc quánh bắn thẳng vào trong miệng của Phạm Linh Nhi, nó nhiều đến mức khiến cho nàng chút đã không thể nào thở nổi.
Trần Tuấn rút dương vật của mình ra khỏi miệng của Phạm Linh Nhi. Khuôn mặt của nàng giờ đã trở thành một đống nhầy nhụa, khắp nơi đều là tinh dịch của hắn.
Phạm Linh Nhi từ từ gỡ từng mảng tinh dịch của mình ra khởi mặt rồi cho vào miệng. Nàng trước mặt Trần Tuấn mà nuốt xuống toàn bộ bạch lộ hắn.
Nuốt xong, khuôn mặt của Phạm Linh Nhi dâm đãng đến lạ thường, ánh mắt của nàng ánh lên đầy vẽ dục vọng, cả cơ thể cnangf dường như ctj mùi hương gì đó mà ngửi thôi cũng đã khiến nhân kích thích nói:
- Bạch lộ của chàng....ngon quá!
Khuôn cảnh dâm duc này khiến Trần Tuấn không thể nào nhịn được nữa. Hắn trực tiếp dè Phạm Linh Nhi, bàn tay của nhứ luồn vào sâu nội khố màu đen của nàng.
Nhắm thẳng đến âm đạo, Trần Tuấn đưa hai ngón tay của mình vào sâu bên trong Phạm Linh Nhi, rồi bắt đầu quấy rầy cái nơi sả ướt của nàng.
Cảm giác sung sướng khiến nàng không khỏi sung sướng rên:
- Sâu bên trong một chút....đúng rồi....chỗ đó. A! Đừng mạnh như vậy. Sư....phụ, Linh Nhi không chiu được.
Dâm thủy như con đập bị vỡ, ào ào bắn ra đến tận hai gang ty làm ướt cả y phục của Trần Tuấn.
Trần Tuấn trong cơ mê nói:
- Linh Nhi, nàng ướt quá.
Phạm Linh Nhi nghe thế thì đỏ mặt nói:
- Tại sư phụ hết đấy.
Cỡ chiếc váy hắc huyền (đen tím) của nàng xuống, để lộ ra một vùng đất tuyệt đẹp. Âm đạo của nàng mềm mại tựa như lụa đào, trắng hồng như trái cây mới chín, đang chảy nước, hai đùi thì phì phiêu màu mỡ, đôi chân thì dài đẹp tựa như bạch ngọc.
Phạm Linh Nhi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nữa, ảng quay qua bên tái không muốn cho Trần Tuấn thấy được cái vẻ xấu hổ của mình. Nàng không muốn, nhưng hắn lại muốn, hắn chầm chầm vươn tay xoay khuôn mặt đỏ bừng bửng của nàng lại, tận hưởng vẻ đẹp của tuyệt thế mỹ nhân ở tu chân giới.
Yêu thì yêu nữ, nhưng đứng trước cái cảnh này cũng phải ngại ngùng mà thôi.
Phạm Linh Nhi nhè nhẹ nói:
- Nghe nói lần đầu đau lắm...sư phụ có thể nhẹ nhàng với Linh Nhi được không?
Trần Tuấn nghe thế thì dục hỏa trong người càng phát tác nặng hơn. Hắn đè dương vật của mình sát bên âm đạo của nàng mạnh mẽ thúc vào, trinh tiết từ trong âm đạo của Phạm Linh Nhi chảy ra, nhỏ giọt xuống giường.
Một cảm giác sung sướng chảy dọc khắp người của hắn. Bên trong Phạm Linh thực sự rất chật chọi, rất ấm áp, rất ẩm ướt!
Phạm Linh Nhi tuy rất đau nhưng nàng cảm thấy rất bụi, Trần Tuấn là người đầu tiên của nàng, nàng cũn là người đầu tiên của hắn. Cảm giác hiện giờ thực sự rất kích thích.
Từng tiếng bạch bạch bạch vang lên khắp căn phòng, nhưng nó không đều đều mà là mạnh mẽ, to lớn. Trần Tuấn vừa thúc vào trong người Phạm Linh Nhi, vừa dùng tay xoa nắng bộ ngực to lớn mềm mại lúc nào cũng câu dẫn hắn.
Miệng hắn cắn nhẹ vào nhũ hoa của nàng, hông của hắn thúc vào sâu vào dấu bên trong nàng, tay hắn thì liên tục xoa bóp mông nàng. Từng hành động ủa hắn đều mang theo kích thích mãnh liệt, khiến cho cơn đau từ việc phá thân nhanh chóng biến mất, chỉ để lại một cảm giác sung sướng đến tột cùng.
Phạm Linh Nhi rên:
- A! Chầm chậm thôi, thiếp....thiếp....thiếp vẫn còn A! Ở đây mà.
Hai thành âm đạo của Phạm Linh Nhi siết chặt lấy dương vật của hắn nên mỗi lần Trần Tuấn thúc vào đều là chạm đến tột cùng của sự sung sướng.
- A! Mạnh quá A! Âm...âm....A!...đạo của thiếp in hình tiểu kê kê ủa càng rồi.
Dâm thủy của Phạm Linh Nhi lần nữa bắn ra, tung tóe làm ướt hết một nơi. Bên trong của nàng như thế mà càng siết chặt. Trần Tuấn không thể nào nhịn được cỗ kích tình này, hắn ngay lập tức bắn ra tinh dịch của mình.
- Linh Nhi, ta ra!
Tinh dịch ấm nóng của hắn bắn thẳng vào tử cung của Phạm Linh Nhi, lấp đầy bên trong nàng.
Phạm Linh Nhi sung sướng, hạnh phúc mỉm cười nói:
- Linh Nhi, Linh Nhi đã được sư phụ lấp đầy rồi. Linh Nhi chính là đạo lữ của sư phụ. Linh Nhi, Linh Nhi vuiq úa. Từ nay về sau Linh Nhi sẽ là đạo lữ của người.
- Sư phụ... Dừng phản bội Linh Nhi được không? Linh Nhi sẽ để sau phụ giải tỏa bất kỳ khi nào khi nào sư phụ muốn, miễn là sư phụ đừng có người nào khác ngoài Linh Nhi là
Trần Tuấn không hề quan tâm đến những lời này, trong đầu hắn bây giờ chỉ có là làm tiếp mà thôi.
Hắn xoay người nàng lại để lộ ra cặp mông trắng ngần, mịn màng màu mỡ. Lại đặt dương vật vào miệng âm đạo của nàng, Trần Tuấn húc mạnh vào sâu bên trong.
Cảm giá siết chặt như lúc này hiện giờ đã giảm nhưng cái cảm giác sung sướng vẫn không hề giảm đi một tí nào mà còn tăng lên cực kỳ mạnh mẽ. Phạm Linh Nhi bây giờ đã không còn đau đớn nữa, nàng hiện tại đã có thể sử dụng những kỹ năng mà mình đã luyện tập từ lâu để phục vụ hắn.
Âm đạo của nàng như có linh trí, nó liên tục di chuyển nhè nhẹ kích thích dương vật của hắn, kỹ năng nhàu thượng thừa đến mức Trần Tuấn bây giờ không còn nghĩ về một cái gì khác ngoài Phạm Linh Nhi nữa.
Nàng ôm lấy đầu hắn, nhè nhẹ đặt môi mình lên mặt hắn hôn một cái thắm thiết. Hai chiếc lưỡi quấn vào nhau trại nên một cảm giác kích thích vô cùng mãnh liệt.
Phạm Linh Nhi khó khắn nói:
- Nụ hôn đầu của sư phụ là của Linh Nhi!
Hai người cứ như thế mà liên tục quần chiến hơn mười trận liền.
...
Trần Tuấn từ từ mở mắt ra, đầu hắn hiện giờ vân còn đau lắm. Hứ thề là từ nay hắn không dám uống rượu nữa, rượu đáng sợ quá.
Bàn tay của hắn bỗng dưng bóp được một thứ gì đó vừa mềm vừa to. Cảm thấy thú vị, Trần Tuấn lại bóp thêm mây cái cho đến khi một giọng nói như đang mơ ngủ vang lên:
- Sư phụ, đừng bóp nhẹ nhàng như thế, mạnh lên nào.
Trần Tuấn nhìn lại, bên cạnh hắn là Phạm Linh Nhi, hiện giờ cả hai người đều không mặc quần áo.
Trần Tuấn hốt hoảng kêu lên;
- Cái quái gì thế này?!
*(Ta là ta theo phong cách của Hi Du Hoa Tùng khá là đặt nặng cốt truyện, mấy cảnh sắc còn hiếm hơn cả vàng)