Chương 20: Lần Đầu Chơi Yêu

Phạm Linh Nhi chạy theo Trần Tuấn, cả hai người cùng nhau hướng tới Bích Loan Hợp Hoan Tông mà đi tới.

Nhưng đoạn đường từ cái Sư thôn này đến Bích Loan Hợp Hoan Tông khá là xa, chí ít cũng phải đi qua Trung Cảnh bộ thù mới tới được, thế nên Trần Tuấn quyết định làm một chút nhiệm vụ săn mấy đầu yêu thú rồi hẳn mới đi.

Trần Tuấn hỏi:

- Mấy con ma thú này yếu quá nhỉ, cao lắm chỉ mới là Kim Đan Sơ Kỳ thôi. Còn chả đủ để Linh Nhi nhé kẽ răng nữa. Thế thì sao gọi là lịch luyện được.

Phạm Linh Nhi cười hì hì nói:

- Hi hi, sư phụ bế quan quan lâu ngày nên không biết đấy thôi, chứ ở quanh vùng Hạ Bộ này, tài nguyên tu luyện để đột phá cực kỳ ít ỏi thế nên chả có bao nhiêu yêu thú đạt đến tu vi Kim Đan Kỳ cả.

Trần Tuấn nghe thế thì tán thành. Nhớ lại lúc hắn mới vừa tu luyện lên tu vi Trúc Cơ Sơ Kỳ ở Thiết Bạch Phong thì không thể nào đột phá thêm được nữa, các loại đan dược thì một tháng chỉ phát được có đúng một viên mà để đột phá thì ít nhất cũng cần tới hàng trăm viên mới được.

Thế nên Trần Tuấn khi đấy đã quyết định lên đường đi lịch luyện và đó cũng là lần đầu tiên hắn biết được khái niệm tu chân giả nhàn rỗi đến như thế nào.

Trần Tuấn lắc đầu thở dài ân cần nói:

- Ai… Có lẽ Linh Nhi nói đúng, ta bế quan hơi bị lâu rồi. Nên có gì Linh Nhi giúp lão sư phụ này được không.

Phạm Linh Nhi nghe như thế thì trong lòng tràng ngập hạnh phúc.

Nàng phấn khích nói:

- Được chứ sao không sư phụ!

Hai người tiếp sau đó lại chọn một đầu Tam Giác Ngưu tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ để mà kiếm linh thạch. Tuy con Tam Giác Ngưu này chỉ có tu vi là Trúc Cơ sơ kỳ nhưng sức mạnh của cơ thể yêu thú khiến nó có thể đấu cùng lúc với hai đến ba tu sĩ Kim Đan Kỳ mà chả rơi vào thế thượng phong, và Linh Thạch thưởng cho đầu yêu thú này cũng là cao nhất do cái độ ăn nằm phá hoại của nó.

Việc nào vừa nhàng vừa kiếm được nhiều Linh Thạch nhất thì Trần Tuấn chắc chắn không thể bỏ qua.

Hắn cùng với Phạm Linh Nhi tập hợp ở một tiểu đoàn. Tiểu đoàn này mang tên là Khiển Thú, nó được tạo ra nhầm để tập hợp các tu chân giả, võ giả, những kẻ muốn kiếm được chút Linh Thạch để có thể mua được linh đan, vũ khí. Tiêu diệt, thảo phạt ma thú không phải là một điều đơn giản, nên biết rằng ma thú khác với yêu thú, yêu thú hấp thu linh khí để mà tu ra yêu hình, nhân hình, xem chừng cũng giống y hệt với phàm nhân, tu chân giả bình thường, còn ma thú thì lại là một loại khác, bọn chúng cũng là thú nhưng hấp thu huyết khí, lệ khí của tự nhiên nên cường độ thân thể, sự tàn độc khát máu cao hơn yêu thú rất nhiều. Muốn thảo phạt được ma thú thì không chỉ phải lập thành một tiểu đội mà còn phải có kế hoạch tác chiến cực kỳ rõ ràng nếu không thì thương vong tổn thất sẽ cực kỳ là lớn.

Thế như ma thú Trúc Cơ Kỳ chỉ cùng lắm chỉ có thể so cùng với tu sĩ Kim Đan Kỳ mà thôi mà hai người Trần Tuấn, Phạm Linh Nhi đều là yêu nghiệt Nguyên Anh cả, thế nên hai người chỉ đi theo nhận xèng thôi chứ chả đi vào tác chiến gì cho mệt.

Dẫn đầu tiểu đội này là một người đàn ông trung niên, có một cái chòng râu ngắn, nhọn hoắc như giáo, ánh mắt thì sắc bén như gươm, thân hình thì cường tráng nhưng không vạm vỡ thô kệch. Hắn ta tên là Bàng Vân Tôn là đệ nhất võ giả ở làng thôn này, một thân võ học của hắn có thể cùng với một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ so cùng một trận. Bàng Vân Tôn chỉ vì không có linh căn nên mới không chọn được con đường tu tiên mà chỉ có thể chọn con đường luyện võ để có thể hành sự.

Cả đám tu chân giả cùng với võ giả bàn chuyện thì Trần Tuấn bắt một cái ghế tre xếp trên doanh trại tiểu đoàn, hắn nằm lên rồi đeo mắt kính đen vào để mà tận hưởng cái không khí trong lành ở nơi đây.

Phạm Linh Nhi thấy Trần Tuấn nằm ở một nơi có vẻ hơi nắng như thế thì ân cần hỏi:

- Sư phụ… có cần chút bóng râm không?

Trần Tuấn suy nghĩ một chút. Với tu vi hiện tại bây giờ của hắn thì chút ánh nắng mặt trời này chả là cái vấn đề gì cả, nhưng hắn vẫn muốn làm người bình thường, hưởng cái sự lười biếng của một một con người bình thường.

Trần Tuấn suy tư một chút rồi đáp:

- Hưm, cũng được. Có gì lấy cho ta thêm cái gì để uống nữa.

Phạm Linh Nhi nghe thế thì tươi cười nói:

- Vâng. Linh Nhi đi liền.

Nhìn thấy nụ cười như tiểu tiên nữ giáng trần của Phạm Linh Nhi cảm đám nam nhân kia chả còn thiết tha gì đến Linh Thạch, việc nữa mà giương mắt nhìn theo thân hình hoàn hảo của nàng. Bàng Vân Tôn thân là một đại anh hùng, đã từng giết không biết bao mị thú, tinh thần cứng rắn tới nỗi trở thành siêu cấp độc cẩu, đối với nữ nhân chả còn một chút cảm giác rung động gì mà giờ đây cũng phải chảy nước miếng khi thấy Phạm Linh Nhi trong y phục hắc huyền.

Thấy được biểu cảm như thế của bọn họ Trần Tuấn chỉ lắc đầu tự nói:

- Ai, đúng là chưa thử leo núi không biết núi cao mà. Đúng là cái bọn ngu ngốc.

Tự nhiên trong đầu Trần Tuấn nảy ra một kế hoạch. Bây giờ hắn cứ khích cái bọn võ giả, tu chân giả này kiểu gì bọn họ cũng tìm tới Phạm Linh Nhi mà làm phiền, khi đấy Phạm Linh Nhi sẽ phải bận đối phó với mấy tê này câu cho hắn một chút thời gian, dù sao thì Phạm Linh Nhi cũng chỉ là tiểu cô nương chưa trải sự đời, nếu đối phó với đám nam nhân này ắt hẳn sẽ rơi vào tình huống khó xử.

Nghĩ rồi Trần Tuấn nở ra một nụ cười gian gian tự nói:

- Thời của thằng Tuấn này tới rồi. Xem siêu cấp trí tuệ của tao đây!

Trần Tuấn cái gì cũng làm được, cái gì cũng có một sự hiểu biết cực kỳ sâu rộng nhưng chỉ vì hắn đã tuân theo quy tắc thứ 2 trong bộ quy tắc xuyên không trước khi cả xuyên không nên kinh nghiệm đối địch với nữ nhân gần như bằng với con số 0 tròn trĩnh. Hơn nữa là Phạm Linh Nhi không phải nữ tử bình thường, nàng là siêu cấp yêu nữ! Không thứ gì có thể ngăn được nàng đến với Trần Tuấn!

Phạm Linh Nhi mang đến cho hắn một cây dù mày trắng cùng với một trái dừa tươi. Nằng cấm cây du xuống tạo cho Trần Tuấn bóng răm rồi dùng Hồng Nhan Phi Cực Kiếm chém ra một cái lỗ trên trái dừa, nàng lấy một cành tre nhỏ khoét rỗng bần ruột rồi cắm vào đưa cho Trần Tuấn.

Trần Tuấn đưa tay đón lấy rồi hút một hơi. Cảm giác thật là siêu cấp sảng khoái, ngồi trước thiên địa uống dừa tươi, bên cạnh là tuyệt sắc mĩ nữ của thiên hạ, đắng sau là ánh nhìn đầy ghen tị cảu bọn độc thân khác.

Trần Tuấn cười khặc khặc, tự nói:

- Ha ha, đây chính là cảm giác của khí vận chi tử đấy ư? Thật sự quá sảng khoái, hèn gì ai cũng mới đoạt bảo thiên địa biến mình thành một trang tuấn kiệt!

- Đoạt bảo gì thế sư phụ?

Phạm Linh Nhi bất chợt hỏi hắn, Trần Tuấn đang trong cơn tự mãn thế nên liền nói ra một ái giọng cực kỳ ba chấm:

- Đoạt bảo chính là đoạt lấy bảo vật trong thâm tàng, bí cốc. Đoạt bảo bảo chính là tước đoạt đi ánh nhìn của mọi người. Đoạt bảo chính là lấy đi trái tim cảu tuyệt sắc nữ nhân khiến cho người người ganh tỵ.

Phạm Linh Nhi nghe thế thế thì bày ra cái bộ mặt ngây thơ, khiến cho vô sổ năm tử phải hộc cả máu huyết trong người ra, hỏi:

- Thế Linh Nhi có phải tuyết sắc nữ nhân không?

Trần Tuấn vẫn còn trong cơn nghiện ngay lập tức cao hứng trả lời:

- Đương nhiên là phải. Đoạt được trái tim của Linh Nhi cũng chính là mực đích của ta, ha ha!

Cái giọng điệu cao ngạo của khí vận chi tử đúng là có một không hai, rất dễ gây nghiện, rất dễ phê pha.

Phạm Linh Nhi nghe thế thì liền đỏ mặt quay đi không dám nhìn Trần Tuấn tự sướng với bản thân mình nữa, còn đám nam tử kia thì tràn ngập oán hận với cái tên tóc trắng, mặt trắng này, bọn họ hận không thể nào ngay lập tức đè hắn xuống đập cho hắn một trận.

Phạm Linh Nhi khi quay đi thì kiện tự khẽ nói:

- Không ngờ chàng ấy cũng có tình ý với mình!

- A~ Đúng là phu quân của thiếp. Chàng thật là biết nịnh nọt mà.

- Mình phải cố gắng mới được, không thể để cho chàng ấy thất vọng được!

- Tăng cường tập luyện lên nào! Mình phải luyện tập để trở thành một người nương tử tốt mới được!

Tinh thần của Phạm Linh Nhi được một câu nói này của Trần Tuấn làm cho phấn chấn cả lên, cả đời nàng tới bây giờ chưa có khi nào vui như thế này, kể cả trong mơ, Trần Tuấn cũng không có nói câu nói này với nàng.

Bằng Vân Tôn thấy như thế thì giận dữ cắn môi. Hắn ta thân là một tiểu đội trưởng, đi chinh chiến khắp nơi, nhận được vô số thành tựu vô tình khoáng hậu, tiền đồ thì trong cái thôn này phải nói là đứng đầu, kể cả mấy tên nhãi nhé Trúc Cơ hậu kỳ cũng không có cửa! Mà giờ đây hắn lại cảm thấy cực kỳ ghen tỵ với cái tên bạch kiểm này, hắn lấy đâu ra tư cách ăn không ngồi rồi khi mọi người đang bàn chuyện Bắc Tam Giác Ngưu Như thế?

Bàn Vân Tôn bước tới ghế tre của Trần Tuấn, lạnh lùng nói:

- Bằng hữu, nếu nhà ngươi đã nhận lời đi tiêu diệt ma thú rồi cũng phải đi làm việc đi chứ. Tuy rằng việc của ngươi bắt đầu khi chạm mặt với yêu thú nhưng cũng phải bàn bạc tác chiến kỹ lưỡng đi chứ! Ngươi muốn chết à?

Trần Tuấn cười ha ha nói:

- Ha ha, vị huynh đài này hiểu lầm rồi. Ta không phải là người nhận lời tiêu diệt ma thú mà đồ đệ của ta đây!

Bàng Vân Tôn nghe thế liền quay qua Phạm Linh Nhi, rồi hỏi lại Trần Tuấn:

- Là vị tiên tử này. Không thể nào, tuy ta không cảm nhận được chính xác tu vi của các ngươi nhưng ta dám khẳng định là khí thế của vị tiên tử này cao hơn ngươi rất nhiều.

Trần Tuấn nghe thế không đáp, chỉ lẳng lặng phó thích ra khí thế cảu một Kim Đan Kỳ tu chân giả.

Bàng Vân Tôn thấy thế liền ngay lập tức hiểu ra, hắn liền ôm quyền cúi đầu hành lễ nói:

- Thì ra là đại sư, Bàng mỗ thật sự quá thất thố rồi.

“Cường giả vi tôn” Hình mẫu tu chân giới muôn đời không thay đổi, dù có là trong tiểu thuyết hay ngoài đời đi chăng nữa thì câu nói này luôn có một phần đúng của mình!

Trần Tuấn khách sao đứng lên hành lễ lại nói:

- Xin Bàng đội trưởng chiếu cố tiểu đệ tử của ta…

- Không dám, không dám

Lúc này Trần Tuấn hướng về phía Phạm Linh Nhi nói:

- Linh Nhi lui ra, để ta và Bàng đội trưởng bàn chút chuyện.

Ôn nghe thế thì khó hiểu hỏi:

- Chuyện gì thế sư phụ? Không cho Linh Nhi nghe được à?

Trần Tuấn cười cười, bước tới xoa đầu Phạm Linh Nhi nói:

- Ai… Chuyện này là chuyện lịch luyện thế nên nếu Linh Nhi kết được thì còn gì là lịch luyện nữa!

Phạm Linh Nhi được một cú lời to nên không phản đối liền lập tức lui ra.

Trần Tuấn đứng đối mặt với Bàng Vân Tôn. Hắn lấy tay mình khoác lên vài của Bàng Vân Tôn, thân tình nói:

- Chuyện là đệ tử của ta dạo này đã đến cái tuổi phải có đạo lữ rồi. Không biết đội trưởng có thể đáp ứng được như cầu đệ tử ta hay không?

Nghe thấy cơ hội mình sắp kiếm được tuyệt sắc nữ nhân, mắt của Bàng Vân Tôn ngay lập tức sáng lên, hắn lia lịa gật đầu nói:

- Được, đương nhiên là được. Đệ tử cảu đại sư đẹp như thế, nam nhân ai chả muốn!

Trần Tuấn cười đê tiện nói:

- Bây giờ như thế này. Đội trưởng quay về nói với các huynh đệ rằng ta đây muốn tuyển đạo lữ cho đồ đệ. Ai muốn ứng tuyển thì cứ căn cứ theo cách cầu hôn trong lúc giao chiến với Tam Giác Ngưu mà chọn ra.

Bàng Vân Tôn nghe thế thì kinh ngạc hỏi lại:

- Cầu hôn trong lúc giao chiến với ma thú?! Người điên rồi đại sư! Kèo này khó dược, ta vẫn muốn sống.

Trần Tuấn nghe thế thì liền đáp:

- Yên tâm, ta sẽ bảo hộ cho các ngươi lúc săn ma thú. Ta không muốn cho đệ tử mình chọn phải một tên đạo lữ tầm thường.

Bàng Vân Tôn nghe thế thì cảm thấy phấn khích, hắn liền ngay lập tức chạy đi bàn vơi mấy tên tu chân giả cùng với võ giả đợt này về cơ hội tuyển đạo lữ. Ai nghe thấy đều phải động tâm, tất cả mọi người cùng nhau đồng thanh một câu khẩu hiểu: “Không có được đạo lữ thề cắt tiểu kê kê!”

Trần Tuấn nghe thế thì rất hài lòng tự nói:

- Ha ha, ta đúng là đệ nhất thiên tài mà!