Chương 14: Trưởng Lão Ngươi Mau Về Giùm Môn Phái Một Cái

Trần Tuấn nói xong bước ra cửa hang.

Hắn vận chân nguyên trong cơ thể dậm xuống một cái.

Rầm—

Toàn bộ hơn vạn dặm dưới đáy biển đều bị một cước này của Trần Tuấn biến thành một dạng địa hình bằng phẳng.

Hắn hai tay ấn quyết, niệm ra mười ba đầu Kình ngư. Kình ngư theo lệnh hắn bơi theo tạo nên vô số kiến trúc, cung điện vô cùng lộng lãy. Tạo nên một cái Long cung đúng nghĩa.

Trần Tuấn đặt tay xuống mặt sàn của Long cung rồi dãn truyền thần thông của mình rồi bắt đầu luyện linh.

Một đạo hào quang màu vàng kim ánh lên dưới mặt nữa, tảo sáng cả một vùng rộng lớn. Long cung của Long vương giờ đây to lớn, đồ sộ, kiên cố chả khác gì Linh tiêu bảo điện của Ngọc Hoàng Đại Đế trong Tây Du Ký, không, phải nói là đẳng cấp hoàn toàn vượt xa.

Trần Tuấn giơ tay lên, hai đầu ngón tay khép lại, ngưng tụ ra một giọt nước. Hắn dùng thần thông của mình, phân ra thành vô vàng giọt nước khác rồi bắt đầu quá trình luyện linh.

Hoàn quang cương tỏa, thiên kiếp cửu cửu, thủy động kinh thiên chính là quá trình luyện linh bảo vật cho Long cung của Trần Tuấn. Hắn nguyên lai chỉ cần vài giọt nước là đã luyện ra vô số tuyệt phẩm thần binh cho tu sĩ, lẫn thần tiên, nhân tộc, yêu tộc, không thiếu một thứ gì.

Trần Tuấn sau khi luyện linh xong thì đáp xuống trước khuôn mặt ngỡ ngàng của Long vương, nói:

- Đây là quà của ta, mong lão Long có thể nhận.

Long vương không thể nào tin được vào mắt mình nữa, trong quá quá khứ của hắn thì một Long cung huynh hoàng như này ít nhất cũng phải xây ba bốn trăm năm, còn bảo vật để tích góp đủ thì ít nhất cũng phải mười ngàn năm, thế mà chỉ trong một khoảnh khắc ngắn đến như thế, Trần Tuấn lại có thể làm ra toàn bộ, chuyện này quả thực là có chút kinh người.

Long vương lắp bắp nói:

- Thượng tiên... giao cái... này.... Lão Long ta không dám nhận... Cung điện này to quá, chúng ta ba người căng bản là không quản lý nổi!

Trần Tuấn nghe thế thì nói:

- Không phải ở dưới Đại Hải này có vô số linh thú hay sao, bắt tạm chúng nó về làm binh tôm, tướng cá.

Long vương nghe thế thì lắc đầu nói:

- Thật không dám giấu thượng tiên, giờ này Long tộc ta suy tàn. Sức mạnh thì tuy có thể khiến một bộ phần yêu thú nghe theo, nhưng trên chúng ta còn có thêm một phần yêu thú nữa rất cường đại. Bọn linh thú đó chắc không nghe theo đâu thượng tiên…

Trần Tuấn liền đáp:

- Ta đem tất cả đầu yêu thú đó giết là được chứ gì!

Long vương nghe thế thì cúng lắc đầu nói:

- Không được, nếu thượng tiên đem đi giết thì bọn chúng chỉ nghe theo thượng tiên mà thôi, vĩnh viễn Long tộc ta cũng không chiếm được tiện nghi…

Trần Tuấn nghe thế thì ngẫm nghĩ một hồi đáp:

- Ta có cách!

Long vương nghe thế thì ngạc nhiên hỏi:

- Cách gì thế thượng tiên?

Trần Tuấn nói:

- Cách này không cần ngươi, chỉ cần nói ra tên của mấy tên yêu thú đứng đầu tại đây là được rồi!

Long vương nghe thế thì đáp:

- Ở đây…

Trần Tuấn đứng trước Đại Hải mênh mông, hải vũ nổi lên khắp nơi, tạo thành từng cột gió lốc.

Hắn lắc mình một cái, đem nhục thân biến hoá. Mái tóc trắng của Trần Tuấn giờ dài hơn, trên da của hắn bỗng mọc lên vài cái vảy lẻ tẻ, đầu Trần Tuấn lại hiện ra một cặp sừng hưu, móc tay thì lại mọc dài ra và có màu trắng.

Đây chính là Long hình của Trần Tuấn khi sử dụng phép biến hoá, hắn lấy bản nguyên thân thể của mình hoà cùng với tinh huyết của Long tộc để tạo nên một hình này. Phạm Linh Nhi khi nhìn thấy thì chắc chắn sẽ đè hắn ra mà cưỡng bức vì cái nhan sắc tiêu soái này.

Thiếu niên đẹp trai, vạn người mê, nhưng Trần Tuấn đẹp trai thì không ai mê cả, vì Phạm Linh Nhi… đang cầm dao ở phía sau, biểu lộ ra một vẻ đầy sát khí. Ai dám đụng đến phu quân của nàng thì chỉ duy nhất có một kết cục, đó chính là hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Trần Tuấn đứng giữa trời kêu to một tiếng:

- Các đầu hung thú đâu, ra đây cho bản Long!

Ầm ầm, tiếng gió nổi lên, vù vù, sống biển đập dập dờn. Một cái dòng xoáy từ dưới nước xuất hiện, mười cái đầu tựa như thái sơn xuất hiện.

Một con yêu quái tên là Thập Hoàng Ngư Quái kêu lên:

- Tiểu tử ngươi muốn chết à?

Trần Tuấn mang khuôn mặt lãnh đạm đáp:

- Không, hôm nay không phải ta chết mà là các ngươi chết!

Thập hoàng Ngư Quái lắc lư mười cái đầu cá của mình cười nói:

- Ha ha, tiểu tử ngạo mạng đấy. Ngươi không biết ta là ai à?

Trần Tuấn lắc đầu nói:

- Vô danh tiểu tốt, ta không thèm để ý.

Thập Hoàng Ngư Quái lộ lên một ánh nhìn giận dữ nói:

- Tiêu tử ngươi nên biết điều một chút, ngươi không sợ ta cũng không sao. Nhưng gia đình nhà ngươi nhất đinh sẽ phải gánh cái tội này cùng ngươi!

Trần Tuấn mỉa mai đầy khinh thường nói:

- Lời của kẻ sắp chết không giá trị!

Thập Hoàng Ngư Quái lắc đầu nói:

- Tiểu tử này không biết từ đâu tới mà không biết trời cao đất dày. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào được gọi là Thập Hoàng yêu vương!

Thập Hoàng Ngư Quái nắm tay lại, vung ra một quyền.

Trời đất bị một quyền khổng lồ của con yêu quái này làm cho rung chuyển, cuồng phong bắt đầu nổi lên, mây đen sấm chớp nổi lên đùng đùng.

Trần Tuấn nhẹ nhàng đưa tay lên đỡ, ầm một tiếng, một quyền khổng lồ của Thập Hoàng Ngư Quái bị một ngón tay của Trần Tuấn chặn lại một cách dễ dàng.

Trần Tuấn cười nói:

- Phế vật.

Trần Tuấn tụ lực, đẩy nắm đấm của Thập Hoàng Ngư Quái ra, rồi biến tay mình thành một cái vuốt rồng, mạnh mẽ lao tới, cào xuống một trảo. Sắc mặt cảu Thập Hoàng Quái Ngư tối sầm lại, hắn cư nhiên biết được một trảo này không phải là một trảo bình thường, nên lặp tức giơ tay lên đỡ. Xoẹt, ba lằng dài sâu quắm xuất hiện trên tay Ngư Quái, khiến máu lóc róc chảy ra.

Thập Hoàng Ngư Quái không thể nào tin được vào mắt mình nữa, nói:

- Sao có thể?! Tiểu tử nhỏ bé thế mà có thể gây cho ta vết thương nghiêm trọng như thế này!

Thập Hoàng Ngư Quái biết mình không thể không nghiêm túc được, thế nên liền tế ra chân thân là một con thủy quái với mười cái đầu to bằng cả một mảnh Đại Hải. Thập Hoàng Ngư Quái khi tế ra chân thân của mình thì liền đem Trần Tuấn nuốt vào bụng.

Trần Tuấn trong bụng của Thập Hoàng Ngư Quái bấm quyết:

- Long hình, hóa!

Từ trong bụng của Thập Hoàng Ngư Quái bỗng kịch liệt động đậy, từng khúc ruột của hắn nổi lên cơn đau thấu xương. Xoẹt, một con bạch Long từ trong bụng của Thập Hoàng Ngư Quái, cào xé cắn nát nội tạng của hắn chui ra.

Thập Hoàng Ngư Quái thân mang trọng thương nhưng vẫn nghên chiến. Hai con quái vật bạch Long cùng Thập Hoàng Ngư Quái giao chiến hơn mấy trăm hiệp, từng hiệp giao đấu đều là đem một mảng Đại Hải xẻ đi khâu lại. Tất cả sinh linh dưới Đại Hải bị một trận chiến kinh thiên này của hai con đại yêu quái này làm cho chấn động, trong tầm thần của bọn chúng dần hình thành nên một ý thức, một ý thức không nên động vào Long tộc!

Thập Hoàng Ngư Quái cuối cùng cũng không thể nào chiến đấu được nữa, bị một chiêu Long hống cảu Trần Tuấn trong trạn thái Long hóa kết thúc. Thập Hoàng Ngư Quái mới vừa chết, toàn bộ yêu vương thông trị Đại Hải liền lao lên trừng trị cái tên Long tộc không biết trời cao đất dày này. Thế như mới vừa lao lên thì liền đã bị Trần Tuấn dùng một chưởng đánh chết.

Hắn đã hoàn thành kế hoạch tạo uy vọng cho Long tộc thế nên bọn cỏ rác này cũng không còn giá trị lợi dụng được nữa.

Nhưng lúc này đột nhiên trên trời bỗng dưng xuất hiện dị tượng, một giọng nói của một lão bà vang lên:

- Ngươi là ai mà dám giết bảo bối của ta?

Giọng nói này không phải của ai khác ngoài Thánh Nhân chấp chưởng Yêu tộc, Vô Tiêu Trúc. Nhưng đối với một người có tu vi Tổ Tiên thập nhị trọng như bà ta, Trần Tuấn hoàn toàn không để vào mắt.

Hắn ngạo nghễ nói:

- Long tộc, Ngao Thiết!

Vô Tiêu Trúc giận dữ hóa ra phân thân chiến xuống Đại Hải chuẩn bị diệt sát toàn bộ mần móng của Long tộc còn sót lại trong cuộc hiến Yêu Nhân. Đương nhiên với cương vị là người tặng quà, Trần Tuấn không thể nào để chuyện đó xảy ra rồi. Hắn nhẹ nhàng giơ tay bóp một cái, đem phân thân ti vi Tổ Tiên thập trọng của Vô Tiêu Trúc bóp nát.

Trong Hỗn Độn, Vô Tiêu Trúc phung ra một ngụm máu, bà ta hô khục khặc nói:

- Khục khục, từ khi nào Long tộc lại xuất hiện một Thiên Đạo Thánh Nhân thế? Chẳng lẽ là tên đó phục sinh? Chết tiệt, ta phải tìm cách diệt Long tộc mới được!

Trần Tuấn như nghe lời của Vô Tiêu Trúc liền buông ra lời hâm dọa:

- Các ngươi vạn nhất là không được động vào Long tộc, nếu không... Ta liền đem các ngươi quay trở lại luân hồi, đánh vào cõi súc sinh!

Lời nói này của Trần Tuấn khẳng định là hắn có thể làm được, với tu vi của hắn hiện giờ, việc đem toàn bộ Thiên Đạo Thánh Nhân kéo xuống thành trâu bò là một điều hết sức đơn giản, còn dễ hơn cả lật bàn tay.

Vô Tiêu Trúc nghe thế thì liền run rẩy nói:

- Tiểu hữu... ta biết rồi. Ta không đụng vào Long tộc nữa.

Đánh lui Thánh Nhân rồi còn đe dọa, đây chính là một thành tích vô tiền khoáng hậu, không phải người nào cũng có thể làm được.

Sau khi giải quyết xong vấn đề uy danh của Long tộc rồi thì Trần Tuấn quay trở về Long cung. Lúc này nào Ngoa Hồng mặc một bộ đồ của một tiểu hài tử chạy đến, sà vào lòng của Trần Tuấn.

Ngao Hồng nói:

- Thượng tiên đánh thật hay. Ngao Hồng muốn lớn lên sau này có thể mạnh được như thượng tiên!

Ngao Hồng, con gái của Long vương, tính theo tuổi của loài người thì con bé này chỉ mới có năm, bốn tuổi còn tính theo năm thì Ngao Hồng vừa tròn trăm tuổi. Thân hình nhỏ nhắn dễ thương, với hai cặp sừng hưu trên đầu cùng với một mái tóc trắng hồng pha với nhau, nhất khuôn mặt của Ngao Hồng, phải nói là vừa phúng phính, vừa thon ngọn, nựng cực kỳ đã, không lo làm xệ mặt.

Từ lúc thấy Trần Tuấn bước vào nhà thì Ngao Hồng đã có thiện cảm với hắn, nhưng do cha kịch liệt ngăn cản nên lúc này mới có thể tiếp xúc được với thần tượng. Ngao Hồng đã bị một trận chiến của Trần Tuấn với Thập Hoàng Ngư Quái làm cho rung động, nàng ta chính là muốn tương lai mình trở nên cường đại như thế, để có thể khiến cho Long tộc một lần nữa quật khởi trở thành đệ nhất yêu tộc!

Trần Tuấn nhìn Ngao Hồng thì không kìm được mà véo hai cái má hồng hào nói:

- Muốn mạnh như ta thì phải đi học 72 phép thần thông của Tôn Ngộ Không mới có thể làm được.

Mặc dù chỉ là một lời nói vu vơ của Trần Tuấn, chả có một chút ý nghĩa nào, nhưng nó đã kích động tâm thần của Ngao Hồng, khiến nàng rực lên hy vọng về một ngày mai mạnh mẽ.

Ngao Hồng nói:

- Thế thượng tiên có thể dạy ta 72 phép thần thông được hay không?

Trần Tuấn nghe thế thì khựng lại, hắn suy nghĩ một chút. Tề Thiên Đại Thánh là khỉ, mà Ngao Hồng lại là Long, khỉ và rồng liên quan gì với nhau? Nhưng thôi, Trần Tuấn mặc kệ, hắn muốn xem thử Tề Thiên Đại Thánh ngoài đời thực, rốt cuộc là mạnh đến mức độ nào.

Trần Tuấn nói:

- Đi thay trang phục đi, ta nhận ngươi làm đồ đệ.

Ngao Hồng nghe như thế thì liền vui mừng quỳ rạp xuống bái lạy:

- Kính chào sư phụ!

- Trẻ con dễ dạy.

Trần Tuấn phát cho Ngao Hồng một bộ đồng phục của Thiết Bạch Phong và một cái ngọc bội để chứng minh thân phận đồ đệ của trưởng lão Trần Tuấn. Sau đấy Trần Tuấn bước vào một giang phòng tối bắt đầu suy diễn ra địa sát thất thập nhị biến (72 phép địa sát của tôn ngộ không), thiên cương tam thập bát biến (36 phép của Trư Bát Giới).

Vài tuần sau, Trần Tuấn xuất quan, trên tay hắn cầm theo là ba quyển sách, lần lượt là thất thập nhị biến, tam thập bát biến, thất thập tam biến (Dương Tiễn).

Trần Tuấn đưa ba quyển sách này cho Ngao Hồng nói:

- Tu luyện cho tốt.

Ngao Hồng mang theo sự dễ thương cảu một tiểu hài tử mười ba mười bốn tuổi nói:

- Vâng!

Long tộc vốn là cường đại hơn loài người rất nhiều, loài người khi sinh ra là phàm thể không có thiên linh địa khí, hoàn toàn là một con sâu, con kiến nhỏ bé, dễ dàng bị người ta dùng tay đập chết, sau đó thông qua tu luyện mới có thể ngưng ra Nguyên Anh bản mệnh, có được thực lực cường đại. Còn Long tộc vừa khi sinh ra đã là thượng phẩm thể chất, ngưng tụ ra được thiên linh địa khí, có được tu vi Nguyên Anh sơ kỳ.

Vì lẽ đó nên con đường tu luyện của Long tộc đã hoàn toàn lệch khỏi con đường tu luyện của nhân tộc, vào khoảng thời gian bế quan, Trần Tuấn chỉ thực sự dành ra hai canh giờ để suy diễn ra ba loại phép biến, còn tất cả những ngày còn lại đều dành để suy diễn ra con đường tu luyện cho Ngao Hồng.

Trần Tuấn chính là như vậy, đối với những người thân của mình rất tốt, còn đối với người xa lạ thì thẳng tay... đập chết.

Ba năm sau, Ngao Hồng lúc này chạy đến chỗ Trần Tuấn, hớt hởn nói:

- Đệ tử đã hoàn tu luyện được hết tất cả rồi sư phụ.

Trần Tuấn bất ngờ nói:

- Nhanh như vậy? Không, biểu diễn cho ta xem.

Ngao Hồng hai tay bấm ra khẩu quyết của Chấn Sơn Hám Địa trong tam thập thiên cương biến. Mặt đất như bị một bàn tay khổng lồ đấm vào, khiến cho nó run động liên hồi, xém chút là hủy luôn cả sân của Trần Tuấn.

Trần Tuấn nghe như thế thì vỗ tay nói:

- Ha ha, hay lắm. Không hổ là Ngao Hồng!

- Đa tạ sư phụ vì đã truyền cho đệ tử thần thông.

Từ khi Ngao Hồng tu luyện hết 109 phép của Trần Tuấn thì thực lực đã đại phá từ Nguyên Anh sơ kỳ tiến thẳng lên Thái Ất Kim Tiên đại viêm mãn, nửa bước Đại La. Đúng là tiên pháp có khác, cực kỳ ngưu bức.

Để cho giống với Đại Thánh thì Trần Tuấn có cho Ngao Hồng thêm một kiện pháp bảo phi hành mang tên Cân Đẩu Vân, có thể một bước bay tới mười vạn tám ngàn dặm, cực kỳ nhanh.

Sau khi truyền hết bí pháp cùng với pháp bảo phi hành thì Trần Tuấn chào tạm biệt Long vương:

- Ta những năm gần đây làm khó lão Long nhà ngươi quá.

Long vương cười nói:

- Ha ha, làm sao làm khó? Thượng tiên giúp ta xây dựng lên Long triều, dạy cho Ngao Hồng một thân pháp lực phi thường, Long vương này đối với ân đức của ngài phải nói là không biết như thế nào cảm kích được.

Trần Tuấn khách sáo nói:

- Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ ấy mà. Thôi ta đi đây.

- Vâng.

Trần Tuấn đứng trước cung điện rồi phóng lên khỏi mặt nước. Ngao Hồng khi nghe tin Trần Tuấn đi thì chạy ra tới tận cung điện hét lớn:

- Sư phụ, đệ tử cung tiễn người!

Nói rồi, Ngao Hồng dẫm lên Cân Đẩu Vân bay lên cùng Trần Tuấn.

Trần Tuấn kh thấy Ngao Hồng thì kinh ngạc hỏi:

- Ngươi không tu luyện sao lại theo ta?

Ngao Hồng mang hình dáng của tiểu nữ mười bốn mười ba tuổi, dễ thương đáp:

- Đệ tử không biết làm gì trong mấy năm qua để đền đáp công lao của sư phụ, nên chỉ đành dùng lần đưa tiễn sư phụ này để báo đáp chút ân tình.

Trần Tuấn nghe thế cười nói:

- Ha ha, ba năm là khiến một cô bé có chút suy nghĩ của người lớn rồi nhỉ, thôi được rồi ta đi.

Thiết Bạch Phong, Thiết Ngũ Sơn.

Căn phòng của Trần Tuấn như bị cái thứ gì đó xới tung lên, cái rèm cửa bị cào nát, bàn nghế có bốn cái chân giờ chỉ còn một, chiếc giờ cũng bị phát nát để lộ ra lò xo bên trong. Khung cảnh thì cực kỳ âm u với vô số vết kiếm có lưu kiếm ý cùng với vết cào như của hung thú.

Phạm Linh Nhi trên người không một mảnh quần áo ngồi giữa phòng của Trần Tuấn. Tay nàng đang cầm cái áo trắng của hắn, Phạm Linh Nhi đưa lên ngửi ngửi rồi xong lại giận dữ đập xuống sàn nhà, rồi dùng một kiếm chém đứt đôi cái áo, nàng gào lên nhè nhẹ:

- Cái áo này... không còn mùi của chàng ấy nữa.

- Ực ực, hức hức. Rõ ràng là một quẻ đại cát, tại sao chàng ấy đến bây giờ còn chưa về nữa.

- Chả lẽ chàng ấy... gặp chuyện gì sao? Hay là có người nào giữ chàng ấy lại?

- Trần Tuấn, thiếp nhớ chàng lắm, ực ực.

Phạm Linh Nhi cầm lấy Tiên Bản Ngọc Đình tửu một hơi nóc cạn, nàng ta chỉ có thể dùng cơn say của mình để ngăn cản cái sự buồn chán này.

...

Ở dưới chính địa của Thiết Bạch Phong, chưởng môn Hoàng Sư Bá đang ngồi co ro dưới ghế, miệng thì lẩm bẩm:

- Trưởng lão... trưởng lão... trưởng lão hộ... giá...

(Ta viết chủ yếu để giữ bút lực trong lúc ôn thi, nên các đạo hữu dần dà mới có thể đọc được một chương hoàn. Một phần cũng là do mẫu thân ta dạo này hơi... nên liên tục hạ cấm chế ta tiếp xúc với mạng, ta sẽ cố gắng đưa chương hoàn cho cách đạo hữu nhanh hết mức có thể)