Chương 19: Chuyện Hợp Hoang Tông

Phạm Linh Nhi lôi Trần Tuấn đến một cái thôn. Nàng nói với hắn, nàng biết cái thôn này là một trong những nơi treo thưởng kha khá các đầu yêu thú, ở đây hắn và nàng có thể làm công việc săn vài đầu yêu thú để kiếm chút Linh Thạch sống qua ngày.

Lúc đầu Trần Tuấn không tin, nhìn kiểu nào đây cũng là một cái thôn khá là phát triển, vệ binh ở đây cũng không phải là yếu, người mạnh nhất hiện tại của bọn họ là đại đội trưởng Bộ Nha Lang với tu vi Kim Đan hậu kỳ.

Không thể nào mà bọn họ lại chỉ vì vài đầu yêu thú Luyện Khí Kỳ, Trúc Cơ Kỳ mà treo thưởng vài trăm Linh Thạch hạ phẩm được.

Nên biết rằng ở nơi Hạ bộ xa lắc xa lơ, gà ăn đất, chó ăn bụi này thì một tu chân giả sở hữu hơn ngàn hạ phẩm Linh Thạch với một viên trung phẩm Linh Thạch đã là đệ nhất phú ông rồi. Thế nên tiền treo thườn vài trăm Linh Thạch hạ phẩm thực sự quá xa xỉ.

Phạm Linh Nhi ghé vào tai Trần Tuấn nói nhỏ:

- Không phải như sư phụ nghĩ đâu, bọ họ thuê chúng ta vì mục đích khác.

Trần Tuấn hỏi lại với khuôn mặt đầy sự tò mò:

- Mục đích gì? Linh Nhi biết à?

Phạm Linh Nhi ngay lập tức bụp miệng Trần Tuấn, rồi kéo hắn vào một con hẻm tối. Nàng lấy ra Tiêu Âm phù, lập nên Vô Âm trận rồi mới dám nói:

- Chuyện này là cơ mật. Thực ra đại đội trưởng của Bộ Nha Lang thực lực không chỉ là Kim Đan hậu kỳ đâu... Linh Nhi nghe được hắn ta

đã là Nguyên Anh Kỳ rồi!

- Thật sao?! Kể rõ cho ta chuyện này xem Linh Nhi!

Trần Tuấn lúc đầu chỉ là tò mò mà thôi nhưng kể từ câu nói này hắn cảm thấy mọi chuyện trở nên thú vị.

Ở Hạ bộ Đông Vực, việc xuất hiện một tu chân giả Nguyên Anh Kỳ là một chuyện cực kỳ chấn động. Nên biết rằng hai thế lực chi phối toàn bộ Hạ bộ cũng chỉ có tổng cộng sáu tu chân giả Nguyên Anh Kỳ mà thôi.

Việc xuất hiện thêm một tu chân giả Nguyên Anh Kỳ nữa nhất định sẽ làm cán cân cân bằng cả hai thế lực này bị phá bỏ, nhẹ thì xảy ra đấu đã ngầm để tranh giành nhân tài, nặng thì nội chiến xảy ra ở Hạ bộ.

Việc này nhất định là một việc lớn, nên việc Trần Tuấn quân tâm là một điều hiển nhiên.

Lợi dụng sự quan tâm này của Trần Tuấn, Phạm Linh Nhi mặt dày đến mức vô sỉ yêu cầu hắn:

- Sư phụ muốn Linh Nhi nói thì cũng được, nhưng với một điều kiện...

Trần Tuấn không đượi Phạm Linh Nhi nói hết câu liền đáp:

- Chúng ta là sư đồ, ta không thể làm cái điều trái với lương tâm được.

Phạm Linh Nhi nghe thế thì khẽ cười đầy đáng yêu, nói:

- Yên tâm, điều kiện của Linh Nhi sẽ không đụng chạm gì đến đạo đức của sư phụ đâu. Linh Nhi chỉ muốn... Sư phụ vỗ nhẹ lên phần trán của Linh Nhi thôi...

Trần Tuấn thấy như điếu như thế cũng không có gì quá đáng, nhưng hắn có một thắc mắc là... Phạm Linh Nhi là một yêu nữ biến thái, thichs được người ta sờ vào trán của mình? Đúng là mấy đứa trời sinh là thiên tài thường có một cái gì đó quái dị hơn người.

Trần Tuấn đặt tay của mình lên trán của Linh Nhi xoa nhẹ vài cái.

Hơi ấm từ bàn tay của hắn áp vào đầu của nàng, điều đó khiến cho cơ thể của Phạm Linh Nhi như được tưới qua Tiên Thủy, cực kỳ thoải mái.

Tất cả mọi mệt mỏi, buồn rầu của nàng cứ như thế mà trôi theo nhiệt độ âm ấm từ bàn tay của Trần Tuấn.

Do quá sung sướng nên Phạm Linh Nhi bắt đầu tê dại, nước miếng từ miệng nàng tụ lại thành vũng rồi sau đấy nương theo khóe miệng của nàng mà rơi xuống.

Tõng_

Giọt nước miếng của Phạm Linh Nhi vô tình rơi xuống giày của Trần Tuấn. Giọt nước đó khiến Trần Tuấn tỉnh lại từ cơn phê khi dược chạm vào đầu của nữ nhân.

Lấy lại được ý thức của bản thân mình, Trần Tuấn ngay lập tức lui lại một trượng. Hắn thực sự cảm thấy kinh hãi khi mình đã bị mất tập trung đến như thế.

Trần Tuấn nhìn lại khuôn mặt của Phạm Linh Nhi, cái khuôn mặt ngay thơ khi nào đã biến thành một khuôn mặt của một yêu nữ khi đã dập khô lô đỉnh của mình.

Trần Tuấn tự nhủ:

- Linh Nhi... Đúng là yêu nữ chuyển thế rồi...

Hơi ấm ấm áp giữa chừng bị cắt đứt, khiến cho Linh Nhi tỉnh lại sau cơn mê. Nàng thấy Trần Tuấn lùi lại xa đến như thế thì định tiến đến, thế nhưng nàng tiến một bước thì hắn lại lùi một bước, thủy chung bảo quảng khoảng cách với nàng.

Phạm Linh Nhi lộ ra vẻ bất mãn nói:

- Sư phụ, sao người lại tránh Linh Nhi như thế? Linh Nhi làm gì sai à?

Đúng là yêu nữ có khác, yêu nữ một khi đã làm sai không những nhận sai mà còn hỏi ngược lại mình sai chỗ nào, đúng là loại thiên yêu mà.

Nhưng sâu bên Trần Tuấn vẫn còn một ý nghĩ đó chính là bỏ chạy lúc Phạm Linh Nhi không để ý, thế nên bây giờ hắn không thể tạo lập cho nàng một ý nghĩ nghi ngờ được như thế được.

Trần Tuấn đáp:

- Không không, ta nào bảo trì khoảnh cách của Linh Nhi chứ...

- Thế thì Linh Nhi làm như này thì sư phụ cáo bảo chỉ khoảnh cách không?

Nói rồi, Phạm Linh Nhi sử dụng bộ pháp cửa mình tiến đến trước mặt Trần Tuấn.

Bộ ngực to tròn, đầy đặn của nàng cách bộ ngực cứng rắng của Trần Tuấn chưa đến bốn centimet, mùi hương cơ thể với giọng nói ngọt ngào, đầy ngây thơ của nàng như mật ngọt rót vào mắt tai của hắn.

Hồng Phán Hỗn Khí cũng được Phạm Linh Nhi xuất ra, mị lực của nàng tăng lên một cách kinh khủng. Lúc này đây, kể cả Tuyệt Sắc Thánh Nhân trong chí tôn thập tam thánh nhân cũng không đẹp bằng nàng được.

Phạm Linh Nh nương theo mị lực của mình hỏi một câu mụ mị:

- Sư phụ của thấy Linh Nhi đẹp không?

Bộ ngực căng tròn, hai viên đào nhỏ hồng ẩn ẩn hiện hiện phái sau áo yếm đập thẳng vào mắt Trần Tuấn. Mùi hương xuân sắc, giọng nói ngọt liện như tuyệt kiếm rót vào mũi tai của Trần Tuấn. Thánh thể linh căn, bản nguyên hồng phấn cùng với Hồng Phấn Hỗn Khí cùng nhau vận chuyển, đẩy toàn bộ mị lực của Phạm Linh Nhi lên đến tâng cao nhất!

Dưới tình huống này bất kỳ nam nhân nào đủ thất tình lục đều cũng phải động xuân tình, Trần Tuấn cũng không ngoại lệ.

Hắn định giang tay ra ôm lấy Phạm Linh Nhi vào lòng... Nhưng bất chợt, ý nghĩ Phạm Linh Nhi chính là một yêu nữ lại hiện lên trên đầu hắn, khiến hắn ngay lập tức lấy lại tự chủ của bản thân, chuyển sao chủ để khác.

Trần Tuấn cười hề hề nói:

- Ha ha, Linh Nhi dạo này Hồng Phấn Hỗn Khí của Linh Nhi ru luyện rất khá, xem chừng người đã dạt tới cảnh giới Tổ Tiên như ta cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng. Thế Linh Nhi nói xem chuyện Đại đội trưởng của Bộ Lang Nha rốt xuôi là như thế nào?

Phạm Linh Nhi nghe thế thì xụ mắt xuống, phồng má lên đầy vẻ oán giận đáng yêu. Bộ cái chuyện nhảm nhí ấy lại quan trọng hơn tuyệt sắc nữ nhân đang đứng trước mặt hay sao? Trần Tuấn đúng là đồ đầu đất mà.

Tuy là Phạm Linh Nhi thất vọng nhưng qua chuyện đó nàng lại cso thêm một niềm tin, niềm tin đó chính là khi nàng đạt tới cảnh giới cao hơn, nàng hoàn toàn có thể câu dẫn Trần Tuấn bàng mị lực của chính bản thân mình.

Mặc dù cách đó không được hay cho lắm, nhưng để nhận được tình yêu của hắn thì chuyện gì Phạm Linh Nhi cũng có thể làm!

Phạm Linh Nhi thở dài nói:

- Ai dà. Theo như tình bào mà Linh Nhi nhận được lúc trước, đại đội trưởng của Bộ Lang Nha có cấu kết với một tông môn mới nhận được danh hiệu chính đạo tông môn gần đây. Đại đội trưởng nghe đâu rằng chính là giáng diệp của tông môn đó gài vào, âm thầm điều tra tình hình của Hạ bộ để tùy thời kiếm lấy chứ tài nguyên.

Trần Tuấn nghe thế thì ngạc nhiên. Hắn hỏi lại:

- Ý Linh Nhi ở chỗ tông môn mới được nhận danh hiệu chính phái tông môn là sao? Vậy là tông môn đó trước kia chính là tà môn? vì việc gì đó mới nhận được danh kiệu chính đạo tông môn?

Phạm Linh Nhi nghe thế thì nở ra một khuôn mặt cực kỳ vui mừng nói:

- Sư phụ đúng là sư phụ của Linh Nhi. Sư phụ, người nói đúng rồi đáy, tông môn ấy là tà môn Bích Loan Hợp Hoang Tông, mấy năm trước do có người thân là tu chân giả phi thăng thành tiên thiên nhân nên từ đó được nhận danh hiệu chính đạo tông môn! Sư phụ có thể xem chi tiết ở Nhiệm Vụ ngọc này!

Phạm Linh Nhi ném cho Trần Tuấn một miếng ngọc màu xanh lam. Nhưng Trần Tuấn không hề để tâm đến miếng ngọc đó, mà lo sợ đến toát mồ hôi hột hỏi lại Phạm Linh Nhi:

- Tiên thiên nhân phi thăng cách đay vài năm? Ý Linh Nhi chính là Mạc tiên nhân?!

Phạm Linh Nhi cười nói:

- Đúng vậy sư phụ, chính là Mạc tiên nhá. Tông chủ Bích Loang Hợp Hoan Tông chính là thiếp của hắn!

Bây nghe xong Trần Tuấn toát hết cả mồ hôi ra, cả người hắn ướt nhẹp khiến cho Phạm Linh Nhi thèm thuồng liếc qua vài lần.

Trần Tuấn tay run cầm cập mở Nhiệm Vụ`ngọc ra. Cái giọng nói đầy ệ hoặc của tiên tử lại vang lên bên tai hắn, giải thích toàn bộ sự việc...

Nghe xong tất cả mọi thứ từ Nhiệm Vụ ngọc, Trần Tuấn tức giận bóp nát nó. Ôn đây thân là ột tên quái nhân đã tu lyện đến cái cảnh giới nghịch thiên Địa Tổ Tiên Cửu Cửu Trọng trong vòng vạn năm lại bị đứa đồ đệ của mình chơi đến mất cả tiện nghi như thế.

Cái này nói đúng ra là chả cần Trần Tuấn phải hỏi, hắn chỉ cần lên Nhiệm Vụ đường hởi vài câu là đã biết toàn bộ câu chuyện này rồi. Và cái này chính là Một trong những nhiệm vụ ttrong Nhiệm Vụ đường.

Đến Bích Loan Hợp Hoan Tông nhậm lời từ cung chủ rồi đến bảo hộ cho đại đội trưởng của Bộ Lang Nha.

Trần Tuấn tức giận tiến tới Phạm Linh Nhi hởi:

- Linh Nhi... Đùa sư phụ ư?

Ngữ khí của hắn mang đầy vẻ sát khí, nhưng Phạm Linh Nhi trước mặt chả hề thấy nàng biểu lộ một chút sự sợ hãi nào, mà còn thấy nàng biểu lộ ra một hình ảnh thỏa mãn.

Phạm Linh Nhi nói:

- Thì như sư phụ biết đấy...

Chưa kịp nói hết câu thì Trần Tuấn đã hít một hơi thật sâu rồi thở ra, tất cả sự tức giận của hắn cứ như một quả bóng, xẹp xuống hoàn toàn. Đây chính là một trong mười tám loại bí kỹ giúp hắn sinh tồn trong cái môi trường làm việc khắc nghiệp ở Trái Đất, nhẫn nhục hấp khí đại pháp!

Trần Tuấn bình tĩnh nói:

- Thôi không có gì. Nếu đã là chưởng môn giao việc cho hai chúng ta thì chúng ta không không làm.

Nói rồi hắn quay đi, giải trừ Tiêu Âm trận, đi ra khỏi hẻm tối. Để lại Phạm Linh Nhi vẫn còn đang bỡ ngỡ không hiểu truyện gì xảy ra.

Nàng tự nói thầm một mình:

- Không thể nào, cách đấy không tác dụng hay sao? Rõ ràng trong sách ghi khi nam nhân đứng trước một nữ nhân sơ hữu mị lực thì khi hắn tức giận hắn sẽ đề nữ nhân đó ra mà hiếp mà?

- Sao lại sai được nhở?

- Ai... Thôi được rồi, mai mốt xài cách khác thôi. Sư phụ! Chờ Linh Nhi với!