Trần Tuấn lúc này bực bội ngồi vào giữa phòng của mình, hắn không ngờ cái tên Chu Tế lại chơi như thế, hại hắn bị Phạm Linh Nhi phát hiện.
Trần Tuấn thở dài nói:
- Lần này căng rồi đây.
- Thôi, mặc kệ. Giờ luyện đan, luyện ra phù trận rồi tính tiếp.
Khi luyện đan thì không thể nào thiếu được đỉnh để luyện được, mà đỉnh bán từ dược viên, đẳng cấp lại qua thấp, cơ hồ đan lô có thể nổ bất kỳ lúc nào, thế nên Trần Tuấn quyết định tự mình luyện ra một cái đỉnh dành riêng cho chính bản thân mình.
Hắn vận dụng thần thông của mình, tạo ra vô số bạch khí xung quanh bản thân mình.
Trần Tuấn niệm quyết:
- Thiên hành vạn pháp, lôi hoành thực khí. Tụ khí!
Bạch khí bay rối loạn xung quanh bỗng dưng bị một thế lực vô hình nào đó kéo lại với nhau, từ những chỗ khí, chúng tụ lại thành một đám khí, sau đấy ngưng ra một giọt bạch lộ.
Trần Tuấn một lần nữa niệm quyết:
- Ngưng đạo pháp tắc, kết lộ thành kim. Kết đan!
Bạch lộ cách mặt đất chỉ còn khoảnh vài đốt ngón tay bỗng dưng cứng lại, biến thành một viên ngọc màu trắng bay lên không trung.
Trần Tuấn phất tay, viên đan ấy bỗng dưng to lên băng một cái đỉnh. Hắn chĩa hai ngón tay ra, ngưng ra một đạo kiếm khí máu trắng. Thiên địa lúc này bỗng rít lên một tiếng xét gió, bạch đan cứng rắn tựa như hỗn độn mà trước mặt đạo kiếm khí của Trần Tuấn chỉ như là một miếng đậu hủ mềm, tuyền tiện để hắn chém nát.
Trần Tuấn dùng kiếm khí, kết hợp với linh khí của bản thân mình, vừa tạo hình, vừa truyền một phần sức mạnh của mình vào đỉnh. Khi đã điêu khắc thành hình xong thì Trần Tuấn sử dụng bản mệnh hỏa diễn của mình, Thái Dương Chân Hoả thiêu đót bạch đỉnh.
Vì muốn tiết kiệm thời gian thế nên Trần Tuấn trảm ra một đạo kiếm khí, xẻ ra một tiểu giới. Hắn cho tốc độ tiểu giới đó chạy cực kỳ nhanh, rồi quăng cái bạch đỉnh cùng thái dương chân hoả của mình vào đấy.
Trần Tuấn vừa mới quăng đỉnh vào xong thì Phạm Linh Nhi đã chạy ra, trên tay nàng đang cầm hai bộ y phục, một cái màu xanh lục mang, một cái là màu hắc huyền (tím đen).
Nàng hỏi Trần Tuấn:
- Sư phụ, người thấy bộ nào đẹp?
Trần Tuấn không để tâm đến câu hỏi của Phạm Linh Nhi, mà hỏi:
- Ể, Linh Nhi lấy đâu ra đống quần áo đó thế? Ta tưởng ở môn phái chỉ có đồng phục?
Phạm Linh Nhi tươi cười đáp:
- Đúng là môn phái của chúng ta chỉ có đồng phục, nhưng trong môn phái có mấy vị sư thủ khéo tay. Bọn họ mua từ tu chân giới về vài loại vải tốt rồi may, bán cho đồng môn, kiếm ít linh thạch ấy mà.
Trần Tuấn nghe thế thì nói:
- Hay thế, để ta xem nào.
Trần Tuấn cầm lấy hai bộ y phục của Phạm Linh Nhi xem xét. Đường chỉ may rất chắc chắn, màu sắc được phối rất chuẩn, vải cũng rất đẹp, điểm yếu duy nhất của nó chính là nắng ở kiểu thiết kế quá cổ lỗ sỉ, nhưng dù sao đây cũng là thời đại cổ đại thế nên thiết kế như này rất hợp.
Phạm Linh Nhi thấy Trần Tuấn cầm y phục của mình lên thì cảm thấy trong lòng rạo rực, chuyện sư tỷ đồng môn may vá là chuyện nàng bịa ra mà thôi, hai bộ y phục này và toàn bộ y phục trong phòng của Phạm Linh Nhi đều do một tay nàng may ra hết, nàng rất muốn diện những trang phục này trước mặt Trần Tuấn nhưng vẫn chưa có dịp, thế nên tận dụng cơ hội xuất sơn này, Phạm Linh Nhi muốn cho Trần Tuấn thấy được vài bộ y phục mà nàng tự may.
Trần Tuấn lướt nhẹ bàn tay của mình trên tay áo, để thưởng thức chút mền mại của vãi. Cơ thể của Phạm Linh Nhi kẽ run lên, nàng thấy cái cảnh đó tựa như thể Trần Tuấn đang vút ve đôi ngọc thủ trắng Hồng, mịn màng, không xương của nàng vậy.
Âm đạo của Phạm Linh Nhi bỗng dưng nổi lên một trận dục hoả thiêu đốt phần dưới của nàng. Vì là trước mặt Trần Tuấn thế nên Phạm Linh Nhi không dám lộ mãn, nàng chỉ có thể kiềm chế hết mức dục vọng của chính bản thân, ngăn bản thân không lao vào Trần Tuấn, đè han xuống rồi cởi hết quần áo của hắn ra mà thôi.
Phạm Linh Nhi khé kêu lên:
- Ướt quá, khó chịu quá…
Cuối cùng nàng cũng chịu được nữa mà nói với Trần Tuấn:
- Linh Nhi…. Đang mắc… sư phụ cho Linh Nhi đi được không?
Trần Tuấn nghe thế liền đáp:
- Ừ đi đi.
Phạm Linh Nhi nghe thấy như thế liền chạy thẳng một mạch vào phòng của bản thân mình, Trần Tuấn lúc này mới ngớ ra, người tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ Kỳ thì đã trở thành tu chân giả rồi, thế thì cần gì phải đi vệ sinh nữa?
Phạm Linh Nhi đi lại cái kệ sách được đặt cạnh bàn, nàng nhẹ nhàng kéo một quyển sách ra. Tủ sách ngay lập tức xếp lại, cầu thang được dựng lên, tạo thành một thông đạo bí mật nói giữa phong của nàng với Trần Tuấn.
Phạm Linh Nhi bước vào thông đạo, đi vào phòng của Trần Tuấn. Một mùi hương quen thộc ngay lập tức đốn ngã nàng.
Phạm Linh Nhi quỳ xuống, khuôn mặt ngay thơ, trong sáng như nước hằng ngày bỗng biến thành một khuôn mặt dâm đãng của một dâm nữ.
Nàng cởi hết quần áo của mình ra rồi bước đến cạnh bàn của Trần Tuấn mà chà xát âm đạo của mình vào.
Cạnh bàn cứng rắn cứ như thế mà chà xát vào âm đạo, tọa nên một cái tiếng cực kỳ dâm dục. Tưng luồng khoái cảm theo sống lưng mà chạy lên đầu Phạm Linh Nhi, khiến nàng mê mang.
Phạm Linh Nhi kêu lên:
- Trần Tuấn, chàng cứng quá~
- Đúng rồi mạnh hơn nữa.
Từng tiếng nói của Phạm Linh Nhi là từng đợt nhấp hông của nàng. Nhưng như thế thì Phạm Linh Nhi vẫn chưa thoả mãn, nàng yêu cái mùi này, náng thích cái bàn này, nàng yêu mọi thứ của Trần Tuấn! Chỉ nhiêu đây vẫn là chưa đủ cho ba năm dài đằng đẵng mà không có hắn, thế rồi nàng lấy tay cảu mình chà xát vào âm vật đang cương cứng. Khoái cảm đột nhiên tăng lên gấp chục lần.
Phạm Linh Nhi kêu lên một tiếng sung sướng:
- Thiếp ra!
Xuân thuỷ như thác mà trào ra trên bàn, nỏ óng ánh rơi xuống mặt bàn, tại thành một Vũng nhỏ trên mặt nước. Xuân thuỷ này của Phạm Linh Nhi mang một mùi hương kỳ lạ, không thanh mà lại ngọt, từ trước đến giờ nó chưa từng có mùi như thế, mà giờ đây cái mùi sắc xuân đó lại tràng ngập khắp phòng.
Phạm Linh Nhi khuỵ xuống, hai đầu ngồi hồng của nàng va chạm với mặt đất, người ngả về đằng sau, khuôn mặt lộ lên vẻ sung sướng.
Phạm Linh Nhi nói:
- Lâu rồi, mình chưa sảng khoái đến như vậy. Tự làm nó đã như thế rồi… không biết chàng ấy làm thì còn như thế nào nữa~
- A~ Trần Tuấn của Linh Nhi, Linh Nhi sẽ không để chàng là của ai khác ngoài Linh Nhi. Chàng sẽ là tướng công của Linh Nhi, là phu quân duy nhất của Linh Nhi, suốt đời này Linh Nhi chỉ yêu mình chàng mà thôi.
Vừa nói, nàng vừa cho tay của mình âm đạo chà xát.
…
Trần Tuấn lấy từ trong tiểu giới ra đỉnh của mình, sau đấy mới bắt đầu luyện chế đan dược.
Đan dược chỉ mới hình thành dược lộ thì linh khí từ khắp nơi đã tràn vào lò đan, bạch đỉnh được Trần Tuấn thiết kế rất đặc biệt, nó có công năng hấp thu, đoạt lấy thiên địa chi khí cực kỳ cường hãn, mà một khi thiên địa chi khí đã bị đưa vào bạch đỉnh rồi thì chỉ có một đi không trở lại, hoàn toàn bị hấp thu, không một chút hao phí nào.
Vì thiên địa chi khí rất quan trọng với thế giới này, còn quan trọng hơn cả linh khí, thế nên ai mà dám động đến thiên địa chi khí thì sẽ trực tiếp dẫn đến hắc lôi kiếp!
Hắc lôi kiếp dù là tổ tiên cường giả khi gặp phải cũng phải toát mồ hôi lạnh, thánh nhân gặp nó thì cũng phải nhíu mài nao núng.
Bá đạo là như thế nhưng một khi hắc lôi giáng xuống đầu Trần Tuấn thì nó hoàn toàn bị bạch đỉnh thu về, luyện hoá trở thành một loại năng lượng để luyện đan!
Sau ba khắc luyện đan thì Trần Tuấn mở đỉnh ra, một mẻ Hành đan được khắc lôi văn thơm lừng hiện lên trước mặt hắn. Trần Tuấn thoả mãn nhìn lò đan hơn trăm viên của mình mà thoả mãn.
Hành đan là một loại đan dược hấp thu gió trời để mà luyện thành, muốn luyện Hành đan thì đan dược sư phải đứng ở một đỉnh núi cực kỳ cao, chí ít cũng phải nằm trong đinh phong của tu chân giới mới có thể luyện thành được.
Hành đan có tác dụng giúp tu sĩ ở mọi cấp độ tăng tốc độ của nhục thể mình lên gấp chục lần, từ đó có thể nhanh chóng chạy thoải cảu kẻ địch, hoặc tu ra một chiêu sát thủ, miểu sát kẻ địch. Mạnh mẽ là thế, nhưng Hành đan trong tu chân giới giá cực kỳ mắc, một viên có thể lên tới một vạn trung phẩm linh thạch, hoặc một cực phẩm linh thạch. Mặc dù dược liệu Hành đan đi đâu cũng có nhưng để luyện thành nó thì cần đan sư phải tìm một nơi có gió trời mạnh mẽ mới có thể luyện được, mà nơi gió trời mạnh mẽ thì không phải một trong ngũ đại phong sơn thì cũng là bí cảnh hiểm cốc, thế nên ai náy đều rất ngại luyện ra loại đan này.
Thế mà Trần Tuấn chả cần cái gì, chỉ cần một bạch đỉnh chuyên hấp thu thiên địa chi khí lại có thể luyện thành, không những thế, so với Hành đan bình thường, hiểu quả còn vượt xa!
Khi luyện xong mẻ đan đầu tiên thì Trần Tuấn lại tiếp tục chuẩn bị dược liệu để luyện ra loại đan thứ hai. Lúc này Phạm Linh Nhi chạy tới, khuôn mặt của nàng có chút ửng đỏ, tràn ngập xuân sắc.
Trần Tuấn thấy như thế liền hỏi:
- Linh Nhi đi xong rồi à?
Một câu hỏi cực kỳ vô duyên, nhưng mà Phạm Linh Nhi cũng chả để tâm lắm. Nàng vì lúc trước đã lỡ làm dấy nước Xuân cảu mình lên y phục rồi thế nên nàng cần Trần Tuấn quyết định ngay lập tức hôm nay nàng mặc gì mới được.
Phạm Linh Nhi nói:
- Sư phụ, sư phụ nói đi, hai bộ y phục này, cái nào đẹp hơn?
Trần Tuấn thấy Phạm Linh Nhi có vẻ gấp gáp, nên ngay lập tức đáp:
- Chọn bộ hắc huyền đi!
- Vâng!
Phạm Linh Nhi chộp láy cái áo trên tay Trần Tuấn rồi chạy thẳng vào phòng thay vào.
Phạm Linh Nhi bước ra, con tim của Trần Tuấn bỗng lạc lên một nhịp.
Hắc khẽ kêu lên:
- Đẹp!
Thân hình trắng hồng của Phạm Linh Nhi như một viên ngọc được bao phủ bới lớp quần áo đen huyền, tạo cho con người ta một cảm giác cực kỳ huyền bí, khuôn mặt ngay thơ cảu nàng cộng thêm với màu tím, vốn là màu dành cho những người phụ nữ thành thục, hiệu ứng đòn bảy cứ như thế mà tô lên nét mặt của nàng. Bộ y phục này thiết kế cũng rất vừa vặn, nó gợi lên bộ ngực to tròn, vừa phải, thu hẹp vòng eo vốn đã nhỏ của Phạm Linh Nhi, lại càng tô thêm vẻ màu mỡ của cặp mông trong trịa của nàng.
Mặc dù rất sợ Phạm Linh Nhi, nhưng trong thâm tâm của Trần Tuấn lại hét lên:
- Đúng là mình mà, ha ha. Tuấn này một khi đã chọn thì chỉ có chuẩn! Ha ha
Trần Tuấn nhẹ nhàng bước tới Phạm Linh Nhi, tay hắn đạt lên vai của nàng nói:
- Linh Nhi đẹp lắm.
Phạm Linh Nhi nghe thế thì khuôn mặt hồng hào, tuyệt diễm nổi lên chút đỏ. Nàng quay mặt đi, không dám nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của Trần Tuấn.
Phạm Linh Nhi nói:
- Cám ơn sư phụ đã khen…
Không gian bỗng chốc chìm vào im lặng, Trần Tuấn lúc này cũng bắt đầu cảm thấy khó xử, đã lâu lắm rồi hắn mới nói chuyện với nữ nhân, thế nên trong trường hợp này, hắn chả biết làm như thế nào cho phải cả, còn Phạm Linh Nhi tuy mặt dày, nhưng được một câu khen xinh đẹp của Trần Tuấn thì nàng rất là ngại ngùng, nên nhất thời không biết nói gì…
Thế rồi Trần Tuấn không thể để sự việc này xảy tiếp ra được nữa, nếu sự việc còn tiếp diễn thì chắc rằng yêu nữ này sẽ đè mình ra mà cưỡng hôn mất.
Hắn đột nhiên bẻ lái sang chuyện khác:
- Y phục của Linh Nhi đã đẹp như thế… chi bằng để ta luyện cho nó vài vòng, khiến nó trở thành một kiện pháp bảo được không?
Phạm Linh Nhi nghe thế thì thoáng có chút bất mãn, thế là nàng không đẹp hay sao? Thế nhưng nàng vẫn ôn nhu nói:
- Được như thế thì tốt quá.
Nói rồi Trần Tuấn lôi ra một cây bút, luyện linh nó ba vạn tám trăm lần, biến nó thành một kiện thần khí. Hắn dùng cây bút đó vẽ lên vô số chú văn hoàng kim trên áo của Phạm Linh Nhi, khi chú văn vừa được vẽ ra thì nó ngay lập tức hoà vào y phục của Phạm Linh Nhí, biến kiện y phục đó trở thành một kiện bảo bối phòng ngự cực kỳ cưỡng hãn.
Khi đã lót nền xong thì Trần Tuấn mới vận dụng pháp lực của bản thân, hắn điểm lên y phục của Phạm Linh Nhi. Bạch khí trên người hắn toát ra, thu lại vào trong y phục Phạm Linh Nhi, bạch khí tạo thành vô số trận phù, pháp trận trên từng sợ vải, khiến nó trở thành một kiện thánh cấp pháp bảo, có thể so cùng với những vũ khí của thánh nhân.
Trần Tuấn thu tay lại nói:
- Xong rồi đấy
Phạm Linh Nhi cười tủm tỉm đáp:
- Cám ơn sư phụ!
Nhìn thấy Phạm Linh Nhi vui mừng như thế thì trong lòng hắn nổi lên một tia hạnh phúc, nhưng cái tia hạnh phúc ấy liền ngay lập tức bị dập tắt khi Phạm Linh Nhi bám lấy tay hắn, cọ cọ thân hình mền mại của nàng vào tay hắn.
Trong đầu của Trần Tuấn nổi lên một tia sợ hãi, đầu tiên là hắn sợ Phạm Linh Nhi sẽ làm cái gì hắn, thứ hai là hắn sợ cái tên khí vận chi tử Mạc Luân Tuần có liên quan cái quái gì đấy đến Phạm Linh Nhi, sẽ đến chỗ hắn đòi lại công đạo cho nàng.
Trần Tuấn kêu lên:
- Mô phật, Như Lai Phật Tổ, Tề Thiên Đại Thánh, tổ tông phù hộ con qua được khiếp nạn này...
...
Chuẩn bị đồ xong thì hai người đi xuống cái cầu thang trăm bậc.
Hồi trước do vẫn còn là người phàm, chưa phải là tu chân giả, Phạm Linh Nhi khó khăn lắm mới có thể leo lên được, nhưng ở thời điểm hiện tại, nàng đã là tu chân giả, tu vi Tiên Thiên Nguyên Anh Kỳ, là người mạnh thứ nhất trong môn phái, cái cầu thang này hiện tại đối với nàng chả là cái gì nữa.
Hai người cùng nhau sử dụng bộ pháp thuấn di, đạp lên không gian mà tiến xuống. Chưa đầy một hơi thở thì hai người đã trèo xuống ba trăm bậc thang.
Trần Tuấn lúc này mới ngờ người ra. Bây giờ xuất sơn rồi... Thì làm cái gì? Hắn có biết cái quái gì về tu chân giới đâu?
Như đọc được suy nghĩ của Trần Tuấn, Phạm Linh Nhi lấy từ trong nhẫn trữ vật của mình ra bản đồ của tu chân giới.
Tu chân giới được chia làm năm vực, bao gồm Đông Vực, nơi Thiết Bạch Phong tọa lạc, Nam Vực, nơi Mạc Luân Tuần phi thăng, Tây Vực, Bắc Vực và cuối cùng là Man Vực, nơi được mệnh danh là tử vực của tu chân giới.
Mỗi vực lại bị chia cắt bởi một vùng biển lớn, tổng có bốn vùng biển, Nam Hải, Bắc Hải, Tây Hải, Đông Hải và Đại Hải, nơi Ngao Hồng đang ở.
Năm vực luôn luôn ở tình huống tranh đấu với nhau, vì tài nguyên ở mỗi vực là có hạn, nhưng người muốn thành tiên, trường sinh bất lão thì vô cùng vô tận. Mạnh nhất ngũ Vực chính là Man Vực, những ai không chết ở đó thì chính là cường giả, bao hàm cả phản phái chi tử Hỗn Ma Chương Tôn, yếu nhất chính là Đông Vực của Trần Tuấn, nơi chỉ có duy nhất tam đại Hợp Thừa.
Mỗi vực lại chia thành mười bộ khác nhau, mỗi bộ do các đại gia tộc cùng với đại tông môn nắm giữ, Thiết Bạch phong tuy chỉ là một môn phái nhỏ bé nhưng với lịch sử lâu đời với hơn vạn năm lập môn thì nó cũng nắm giữ một phần khá là đáng kể của Hạ Bộ, vừa đủ tài nguyên để không khiến môn phái không trở thành một nơi đào tạo cao thủ võ lâm.
Nhìn cái bản đồ mà Trần Tuấn thở dài, hắn mặc dù đã đọc kha khá mấy bộ tiên hiệp như Tây Du Ký, Xem hết Bảng Phong Thần nhưng cũng không biết có cái trò gì để làm. Cơ bản là Trần Tuấn rất rất là lười, điều duy nhất hắn muốn là bế quan, trong lúc bế quan có người nấu ăn dâng đến tận miệng hắn mà thôi.
Cuối chùng sau một hồi thở dài tới lui thì hắn mới hỏi Phạm Linh Nhi:
- Xuất sơn Linh Nhi muốn lam gì nào?
Phạm Linh Nhi phấn khích đáp:
- Đương nhiên là muốn cùng với sư phụ ma luyện ở tu chân giới rồi!
- Hay là bây giờ ta dạy Linh Nhi vài môn bí kỹ chạy trốn rồi ta quay về môn phái, còn Linh Nhi thì cứ đi ma luyện một mình, được không?
Phạm Linh Nhi nghe thế thì khuôn mặt lộ ra vẻ bất mãn nói:
- Sư phụ đã hứa với Linh Nhi là sẽ xuất sơn dẫn theo Linh Nhi mà. Thôi đi nào. Linh Nhi biết một địa phương có kha khá bí cảnh dành cho Nguyên Anh đấy.
- Từ từ, đừng nắm tay ta mà kéo! Ta sợ tốc độ cao.
- Linh Nhi dừng lại!
Phạm Linh Nhi tươi cười nắm lấy tay hắn kéo đi. Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác sung sướng khó tả, trong lòng Trần Tuấn thì dâng lên một nỗi bất an khủng khiếp. Lần này hắn khó thoát rồi đây