Chương 25: Tình Tơ Thật Quá Đáng

Phạm Linh Nhi nghe thế liền hỏi lại cho rõ:

- Cái gì? Tuấn. Chẳng lẽ chàng ấy thực sự ở đây?

Hạnh Hoa không nói chỉ biết khóc toán lên:

- Tuấn ơi, có người bắt nạt ta kìa. Hức hức.

Người mà Phạm Linh Nhi thương yêu, tôn sùng đến cùng cực như thế mà lại bị một tiểu nha đầu mới có mười bốn tuổi đầu gọi thẳng tên ra như vậy khiến cho nàng rất là giận dữ.

Nàng từ trước đến nay vẫn luôn quen thói càng quấy, hành hạ mọi người xung quanh, nhưng đối với những người được xem như là người thân, bạn bè thân thiết thì lại là một chuyện khác. Phạm Linh Nhi phải nể mặt tướng công, phu quân, chân lang của mình, không thể hành xử lỗ mãn được, nếu không thì hắn se ghét nàng mất.

Tuy vậy, để dụ Trần Tuấn ra mặt thì nàng sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào hết.

Phạm Linh Nhi giơ tay lên, tụ linh khí vào lòng bàn tay, chuẩn bị tung ra một đòn.

Nàng hâm dọa nói:

- Con tiện tỳ này, ngươi biết lỗi của mình chưa?!

Trần Tuấn nghe câu này cuối cùng cũng không nhỉnh được nữa ma chuôi ra khỏi nơi trốn của mình. Thuấn di đến Phạm Linh Nhi, bắt lấy tay nàng ngăn nàng lại.

Trần Tuấn nghiêm mặt nói:

- Linh Nhi, không được đánh người dân!

Bất chợt Trần Tuấn cảm thấy một cỗ ấm áp truyền từ thân mình ra khắp cơ thể.

Phạm Linh Nhi ôn nhu xà vào lòng hắn, nức nở nói:

- Hức hức, sư phụ người đây rồi. Linh Nhi sợ chết mất, hức hức.

Trần Tuấn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, rõ ràng hắn đang ngăn chặn Phạm Linh Nhi đả thương Hạnh Hoa, mà sao nàng ta lại sà vào lòng hắn?

Rõ ràng với tính cách yêu nữ này của nàng nhất định sẽ kịch liệt phản đối việc hắn bảo vệ Hạnh Hoa, rồi lao vào đánh nàng ta tới tấp, chứ đâu phải ôn hòa như này.

Trần Tuấn nhanh chóng đẩy Phạm Linh Nhi ra nói:

- Linh Nhi, ngươi làm gì thế? không nghe sư phụ dạy bảo hay sao?

Phạm Linh Nhi dường như không hề nghe hắn nói gì, chỉ tiếp tục ôm lấy hắn khóc, nói:

- Linh Nhi... Hức hức... Linh Nhi xin lỗi. Linh Nhi khiến sư phụ thất vọng rồi. Linh Nhi... Linh Nhi không xứng làm đồ đệ của sư phụ, hức hức.

Thấy Phạm Linh Nhi khóc như vậy, Trần Tuấn có chút đau lòng. Nàng mặc dù là yêu nữ, thủ đoạn ra tay cực kỳ tàn độc, không thương xót bất kỳ kẻ nào, nhưng nàng cũng là đồ đệ của hắn, người mà hắn luôn tin tưởng, luôn dành cho nàng những món bảo bối tốt nhất (Xạo), trong lòng hắn luôn rất bảo vệ, thương yêu nàng, thế nên bây giờ thấy Phạm Linh Nhi khóc như này Trần Tuấn có chút yếu lòng.

Hắn vỗ nhẹ đầu của nàng thân tình nói:

- Linh Nhi ngốc, sao Linh Nhi lại không xứng làm đồ đệ của ta được chứ. Thánh phẩm linh căn, tư chất hơn vạn người, có khi người không xứng mới là ta mới đúng. Thôi, nín đi.

- Hức hức, Linh Nhi làm sư phụ thất vọng rồi. Linh Nhi đã không kìm được cảm xúc lâu ngày xa sư phụ mà ra tay với bà chủ. Linh Nhi không xứng đáng làm đồ đệ của sư phụ.

- Ai... Làm như thế nào Linh Nhi mới hết khóc đây?

- Hức hức, vậy sư phụ chỉ cần hứa cho Linh Nhi một điều.

- Điều gì? Chỉ cần không quá đáng thì ta đều có thể đáp ứng.

Lúc này người tỉnh táo duy nhất chỉ còn Hạnh Hoa. Rõ ràng Phạm Linh Nhi đang câu dẫn hắn mà cái tên đầu gỗ Trần Tuấn lại không nhận ra, nàng ta còn xử ra một làng sương màu tím bao quanh mình để câu dẫn hắn nữa kìa.

Hạnh Hoa lúc này không nhịn được nữa mà kêu lên cảnh báo Trần Tuấn:

- Tuấn, ngươi không được chấp...

Chưa kịp nói hết câu thì Phạm Linh Nhi đã âm thầm thi triển ra một pháp thuật khiến cho cổ họng của Hạnh Hoa bị nghẹ lại khiến nàng ta không thể nào lên tiếng được nữa.

Lúc này tâm trí của Trần Tuấn đang bị lay động bởi mị lực của Phạm Linh Nhi thế nên cũng không nghe thấy lời của Hạnh Hoa.

Phạm Linh Nhi lúc này gạt đi nước mắt, vui mừng nói:

- Sư phụ chấp nhận là Linh Nhi mừng lắm rồi. Hiện tại Linh Nhi chưa nghĩ ra điều gì, nhưng Linh Nhi hy vọng sư phụ sẽ đáp ứng (Hố gạ đây)

Trần Tuấn thấy nàng ta không còn nhõng nhẽo nữa liền khẽ cười nói:

- Ta nói thì nhất định sẽ giữ lời mà.

- Linh Nhi tin sư phụ.

Phạm Linh Nhi sau khi nhận được một lời hứa của Trần Tuấn thì vui vẻ chuyển chủ đề.

Nàng ta ôm cánh tay của hắn như bình thường, vui vẻ nói:

- Sư phụ, nếu người đã ở đây rồi thì chúng ta cũng nên đi thực hiện nhiệm vụ của chưởng môn đi. Chưởng môn trong Nhiệm Vụ ngọc đã viết rằng nhiệm vụ này rất là quan trọng đối với quan hệ của hai môn phái Thiết Bạch Phong và Bích Loan Hợp Hoan Tông đấy.

Trần Tuấn nghe thế thì có chút nhíu mài, hắn thực sự không muốn từ bỏ cuộc sống an nhàn tại cái quán tàu hủ non này. Nhưng thân hắn là trưởng lão của một phái, trách nhiệm đối với môn phái rất cao, mặc dù hắn là một tên lười biếng chính hiệu nhưng tinh thần trách nhiệm của Trần Tuấn rất là cao, hắn không thể bỏ mặc cái chuyện này của môn phái Thiết Bạch Phong được.

Thấy Trần Tuấn có chút lung lay, Phạm Linh Nhi liền ngay lập tức tiếp tục thuyết phục hắn.

Nàng nói:

- Sư phụ, chúng ta không nên chậm trễ, việc này chuyện đại sự.

Trần Tuấn thở dài, miễn cưỡng nói:

- Được rồi, chuyện đại sự. Để ta chuẩn bị đồ một cái rồi hai chúng ta xuất phát.

Trần Tuấn miễn cưỡng bước vào trong bếp chuẩn bị đồ đạc của mình.

Ở phía ngoài Phạm Linh Nhi mới giải pháp thuật cho Hạnh Hoa.

Giải xong thì nàng bước tới trước mặt Hạnh Hoa, nâng mặt của Hạnh hoa lên đầy đe dọa truyền âm:

- Lần này ta để cho chàng ấy chút mặt mũi không giết ngươi. Ngươi cũng không nên quá phận, tốt nhất là từ bây giờ nên quên đi tên của chàng ấy đi.

Trần Tuấn chuẩn bị xong đồ đạc liền bước tới chỗ Hạnh hoa chào tạm biệt. Tuy hai người mới ở với nhau với nhau mới có năm tháng thế nhưng quan hệ của hai người rất là tốt, nên Trần Tuấn không nỡ đi mà không nói lời từ biệt.

Bước ra khỏi làng, Phạm Linh Nhi thân thiện hỏi Trần Tuấn:

- Sư phụ, để đệ tử ngự kiếm chở người đi đến Bích Loan Hợp Hoan Tông.

Trần Tuấn đơ mặt, không biểu lộ một chút cảm xúc gì. Hắn hiện tại đang rất là khó hiểu, mình tại sao rất là muốn co chân lên mà chạy khỏi nơi Phạm Linh Nhi, thế nhưng mỗi lần chuẩn bị hành động hắn lại không đành lòng bỏ nàng lại để nàng buồn một chút nào.

Đây đâu phải tính cách tên cẩu độc thân dựa vào thực lực của hắn?

Lý do thực sự chỉ có Phạm Linh Nhi iết được. Đây chính là tác dụng của Tình tơ, dù tu vi của Trần Tuấn có cao như thế nào, đạo tâm vững như thế nào thì tác dụng cơ bản của Tinh tơ vẫn có thể tác dụng lên hắn, khiến hắn có thiện cảm ới Phạm Linh Nhi, khiến hắn không muốn làm cho nàng ta buồn. Để thoát khỏi Tình tơ chỉ còn có hai cách, một là dùng bản nguyên hồng phấn kiếm của Phạm Linh Nhi trảm đi Tình tơ, hai là tự biến mình thành một kẻ ngu si đần độn, vô dục vô cảm.

Trần Tuấn buồn rầu thở dài, thôi, chuyện này hắn không muốn để tâm đến nữa. Đi được đến đâu thì hay đến đó.

Trần Tuấn nói:

- Không, ngự kiếm phi hành nhanh thì nhanh thật đấy. Nhưng ta muốn có một chút gì đó là của danh môn chính phái cơ.

Phạm Linh Nhi nghe thế thì cười đầy vui vẻ nói:

- Vậy thì chúng ta cưỡi sủng thú đi!

Trần Tuấn nghe thế thì rạng rỡ nói:

- Được, ý kiến hay!

Phạm Linh Nhi thấy Trần Tuấn vui như thế thì trong lòng cũng vui theo, đối với nàng mà nói, chứng kiến được nụ cười hạnh phúc của hắn trên môi chính là niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của nàng.

Phạm Linh Nhi dễ thương nói:

- Linh Nhi biết ở gần đây có một trang trại chuyên nuôi sủng thú cho tu chân giả phi hành, để Linh Nhi đi cho.

Trần Tuấn nghe thế thì cười nói:

- Ha ha, phải dựa vào Linh Nhi rồi.

Được Trần Tuấn khen, Phạm Linh Nhi khẽ đỏ mặt, nàng tuy là loại nữ nhân siêu cấp mặt dày nhưng trước lời khen ngợi của Trần Tuấn thì nàng dường như biến lại thành một nữ nhân bình thường, biết ngại khi được người khác khen ngợi.

Phạm Linh Nhi thầm nghĩ:

- Hay là mình để lời hứa của chàng ấy là luôn khen mình nhở?

- Không, không được. Như thế thì uổng quá.

Phạm Linh Nhi dẫ lên phi kiếm phóng thẳng lên trời.

...

Tại một điền trang vô danh nào đó.

Một người đàn ông có cái bụng như cái bao lớn, bộ râu chởm ngắn hướng thẳng xuống đất, còn quả đầu thì bóng bảy tới mức có thể thay thế cả bóng đè tên Thạch Đức Loan. Hắn ta chính là chủ nhân của cái điền trang này, chuồn nuôi sủng thú của ông ta tuy không có gì đặc biệt ngoại trừ một con Tiên Hạc do tổ tiên của hắn truyền lại.

Con Tiên Hạc này cực kỳ trân quý, nó đã sống được hơn ba vạn năm rồi, là một trong những sủng thú của một kẻ phi thăng thành tiên trên tiên giới. Do muốn gia tộc của mình khi bản thân phi thăng không rơi vào những tình huống cực kỳ xấu như diệt tộc, thiên tai thế nên vị tiên nhân ấy đã lưu lại sủng thú của mình khi sắp thành tiên là Tiên Hạc để bảo hộ gia tộc.

Tiên Hạc chính là bí mật lớn nhất của điền trang này... Thế nhưng Thạch Đức Loan đã làm tổ tiên của mình thất vọng, hắn đánh không những đánh không lại một nữ nhân chân yếu tay mền, trói gà không chặt mà còn bị treo lên chuồng ngựa làm một cái bao cát tập đá cho mấy con tuấn mã của mình.

Thạch Đức Loan khóc không ra nước mắt nói:

- Lão thiên tại sao ngươi đối xử tới ta như thế hả, hức hức.

...

Tiên Hạc này cũng không phải dạng vừa, nó khi đồng hành cùng với vị tiên nhân kia đã tu thành nhân hình, thực lực nếu so cùng với Hóa Thành Kỳ chỉ có hơn chứ không có kém.

Nó từ khi biến thành nhân đã là bách chiến bách thắng nhân, không sợ bất kỳ kẻ thù nào, không có ai có thể đe dọa được nó kể cả tu sĩ Độ Kiếp Kỳ. Thế nhưng kể từ ngày hôm nay, Tiên Hạc đã biết sợ, nó sợ đến mức không thể nào biến thành nhân hình được nữa mà chỉ có thể ở dạng sủng hình mà thôi.

Phạm Linh Nhi đúng là có vô số thủ đoạn tàn độc mà.

...

Phạm Linh Nhi cưỡi trên một con hạc màu trắng bay trên trời. Bay được một đoạn nàng liền giơ tay mình lên vẫy vẫy nói:

- Sư phụ ở đây!

- Súc sinh, dừng cho ta!

Nghe theo lệnh của Phạm Linh Nhi, Tiên Hạc không dám chậm trễ mà đáp xuống trước mặt của Trần Tuấn.

Tiên Hạc vốn là sủng vật của tiên nhân, thế nên nó cực kỳ mẫn cảm với khí tức của tiên gia cường giả.

Thế nên khi nhìn vào Trần Tuấn nó đã ngay lập tức nhận ra hắn mang khí tức của tiên nhân, mà còn là siêu cấp cường giả tiên nhân nửa, thực lực của hắn khẳng định là đã vượt qua chủ nhân cũ của mình trước kia.

Tiên Hạc thầm hô lên:

- Phe này mình phát tài rồi!

Thấy được khuôn mặt cười vặn vẹo của Tiên Hạc, Phạm Linh Nhi liền nhíu mài, phóng thí ra sát khí.

Thấy Phạm Linh Nhi, Tiên Hạc như gặp khắc tinh liền co đầu vào cánh trốn tránh.

Phạm Linh Nhi tươi cười nói với Trần Tuấn:

- Chúng ta đi thôi.

- Ừ, đi thôi.

Hắn không khỏi giấu dược sự phấn khởi của mình mà leo lên Tiên Hạc. Tuy đây không uy phong bằng cười rồng (Cưỡi đệ tử được đấy), cưỡi tuấn mã, thế như nếu xét về phong thái phát trần, thoát tục thì cưỡi hạc chính là đỉnh cấp.

Tiên Hạc đập cánh bay vút lên trên cao, không khí ở trên có chút hơi lạnh thế nên từ hơi thở của Phạm Linh Nhi Trần Tuấn đều có thể thấy.

Mỹ mạo tuyệt thế lại được linh khí trau dồi làm cho nó càng thêm mỹ miều, thập phần xinh đẹp. Tóc đen dài óng ả, đôi môi đỏ thấm xinh xắn. Nhưng nhất là nước da trắng hồng của nàng làm hoàn mỹ thêm nét đẹp tuyệt mỹ vốn có.

Thân hình thì đầy đặn, ngực to tròn nhưng không quá khổ, cặp mông căng mộng đầy phì phiêu mạnh mẽ. Nếu nói nàng ta là đệ nhị mỹ nhân thì hạ thì không còn ai có thể xứng với cái danh đệ nhất nữa.

Trong lòng của Trần Tuấn có chút khẽ động. Nàng ta thực sự quá đẹp, quá tài giỏi, bất kỳ ai lấy được Phạm Linh Nhi cũng chính là hạnh phúc tề thiên. Nhưng hắn nghĩ lại mình chỉ là một tên sâu kiến làm sao có thể đối phó được với cái tên khí vận chi tử nếu hắn muốn lấy Phạm Linh Nhi bây giờ? Tốt nhất vẫn là không nên chạm vào, mai mốt khỏi đau lòng.

Phạm Linh Nhi để ý thấy được ánh mắt của Trần Tuấn lơ đãng nhìn nàng thì âm thầm cười nhẹ.

Nàng vuốt mái tóc đen của mình yêu kiều nói:

- Sư phụ... Sao thế?

Bộ ngực căng mộng của nàng khẽ động theo từng luồng phong thiên (ý là gió trời), đôi môi trái tim, khuôn mặt tuyệt sắc, mái tóc nhu tuyền cộng thêm cả Hồng Phấn Hỗn Khí làm tăng thêm mị lực của nàng.

Trần Tuấn lúc này thực sự động tâm. Khuôn mặt anh tuấn của hắn khẽ đỏ lên.

Trần Tuấn quay mặt đi nói:

- Không, không có gì.

Phạm Linh Nhi thấy phản ứng của hắn như thế thì rất vui mừng. Điều chứng tỏ hắn vẫn có một đoạn tình cảm yêu thích nàng, mị lực của nàng vẫn có tác dụng với hắn.

Phạm Linh Nhi trong lòng kêu lên sung sướng:

- Chàng ấy đáng yêu quá.

- Khuôn mặt của chàng ấy lúc đỏ quả thực khiến người ta đỏ gục mà.

- Trần Tuấn, đây chính là lý do ta yêu yêu yêu chàng rất nhiều đấy!

Tiên Hạc cứ như thế khó chịu nhìn cái con thiên địch của mình câu dẫn tiên nhân của nó. Nhưng nó hữu tâm vô lực, không thể nào chống lại cái con yêu nữ có một sức khỏe yêu nghiệt này được.

Tiên Hạc thở dài nói:

- Tại sao cơ chứ.

Phạm Linh Nhi cứ như thế mà liên tục dùng nạn sắc của bản thân mình quyến rũ Trần Tuấn trong suốt chuyến đi đến trung tâm trung bộ.

Trần Tuấn đứng trước sự công kích của nàng chỉ có thể chống trả yếu ớt không nhìn thẳng vào Phạm Linh Nhi. Tình tơ đúng là rắc rối mà.

...

Phạm Linh Nhi vui vẻ chỉ tay về phía trước hô lên:

- Sư phụ, chúng ta tới rồi kìa!

Trần Tuấn nhìn về phía tay của nàng chỉ tới. Một tòa thành cao to hiện lên trước mắt hắn, phía dưới Tiên Hạc chính là vô số những căn nhỏ, tất cả những ngôi nhà đó đều có một điểm chung đó chính là mái ngói màu đỏ chót, không hề có một màu nào khác.

Trần Tuấn thầm hô lên:

- Đây chính là tông môn ư? Nhìn như cái thành phố luôn.

Bỗng trên trời phát ra tiếng la:

- A! Cẩn thận!

Một con Hoàng Kim Ưng (Đại bàng vàng) to gần bằng một chiếc máy bay cỡ nhỏ lượn qua đầu Trần Tuấn.

Thiếu niên cưới trên con Hoàng Kim Ưng đó giận dữ quát hắn:

- Mẹ nó, có biết cưới sủng thú không hay vậy? Có biết để ý đường bay không hả? Các ngươi biết là các ngươi cưới sủng thú mà không nhìn đường là nguy hiểm lắm không?

nghe thế thì Trần Tuấn nhìn lại trên không, có vô số thiếu niên, nữ tử cưỡi sủng thú, ngự phi kiếm, cảnh tượng này khiến hắn nhớ lại cái cảnh kẹt xe bốn tiếng đồng hồ ở trái đất.

Lông mài của Trần Tuấn khẽ giật, hắn nói:

- Như thế này cũng quá là đông đi...

Phạm Linh Nhi khi nghe thấy thiếu niên đó dám quát mắng Trần Tuấn thì giận dữ rút kiếm ra, nàng nói:

- Nhà ngươi được lắm, dám chửi cả sư phụ ta. Chết đi! Tru Hồn Trảm, Hồn Phi Phách Tán!

Phạm Linh Nhi dồn sức mình trảm ra một đòn Tru Hồn, nhưng ngay lập tức đạo kiếm khí của nàng đã bị Trần Tuấn đánh tan.

Hắn bình tĩnh nói:

- Linh Nhi không được manh động, đây là tông môn của người ta. Linh Nhi phải để cho người ta một chút mặt mũi.

Phạm Linh Nhi nghe Trần Tuấn nói như thế thì nén lại cơn giận, quay trở lại điều khiển Tiên Hạc nói:

- Vâng, Linh Nhi hiểu.

Thế nhưng phiền phức của hai người khi đến Bích Loan Hóp Hoan Tông chưa dừng lại ở đó.

Ở đây có rất nhiều thành phần nhân vật phụ phản diện não tàn, cái bọn này thường đem gia tài tu luyện của mình ở tông môn mà bắt nạt y hệt mấy tên công tử ở trái đất vậy, đã giàu mà lại còn thích khoe của.

Một tên thiếu niên tóc đỏ giỏi chừng hai mươi tên Gia Liêm Tuân nhìn thấy hai người Phạm Linh Nhi, Trần Tuấn cưỡi một con hạc thì khinh thường cười nói:

- Ha ha, các mươi xem kìa, bọn hắn tự xem mình là tiên nhân thoát trần thế tục kìa. Này đạo hữu, hạc cưỡi nhanh hơn con Lăng Thiên Long này của ta không? Ha ha, ta dám chắc là cưỡi cái chim này đi hết mười hai tháng lẻ tám ngày cũng không hết tông môn đâu.

Phạm Linh Nhi chưa kịp ra tay trừng trị cái tên Gia Liêm Tuân mất dạy này thì Tiên Hạc đã dụng linh lực của mình, phó ra phong đao, chém chảy máu con Lăng Thiên Long khiến cho nó đau đởn quẩy lên, hất tên Gia Lâm Tuân xuống đất.

Tiên Hạc hừ lạnh nói:

- Lúc gia gia ngươi còn tung hoành giang hồ thì tổ tôn nhà ngươi còn chưa biết ị vào bô đâu!

Tiên Hạc nó cũng có lòng kiêu hãnh của mình. Nó gần như là sủng thú nhanh nhất ở thiên hạ thế mà lại bị một thằng nhóc đầu một lằng tóc nói là chậm chạp, thật sự là không thể chấp nhận được.

Cái tên Gia Lâm Tuân rơi một cái ầm, khiến cho hai ba hàng quán đổ sụp.

Hắn ta ôm cái mông của mình, đau đớn nhìn về phái Trần Tuấn, chỉ tay lên nói:

- Ngươi dám đánh lén ta ư? Được lắm!

- Mấy tên này chả có gì để diễn à?

Trần Tuấn búng tay một cái Gia Lâm Tuân lâu tức đỗ rạp xuống, miệng sùi bọt mép. Cái tên này đúng là yếu đuối mà, thân là Kim Đan Kỳ tu sĩ mà không thể nào trụ nổi trước một pháp thật xóa trí nhớ nhỏ của Trần Tuấn.

Thấy Trần Tuấn chỉ bằng một cái búng tay liền có thể hạ gục được tu sĩ Kim Đan Kỳ thì những người xung quanh liền bàn tán, nhưng không phải bàn tán về sức mạnh của hắn mà là bàn tán về Gia gia sẽ làm như thế nào để xử trí Trần Tuấn.

Dù sao Gia gia cũng là một trong những gia tộc đứng đầu, góp phần tạo lập nên Bích Loan Hợp Hoan Tông vào những thời điểm đầu tiên mà, nếu không cho Gia gia một chút mặt mũi thì không được hay cho lắm

Nhưng Trần Tuấn với cả Tiên Hạc, Phạm Linh Nhi căn bản không quan tâm, chọc ta thì ta đánh, ta đánh mà ngươi què là chuyện của các ngươi vậy thôi, đấy chính là cách nghĩ đơn giản của ba người.

Sau khi vào cổng thành thì Phạm Linh Nhi dẫn Tiên Hạc vào chuồn dành cho sủng thú, nhưng Tiên Hạc vốn là tiên sủng, nó không hề muốn ở cùng với cái đám sủng thú bặm trợn kia một chút nào.

Thế nên liền hóa thành một thân nam nhân mặc lam bào ôm chân của Phạm Linh Nhi mà khóc:

- Hu hu, cô nương à, đừng đối xử với ta vậy chứ. Lúc cô nương cướp ta cũng thấy ta sống ở tình trạng nào mà, sao ta lại có thể ở cùng với cái đám vô tri kia được chứ.

Phạm Linh Nhi mặt lạnh như băng đáp:

- Một là ngươi ở đây, hai là ngươi đi về luân hồi. Ngươi chọn cái nào?

Tiên hạc thấy Linh Nhi không có ý định cho mình nghỉ ở nơi khác thì thất vọng. Nhưng núi cao thì còn có đường đi mà, chả lẽ lúc nàng ta rời đi, hắn lại không chớp lấy cơ hội thoát ra được?

Nghĩ rồi Tiên Hạc ôm quyền hành lễ chấp nhận.

...

Phạm Linh Nhi sau khi dẫn Tiên Hạc về chuồng của mình xong thì chạy đến chỗ Trần Tuấn vui vẻ nắm lấy tay hắn, nhét vào trong khe ngực sâu thẳm của mình nói:

- Sư phụ, chúng ta đi thôi.