Chương 15: Tại Sao Chàng Dám Phản Bội Thiếp!

Trần Tuấn cùng Ngao Hồng cưỡi mây bay về môn phái. Khi đến Bạch Thiết Phong thì Trần Tuấn nói lời tạm biệt với Ngao Hồng:

- Ráng mà tu luyện đấy, đưng có bỏ bê. Tu vi không tăng mà sụt giảm thì sư phụ phạt đấy.

Ngao Hồng nở ra một nụ cười rạng rỡ nói:

- Vâng, đệ tử biết rồi!

Trước khi Ngao Hồng cưỡi Cân Đẩu Vân rời đi thì Trần Tuấn giữ nàng lại. Hắn đưa cho Ngao Hồng một tờ giấy.

Ngao Hồng lễ phép chìa hai tay ra nhận lấy rồi hỏi Trần Tuấn:

- Đây là gì vậy sư phụ?

Trần Tuấn cười đáp:

- Bí mật của chúng ta. Cứ theo chỉ dẫn trong đây mà làm.

Ngao Hồng nghe thế thì phấn khích nói:

- Vâng, đệ tử đi liền.

Nói rồi nàng đạp lên Cân Đẩu Vân bay vút về phía Long cung. Còn Trần Tuấn thì hóa thành hào quang bay về phía môn phái Bạch Thiết Phong.

Trần Tuấn vừa mới bước vào Bạch Thiết Phong thì thấy tất cả đệ tử đều ngay ngắn xếp hàng, hai chân khép lại vào nhau, tư thế nghiêm túc như thể đang có chuyện đại sự.

Mọi người đồng thanh hô lên:

- Trưởng lão người đã về!!

Trong tiếng hô, Trần Tuấn còn cảm nhận được một sư vỡ òa, như thể mọi người đã mong chờ cái ngày mà trưởng lão trở về lâu lắm rồi đấy. Điều đó còn được củng cố hơn khi Trần Tuấn thấy chưởng môn Trần Sư Bá cùng với lão tổ Chiêu Hoàng Long ra nghênh tiếp hắn, hai người này đều có tu vi Kim Đan nhưng lão tổ Chiêu Hoàng là Kim Đan trung kỳ, trong khi đó Trần Sư Bá chỉ mới là Kim Đan sơ kỳ.

Hoàng Sư Bá nắm tay Trần Tuấn thân tình nói:

- Trưởng lão, người đi làm ta nhớ chết đi được.

Chiêu Hoàng Long đứng bên cạnh ngay lập tức phụ họa:

- Đúng vậy, ba năm ngươi đi y hệt như ngàn thu, vạn kiếp vậy. Thiếu ngươi, môn phái dương như mất đi sinh khí đấy.

Trần Tuấn nhìn lại đại điện, quả đúng là mất đi sinh khí. Linh khí nhàn nhạn của Thiết Bạch Phong đã bị bao phủ bởi một bức màn đau thương sầu não, cảnh tượng này không khỏi khiến người ta nhớ tới cái cảnh những kẻ yếu thế bị những kẻ lớn hơn, mạnh hơn bắt nạt.

Trần Tuấn hỏi Hoàng Sư Bá:

- Chưởng môn, ta nhớ là ta đã lập đại trận bảo hộ môn phái rồi mà? Chẳng lẽ môn phái của chúng ta bị kẻ khác ám toán, phản bội?

Hoàng Sư Bá lắc đầu nói:

- Trưởng lão đại nhân, mọi chuyện khôn phải là như vậy, không có ai dám đụng vòa môn phái của chúng ta hết, ngược lại chúng ta còn quan hệ rất tốt với bọn họ...

Trần Tuấn nghe thế thì thắc mắc hỏi:

- Thế... rốt cuộc đã có chuyện gì?

Hoàng Sư Bá phiền não nói:

- Ai dà, chuyện này..... Thôi, trời bây giờ đã muộn rồi, đồ nhi của người đang chờ người kìa, trưởng lão không nên chậm trễ mà để Phạm Đại Tỷ chờ mong.

Cái gì, trời bây giờ đã muộn? Hoàng Sư Bá lừa người thì cũng phải lừa cho nó hợp lý chứ, bây giờ rõ ràng chỉ mới là mười một giờ, trời xanh, mây tạnh, ánh nắng vàng chói chang mà là muộn? Mà sao Phạm Linh Nhi, Hoàng Sư Bá lại gọi là Đại Tỷ? Chuyện này không hợp lý chút nào.

Trần Tuấn xém nữa là lấy não của mình ra đem đi nhúng nước, rồi lấy xà bông chà lên với cái sự ngu ngốc này cảu Hoàng Sư Bá. Ông ta đang chính là đang muốn thúc dục hắn nhanh chóng đi gặp Phạm Linh Nhi đi, đừng có ở đây làm phiền giây phút hạnh phúc của bọn lão.

Trần Tuấn thở dài một cái, dù sao hắn cũng muốn gặp Phạm Linh Nhi để làm rõ cái đêm hoan dâm của nàng ta có phải là do tâm ma hay không.

Trần Tuấn ôm quyền cúi người với hai vị chưởng môn cùng lão tổ hành lễ nói:

- Nếu không còn gì thì ta cáo lui.

Chiêu Hoàng Long vuốt vuốt bộ râu dài trắng ngần của mình nói:

- Ừm, sắc trời không tốt cho lắm. Tốt nhất trưởng lão nên mau đi đi, nếu không lát nữa trời mưa thì phiền phức lắm.

Hai người cùng nhau khách sáo một lúc rồi Trần Tuấn mới rời đi. Khi Trần Tuấn mới bay đi thì cả hai lão già Hoàng Sư Bá cùng với Chiêu Hoàng Long ôm nhau khóc nức nở.

Hoàng Sư Bá nức nở nói:

- Chiêu sư thúc, ta vui quá, ta mừng quá, cuối cùng thì trưởng lão cũng đã về rồi. Đại Tỷ chắc chắn sẽ không làm loạn nữa.

Chiêu Hoàng Long còn dữ dội hơn, nước mắt, nước mũi của ông dây ra đầy bộ râu trắng muốt, nhìn lão cứ như thể một đứa trẻ ba tuổi vừa mới bị chó đuổi về vậy, thảm hại, nói:

- Đúng vậy, hức hức, ta chỉ mới... hức hức, nói sai tên... hức, đại nhân thôi mà Đại Tỷ nỡ lòng nào lấy ta ra làm bao tập đánh. Giờ trên bụng ta vẫn còn in hằng nắm đấm của tỷ ấy này.

Hoàng Sư Bá an ủi:

- Sư thúc, người như thế là còn nhẹ. Ta lúc trước từ chối khắc tên đại nhân lên ghế chưởng môn, Đại Tỷ liền ném ta vào bí cảnh. Đến khi ta còn nửa cái mạng rồi lôi ta ra làm thảm lót chân cho các nữ đệ tử chà đạp kìa, người còn sướng chán.

Chiêu Hoàng Long nghe thế thì gật đầu nói:

- Đúng là ta so với ngươi còn sướng chán.

...

Thiết Ngũ Phong, Trần Tuấn khi mới đáp xuống thì Phạm Linh Nhi đã chạy ra. Y phục màu trắng đặc trưng của Thiết Bạch Phong, thân hình đẩy đà, khuôn mặt ngây thơ trong sáng tuyệt mĩ khiến cho con tim của Trần Tuấn lạc đi một nhịp, khôn những thế vì thời này vẫn còn chưa phát minh ra cái thứ gì được gọi là áo ngực, nên bộ ngực to tròn của Phạm Linh Nhi cứ như thế mà lắc lư theo từng bước chân của nàng ta, cái cảnh tượng đó xém chút nữa làm cho dâm tâm của Trần Tuấn nổi lên.

Nàng xà vào lòng của Trần Tuấn, nhưng Trần Tuấn đã nhanh tay dựng nên kết giới, ngăn không cho nàng tiến lại gần. Chỉ thấy Phạm Linh Nhi kết ấn, vận chuyển pháp lực, kết giới cùi bắp hàng dùng một lần của Trần Tuấn liền bị xuyên qua. Phạm Linh Nhi vòng hai tay mình vào eo của hắn rồng áp khuôn mặt ngây thơ của mình lên ngực hắn.

Phạm Linh Nhói:

- Sư phụ, người đi lâu quá, người biết Linh Nhi nhớ người lắm hay không?

Trần Tuấn sau ba năm vẫn còn nghi hoặc cái đêm đó của Phạm Linh Nhi, nên ngay lập tức tháo tay nàng ra, đẩy ra khỏi người. Hắn lùi lại hơn mười bước rồi mới cất tiếng nói:

- Linh Nhi, nam nữ thụ thụ bất tương thân.

Phạm Linh Nhi cốc đầu mình một cái, ngây thơ nói:

- Xin lỗi sư phụ, Linh Nhi quên mất.

Nói rồi nàng bước tới bên cạnh Trần Tuấn, kéo tay hắn vào phòng. Trần Tuấn bị bất ngờ không kịp phản kháng nên liền bị Phạm Linh Nhi kéo vào trong phòng. Vừa mới bước vào thì đã có một mùi hương xọc thẳng lên mũi hắn.

Trần Tuấn bất chợt kêu lên:

- Thơm quá!

Phạm Linh Nhi bên cạnh cười nói:

- Linh Nhi thấy sư phụ sau ba năm gầy đi rất nhiều, nên lần này Linh Nhi muốn tẩm bổ cho người một chút.

Trần Tuấn mặc kệ là sau ba năm làm sao Phạm Linh Nhi biết mình trở về mà chuẩn bị một bàn thức ăn như thế. Hắn cầm đũa lên, gắp một miếng cá đưa vào miệng. Khoang miệng bùng lên hương vị đậm đà ngọt tươi của thịt cá khiến Trần Tuấn không khỏi thốt lên:

- Đồ ăn ngon!

Phạm Linh Nhi thấy như thế thì mỉm cười nhẹ nhẹ, nhưng trong lòng nàng vui sướng một cách điên cuồng:

- Chàng ấy ăn đồ ăn của mình kìa!

- A~ Trần Tuấn, chàng ăn trong thật là đẹp trai quá đi mất.

- Từng miếng cá, miếng cơm đều trở thành... một phần của chàng ấy.....Nó sẽ nuôi dưỡng thân thể của chàng ấy, thay thế những tế bào cũ của chàng ấy mỗi ngày. A.... Mình vui quá, vui quá vui quá vui quá!

Phạm Linh Nhi nói:

- Sư phụ ăn chầm chậm thôi kẻo nghẹn đấy.

Trần Tuấn trong lúc ăn bất thời nói lên:

- Đồ ăn của Linh Nhi làm so với đồ ăn của Long cung đúng là chênh lệch một trời một vực.

Nghe Trần Tuấn khen như thế, khuôn mặt của Phạm Linh Nhi có chút đỏ lên. Trong thâm tâm của nàng thì gào thét:

- Chàng ấy khen mình, chàng ấy khen mình, chàng ấy khen mình! Phu quân đúng là phu quân tốt.

- Ăn nhiều lên đi, khen thiếp nhiều hơn nữa đi.

Trần Tuấn thấy nét mặt của Phạm Linh Nhi có chút biến đổi liền hỏi:

- Có chuyện gì sao?

Phạm Linh Nhi lắc đầu đáp:

- Không có gì, sư phụ cứ ăn tiếp đi.

Trần Tuấn thấy phản ứng này của Phạm Linh Nhi không có một chút gì y hệt yêu nữ mà hắn thường hay xem trên TV, làm gì mà có yêu nữ nào lại phản ứng dễ thương như thế chứ? Nhất định là lúc đó dâm tâm nổi lên, mới khống chế hành vi của Phạm Linh Nhi mà thôi, chứ Phạm Linh Nhi đời nào lại là một ả yêu nữ truy cầu nam nhân đến cực hạn cơ chứ.

Trần Tuấn hứa với lòng là mình sẽ giúp đứa đệ tử yêu dấu này khống chế tâm ma.

Trần Tuấn say xưa ăn thì Phạm Linh Nhi đứng kế bên, nhè nhẹ đưa mũi mình lại gần gáy của hắn ngửi.

Trong thâm tâm của nàng kêu lên:

- Đúng là mùi của chàng ấy rồi~

Trong lúc say sưa ngưởi mùi của hắn thì Phạm Linh Nhi phát hiện ra một cái mùi khác lạ, đây không phải là mùi của Trần Tuấn, không những thế nó còn không phải là mùi của nam nhân, mà là... của nữ nhân. Mùi của nữ nhân này hơi thơm mùi biển, lại có chút xạ hương của Long tộc.

Phạm Linh Nhi nhất thời không thể khống chế được bản thân mình, liền tế ra Hồng Nhan Phi Cực Kiếm, chém ra một trảm Tru Thể, chẻ đôi cái bàn ăn.

Bằng vào tu vi của mình, Trần Tuấn ngay lập tức tránh né. Hắn ngay lập tức dùng hai tay của mình nắm lấy chuôi kiếm của Phạm Linh Nhi đè nàng xuống.

Phạm Linh Nhi nhìn hắn với đôi mắt giận dữ nói:

- Sao chàng dám phản bội thiếp? Tại sao? Tại sao? Tại sao?!

Từng tiếng tại sao, Phạm Linh Nhi càng vận lực, sức mạnh của tu sĩ Tiên Thiên Nguyên Anh hậu kỳ thực sự rất hung hãn, chỉ bằng sức lực đơn thuần phóng ra đã làm lật toàn bộ vật dụng trong phòng rồi.

Do ý nghĩ mình bị phản bội của nàng quá sức trâu bò, thế nên đã thực sự dẫn ra nộ tâm ma của tu chân giả, Phạm Linh Nhi từ đó mất đi tự chủ của bản thân mình, chỉ còn là một cái khôi lỗi bị sự giận dữ điên cuồng điều khiển mà thôi.

Phạm Linh Nhi gào thét:

- Chết đi!

Trần Tuấn thấy vậy liền ngay lập tức lấy hai ngón tay ịn vào huyệt thái dương trên tráng nàng, rồi sử dụng thần thông khiến cho Phạm Linh Nhi gục xuống.

Trần Tuấn nhanh tay chìa tay ra, ôm lấy thân hình mền mại của Phạm Linh Nhi vào lòng.

Hắn nhìn nàng đau lòng nói:

- Đúng là chuyện tu luyện thực sự có vấn đề, ai dà, khổ thân Linh Nhi. Long vương quả thực nói không sai.

Đúng vậy, cho đến giờ, Trần Tuấn vẫn còn suy nghĩ Phạm Linh Nhi bị tâm ma của mình khống chế nên mới làm ra những điều đó, đối với những tu chân giả như hắn thì tâm ma quả thực là một điều rất là kiên kỵ, dù là thiên tài ngàn năm có một nhưng một khi tâm ma đã nổi lên thì con đường phía trước có sáng lạng như thế nào đi chăng nữa thì cũng bị đóng lại mà thôi. Chuyện này Trần Tuấn tuyệt đối phải để tâm.

Hắn đặt Phạm Linh Nhi lên giường rồi pha một ít thuốc đổ miệng nàng để bồi bổ.

...

Phạm Linh Nhi dần tỉnh dậy, đầu nàng lúc này đây đau như búa bổ, chuyện ngày hôm qua nàng cũng nhớ nhớ quên quên. PHạm Linh Nhi chỉ có một chút ký ức là mình trong lúc nổi giận vì một chuyện gì đó đã thẳng tay ẩu đả với Trần Tuấn. Nghĩ đến đây, mặt nàng không thể không sạm lại, nàng không hiểu tại sao chính mình lại làm như thế, như thế đâu phải Phạm Linh Nhi?

Nhìn sang thì Phạm Linh Nhi thấy Trần Tuấn đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh nàng. Trần Tuấn, hắn là tiên nhân, hắn không cần ngủ, nhưng do vẫn là thối quen của cơ thể phàm nhân nên Trần Tuấn vẫn giữ lối sinh hoạt như người bình thường, mệt thì ngủ. Phạm Linh Nhi cũng biết điều đó nên khi nhìn thấy hắn như thế thì trong lòng bỗng dưng cảm thấy ấm áp không thôi, nam nhân mà mình ưa thích, vì mình mà mệt mỏi như thế, không hạnh phúc mới là lạ.

Phạm Linh Nhi âm thầm hôn nhẹ lên má của Trần Tuấn một cái, rồi thì thầm nói:

- Bù cho chàng thôi, khi nào chúng ta chính thức thành thân rồi thì thiếp sẽ cho chàng hôn môi.

- Hả... bù gì? Hôn nhân gì?

Trần Tuấn lúc này đây đã lờ mờ tỉnh dậy, tinh thần còn chưa có phục hồi hoàn toàn, nên không biết chuyện gì xảy ra khi Phạm Linh Nhi hôn mình (cay thế nhở, tác thì ứ có bạn gái còn tên này... à mà thôi, quay trúng ô yêu nữ là đủ xui rồi)

Trần Tuấn khi thấy Phạm Linh Nhi tỉnh lại thì vội vàng nắm lấy tay nàng hỏi:

- Linh Nhi sao rồi? Có bị thương ở chỗ nào không?

Phạm Linh Nhi lắc đầu nói:

- Linh Nhi không sao, sư phụ yên tâm