Hạnh Hoa phì cười nói:
- Sao ngươi lại nói như thế, nếu không có ngươi thì quán của ta có đông khách như thế đâu.
Với số tiền 5 đồng một ngày đã đủ cho Trần Tuấn thuê một cái nhà trọ chất lượng tạm ổn ở trong trấn.
Nói chung thì chế độ đãi ngộ của Hạnh Hoa quả thực không tệ, hắn chỉ có duy nhất hai công việc là rửa chén với bưng đồ mà thôi. Rửa chén thì hắn sử đụng pháp thuật của mình, còn bưng đồ thì hắn tự bưng ra để câu dẫn những vị khách nữ.
Đẹp trai đúng là một cái lợi thế siêu cấp khổng lồ mà.
Năm tháng sau, cuộc sống êm bình của Trần Tuấn trôi qua, khiến hắn dường như quên bản thân mình đang có một người theo đuổi đến tận cùng mây xanh.
Trần Tuấn buồn chán ngồi trên cái ghế tre xếp dài kế bên cạnh cái bếp của Hạnh Hoa mà lười biếng ngủ.
Buổi trưa nắng rất là gắt nên chả có ai đến, Hạnh Hoa như thế cũng xem đây là một trong những giờ nghỉ ngơi chuẩn bị cho một buồi chiều bận rộn.
Nhưng hôm nay khác với mọi ngày, nhiệt độ ngày hôm nay cao hơn gấp mấy lần ngày thường, nó nóng tới cái mức nếu để một cái trứng ở ngoài ba chục phút thì chúng ta có món trứng gà nướng thơm ngon ăn kèm với rau găm luôn.
Hạnh Hoa lè lười ngồi trên ghế gỗ, phe phảy cây quạt mo cho đỡ nóng.
Nàng nói:
- Tuấn à, ngươi không thấy nóng sau?
Trần Tuấn không đáp chỉ ngáy khò khò.
Do trời quá nóng nên ảnh giỏng đến tính khí của Hạnh Hoa. Nàng ta khi thấy Trần Tuấn không để ý tới câu hỏi của bà chủ như mình liền nổi giận đập vào cái ghế tre của hắn, khiến Trần Tuấn ngã xuống đất.
Trần Tuấn ngủ như con lợn thế nên khi bị đá xuống đất thì bất ngờ, không kịp phản ứng dùng pháp thuật bay lên.
Rầm__
Trần Tuấn ôm cái mông của mình, xoa xoa nói:
- Bà chủ, bà chủ bị cái gì vậy?
Hạnh Hoa tức giận nói:
- Ta... Ta nóng!
- Ây bình tĩnh, ta có cách.
Trần Tuấn kết ấn, tạo nên một cái màn xanh lam bao bọc khắp người Hạnh Hoa. Một cái cảm giác mát mẻ dễ chịu bao bọc lấy nàng.
Hạnh Hoa kinh ngạc nói:
- Người tu tiên các ngươi thật đúng là chiêu trò thật đấy. Nếu được chắc ta bán hết vốn liếng của bản thân để mà gia nhập môn phập tu tiên luôn.
Trần Tuấn nghe thế thì cười đáp:
- Ha ha, cơ ngơi của bà chủ được như thế nào đâu. Hồi trước toàn bán bên lề đường, bây giờ tuy có chút khấm khá hơn, đã có cửa tiệm của riêng mình rồi nhưng vẫn không đủ để có thể bước vào con đường tu tiên đâu.
- Theo những gì ta được biết thì khi tu tiên chỉ có hai loại người mới có thể tu được, đầu tiên là cái bọn nhà giàu, nahf ăn tám đời không hết nên mới từ bỏ thế tục bước lên con đường cầu đạo. Còn cái loại thứ hai chính là cái loại không có bất cứ thứ gì trên tay của mình, chỉnh đành nhờ tu tiên mà sống vơi vớt qua ngày mà thôi.
- Ta nghĩ gia sản của bà chủ chưa đủ đâu.
Hạnh Hoa vờ tức giận nói:
- Hừ, nếu không đủ thì ta bán nhà ngươi. với nhan sắc của ngươi thì ta bán cho mấy cô nương ở mấy gia tộc tu chân là có tiền rồi chứ gì.
Trần Tuấn nghe thế thì bỗng dưng chảy mồ hôi lạnh. Nếu lời của Hạnh Hoa không phải nói đùa thì người đầu tiên mua hắn không ai khác ngoài đệ tử của hắn, Phạm Linh Nhi, khó khăn lắm hắn mới nghĩ ra cách thoát khỏi nàng mà giờ đây Hạnh Hoa lại chuẩn bị bán hắn trở lại với nàng.
Trần Tuấn ngàn vạn lần không thể để chuyện này xảy ra được.
Trần Tuấn gãi đầu hỏi:
- Bà chủ... bà không làm thật chứ?
Hạnh Hoa trêu đùa hắn đáp:
- Ta làm thật, ta khi thấy ngươi lần đầu rửa chén đã muốn tu tiên rồi.
Trần Tuấn nghe thế thì bước lại véo hai cái xinh xinh của Hạnh Hoa nói:
- Sao lại nói như thế? Bà chủ biết ta ghét bà chủ nói như thế mà.
- Đau đau, Tuấn, ngươi bỏ tay ra đi. Đau!
Trần Tuấn bỏ tay ra khỏi cái má của Hạnh Hoa với khuôn mặt đầy thỏa mãn, Hạnh Hoa đối với hắn tuy không phải là người đẹp tuyệt sắc nhưng hai má của nàng ta đặc biệt mền mại, đặc biệt véo rất có cảm giác rất êm.
Hạnh Hoa xoa xoa cái má ửng đổ bị Trần Tuấn nhéo của mình, uất ức nói:
- Tuấn, ngươi véo gì đau thế?
Trần Tuấn cười đáp:
- Ha ha, ai biểu bà chủ chọc ta làm chi.
Hạnh Hoa ủ rũ buồn rầu nói:
- Ngươi trước kia tốt biết bao, nói gì là làm ngay. Chứ đâu như bây giờ, suốt ngày toàn véo má ta.
Trần Tuấn đáp:
- Ai biểu má của bà chủ lại mền quá đi.
- Ngươi... Đáng ghét.
Hai người chứ như thế mà cười đùa suốt cả buổi.
Đột nhiên có một đám người mặc võ phục màu đen, tay cầm theo đao bước vào quán.
Một tên cột tóc đuôi ngựa mang tên Trương Tề giơ tay lên nói:
- Bà chủ cho bốn chén tàu hủ.
Hạnh Hoa nói vang từ trong bếp ra:
- Tới liền.
Nàng quay qua nói với Trần Tuấn:
- Tuấn, chuẩn bị làm việc kìa.
Trần Tuấn nghe thế thì lười biếng năm dài trên ghế tre đáp:
- Ừ, để đó đi. Ta dùng vài khẩu quyết mang nó ra.
Hạnh hoa nghe thế thì tức giận đạp ghế của Trần Tuấn nói:
- Tuấn, không được lười biếng. Ra mang cho khách đi!
- Ai, được rồi, được rồi. Bà chủ là nhất, bà chủ là số một, bà chủ là siêu sao.
Trần Tuấn lười biếng nhìn bọn họ. Đôi mắt hắn bỗng dưng khẽ công.
Đám người này thực lực không tầm thường tí nào, tất cả đều là người tu chân, tu vi Kim Đan đại viên mãn, đều tu luyện một môn công pháp Vô Ngã Dục Tôn của ma môn.
Cái ma môn này có tên là Xích Ma Khư Trung xuất phát từ Man Hoang Vực. Vốn dĩ Trần Tuấn biết cái loại ma môn này vì ở thời của hắn, vào vạn năm trước, ma môn này thực sự rất nỗi. Nhưng bọn chúng phạm phải một sai lầm chính là đụng ào phản phái chi tử, Hỗn Ma Chương Tôn thế nên liền bị diệt môn, toàn bộ đệ tử, chưởng môn đều bị giết.
Trần Tuấn bây giờ không ngờ là mình còn có thể gặp lại cái bọn ma môn này. Thân đã là ma môn, một khi đi đến đâu thì cũng không có ý tốt.
Trần Tuấn thì thầm vào tai của Hạnh Hoa nói:
- Cẩn thận với bọn chúng đấy.
Hạnh Hoa tức giận đáp:
- Cẩn thận là cẩn thận cái gì? Tuấn, khách quan người ta chỉ là mặc áo đen, khuôn mặt có hơi dữ tợn, sát khí có chút ít, nhưng mà bọn họ không làm hại chúng ta, chúng ta cũng không cần phải làm mất thiện cảm với khách quan như thế!
Trần Tuấn đáp:
- Được rồi, được rồi, khách hàng là Thiên Đế. Không cãi với ngươi nữa.
Nói rồi hắn cầm lấy cái mân bay đến chỗ bốn người kia, đặt xuống, nói:
- Đây của khách quan. Tất cả ba với bốn là mười hai xèng. Đưa tiền, ăn xong liền có thể đi.
Trần Tuấn bộc phát ra chút tu vi nhỏ bé của mình để cảnh báo bọn kia đừng có làm càng nếu không thì đừng trách hắn ra tay nặng.
Nhưng mấy tên ma môn đều là cùng một cái mô-tip của mấy nhân vật phản diện phụ, đều thích chọc vào mấy tên bá bá.
Trương Trần sau khi trả tiền thì bắt đầu ăn tàu hủ non. Đút một miếng vào miệng thì hắn ngay lập tức phun ra.
Hắn ta tức giận đập nắm đấm vào bàn tức giận nói:
- Tàu hủ có vấn đề. Bà chủ đâu? Ra xem nào!
Hạnh Hoa từ trước tới giờ luôn đặt an toàn và trải nghiệm của khách hàng lên hàng đầu, với lại có một tu chân giả bên cạnh, gần như không có người nào muốn cố tình gây chuyện với nàng.
Nhưng hiện tại nàng đang chính là đối mặt với ma môn, một đám sâu kiến phản diện mà ứ có ai nhớ tên sau khi đọc xong chuyện, một đám não tàn thứ thiệt, thế nên bọn chúng không hề sợ cái tên tiểu bạch kiểm (Tên mặt trắng aka công tử bộ) đứng bên cạnh nàng.
Trần Tuấn đứng bên cạnh móc mũi nói:
- Đấy, nói rồi không nghe.
Hạnh Hoa run cầm cập nói:
- Làm thế nào bây giờ Tuấn. Lỡ bọn chúng đạp phá quán của chúng ta thì sao?
Trần Tuấn ung dung nói:
- Thế thì cứ để bọn chúng đạp phá đi, có chuyện gì đâu?
Hạnh Hoa hét bên tai của Trần Tuấn:
- KHÔNG!
- Thôi được rồi, chịu thua bà chủ luôn.
Trần Tuấn bước tới chỗ của đám người kia. Hắn ngoáy ngoáy lỗ tai, buồn chán nói:
- Có chuyện gì nói nhanh giùm, ta không rảnh tiếp khách.
Một tên là Lâm Trúc thấy Trần Tuấn bay như thế thì liền kinh ngạc, khẽ nói:
- Tên này là Trúc Cơ Kỳ?! Ở nơi khỉ ho cò gáy này mà cũng có tu sĩ Trúc Cơ Kỳ hay sao?
Trương Tề nghe thế thì tức giận nói:
- Lâm Trúc ngươi đừng làm loạn. Tiểu tử, kêu bà chủ của ngươi ra đây!
Trần Tuấn thấy việc anh hùng cứu mỹ nhân không hay cho lắm, mà hắn cũng muốn xem rốt cuộc cái bọn này muốn làm cái gì với Hạnh Hoa.
Hắn chán nản nói vọng vào bếp:
- Bà chủ, có người kêu bà này.
Hạnh Hoa nghe thế thì run run nói:
- Tuấn... Hắn cũng không cản được mấy người này hay sao?
Nàng cắn răng bước ra khỏi căn bếp an toàn của mình. Chứng kiến thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt dễ thương mỹ miều của Hạnh Hoa thì Trương Tề không kìm được mà nói:
- Thật là đúng gu của ta mà. Khục khục, bà chủ, ngươi định tính sao? Tàu hủ thiêu mà cũng dám bán cho chúng ta à?
Hạnh Ha nghe thế thì khe khẽ phản bác:
- Khách quan... Quán tôi từ... Trước tới giờ vẫn luôn kinh doanh đành hoàng. Mọi thứ đều do một tay tôi chuẩn bị, làm sao mà có thể bị thiêu được?
Một tên đầu trọc tên Kim Lang chỉ vào bát từ hủ non trên bàn nói:
- Thế ngươi xem đây là cái gì?
Hạnh Hoa nhìn mà xanh mặt, rõ ràng tàu hủ hồi hãy còn trắng tin mà giờ đây lại có một miếng mốc xanh nhỏ xíu dính bên trên.
Trần Tuấn nhìn phản ứng của Hạnh Hoa mà cười thầm. Hạnh Hoa giờ mới có mười bốn tuổi, tuy là kinh doanh một cái quán tàu hủ non khá là to trong làng, nhưng nàng ta rõ ràng là chưa kinh qua bất kỳ kinh nghiệm nào với kẻ xấu. Rõ ràng là miếng tàu hủ đó luôn được đun lửa liêu riêu mà, làm sao nấm mố lại có thể dễ dàng mọc lên như thế được?
Cái tên Trương Tề kia nhân cơ hội Hạnh Hoa bối rối liền nắm lấy tay nàng nói:
- Bà chủ... Thế ngươi tính làm như thế nào đây?
Hạnh hoa run run nói:
- Làm là làm như thế nào?
Trương Tề nói:
- Thế... Ngươi có thể hầu hạ ta đây một đêm, coi như tiền thiệt hại.
- Mẹ nhảm vãi.
Trần Tuấn đấm quyền, lực đạo mạnh mẽ từ cơ thể của một Tiên Nhân đương nhiên là vượt xa nhục thể của tu chân giả, thế nên Trương Tề đã ngay lập tức lâm vào đất mẹ luân hồi.
Một quyền này quá nhanh, quá mạnh, khiến cho cả bọn ma môn kia không thể nào kịp phản ứng. Trong mắt bọn chúng không hề thấy Trần Tuấn đấm một quyền nào, mà chỉ thấy Trương Tề tan thành huyết phấn mà không rõ nguyên do.
Lâm Trúc hét lên:
- Trương ca! Ngươi sẽ phải trả giá.
Nói rồi Lâm Trúc lấy ra một miếng ngọc bóp nát. Ngọc lam vỡ vụn tạo nên một âm thanh vang trời.
Đoàn_
Một nam nhân trẻ tuổi, dáng người mảnh mai yếu ớt, mặc đạo bào màu xanh, khuôn mặt anh tuấn tiêu soái thập phần tuấn tú bỗng nhíu mài.
Nam tử thở dài nói:
- Cái bọn này thật là. Hà Vũ, ngươi dọn chén trà này giúp ta, ta đi đây giải quyết chút chuyện.
Nữ nha hoàn tên Hà Vũ cúi người nói:
- Vâng thưa chưởng môn.
Phúc Liêm chưởng môn xuất ra phi kiếm của mình, hắn dẫm lên bay về phía quán của Hạnh Hoa.
...
Trần Tuấn lúc này lấy ra một cái ghế tre nhỏ ngồi lên, kiêu ngạo nói:
- Để ta xem, các ngươi có thể triệu ra cái gì.
Tuy hắn chỉ là một con sâu kiến nhưng đối với chuyện trang bức thì Trần Tuấn cực kỳ thích thú. Từ khi trang bức cùng với Phạm Linh Nhi lúc đánh Tam Giác Ngưu thì hắn đã nghiện cái cảm giác này rồi.
Lâm Trúc căn răng nói:
- Đợi đi, ngươi sẽ phải trả giá đắt.
Theo đánh giá của Lâm Trúc thì Trần Tuấn nhất định mạnh hơn bọn chúng rất nhiều, chí ít cũng phải là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng hắn cũng không quá mạnh, chắc chắn yếu hơn Phúc Liêm, người bọn chúng mới gọi đến.
Trần Tuấn ngồi trà chén một chút thì Phúc Liêm cũng đã tới.
Ấn tượng đầu tiên của Trần Tuấn đó chính là Phúc Liêm không phải cái loại phản diện không có não như mây tên Trương Tề, Lâm Trúc mà là cái loại thích chơi kiểu tính toán, làm việc cẩn thận này nọ.
Nhìn cái mặt anh tuấn của hắn đi thì biết, mắt thì tràn đày tính toán, tóc thì xơ cứng hết cả, do tính toán nhiều nên không có thời gian gọi đầu đây mà.
Phúc Liêm khi nhìn thấy Trần Tuấn thì biết hắn cũng là một tên không hề tầm thường một chút nào, chí ít là mạnh hơn bản thân mình rất rất nhiều.
Phúc Liêm nhã nhặng đáp xuống, hắn ôm quyền cúi giời hành lễ nói với Trần Tuấn:
- Không biết đệ tử của bổn môn làm gì các hạ?
Trần Tuấn cười nói:
- Không, không có gì đâu. Chỉ là đệ tử của nhà ngươi đến quấy rối quán của bà chủ Hạnh Hoa đây mà thôi.
Phúc Liêm trước thái độ bố đời thiên hạ của Trần Tuấn vẫn giữ một thái độ vô cùng dè chừng, vô cùng nhã nhặng nói:
- Vậy thì không biết ta có thể đề bù gì tổn thất cho các hạ.
Trần Tuấn ngoáy mũi như kiểu anh đây cóc quan tâm nói:
- Không, không có gì lớn đâu. Hơn vạn Linh Thạch trung phẩm mà thôi, cộng thêm vài kiện vũ khí nữa.
Phúc Liêm cười giả tạo đáp:
- Điều kiện như thế quả thực có chút khó khăn, xin các hạ có thể giảm bớt một chút được không? Hiện tại ngân khố của ta chỉ có hơn trăm viên trung phẩm Linh Thạch mà thôi.
Trần Tuấn quả quyết nói:
- Không, vạn viên là vạn viên, không nói nhiều.
Phúc Liêm nhíu mài nói:
- Hình như các hạ có một chút không hiểu đạo lý. Tuy ngươi có thể mạnh hơn ta thật, thế nhưng cũng không nên đùa như vậy.
Trần Tuấn lại giở ra cái giọng bố đời thiên hạ nói:
- Tại sao ta không thể nói như thế? Tuy rằng ma môn các ngươi giỏi chơi liều mạng, nhưng ta đây cũng có thể chơi liều mạng.
Đối với mấy cái lũ siêu cấp tính toán như này thì phải chơi theo kiểu bố đời thiên hạ, ta đây là cái rốn của vũ trụ, ngươi làm gì được ta mới có thể kích lên nộ hỏa của như tên này được. Nếu như mà nhã nhạng nói chuyện hắn sẽ ngay lập tức nắm được lợi thế, điều như thế thì không nên.
Phúc Liêm nghe thế thì nhíu mài hỏi lại Trần Tuấn:
- Tuy chúng ta chỉ là một tiểu môn phái mới thành lập cách đây không lâu ở tu chân giới, uy danh không cao nhưng các hạ cũng không nên nói bọn ta là ma môn như vậy.
Trần Tuấn xua tay nói:
- Thôi thôi, ta không muốn bàn râu ria. Ta muốn bàn chính sự. Nói đi, các ngươi có thể trả cho chúng ta vạn viên trung phẩm Linh Thạch không?
Phúc Liêm thở dài nói:
- Ai, không thể.
Lâm Trúc thấy chưởng môn yếu thế như vậy thì uất ức nói:
- Chưởng môn! Chúng ta cùng lên, ta không tin là ta không giết được hắn.
Phúc Liêm nghe thế thi tức giận tát cho Lâm Trúc một cái tát thật đau nói:
- Đồ ngu, các ngươi là đệ tử hạch tâm của môn phái chúng ta, các ngươi chính là tương lai của môn phái chúng ta. Các ngươi nhịn một chút là chết hay sao hả?
Giáo huấn đám đệ tử của mình xong thì Phúc Liêm quay qua tiếp tục đàm phán với Trần Tuấn:
- Không biết còn cách nào khác để bù lại thiệt hại cho các hạ không? Chứ cách này ta thực sự không thể làm được.
Trần Tuấn nghe thế thì quay qua Hạnh Hoa đang run sợ hỏi:
- Bà chủ, đám người này chính là nhắm vào ngươi. Tùy ngươi xử lí đi.
Hạnh Hoa nghe thế thì khe khẽ đáp:
- Tuấn, chuyện này ta không thể làm chủ được , ta không hiểu chuyện tu chân. Tốt nhất là các ngươi tụ giả quyết đi.
Trần Tuấn nghe thế thì cười nói:
- Vậy chuyện này theo ta vậy... Như này đi, tất cả bốn tên ở đây tự phá Kim Đan của mình, hủy đi Linh Căn của bản thân, từ bỏ tu chân. Coi như chuyện này không xảy ra.
Phúc Liêm nghe thế thì không thể nào nhẫn nhịn được nữa. Tuy ma môn mới quật khởi cách đây mười năm, vật tư tuy có chút dư dả nhưng không thể nào đáp ứng đủ điều kiện của Trần Tuấn được.
Phúc Liêm khé đặt tay lên phi kiếm của mình nói với Trần Tuấn:
- Ta hi vọng chúng ta không phải quyết chiến.
Trần Tuấn cười khinh bỉ nói:
- Thế thì quyết chiến đi, ngươi tưởng ta sợ ngươi chắc?
Hạnh Hoa hét lên:
- Đừng Tuấn!
Trần Tuấn nghe thế thì cười nói:
- Bà chủ lo cho ta bị thương à? Yên tâm đi cái tên này...
- Các ngươi cút ra ngoài mà đánh nhau. Đánh nhau ở đây có mà hủy hết quán của ta à?
- Má nó, bà chủ, ta làm việc với ngươi những hai tháng cơ mà. Ngươi không quan tâm ta một chút nào sao?
- Hừ, xú nam nhân. Ngươi thử nghĩ xem, nếu ngươi giải quyết bốn tên kia ngay từ đầu thì ngươi đâu phải đánh nhau với công tử đẹp trai kia đâu. Chuyện này đác ngươi tự mà giải quyết đi.
Lần đầu tiên mà Trần Tuấn cảm nhận được sự ấm áp khi có Phạm Linh Nhi ở bên, nếu trong trường hợp này thì nàng ta sẽ đứng về bên hắn bênh vực hắn, có khi còn đòi đánh nhau với tên Phúc Liêm nữa cơ.
Thôi thì không có người cỗ vũ thì thôi vậy.
Trần Tuấn nói:
- Thế chúng ta ra ngoài quyết đấu.
- Được.
Hai người bước ra ngoài đường, cả đám người trong làng đống hết cửa lại. Không ai dám hét cửa ra hết.
Phúc Liêm lấy ra cây quạt phóng tới, hắn niệm pháp quyết:
- Phong Vân Kiếm. Trảm!
Từ cây quạt trên tay xuất ra một đạo kiếm khí mạnh mẽ phóng về phía Trần Tuấn tạo. Trần Tuấn bình chân như vại, khuôn mặt không chút biến sắc tiếp một trảm toàn lực của Phúc Liêm.
Bụi mù nổ lên che lấp thân ảnh của Trần Tuấn.
Lâm Trúc hô lên đầy vui mừng:
- Cuối cùng thì chưởng môn cũng trả thù dược cho Trương huynh rồi.
Trần Tuấn kêu lên đầy tức giận:
- Ta chưa đi ra, các ngươi mừng cái gì?
Phúc Liêm cùng với Trúc Lâm kinh ngạc nói:
- Ngươi chưa chết?
Trần Tuấn phủi phủi bộ đồ trắng của mình nói:
- Ta mà chết cái gì? Chiêu của ngươi còn chả chạm vào được ta nữa mà.
Lâm Trúc kinh hãi hỏi:
- Bây giờ chúng ta làm gì đây chưởng môn.
Phúc Liêm trầm mặt nói:
- Chúng ta chạy... Phong Độn
- Hảo chưởng môn, huynh đệ Phong Độn.
Cả bốn người ngay lập tức hóa thành gió mây chạy đi mất. Trần Tuấn đương nhiên là có thể dùng một chiêu tiễn bọn chúng về với đất mẹ, nhưng Trần Tuấn không muốn làm vậy, hắn muốn chơi kiểu mèo vờn chuột với bọn chúng môt chút.
Hắn hóa thành nuột đạo hào quang bay đi, đuổi theo năm người bọn họ.
Đang đuổi thì ở dưới đất, hắn nghe một tiếng hét của nữ nhân:
- Các ngươi làm gì thế hả? Không được, cút đi!
Trần Tuấn nghe thế thì chắc mẫn cái bọn ma môn trên đường chạy mà cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt được.
Thế là hắn ngay lập tức xử ra chiêu anh hùng cứu mỹ nhân, từ trên trời lao xuống ôm nữ nhân đó vào lòng nói:
- Ma môn đừng làm càng. Cô nương đã có ta đây!
Hình như cái bộ y phục hắc huyền này có chút quen thuộc.
Nữ tử kia kêu lên:
- Sư phụ