Chương 16: Kế Hoạch Chạy Trốn Của Trần Tuấn (full chương)

Trần Tuấn ôm nàng vào lòng nói:

- Không sao là tốt rồi.

Phạm Linh Nhi bất ngờ không có chuẩn bị gì khi bị hắn ôm, nên khuôn mặt thoát chút đỏ lên, thâm tâm gào thét:

- Chàng, chàng làm gì thế?!

- A, sung sướng quá, phu quân đang ôm mình.

- Mùi hương của chàng ấy, cơ thể của chàng ấy. A~….Mình không thể nào chịu được, thơm quá, cứng rắn quá, đúng là nam nhân của mình.

Trần Tuấn sau đấy lấy ra vài viên đan cho Phạm Linh Nhi sử dụng. Nàng ta khi cầm viên đan của Trần Tuấn thì tỏng lòng nổi lên tà ý, không muốn sử dụng những viên đan này mà để nó vào phòng, để buổi sáng nào cũng lấy ra hít một bơi cho ngày dài năng động.

Thấy được Phạm Linh Nhi lưỡng lự, Trần Tuấn vẫn như một thằng ngốc, nói:

- Không sao đâu Linh Nhi, mấy viên đan này ta cất cả lu trong không gian giới chỉ ấy, không cần lo đâu.

Phạm Linh Nhi cúi đầu mình thật sâu, rồi húc nhẹ vào người Trần Tuấn, u ám nói:

- Linh Nhi xin lỗi, vì Linh Nhi mà sư phụ mới tốn hao đan dược như thế.

Trần Tuấn sảng khoái cười nói:

- Ha ha, Linh Nhi là đồ đệ của ta mà, sao ta có thể bỏ mặc Linh Nhi được chứ? Thôi, uống nhanh đi rồi theo ra sân, loại bỏ tâm ma.

- Vâng!

Nói rồi Phạm Linh Nhi ngồi xuống, nuốt viên đan vào bụng. Dược liệu ấm áp, ẩn chứa thiên địa linh khí toả ra khiến cho gân cốt, kinh mạch, khí quản của nàng từ từ nở ra, từ đó mà dẫn đến khí huyết lưu thông dễ dàng hơn, cường độ nhục thân được gia cố.

Phạm Linh Nhi vận chuyển Chân Nguyên trong cơ thể, thập kỳ chu thiên vận chuyển liên hồi, Nguyên Anh trong cơ thể của nàng cũng ngồi xếp bằng mà tu luyện.

Phải nói là đan dược của Trần Tuấn cực kỳ bá đạo, chỉ bằng vài dược liệu đơn giản, hắn đã luyện chế ra một viên đan có thể nói là chí bảo có một không hai trong tu chân giới, nếu so ra viên đan này của hắn có khi còn vượt trội hơn cả Trần Tuấn đan của Phạm Linh Nhi nữa.

Tuy nhiên… Trần Tuấn lại không hề biết nó bá đạo đến như thế, hắn trong đầu chỉ tưởng nó là một loại đan dược chữa thương bình thường mà thôi, chứ không hề nghĩ nó có thể tăng cường nhục thân của người tu chân lên ba bốn lần.

Thế nên khi chứng kiến cái cảnh Phạm Linh Nhi, vận chuyển Chân Nguyên, thành thập kỳ chu thiên thì hắn rất bất ngờ, còn tưởng sau khi phục hồi khỏi tâm ma thì cơ thể sẽ phát sinh đại biến.

Biết như thế lúc đầu ta đâu cần giữ mình như thế, cho tâm ma chiếm hết đạo tâm rồi tẩy đi nó thì công sức đỡ hơn một phần hay không? Trần Tuấn cảm thấy hối tiếc về quá khứ của mình.

Thập kỳ chu thiên của Phạm Linh Nhi từ từ biến thành thập nhất chu thiên, tu vi từ đó mà tăng lên không ít.

Phạm Linh nhi nói:

- Sư phụ, đan dược của sư phụ thần kỳ quá! Linh Nhi chỉ mới vận dụng một chút ma toàn bộ sức lực đều đã được khôi phục, cơ thể cũng mạnh mẽ lên không ít.

Trần Tuấn nói:

- Thôi được rồi, đưa tay của Linh Nhi ra đây cho ta xem nào.

Phạm Linh Nhi nghe thế thì khó hiểu hỏi:

- Sao phải đưa tay?

Trần Tuấn đáp:

- Kiểm tra tâm ma.

Phạm Linh Nhi chưa bao giờ nghe người nào nói bắt mạch lại có thể tra được tâm ma, nhưng nàng sau đấy cũng mặc kệ, được Trần Tuấn bắt mạch, đó chính là một chuyện cực kỳ may mắn!

Phạm Linh Nhi không ngần ngại đưa tay mình ra cho Trần Tuấn, nước da của nàng trắng trắng hồng như ngọc, lại mịn màng, thức tha như lụa đào, cực kỳ hấp dẫn, cực kỳ quyến rũ. Dạ dẻ của Phạm linh nhi đẹp đến mức khi tên độc cẩu Trần Tuấn chạm vào, tim cũng phải lạc đi một nhịp.

Trần Tuấn tự nhủ:

- Không được, tập trung nào.

Hắn vận dụng thần thông của mình để đi sâu vào tâm thức của Phạm Linh Nhi để tra xét xem tâm ma của nàng rốt cuộc là gì, cuối cùng hắn thấy được nộ tâm đang nhen nhóm trong lòng nàng, nó lúc này tuy không đáng ngại, nhưng nếu bộc phát ra thì rất là bất lợi với Phạm Linh Nhi.

Trần Tuấn quyết định phải loại bỏ đi tâm ma này, mà muốn loại bỏ tâm ma thì phải loại bỏ đi khúc mắc của người tu tiên. Thế là Trần Tuấn sử dụng thần thông của mình bắt đầu tra xét theo trình tự, học đạo, tính tình, linh trí, khi chỉ mới tra xét phần học đạo cảu Phạm linh nhi thì Trần Tuấn đã nhận ra vấn đề, nhưng đối với vấn đề này, không không xấu, mà còn đại hỷ với Phạm Linh Nhi nữa.

Nàng sau khi chứng qua tâm ma thì đã có một đạo hào quan của Hồng Phấn Hỗn Khí đã tụ lại thành vào một vòng linh quan, hình thành nên đạo của Phạm Linh Nhi, tuy là trong thời kỳ thai nghén nhưng Trần Tuấn biết đây chính là Tình đạo, một trong ba ngàn đại đạo của Tu tiên tiểu giới này.

Mà Tình đạo thì lại liên quan đến tâm ma của tu chân, hỷ, nộ, ái, ố nên Trần Tuấn quyết định không loại trừ tâm ma này của nàng, vì khi loại trừ thì Phạm Linh Nhi về sau sẽ mất đi phần lớn lực lượng, như thế thì không tốt một tý nào.

Khi bắt mạch xong thì Trần Tuấn nhẹ nhàng đỡ Phạm Linh Nhi nằm xuống, rồi đắp chăn cho nàng.

Trần Tuấn ôn nhu nói:

- Nghỉ ngơi thêm một ngày nữa đi, đợi khi nào cơ thể Linh Nhi hồi phục hẳn rồi chúng ta sẽ tập luyện.

Nói rồi Trần Tuấn rời đi. Đột nhiên, có một bàn tay từ phía sau nắm lấy tay hắn, Phạm Linh Nhi ôn nhu nói:

- Sư phụ… có thể ở lại cùng với Linh Nhi được không?

Phạm Linh Nhi mặt dày làm nũng đòi Trần Tuấn ở lại, điều này khiến cho Trần Tuấn rơi vào tình thế, tiến thoái lưỡng nang, hắn muốn đi, nhưng không thể đi được. Trần Tuấn thở dài ngồi xuống cùng Phạm Linh Nhi, ở cùng với nàng.

Phạm Linh Nhi khi thấy Trần Tuấn quay lại thì trong lòng ấm áp, rõ ràng trong lòng của Trần Tuấn vẫn có một chỗ cho nàng, nàng nhất định phải cố gắng mới được, phải làm một người vợ tốt, sinh cho hắn thật nhiều bảo bảo, phải làm một nữ nhân tốt, Không khiến hắn sa đọa vào nữ nhân khác.

Sáng hôm sau.

Trần Tuấn ngồi dưới gốc cây anh đào hàng nhập từ Phù Tang giá 10 linh thạch, đối diện với hắn là một Phạm Linh Nhi ngây thơ, mặc bộ đồ trắng muốt.

Hai người bắt đầu quá trinh áp chế tâm ma, Trần Tuấn đưa hai lòng bàn tay của mình về phía trước, áp vào hai lòng bàn tay của Phạm Linh Nhi, Nguyên Anh lực trong Phạm Linh Nhi bắt đầu vận chuyển, nguyên lực của Trần Tuấn cũng vận chuyển theo, hai nguồn năng lược thông qua lòng bàn tay tiếp xúc với nhau, nguyên lực của Trần Tuấn rót vào thân thể của Phạm Linh Nhi, bắt đầu áp chế đi tâm ma của nàng.

Lúc này Phạm Linh Nhi bắt đầu nhập tịch, hấp thu nguyên lực cảu Trần Tuấn, nhưng do nguyên lực của Trần Tuấn quá là lợi hại nên Phạm Linh Nhi không cách nào áp chế được. Nguyên lực của Trần Tuấn khác với những tiên nhân bình thường, nguyên lực của hắn có một tác dụng đó chính là làm cho con người bộc lộ ra cảm xúc chân thật nhất của bản thân, nên khi vừa mất kiểm soát, thì Phạm Linh Nhi ngay lập tức bộc lộ ra bản chất thực sự của mình.

Cặp ngực to tròn, run rinh trước mắt Trần Tuấn, nhũ hoa hồng hào cương lên như hạt đậu, mồ hôi của Phạm Linh Nhi như viên ngọc trong suốt chảy ra, mắt nàng nhắm chặt lại đầy vẻ chịu đựng.

Phạm Linh Nhi mơ mơ tỉnh tỉnh nói:

- Trần Tuấn, thiếp yêu chàng lắm, chàng đừng bao giờ rời xa thiếp.

- Cơ thể của chàng, hồn thể của chàng, quần áo của chàng… đều là của thiếp. Thiếp yêu chàng lắm lắm luôn, chàng biết không? Kể từ khi chàng cứu thiếp từ tay của bọn cướp thì thiếp đã yêu chàng rồi. Chàng biết không, hằng đêm thiếp đều gọi tên chàng, thiếp ngóng trông chàng, thiếp còn dùng tay… để tưởng nhớ chàng nữa. Thiếp rất là nhớ mùi hương của chàng, nhất là khi xà vào lòng chàng…

- Chàng vạn nhất không được phản bội thiếp, chạy khỏi thiếp, nếu không thiếp sẽ Không biết mình sẽ làm cái gì đâu…

Phạm Linh Nhi nói những câu này với một vẻ mặt vô cùng là độc ác, mặc dù nàng đang nửa tỉnh nữa mơ, nhưng những câu nói này đều mang một dáng đầy bộ sát khí, cộng với mị lực.

Nghe những từ ngữ này chắc chắn những tên sắc lang sẽ rất là kích thích, nhưng đối với Trần Tuấn thì lại khác, lúc này đây, hắn hoán toàn tỉnh táo, hắn hoàn toàn cảm nhận được nguy cơ tử vong của chính bản thân mình. Trần Tuấn là một con người chết nhát, nhất là chết nhát với sự tự do của bản thân mình.

Trần Tuấn thực sự lúc này đây muốn đạp lên mây, trốn một nơi thật xa, xa khỏi con yêu nữ này, nhưng hắn nghĩ lại, Phạm Linh Nhi bây giờ vẫn còn dang nửa tỉnh nửa mơ, nên không thể nào biết được chuyện gì xảy ra. Hắn thân là trưởng lão, trên dưới trăm công nghìn việc (tác giả: xạo quần), nếu không thể nào thu xếp được thì môn phái ắt hẳn sẽ loạn, hắn Không thể nào vì một mình bản thân mình mà làm liên luỵ đến những người khác được, như thế quá ít kỷ.

Trần Tuấn lắc đầu nói:

- Không được, nhân cơ hội này Linh Nhi còn chưa biết, mình phải sắp xếp mới được. Nhìn phản ứng của lão tổ cùng chưởng môn, ắt hẳn đã bị Linh Nhi thuần phục rồi, như thế bất lợi cho mình đây. Mình mà trốn một phái, nhất định toàn bộ Thiết Bạch Phong sẽ đuổi theo, Không những thế mà mấy môn phái khác cũng sẽ nhúng tay vào…………..À đúng rồi, còn nhiệm vụ đường. Ha ha, trưởng lão chết trận ắt không thể nào truy tố được, mình quá thông minh!

Trần Tuấn bất giác cười lớn, trong lòng đầy hoan hỉ, hắn là một trưởng lão tốt, vì môn phái của mình mà không ngại bỏ mạng nơi rừng thâm, cóc độc, hắn quả thực quá thông minh, hắn là siêu thiên tài!

Ba cạnh giờ sau…

Phạm Linh Nhi lúc này đã hoàn toàn hấp thu toàn bộ nguyên lực cảu Trần Tuấn truyền cho nàng, Nguyên Anh trong cơ thể của nàng cũng biến hoán Không ít, từ một cơ thể Trần lụi, không nhũ hoa, không khe nứt thì bây giờ nó đã hình thành nên toàn bộ chi tiết của một cơ thể bình thường, tóc thì đã được tách ra thành từng sọi, không phân thành mảng như trước nữa.

Trần Tuấn lúc này ra lệnh cho nàng về phòng cảu mình, hắn muốn nghỉ ngơi, nhưng lần này Phạm Linh Nhi lớn mật cãi lại hắn:

- Sư phụ, người đã đi xa như thế rồi, lại còn chăm sóc Linh Nhi nữa, Linh Nhi chắc hẳn giờ sư phụ đang rất là mệt mỏi…. Nên để Linh Nhi chăm sóc lại cho người.

Trần Tuấn lúc này cực tuyệt, hắn Không muốn muốn tình mạng mình gặp nguy hiểm, lại càng không muốn cùng yêu nữ này ở chung. Hắn nói:

- Không được, ta muốn ở một mình.

Phạm Linh Nhi thấy vậy thì liền giở ra cái trò khóc lóc. Nước trên mắt nàng rưng rưng chảy xuống, thanh âm thì được đẩy lên cao vút:

- Sư phục, hức hức, người không cần Linh Nhi nữa hay sao? Sư phụ, hức hức, người ăn hiếp Linh Nhi.

Trên đời này vốn dĩ không tồn tại một loại nam nhân nào Không động lòng khi thấy nữ nhân, dù ít hay nhiều thì nước mắt của nữ nhân cũng tác động đến họ. Trần Tuấn cũng không ngoại lệ, khi hắn thấy Phạm Linh Nhi khóc thì trong lòng đã khẩn trương.

Trần Tuấn dỗ dề nàng:

- Linh Nhi đừng khóc, ai dà, bất quá hôm nay sư phục này để cho Linh Nhi chăm sóc vậy.

- Thật không? Sư phụ nói là thật? Sư phụ nói rồi nhé, hôm nay sư phụ nhất định phải để Linh Nhi chăm sóc!

Phạm Linh Nhi vui mừng nói. Trần Tuấn khi này mới biết mình thất thố, hắn quả thực không đề phòng việc Phạm Linh Nhi sử dụng Hồng Phấn Hỗn Khí tạo nên mị lực để dễ dàng câu dẫn hắn, lần này Trần Tuấn đi hơi sai rồi. Bây giờ hối hận cũng không kịp nữa, Phạm Linh Nhi đã sà vào lòng hắn, thưởng thức cơ thể cường tráng của hắn mất rồi.

Trần Tuấn khó chịu định đẩy Phạm Linh Nhi ra, nhưng nàng ta cứ như con đỉa vậy, bám lấy hắn không rời.

Cuối cùng Trần Tuấn cũng cất giọng, giọng nói của hắn mang đầy sự giận dữ không thể tả:

- Linh Nhi Không có việc gì sao, mà cứ bám lấy ta thế hả?

Phạm Linh Nhi lúc này mặt dày đáp lại:

- Sư phụ đi lâu quá, Linh Nhi muốn ôm người để bù lại.

- Linh Nhi đây phải chinh phụ đâu mà làm như thế.

- Hừ, Linh Nhi chính là chinh phụ, chinh phụ chính là ch… à không, chỉ là Linh nhi nhớ sư phụ thôi.

Trần Tuấn trong thâm tâm nở ra một nụ cười ngượng, Phạm Linh Nhi đúng là nên đoạt giải oscar về hạng mục nữ diễn viên lật mặt xuất sắc nhất, mới lúc đầu nói câu chinh phụ, khuôn mặt nàng lộ lên vẻ đầy khát vọng của một con ma nữ với nguyên dương đàn ông, thế mà câu sau thì lại như thiếu nữ trong trắng nhìn thấy Bàn Long của nam nhân vậy, thực sự quá mặt dày, thực sự lật mặt quá nhanh đi.

Trần Tuấn nói với khuôn mặt miễn cưỡng:

- Thôi được rồi.

Hắn thề là nhất định mấy ngay sau sẽ thoát yêu nữ này, tìm ra một nơi lý tưởng để mà ngủ.

Phạm Linh Nhi vẫn chưa hề hay biết một chút gì về kế hoạch trốn thoát của Trần Tuấn nên nàng đối với hắn cực kỳ nhu thuận, phục vụ cho hắn hết mình.

Trần Tuấn là một tên lười từ trong a ngoài, tất cả các cố gắng cho đến giờ đều chỉ phục vụ cho một mục đích duy nhất… đó chính là lười biếng. Phạm Linh Nhi cũng hiểu điều đó nên nàng cực kỳ chiều hắn, đến cả đút đồ ăn vào mồm, đều là Phạm Linh Nhi làm cho.

Nàng biết sư phụ của mình sẽ không cố kỵ mấy cái chuyện lười biến, thế nên mới làm như thế.

Ngày hôm sau.

Trần Tuấn đứng dậy ngáp một cái, tuy hắn là Địa Tiên Cửu Cửu Trọng nhưn Trần Tuấn vẫn giữ thối quen cảu người bình thường, đó là ăn ba buổi, ngủ hai buổi.

Đương nhiên là tối hôm qua hắn đã kêu Phạm Linh Nhi về phòng, không được tới phông hắn nữa. Mặc dù hai người đã có vô số đêm cùng đắp chung chăng, nhưng chung quy vẫn là trong sáng, không phát sinh một loại quan hệ nào.

À không, đúng ra là có phát sinh, nhưng người bị hại không phải Phạm Linh Nhi mà là Trần Tuấn, tối hôm nào nàng ngủ chung với hắn thì nàng đều chiếm tiện nghi của hắn, khiến hắn không tài nào ngủ ngon được.

Trần Tuấn dậm lên không khí, hướng xuống hạ điện của Thiết Bạch Phong mà đi tới.

Hắn vừa đi tới thì đã có vô số ánh mắt cùng những tiếng xì xầm vang lên:

- Trưởng lão kìa…

- Trưởn lão đây đấy ư? Người bị đại tỷ để ý đây đấy ư? Thật là tiêu soái.

Trần Tuấn không hề để tâm đến mấy lời nói xì xào cảu đám đệ tử mà đi cứ đi thẳng, đối với hắn mà nói thì những lời bàn tán này chỉ là những câu chuyện phiếm giữa các đệ tử nói với nhau mà thôi, không hề liên can đến mình, mà có liên can đi chăng nữa thì nó cũng chẳng phải nghiêm trọng, thế nên hắn chả thèm để vào tai, nhưng nếu Trần Tuấn biết được bọn đệ tử này đang bàn tán chuyện cảu mình và Phạm Linh Nhi thì hắn nhất định sẽ mở hết tốc lực của bản thân để phóng thẳng đến Nhiệm Vụ đường

Trần Tuấn mới vừa bước vào thì đã có một thân ảnh vận hoàng bào, trên cổ áo có viền đen khắc vô số chú tự, đầu thì đội nón đen, ở giữa trung tâm có một biểu tượng âm dương, người này là Chu Tế, đường chủ của Chế Phù đường, năm nay đã hơn trăm tuổi, tu vi Trúc Cơ đại viêm mãn, địa vị của vị này trong môn phái cực kỳ cao, có thể so với lão tổ Chiêu Hoàng Long.

Chu Tế kính cẩn ôm quyền cung kính cúi người xuống chào Trần Tuấn:

- Chào trưởng lão…

Trần Tuấn thấy tiền bối có chức phận cao hơn mình mà hành lễ với mình, có chút không đúng nên liền đỡ Chu Tế dậy nói:

- Đường chủ chức cao vọng trọng, trưởng lão nhỏ sẽ như ta không dám nhận hành lễ

Chu Tế cười nói:

- Trưởng lão sao lại nói như thế, ha ha, tu chân giới là cường giả vi tôn, nên lão phu hành lễ với trưởng lão thì có gì là sai? Bây giờ trưởng lão đã là Nguyên Anh Kỳ còn lão phu chỉ là Trúc Cơ Kỳ, làm sao có thể so được.

Kỳ thực đây chỉ là một lý do bình phong do Chu Tế nói mà thôi, lý do thực sự vẫn là nằm ở Phạm Linh Nhi, hồi trước hắn cùng với lão tổ Chiêu Hoàng Long, chưởng môn Hoàng Sư Bá bị nàng hanh ho một trận lên bờ xuống ruộng, Hoàng Sư Bá thì bị quăng vào bí cảnh, Chiêu Hoàng Long thì bị biến thành một cái bao cát, còn Chu Tế thì… xém chút nữa đã bị phế luôn tu vi, thịt nát xương tan, hồn phi phách tán, hôi phi yên diệt, biết mất khỏi lục đạo luân hồi.

Chuyện là thế này, khi thấy sự khủng bố của Phạm Linh Nhi đối với chưởng môn cùng với lão tổ thì Chu Tế đã đứng lên phản đối với tư cách là một đường chủ. Lúc đầu Phạm Linh Nhi cũng chả buồn để mắt vào hắn, nhưng Chu Tế lúc đó đã làm một điều rất là ngu xuẩn đó chính là trước mặt đồng môn, đệ tử, trước mặt Phạm Linh Nhi chửi Trần Tuấn là tên tiểu bạch kiếm (aka công tử bột)

Phạm Linh Nhi lúc đầu còn kiềm chế được sự giận dữ trong mình nhưng do lão Chu Tế khẩu nghiệp quá mức, khiến cho nàng không thể nào chịu được. Thế rồi cả hai người bước lên võ đài.

Đừng lầm tưởng tu vi của Chu Tế chỉ là Trúc Cơ Kỳ nhưng tạo ghệ cảu hắn ở phù văn phải nói là cực kỳ tinh sâu, chỉ cần có đủ thời gian chuân bị thì Chu Tế hoàn toàn có thể cùng với tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đại chiến một trận.

Thế nhưng xui cho Chu Tế, tu sĩ Nguyên Anh Kỳ của hắn lần này là Phạm Linh Nhi, thánh thể linh căn, Tiên Thiên Nguyên Anh, là một trong những kẻ có lực chiến đấu đứng đầu, với sức mạnh hiện tại của nàng hiện giờ, việc đối phó với một tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ cũng chả phải vấn đề quá to lớn.

Tuy vậy, Chu Tế cũng không phải là ngu, hắn biết được sự cường hãn của thánh thể linh căn, bản nguyên hồng phấn của Phạm Linh Nhi, thế nên hắn đã chọn một con dường đó chính là giao đấu bằng phù văn, hắn tự tinh rằng với tạo nghệ của chính bản thân mình, chắn chắn sẽ có thể giáo huấn được Phạm Linh Nhi.

Thế là chỉ sau một canh giờ duy nhất, một lời nói đã phá vỡ đạo tâm, tâm tình kiêu ngạo của Chu Tế:

- Mấy tờ giấy này chỉ xứng đáng chùi mông thôi. Trâu bò mà dám học chữ. Đúng là ngu si không thể tưởng tượng nổi!

Đúng, câu nói ấy rất đúng, so với phù chú của Phạm Linh Nhi tạo ra thì phù chú của hắn đúng là giấy vệ sinh thật.

Chuyện này đã đả kích Chu Tế ba ngày ba đêm, hiến hắn không tài nàn chợp mắt nổi. Dần dần, trong lòng của Chu Tế sinh ra một bóng ma, một bóng ma sợ hãi Phạm Linh Nhi!

Quay trở lại thực tế, Trần Tuấn đi dạo một quanh chọn chúng vài tờ giấy vàng, cùng với một vài nghiên mực, cùng huyết tinh để vẽ bùa chú.

Hắn đem tới đặt trước bàn thanh toán của Chu Tế. Chu Tế cười cười, cầm lên xem từng món của Trần Tuấn cười nói:

- Trưởng lão không hổ là trưởng lão, tài nghệ cũng thật là chuyên sâu đi. Trưởng lão chọn toàn là hàng tốt nhất của Chế Phù đường ta!

Trần Tuấn từ trước tới giờ vẫn là thích điệu thấp, không hề thích được vuốt đuôi ngựa, thế nên hắn hàn học nói:

- Đường chủ à, nhanh lên một chút, thống kê lại cho ta một con số.

- Đây, tất cả của trưởng lão là ba trăm điểm cống hiến. Mời ngài hãy lấy Điểm Ngọc ra để thanh toán.

Trần Tuấn nghe thấy Điểm Ngọc thì hơi ngớ người ra, hắn lục lục trên người vài lần cuối cùng cũng móc ra được Điểm Ngọc.

Điểm Ngọc là một miếng ngọc bội dùng để lưu hành điểm cống hiến trong môn phái. Khi đệ tử, trưởng lão, đường chủ nhận được nhiệm vụ từ môn phái rồi hoàn thành nó sẽ nhận được điểm cống hiến. Điểm cống hiến được dùng như một loại tiền tệ để trao đổi công pháp, dược liệu, tài liệu trong môn phái, điểm cống hiến có hai hạn chế rất lớn, một là không thể lưu hành ngoài môn phái như là tiền tệ, hai là không thể đổi được những dược tài quan trọng, vũ khí phẩm chất cao, và linh thạch, tiền tệ của tu chân giới.

Trần Tuấn đưa điểm ngọc cho Chu Tề để thanh toán.

Một giọt nói như tiên tử vang lên từ miếng ngọc bội:

- Tên: Trần Tuấn. Điểm cống hiến: 0 điểm. Xếp hạng một vạn năm nghìn sáu trăm lẻ hai. Thứ hạng: Thấp nhất môn phái.

Trần Tuấn nghe tới đây thì hoá mịa thành thạch nhân luôn, không biết nói cái gì nữa. Nhục quá đi mà!