Trần Tuấn tự mãn cười nói:
- Đúng là mình có khác. Như thế này thì còn lâu Linh Nhi mới đuổi theo được.
Nói rồi hắn vận pháp lực, phóng thẳng về phía trước.
Đi được một lúc thì Trần Tuấn thấy một thôn làng. Hắn thấy giờ cũng đã trưa lắm rồi mà cơm hộp của hắn thì lại nằm ở chỗ Phạm Linh Nhi, thế nên hắn quyết định là dừng lại ở đây ăn miếng cơm rồi tìm chỗ nghỉ chân, ngày mai hả đi tiếp.
Trần Tuấn bước vào một cái quán nhỏ bên lề đường. Hắn ngồi xuống cái ghế tre nhỏ nói:
Bà chủ cho một bát tàu hủ non.
Bà chủ ở cái quán này là một tiểu cô nương tên Hạnh Hoa tầm mười bốn, mười ba tuổi, thân hình nhỏ nhắn, đầu thắc hai bím tóc màu đen, khuôn mặt tuy có chút lắm lem của than củi nhưng thập phần đáng yêu.
Ở đây là thời cổ đại, nơi mà tiền ăn còn lớn hơn cả tiền mua đất, thế nên trẻ con từ khi còn nhỏ đã phải đi làm để kiếm tiền nuôi sống bản thân mình.
Hạnh Hoa nói:
Tới liền đây.
Hạnh Hoa mang ra một cái chén tàu hủ non đặt trước mặt Trần Tuấn.
Tàu hủ trắng ngần, mềm mại. Trần Tuấn múc thử một miếng lên đưa vào miệng. Một cảm giác tuyệt vời bùng nổ bên trong miệng hắn.
Tàu hủ mềm mại, kết hợp với nước đường ngọt thanh tạo nên một bản giao hưởng bên trong miệng hắn. Tuy chén tàu hủ này không bằng được mỹ thực của Phạm Linh Nhi, thế nhưng nó nếu được xếp cùng với những tuyệt thế mỹ thực ở nhân gian.
Từ trước tới nay khi có khách nào tới đều ra về với một vẻ mặt đầy thỏa mãn, Trần Tuấn là người đầu tiên ăn phải món ăn của nàng mà không biến sắc, điều này tự khiến cho lòng tự trọng của một đầu bếp như nàng cảm thấy tổn thương nghiêm trọng.
Hạnh Hoa bước tới hỏi Trần Tuấn:
- Khách quan thấy món này như thế nào? Món này có gặp nào không?
Trần Tuấn bình thản, ngu ngơ đáp:
- Ta đâu thấy món ăn này có vấn đâu? Bà chủ... bà định ám toán ta à?
Do ở cùng với một diễn viên cực kỳ xuất sắc, Phạm Linh Nhi, thế nên từ đó Trần Tuấn sinh ra một loại cảm giác vô cùng cảnh giác với nữ nhân, nhất là những nữ nhân mang cái vẻ ngoài đầy trong sáng như Hạnh Hoa.
Hạnh Hoa nghe Trần Tuấn nói như thế thì thở phào đầy nhẹ nhỏm nói:
- Khách quan nói như thế thì ta an tâm rồi. ta cứ tưởng món ăn hôm nay của ta nấu bị cái gì cơ chứ...
Nói rồi Hạnh Hoa tươi cười quay về nơi nấu đậu hủ của mình chuẩn bị đón tiếp vị khác tiếp theo.
Ăn xong thì Trần Tuấn mới phát hiện một điều... đó chính là tiền của hắn đều ở chỗ Phạm Linh Nhi hết rồi. À không, đúng ra hắn đã mất đi lão phú bà bao nuôi mình. Trần Tuấn từ khi ở trong môn phái đến khi xuất sơn đều không có một xu dính túi, tất cả tiền của hắn đều là đến từ một tay Phạm Linh Nhi đưa cho.
Thấy cái chén tàu hủ của Trần Tuấn đã hết, Hạnh Hoa đi đến để dọn chén cùng với tính tiền:
- Của khách quan hết 3 đồng .
Trần Tuấn lúc này run cầm cập nói:
- Bà chủ... Có thể cho nợ được không? Ta không có tiền...
Hạnh hoa nghe như thế thì kinh ngạc nói:
- 3 đồng thực sự rất là nhỏ. Khách quan, đến 3 đồng mà ngươi còn không có là sao?
Trần Tuấn cười ngượng đáp:
- Ta để quên túi ở nhà rồi, he he.
Hạnh Hoa cứng rắn nói:
- Khách quan, người không trả tiền thì cái tiệm nhỏ này của ta không thể nào giữ được đâu. Dạo gần đây tiền thuế cùng tiền bảo kê đều tăng gần gấp đôi rồi.
Trần Tuấn đột nhiên nhớ đến một chuyện ở Trái Đất. Hắn nở ra một nụ cười bất thiện nói:
- Thế... Bây giờ ta ở lại làm cùng bà chủ để trả tiền như thế nào?
Hạnh Hoa không suy nghĩ liền khó chịu đáp:
- Khách quan nợ có 3 đồng mà đòi làm ở đây cái gì? Thôi, nếu khách quan không có tiền thì ta cũng không ép khách quan nữa.
Trần Tuấn cười hề hề nói:
- Thật ra ta cũng là đang tìm việc để làm kiếm chút tiền, nếu bà chủ có lòng tốt thì thu nhận ta với.
Hạnh Hoa nhìn từ trên xuống dưới, thấy y phục của Trần Tuấn không hề có một vết rách, rất hoàn mỹ, lại còn là loại vải chất lượng nữa chứ. Nói không có tiền ai mà tin cho được.
Hạnh Hoa xua tay nói:
- Thôi thôi, coi như ta hôm nay ta dẫm phải phân vậy. Khác quan đi đi.
Trần Tuấn nghe thế thì dở ra cái chiêu ôm chân khóc lóc thần chưởng, đau khổ nói:
- Bà chủ tốt bụng siêu cấp à, giúp ta đi. Nếu bà không giúp ta, tối nay sẽ phải sống ngoài đường mất. Hức hức. Ta từ nhỏ sinh ra đã mất cha mất mẹ, người thân cũng không có ai, ta chỉ muốn có một con việc sống qua ngày thôi mà, hức hức.
Nghe cái chuyện mất cha mất mẹ, đến cả anh em cũng không có của Trần Tuấn thì Hạnh Hoa rất là thương cảm. Tuy lúc đầu nàng đối với hắn có chút mất thiện cảm, nhưng thấy hắn tội nghiệp quá nên nàng đành thu nhận hắn vậy.
Hạnh Hoa nói:
- Thôi được rồi, ngươi có thể rửa chén với múc tàu hủ phụ ta. Mọt ngày ta bao ăn cho ngươi, trả ngươi 10 đồng.
Trần Tuấn nghe thế thì gật đầu nói:
- Vâng.
Tiên nhân thì mặc tiên nhân, tiên nhân mà không tiền thì cũng không có sống nổi ở phàm giới đâu.
Trần Tuấn thế là sau đó liền đi theo Hạnh Hoa rửa chén. Đương nhiên là cái tên lười này không thực sự rửa chén rồi, mỗi lần Hạnh Hoa đưa chén dơ của khách cho hắn thì hắn lại dùng Khống Vật Thuật cùng với Thủy Thuật để rửa sạch mấy cái chén đó mà không cần động tay.
...
Phạm Linh Nhi khi biết Trần Tuấn biến mất thì cực kỳ tức giận.
Nằng siết chặt Hồng Nhân Phi Cực Kiếm nói:
- Sao càng ấy lại đi chứ?
- Tại sao chàng ấy không nói với mình?
- Chết tiệt, chết tiệt.
Đôi mắt trong sáng ngây thơ như một đứa bé của Phạm Linh Nhi, bỗng chốc trở nên vô hồn. Nàng càng ngày càng siết chặt Hồng Nhân Phi Cực Kiếm trên tay của mình đến chảy cả máu.
Thấy Phạm Linh Nhi tức giận như vậy, Bàng Vân Tôn lấy hết dũng khí bước đến trước mặt của mình nói:
- Tiên tử đừng tức giận. Thế nào chúng ta cũng tìm được đại sư mà...
Phạm Linh Nhi nghe thế liền vung kiếm chĩa thẳng về phía Bàng Vân Tôn. Kiếm khí nhanh mạnh, tạo nên phía sau lưng của Bàng Vân Tôn một trận cuồng phong.
Phạm Linh Nhi hỏi:
- Ngươi có thể tìm được chàng ấy về sao?
- Ngươi nên biết rằng chàng ấy là một người rất quan trọng đối với ta.
- Thiếu chàng ấy, hức hức. Ta không biết làm như thế nào.
Giọng điệu của Phạm Linh Nhi mặc dù tràn đầy uy hiếp, nhưng bên trong mắt nàng lộ lên một tia sợ hãi. Nàng sợ rằng Trần Tuấn chán mình, rời bỏ mình, từ nay về sau nàng không thể nào gặp hắn được nữa.
Nếu Trần Tuấn thực sư không gặp Phạm Linh Nhi nữa thì thà chết còn hơn.
Chứng kiến một nữ nhân đang lâm vào yếu thế như thế, thực sự không có nam nào không muốn lao lên ôm nàng ta vào lòng, bảo vệ nàng ta.
Nhưng với Phạm Linh Nhi thì không ai dám làm cái điều đó, vì thực sự bộ dáng lúc này của nàng rất là đáng sợ. Nếu mà nói thì nó như thể một con thú vừa mất đi cái món đồ chơi của nó vậy.
Đôi mắt vô hồn của Phạm Linh Nhi chảy ra hai dòng nước mắt vô hồn. Nàng nhất định phải tìm lại Trần Tuấn, phải hỏi rõ lý do hắn làm việc này!
Phạm Linh Nhi hữ hờ gọi:
- Bàng Vân Tôn! Ngươi ra lệnh cho tất cả mọi người ở đây ra sức tìm kiếm chàng ấy.
Bàng Vân Tôn nghe thế thì mang hết dũng khí của mình ra mà phản đối:
- Không được, tiên tử, chuyện này ngang vạn lần không được. Ngươi không thể nào mang toàn bộ số người ở đây đi được, tất cả đều là võ sĩ, tu chân khó khăn lắm ta mới có thể tuyển được.
Phạm Linh Nhi không nói chỉ đem Linh Thạch trong nhẫn trữ vật của mình xuất ra.
Hơn một trăm viên trung phẩm Linh Thạch, ngàn viên hạ phẩm Linh Thạch, một khối tài sản vô cùng lớn.
Phạm Linh Nhi nói:
- Các ngươi có hai con đường, một là nghe theo ta, nhận được đống Linh Thạch này rời đi. Hai là...CHẾT!
Bàng Vân Tôn nghe thế thì liền ngay lập tức nhận lời:
- Vâng, Bàng mỗ biết rõ.
Phạm Linh Nhi sử ra Linh Căn Kiếm của mình, mở ra Nguyên Anh hồn của bản thân dò tìm Tình tơ của nàng và Trần Tuấn.
Nàng thấy được hắn hiện tại ở một nơi cách đây khá xa, dùng phi kiếm đi thì cũng mất hết năm tháng đi liên tục.
Phạm Linh Nhi nhìn về phía xa xâm nói:
- Ta nhất định sẽ tìm được chàng!
- A. Khi chúng ta gặp lại thì chàng phải bất ngờ.
- Bàng Vân Tôn, theo ta làm chút việc...
...
Hôm nay đã ngày thứ hai Trần Tuấn. Kể từ ngày Trần Tuấn. Đi tới quán của Hạnh Hoa thì quán của nàng trở nên đông tấp ngập, còn hơn cả lúc trước.
Đầu tiên là vẻ đẹp trai tiêu soái cực phẩm của Trần Tuấn, thư shai là hắn sau ngày đầu tiên đã tân trang lại cái nhan sắc của Hạnh Hoa, khiến nàng phô hết ra cái vẻ đẹp thuần khiết của chính bản thân mình.
Thế là từ ngày đầu tiên đã có số nam nhân, nữ nhân, muốn thưởng thức sắc đẹp của hai người nên đến quán của Hạnh Hoa để mà ăn tàu hủ.
Khách hàng cứ như thế mà tỏng một ngày tăng lên gấp đôi so với lúc trước.
Hạnh Hoa hạnh phúc nói:
- Tuấn à, nhà ngươi làm cách nào để mà kéo quán ta được như thế? Ngươi biết không, ta vui lắm đấy.
Trần Tuấn cười nói:
- Ha ha không có gì đâu, toàn dựa vào bà chủ thôi
(Phe này chắc khi gặp lại đánh nghen cmnr)