Chương 27: Vũ Gia (2) Địa TIên?!

Không hiểu sao từ khi gặp Chí Tú cùng với Vô Ngọc Nhan đến giờ tính khí của Phạm Linh Nhi bỗng trở nên nóng nảy đến thất thường. Đối với nàng mà nói thì cái tên Chí Tú này còn thậm tệ hơn những nam nhân bình thường khác nữa, nếu không vì Trần Tuấn cùng với hai món đồ mà Vô Ngọc Nhan đưa cho nàng thì nàng đã trảm cái tên đó thành bột phấn rồi.

Bước đến tường thành có hai nam nhân thâm mặc kim giáp, đầu đội nón đinh cao, tay cầm trường thương ngăn ba người lại, bọn hắn nói:

- Các ngươi là người phương nào đến đây? Mau khai rõ!

Trần Tuấn trước sự hỏi thăm của đám lính này chỉ nở ra một nụ cười lạnh. Khi thần thức của hắn quá qua đây thì hắn đã nhận ra tường thành này ngoài những tu chân giả Nguyên Anh Kỳ ra thì toàn bộ đều trống không, không có một bóng người. Tất cả dáng vẻ sầm uất này của Vũ gia chỉ là do một cái trận pháp cực kỳ tinh diệu cấu tạo nên mà thôi.

Chí Tú cùng với Phạm Linh Nhi lại không nhận ra được điều này, Trần Tuấn cũng không muốn nói cho bọn họ biết, hắn muốn biết Vũ gia như thế nào mà lại có một cường giả Hoá Thần sơ kỳ tọa trấn. Theo lý thuyết mà nói thì Hoá Thần sơ kỳ không phải siêu cấp cường giả số một số hai ở Đông Vực nhưng đã là Hoá Thần Kỳ, là tu chân giả cảm ngộ được thiên địa thuộc tính, đặc trưng cực kỳ trâu bò, thế nên gia tộc nào mà sở hữu một tu sĩ Hoá Thần Kỳ liền có thể so sánh với một tiểu tông môn!

Mà trận pháp này còn do đích thân vị cường giả Hoá Thần kia bày ra nữa, thực rất đáng chờ mong.

Chí Tú đưa ra một cái lệnh bài của Bích Loan Tông ra trước mặt của mấy tên lính kia nói:

- Ta là đệ tử của Bích Loan Tông, Chí Tú. Là người đã hứa hôn với tiểu thư các ngươi Vũ Kim Tuyền! Hôm nay ta đến đây chính là để cầu hôn nàng!

Mấy tên lính ngắm nghía lệnh bài. Đây chính là lệnh bài hàng thật giá thật, chuyện này xem ra đối với bọn chúng có chút nghiêm trọng đây.

Một tên đứng ra ôm quyền hành lễ nói với Chí Tú:

- Chuyện gặp tiểu thư là chuyện chúng ta không thể quản được, xin Chí đạo trưởng hiểu cho.

Chí Tú nghe thế thì nghiêm mặt, đáng sợ nói:

- Vậy thì đến bẩm báo tiểu thư của các ngươi một cái là được.

Hai tên lính nghe thế thì quay mặt lại nhìn nhau, sau đấy một tên chạy đi bẩm báo cho người của Vũ gia. Không lâu sau có một thanh niên tuổi tầm hai mươi, khuôn mặt anh tuấn, tóc màu lam xanh, mặc một bộ y phục màu xanh nhạt bước tới tên Vũ Thành Vân là một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ giống như Trần Tuấn và Chí Tú.

Vũ Thành Vân thấy Chí Tú thì ngay lập tức hành lễ nói:

- Ngại quá, ngại quá, để mấy tên thuộc hạ làm Chí đạo hữu chê cười rồi.

Chí Tú nghe thế thì cười đáp lễ nói:

- Không chê cười, không chê cười chút nào. Vũ công tử trực tiếp ra đón tiếp chính là phúc ba đời của Chí mỗ ta rồi.

Cả ba người cùng nhau tiến vào thành trì của Vũ gia chấp chưởng. Vũ Thành Vân sai người lấy ra bốn con ngựa để cho hắn cùng với Chí Tú, Trần Tuấn, Phạm Linh Nhi cưỡi đi vào thành.

Tại mật thất của Vũ gia, một lão già râu tóc đã bạc trắng, thân thì mang y phục trắng xám, trên lưng còn có một biểu tượng âm dương đang ngồi trước một cái bàn, trên bàn chính là toàn bộ Vũ thành thu nhỏ, nơi đây cũng chính là mắt trận của trận pháp ảo ảnh do lão ta bày. Hắn chính là lão tổ của vũ gia, tên Vũ Văn Nhậm, hiện tại đã hơn hai ngàn tuổi, mới đột phá Hoá Thần Kỳ cách đây ba năm.

Một tên mặc một bộ đồ màu nâu, thân thể cường trán khoẻ mạnh chạy đến trước chỗ của Vũ Văn Nhậm, hốt hoảng quỳ xuống nói:

- Lão tổ, bây giờ Bích Loan Tông đã thật sực đã phái người điều tra về chúng ta rồi. Người xem có cần phải hoãn kế hoạch lại, đánh lừa Bích Loan Tông để bọn chúng hết nghi ngờ chúng ta được không?

Vũ Văn Nhậm cười lạnh, trầm giọng nói:

- Chỉ là kiến con thì có gì mà phải sợ. Trận pháp này của ta khi kết hợp với Vũ nhi thì chắc chắn là cao thủ Hoá Thần trung kỳ còn chẳng thể nào thoát được, nói chi mấy con sâu kiến Nguyên Anh.

Tên gia nhân nghe thế liền đáp:

- Vân, thuộc hạ sẽ ngay lập tức nói với tam trưởng lão, cùng với người tiêu diệt bọn chúng. Vũ gia vạn năm đệ nhất tộc!

Vũ Văn Nhậm nghe thế thì cười nói:

- Đúng. Vũ gia vạn năm đệ nhất tộc. Đám sâu kiến Bích Loan tông không thể nào một tay che trời được đâu.

Vũ Thanh Vân cưỡi ngựa, cả hàng người đang duy chuyển tấp ngập như kiến bỗng dưng dạt qua hai bên, dường đường cho Vũ Thành Vân đi. Kỳ lạ ở chỗ là mặt ai nấy đều lộ lên một vẻ rất là vui mừng, còn có người khi thấy Vũ thiếu gia thì ngay lập tức bật khóc lên vì hạnh phúc.

Trần Tuấn nhìn thấy cảnh tượng hiện lên một chút suy đoán của bản thân, cái ảo cảnh này quả thực có chút kỳ lạ, thực không giống như những ảo cảnh bình thường, nếu là bình thường thì người lập ra trận này phải điều khiển làm sao cho hư ảnh hành động giống con người nhất có thể để khiến những con mồi một khi đã bước vào sâu trận không thể nào nhận biết được, từ đó khó mà thoát khỏi trận được.

Thế nhưng ngay từ hành động của những hư ảnh đã có chút kỳ lạ, nào giờ có ai lại tung hô một quý tộc ngang ngược như vậy đâu cơ chứ?

Để giải thích cho hành động này, Trần Tuấn suy đoán ra hai trường hợp, đầu tiên là người lập trận bị ám ảnh bởi sự cường thịnh của Vũ gia.

Theo những gì mà Chí Tú với Phạm Linh Nhi nói cho hắn thì mấy năm gần đây vũ gia đang ở trên bờ vực tuyệt vọng, bọn họ đang dần đánh mất đi chính thực lực của mình, lớp trẻ Vũ gia đã quá nửa theo quy phục Bích Loan Tông, tam trưởng lão đã vì tông môn của mình mà quy mặt trở thành địch nhân với trưởng lão cùng với tộc trưởng Vũ gia.

Thứ hai đó chính là trận này là một trận huyết tế! Huyết tế trận chính là dựa vào huyết nhục, bạch cốt của ngàn vạn người mà lập nên, thực lực của một trận huyết tế phải nói là vô cùng cường đại nếu so sánh với pháp trận cùng cấp độ. Việc những người còn sống mang loại cảm xúc mãnh liệt gì với Vũ gia thì khi chết cái cảm xúc ấy vẫn còn đọng lại trong trận pháp. Nếu theo cách lý giả của huyết tế thì hơn ngàn người ở đây đều vì đại nghiệp của Vũ gia mà chấp nhận hy sinh tính mạng của mình.

Để kiểm chứng Trần Tuấn liền mở ra thần thức cường đại của bản thân dò xét kỹ càng một lượt.

Sau khi biết được đa giả thuyết nào của mình chính xác thì hắn thầm hô lên:

- Con người quả thực độc ác!

Đi được một lát thì bọn họ đã được gia viên của Vũ gia được đặt phía sau của thành trì. Bước vào gia viên,m chí Tú đã ngay lậpt ức hỏi nơi ở của Vũ Kim Tuyền.

Khi biết được vị trí của nàng thì hắn ngay lập tức bật hết tốc lực của mình mà chạy đi trước, Trần Tuấn và Phạm Linh Nhi thì đi theo sau. Gặp được Vũ Kim Tuyền thì Trần Tuấn chỉ thấy một cô nương vẻ ngoài tầm mười tám mười bảy, thân hình mảnh khảnh, ngực nhỏ con con, nhưng bf lại đôi chân của nàng thì trắng muốt, hồng hào tựa như ngà vậy.

Chí Tú khi gặp lại được hôn thê của mình thì không thể nào nén lại xúc động bên trong người mình mà nức nở khóc nói:

- Vũ nhi là ta đây, Đản Đản đây. Cuối cùng thì ta cũng có đủ tư cách gặp lại nàng rồi.

Vũ kim Tuyền nghe thấy giọng nói quen thuộc liền quay lưng lại nhìn Chí Tú. Nàng không nói gì mà chạy thẳng tới ôm hắn, noi:

- Đản đản thật sự là ngươi sao? Mười năm rồi đấy, mười năm dài đằng đẵng khiến ta không thể nào quên được. Nhưng năm ngươi đi, ta đêm nào cũng không thể không nhớ tới hình bóng của ngươi được.

Chứng kiến một màn tương phùng đậm mùi cẩu lương, Trần Tuấn cảm thấy hơi ngưa ngáy muốn đấm cho cặp này một đấm. Hàn uyên à, sao không vào phòng vào phngf đống cửa lại rồi bạch bạch đi, hà cớ gì phải đi ra làm trước mặt một con cẩu độc thân như hắn? Đúng thật là chán sống mà.

Thấy được nét mặt cay cú cảu Trần Tuấn, Phạm Linh Nhi nhân cơ hội nắm lấy bàn tay hắn hỏi như một tiểu cô nương mới lớn:

- Sư phụ, ta thấy bọn họ nắm tay ôm nhau có nghĩa là gì vậy?

Nếu là lúc trước Trần Tuấn sẽ cho rằng Phạm Linh Nhi chính là con gái của nhà gia giáo nên mấy chuyện này không biết thì cũng bình thường, nhưng giờ hắn đã hiểu được kha khá bản chất của nàng, thế nên Trần Tuấn thập phần đề phòng.

Hắn đầy gỡ tay của nàng ra khởi bàn tay của mình nói:

- Linh Nhi tự đi mà tìm hiểu.

Phạm Linh Nhi thấy thế thì giả vờ giận dỗi nói:

- Sư phụ chả biết đùa gì cả.

Đột nhiên Chí Tú la lên một tiếng:

- A! Vũ nhi, nàng làm gì thế. Sao lại đâm ta?!

Vũ Kim Tuyền bất ngờ lấy ra một thanh đoản đao đâm thẳng vào người cảu Chí Tú. Tấn côgn quá bất ngờ, khiến hắn không thể nào kịp phản ứng, thế là liền bị thụ thương.

Vũ Kim Tuyền như thể bị nhập hồn, miệng liên tục lẩm bấm:

- Đại nghiệp Vũ gia vạn năm đệ nhất, diệt trừ vận cản. Đại nghiệp vũ gai vạn năm đệ nhất tộc, diệt trừ vật cản… Sát.

Vũ Kim Tuyền triệu ra kiếm của mình chém thẳng tởi Chí Tú. Chỉ thấy máu bắn tung toé, một thân ảnh như thế mà bại trận nằm xuống đất.

Chí Tú hô lên:

- Trưởng lão, cẩn thận. Vũ nhi không phải là người.

Không cần nhắc Trần Tuấn đã biết được từ lâu, bọn hắn tiến vào trong trận từ khi bước vào thành rồi. Vũ Thành vân dẫn bọn hắn tới đây, chỉ để cho bọn hắn không còn một thành cơ hội trốn thoát mà thôi.

Vũ Kim Tuyền đột nhiên sống dậy, cầm kiếm cùng với Chí Tú giao phong.

Nàng ta trước khi bị huyết chỉ là một Luyện Khí Kỳ trói gà còn chưa chặt, nhứng au khi bị huyết tế, trở thành một phần của trận pháp thì thực lực đã được lập tức tăng lên một cách chóng mặt. Có thể cùng với một Nguyên Anh sơ kỳ như Chí Tú.

Chí Tú không phải dạng vừa, nhưng hắn vố là liếm cẩu, đối với nữ nhân thì ra tay cực kỳ mềm mỏng không chút lực đạo nào. Thế nên chỉ trong vòng ba chiêu giao thủ thì hắn đạ bị sát ngược lại.

Vũ Kim Tuyền đạp lên ngực Chí Tú, tay nàng cầm kiếm, nét mặt âm trầm nhìn hắn chém xuống một kiếm. Bây giừo Phạm Linh Nhi không thể để yên được nữa, nàng xuất ra Hồng Nhân Phi Cực Kiếm hướng thẳng về phía Vũ Kim Tuyền phóng tới oanh kích.

Một kiếm này của nàng cực kyuf bất ngờ, thế nên Vũ Kim tuyền không thể nào nét tránh mà chỉ có thể đưa kiếm của mình lên đơc một kích.

Một tiếng ầm vang lên, thân thể của Vũ Kim Tuyền bị đánh bay ra ngoài, thân thể của nàng ta tựa như con diều bị đứt dây bay vút rồi âm trầm rơi xuống đất, tan vào pháp trận.

Chúng kiến một cảnh này sắc mặt cảu Phạm Linh Nhi, Chí Tú không khỏi thất kinh. Thân thể hoà xuống đất, mặt đất nảy ra hào quan trận pháp?! Đây chính là điều mà bọn họ không muốn gặp nhất, bọn họ đã rơi vào bẫy do Vũ gia bày sẵn ra.

Chí Tú nhìn thân thể tan vào đất của Vũ Kim Tuyền tức giận nói:

- Vũ gia thật quá đáng, dám bày trận pháp qua mặt bọn ta! Lần này dù có tam trưởng lão ra mặt thì tông chủ cũng sẽ diệt toàn Vũ gia!

Một tiếng bồn bộp vỗ tay vang lên, Vũ Thành Vân bước tới cười đầy mỉa mai nói:

- Chỉ sợ là các ngươi có mười cái mạng cũng khó có thể thoát khỏi trận pháp này.

Chí Tú thấy Vũ Thành vân thì liền tức giận gào lên:

- Vũ Thành Vân, người lập trận là ngươi?! Ngươi đã theo Bích Loan Tông ta bao nhiêu năm, Bích Loan Tông đã đầu tư cho ngươi biết bao nhiều tài nguyên công pháp mà ngươi lại dám phản lại sao?

Vũ Thần Vân mỉa ma cười nói:

- Phản lại? Các ngươi có tư cách để vũ gia phản lại? Bích Loan Tông các ngươi giờ đứng trước Vũ gia chỉ còn là sâu kiến thôi, đừng tự cao.

Chí Tú âm trầm nuốt Liệu thương đan mà sư phụ của mình đưa cho vào miệng rồi ngôi lại bắt đầu liệu thương. Sau trận chiến với Vũ Kim Tuyền thi phần lớn chân nguyên cảu hắn dã hao tổn, mười phần chỉ còn lại ba bốn, mà Vũ Thành Vân thâ là một trong những thiên tài cũng thời với hắn, ba mươi hai tuổi đã phá được Kim Đan kết thành Anh, so ra thì thời gian hắn ta ở Nguyên Anh còn lâu hơn hắn, Chí Tú không thể nào không cần thận được.

Vũ Thành Vân không để ý Chí Tú nữa mà quay sang thuyết phục hai người Trần Tuấn, Phạm Linh Nhi. Hắn tự tin nói:

- Nghe danh hai người đã lâu. Siêu cấp thiên tài ngàn vạn năm có một, Phạm cô nương và một trong những trưởng lão của Thiết Bạch Phong, Trần Tuấn trưởng lão. Ta thực sự rất kính trọng hai người, mong hai người có thể giúp ta một tay, hoặc cung lắm đừng có mà ngăn cản việc ta giết Chí Tú. Ta hứa sau khi lật đổ Bích Loan Tông thì Vũ gia sẽ trở thành một trong những chỗ dựa tốt nhất cho Thiết Bạch Phong.

Chí Tú nghe thế liền tức giận nói:

- Trần trưởng lão, Phạm cô nương đừng nghe hắn! Hắn sẽ không để hai người rời khỏi đây đâu! Giúp ta, cả ba người chúng ta dùng không thể phá được trận nhưng ta tin rằng hoàn toàn có thể mở ra một con đường máu chạy thoát!

Đứng trước lời đề nghị của hai người, Trần Tuấn cười lạnh nói:

- Vũ công tử, lời đề nghị của công tử thật có chút thú vị. Nhưng Trần Tuấn ta từ xưa nay luôn hành động theo quy tắc của bản thân mình, ta không thể nào đối lại quy tắc của bản thân mình dược. Mong công tử thứ lỗi.

Vũ Thành Vân nghe thế thì lắc đầu, khuôn mặt của hắn lộ lên vẻ đáng tiếc nói:

- Đáng tiéc đáng tiếc, thân lả thánh phẩm linh căn mà lại có một vị sư phụ không biết thức thời này quả là khổ nhỉ cô nương. Chi bằng theo Vũ mỗ làm một đôi đạo lữ đi! Ta thấy nhan sắc của Phạm cô nương rất khá, rất xứng làm thê tử của ta!

Phạm Linh Nhi nghe thế thì kinh tởm nói:

- Kinh tởm, những lời rác rưởi như thế mà ngươi cũng có thể nói ra được.

Vũ Thàh Vân đáp:

- Không thể dùng dịu dàng được, vậy thì đùng vũ lực vậy. Xem kiếm!

Vũ Thành Vân phóng thích ra phi kiếm của mình, kết hợp với linh lực trong cơ thể bạo phát chém ra một đạo Phong cương cường loạn hưởng thẳng về phía hai người, bắn tới. Phong cương trảm kết hợp tác dụngc của trận pháp làm nó càng thêm thập phần cưỡng hãn.

Phạm Linh Nhi nám lấy Hồng Nhân Phi Cực Kiếm, hô lên:

- Tru Cơ Trảm thức thứ ba…Ngũ Đoạn Tuyệt Phong, Bạo!

Thiên phong tụ lại dưới lưỡi kiếm của Phạm Linh Nhi, cộng hưởng thêm vô tận kiếm ý của nàng mà bạo phát phóng ra một đạo kiếm khí tựa như cuồng phong về phía Phong cương của Vũ Thành Vân.

Phong cương cùng với kiếm khí va chạp khiến cho một mẩu không gian vặn vẹo, ầm ầm đối chiến. Một tiếng xẹt xé gió, chỉ thấy Vũ Thành Vân vận dụng bộ pháp của mình tránh đi một đòn Tru Cơ Trảm của Phạm Linh Nhi.

Hắn cực kỳ kinh hãi trước kết quả này, nhờ có hiệu quả của trận pháp Địa Ảo mà lão tổ của Vũ gia Vũ Văn Nhậm bố trí, lực lượng của mỗi người trong Vũ gi đều đột ngột tăng mạnh, lièn cso thể tăng hai tiểu cảnh giới. Thế mà Phạm Linh Nhi lại có thể dễ dàng dùng một kiếm của mình phá đi.

Vũ Thành Vân lúc này điều động toàn bộ cường giả Nguyên Anh trong Vũ thành chưa bị huyết tế.

Bầu trời lúc này bắt đầu đen lại. Trên đâu ba người chính là tám trăm tên tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đang ngự kiếm phi hành, lực lượng của mỗi người đều là cao thủ Nguyên Anh sơ kỳ được Địa Ảo trận cường hoá thêm!

Chí Tú giờ đã trị thương xong, giờ hắn có chút tự tin rằng mình hoàn toàn có thể đánh bại Vũ Thành Vân rồi, nhưng khi đứng trước cảnh tượng cùng lúc tám trăm cao thủ Nguyên Anh trên đầu mình thì hắn dã hoàn toàn mất đi tự tin.

Chí Tú thật sự sẽ chết ngay tại đây sao? Hắn chưa tới năm mươi tuổi, còn chưa được hưởng cái gì được gọi là khoái lạc nhân gian gì mà phải chết rồi sao? hắn thực không cam lòng mà.

Phạm Linh Nhi khi thấy lực lượng kinh người của Vũ gia thì chỉ cười nhạt đầu khinh bỉ nói:

- Chỉ có nhiêu đây? Các người các ngươi quả thực quá ấu trĩ, tưởng rằng số lượng đông thì có thể giết chết được chúng ta? Ha ha, đừng chọc ta cười.

Vũ Thành Vân bị kinh thường như thế không thể không tực giận, nói:

- Để xem, ai là người ấu trĩ! Toàn bộ mọi người cùng lên. Ta tin rằng dù ả ta ó mạnh nhưng cũng không thể nao địch lại toàn bộ chúng ta!

Vũ Thành Vân chưa thấy quan tài chưa đỏ lệ mà. Phạm Linh Nhi từ trước cho tới nay chưa có ngán ai bao giờ, tu vi của nàng còn là Thiên Tiên Nguyên Anh hậu kỳ nữa, những người này dù có đông đi căng nữa cũng chả phải đôi thủ của nàng.

Dẫm lên Hồng Nhân Phi Cực Kiếm, tay phải cầm Linh Căn Kiếm. Phạm Linh Nhi cùng với tám trăm người trên không đối chiến!

Trước khi nàng đi thì nàng nói với Trần Tuấn:

- Sư phụ, Linh Nhi không tinh trận pháp, nhờ sư phụ pháp giùm trận này!

Trần Tuấn nghe tếh thì đáp:

- Đương nhiên rồi, ta đâu thể nào rảnh tay được.

Nói rồi, Phạm Linh Nhi mới yên tâm cùng tám trăm người kai hỗng chiến một phen.

Chỉ thấy trên trời tràn ngập hào quan vàng chéo. Vô số chiêu pháp được tung ra rợp trời làm tối đen cả một mảnh đất Vũ thành. Từng đợt tiếng ầm ầm nổ vang trời. Phạm Linh Nhi như thế mà vẫn có thể quần chiến hơn trăm người.

Phạm Linh Nhi hung tàn cầm Linh Căn Kiếm, chiêu đối chiêu ới từng người, trận này nàng còn chưa xuất ra Nguyên Anh hồn của bản thân mình, chỉ dựa vào số chiêu mà so chiến, thực lực cùng lắm chỉ có bốn thành là cao. Nhưng như thế cũng không khiến nàng rơi vào thế hạ phong chút nào.

Mười trận giao phong, chín người chết, một người trọng thương cực kỳ nặng mà rơi xuống. Phạm Linh Nhi vẫn đứng vững trên phi kiêm cảu mình, mặc cho bọn chúng có tung chiêu thức nào đi chăng nữa

Vũ Thành Vân không thể nào tin vào mắt mình nữa, đây là thể loại yêu nghiệt gì cơ chứ? Tại sao hơn chục ngươi so đâu rồi mà ả lại không hề mệt mỏi chút nào, ngược lại còn biệt hiện ra một trạng thái cực kỳ hưng phấn nữa.

Phạm Linh Nhi cười lớn nói:

- Nào, các ngươi thân là đệ nhất tộc mà thực lực lại chỉ có nhiêu đó ư? lên hết cho ta nào. Tru Cơ, Hoành Thiên Đồ Trảm!

Một tiếng ầm vang trời như xét nổ. Cả chục nhân mạng cứ như thế mà hoà vào pháp trận, trở thành năng lượng cho nó.

Vũ Thành Vân như phát điên nói:

- Dừng lại con tiện tì này!

Trần Tuấn bước đến cửa thành bắt đầu lợi dụng thần thông của mình phá pháp trận. Lúc này Phạm Linh Nhi đã thu hút hoàn toàn sự chú ý của Vũ gia rồi nên hắn hoàn toàn có thể ung dung tự tại, từ tôn mà làm việc.

Phân tích gần phân nữa hắn phát hiện ra một điểm cực kỳ thú vị. Trận pháp này có thủ bút của tiên nhân cường giả!

Vũ Văn Nhậm lúc này ở trong mật thất, thức thời cảm ứng được trận pháp đang bị phân giải từ từ.

Hắn kinh ngạc tự hỏi chính bản thân minh:

- Ngươi dám á rằng là trận pháp sẽ hoàn toàn không thể phá huỷ được chứ?

Trong tâm trí hắn vang len một giọng nói già nua:

- Bổn tiên chắc chắn, trừ khi là tiên nhân thì không thể nào nhìn ra được pháp trận đó bố trí như thế nào đâu. Chỉ có tiên nhân sở hữu pháp lực thì mới có thể phá giả được thôi.

Vũ Văn Nhậm hốt hoảng nói:

- Không xong, trận pháp chúng ta thực sự đang bị phá huỷ!

Giọng nói già nua trong hắn lại kinh ngạc vang lên:

- Không thể nào, thực sự bị phá huỷ?! Văn Nhậm, ngươi mau đi thông báo với Vũ Cơ, kêu nàng cùng với ngươi ra mặt bảo trì tận pháp. Trận pháp này đối với ta và ngươi thập phần quan trọng, nó không thể bị phá huỷ được!

Vũ Văn Nhậm nhanh chóng kéo theo Vũ Cơ, tam trưởng lão của Bích Loan Tông hướng về phía Vũ Thành toàn lực lao tới.

Hắn thực sự quá bấn cẩn rồi!

(hèn gì ta thấy tại sao nó lại lâu như thế, thì ra ta đi vượt chỉ tiêu. Mà thông qua cái thông báo này tác muốn gợi cho độc giả về tình cảnh của Phạm Linh Nhi. Nàng theo dự tính của ta là sẽ thịt đấng sau một sự kiện nữa nhưng sau ta đã điều chỉ là sau sự kiện Vũ gia này thịt luôn vì ta thấy nó liền mạch và dễ theo dõi hơn, chúc các độc giả của ta một ngày vui vẻ, sự ủng họ của các nguoie chính là động lực của ta a)