Cả hai người sau khi biết tin ngay lập tức tức tốc đến Vũ thành. Vừa đến Vũ thành thì bọn họ đã bị chấn kinh bởi một trận đại chiến trên không. Chỉ thấy một nữ nhân cầm một thanh hư kiếm, dưới cân dẫm trên phi kiếm đang đồ sát toàn bộ con cháu của Vũ gia.
Nữ nhân này thực sự quá yêu nghiệt, thực sự quá mạnh mẽ
Nhưng hiện giờ Vũ Văn Nhậm, hắn không có thời gian mà để ý đến con cháu của Vũ gia nữa, trận sắp bị phá xong rồi. Hắn chỉ có thể tiếp tục điều động pháp trận của lão già tự xưng là bổn tiên để trợ giúp tộc nhân của mình mà thôi.
Sau khi thân thể của đám bại tận bị Địa Ảo trận hấp thu liền sản sinh ra một hư ảnh y hệt người đó trong lúc còn sống, nhưng thực lực còn được đề cao gấp mấy lần.
Chứng kiến tất cả những kẻ mình giết, Phạm Linh Nhi không chút sợ hãi mà chỉ điên cuồng cười lớn vang trời nói:
- Để xem, các ngươi có bao phần bản lĩnh!
Nói rồi lại một trận đại chiến nữa xảy ra. Vũ Thành Vân đang chỉ huy trận chiến lúc này khi thấy Vũ Văn Nhậm thì ngay lập tức ngự kiếm bay tới.
Hắn ôm quyền hành lễ chào Vũ Văn Nhậm:
- Thành Vân bái kién lão tổ.
Vũ Văn Nhậm khua tay nói:
- Không cần hành lễ.
Vũ Thành Vân không lòng vòng vào việc chính:
- Lão tổ chắc lão tổ cũng đã biết tình thế hiện tại của Vũ thành rồi. Hiện tại người sống ở đây còn chư quá năm người, toàn bộ đều đã bị nữ nhân kia giết chết. Không biết… con có thể sử dụng chiêu đó?
Vũ Văn Nhậm nghe thế thì trầm ngâm một hồi, nói:
- Chiêu đó… nếu ngươi sử dụng thì ngươi sẽ vĩnh viễn không thể siêu sinh, toàn bộ tương lai của ngươi sẽ bị huỷ diệt hoàn toàn. Linh hồn của ngươi sẽ gắn liền với Vũ thành này đấy, ngươi can tâm sao?
Vũ Thành Vân kiên quyết đáp:
- Vâng, con can tâm. Vũ gia vạn năm đệ nhất tộc!
Vũ Văn Nhậm nghe thế cười nói:
- Có chí khí, Vũ gia vạn năm đệ nhất tộc. Ngươi sau này sẽ được toàn tộc ghi danh!
Vũ Thành Vân lúc này lấy kiếm ra, chém một đường nhỏ trên ngón tay của mình để cho máy chảy xuống. Hắn sau đấ xuất ra Anh hồn của mình, hô lên một tiếng:
- Huyết tế, huyết tu la!
Chỉ thấy Địa Ảo trận bao bọc lấy hắn, chôn sống hắn vào trong trận pháp. Từ từ, nơi mà Vũ Thành Vân đang đứng bỗng xuất hiện một vũng máu nhỏ, vũng máu ấy không ngừng khếch tán cho đến khi tạo tành một huyết bể. Từ huyết bể, huyết nhục bắt đầu ngưng tụ lại thành một huyết cơ hùng mạnh!
Sơ sinh huyết tu la, sinh vật thời thượng cổ, tu vi Luyện Hư sơ kỳ!
Chứng kiến một cảnh này, khuôn mặt Phạm Linh Nhi có chút biến sắc nói:
- Đây rốt cuộc là thuật pháp gì mà ta cảm thấy sức mạnh của hắn ngay lập tức tăng lên như thế?
Vũ Thành Vân trong hình thái huyết tu la lấy máu từ cơ thể mình, ngưng ra một thanh trường thương rồi ngay lập tức phóng tới, toàn lực phóng một kích!
Phạm Linh Nhi duỗi thẳng hai ngón tay, khua động Hồng Nhân Phi Cực Kiếm đối chiêu cùng hắn.
Hai đòn cực mạnh của hai cường giả va chạm với nhua, tạo ra tiếng loảng xảng toé lửa của binh khí, cùng với ầm ầm nổ vang của không khí!
Vũ Thành Vân lùi lại, thu trưởng thương vào thế, rồi đạp lên mặt đất một cái đoàn, khiến mặt đất rung chuyển thành một cái hố nhỏ. Vũ Thành Vân nhảy cao hơn mười trượng, tay cầm trường thương tiếp cận Phạm Linh Nhi.
Hồng Nhân Phi Cực Kiếm đưa lên đó đỡ huyết thương tạo nên tiếng keng đầy thanh thuý. Hai người hoá thành hai đạo hào quan, một đen một đỏ cùng nhau va chạm giao chiến trên không trung.
Tốc độ cùng sức bền của Phạm Linh Nhi phải nói là đỉnh cấp trong tu chân giới, cộng thêm cả kiếm ý cùng với kinh nghiệm đối địch tương đối là phong phú không khiến nàng rơi vào thế hạ phong khi giao chiến với huyết tu la.
Thế nhưng Vũ Thành Vân cũng không phải dạng vừa, mỗi một đòn của hắn đều mang lực đạo vô cùng kinh khủng đều có thể xẻ địa bổ sơn, đỡ từng đòn của hán khiến Phạm Linh Nhi thấy khó khăn không ít.
…
Vũ Văn Nhậm lúc này cùng với Vũ Cơ đi thẳng một mạch đến cửa của Vũ thành. Bọn hắn chỉ thấy một thanh niên tuỏi tầm mười chín hai mươi, đâu tóc thì trắng bạch, cơ thể thì cứng rắn không thô kệch, hắn chính là siêu cấp cường giả, đệ nhất nhân, Trần Tuấn!
Vừa mới bước đến khoảng cách hơn hai mươi trượng quanh Trần Tuấn thì bổn tiên trong người của Vũ Văn Nhâm đã cam thấy được uy áp của hán liền cảnh báo Vũ Văn Nhậm.
Cái giọng già nua vang lên trong đầu hắn:
- Ngươi vạn nhất không được kinh suất, người này tuy là thiếu niên nhưng ta cảm thấy thần thông của hán còn cao hơn ta rất nhiều, ngươi vạn nhất không thể làm điều ngu xuẩn được.
Vũ Văn Nhậm khi bước tới gân Trần Tuấn cũng dã cảm nhận uy áp đến từ hắn, hắn tự nhận định rằng khi mình có sử dụng toàn bộ át chỉ bài kể cộng thêm cả lão tiên gia trong cơ thẻ của mình chưa chắc đã làm cho Trần Tuấn động tâm.
Lão già nua kia nói:
- Văn Nhậm… để ta nói chuyện với hắn đi, dù sao ngươi chỉ là tu chân giả còn bọn ta đã là tiên nhân. Ngươi đứng trước mặt hắn có chút thất lễ.
Vũ Văn nhạm nghĩ lại, đúng là có chút không hợp lệ, hắn chỉ là một tu chân giả còn chưa đật tới trình độ Độ Kiếp Kỳ, làm sao có tư cách nào đứng trước mặt một cường giả tiên nhân? Nên là để là để lão tiên nhân nói chuyện là hơn, dù sao hắn cũng từng là tiên nhân, tính ra còn có tư các hơn hắn.
Vũ Văn Nhậm nói một mình:
- Được, ngươi thay thế ta đi.
Giọng nói già nua đó cười hắc hắc một tiếng, rồi lấy linh hồn mình tay thế linh hồn của Vũ Văn Nhâm điều khiển cơ thể hắn.
Chỉ thấy sau khi lão tiên nhân kia chiến cứ, cơ thể của Vũ Văn Nhâm có chútbiens hoá, tóc bạc củ hắn đã dày hơn một lớp, khuôn mặt trong như trung niên đã nhiều thêm mấy nếp nhăn. Biến hoá này tuy nhỏ nhưng làm cho tam trưởng lão Bích Loan Tôn bên cạnh rất kinh hãi, không ngờ lão tổ của mình lại còn giữ một con át chủ bài như thế
Lão tiên nhân ki bước đến bên cạnh Trần Tuấn, khom người ôm quyền hanh lễ nói:
- Tại hạ tên Hồ Hào Tiên, một địa tiên đã sống cách đây hơn vạn năm, bái kiến các hạ. Xin hỏi các hạ là tiên nhân phương nào?
Trần Tuấn ngồi dậy, lơ lửng bay đến trước mặt Hồ Hào Tiên, áp lực của hắn toả ra hoàn toàn trấn áp cái lão già đang đứng trước mặt mình.
Trần Tuấn hỏi:
- Ta là Trần Tuấn, một địa tiên. Người bày ra Địa Ảo trận là ngươi?
Hồ Hào Tiên cười đáp:
- Đúng, là tại hạ. Không biết rằng các hạ có thể để ta chiếm chút tiện nghi, xử dụng đại trận này để khôi phục lại được không?
Chưa gì hết Hồ Hào Tiên đã lộ ra ý định của mình, hắn hoàn toàn không muốn Trần Tuấn phá đi pháp trận này của hắn. Nếu páh đi thì toàn bộ kế hoạch hắn sắp xếp hơn ngnaf năm để khôi phục toàn bộ tu vi của mình sẽ coi như đổi sông đổ bể hết.
Trước lời cầu xin của Hồ Hào Tiên, Trần Tuấn chỉ cười lạnh nói:
- Đương nhiên là không. Ta không ngờ người đứng sau Vũ gia lại là một địa tiên đấy. Nhưng! Ta phải nói với ngươi một điều.
- Tuy ta thành tiên chưa tới vạn năm nhưng ngươi bày ra một trận huyết tế thật không sợ thiên khiển? Dù ngươi đã là tiên nhưng chỉ là địa tiên, vẫn là thuộc phạm vi của Thiên Lôi chấp chưởng, ngươi sẽ làm như há ta có mắt như mù mà để ngươi muốn làm gì thì làm sao?
Hồ Hào Tiên trước câu nói này của Trần Tuấn, không sơ đáp:
- Đương nhiên là không. Muốn khôi phục lai trạng thái toàn thịnh của mình dù co trả cái giá đắt đến mấy thì ta cũng không tiếc!
Trần Tuấn nghe thế cười nói:
- Đúng là một nam nhân điên cuồng mà.
Chớp lấy thời cơ Trần Tuấn không để ý, Hồ Hào Tiên vận dụng sức mạnh của trận pháp, cảm nhận được pháp lực phóng ra một quyền về phía hắn.
Vũ Cơ thấy như thế cững dẫn truyền linh lực hét lên:
- Đả Phụng Thiên Canh!
Lam Phụng từ phía sau Vũ Cơ bắt đầu huyễn háo ra. Lam Phụng cao hơn ba mười trượng trực tiếp bỏ thẳng đến Trần Tuấn.
Trần Tuấn lười biến nói:
- Đã là hai cường giả rồi thì để ta chơi một lúc vậy.
Chỉ thấy hắn nhẹ đưa bàn tay mình lên, Lam Phụng cương đại bỗng dưng tan biến vào hư không. Một quyền siêu mạnh của Hồ Hào Tiên như thế mà cung bị chặn lại.
Nhưng hai người này vốn là cường giả, có người còn đại đên thành tụ địa tiên. Mặc dù địa tiên này có chút kém so với địa tiên của Trần Tuấn.
Địa tiên của Trần Tuấn chính là để ám chỉnh chân tiên không muốn phi thăng lên tiên giới mà ở lại phàm giới du sơn ngoạn thuỷ, thưởng nhật uống nguyệt. Thực lực của những địa tiên này thực cũng không kém so với tiên nhân bình thường. Còn địa tiên của Hồ Hào Tiên là một loại bán tiên, địa tiên này tuy đã sở hữu pháp lực, có thể vận dụng thần thông của tiên nhân nhưng không thể nào tiến lên được tiên giới vì sức mạnh không thể nào chịu được áp lực của việc phi thăng nên suốt đời suốt kiếp chỉ có thể ỏ phàm giới, danh phận tính ra còn hua cả địa tiên!
Trần Tuấn xoay người nhẹ nhàng xử ra một bộ pháp, tiên nhanh về phía sau lưng của hai người.
Cảm nhận được nguy hiểm, Vũ Cơ hét lên:
- Nguy hiểm, Đại Quyền Bàn Hành Phụng!
Nguyên Anh lực của Vũ Cơ kết hợp vớ thiên địa khí của thiên địa, ngưng tụ phong vân lại thành một quyền to như tảng đá lớn, nặng nề phóng thẳng xuống đầu Trần Tuấn.
Trần Tuấn nhẹ nhàng chỉ một ngón tay lên trời liền có thể cản phá thành cong một quyền cực hạn đó của Vũ Cơ.
Lực đạo mạnh mẽ của đại quyền làm cho nơi Trần Tuấn đứng xuốt hện ra một cái hố to, không gian thì nổi lên một ầm xé gió
Vũ Cơ kinh ngạc nói:
- Đây chính là tiên nhân?!
Hồ Hào Tiên hét lên:
- Không được lơ là, mau thi triển toàn bộ thuật pháp. Ta không tin là không thể ngăn hắn pháp pháp trận.
Vũ Cơ đáp:
- Được chúng ta cùng lên.
Hai người cùng nhau niệm quyến, khởi động sức mạnh huyết tế của trận pháp.
Địa Ảo trận bắt đầu rung chuyển, lực lượng của những hư ảnh tấn công Phạm Linh Nhi đã dảm ba thành.
Hồ Hào Tiên cùng vũ Cơ hét lên một tiếng:
- Song Long Thiên Phụng!
Hai người tụ lực phóng ra chưởng pháo, một long chưởng, một phụng chưởng. Hai chưởng pháp va chạm vào hoá thành một đạo cường khí vô cùng cường đại.
Trần Tuấn nhẹ nhàng bấm quyết, niệm:
- Khứ, Tán, Ngũ, Canh, Yên, Thành!
Sáu chữ Khứ, Tán, Ngũ, Canh, Yêu, Thánh hiện lên phóng tới cùng với Song Long Thiên Phụng đối chiêu. Cả không gian như bi ngưng trệ bởi hai nguồn lực đạo của hai chiêu thứ này.
Vũ Cơ cùng với Hồ Hào Tiên phung ra một ngụm máu, cùng nhau lùi lại bảy bước sau đó ngã khuỵ xuống trên mặt đất. Khuôn mặt cảu hai người nhăn lại, mặt cắt không còn giọt máu.
Hồ Hào Tiên gào lên:
- Ta thực không can tâm!
Vũ Cơ lúc này dường như không thể nào chịu nổi nữa mà nói:
- Tiên lão, Văn Nhậm, trận pháp này nhờ các ngươi trấn trụ rồi. Các ngươi phải làm cho Vũ gia trở thành vạn năm đệ nhất tộc, các ngươi phải lấy lại được thực lực!
Nàng ta điên cuồng cầm kiếm lao về phía Trần Tuấn định đâm. Trần Tuấn dường như thấy được ý định vùng vẫy cuối cùng của Vũ Cơ chỉ nhè nhẹ đưa tay lên chuẩn bị đỡ kiếm.
Một tiếng đùng vang lên bất ngờ. Vũ Cơ như thế mà tự bạo! Bạo hoả bao trùm phạm vi chục trượng quanh Trần Tuấn, không khí bị cháy xém diên cuòng tạo nên một mùi khen khét. tu sĩ Hoá Thần mà tự bảo chẳng khác nào một kích toàn lục của một tu chân giả Độ Kiếp Kỳ!
Thế nhưng bụi mù qua đi, Trần Tuấn vẫn y nhu cũ đứng yên, cơ thể hắn không chịu một chút tốn hại gì, cả một trận chiến ngắn vừa rồi còn chẳng làm quần áo hắn nhăn một cái nữa.
Trần Tuấn phủi phủi vai áo nói:
- Lửa này có chút to…
Vũ Văn Nhậm chứng kiến Vũ Cơ tự bạo thì điên cuồng gào khóc. Không hiểu sao đốiv ới Vũ Cơ, Vũ Văn Nhậm lại có một loại cảm giác khó toả đến lạ thường, loại cảm giác này khi thấy nàng chết đi thì điên cuồng thiêu đốt đạo tâm của hắn khiến hắn đau đớn đến tột cùng.
Vũ Văn Nhậm trong một mảnh không gian đen quỳ xuống khóc:
- Vũ Cơ! Hưc hức.
Lúc này Hồ Hào Tiên còn điên cuồng hơn, tất cả kế hoạch của hắn bây giờ chỉ bị một thiếu niên mới tới phá hỏng sao? Như thế hắn làm sao có thể khôi phục tu vi, bao được thù với Kiếm Tiên Tông được cơ chứ? Hắn không cam lòng, hắn không cam lòng mà.
Đột nhiên lúc này miếng ngọc bội đeo trên hông của Vũ Văn Nhậm bắt đầu khẽ động. Nó nhè nhẹ phát ra một đạo khí tức cường đại.
Hồ Hào Tiên nhìn thấy thế như kẻ say tinh rượu, hắn cười nói:
- Ha ha, sao ta lại quên mình có thú này cơ chứ? Vật này là ta đã mất nửa cái mạng mà cướp về mà! Trần Tuấn nạp mạng đi!
Nói rồi hắn cầm ngọc bội màu lam vận dụng toàn bộ sưc mạnh trận pháp ngưng ra một sợi pháp lực truyền vào ngọc bội.
Trận pháp hoà vào làm một với ngọc bội màu lam. Súc mạnh cường đại củ ngọc bội màu la, khiến cho trận pháp biến hó. Toàn bộ mặt đất biến thành một vùng hư không màu đen!
Tiếp theo đó chính là toàn bộ bầu trời của Vũ thành, sau đấy là đem toàn bộ một thành nhốt vào một chiều hư không!
Trần Tuấn thấy thế chi kịp hét lên:
- Linh Nhi cẩn thận!
…
Ở Đại hải lúc này Long vương đang ngồi mong chờ Ngao Hồng. Đã mấy tháng kể từ khi nó ăn đan dược và tến vào trong Nhực Động Thuỷ của Trần Tuấn rồi.
Để cho giống vói mô tả của nguyên tác Tôn Ngộ không nhất có thể thì Trần Tuấn đã cho Ngao Hồng nuốt một đống kim đan do hắn tạo ra, xong rồi kêu nàng bước vào một trận pháp do hắn chính ta tạo nên.
Khác vói Tôn Ngộ Không được tôi luyện bằng khói trong lò Bát Quái thì Ngao Hồng được Trần Tuấn cho toi luyện Nhực Động Thuỷ.
Nhực Động Thuỷ chính là một loại nước xuất thân từ Hỗn Độn giới, có tính ăn mòn và cực kỳ nặng. Một khối nước Nhực Động Thuỷ có thể băng cả mười mấy Đại hai cộng lại.
Dưới sự tôi luyện còn khủng khiếp hơn cả Tề Thiên Đại Thanh như thế này, Trần Tuấn, Long vương hy vọng tương lai của Ngao Hồng sẽ sáng lạng hơn bao giờ hết!
Long vương trong khoảng khắc cảm nhận được khí tức quen thuộc, lão nói:
- Khí tức này… ngọc bội của chủ nhân!
Nhìn xuống dưới hông, ngọc bội màu lam của Long vương ánh lên chút sắc xanh, nó dường như cảm nhận được sức mạnh đến từ một miếng ngọc bội khác!
Long vương kêu Ngao Bích, lão bà của hắn, đến, nói:
- Ngao Bích, nàng ở đây trong Ngao Hồng một lát. Ta có chuyện quan trọng cần phải đi!
Ngao Bích nghe thế thì buồn bã hỏi:
- Có chuyện gì còn quan trọng hơn cả con gái của chúng ta cơ chứ?
Long vương đặt tay lên vai cảu Ngao Bích nói:
- Chuyện này liên quan đên ngọc bội của chủ nhâ. Ngọc bội của ta dường như cảm nhận được một tia khi tức của chủ nhân, dường như chủ nhân sắp tới ngày tỉnh lại!
Ngao Bích nghe thế thì kinh hãi thúc dục nói:
- Vậy thì chàng mau đi đi. Không được chậm trễ, chuyện của chủ nhân là chuyện hệ trọng.
- Vậy nàng ở đây trong Ngao Hồng giúp ta được không?
- Đương nhiên, mau lên đi!
Long vương ngay lập tức vặn người hoá thành một đầu cường Long to lớn bay lên trời vút đi, hướng thẳng về phía Vũ thành mà đi tới.
(Dự đoán đê, chủ nhân của con cá hấp Long vương là ai? Ta gợi ý là ứ có liên quan đến tiên đâu nhá, đoán trúng có thưởng 1 viên linh thạch xanh lè)