Trần Tuấn vẫn y như cũ, đem tay nàng đẩy ra, nghiêm mặt nói:
- Ừ chúng ta đi
Phạm Linh Nhi thấy hắn làm như thế thì tỏ vẻ giận dỗi nói:
- Hừ, sư phụ đáng ghét.
Nhìn thấy cảnh làm nũng này của Phạm Linh Nhi, Trần Tuấn liền nghĩ người đáng sợ mới là nàng đấy, người gì đâu mà không biết liêm sỉ, vứt luôn tự trọng, không để những ánh mắt soi mói của người khác hướng thằng vào mình vào mắt.
Hai người bước đi trên con phố sầm uất. Hai bên đường là vô số giang hàng bày bán những món đồ àm đẹp, bên cạnh giang hàng là vô số tửu lâu, thanh lâu để dành cho khách quan muốn uống rượu đánh bạc, thưởng mỹ nhân đi vào.
Trần Tuấn thấy là lạ với cánh thị trấn này thế nên hắn đã sử ra thần thức của mình để quanh một lần. Tất cả tu sĩ ở đây thấp nhất chính là Kim Đan Kỳ tu sĩ, còn lại đều là một đám Nguyên Anh, Hoá Thần Kỳ. Tông chủ nơi đây còn là một trong tam đại Hợp Thể đại viêm mãn của Đông Vực nữa. Đúng là không hổ danh là một trong những thiếp thân của khí vận chi tử Mạc Luân Tuần, thực lực rất khá.
Trần Tuấn lại phát hiện thêm một chuyện nữa đó chính là các thanh lâu ở đây không phải là nơi để các nữ nhân, nam nhân ở Bích Loan Tông tu luyện! Bọn để tử tu luyện công pháp đều ở một căn phòng đặc thù của tông môn trao tặng riêng biệt, rồi cùng với đạo lữ của mình của hoan ái gia tăng thực lực, hoàn toàn là cùng nhau bổ trợ tu luyện chứ không phải dạng hấp khô người ta.
Trần Tuấn thấy như thế thì hô lên:
- Không hổ danh là ma tông được thăng là chánh tông. Phương pháp tu luyện này đúng là của chính đạo. Dựa vào cảm xúc tình yêu chân thật để mà gia tăng thực lực đúng là không tồi.
Hai người rảo bước đến đâu thì những ánh mắt hâm mộ dành cho hắn cùng với Phạm Linh Nhi rải theo đến đấy. Không ít trong số đó là những ánh mắt thèm thuồng nhìn cơ thể của Phạm Linh Nhi.
Bước đến một trong những tửu lâu cao và đẹp nhất trong thị trấn. Hai người được đón tiếp bởi một nữ nhân tên Điệp Tử Hoa.
Điệp Tử Hoa tươi cười nhìn lướt qua Trần Tuấn nói:
- Hình như khách quan này đến không phải là để thưởng rượu đấy chứ?
Phạm Linh Nhi thấy thế không nói, chỉ lẳng lặng đưa lên lệnh bài của Thiết Bạch Phong.
Điệp Tử Hoa thấy thế thì kinh ngạc nhìn àng, sau đấy lnwg lặng quay lưng lại nói:
- Mời hai vị đi theo ta.
Trần Tuấn cùng Phạm Linh Nhi được dẫn đi qua khỏi đám khách nhân của thanh lâu, đến mọi cái bàn bạc không người.
Chủ nhân cảu bàn bạc kia chính là một nam nhân cao lớn, khuôn mặt đầy bặm trợn. Điệp Tử Hoa liếc mắt nhìn hắn ra hiệu.
Nam nhân đó khi thấy Điệp Tử Hoa làm như thế thì cúi người nói:
- Mời hai vị đi lối này.
Nam nhân đó lấy từ áo của mình ra một lá bùa màu đỏ, đốt đi. Một tiếng ầm vang lên, không gian bỗng trở nên vặn vẹo như có nhiệt lượng đi qua, một cái hư động được mở ra.
Trần Tuấn cùng Phạm Linh Nhi đi thẳng vào trong. Hai người đi vào hư động tiến vào một căn phòng nhỏ, trong căn phòng đó chỉ duy nhất có ba thứ, một bàn ghế, một bộ trà gồm ba chén trà nhỏ, cùng một cái giường được phủ kín bởi chăng màn.
Từ cái giường đó ẩn ẩn hiện lên một hình ảnh của một nữ nhân thành thục đã gần 30. Tuy không nhìn thấy được khuôn mặt của nữ nhân đó, nhưng thông qua dáng người cùng với áp lực nhè nhẹ thì hai người có thể đoán ra dược thân phận của người này
Trần Tuấn ôm quyền hành lễ nói:
- Trần mỗ đến đây bái kiến Vô phân đà chủ.
Vô Ngọc Nhan nghe thế thì cười, nói vọng ra từ cái giường:
- Trưởng lão đâu cần khách khí như thế, người hành lễ đáng lẽ phải là ta đấy chứ. Nghe nói trưởng lao chỉ mới đôi mươi mà đã đạt được thành tựu phá Kim Đan, kết thành Anh rồi. Vô Ngọc Nhan ta nghe đã phải ngưỡng mộ.
Trần Tuấn khách sáo cười nói:
- Không đâu, không đâu, người trong thiên hạ đều là một đám xàm ngôn có thừa. Phân đà chủ, há lại để vào tầm mắt.
Vô Ngọc Nhan lúc này nói:
- Thôi được rồi, chúng ta bàn chuyện chính sự nào. Chí Tú, ngươi bước ra đây đi.
Nghe theo lệnh của phân đà chủ, Chí Tú từ bên cạnh giường bước ra. Thấy hắn cao hơn bốn thước, vai rộng hai thước, khuôn mặt bặm trợn, đầy rẫy sẹo, đôi mắt thì nghiêm nghị toát lên vẻ kinh nghiệm trên chiến trường.
Vô Ngọc Nhan giới thiệu Chí Tú cho hai người:
- Chả hẳn chưởng môn của hai người cũng đã cho hai người biết chuyện ngày hôm nay phải không? Đây là Chí Tú, hắn năm nay muói có bốn mươi tuổi, là một trong những kỳ tài của Bích Loan Hợp Hoan Tông ta, bốn mươi là đã đạt được thành tựu phá đan, kết anh rồi. Lần này ta mời hai người đến chính là muốn bảo hộ cho hắn.
Nói rồi Vô Ngọc Nhan bước ra khỏi giường của mình để cùng với Trần Tuấn, bàn chuyện xuất tông này của Chí Tú. Vô Ngọc Nhan vừa bước chân xuống đã lột lên một đôi thố ngọc trắng hồng đầy mĩ miều, y phục màu xanh lam ôm sát những đường công mền mại chết người trên cơ thể của nàng, khuôn mặt thì không còn từ gì để miêu tả ngoài hai từ tuyệt sắc nữ nhâ, mắt phượng, môi tim, má hơi hồng, ngũ quan đều chỉ chu, nhưng thứ đáng sợ nhất vẫn là mùi hương từ cơ thể nàng. Nó vừa lại vừa quyến rũ, mùi hương ấy chả khác gì mị ma quấn lấy Trần Tuấn, khiến hắn không thể nào rời mắt khỏi nàng.
Trần Tuấn thấy được mị lực kinh người của Vô Ngọc Nhan chỉ thầm khen:
- Không hổ là đệ tử của vợ khí vận chi tử, có chút thực lực. Nhưng! Vẫn còn quá kém.
Đúng, nếu so với lần đầu Phạm Linh Nhi ngưng ra mị khí thì mùi hương này ủa thực không cửa mà so sánh.
Cả ba người ngồi vào bàn, Chí Tú thì đứng bên cạnh Vô Ngọc Nhan để nghe Vô Ngọc Nhan bàn chuyện của hắn.
Vô Ngọc Nhan lấy ra một tấm bản đồ rất là cũ được làm từ da thuộc ra đặt trên bàn. Nàng chỉ tay vào một điểm trên đó, chính là Vũ gia nói:
- Chí nhi từ nhỏ đã có hôn ước với con gái của Vũ gia, tên là Vũ Kim Tuyền. Chí nhi chỉ muốn nàng ta làm đạo lữ của mình, vì chuyện này mà ta rất đau đầu. Vũ gia theo tin tình báo của chúng ta thì đã có ý đồ xấu với Bích Loan Tông, ta muốn nhơ hai người đi theo Chí nhi bảo vệ nó.
Trần Tuấn nghe thế xém nữa chửi, bà nhìn xem tên đó có nhỏ bén gì đâu, một tay hắn bóp nát luôn cái đầu của ta thì có, Chí nhi? Buồn cười.
Tuy vây để giữ hoà khí hai bên thì Trần Tuấn phải nén lại, hắn hép đôi mắt trắng của mình lại hỏi:
- Theo ta thấy thực lực của Chú Tú không tồi. Có khi còn mạnh hơn cả ta. Lệ khí của hắn nếu mà nói thì chắc chỉ có thua phân đà chủ ở đây thôi.
Vô Ngọc Nhan nghe thế Trần Tuấn nói như thế thì thở dài, sầu não nói:
- Ai… Trưỡng lão đúng là không hiểu rõ Chí nhi rồi. Chí nhi… là liếm cẩu.
Vô Ngọc Nha mới vừa nhấc chân lên kêu mỏi một chút thì cái tên Chí Tú ấy đã ngay lập tức quỳ rạp tạo thành một cái bệ gác chân cho nàng.
Vô Ngọc Nhan bất đắc dĩ nói:
- Chuyện là thế đấy…
Đù, lần đầu tiên Trần Tuấn thấy cảnh tượng này luôn. Chỉ vì sợ tay mỏi mà cái tên này dám vứt cả tự trọng của bản thân ở tu chân giới mà quỳ xuống để cho sư phụ của mình đặt tay lên luôn, cá này không phải thảm hại nữa, mà là siêu cấp thảm hại.
Phạm Linh Nhi trước giờ vẫn câm như hến âm thầm đánh giá Vô Ngọc Nhan cùng với Chí Tú:
- Ngực… không to bằng mình. Eo cung không nhỏ bằng mình. Nhan sắc tạm được. Đúng là thảm hại, chỉ có mỗi mùi hương trên cơ thể để mà câu dẫn nam nhân khác, ma nữ của hợp hoan tông đúng là quá thảm hại.
- Cái tên này… chả khác gì sâu bọ.
Ấn tượng đầu tiên của nàng đối với hai người kia đúng là không tốt rồi. Nữ nhân kia còn chủ động xử ra hương thơm trên cơ thể của minh để câu dẫn nam nhân của nàng, còn tên kia, nàng đã để ý hắn từ lâu, thấy hắn liên tục liếc mắt nhìn cơ thể của nàng đầy dâm tâm. Đối với Phạm Linh Nhi mà nói thì cặp sư đồ này đúng là không bằng cả một miếng rác.
Thấy được ánh mắt đầy khinh thường của Phạm Linh Nhi, Vô ngọc Nhan chỉ cười không nói, khuôn mặt thì lộ lên đầy vẻ khiêu khích đến khó chịu.
Trần Tuấn gật đầu như hiểu ra vấn đề nói:
- Được rồi, ta hiểu rồi. Vậy khi nào chúng ta xuất phát?
Vô Ngọc Nhan để một ngón tay lên mặt mình, lộ ra vẻ ngẫm nghĩ đúng là ma nữ của hợp hoan tông, từng hành động cử chỉ đều mang một vẻ yêu kiều, mền mại mê hồn đến chết người. Chỉ bằng một hành động đơn giản như thế mà nàng đã khiến Phạm Linh Nhi cầm lấy chuôi kiếm bên hông, chuẩn bị ra một chiêu.
Vô Ngọc Nhan cười nói:
- Thế thì hôm nay đi, ta cũng không muốn đêm dài lắm mộng.
Trần Tuấn đáp:
- Ừ, hôm nay đi.
Trước khi ra về thì Vô Ngọc Nhan kéo tay Phạm Linh Nhi lại, giữ nàng lại.
Vô Ngọc Nhan thân tình lấy ra một lọ thuốc, cùng với một quyển sách đạt vào tay của Phạm Linh Nhi, nói:
- Chí nhi đối với ta là đồ đệ duy nhất, mong ngươi sẽ không vì cái tính mê nữ sắc của nó mà giết nó.
Phạm Linh Nhi hừ một tiếng khinh thường nói:
- Hừ, cùng là một đám ma môn. Ngươi với đồ đệ ngươi không có ai là tốt cả.
Vô Ngọc Nhan nghe Phạm Linh Nhi nói như thế liền mỉm cười đầy ẩn ý, nói:
- Vậy ngươi có hứng thú với phương pháp câu dẫn nam nhân của Bích Loan Tông chung ta không? Đây là toàn bộ những cách câu dẫn nam nhân mà tông chủ của chúng ta dùng để mê hoặc vị tiên nhân đó đấy. Ngươi thực không hứng thú?
Phạm Linh Nhi nghe thế thì vội lấy quyển sách cùng với lọ thuốc mà Vô Ngọc Nhan đưa, đút vào áo, nói:
- Hừ, coi như hắn có thêm một cái mạng.
Vô Ngọc Nhan mỉm cười đầy hạnh phúc nhìn nàng nói:
- Ta hồi trước từng là một bà xem pháp tướng bên đường, biết được một chú thủ pháp. Ta thấy ngươi và trưởng lão có những đường nét rất hợp nhau đấy. Những đường nét này nói hai người các ngươi sẽ là một cặp long phụng tuyệt thế, khiến cho ngàn vạn người phải ghen tị đấy.
Phạm Linh Nhi như thể không hề để tâm đến lời nói của Vô Ngọc Nhan, quay lưng mà bước đi khỏi hư động. Nhưng trong thâm tâm nàng đang cực rộn ràng, đường nét trên mặt còn nói ha người là phu thê của nhau thì làm sau Trần Tuấn có thể phản bội nàng được?
Thế là tổ đội hai người Phạm Linh Nhi, Trần Tuấn lại có thêm một miếng rác gia nhập, Chí Tú.
Chí Tú theo bước chân hai người bước ra khỏi hư động, thanh lâu. Phạm Linh Nhi theo lệnh của Trần Tuấn đi lấy Tiên Hạc.
Phạm Linh Nhi khi vào chuồng sủng thú của Tiên Hạc, nhưng không thấy hắn đâu thì cơn nộ hoả được tích tụ từ khi gặp Vô Ngọc Nhan bộc phá.
Nàng gào lên:
- ĐÃ BẢO LÀ KHÔNG ĐƯỢC ĐI RỒI MÀ?!
Tiên Hạc lúc này đang chạy rong ruổi khắp phố phường, hai tay cầm hai cái đuồi gà, miệng thì gặm đầy xiên que, khuôn mặt thì lộ lên vẻ tận hưởng. Đột nhiên hắn cảm nhậ được vô tận sát khí bốc lên trước mặt mình.
Tiên Hạc nhanh chóng xử ra một bộ pháp đầy tinh diệu, phóng đi cực nhanh trong đoàn người dạo phố.
Nhưng tốc độ cảu Phạm Linh Nhi vẫn là cao hơn hắn ta một bậc. Chỉ nghe thấy một tiếng ầm ầm, mặt đất theo quyền pháp Phạm Linh Nhi nện xuống người Tiên Hạc nứt toát hết cả ra, gạch bay khắp nơi tạo thành một cái hố ngay giữa phố.
Tiên hạc chỉ bị đấm có hai quyền mà khuôn mặt đã sưng lên một cách dữ dội, miệng thì răng môi lẫn lộn, không còn nhìn ra được công tử Hạc tiêu soái ngày nào.
Nhưng như thế vẫn là chưa đủ với nộ hoả mà Vô Ngọc Nhan đã trao cho Phạm Linh Nhi. Nàng ta giận dữ dậm chân đùng một cái, cơ thể của Tiên Hạc run lên, một tiếng rắc đầy mê người vang lên.
TIên Hạc yếu ớt nói:
- Cô…. Nương……. Ta……chỉ…..trốn ra…..ngoài thôi….mà……Có….cần làm….. như thế không?
Phạm Linh Nhi lạnh lùng đáp:
- Cần, cực kỳ cần.
Tiên Hạc khóc không ra nước mắt, hà cớ gì số phận của mình lại dính tới con điên này cơ chứ, hắn quả thực không cam tâm, hắn quả thực không can tâm mà. Lão thiên, Hạc ta làm gì lão mà lão chơi chó thế?
Nhét viên đan do mình luyện ra cho Tiên Hạc rồi vác hắn về chuồng. Trước đống đổ nát, không có ai dám nói gì cả, vì bọn hắn biết rằng khi mình vừa hé răng ra thì chắc chắn nấm đấm của nữ nhân kia sẽ phóng tới, đem bọn hắn đấm bay lên trời.
Phạm Linh Nhi ôm lấy con Hạc tàn tạ đến trước mặt Trần Tuấn và Chí Tú nói:
- Sư phụ chúng ta đi.
Chí Tú lúc này mở miệng ra nói:
- Trưởng lão đúng là có phúc, thu được một đồ đệ xinh đẹp như thế này.
Trần Tuấn cười mỉm nói:
- Đạo hữu quá khen.
Cả ba người leo lên lưng hạc to lớn mà bay vút về hướng Hạ Trung bộ. Hạ Trung bộ thì cũng hoang tần chả khác gì hạ bộ, nhưng mấy vạn năm trước ở đây từng có một vị tu chân giả phi thăng lên, để lại vô tận linh khí trấn trụ ở đây, thế nên nó mới không biến thành một nơi hoang tàn đến cả Nguyên Anh Kỳ tu sĩ cũng khó có được.
Lại nói đến Vũ gia, theo lời của Phạm Linh Nhi kể thì đây là một trong những đại gia tộc của Bích Loan Hợp Hoang Tông, là một trong những nơi đào tạo ra những thiên tài kiệt xuất như tam trưởng lão của Bích Loan Hợp Hoang Tông, đại sư luyện đan đầu tiên của Bích Loan Hợp Hoang Tông. Nhưng gia tộc này vốn có tính rất là kiêu căng, bọn chúng quên rằng chúng chỉ là một tiểu gia tộc phục thuộc vào nhân mạch và quan hệ với tông môn mới thăng lên thành một đại gia tộc ở Trung bộ, bọn họ từ lâu đã xem mình là phượng hoàng của tu chân giới muốn thoát ly khỏi sự kiểm soát của Bích Loan Hợp Hoang Tôn, nhưng vỉ còn vương vấn nhân mạch ở nơi đấy nên chưa tiện đứng lên nổi dậy.
Điều này cả tu chân giới ai cũng đều nắm được ít nhiều, duy chỉ Trần Tuấn là không hề biết một chút gì thế nên Phạm Linh Nhi mới đành nói cho hắn.
Hắn nghe xong câu chuyện liền hỏi Phạm Linh Nhi:
- Theo Linh Nhi nói như thế thì ắt hẳn bọn họ phải phản lại từ lâu rồi chứ. Sao giờ chỉ mới là tin đồn?
Phạm Linh Nhi chưa kịp nói thì tên liếm cẩu Chí Tú đã xen vào nói:
- Trưởng lão có chút không biết rồi. Vì có tam trưởng lão, đại sư luyện đan, Vũ Hành Tôn, và vô số thiên kiêu của bọn họ đang nằm trong Bích Loan Tông ta, số lượng nhân khẩu phản đối việc chống lại Bích Loan chúng ta rất rất lớn, những tin đồn ở ngoài tu chân giới chỉ là một đám người muốn đi theo con đường riêng của mình thế nên mới nói như vậy thôi, Vũ gia từ trước đến nay vẫn luôn nằm ở trong tầm kiểm soát của chúng ta, vì Vũ gia không hề có thực lực để mà chống lại Bích Loan Tông. Nhưng cho đến vài năm trước, đã có một lượng lớn nhân già mang họ Vũ trong tông môn chúng ta đột nhiên biến mất một cách kỳ lạ, tam trưởng lão trước giờ vẫn luôn đứng về phía tông chủ bỗng dưng đột ngột thay đổi y hệt lật bánh tráng. Dường như bọn họ đang có một âm mưu gì đó, thế nên thông qua sự kiện cầu hôn Vũ nhi, sư phụ ta muốn điều tra một chút về thực lực của Vũ gia hiện tại.
Trần Tuấn nghe thế thì gất gù hỏi:
- Linh Nhi, co đúng là như thế không?
Phạm Linh Nhi xụ mặt đáp:
- Đúng thưa sư phụ.
Trần Tuấn thở dài nói:
- Ai…Ta thân là trưởng lão của một môn phái mà đến cả một phân đà chủ cũng coi thường ta, không nói cho ta tường tận sự việc như vậy. Đúng là điêu thấp quá cũng không tốt mà.
Phạm Linh Nhi nghe thế thì nghiêm túc nói:
- Nếu ả ma nữ kia đã dám coi thường sư phụ thì cái thị trấn kia cũng không cần tồn tại nữa.
Chí Tú từ lâu đã nghe cái danh đại ma đầu Phạm Linh Nhi, biết nàng khi nói thì chắc chán sẽ làm thế nên ngay lập tức khuyên răng:
- Phạm đạo hữu, ngươi không được làm như thế. Sư phụ ta cũng vì không muốn Thiết Bạch Phong dính dáng quá sâu vào chuyện nay thế nên mới không có cho Trần đạo hữu biết, tránh để cho Trần đạo hữu dính dáng quá sâu vào việc này.
Phạm Linh Nhi nghe một tiếng Trần đạo hữu thì bỗng dưng lửa giận bóc lên. Cái miếng rác này dám xưng hô ngang bằng với Trần Tuấn, hắn coi hắn là ai? Là lão thiên ư? Không, lão thiên còn chưa có đủ tư cách xưng cùng vai vế với Trần Tuấn.
Phạm Linh Nhi lấy Hồng Nhân Phi Cực Kiếm ra chĩa thẳng vào mặt của Chí Tú, giận dữ nói:
- Ngươi nói ai là Trần đạo hữu? Gọi là Trần trưởng lão. Dám vô lễ, nhận kiế cảu ta đây.
Trần Tuấn thấy Phạm Linh Nhi sắp chuẩn bị biến Chí Tú thành cát bụi thì ngay lập tức vận pháp lực ngăn cản một kiếm chết người của nàng, giọng nói nghiêm trọng nói:
- Linh Nhi, không được vô lễ. Chí đạo hữu là người của chúng ta, Linh Nhi không được đánh.
Phạm Linh Nhi nghe thế thì thu kiếm lại, bực bội noi:
- Nể mặt sư phụ, tha cho mạng chó ngươi một lần.
- Linh Nhi! Không được nói bậy.
- Vâng.
Chí Tú trong khoảnh khắc được Trần Tuấn cứu sống. Trong đầu hắn sau khi thoát chết có đúng một ý nghĩ duy nhất, quả không hổ danh là đại ma nữ Phạm Linh Nhi, tính khí khi nổi nóng thật đáng sợ. Nhưng sau ái ý nghĩ đó Chí Tú lại có thểm một cách nhìn khác về nàng.
Ngươi cho hắn đứng trước sinh tử luân hồi lần đầu tiên bây giờ đang đấm bốp vai cho cái tên trưởng lão mặt trắng trước mặt, nét mặt nổi tiếng hung tàn, vô hồn của đại ma nữ ngay lập tức biến thành khuôn mặt của nữ tử mới đôi mươi đang cầu xin sư phụ ủa mình đừng phạt đòn.
Nét mặt biến hoá cũng quá là nhanh đi.
Chi Tú tuy say mê nét đẹp kinh người của nàng nhưng hắn cũng không cảm thấy may mắn khi được đi cùng với Phạm Linh Nhi, nữ nhân này đúng thật là rất nguy hiểm.
…
Ba canh giờ sau, cả ba người cùng Tiên hạc đã bay đến môt thành trình rộng lớn. Bên trong có nhiều người tới lui buôn bán, không khí rất tấp ngập phồng vinh không kém gì thị trấn của Vô Ngọc Nhan chấp chưởng.
Trần Tuấn khi tới nơi ở của quân địch liền ngay lập tức mở ra thần thức của mình quét qua một lượt, những người ở đây tuy tu vi cao nhất chỉ là Hoá Thần sơ kỳ mới đột phá, còn yếu hơn Vô Ngọc Nhan, một cao thủ Hoá Thần trung kỳ.
Nhưng ở đây bù lại là nhân số Nguyên Anh tu sĩ rất rất là đông, cao hơn hẳn Vô Ngọc trấn, linh căn của những thiên kiêu ở đây cũng thuộc hàng cực phẩm ở tu chân giới, mỗi người đều có khả năng tanh đoạt tiên vị trên Thiên giới!
Phạm Linh Nhi lúc này cũng mở ra thần thức của mình. Tuy thần thức của nàng không bá đạo như của Trần Tuấn, có thể dò ra tất cả linh căn, tu vi, pháp bảo, trong người bọn họ nhưng cũng vừa đủ để cảm nhận đầy đủ khí tức ẩn đi của những tu sĩ ở nơi đây.
Phạm Linh Nhi kéo ống tay áo của Trần Tuấn nói:
- Sư phụ, người ở đây có chút nhiều.
Trần Tuấn thấy Phạm Linh Nhi lo cho mình như thế thì bỗng dưng cảm thấy ấm áp. Hắn cười nói:
- Đúng. Có chút nhiều. Nhân cơ hộ này Linh Nhi có thể ma luyện một phen đấy.
Chí Tú vô duyên nga lập tức chen vào cuộc nói chuyện của hai người, nói:
- Đâu được trưởng lão, ta đến cầu thân mà hai người đến làm loạn sao được?
Phạm Linh Nhi thấy tên liếm cẩu Chí Tú này muốn chết tới nơi rồi mới dáng xen vào cuộc nói chuyện hai người. Thế thì nàng sẽ thành nguyện cho hắn.
Nhưng trước khi đạp hắn xuống độ cao hơn chục dặm trên không thì Tiên hạc đã lượn thẳng xuống trước cổng thành rồi. Tốc độ bay của nó thì khỏi phải bàn, chưa đến một khắc mà đã phóng từ đột cao một dặm xuống đất rồi.
Phạm Linh Nhi hừ một tiếng, tức giận nói:
- Hừ, xem như nhà ngươi may mắn.
(Xin lỗi các ngươi vì dạo này chậm chương nhé)