Trần Tuấn thầm hô lên:
- Chết tiệt!
Phạm Linh Nhi nắm lấy tay của hắn vui mừng nói:
- Thật sự là sư phụ rồi! Sư phụ, sao người đi đâu mà không cho Linh Nhi biết? Từ lúc đánh giết Tam Giác Ngưu đến bây giờ, sao Linh Nhi không thấy sư phụ đâu hết ấy, Linh Nhi hỏi cả Bàng đội trưởng, hắn cũng không biết sư phụ ở đâu luôn.
Trần Tuấn nghe thế thì liền ngay lập tức chuyển chủ đề, hắn không thể để Phạm Linh Nhi biết được kế hoạch của mình được. Mặc dù Phạm Linh Nhi đã biết được kể từ khi hắn chạy rồi.
Trần Tuấn hỏi:
- Đúng rồi, hồi nãy ta nghe Linh Nhi hét lên có bọn xấu phải không? Ta hiện tại đang truy đuổi đám ma môn ấy, không biết Linh Nhi có thấy bọn chúng đâu không?
Phạm Linh Nhi cười hì hì chỉ tay về phía trước hỏi:
- Ý sư phụ là hắn?
Theo ngón tay của Phạm Linh Nhi, Trần Tuấn thấy được một thân ảnh đang hấp hối, máu huyết lên láng khắp nơi, trên ngực còn thụ một vết chém chí mạng.
Phạm Linh Nhi này cũng thật là quá tàn độc đi, tuy bị Trần Tuấn bắt được thì bọn chúng cũng sẽ khai nhập luân hồi, trở về với đất mẹ làm một con người khác. Nhưng quá trình đi rất thanh thảnh không đau đớn mà Phạm Linh Nhi xuất ra một kiếm Tru Cơ như thế gây ra cho đối phương đau đớn tột cùng tựa như bị lăng trì mười tám lần vậy, muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.
Trần Tuấn thấy thủ pháp của Phạm Linh Nhi thì hơi ớn lạnh. Hắn tự hỏi bản thân mình nếu như nàng ta có đủ thực lực thì khi mình trốn đi lần nữa thì kết cuộc có giống như thế hay không?
Trần Tuấn thở dài tự nói với bản thân mình:
- Ai… CHuyện tương lai tính sao.
Phạm Linh Nhi vui vẻ ôm lấy cánh tay của hắn tươi cười hỏi:
- Bây giờ chúng ta đã gặp lại nhau rồi, vậy chúng ta nên đi thực hiện nhiệm vụ của chưởng môn giao thôi, đúng không SƯ PHỤ?
Đôi mắt ngây thơ hồn nhiên như hòn ngọc của nàng bỗng trở nên đen khịt vô hồn, tràn đầy sự đáng sợ. Trần Tuấn nhìn thấy Phạm Linh Nhi không kiên nể gì hết dám giở ra cái mặt này trước mặt hắn thì lạnh hết cả người, điều này chứng tỏ nàng đã biết được hắn muốn chạy khỏi nàng rồi.
Phạm Linh Nhi ép cánh tay của hắn vào sâu trong khe ngực nàng nói:
- Chúng ta mau đi thực hiện nhiệm vụ của chưởng môn nào sư phụ. Linh Nhi chờ hết nỗ rồi, sau khi thực hiện nhiệm vụ mà chưởng môn giao cho, Linh Nhi sẽ cung sư phụ du sơn ngoạn thuỷ. Trở thành một đôi ĐẠO LỮ TRỜI SINH!
Trần Tuấn âm thầm hét lên một tiếng:
- mẹ ơi, chết con rồi. Tại sao con lại thu trúng con yêu nữ này làm đồ đệ chứ.
- Không, không được hoảng sợ. Nam tử hán đại trượng phụ, núi cao còn có đường mà đi. Nghĩ nào Tuấn, khi ở trái đất co cách nào thoát được cái loại này không?
Trần Tuấn lục lọi lại tất cả mọi thứ mà mình nhớ được từ khi là một thăng nhóc cởi quần tám mưa đến một thăng đi thực tập 12 tiếng một ngày không có lương, mà phải hít không khí mà sống qua ngày.
Từ cổ chí kim, từ sách báo đến truyện tranh, tiểu thuyết. Tất cả đều có ghi chép về cái loại cuồng người này, nhưng chung quy lại vẫn là không có cách nào thoát khỏi trừ một cái bài viết nào đó nói bạn bớt ảo tưởng lại đi.
Trần Tuấn thở dài nói:
- Thôi, đi tới đâu hay tới đó.
Đột nhiên Phạm Linh Nhi cảm giác được một hơi ấm áp từ thân thể truyền vào.
Trần Tuấn ôm Phạm Linh Nhi trong lòng nói:
- Chắc Linh Nhi sau khoảng thời gian ta biến mất nhớ ta lắm phải không?
Phạm Linh Nhi ôn nhu nói:
- Đúng vậy, Linh Nhi… Linh Nhi thực sự rất nhớ sư phụ…
- Thế thì nhớ tiếp đi! Vũ Động Càn Khôn Độn.
Trần Tuấn trong lúc Phạm Linh Nhi đang tận hươntr sự ấm áp đến từ bản thân mình mà sử dụng thuật pháp mở ra không gian độn.
Vũ Động Càn Khôn Độn là một trong những át chủ bài của Trần Tuấn, tuy được gọi là át chủ bài nhưng nó chỉ làm được một việc đàng hoàng duy nhất… đó là chạy trốn.
Trần Tuấn sáng tạo cái độn thuật này nhằm để khi gặp khí vận chi tử, phản phái chi tử thoắt cái là biến mất, không để dây vào phiền phức của bọn chúng.
Vũ Động Càn Khôn Độn chính là một loại pháp thuật có thể khiến cho người thi triển ra tiến vào, di truyển cực kỳ nhanh trong không gian bỏ túi của bản thân, tư đó có thể đạt tới một tốc độ di chuyển vô cùng là nhanh.
Trần Tuấn thoắt cái là chạy đến Nam Vực, sau lại tiến vào Bắc Vực, chạy qua Tây Vực trong vòng một khắc. Cuối cùng… quay về quán của bà chủ hàng tàu hủ non Hạnh Hoa.
Hạnh Hoa vừa thấy Trần Tuấn trở về thì vui vẻ chạy ra đón hắn.
Hạnh Hoa nói:
- Tuấn, ngươi đuổi được hết bọn chúng rồi à?
Trần Tuấn không có tâm trạng để nói về đám ruồi muỗi đó nữa, hắn khẩn trương nói với Hạnh Hoa:
- Bà chủ, thất lễ rồi.
Nối rồi hắn chạy xuống hàng bếp, chui vào lò đang còn hừng hực than lửa.
Hạnh Hoa thấy Trần Tuấn làm như vậy thì hốt hoảng hỏi:
- Tuấn, ngươi điên rồi sao? Sao ngươi lại chui vào cái lò như thế, ngươi có biết trong đó nóng lắm hay không?
Trần Tuấn vội vàng đáp:
- Ta là người tu tiên, thuỷ hoả bất xâm, bà chủ không cần lo lắng. Chuyện bây giờ là bà chủ cứ đứng bán tàu hủ như bình thường, như chưa hề có ta vậy!
Hạnh Hoa nghe Trần Tuấn nói như thế thì khó hiểu hỏi lại hắn:
- Ngươi đánh không lại bọn người đó hay sao mà trốn như vậy hả? Nói cho ta nghe xem nào!
Trần Tuấn đáp:
- Không, không phải. Bà chủ cứ làm theo lời ta nói là được.
- Tuấn, ngươi thật là một con người khó hiểu.
- Chỉ có người chưa từng trải mới nói ta khó hiểu thôi, biết không!
…
Phạm Linh Nhi lúc này ngơ ngác vẫn chưa hiểu cái chuyện gì xảy ra. Trần Tuấn đang ôm nàng trong lòng thì bỗng dưng biến mất, bỏ lại nàng giữa khu rùng hoang vắng.
Phạm Linh Nhi tự hỏi:
- Có chuyện gì xay ra thế?
- Chàng ấy mới vừa ôm mình mà? Sao lại không thấy rồi.
- CHuyện quái quỷ gì thế này?
Phạm Linh Nhi không thể nào hiểu nổi tại sao Trần Tuấn có thể thoát được nhanh như thế, lần trước hắn chạy khỏi nàng, nàng còn biết được hắn đi, còn lần này… hắn dường như bốc hơi khỏi người nàng vậy.
Phạm Linh Nhi run run nói:
- Chàng, chàng, chàng rốt cuộc đã làm gì vậy?
Nàng ngay lập tức mở ra Linh Căn của mình để tìm kiếm Tình tơ của Trần Tuấn. Nhưng Tình tơ như thể mạng nhện vậy nó kéo dài vô tận, không đầu không đuôi khiến cho Phạm Linh Nhi không biết đường nào mà lần được vị trí của Trần Tuấn.
Nàng âm thầm hô lên:
- Không thể nào, sao chàng ấy lại có thể đi xa như thế được?!
Phạm Linh Nhi bắt đầu hoảng sợ, nàng rốt cuộc nên làm gì đây? Nàng thực sự không biết mình nên làm nhưu thế nào nữa, lần đầu tiên trong đời nàng thực sự không biết nên làm cái gì.
Khuôn mặt của Phạm Linh Nhi xám xịt, hơi thở ngày càng lộ lên băng giá, đôi mắt vô hồn giơ đây tựa như cái hố đen muốn hút tất cả vào trong. Trong nàng thập phần đáng sợ. Nhưng trong tâm nàng thập phần lo lắng.
Phạm Linh Nhi buồn bã nói:
- Ta… ta rốt cuộc đã làm gì sai?
- Tại sao cơ chứ, hức hức, Trần Tuấn, tại sao chàng lại chạy khỏi thiếp!
- Ha ha ha ha ha, phu quân, chàng ghét ta đến vậy hay sao? Ha ha, phu quân, phu quân!
Hàng chuỗi từ phu quân điên cuồng chạy ra khỏi miệng Phạm Linh Nhi, tiếng nói ai oán của nàng vang vọng khắp khu rừng khiến cho ma thú bên trong khu rừng được phen thèm thuồng.
Có một con ma thú tên Lang Ngân có thực lực ngang với một tu chân giả Luyện Khí Kỳ tầng 6 bạo gan xông tới nang phát ra tiếng kêu của con mồi. Con Lang Ngân này đã hai ngày rồi nó chưa được ăn gì, thế nên khi nghe thấy tiếng kêu cảu Phạm Linh Nhi nó liền chạy đến.
Phạm Linh Nhi đang chìm đắm trong đau khổ không có chỗ nào phát tiết thì thấy một con ma thú đi tơi. Lúc đầu con ma thú đó phóng nhanh tới chỗ Phạm Linh Nhi, thế nhưng khi khoảng cách của nó và nàng chỉ còn một trọng thì Lang Ngân đột ngộ dừng lại. Trong thâm tâm của nó dâng lên mọt cảm giá sợ hãi, đôi mắt cảu ơn không hiện lên bất kỳ một loại cảm xúc nào cả, sợ hãi cũng không, sát ý cũng không, nó trống rỗng, nó vô hồn, nó muốn nuốt trọn mọi thứ để lắp đầy chính nó.
Lang Ngân cảm giác dược có điều không lành liền quanh đầu chạy đi.
Phạm Linh Nhi hét lên một tiếng đầy giận dữ:
- Nghiệt súc, chạy đâu cho thoát. Tru Cơ Trảm!
Hồng Nhân Phi Cực Kiếm chém tới, nó mang theo kiếm ý cùng với Hồng Phấn Hỗn Khí chém thẳng vào Lang Ngân, biến nó thằng đống thịt vụn.
Phạm Linh Nhi như bị hoá điên, nàng ta cầm theo Hồng Nhân Phi Cực Kiếm truy lùng tất cả các loại ma thú trong rừng.
Phúc Liêm trốn trong rừng từ nãy tới giờ, hắn đã chứng kiến được cái sự điên cuồng đến đáng sợ của nữ nhân này. Hắn thực sự rất sợ hãi thế nhưng hắn thấy được một cơ hội, một cơ hội có thể giúp bản thân mình cùng ba người bọn hắn trốn được.
Phú Liêm bâ giừo bước ra khỏi bụi cỏ. Hắn mới vừa bước ra thì đã có một đạo hắc cương kiếm khí chém thẳng tới, may mà hắn nhanh chân, né được một đòn này, thế nhưng lực đạo quá mạnh khiến hắn cũng phải thụ thương.
Phúc Liêm kêu lên một tiếng đầy giận dữ:
- Chết tiệt, nữ nhân này đúng là điên cuồng mà. Ta thân là Nguyên Anh đại viêm mãn, nửa bước Hoá Thần Kỳ nhưng nàng ta chỉ dựa vào lực gió mà khiến ta bị thương, đúng là yêu nghiệt mà.
Phạm Linh Nhi thấy con mồi của mình thoát dược kiếm khí liền đi lại để xem cái mặt của con ma thú này.
Thấy Phạm Linh Nhi, Phúc Liêm nhã nhặn nói:
- Đã ngưỡng mộ cô nương đã lâu, giờ mới được g….
- Yêu nghiệt, chết đi!
- Chết, cô nương BÌNH TĨNH!
Phúc Liêm chưa nói được quá ba câu thì đã bị Phạm Linh Nhi trảm liền ba trảm. Cũng may là tu vi Nguyên Anh đại viêm mãn của hắn có chút thực lực, với lại độn pháp của hắn có chút cao siêu, thế nên Phúc Liêm với vận khí nghịch thiên của mình đã né liền được ba trảm ấy của nàng.
Phúc Liêm hốt hoảng nói:
- Cô nương bình tĩnh, bình tĩnh…. Đừng chém nữa, ta biết chút chuyện về tên bạch kiểm kia, ta có thể giúp được cô nương!
- Mẹ cha tổ tông nhà ngươi, dám gọi chàng ấy là tên bạch kiểm. Chết đi!
- Oan quá, oan quá!
Phúc Liêm cong chân chạy trốn, hai tên đồ đệ phía sau cũng không dám giúp gì chưởng môn của mình. Bọn chúng chỉ lắc đầu thở dài, chưởng môn của bọn chúng gần như cả đời anh minh sáng suốt, đưa ra toàn là những quyết định, quyết sách cực kỳ hiệu quả. Cả môn phái của bọn họ đều do một tay vị chưởng môn này rầy dựng lại.
Thế mà giờ đây, chưởng môn của bọn họ lại ra một quyết định ngu ngốc đến cùng cực, nói chuyện với yêu nữ đang pát cuồng.
Hai tên kia lắc đầu buồn bã nói:
- Chưởng môn, cả đừoi đệ tử sẽ không quên người đâu.
- Ngươi nói hàm hồ gì vậy, chương môn mà có mệnh hệ gì thì… 18 năm sau người sẽ lại trở thành một hảo hán.
Phúc Liêm mà nghe thấy bọn đệ tử hạch tâm này nói như thế thf chắc chắn sẽ vừa khóc vừa nói:
- Cái bọn chó chết các ngươi. Ta đúng là nuôi ong tay áo mà!
Phúc Liêm giờ không tiếc cái gì được gọi là kim tiền của bản thân, tiền tài cảu môn phái nữa, mạng hắn vẫ là cái quan trọng nhất. Hắn lấy ra một vậy như một viên đá thô (mấy cái đá mà chưa được mài ấy) màu xanh lam mang tên Ngọc Lam Băng thủ.
Trên tay Ngọc Lam Băng giáo, Phúc Liêm nhẹ nhàng vận linh khí. Cả người hắn toát ra hàn khí, nước trên người hắn bắt đầu đống băng. Trong chốc lát, cả người Phúc Liêm đều được bao phủ bởi băng ngọc (băng mà trong trẻo như ngọc, ý là thế)
Phạm Linh Nhi thấy hắn dứng lại, không kiên kỵ gì mà trảm ra một chiêu Tru Cơ, Nhiếp Kiếm Phá Địa.
Kiếm mang kinh khủng bắn tới tảng băng ngọc, ầm ầm công phá, bụi băng bay lên tạo thành hơi lạnh bao phủ một vùng.
Phạm Linh Nhi nhíu mài dùng Hồng Nhân Phi Cực Kiếm trảm bay mịt mù để nhìn rõ tảng băng ngọc kia.
Kỳ lạ, tảng băng ngọc kia vẫn thành toàn, vừng vững đứng yên như chưa hề có chuyện gì.
Phúc Liêm trong toả băng ngọc nở ra một nụ cười đầy đắc ý. Ngọc Lam Băng thủ vốn là một chiếc găng tay được đút từ một tảng băng ngàn vạn năm trên Thiên Giới, nhưng vì một lý do nào đó mà nó bị người khác luyện hoá thành băng ngọc. Một mảnh vỡ của nó vô tình rơi xuống tu chân giới.
Lúc đó Phúc Liêm đã không tiếc tất cả tài sản của mình mà mua lại nó từ một phiên đấu giá đen. Mà tài sản của hắn lcus đó là ba trăm viên cực phẩm Linh Thạch, một số tiền đủ để mua một tiểu tông môn ở Hạ bộ.
Công dụng của Ngọc Lam Băng thủ này chỉ có một thứ duy nhất, gia tăng sức phòng thủ của người sử dụng lên thân thể kim cang của Thái Ất Kim Tiên, một kiện pháp bảo nghịch thiên!
Phúc Liêm cười, tự tin nói:
- Cô nương đừng uổng công vô ích nữa, trừ khi cô nương đột pháp cảnh giới Độ Kiếp viên mãn, phi thăng thành tiên thì tuyệt đối không thể nào phá vỡ được lớp phòng thu của ta đâu!
Tuy là tự tin là thế nhưng trong lòng hắn cực kỳ sợ hãi, một kích hồi nãy của Phạm Linh Nhi chính là một kích của Luyện Hư Kỳ, nếu nàng ta đột phá thêm hai đại cảnh giới nữa có khi cái món pháp bảo này của hắn khó mà trụ nổi.
Phạm Linh Nhi lạnh lùng thu kiếm lại, nói:
- Được rồi, chuyện hồi nãy ngươi nói là ngươi có thể giúp ta tìm lạid dược chàng ấy là như thế nào?
Phúc Liêm nghe thế thì thầm hô lên đầy kinh hãi:
- Nữ nhân đúng thật là vô liêm sỉ mà. Lúc này còn đuổi người ta như ma đuổi nhân, chó đuổi trộm mà bây giờ lại cầu sự giúp đỡ của người ta. Ta trên đời này chưa gặp ai mà mặt như nàng ta.
Phúc Liêm cười đầy tự tin trong tảng băng nói:
- Nếu bây giừo ta nói, ta biết chỗ của người mà nói thì sao?
Phạm Linh Nhi nghe thế thì trong lòng có chút động, tên này lại có thể biết được vị trí chính xác cảu Trần Tuấn mà đến cả Tình tơ của nàng cũng không tìm được? Đúng là có chút kinh người.
Phạm Linh Nhi nghiêm mặt hỏi:
- Thế bây giờ chàng ấy đang ở đâu?
Phúc Liêm cười sảng khoái, đầy khoái chí nói:
- Cô nương, từ trước tới giờ Phúc mỗ ta chưa hề làm việc cho ai mà không nhận bất cứ thứ gì.
Phạm Linh Nhi hằn giọng nói:
- Muốn cái gì nói mau!
Phúc Liêm chậm rãi đáp:
- Bây giờ cô nương đảm bảo cho chúng ta an lành rời khỏi nơi đây và kiếm được cho ta ngàn con ma thú Kim Đan Kỳ thì ta có thể nói chuyện này cho cô nương.
Phạm Linh Nhi cười lạnh nói:
- Chuyện nhỏ.
Nàng dẫm lên Hồng Nhân Phi Cực Kiếm hoá thành mộtd dạo hồng quan bay đi mất.
Trên trời bỗng dưng xẩy ra dị tượng, hàng trăm con Hắc Ưng trên trời tự nhiên ầm ầm rơi xuống đất, lại dứoi đất xảy nên một trận động đất, mấy trăm con Bá Thành Lang, Độc Giác Xà, Ngũ Thủ Mao chạy tán loạn.
Bọn chúng chưa chạy được bao nhiên thì ở dưới đất đã có một đạo kiếm cương màu hồng bắn thẳng tới, chém nát thần hồn của bọn chúng khiến bọn chúng hồn phi phách tán.
Chứng kiến một cảnh tượng như này không khỏi khiến húc Liêm cùng hai tên kia kinh hãi. Nguyên Anh thì Nguyên Anh, cùng lắm có thể cùng lúc đối chọi với mười Kim Đan mà không rơi vào thế hạ phong mà thôi, chứ đâu phải loại yêu nghiệt Nguyên Anh đi săn lùng ngàn ma thú Kim Đan như thế, nên biết rằng ma thú vốn dĩ mạnh hơn nhân loại rất nhiều, Kim Đan Kỳ của bọn chúng có thể so với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.
Phạm Linh Nhi cưỡi Hồng Nhân Phi Cực Kiếm quay về, nhìn Phcus Liêm với ánh mắt đầy đe doạ nói:
- Như thế này được chưa?
Phúc Liêm sau khi chứng kiến sức mạnh của Phạm Linh Nhi, mặc dù hắn có tiên bảo Ngọc Lam Băng thủ cũng không dám kinh suất nữa.
Phúc Liêm cười cười đầy ngốc nghết nói:
- Vâng đủ rồi ạ
Phạm Linh Nhi hừ lạnh nói:
- Thế mau nói cho ta chỗ của chàng ấy!
PHcus Liêm trưng ra một khuôn mặt vô cùng tà dj phân tích:
- Cô nương thử nghĩ xem nếu như cô nương bỏ nhà ra đi thì nơi cô nương đầu tiên đi đến là ở đấu? Đương nhiên là nhà người quen rồi! Vị đại nhân kia cũng vậy, ta dám chắc hắn cũng chỉ dùng chiêu dương đông kích tây mà thôi. Lại phải nói xa ngàn vạn dặm, gần ngay trước mắt…
Phúc Liêm chưa kịp nói xong cái đống phân tích dài y hệt một cái xớ của mình thì Phạm Linh Nhi đã bay đi từ lúc nào không biết.
Phúc Liêm khi biết nàng đã đi thì chỉ thầm hô lên:
- Yêu nghiệt!
…
Phạm Linh Nhi bay được một lúc thì thấy một cái làng cũng khá to, tiếp giáp Hạ bộ và Trung bộ.
Nàng ta nhảy xuống đất, thu Hồng Nhân Phi Cực Kiếm lại vào trong vỏ rồi bước vào làng.
Nhan sắc cùng với mị lực kinh người của mình, Phạm Linh Nhi đã làm biết bao nam nhân phải đứng hình nhìn nàng, nếu là bình thường thì nàng hẵn đã chém bọn này tới mức hôi phi yên diệt, tan thành phấn bụi. Nhưng vì chuyện đại sự, nàng không muốn tốn thời gian, thế nên tha cho bọn chúng một cái mạng.
Đi được một lúc thì nàng thấy một cái quán tàu hủ non khá là to. Bỗng dưng trong đầu nàng gợi lên một đoạn ký ức được mẹ của mình dẫn đi ăn tàu hủ, thế nên nàng quyết định dừng chân tại đây nghỉ ngơi một chút.
Phạm Linh Nhi đặt kiếm lên bàn rồi giơ tay lên nói:
- Bà chủ, cho một chén tàu hủ.
hạnh Hoa vui vẻ nói:
- Tới liền, tới liền.
Nàng ta vui vẻ, vừa đi vừa hát bưng chén tàu hủ đặt lên bàn cho Phạm Linh Nhi.
Đột nhiên có một bàn tay ngọc bỗng dưng chộp lấy cánh tay nhỏ nhắn của Hạnh Hoa.
Phạm Linh Nhi lộ lên vô tận sát khí như thể nàng xem Hạnh Hoa chính là địch nhân ngàn thu của mình vậy.
Hạnh Hoa yếu ớt, sợ hãi nói:
- Khách quan… Chuyện gì vậy?
Phạm Linh Nhi tức giận nói:
- Nói ngay cho ta, làm sao nhà ngươi lại có mùi hương này trên người. Đây chính là mùi hương của chàng ấy, mau, mau nói cho ta biết. TẠI SAO NGƯƠI CÓ NÓ?
Hạnh Hoa vô lực, nàng chỉ là một đứa nhóc 14 tuổi, lại càng không phải người tu tiên, nên đối mặt với vô tận sát khí của Phạm Linh Nhi, nàng chỉ còn nước khóc rống lên:
- Tuấn, hức hức, cứu ta.
Trần Tuấn núp trong cái lò lửa của Hạnh Hoa gào lên:
- Mẹ cha bà chủ. Ta đã dặn ngươi là không được nói rồi mà?!
(Sau thi, ta lại đăng chương cho các ngươi, ha ha)