Chương 21: Thoát được rồi

Phạm Linh Nhi thấy Trần Tuấn cười như được mùa liền đến bên hắn hỏi:

- Chuyện gì khiến sư phụ vui thế?

Trần Tuấn ngay lập tức ngưng cười, nhã nhặn đáp:

- Không, không có gì đâu. Thôi Linh Nhi chuẩn bị đan dược đi, lần này con chỉ có thể hiện ra tu vi Trúc Cơ thôi đấy. Không được sử dụng đến tu vi Nguyên Anh.

Phạm Linh Nhi nghe thế thì hỏi:

- Tại sao thế sư phụ?

Trần Tuấn cười nhẹ đáp:

- Để tu vi Nguyên Anh là Linh Nhi hành lên bờ xuống ruộng con Tam Giác Ngưu này rồi. Thế thì còn quái gì là ma luyện nữa, mà lần này ma luyện không chỉ là cách đối phó với ma thú mà còn là cách tác chiến với mọi người nữa.

Phạm Linh Nhi nghe thế thì gật đầu nói:

- Vâng Linh Nhi đã hiểu.

- Mà… toàn bộ chỗ đan dược đều ở sư phụ hết mà, người luyện ra cả mấy vạn viên, người đều giữ chứ Linh Nhi đâu có giữ viên nào đâu mà chuẩn bị?

Trần Tuấn cũng xém chút nữa là quên luôn cái chuyện luyện đan với lập phù này.

Mấy thứ này căn bản là do hắn quá sợ hãi yêu nữ nên mới tạo ra thôi, chứ cái đám đan dược này cơ hồ không có tác gì đối với một tên Địa Tổ Tiên Cửu Cửu Trọng.

Trần Tuấn tháo chiếc nhẫn trữ vật cảu mình ra, tuỳ tiện ném cho Phạm Linh Nhi nói:

- Trong đấy cón hơn trăm loại đan, vạn viên đan. Tám trăm đầu phù chú, chuẩn bị cho tốt.

Phạm Linh Nhi hạnh phúc đáp:

- Vâng~

Lần này nàng lời rồi, lời to luôn. Không những nhận được sự quan tâm của Trần Tuấn mà còn nhận được cái nhẫn của hắn, cái nhẫn mà Trần Tuấn luôn đeo trên tay suốt từ khi xuất sơn đến giờ.

Phạm Linh Nhi vui vẻ lấy hết đan dược cùng phù chú chuyển vào nhẫn trữ vật của minh, sau đấy lấy chiếc nhẫn trữ vật cảu Trần Tuấn đeo lên tay.

Nàng ngắm nhìn chiếc nhẫn ấy thật lâu, rôi xoay qua xoay lại bàn tay, ngắm nó ở mọi góc cạnh.

Tuy nó chỉ là một chiếc nhẫn trữ vật bình thường, giá rẻ đến cả chỉ cần một viên hạ phẩm Linh Thạch thì cũng có thể mua được vài chục cái ở mấy sạp đồ. Nhưng đối với Phạm Linh Nhi, chiếc nhẫn này chính là bảo vật vô giá, khó tìm khó kiếm, y hệt thanh Hồng Nhân Phi Cực Kiếm và miếng ngọc bội khác chữ Trần trên hông của nàng vậy.

Phạm Linh Nhi nhấc bàn tay có chiếc nhẫn đưa lên mặt mình, xoa xoa vài cái, phấn khích nói:

- Nhẫn gì đâu đẹp quá! Chắc chắn chàng ấy đưa chiếc nhẫn này cho mình làm vật đính hôn đây mà.

- A! Trần Tuấn… chàng thật đáng ghét!

Phạm Linh Nhi như đang được bay lên mây nên không hề để ý đến có vô số ánh mắt từ phía tiểu doanh trại đang nhìn nàng.

Một tên có mài rặm, mặt vuông, mũi cao, thân hình mập mạp tên Hạ Trư nhìn Phạm Linh Nhi với một ánh mắt đầy say mê.

Hạ Trư kể từ khi thấy thiếu nữ ngây thơ trong bộ đồ hắc huyền (tím đen, nhắc lại lần thứ n) thì đã yêu nàng rồi. Phạm Linh Nhi đẹp như thể tiên giáng trần vậy, à không, nói đẹp như tiên thì còn xem nhẹ nàng, sắc đẹp của nàng rõ ràng đã vượt qua tiên tử từ lâu rồi.

Hạ Trư xem ra cũng có một chút thực lực, hắn là một trong những người hiếm hoi ở tu chân giới vừa tu luyện thuật pháp cua tu chân giả mà còn luyện cả võ ở võ giả. Thế nên tuy chỉ là một Luyện Khí tầng 10, chưa chính thức trở thành tu chân giả nhưng thực lực cảu hắn gần như có thể đấu một trận với những tên Trúc Cơ sơ kỳ, nếu bộc phát toàn bộ sinh tử của bản thân mình, hắn còn có thể cùng với Trúc Cơ trung kỳ đối chiến hai trận mà không rơi vào thế hạ phong!

Hạ Trư nhìn Linh Nhi rồi xoa xoa bàn tay thô rá của mình nói với Bàng Vân Tôn:

- Đại sư kia nói thật chứ? Hắn ta thực sự sẽ gả tiên tử này cho người nào thể hiện tốt nhất ở lần săn yêu thú này?

Bàn Vân Tôn gật đầu nói:

- Đúng vậy, ai đều có cơ hội để trở thành đạo lưỡi của nàng ta!

Hạ Trư cười giang đáp:

- Thế thì hay rồi!

Sau một ngày tập hợp thì cả đoàn người cùng tiến đến Tám Những Phong Nha, nơi mà con ma thú Tam Giác Ngưu đang say ngủ.

Bàn Vân Tôn nhè nhẹ tiến đến, hắn giơ tay cho mọi người dừng lại để hắn có thể yên tĩnh quan sát địa hình xung quanh.

Xung quanh không có một con thú nào khác ngoài Tam Giác Ngưu, cây cỏ thì lại rậm rạp, cực kỳ dễ ẩn náo. Bàng Vân Tôn thấy địa hình thuận lợi, thời tiết không có gì cản trở bèn giơ tay ra hiệu cho mọi người tiến vào hang động của nó. Hàng người đầu tiên thì nấp vào những bụi cây quanh đó, hàng người thứ hai thì đứng ở đằng xa quan sát, nếu như có bất trác gì bọn họ sẽ hỗ trợ, còn hàng người thứ ba thì có nhiệm vụ dẫn dụ con ma thú đó.

Hạ Trư lấy ra một cái trống thật to. Hắn cầm dùi, mạnh mẽ đánh lên mặt trống.

Đùng! Đùng!

Không gian yên lặng như nước bỗng trở nên cực kỳ ồn ào. Tiếng động lớn này đã khiến cho con Tam Giác Ngưu thức dậy.

Nó khi thấy một lũ hạ nhân dám làm phiền đến giấc ngủ của nó thì nổi giận xông lên. Thân hình to lớn của Tam Giác Ngưu phóng tới, mạnh mẽ húc vào hàng người của Hạ Trư.

Hạ Trư không những không sợ hãi mà còn nhìn về phái bụi cây quanh hang động, phấn khích nói:

- Tiên tử, xem trư trư ta thể hiện đây.

Hạ Trư lấy từ trong người ra một cái chuỳ, hiên nang đứng chẳng trước mặt mọi người. Tam Giác Ngưu thấy mình bị một con kiến coi thường thì rất là tức giận, cơ thể đang phóng đi với tốc độ cực kỳ nhanh của nó rung lên bần bậc, tốc độ càng ngày càng nhanh. Mặc dù đám người Hạ Trư đã đứng cách đó hơn mười trượng mà chỉ chưa đầy một hơi thở thì con ma thú liền đuổi tới.

Hạ Trư cầm chuỳ cùng với ba cái sừng to bằng ba người đàn ông so chiến.

Hạ Trư hét lên:

- Xem chuỳ của lão tử!

Cơ thể của Hạ Trư nổi lên gân xanh, cơ bắp co thắt lại cuồng cuộng. Khuôn mặt của hắn lộ lên vẻ dữ tợn, dường như không hề sợ con Tam Giác Ngưu này là mấy.

Rầm!

Hạ Trư như thế mà dùng một chuỳ bổ lùi con Tam Giác Ngưu này lại ba bước.

Mọi người thấy như thế thì liền tung hô:

- Trư ca giỏi quá, bức được con ma thú này luôn!

- Không hổ danh là Trư ca, đứng đầu đám võ sĩ

- Trư ca mà ra tay thì con ma thú này chỉ có một con đường chết mà thôi. Tiên tử nhất định sẽ là của Trư ca.

Hạ Trư nghe đám người phía sau của mình nói như thế thì trong lòng cực kỳ vui vẻ, nhưng tình thế hiện giờ thực không giống với những lời ca tụng đó. Trong lúc giao chiến tuy đã đánh lùi dược Tam Giác Ngưu nhưng Hạ Trư cũng phải trả giá vô cùng lớn, đó chính là bị một cái húc này của Tam Giác Ngưu làm cho nội thương.

Tuy không thể hiện ra ngoài nhưng nhục thân của Hạ Trư bây giờ thực rất là đau, hắn đến thở còn khó khăn nữa nói chi đến tiếp thêm một đòn nữa của Tam Giác Ngưu.

Hạ Trư bình tĩnh nhìn Tam Giác Ngưu nói:

- Súc sinh, biết sự lợi hại của Trư trư ta chưa?

Tam Giác Ngưu rống lên một tiếng, cuồng loạn lao về phía Hạ Trư.

Hạ Trư kêu lên như con heo bị chọc tiết:

- Chết thật!

Lúc này Hồng Nhân Phi Cực Kiếm mạnh mẽ chém tới, chặn ngay một chiêu này của Tam Giác Ngưu. Phạm Linh Nhi nắm chắc lấy thanh kiếm, đọ sức với một con thú to lớn hơn mình gấp hai ba lần.

Tam Giác Ngưu vận sức mạnh của mình, nó sử dụng hết sức lực bình sinh của mình nhưng thuỷ chung vẫn không thể nào lay chuyển được tình huống này. Phạm Linh Nhi trước mặt nó y hệt thái sơn, không thể nào tiến tới được vậy.

Phạm Linh Nhi hiện giờ đã áp chế đi tu vi Thiên Tiên Nguyên Anh hậu kỳ cảu chính bản thân mình, chỉ còn là Thánh Thể Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi, nhưng con thú trước mặt nàng đây thực sự quá yếu, không xứng để nàng sử dụng Tru Diệt Kiếm Pháp mà Trần Tuấn truyền cho. Nhưng vì đây là yêu cầu của Trần Tuấn, nên nàng không thể làm trái được.

Phạm Linh Nhi nói lớn:

- Yêu nghiệt này đã bị ta cầm chân, các ngươi còn chờ gì nữa?

Hạ Trư cùng Bàng Vân Tôn nghe thế liền ra lệnh cho hai hàng người cùng lúc xông lên. Nhưng bọn họ không phải xông lên để kết liễu Tam Giác Ngưu mà là cầu hôn Phạm Linh Nhi.

Bàng Vân Tôn liền lấy ra một thanh kiếm tuyệt đẹp đâm vào tay trái của mình. Máu tươi từ trong người hắn chảy ra, ướt đẫm cả cái áo.

Bàng Vân Tôn bước tới chỗ Phạm Linh Nhi, quỳ xuống nói:

- Linh Nhi muội nhìn này. Tình yêu của ta như cái áo này này vậy, thấm đẫm…

Hạ Trư cầm chuỳ bổ thẳng tới Bàng Vân Tôn, đập hắn bay ra xa. Giải quyết xong mối phình phức, Hạ Trư liền đặt một con lợn sữa dưới chân Phạm Linh Nhi nói:

- Tiên tử muội muội, ở làng ta có một phong tục đó chính là khi tìm được thế tử của mình thì nam tử đó sẽ phải tặng một con heo sữa để mà cầu hôn… Nàng làm vợ ta nhé?

Phạm Linh Nhi bắt đầu cảm thấy khó hiểu, cái bọn này đánh ma thú mà không lo, mà lại lo cái chuyện gì đâu không. Nàng tuy rất muốn dùng một kiếm sẽ đôi mấy cái tên vô duyên này ra làm hai, nhưng nhớ đến lời của Trần Tuấn: “Tác chiến với mọi người” nên Phạm Linh Nhi mới không ra tay.

Nàng dùng tay mình chụp lấy cái sừng thứ ba trên đỉnh đầu của Tam Giác Ngưu, giữ nó lại, sau đó hỏi Hạ Trư:

- Ngươi làm cái gì thế?

Hạ Trư không do dự liền đáp:

- Đương nhiên ta muốn làm tướng công của tiên tử rồi!

Vừa nói hết câu đã có một đôi hài màu đen đá thẳng lên vùng hạ bộ cảu Hạ Trư, khiến hắn quỳ rạp xuống mặt đất.

Chứng kiến Hạ Trư như thế thì mọi người không những không sợ hãi mà còn lao lên cầu hồn Phạm Linh Nhi.

Tôn Tử Đằng, người nhà họ Tôn, một tỏng những tiểu gia tộc trong tu chân giới, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ. Hắn cầm lấy một chiếc nhẫn có hơn chục Linh Thạch mà đưa tới Phạm Linh Nhi nói:

- Tiểu thư, đây là thành ý của Tôn gia ta, mong nàng…

- Tránh ra. Lão tử Hạ Hầu Bát, năm nay đã hai mươi tuổi, chưa vợ, chưa con. Tuy ta chỉ là võ giả nhưng ngụy ý làm đấng phu quân của nàng xuống cả đời.

- Này thì võ giả. Võ giả chó rách, có làm ăn quần què gì được đâu. Tiên tử, ta là Cảnh Văn Tử, ta tuy tu vi hơi kém chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ mới đột phá cách đây vài tháng, nhưng với thượng phẩm linh căn cùng với sự sủng ái của môn phái Hoa Tình Phong, ta chắc chắn sẽ mang lại cho nàng sự hạnh phúc của nữ nhân.

- Tiểu tử lui xuống, để đội trưởng ta lên…

- …

Cả một đám nháo nhào hơn trăm người khiến Phạm Linh Nhi không biết làm như thế nào. Nàng cuối cùng không thể nào chịu được cái sự ồn ào bát nháo này nữa rèn bộc phát tu vi Thiên Tiên Nguyên Anh hậu kỳ cảu mình.

Tay trái cầm Hồng Nhân Phi Cực Kiếm giơ lên, Phạm Linh Nhi giận dữ nói:

- Bà đây có ý trung nhân rồi. Tru Cơ trảm, Quanh Địa Thốn Thiên!

Phạm Linh Nhi chém xuống đất một nhát khiến mặt đất rung chuyển, cây cối gì cũng đều bật gốc hết cả lên, muôn thú, chim chóc trong núi thì bay tán loạn khắp một vùng, tạo nên một cái rãnh sâu quắm dưới đất. Đám người Bàng Vân Tôn cùng với Hạ Trư bị doạ cho chết khiếp, còn Tam Giác Ngưu thì chết không toàn thây, toàn bộ máu thịt cảu nó đều bị một trảm Quanh Địa Thốn Thiên của Phạm Linh Nhi phá huỷ sạch sẽ, cả ma thạch cũng không còn nốt.

Hạ Trư cùng với Bàng Vân Tôn ngay lập tức quỳ rạp xuống, mặc dù hai người đã thụ thương từ vô số cuộc chiến tranh giành dâng sính lễ cho Phạm Linh Nhi, thế nhưng đối với cái loại uy hiếp này hai người không thể không quỳ xuống được.

Phạm Linh Nhi cầm Hồng Nhân Phi Cực Kiếm hung tợn nói với đám người vừa mới cầu hôn mình:

- Ta không nghĩ là các ngươi lại có chủ đích như thế. Các ngươi biết các ngươi vừa làm gì không?

Cảnh Văn Tử thân là một nam nhân lại có cả thượng phẩm linh căn nên tính cách rất là kiêu căng, hắn không thể nào nhịn được cái sự nhục nhã khi bị nữ nhân uy hiếp thế nên hắn liền lập tức đáp:

- Đương nhiên là cầu hôn làm đạo lữ rồi! Ngươi không cho phép chúng ta tìm đạo lữ hay sao?

Không nói một lời, Linh Nhi dùng một Hồng Nhân Phi Cực Kiếm chém ra đạo kiếm khí, đem Cảnh Văn Tửu chém thành vô số mảnh thịt vụn, sau đấy lại xuất ra Nguyên Anh của bản thân, chém luôn cả hồn phách của hắn khiến cho Cảnh Văn Tử hồn phi phách tán, hôi phi yên diệt (bay màu thành cát bụi)

Chứng kiến một cảnh đầy đáng sợ như này không khỏi khiến con người ta sinh ra sợ hãi đến tột đột. Nếu nhục thân bị huỷ chỉ cần lâm vào luân hồi, tương lại có thể sáng chói, thế nhưng nếu bị hồn phi phách tán thì chắc chắn sẽ bị tiêu diệt đến tận gốc, khi đó muốn quay trở lại chỉ còn có chút tạp niệm mà thôi.

Hạ Trư vốn là một con người sợ chết thế nên hắn ngay lập tức bò lại, ôm chân của Phạm Linh Nhi vừa khóc vừa nói:

- Hu hu, ta không biết đâu. Chuyện này là do đội trưởng nói ấy, hắn kêu chúng ta tỏ tình với ngươi.

Hiểu được nguồn cơn, Phạm Linh Nhi không muốn tốn thêm thời gian với con heo này nữa thế nên dùng một kiếm tiến hắn về với luân hồi đất mẹ. Nàng sau đấy bước đến chỗ cảu Bàng Vân Tôn nói:

- Ngươi biết chuyện ngươi làm ngày hôm nay ảnh hưởng đến thanh danh của ta như thế nào không?

Bàng Vân Tôn lại càng là người chân thật liền khai ra Trần Tuấn:

- Tiên tử à, ta thực sự chỉ làm theo lời của đại sư mà thôi. Đại sư quan tâm đến tiên tử, muốn tìm cho tiên tử một đạo lữ nên mới bảo bọn ta làm như thế để đại sư có thể chấm ra một người trong bọn ta, hu hu.

Phạm Linh Nhi nghe thế thì kinh ngạc nói:

- Trần Tuấn?! Là chủ đích cảu chàng ấy hay sao? Chết thật, Trần Tuấn, chàng đâu rồi?

Từ lúc mới bắt đầu săn Tam Giác Ngưu tới giờ, Trần Tuấn vẫn luôn bên cạnh Phạm Linh Nhi thế những sau khi cả đám người kia xông vào nàng thì nàng không còn thấy hắn đâu nữa.

Trên không, Trần Tuấn cười ha hả nói:

- Thoát được rồi!