Chương 30: Vũ Gia (Kết Thúc) Thánh Nhân

Trước câu hỏi của Trần Tuấn, ngọc bội chỉ âm trầm đáp lại:

- Sư phụ người đừng đến đây, hắn mạnh lắm…

Trần Tuấn nghe thế thì rất sốt ruột, rốt cuộc Phạm Linh Nhi đã gặp phải đối thủ gì? Hồ Hào Tiên là Địa Tiên duy nhất ở đại trân này, nếu hắn đang ở đây thì rốt cuộc ai có đủ khả năng khống chế nàng ta cơ chứ?

Trần Tuấn hỏi:

- Đừng cố gắng quá, mau nói cho ta tọa độ ta liền đến cứu Linh Nhi.

Lúc này Phạm Linh Nhi đấy nghe được tiếng nói đầy lo lắng của hắn, khuôn mặt chảy đầy mồ hôi của nàng nặng lên một nụ cười hạnh phúc, nàng nói:

- Sư phụ… tất cả những việc làm của sư phụ Linh Nhi đều biết hết. Người sợ Linh Nhi đến như vậy hay sao? Vậy thôi, nếu Linh Nhi đã để sư phụ phiền lòng như thế thì Linh Nhi cũng không cần sống nữa…

- Linh Nhi đừng nói điều gì ngu ngốc! Ta kỳ thực không hề ghét bỏ Linh Nhi một chút nào! Mau lên, nói cho ta biết tọa độ của Linh Nhi!

Trần Tuấn lúc này bắt đầu hơi hoảng rồi, bình thường thì dù Phạm Linh Nhi có chết hắn cũng chỉ ngậm ngừ tỏ vẻ tiếc thương mà thôi, dù sao ở đây cũng là Tu Chân Giới, người chết sẽ nhập vào lục đạo luân hồi, chờ ngày trùng sinh vào một thân thể mới. Nhưng từ khi Tình tơ của Phạm Linh Nhi quấn lấy quanh người, thì tâm tình cảu Trần Tuấn đối với Phạm Linh Nhi đã khác hẳn, hắn thực sự quan tâm đến an nguy của nàng! (Tình tơ hơi bị bá)

Phạm Linh Nhi nghe thế khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc truyền âm qua ngọc bội nói:

- Sư phụ nói như thế làm Linh Nhi thấy hạnh phúc lắm đấy. Tọa độ là *

Nghe thấy toàn độ Trần Tuấn liền xử ra Vũ Động Càn Khôn độn mở ra không gian bỏ túi chạy thẳng đến chỗ Phạm Linh Nhi với tốc độ nhanh nhất!

Hắc Trần Tuấn thấy nàng truyền âm như thế thì tuyệt đối không hề ngăn cản mà chỉ thắc mắc hỏi nàng:

- Rốt cuộc thứ gì khiến nhàn ngươi cố chấp truyền tin cho hắn thế hả? Bây giờ đến cả tuổi thọ của ngươi cũng chỉ còn có chưa đến năm ngày nữa, có khi hắn đến ngươi chẳng còn lại một chút hồn phách nào đâu.

Phạm Linh Nhi trong hình dạng của một cụ bà tám mươi tuổi, da dẻ nhăn nheo, tóc trắng bạc đáp:

- Ha…ha… Nếu chàng ấy cứu được ta thì tốt…. Không….cứu….được….thì…cũng….chẳng…sao….Tâm nguyên của ta chỉ là…..được gặp chàng ấy mà thôi.

Hắc Trần Tuấn nhìn thấy Phạm Linh Nhi như thế thì nói:

- Nữ nhân khi si tình đúng thật là cái gì cũng dám trả giá mà.

Không gian đen kịt bắt đầu vặn vẹo mở ra một hư động, từ hư động đó bước ra một nam nhân mặc một bọ y phục trắng bạch, đầu tóc bạch trắng, khuôn mặt tinh khôi tiêu soái. Trần Tuấn đã đến!

Thấy được Phạm Linh Nhi già cõi như thế hắn không khỏi sót thương, lại càng giận dữ hơn khi có một tên mặc mài gì uống y hệt mình chỉ khác cái là không có mái tóc dài suông mượt trắng bạc như mình. Ta đẹp thế là Ms ao có một bản sao hàng lỗi thế này, chí ít cũng phải mặc giống bộ đồ chứ, sao lại toàn đen thế này, đen từ đầu đến chân, đen từ tiền đồ cho đến tâm hồn, cái quái gì cũng đen xì xì.

Hắc Trần Tuấn khi gặp Trần Tuấn thòi đã cảm nhận được uy áp cực khà khủng bố toả ra từ hắn, bây giờ kể cả khi hắc Trần Tuấn khôi phục lại bản thân mình thì Trần Tuấn cũng có thể dễ dàng dùng một chiêu đánh chết hắn!

Hắc Trần Tuấn gặp phải cao thủ liền cúi người hành lễ nói:

- Hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm thôi.

- Hiểu lầm con mẹ nhà ngươi ấy chứ hiểu lầm. Lĩnh một quyền của ta!

Một quyền của Trần Tuấn điên cuồng bằng thẳng tới hắc Trần Tuấn, lực đạo mạnh mẽ chẳng cần đến thiên địa chi khí mà cũng có thể tạo nên hư ảnh đài quyền pháp đánh thẳng về phiếm hắc Trần Tuấn. Hắc Trần Tuấn đưa tay lên đón đỡ, hắn tự tin rằng bây giờ mình chỉ là hư ma, căn bản không có thực thể hay tinh thần, Trần Tuấn không tài nào có thể đã thương được mình. Thế nhưng một quyền đánh xuống, đem hắn ta đánh đến trọng thương vỡ nát tay chân.

Hắc Trần Tuấn kêu lên đầy đau đớn:

- Không thể nào, ta là hư ma, làm sao có thể bị thương được.

Trần Tuấn chả quân tâm gì nói:

- Ai nói ta đánh ngươi, ta đánh cái trận của nhà ngươi mà.

Mở nắm tay của mình ra, có vô số pháp trận li ti đang bay lơ lửng trong tay Trần Tuấn, những tiểu pháp trận này đóng vai trò như công cụ để hắn pháp Địa Ảo trận. Khi đấm ra một quyền này, Trần Tuấn mơ hồn cảm nhận được một cỗ sớm mạnh vô cùng to lớn, nó to lên đến nỗi đã vượt qua Tổ Tiên cường giả ngũ trọng, bước tới tu vi Tiên Thiên Thánh nhân, Tổ Tiên cửu trọng!

Trần Tuấn nghi ngờ cái ngọc bội àm Hồ hào Tiên phóng ra chính là thức mang theo khí tức của cường đại như thế này, chỉ tiếc là sau khi dùng để lập ra Hư Ảnh Đại Ảo trận này thì gần như miếng ngọc bội đó đã mất hết gần hết năng lượng của mình, khí tức lưu lại đã bị tổn hại đến chính thành.

Khí tức của Thiên Tiên Thánh Nhân, thánh nhân của thiên giới chả trách trận pháp này lại cường đại đến như thế!

Trần Tuấn không quan tâm đến hắc Trần Tuấn nữa mà liền chạy đến bên Phạm Linh Nhi.

Phạm Linh Nhi thấy hắn thì mỉm cười đầy hạnh phúc nói:

- Sư phụ? Thật sự là sư phụ sao? Có phải ta đang mơ hay không? Ta lại so thể gặp được sư phụ lúc này?

Phạm Linh Nhi đúng là yêu nữ ngàn năm chuyển thế mà, nàng biết cách làm sao để nói mà trúng được lòng trắc ẩn của người khác.

Trần Tuấn nghe thấy nàng nói như thế, thân hình già nua nhu thế thì không khỏi khiến con tim nhứ đau nhói. Nàng yêu hắn sâu đậm đến cỡ nào cơ chứ? Lúc nay là lúc nào rồi mà còn nói như câu như thế, nàng thực sự khiến hắn rất đau lòng.

Trần Tuấn trần cần xoa lên mái tóc bạch phơ của nàng nói:

- Linh Nhi, có ta ở đây Linh Nhi không chết được đâu.

Trần Tuấn dận dụng thần tong pháp lực của mình để điểm cho Phạm Linh Nhi một chút tuổi thọ, biến nàng lại trở thành một mỹ nữ yêu kiều như hôm trước.

Một hơi ẩm từ ngón tay của Trần Tuấn điểm vào mi tâm (ở giữa trán đấy) của nàng. Pháp lực rõ ràng đã tác động vào cơ thể của Phạm Linh Nhi rồi nhưng không hè khiến nàng trẻ lại, chỉ khiến nàng bảo hô chút sức lực mà thôi.

Trần Tuấn thấy thế liền nhíu mài, hắn rõ ràng đã làm tăng thêm thọ nguyên cho nàng rồi tại sao Phạm Linh Nhi vẫn như cũ, không có cách nào trẻ hóa lại?

Hắn liền sử dụng thần thông của mình, bước vào trong tâm cảnh càu Phạm Linh Nhi. Trần Tuấn sửng sốt, linh căn của nàng mười phần chỉ còn lại hai, thương tổn cực kỳ nặng nề, bây giờ có tăng thêm thọ nguyên nữa cũng chỉ là vô dụng mà thôi.

Hắc Trần Tuấn thấy Trần Tuấn ngu ngốc như thế thì cười nói:

- Ha ha, con ả đó chắc chắn chết rồi, ngươi không cần phí công chi nữa.

Trần Tuấn nghe thế thì lạnh lùng nói:

- Ta có cách! Đại Đạo! Vô Thực Hào Quang!

Vô Thực Hào Quang hiện lên, chấn áp đi toàn bộ Hư Ma Địa Ảo trận. Trần Tuấn khua tay mọt cái, Vô Thực Hao Quang ngưng ra Vô Thực Bá Kiếm.

Cầm kiếm Trần Tuấn, trảm xuống một trảm. Một tiếng đùng đoàn vang lên, lôi kiếp, phong kiếp, hỏa kiếp, thủy kiếp, sơn kiếp theo một trảm này của hắn cùng lúc khua động. Mặt đất run lên, thủy bộ đổ xuống, hỏa vân nổi lên cuồng cuộng, cuồng phong gào thét phóng tới, lôi kiếp khủng bổ lan đánh!

Toàn bộ Hư Ma Địa Ảo trận lợi dụng hực lực của một Tiên Thiên Thánh Nhân thế mà bị một kiếm này của Trần Tuấn, nhẹ nhàng chấn đến rung chuyển.

Hắc Trần Tuấn thấy vậy liền kinh hãi nói:

- Ngươi biết ngươi đang làm gì không hả, ngươi mà phá trận này không những ả ta thì kể cả ngươi cũng bị chôn sống đây!

Trần Tuấn lạnh lùng đáp:

- Ngươi chỉ là một cái tà niệm, làm gì có quyền lên tiếng.

Nói rồi hắn nhẹ nhàng vận lực, chấn nát cái Hư Ma Địa Ảo trận này.

...

Ở bên ngoài Hắc Long vương, Thiên Vân Hồ, Điêu Loan, Thanh Xà, Hắc Tâm Hoa,... Cùng mấy vị cường giả tổ tiên đứng bên ngoài tìm cách phá giả trận pháp. Tuy bọn họ đều là cường giả một phương, có người còn đạt thành tựu rất cao về bày trận nhưng chung quy không thể nào phá được trận này.

Đột nhiên cái màng không gian đen bao phủ trận pháp run lên từng hồi. Hắc Long vương thấy biến liền quát to:

- Tất cả một người lập hộ trận, trấn lại dư chấn của bạo trận.

Ngay lập tức mười mấy vị tổ tiên cường giả ấy đứng vây khắp Hư Ma Địa Ảo trận, tạo thành một vòng tròn. Mỗi người kết thành một ấn quyết khác nhau, từ những ấn quyết đó hiện lên một bức tường màu vàng kim trong suốt.

Những bức tường màu vàng kim trong suốt ấy đan lại tạo thành một căn phòng hình lục giác bao quanh một dặm Hư Ma Địa Ảo trận. Một tiếng đoàn, ầm vang trời nổ lên, cả không gian đen ấy vỡ tan thành tường mãnh trôi nỗi trong bước tường trận pháp.

Sau đấy một thân ảnh người nhè nhẹ bay ra, trên tay phải hắn đang ôm một nữ nhân, trái hắn đang kéo lê thân ảnh của một nam hán tử (Ý là mấy ông siêu cấp cơ bắp ấy)

Điêu Loan dùng đứng bên ngoài tới tận một dặm nhưng hắn cảm nhận cực kỳ rõ ràng uy áp ủa Trần Tuấn tỏa ra, đúng hư lời Hác Long vương nói, tên này so cùng vớ chủ nhân bọn hắn còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần!

Tiên Hạc thây Trần Tuấn thì ngay lập tức từ trong bụi cây lao lên, nhứ từ khi Trần Tuấn bước vào Vũ thành đã cảm thấy điều đáng ngờ nên đã ở bên ngoài thế nên Tiên Hạc may mắn đã thoát được một kiếp nạn này.

Tiên Hạc trong nhân dạng thanh niên hét lê đầy phấn khích:

- Chủ nhân, ta ở đây!

Nhưng Trần Tuấn đang ảo bên trong kết giới nên tựa hồ không thể nghe được hắn ta nói gì. Chuyện quan trọng đối với hắn bây giờ mà nói đó chính là làm sao để dành lại toàn bộ linh căn và thọ nguyên của Phạm Linh Nhi.

Trần Tuấn đưa một ngón tay lên. Một cỗ hấp lực từ trên đầu ngón tay của hắn tỏa ra xung quanh khiến cho vô số mãnh không gian nứt toát ra bắt đầu ngưng tụ lại thành khối không gian lớn.

Trần Tuấn nói:

- Thu lại cho ta!

Hắn giơ lòng bàn tay mình ra nắm lại. Tất cả một khối không gian đen khổng lồ đó cứ như thế mà thu vào tay hắn hóa thành một viên đan màu đen tuyền.

Trần Tuấn lấy viên đan màu đen tuyền đưa đến trước đôi môi trái tim, đỏ mộng xinh đẹp của Phạm Linh Nhi, ân cần nói:

- Linh Nhi mở miệng ra nào (Thề là đoạn này ta cảm thấy nó ngôn mà ngôn y hệt cái cách mà ta chưa có lão bà vậy)

Phạm Linh Nhi bây giờ như cây lá héo ứa, tưởng chường như có thể rụng bất kỳ lúc nào. Thế nên những nỗi niềm hạn phúc này bây giờ của nàng chỉ có thể giấu vào trong lòng, không thể nào thể hiện ra bên ngoài được.

Phạm Linh Nhi nhè nhẹ mở miệng ra để Trần Tuấn đút viên đan ấy vào trong. Ngay khi viên đan ấy đi vào trong cơ thể của nàng thì da dẻ của Phạm Linh Nhi bắt đầu săn lại, khuôn mặt tuyệt mỹ lại hiện lên, thân hình yêu kiều lại hồi xuân trở về.

Phạm Linh Nhi ngay khi được phục hồi lại toàn bộ linh căn, thọ nguyên, tu vi của mình thì không thể nào kìm chế lại sự hạnh phúc bên trong mà ôm chầm lấy Trần Tuấn, khóc nói:

- Linh Nhi thực sụ sống? Sư phụ có phải ta đang ở âm phủ hay không?

Nỗi lo trong lòng hắn giờ đã được trút bỏ, Trần Tuấn, hắn sau lân này không bài xích Phạm Linh Nhi nữa mà ôm chầm nàng vào lòng.

Qua sự kiện Vũ gia này, cuốn sách của Vô Ngọc Nhan đưa cho Phạm Linh Nhi mới thực sự phát huy hoàn toàn công dụng của nó, từ Trần Tuấn đã nảy ra một tia Tình tơ từ phía hắn gắn lên ngón tay của Phạm Linh Nhi, từ trước tới giờ toàn là nàng gắn lên hắn chứ hắn chưa hề có một tia tình cảm nào đối với nàng cả, nhưng tất cả sẽ thay đổi kể từ giờ phút này.

Con người, nhất là nam nhân thường hối tiếc khi mất đi thứ gì đó, khi bọn họ có lại thứ đó thì sẽ cực kỳ xem trọng, trích triết lý tán trai của Bích Loan Tông .

Trần Tuấn ân cần xoa đầu nàng nói:

- Không, Linh Nhi còn sống... (Không biết viết gì ở cảnh này nữa, ta là dân tu tiên vô tình)

Nghe thế Phạm Linh Nhi siết chặt hắn khóc thật lớn, đây là một trong những bước quan trọng bậc nhất cách đánh mất này, nàng phải khiến cho Trần Tuấn cảm thấy mình thật may mắn khi có lại nàng.

Phạm Linh Nhi cứ như thế mà chếm tiện nghi của Trần Tuấn, lợi dụng lúc hắn yếu lòng mà sàm đỡ tấm lưng cứng rắn của hắn, tận hưởng mùi hương nam tính tỏa ra từ tóc, da của hắn.

Hơn nửa canh giờ sau, Phạm Linh Nhi cuối cùng cũng đã chiếm hết được tiện nghi của Trần Tuấn, nên bỏ hắn ra. Tất cả những vị Tổ Tiên cường giả phía trên cũng đồng loạt giải pháp trận.

Khi giải Hộ trận thì Trần Tuấn ngay lập tức cảm thấy được sự uy áp đến từ những người này, nhưng nó vẫn còn thua kém quá xa so với dệ nhất sâu kiến Trần Tuấn.

Hắn từ sự kiện của Vũ gia nên hắn cực kỳ đề phòng, nhất là khi Phạm Linh Nhi vẫn còn đang thụ thương chưa hồi phục hoàn toàn.

Trần Tuấn ngay lập tức phóng ra uy áp thực sự của mình để cảnh báo bọn chúng. Uy áp khủng bố trấn áp toàn bộ một mảnh không gian năm dặm, khiến người khác muốn thở cũng phải khó.

Điêu Loan, Thiên Vân Hồ tựa hồ như không một chút phản kháng, cứ như thế mà bị uy áp của Trần Tuấn chấn đến tim đập chân run. Trong đám người yêu nhân Tổ Tiên đó chỉ duy nhất có một minh Hắc Long vương đứng ra mà thôi.

Hắc Long vương vội hét lớn:

- Thượng tiên xin dừng tay, tất cả đều là đồng minh. Không có ai có ý đồ hại hai người sư đồ của ngài cả!

Trần Tuấn nghe thế thì liền cảm thấy rất quen thuộc, âm giọng trầm này, cái cách gọi thượng tiên này có phần giống với lão Long ở Đại Hải.

Trần Tuấn hỏi lại:

- Ngươi là lão Long?!

Hắc Long vương cười đáp:

- Ha ha, đúng là ta!

Trần Tuấn thấy phụ thân của đồ đệ của mình liền ngay lập tức giải up áp khiến cho bọn người Điêu Loan dễ thở hơn một chút.

Trần Tuấn kinh ngạc hỏi Hắc Long vương:

- Ngươi làm sao mà có biến hóa to lớn đến như vậy. Lần cuối ta gặp ngươi, ngươi chỉ là một con Cự Long với tu vi Đại Thừa hậu kỳ thôi mà, tại sao bây giờ ngươi lại là Tổ Tiên Tam Trọng? Đến cả ngoại hình của nhà ngươi cũng thay đổi, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

Hắc Long nghe câu hỏi của Trần Tuấn thì bay xuống đến trước mặt hắn nói:

- Chuyện này kể ra thực sự rất dài. Để cho thượng tiên bà bà của thượng tiên dưỡng thương đi rồi chúng ta cùng nhau bàn chuyện.

Trần Tuấn nghe thế thì khó chịu nói:

- Thượng tiên bà bà? Linh Nhi chỉ đơn thuần giống với con gái của ngươi mà thôi.

Hắc Long vương nghe thế thì kinh ngạc nói:

- Không phải lão bà của thượng tiên sao?! Aizz, đáng tiếc, đáng tiếc, hai người xứng đôi như thế mà không kết thành đạo lữ.

Phạm Linh Nhi tuy bị thụ thương rất nặng, mới được cứu từ tử môn quan về, cơ thể còn rất mệt mỏi nhưng khi nghe hai câu này của Hắc Long vương thì nàng dường như có một một cỗ năng lượng nào đó truyền vào, khiến nàng phấn chấn hẳn ra.

Phạm Linh Nhi tự nói với bản thân mình:

- Chúng ta đúng là có tướng phu thê mà.

- Thiếp biết chàng cũng không nỡ nói ra câu tàn nhẫn đó đâu. Nhưng mà tại vì thiếp yêu yêu yêu chàng rất nhiều thế nên thiếp sẽ bỏ qua cho chàng lần này.

- Sau này chúng ta sẽ sinh ra bao nhiêu đứa con đây. Một trai một gái là tốt nhất, à không, hai trai! Nếu để thiếp sinh ra con gái thì khi nó lớn lên nó sẽ bám dính đến chàng mất, không được.

(Thề là sự kiện Vũ gia này ta chỉ định biến nó ba chương là cùng. Thế nhưng dòng đời đưa đẩy khiến nó trở thành một trong những sự kiện tốn nhiều công sức gõ nhất của ta, tất cả khi bắt đầu sự kiện Vũ gia này đều tốn của ta hơn hai ngày để viết a)