Long vương bay đến Vũ thành chỉ thấy đúng trên đó đã có tám người không kể cả hắn.
Một người trung niên mặc huyết sắc bào, khuôn mặt thập phần lãnh khốc nhìn Long vương nói:
- Ngươi đến trễ!
Long vương lúc này lắc người hoá thành một thiếu niên tuổi đôi mươi, tóc đen, mắt ưng mặc hoàng bào màu đen, khí tức trên người của hắn bỗng biến hoá trở nên khác thường, không còn mang dư vị của một loã già gần đất xa trời nữa mà là một chiến tướng đầu đội trời chân đạp đất.
Long vương trong hình dạng toàn thịnh của mình gật đầu nói:
- Xin lỗi ta đến trễ, đại trận kia sao rồi?
Trung niên kia lắc đầu nói:
- Không được, phá không được.
Long vương nghe thế thì kinh ngạc nói:
- Chín cường giả tổ tiên cảnh như các ngươi cũng không phá được?! Đây là đạo lý gì?
Trung niên kia đáp:
- Đây la trận pháp cộng hưởng với sức mạnh của chủ nhân, ngươi tưởng có thể dễ dàng phá được như mấy trận bình thường? Với lại trận này chỉ có thể phá được từ bên trong, bên ngoai vô lực giúp đỡ.
Long vương không tin triệu ra vũ khí mệnh bảo của mình, một thanh đao dài hơn thước, trên sóng đao có một con rồng đang uống lượn mang tên Thiên Long Đao.
Long vương nắm chặt Thiên Long Đao vận lực chém ra một đòn huỷ diệt về phía trận pháp.
Chỉ nghe thấy một tiếng ầm, trận pháp màu đen ấy không hề rung chuyển một chút nào.
Long vương lúc này mới tin lời nam trung niên kia, hắn nói:
- Quả là không phá được. Điêu Loan ngươi thử rồi à?
Người trung niên mang tên Điêu Loan ấy gật đầu nói:
- Toàn bộ bọn ta đều dả thử, hoàn toàn không thể làm lay chuyển được nó.
Lúc này một thiểu niên ra tóc trắng có mười hai cái đuôi phía sau bước ra khỏi giữa đám người cường giả Tổ Tiên kia. Hắn là Thiên Vân Hồ, một trong những cường giả Tổ Tiên phụ vụ vị chủ nhân bí ẩn kia.
Thiên Vân Hồ cúi đầu nhận tội nói:
- Là do ta sơ suất, để cho tiểu nữ ở nhà thừa dịp lấy được. Ta xin chấp nhận sự trùng phạt của mọi người.
Hắc Long vương nghe thế thì vỗ vai của Thiên Vân Hồ nói:
- Lão Hồ ngươi dừng làm như thế. Chuyện ngươi làm mất Nguyên Ngư bội không ai là muốn nó xảy ra cả, ngươi cũng đừng tự trách mình nữa.
Thấy được nét mặt tràn đầy tự tin của Hắc Long vương Điêu Loan không khỏi thắc mắc hỏi:
- Hắc Long, người thấy một huyết tế trận cộng hưởng với Nguyên Ngư bội của chủ nhân không lo lắng hay sao?
Hắc Long vương cười lớn nói:
- Không, vì ta biết trong trận này có một vị siêu cấp tôn giả. Dựa vào sức mạnh có thể cùng chủ nhân chúng ta không sai biệt là mấy!
Thiên Vân hồ cùng Điêu Loan nghe thế thì liền chấn kinh hỏi lại:
- Cường giả thánh nhân?! Tại sao Thiên Đạo Thánh Nhân lại ở một nơi xa xôi hẻo lánh này, bọn họ đáng lý ra đang phải ngồi ở Hỗn Độn Giới chứ?
Hắc Long vương đáp:
- Ta kỳ thực cũng không rõ chuyện này là như thế nào nhưng ta biết được sức mạnh với người trong trận hoàn toàn có thể cùng với chủ nhân so sánh…
- Ngưu bức!
…
Trong không gian đen khích Trần Tuấn bắt đầu dò xét xung quan. Hắn hoán toàn không cảm nhận được một chút khí tức nào của Phạm Linh Nhi hay Chí Tú cả, không gian này dường như chỉ có một mình hắn mà thôi.
Trần Tuấn chuẩn bị mở ra đại thần thức của bản thân mình để dò xét toàn bộ phạm vi không gian này, thế nhưng khi thần thức của hắn mới vừa xuất ra thì không gian bắt đầu vang lên những tiếng vỡ răng rắc đến chói tai. Không gian trận pháp như thế này lại yếu kém đến mức khi thần thức dò xét thì sẽ ngay lập tức vỡ nát!
Trần Tuấn ngay lập tức thu lại thần thức của mình. Nếu hắn còn cố mà dò xét nữa thì không gian sẽ thật sự vãn tan, nếu nó vỡ tan thì không chừng Phạm Linh Nhi và Chí Tú chắc chắn không thoát khỏi cái chết, vì hai người này hoàn toàn không nắm được thần thông không gian nên không thể nào đào thoát được.
Trần Tuấn thở dài nói:
- Aiz… phải cẩn thận thôi.
Lúc này đột nhiên có một người đi đến chỗ hắn, người đó không ai khác ngoài địa tiên Hồ Hào Tiên! Nhưng hắn ta rất là khác lạ, đôi mắt của hắn đen khịt vô hồn, khuôn mặt thì không một chút biểu cảm tựa như một con rối vậy. Lão già này thế mà lại bị chính trận pháp của mình thôn phệ trở thành một đầu yêu ma trong Địa Ảo trận này.
Trần Tuấn giờ không muốn chơi với hắn liền xử ra một chiêu đem Hồ Hào Tiên huỷ diệt, thế nhưng khi hắn vừa ngã xuống thì ngay lập tức đứng lên. Tất cả những dấu tích của một đòn hồi nãy của Trần Tuấn đều tiêu tán hết.
Hồ Hào Tiên tràn đầy oán niệm gào lên:
- Trần Tuấn nạp mạng đi!
Hắn lao lên như tên bắn, hoá thành một đạo hắc quan bay về phía Trần Tuấn chưởng ra một chưởng oanh động.
Trần Tuấn thấy như thế thì chỉ hơi chút kinh ngạc nói:
- Đây là bất tử bất diệt câu thông cùng trận à? Ta không tin là không phá được trận là không có cách nào trừng trị được ngươi.
Trần Tuấn bấm quyết lập nên một cái trận pháp nhỏ trên đầu Hồ Hào Tiên. Trận pháp ấy phóng ra vô số hư kiếm, những hư kiếm đó đuổi theo, cắm thẳng xuống thân thể của Hồ Hào Tiên khiến hắn không thể nào cử động động được, đồng thời những hư kiếm đó cũng phong bế đi toàn sức mạnh của hắn, giải trừ đi sợi dây câu thông giữa hắn và trận.
Trần Tuấn chọc quê, le lưỡi, đạp lên đầu Hồ Hào Tiên nói:
- Xem ngươi làm gì được ta nào lêu lêu. Mông ta này có giỏ thì cắn đi!
Tên đó khi không thể nào làm gì được Trần Tuấn thì ấm ức lắm, nhưng hắn bây giở cử động còn không được nói chi đến gây sát thương cho Trần Tuấn.
Trần Tuấn thấy biểu cảm của Hồ Hào Tiên rất thú vị nên lui ra xa, biểu diễn cho hắn xem một điệu nhảy lắc mông của mình.
Trần Tuấn cười nói:
- Ha ha, ngươi hận ta lắm đúng không? Có giỏ thì lại đây này, mông ta này có giỏi thì căn đi ha ha!
…
Trong lúc Trần Tuấn đang vui vẻ thì Phạm Linh Nhi lúc này đang rất là chật vật. Đang lúc chiến đấu với Vũ Thành Vân mà nàng chỉ mới nghe một tiếng kinh hô cẩn thận của Trần Tuấn thì đã bị dịch chuyển đến đây rồi. Cũng giống như Trần Tuấn, nàng lại một lần nữa gặp lại hơn tám trăm tu sĩ Nguyên Anh Kỳ lúc trước như bây giờ bọn họ có gì đó rất rất là khác, bọn họ đã không còn là hư ảnh của Địa Ảo trận sinh ra nữa rồi mà giống như là con rối bị pháp trận này điều khiển vậy.
Một tên trong số đó bị Phạm Linh Nhi cắt đứt một cánh tay trước khi chết, thế nên khi đã trùng sinh sống lại gặp lại nàng thì cực kỳ tức giận. Hắn ta hô lên một tiếng:
- Yêu nữ nạp mạng đi! Chư Khống Quyết!
Một kiếm của hắn ta mang theo vô số hư kiếm phóng thẳng đến chỗ Phạm Linh Nhi, chiêu này của hắn nàng từ thấy qua cũng biết nhược điểm và ưu điểm của chiêu thứ này nên hoàn toàn có dễ dàng phá giải thế nhưng khi cái hắn phóng ra chiêu này nàng liền ngay lập tức theo bản năng vận dụng bộ pháp của mình mà tránh đi.
Chiêu này so với chiêu lần trước hắn ta xuất ra, kể ả kỹ xáo đến uy lực đều khác nhau một trời một vực, một kích của hắn liền có thể cùng với một Hoá Thần trung kỳ so sánh! Phạm Linh Nhi thực không thể nào khinh thường được.
Tên đó khi thấy Phạm Linh Nhi trán một chiêu của mình liền cười như điên nói:
- Ha ha, yêu nữ ngươi cũng có ngày phải chạy trốn!
Nhưng chưa vui được bao lâu thì ngay lập tức Hồng Nhân Phi Cực Kiếm phóng tới chém bay cái đầu của hắn. Phạm Linh Nhi tiếp tục tán sát bon chúng! Dù cái bọn này có là Hoá Thần Kỳ đi chăng nữa nhưng đối với một yêu nghiệt Thiên Tiên Nguyên Anh hậu kỳ, sở hữu thánh phẩm linh căn như Phạm Linh Nhi thì cũng không thành vấn dề, giết bọn này chỉ là mất chút thời gian hơn mà thôi!
Ầm ầm, sát sát những tiếng đó liên tiếp thay nhau, bọn Vũ gia này căn bản là không thể nào chết được, thế nên bọn chúng cứ lợi dụng ưu thế đó mà định làm hao mòn linh lực của Phạm Linh Nhi. Nhưng linh lực Phạm Linh Nhi phải nói là quá là trâu bò, cộng thêm cả một đống đan dược mà Trần Tuấn luyện ra cho nàng nữa khiến này thực sự trở thành một con quái vật đường dài, cày nát đội hình đối phương.
Đánh chán chê mỏi mệt rồi thì Phạm Linh Nhi lại để Nguyên Anh của mình tự xử lý, dù sao Nguyên Anh của nàng bây giờ cũng mạnh bằng nàng thế nên nàng chả lo cái chuyện Nguyên Anh hồn có thể chống lại được bọn chúng hay không.
Nàng ngồi một chỗ điều khiển Nguyên Anh hồn, một tay lấy cuốn sách mà Vô Ngọc Nhan đưa cho. Lật ra mấy trang đầu tiên thì Phạm Linh Nhi gật gù, những cách này quả thực rất thú vị, rất hấp dẫn nam nhân, nhưng đối với Trần Tuấn thì lai là chuyện khác, nàng đã ở với hắn cũng được mấy năm rồi, hắn như thế nàng đã nắm được tới sáu phần, thế nên những cách này có chút không hiệu quả.
Nhưng có một thứ dã làm Phạm Linh Nhi động tâm, sau gần bốn chương chán ngắt thì nàng cuối cùng cũng tim ra được một phương pháp phù hợp với Trần Tuấn.
Nàng hô lên như được mùa:
- Đây đúng là diệu kế. Trong sinh tử lại có thể thành công câu dẫn Trần Tuấn, đúng là hảo kế! Nhưng… làm sao để mình đước trước bờ vực sinh tử đây?
Cái cách anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó vì sợ hãi sinh tử mỹ nhân muốn trước khi mình chết sẽ lưu lại một tấm chân tình cho anh hùng, đây chính là cái cách trong cuốn sách của Vô Ngọc Nhan. Nhưng có một điểm rất bất khả thi trong cách này, đó chính là Phạm Linh Nhi lúc này đã gần như là một trong những cao thủ ở tu chân giới, khó có ai có thể làm thương tổn đến nàng được nói chi đẩy nàng đến cảnh sinh tử.
Ngỡ như Trần Tuấn sẽ thoát được một phen câu dẫn này của Phạm Linh Nhi, thế nhưng người tính quả không bằng trời tính!
Đang lúc ngồi rảnh rỗi thì đột nhiên ở phía đan điền của nàng đột nhiên nhói đau. Nhìn lại nàng đã thánh Nguyên Anh hồn của mình đã bị một chiêu đánh tan, thế nên nàng mới thụ thương như thế.
Nhanh chóng, Phạm Linh Nhi lấy ra một khoả Liệu Thương đan bỏ vào miệng vận lại khí tức trị thương. Một thanh ảnh nam nhân mặc hắc bào đi đến, trên tay hắn cầm theo một thanh hắc kiếm, đặc biết tên này lại sở hữu khuôn mặt y hệ Trần Tuấn!
Nhìn thấy hắc Trần Tuấn, Phạm Linh Nhi kinh ngạc nghĩ:
- Không thể nào?! Sao chàng ấy lại đến đây?.
Tên hắc Trần Tuấn kia nhìn thấy Phạm Linh Nhi thì cười nói:
- Thì ra đây chính là một trong những kẻ nắm giữ thánh phẩm linh căn đấy ư? Chả trách tại sao khi Nguyên Anh bị đánh nát mà vẫn còn có thể sống sót được.
Phạm Linh Nhi nhìn thấy hắn thì lộ lên sát khí hỏi:
- Nhà ngươi rốt cuộc là ai?!
Tên hắc Trần Tuấn đó nghe thế cười nói:
- Ha ha… Đúng là bản nguyên hồng phấn, bản chất chiếm đoạt cực kỳ cao ngạo! Nhưng dù ngươi có là thánh phẩm linh căn đi chăn nữa thì cũng chưa đủ tư cách biết được thân phận của ta đâu!
Phạm Linh Nhi nghe thế thì cười, sát khí của nàng bộc lộ ra nói:
- Nếu theo lời nói của ngươi thì ngươi chắc hẳn không phải chàng ấy rồi. Ngươi dám giả trang thành chàng ấy đáng tội chết!
Một chiêu không nói hai lời, Phạm Linh Nhi vừa mới thụ thương cách lây chưa đầy năm mươi hơi thở liền đã tung ra một kiếm Tru Cơ Diệt Sát Trảm. Kiếm khí của nàng cường hãn phóng tới, nhưng tên hắc Trần Tuấn ấy một chút cũng hề kinh sợ, hắn chỉ cười lạnh một cái rồi trực tiếp dùng thân thể của mình đón đỡ một đoàn ấy cảu nàng.
Chỉ nghe ầm vang một tiếng tên hắc Trần Tuấn như thế mà hứng trọn một đòn kinh thiên ấy mà chẳng hề hấn gì.
Hắn nhìn Phạm Linh Nhi, khinh thường nói:
- Thực lực chỉ có nhiêu đây? Quá yếu kém!
Phạm Linh Nhi thấy hắn như thế thì rất kinh ngạc, về bản chất thì nàng thấy tên này chẳng khác gì mấy tên Hoá Thần kia, nhưng hắn ta lại ở một trình độ hoàn toàn khác với bọn chúng. Bọn chúng khi dính một đòn của nàng thì liền ngã xuống, sau mười hơi thở mới có thể phục hồi mà đứng lên chiến đấu, trong khoảng thời gian ấy nàng hoàn toàn có thể chuẩn bị thêm một đòn giết bọn chúng. Nhưng hắn ta thì lại ngay lập tức dùng uy năng của Địa Ảo trận phục hồi, thế nên thụ một kiếm của nàng chẳng bị thương gì. (Ý là mấy tên kia hồi sinh, còn tên này là siêu cấp hồi phục ấy)
Phạm Linh Nhi thấy thế thì tay cảu nàng hơi run, nàng mặt ù có thể đánh trên có ứ hắn nhưng nếu kéo dài trận đấu thì nàng hoàn toàn không thể nào chiếm được thượng phong mà ngược lại còn bị sát ngược.
Tên hắc Trần Tuấn kia cười lạnh, hắn giới tay lên hô một câu:
- Tất cả hư ma nghe lệnh ta. Công kích! Diệt trừ con mồi!
Những tên kia nghe thế thì liền quay mặt lại nhìn cái tên dám ra lệnh cho mình. Khuôn mặt của bọn hắn lộ lên một vẻ khó chịu, có một ở đấy còn quát ngươi là ai mà dám ra lệnh cho bọn ta. Đứng trước sự phản đối của đám hư ma , hắc Trần Tuấn nhẹ nhàng búng tay, không gian đen khịt bỗng dứng quất lấy bọn hắn, bắt đầu thôn phệ đi phần lý trí cuối cùng của huyết tế trận.
Đôi mắt của bọn hư ma dần dần đen khịt lại, lòng trắng hoàn toàn biến mất, chỉ còn để lại một con mắt đen sâu thâm thẩm. Hắc Trần Tuấn đã thôn phệ chút ý niệm còn sót lại của bọn chúng, chính thức tiêu diệt hoàn toàn tộc nhân Vũ gia!
Chứng kiến một cảnh này, khuôn mặt của Phạm Linh Nhi không khỏi biến sắc.
Toàn bộ hư ma cùng lức lao lên tung chiêu thức vào nàng. Mặc dù đã bị thông phệ, nhưng tựa hồ những chiêu thức này không hề biến hoá một chút gì, thế nên Phạm Linh Nhi đã dễ dàng hoàn toàn những đòn thế của bọn chủng chỉ bằng một chiêu.
Phá chiêu, đánh bay vũ khí của Vũ nhân gia thì Phạm Linh Nhi thu kiếm lại vào hông hô lên:
- Tru Cơ Trảm, Thiên Oanh Địa Liệt!
Kiến đạp bắn ra mang theo kiếm ý kinh khủng quét ngang đám người của Vũ gia. Đứng trước tình cảnh toàn quân bị diệt bởi một chiêu, hắc Trần Tuấn chỉ cười nhạt đầy khinh thường.
Một tiếng ầm rền vang giữa không gian đen. Đứng trước một kiếm Tru Cơ Trảm toàn lực của Phạm Linh Nhi, toàn quân Vũ gia một chút tổn thương đều không có!
Sắc mặt Phạm Linh Nhi nghiêm trọng, Thiên Oanh Địa Liệt là một trong những kiếm trảm mạnh nhất thuộc Tru Cơ Trảm. Mặc dù nàng bây giờ chỉ là Thiên Tiên Nguyên Anh Kỳ nhưng thực lực của một trảm này hoàn toàn có thể sánh ngang với một vị Hoá Thần sơ kỳ tự bạo!
Thế nhưng đứng trước một kiếm cương mãnh liệt như thế mà hư ma Vũ gia hoàn toàn không có lấy một vết thương!
Nắm lấy thời cơ Phạm Linh Nhi vẫn đang suy nghĩ tại sao bọn hư ma này lại có thể toàn sau khi hứng phải một đòn của nàng như thế, thì một tên hư ma cầm hắc kiếm lao tới đầm thẳng vào nàng.
Một kiếm này phải nói là cục nhanh, cực hiểm, tu chân giả bình thường khi thấy một kiếm này thì khi cơ thể đã bị thủng một lỗ cũng không thể nào nhận ra được là mình đã bị giết. Thế nhưng Phạm Linh Nhi với khả năng phản xạ yêu nghiệt của mình lại có thể đỡ được một kiếm này của hắn.
Hai thanh hồng kiếm và hắc kiếm va chạm nhau tưởng chừng sẽ tạo nên tia lửa, tiếng keng keng của binh khí nhưng một kiếm của tên kia lại đâm thẳng vào ngực của Phạm Linh Nhi!
Phạm Linh Nhi lùi lại ba bước, trong đầu nàng vang lên những tiếng ai oán đầy đau khổ. Tinh thần cùng với linh hồn của nàng bị kiếm của hắn ta làm cho run động không thôi.
Phạm Linh Nhi vẫn là Phạm Linh Nhi vẫn là yêu nữ ngàn vạn năm có một!
Linh hồn của nàng đã có Nguyên Anh hồn trấn trụ nên cường đại hơn người bình thường rất nhiều, còn tinh thần của nàng thì khỏi phải bàn, nàng là nữ nhân điên cuồng thứ hai thì không ai số một thế nên một hắc kiếm này của tên Vũ gia kia hoàn toàn không thể khiến nàng hồn phi phách tán, biến thành hư ma như bọn hắn!
Hắc Trần Tuấn thấy nàng như thế thì cười lớn nói:
- Không hổ danh là thánh phẩm linh căn, ngươi như thế mà đạt được một trong những thành tựu to lớn nhất của thánh phẩm linh căn, tu ra Thánh Thiên Chi Hồn!
Phạm Linh Nhi nghe hắn nói như thế cười lạnh đáp:
- Nghe như ngươi nói thì ta rất bá đạo nhỉ, thế thì chịu chết đi!
Nàng sau một chiêu hắc kiếm của tên Vũ gia ấy đã có được kinh nghiệm, bọn hư ma này vốn không phải thực thể mà là một dạng hồn thể, công kích bình thường không thể nào đả thương bọn chúng được.
Thế là nàng ngay lập tức đổi chiêu, triệu ra Nguyên Anh hồn cầm Linh Căn Kiếm, hai người song kiếm hợp bích, cùng nhau đánh tới hư ma.
Phạm Linh Nhi cùng với Nguyên Anh hồn cùng lúc hô lên:
- Song Nhân Hợp Mệnh Kiếm!
Kiếm cương kết với Linh Căn kiếm bắn ra một đạo hồn hồng phấn thẳng về phía ủa đam hư ma. Đứng trước một trảm cường dại này của Phạm Linh Nhi, bọn chúng không sợ hãi mà tiếp tục lao lên tấn công nàng.
Dự liệu của Phạm Linh Nhi dã sai, bọn hư ma này không phải thực thể linh hồn, cũng không phải tinh thần bọn chúng chỉ là một đám hư ảnh mà thôi, thế nên một trảm hồn này của nàng hoàn toàn chém xuyên qua bọn chúng!
Hắc Trần Tuấn ra lệnh nói:
- Hư ma khống chế ả ta lại!
Cả đám hư ma đột nhiên mọc ra một đám dây thừng trói Phạm Linh Nhi lại. Phạm Linh Nhi cố gắng dãy dụa để thoát ra nhưng sợ dây trói nàng chính là không gian đen khịt này, ở tu vi của nàng đối với thuật pháp không gian vô lực đối phó!
Hắc Trần Tuấn cười lớ, bước chân thuấn di đến trước mặt của Phạm Linh Nhi. Hắn dùng bàn tay của mình bóp lấy khuôn mặt đang dãy dụa của nàng nói:
- Ha ha, không ngờ ngày này cũng đã tới. Ta chỉ cần hấp thụ linh căn của ngươi thì ta hoàn tàn có thể đánh thức ta tỉnh dậy.
Phạm Linh Nhi nghe thế thì trừng mắt hỏi hắn:
- Hấp thụ? Hồi sinh? Ngươi bị điên à, dù ta có chết cũng không bao giờ để ngươi chiến được tiện nghi!
Hắc Trần Tuấn nghe thế thì không tức giận, chỉ nói một câu đầy mỉa mai nói:
- Hiện giờ chuyện này ở đây không phải ngươi có thể quyết định được. Ngươi nên cảm thấy my mắn vì người yêu thương ngươi nhất hấp thụ ngươi đi/.
Hắc Trần Tuấn tụ pháp lực vào bàn tay của mình, đâm thẳng vào đan điền (phần bụng) của Phạm Linh Nhi. Phạm Linh Nhi đau dướn hét lên, cái này quá đau đớn, nó còn đau hơn cả khi kiếm đâm vào người nữa.
Phạm Linh Nhi kêu lên một tiếng:
- A!
Một mạch khí màu hồng theo mạch máu của Phạm Linh Nhi truyền thẳng vào mạch máu trên tay hắc Trần Tuấn. Một cảm giác bất lực thiếu thốn bắt đầu hiện ra trong cơ thể của Phạm Linh Nhi.
Linh lực của nàng đang dần dần bị tên hắc Trần Tuấn kia rút cạn, sinh cơ của nàng cứ như thế mà theo linh căn mà truyền tiếp vào cho hắn.
Phạm Linh Nhi cắn môi dùng chút sức tàn của mình kéo lại linh căn. Hắc Trần Tuấn khi thấy nàng làm như thế thì mỉa mai nâng cầm của nàng lên nói:
- Linh Nhi, nàng không yêu ta à? Sao cứ cố chống cự thế? Ngoan, nghe ta đi, nàng nhất định sẽ trở thành đệ nhất phu nhân ở thiên hạ!
Phạm Linh Nhi bị hút linh căn nên lý trí của nàng dần mất đi sự minh mẫn, trong đầu nàng bắt đầu hiện ra một cuộc sống hạnh phúc yên bình bên cạnh Trần Tuấn, hai người có với nhau hai đứa con, một nam, một nữ, nàng thì ở nhà chăm con làm việc nhà, còn Trần Tuấn thì hằng ngày lên đường bắt cá đón củi, hai ngưởi cùng nhau hưởng thụ một cuộc sống giản dị của nhân gian, vô lo vô nghĩ.
Đột nhiên trong lúc mê mang bị tên hắc Trần Tuấn kia dùng ảo trận vẽ ra thì có một giọng nói vang lên trong đầu nàng:
- Nhà ngươi nhất định không được chết! Nếu chết thì ta làm sao có thể phục vụ phu quân đây?!
Nghe đến hai chữ phu quân, Phạm Linh Nhi ngay lập tức bừng tinh giữa cơn mê, đôi mắt mắt của nàng dần trong lại, nàng đã lấy lại sự minh mẫn vốn có của mình!
Thấy Phạm Linh Nhi như thế, hắc Trần Tuấn không hề lo lắng mà chỉ cười mỉa mai nói:
- Trấn tĩnh thì làm gì được cơ chứ? Đây là Hư Động Không Gian, một khi thần thức quét qua thì ngay lập tức nó sẽ sụp đổ! Ngươi không thể nào cầu cứu hắn được đâu!
Phạm Linh Nhi nghe hắc Trần Tuấn nói như thế thì cười lạnh nói:
- Đúng! thần thức không thể quét qua nhưng Truyền Âm ngọc của ta vẫn còn hoạt động. Một khi chàng ấy biết được toạ độ của ta thi chang ấy sẽ ngay lập tức đến!
Nàng trong lúc sinh tử lại nhớn đến cách ghi trong sách của Vô Ngọc Nhan, hiện tại là cơ hội hoàn hảo để nàng lấy được tấm tình cảm của Trần Tuấn!
Nàng vạn nhất không thể để tuột mất cơ hội ngàn vàng này được!
…
Trần Tuấn lúc này đang tập thể dục buổi sáng với Hồ Hào Tiên thì đột nhiên ngọc bội của hắn vang lên một giọng nói của nữ nhân:
- A! Đau quá! Bỏ cái tay của ngươi ra! Trần
Nghe tiếng hét thất thanh ấy Trần Tuấn không nhịn được mà kêu lên:
- Linh Nhi! Linh Nhi có sao không? Trả lời ta đi, alo! Nhanh mau nói cho ta biết toạ độ, ta liền đến cứu Linh Nhi!