Trần Tuấn bơ phờ nhìn Điểm Ngọc của mình nói:
- Không thể nào!
Trần Tuấn tựa hồ như muốn quỳ xuống mà khóc lên tiếng mãn. Hắn thân là trưởng lão của một môn phái tu tiên mà đến cả một điểm cống hiến cũng không có, nhục quá đi mà.
Chu Tế thấy thế cũng không biết nói sao. Hắn rất muốn Trần Tuấn cầm lấy đống phù liệu này rồi phắn đi cho hắn nhờ, nhưng từ trước đến nay không có một ai không xuất ra điểm cống hiến của bản thân để đối lấy phù liệu cả, hắn không thể vì một chút sợ hãi về Phạm Linh Nhi làm trái với quy định của môn phái được, hắn thực sư không thể.
Đột nhiên Chu Tế nghĩ ra một cách. Hắn cười, nói với Trần Tuấn:
- Trưởng lão giờ không có điểm cống hiến cũng không sao hết, trưởng lão có thể ghi lại giấy nợ, lần sao đến trả nợ cũng được.
Trần Tuấn nghe thế thì mắt liền sáng quắt lên, phấn kích đáp:
- Được như thế thì tốt quá, cám ơn đường chủ.
Chu Tế cười nói:
- Không có gì, không có gì, đều là sư huynh đệ trong môn phái hết.
Mặc dù nói từ sư huynh đệ có chút không đúng, vì sư huynh đệ của Trần Tuấn cơ bản đã chuyển kiếp mấy chục lần rồi, chắc chắn cũng không còn liên quan đến Thiết Bạch Phong nữa. Nhưng dù sao một tiếng sư huynh, hai tiếng sư đệ thì Trần Tuấn cũng rất cao hứng, không có một tí gì bất mãn.
Hắn cầm lấy đống phù liệu quăng vào túi càn khôn rồi ôm quyền, cúi người đa lễ nói:
- Cám ơn đường chủ.
Chu Tế cũng khách sáo hành lễ:
- Không có gì.
Nói rồi Trần Tuấn như ôm được vàng, liền chạy về hướng Dược viên.
Trong lòng hắn lúc này dâng lên một cảm giác tội lỗi. Lần này hắn đi chính là thoát ly khỏi môn phái, nên việc nợ điểm cống hiến của Chu Tế khiến Trần Tuấn cảm thấy ấy náy, dù sao người ta cũng tốt với mình như vậy mà mình lại chơi chó như thế thì có chút không đúng. Thế là Trần Tuấn tự an ủi với bản thân mình rằng một lúc nào đó hắn sẽ ra thay giúp đỡ Chu Tế trên con đường tu luyện một chút, ít nhất cũng phải khiến hắn đạt tới cảnh giới Kim Đan Kỳ, hoặc nhiều hơn thì có thể phi thăng, trở thành người đầu tiên trong môn phái phi thăng.
Tới Dược viên, Trần Tuấn lại dược đích thân dược đường chủ, Phong Thái lão đón tiếp.
Phong Thái lão tuổi giờ đã vượt quá hai trăm, đã trở thành người gần đất xa trời rồi, thế mà vẫn phải ra đón tiếp Trần Tuấn. Thế mới biết sự khủng bố của Phạm Linh Nhi đối với Thiết Bạch Phong trong vong ba năm qua là như thế nào rồi.
Trần Tuấn thì cũng đến dược viên chọn ra vài dược liệu để chế ra vài loại Đan dược, mặc dù với tu vi Địa Tổ Tiên Cửu Cửu Trọng của mình, hắn hoàn toàn có thể luyện ra Đan dược từ hư vô mà chẳng cần một chút gì, nhưng luyện đan như thế thì có chút không hay, vì luyện đan nói đúng ra chính là lấy tiên địa tạo hoá dung hoà vào bản thân mình, từ đó phát huy ra vô số công dụng, mà hư đan của Trần Tuấn luyện ra là hoàn toàn dựa vào bản thân hắn, không hề dựa vào thiên địa tạo hoá thế nên công dụng khi sử dụng có chút hơi thái quá, cái gì nhiều quá thì không tốt thế nên Trần Tuấn mới chọn ra dược liệu để luyện đan như một tên tu sĩ bình thường.
Phong Thái lão cầm từng loại dược thảo mà Trần Tuấn chọn, yếu ớt đọc lên:
- Linh Hạ thảo…. Bảo Bảo hoa…. Hồng sâm chục năm… Hà Kim hoa tử Bích…. Thú Dục Hà Lãng tâm hoa…
Mới vừa đọc xong nguyên cả cái đống dược thảo đó thì Phong Thái lão ngay lập tức ho khục khặc, Trần Tuấn thấy thế sợ lão già này thanh toán xong cho mình thì về với tổ tiên đất mẹ, thế nên hắn vận thần thông của mình, điểm cho Phong Thái lão một chút tuổi thọ.
…
Diêm vương điện.
Kính Hằng diêm vương đang tra sổ sinh tử để giao việc cho hắc bạch vô thường thì đột nhiên sắc mặt tái mép, Kính Hằng diêm vương kinh sợ nói:
- Rốt cuộc Phong Thái lão là ai lại có thẻ cầu một thượng tiên nâng tuổi thọ của mình như thế?… Hắc bạch vô thường!
Nghe lệnh, Hắc Bạch vô thường đứng trước mặt ngay lập tức quỳ xuống nói:
- Xin diêm vương ra lệnh!
Kính Hằng diêm vương suy nghĩ một hồi về kẻ thay đổi thọ mệnh của sổ sinh tử.
Sổ sinh tử là do pháp tắc thiên đạo mà tạo nên, được ba ngàn Thánh Nhân cùng vô số đại tổ tiên bảo hộ, việc một kẻ nào đó có thể thay đổi sổ sinh tử mà chẳng cần trực tiếp dùng sinh tử bút liền thấy được kẻ đó rất không bình thường, chí ít thực lực có thể so cùng với cường giả tổ tiên cấp, hoặc cao mạnh hơn nữa là đại tôn thánh nhân.
Nghĩ đến đây tay của Kính Hằng diêm vương có chút run run, việc này hắn căn bản việc hắn có thể quả được.
Kính Hằng diêm vương ra lệnh cho Hắc Bạch Vô Thường:
- Các ngươi hãy mau lên thiên đình, tâu lên cho Thiên Đế cái sớ này cho ta!
Nói rồi Kính Hằng diêm vương ngay lập tức viết một phong thư cùng một cái sớ đưa cho Hắc Bạch Vô Thường. Hắc Bạch Vô Thường liền thông theo địa đạo thông thiên mà đi thẳng lên đến thiên đình.
…
Phong Thái lão khi được Trần Tuấn điểm cho pháp lực thì sắc mặt tái nhợ bông Hồng hào, nết nhăng chi chít trên mặt bỗng biến mất hơn phân nửa, khí huyết già nua bỗng khởi sắc, trong lão bây giờ chẳng khác gì mới lên giường với Hồng nhan của mình xong.
Lão ngay lấp tức điểm xong hết toàn bộ dược thảo của Trần Tuấn. Trần Tuấn lúc này cũng vui vẻ lấy Điểm Ngọc từ trong áo mình ra đưa cho Phong Thái lão.
Phong Thái lão vừa cầm Điểm Ngọc lên thì một giọng của nữ tiên tử vang lên:
- Tên: Trần Tuấn. Điểm cống hiến: 3000 ngàn điểm.
Số điểm cống hiến này chính là số điểm cống hiến mà Trần Tuấn mới vừa vay thêm từ chỗ của Chế Phù đường, Chu Tế. Hắn cam đoan là lần này hắn đủ điểm cống hiến để không thiếu nợ Phong Thái lão nữa.
Thấy nét mặt đầu vẻ khoái chí của Trần Tuấn thì Phong Thái lão không nói gì, chỉ lắc đầu báo giá:
- Trưởng lão… đống này tổng hết 3 vạn điểm cống hiến…
Trần Tuấn nghe thế thì hoá thành kim cương luôn. Hắn có nghe rõ không vậy? Chút dược liệu mà ba ngàn điểm cống hiến? Chẳng lẽ từ khi hắn bước chân ra khỏi CHế Phù đường thì ngay lập tức điểm cống hiến lạm phát?
Thấy nét mặt của Trần Tuấn cứng đờ như thế thì Phong Thái lão ngay lập tức ôn tồn giải đáp thắc mắc sâu trong lòng hắn:
- Trưởng lão à… Thực sự không phải như ngươi nghĩ đâu. Dược đường chúng ta không chỉ cung cấp đồ cho đệ tử cùng trưởng lão để tu luyện, mà còn cung cấp dược liệu cho Đan đường cùng Y đường nữa. Mặc ù sản lượng dược liệu của ta nhiều nhưng về cơ bản chỉ vừa đủ để cung cấp cho hai đường đó thế nên giá cả bán lẻ cho đệ tử cùng trưởng lão cao hơn bình thường…
Cao hơn bình thường? Cái cách nói này chẳng khác nào mấy lão bán hàng giả mà để giá hàng thật cả, Trần Tuấn xém chút nữa muốn làm cho ra lẽ cái chuyện lạm phát vô đạo đức này, thế nhưng hắn nhớ tới đến chuyện Chu Tế cho hắn nợ 300 điểm cống hiến thì liền bình tĩnh lại.
Trần Tuấn nói:
- Dược đường chủ à… Có thể cho ta nợ một chút được không?
Phong Thái lão đã quá già nên Phạm Linh Nhi không có dùng lão để làm công cụ giải sầu, thế nên đối với Phạm Linh Nhi thì lão chỉ có một chút kính sợ theo số đông mà thôi, không phải là dạng cực kỳ sợ hãi khắc sâu vào trong tâm hồn như Chu Tế, Chu Bá Sư, Chiêu Hoàng Long. Mà tính cách cảu Phong Thái lão này cực kỳ cương trực, phải nói lão là một trong những đại diện của mẫu anh hùng hết thời, chỉ biết xông pha không biết mền mỏng.
Thế nên đối với lời đề nghị nợ này của Trần Tuấn thì lão kiên quyết từ chối.
Thái Phong lão nói:
- Không thể được, từ ngày khai môn lập phái đến giờ thì chưa bao giờ có chuyện nợ nần diễn ra ở Dược viên này cả. Xin trưởng lão hãy có tự trọng, không nên nói những điều ngu ngốc đến như thế.
Đúng là ăn cháo đá ly trà sữa mà, ông đây đã mạng nhà ngươi khỏi tay lục đạo luân hồi mà lại bảo ông ứ có tự trọng à? Khí huyết nồng đậm rồi thấy mình là vô địch thiên hạ hay sao? Đấy là những suy nghĩ của Trần Tuấn, thế nhưng hắn vốn là người lòng thật miệng gian, thế nên hắn vẫn kiềm chế lại cái tâm tình không thoải mái của mình.
Trần Tuấn nài nỉ:
- Cho ta nợ đi mà, mai mốt có gì ta trả cho lão gấp bội.
Phong Thái lão vẫn cương quyết nói:
- Không được, không nợ là không nợ. Xin trưởng lão hãy tự trọng.
Trần Tuấn nghe thế vẫn mặt dày nài nỉ, dù sao đây cũng là lần cuối hắn gặp mặt lão già khó ưa này thế nên hắn phải chiếm một chút tiện nghi từ chỗ lão mới có thể hả dạ được.
Lời qua tiếng lại một hồi thì lòng kiên nhẫn của Trần Tuấn cũng đã mất, hắn thở dài, đúng là lần này hắn không thể chiếm được tiện nghi của con cáo thái giám này rồi. Nhưng lúc hắn định xoay đầu rời đi thì có một nữ tử đẹp tuyệt trần bước vào.
Nữ tử đó lấy Điểm Ngọc của mình ra đưa cho Phong Thái lão nói:
- Chỗ dược liệu này của sư phụ do ta trả hết.
- Tên: Phạm Linh Nhi. Điểm cống hiến: 3 tỷ lẻ một ngàn bảy trăm. Xếp hạng: 1.
Trần Tuấn cùng Phong Thái lão nghe thấy giọng nói từ Điểm Ngọc đó thì như hoá đá, kém chút nữa là quai hàm của hai người rớt ra bên ngoài. Ba tỷ điểm cống hiến? Cái điểm cống hiến này chiếm hơn chín phần của môn phái mợ nó rồi. Sao một đệ tử có thể nắm giữ nhiều điểm cống hiến đến như vậy? Sao đồ đệ mình lại là đệ nhất phú bà của đồng cống hiến lạm pháp như thế hả?
Khi Phạm Linh Nhi trả xong đám dược liệu thì liền chạy đến, ôm vào cánh tay trái của Trần Tuấn.
Trần Tuấn thấy như thế thì liền run sợ. Hắn tháo cánh tay của nàng, rồi đẩy nàng ra.
Trần Tuấn hỏi:
- Sao Linh Nhi lại ở đây? Linh Nhi phải ở lại Thiết Ngũ Phong để tu luyện chứ? Sao lại ở đây
Phạm Linh Nhi nghe thế thì phồng má, rồi nắm bàn tay lại, yếu ớt đập lên ngực Trần Tuấn như một đứa trẻ, nói:
- Hừ, sư phụ sao người đi mua đồ mà không dẫn theo Linh Nhi. Sư phụ biết không, sư phụ là người duy nhất không điểm cống hiến trong môn phái đó, nếu không nhờ Chu Tế hắn truyền âm cho Linh Nhi thì Linh Nhi cũng không biết đường mà chuyển điểm cống hiến cho sư phụ đâu.
Trần Tuấn nghe thế thì hoá mịa thành Thạch plank luôn, ứ biết nói gì, ông đây đã đi không tiếng, cười không hơi, thở không CO2 rồi mà cái tên Chu Tế này lại chơi bóp đồng môn như thế! Hắn đáng chết ba ngàn lần!
Trần Tuấn ngay lập tức chữa cháy nói:
- Đi mua chú đồ thôi mà, Linh Nhi đâu cần phải làm như thế đâu, sư phụ có điểm cống hiến mà
Phạm Linh Nhi phản bác đáp:
- Sư phụ đừng tỏ vẻ nữa, Linh Nhi đã thấy hết cảnh sư phụ đấu khẩu cùng với Dược đường rồi.
Trần Tuấn y hệt một con mèo bị nắm đuôi, không cách nào phản bác lại được. Phạm Linh Nhi nói đúng, hắn là một tên lười chảy cái thây ra thế nên chẳng có nỗi một điểm cống hiến cho đàng hoàng.
Như đọc được suy nghĩ của Trần Tuấn, Phạm Linh Nhi liền chuyển qua chủ đề khác:
- Mà sư phụ mau đống đồ này làm cái gì vậy?
Trần Tuấn nghe thế thì không thể nào nghĩ ra được một lý do nào hợp lý, thế nên hắn nói thẳng ra hành động xuất sơn đi tìm mấy con ma thú của mình, dù sao thì Phạm Linh Nhi cũng đâu có quyền ngăn hắn.
Trần Tuấn đáp:
- Ta mua đống này để dành cho việc xuất sơn làm nhiệm vụ tróc nã ma thú. Linh Nhi ở đây cố gắng tu luyện nhé, ta vài ngày thì về liền…
Phạm Linh Nhi nghe thế thì bống dưng đôi mắt mắt nàng ta sáng rực lên một tia phấn kích.
Phạm Linh Nhi nói:
- Vậy là sư phụ chuẩn bị xuất sơn à? Linh Nhi phải chuẩn bị đồ mới được.
Trần Tuấn nghe thế thì toát cả mồ hôi lạnh.
Hắn hỏi:
- Chuẩn bị đồ? Chuẩn bị đồ làm gì?
Phạm Linh Nhi đáp:
- Đương nhiên là theo sư phụ xuất sơn rồi!
Trần Tuấn nghe thế thì tràn gập dấu chấm hỏi, hắn hỏi lại:
- Tại sao?
Phạm Linh Nhi nói:
- Sư phụ quên rồi à? Lần trước sư phụ hứa khi nào xuất sơn sẽ dẫn theo Linh Nhi để tu luyện mà, sư phụ quên hay sao?
Đột nhiên Chu Tế cùng chưởng mô Hoàng Sư Bá, lão tổ Chiêu Hoàng Long bước tới lần lượt nói:
- Đúng vậy, đồ đệ của trưởng lão nói đúng đấy. Ở môn phái dù tu vi cao thế nào thì cũng cần ra ngoài lịch luyện một phen để có thể bằng đồng bạn được chứ.
- Thánh thể linh căn không thể chỉ ù lì một chỗ mà tu luyện được. Trần Tuấn, ngươi đi theo đại, à nhầm, đi theo đệ tử của ngươi chắc chắn sẽ an toàn hơn nhiều. Không cần quan tâm đến công việc trấn trụ của nhà ngươi đâu, Kinh Vân đã đột phá Kim Đan Kỳ rồi, hắn có thể thay thế vị trí trưởng lão của ngươi.
- Ái chà chà, như chưởng môn đã nói, lão tổ ta cũng đồng ý với ý kiến của hai người. Ngươi nên mang theo đệ tử của mình mà lịch luyện đi, có gì chấn uy cho môn phái của chúng ta một phen. Để cho tu chân giới biết môn phái Thiết Bạch Phong của chúng ta có tu sĩ Nguyên Anh Kỳ! Thánh thể linh căn!
Mấy lão già này não bị nhúng nước, chập mạch hết rồi hay sao? Tu sĩ Nguyên Anh phải giấu kỹ, thánh thể linh căn lại càng phải giấy kỹ hơn, tại sao phải ra tu chân giới trang bức? Đúng là ngu hết rồi mà!
Nhưng xét về bối phận, người nào trong ba người này đều là cao hơn Trần Tuấn một bậc, hắn không thể phản đối ý kiến của ba người này được, mà nếu hắn phản đối thì hắn sẽ đánh rắn động cỏ, khiến cho Phạm Linh Nhi nghi ngờ về hành động lần này của mình, từ đó càng là hung hiểm hơn nữa.
Nếu bây giờ hắn đi cùng Phạm Linh Nhi thì hắn vẫn có cơ hội trốn thoát, chứ nếu từ chối thì có lẽ sẽ khiến nàng ta phát giác được điều gì…
Trần Tuấn thở dài nói:
- Aizz, thôi được rồi. Nếu chưởng môn, đường chủ, lão tổ nói như thế thì ta phải chấp nhận thôi. Linh Nhi, quay về chuẩn bị y phục đi, đợi ta luyện ra vài kiện bùa chú, cùng đan dược rồi chúng ta xuất sơn.
- Vâng~ Sư phụ.
Nói rồi ôm tay Trần Tuấn, dẫm lên Hồng Nhan Phi Cực Kiếm, cùng hắn bay về Thiết Ngũ Phong chuẩn bị đồ đạt.
Thấy bóng dáng của Phạm Linh Nhi xa dần rồi thì cả ba người mới được giải phóng khỏi áp lực.
Hoàng Sư Bá nói:
- Chúng ta làm như thế thì có hại Trần Tuấn quá hay không? Dù sao hắn cũng là tu sĩ duy nhất của chúng ta, ngoại trừ đại tỷ mà?
Chiêu Hoàng Long bực bội nói:
- Ngươi muốn giữ mạng hay giữ người? Đại tỷ nói như thế thì nghe đi
- Đúng thế, ta cũng thấy lão tổ nói đúng. Có khi gạo nấu thành cơm rồi thì tính khí đại tỷ sẽ bớt đi một phần hung hãn