Trần Tuấn với tu vi Địa Tổ Cửu Cửu Trọng của mình và cách tu luyện thiên về chạy trốn chẳng mất hơi thở mà đã cắt đuôi được Phạm Linh Nhi. Nhưng hắn không vì thế mà chủ quan, Trần Tuấn đạp mây, hóa thành một đạo kim quang bay khắp Thế Giới những ba ngày ba đêm liên tiếp, hắn bay tới khi nào mà hắn không còn cảm thấy nguy cơ sinh tử nữa thời mới dùng lại.
Khi Trần Tuấn dừng lại thì hắn đã thấy bản thân mình đang trước Đại Hải, một trong những đại dương rộng lớn nhất Tu Chân Giới. Trần Tuấn thở dài, tay bấm ấn, miệng niệm quyết:
- Hậu Thổ, hành! Mộc Sinh, hành!
Theo lời của Trần Tuấn, ngay lập tức có một hòn đảo mọc trên giữa Đại Hải. Trần Tuấn căn cứ theo đó mà đáp xuống.
Hắn sầu não ngồi xuống nói:
- Chuyện gì vậy? Ai dà…. Tại sao Linh Nhi lại hành động như thế?
Trần Tuấn không thể nào tin vài mắt mình được, vị đồ đệ đáng yêu trong sáng của hắn, Phạm Linh Nhi, hôm nay lại dùng chính quần áo của hắn để mà thủ dâm. Việc này đối với Trần Tuấn là có chút không chấp nhận được.
Nghĩ không thông, Trần Tuấn bèn dùng một cách khác để giải đi mối phiền muộn này trong lòng.
Trần Tuấn thiết nghĩ nếu trong thời đại tu tiên thì ắt hẳn sẽ có Long tộc cường đại? Ắt hẳn là vậy, Trần Tuấn từ xưa đến giờ chỉ chuyên tâm tu vi, chưa từng quan tâm đến thứ gì, thành ra có chút tò mò về Long Tộc.
Trần Tuấn tay bấm quyết, niệm niên:
- Long vương trấn giữ Đại Hải đâu? Theo lệnh ta, hiện!
Theo lời nói của Trần Tuấn, phong vân nổi lên cuồn cuộn, mây đen khắp trời, cả trời đất dường như tối sầm lại. Ầm ầm, lôi điện uy vũ nổi vang trời. Một thân hình cao lớn vạn trượng từ dưới biển vung lên thành một cây đại trụ chống giữa đại dương.
Một giọng nói ồn ồn từ trên trời vang xuống:
- Là ai kêu ta lên đây?
Giọng nói của Long vương Đại Hải như thể tiếng sấm, rền vang một cõi! Nhưng mà Trần Tuấn vẫn như cũ, một chút nét mặt cũng không thay đổi.
Hắn đáp:
- Là ta!
Lão Long vương nghe thế thì cười lớn, mang theo uy áp của một linh thú vô cùng cường đại nói:
- Là ngươi? Chắc hẳn của ngươi phải tốn nhiều tài nguyên lắm mới có thể triệu ta ra chứ gì?
Trần Tuấn nói:
- Cũng… không hẳn là vậy.
Uy áp của một vị tổ tiên được Trần Tuấn phóng ra, chèn ép hoàn toàn một mảnh Đại Hải, khiến cho Long vương không thể nào thở nổi.
Long vương Đại Hải thấy thế thì liền kính sợ nói:
- Thượng tiên có gì từ từ nói, không cần phóng ra uy áp như vậy!
Trần Tuấn nghe thế thì mới phát hiện ra là mình đã để lộ ra tu vi khí tức, thế nên hắn ngay lập tức thu lại rồi cười nói:
- Ha ha, xin lỗi, lỗi ta, lỗi ta.
Long vương thấy thượng ngay trước thì không dám làm càng nữa. Nó lắc mình một cái, hóa thành một ông già, dáng người thấp, khuôn mặt hiền hòa phúc hậu, trên đầu có hai cái sừng màu đen, người thì vận một bộ hoàng bào màu xanh lam.
Long vương từ trên trời liền bay xuống, ôm quyền bái kiến Trần Tuấn:
- Thượng tiên sao hôm nay nhàn rỗi lại đến Đại Hải ta du ngoạn?
Trần Tuấn nghe thế thì xua tay nói:
- Ai dà, ta cũng không rảnh tới mức để mà du ngoạn khắp nơi đâu, ở tông môn… À đúng rồi! Long vương! Ngươi có Long cung chứ?
Long vương nghe thế thì bối rối đáp:
- Long cung… Cũng có thể nói là có, nhưng đồng dạng cũng có thể nói là không…
Trần Tuấn nghe thế thì nó:
- Sao cũng được, nói chung ta hôm nay rời tông môn vài ngày, ngươi cho ta tá túc một vài ngày được không?
Long vương nghe thế thì lòng vui như hoa nở, liền đáp:
- Đương nhiên là được, xin thượng tiên theo lão Long ta.
Nói rồi Long vương lại lắc mình, hóa thành một con rồng nhỏ, bay xuống nước. Trần Tuấn như thế cũng ngay lập tức đuổi theo. Hắn không vận thần thông mà chỉ dựa vào nhục thân vượt mức cường đại mà húp một ngụm khí rồi cũng lão Long đi đến Long cung.
Ở dưới nước đúng là mở mang tầm mắt của Trần Tuấn, mọi thứ mọi nơi đều tuyệt đẹp, từ rạn sang hôn với giá trên trăm cực phẩm linh thạch, đến cả trân châu với giá trị không thể nào tưởng tượng nổi
Trần Tuấn tấm tắt khen:
- Long cung đứng là có khác, cho ta được mở mang tầm mắt.
Lão Long nghe thế thì ngập ngừng một chút, rồi khó xử đáp:
- Thượng tiên… chưa đến Long cung đâu.
Trần Tuấn nghe thế thì cứ như đứa trẻ lần đầu được mẹ dắt đi chơi, liền hỏi:
- Nơi đây k phải Long cung? Thì ra Long cung còn đặc sắc hơn ta tưởng!
Lão Long nghe thế thì ngập ngừng nói:
- Thật ra đây là Long cung…
Trần Tuấn nhìn thấy “Long cung” thì xém nữa tròng mắt rớt ra ngoài, nhân sinh quan, kiến thức về một cái Long cung trong Tây Du Ký của Trần Tuấn, chỉ một khoảnh khắc liền bị phá vỡ. Đây là Long cung cái mịa gì? Đây rõ ràng là một cái hóc đá dưới biển, không những thế còn chật hẹp muôn phần.
Trần Tuấn không tin vào mắt mình liền hỏi lão Long:
- Đây xác thực là Long cung của ngươi?
Lão Long đáp:
- Xác thực… ta còn có lão bà và bảo bảo ở trong nữa.
Trần Tuấn thở dài đáp:
- Ai dà, thôi, có chỗ ngủ được rồi.
Nói rồi hắn cùng với lão Long tiến vào “Long cung”
…
Lúc này tại Đông Vực có một thân ảnh đang ngự kiếm đứng giữa trời, thân ảnh ấy toát ra một loại khí chất mà khi khiến người khác nhìn vào thì sẽ si mê vạn phần, không thể nào thoát ra được. Phạm Linh Nhi đã đứng đấy hơn mười phút rồi, nàng khi này có một cảm tưởng có gì đó là lạ về Trần Tuấn, nàng đuổi theo tiếp thì cũng được thôi, nhưng cái loại linh tính này của nàng lại nhắc nhở nàng không nên làm việc đó.
Phạm Linh Nhi thở dài nói:
- Có nên đuổi theo không đây? Ai dà, khó chọn quá. Mình rất muốn đuổi theo, nhưng khi đuổi theo thì mình lại có linh cảm không lành…
- Thôi, về bói một quẻ cũng được. Dù sao chàng ấy cũng không thể nào cắt được Tình tơ của mình, còn Tình tơ thì chàng ấy dù có chạy đến chân trời gốc bể cũng không thoát được mình.
Thế là Phạm Linh Nhi sau đấy vận pháp lực, ngự kiếm phóng thẳng về Thiết Bạch Phong.
Khi nàng đáp xuống sân, hơn trăm đệ tử đã đứng thành một hàng dài đồng thanh nói:
- Kính chào đại tỷ!
Phạm Linh Nhi vẫn như thói cũng kêu:
- Phương Thiên Nhan, ngươi bói cho ta một quẻ, xem hôm nay rốt cuộc như thế nào?
Phương Thiên Nhan nghe thế thì không dám chậm trễ, lấy hết đồ đặc của mình ra rồi vận thần thông. Nàng ta tạo ra bốn cái linh đăng, câu thông cùng với thiên địa, âm tào, cuối cùng bói ra một quẻ.
Phương Thiên Nhan kính cẩn đưa hai tay cho Phạm Linh Nhi cái quẻ đấy, Phạm Linh Nhi khi nhìn thấy quẻ bói ra hai chữ đại cát thì vui mừng cực độ nói:
- Ha ha, ta đoán không sai mà. Hôm nay chính là ngày đại hỷ nói với ta.
Nói rồi Phạm Linh Nhi quay lưng, bộc phá tốc độ bay vút về Thiết Ngũ Sơn. Cả đám đệ tử cùng với sư phụ các loại đều ngã gục xuống.
Một vị sư phụ nói:
- Ta sống gần trăm năm rồi, đây chính là lần đầu tiên mà ta cảm thấy uy áp đến thế!
Nhục Chung lắc đầu, đặt tay của mình lên vai vị sư phụ nói:
- Từ từ sẽ quen…
Phạm Linh Nhi quay lại phòng của Trần Tuấn để chuẩn bị cho ngày hắn trở về. Nàng ta vận lên chiếc tạp dề mà Trần Tuấn tặng rồi bắt tay vào công cuộc dọn dẹp phòng của hắn. Sau hai canh giờ, Phạm Linh Nhi thỏa mãn nhìn thành quả của mình, nàng đã biến một nơi bừa bộn tới mức có thể so cùng với chuồng heo biến thành một nơi mà nền nhà sạch bóng không chút bụi!
Làm xong thì nàng lại ra trước sân triệu Nguyên Anh của mình ra, tiếp tục luyện tập! Khi nào luyện tập chán rồi thì Phạm Linh Nhi sẽ dùng khăn tay của Trần Tuấn để lau mặt, rồi sau đó ngửi mùi thơm từ quần lót của hắn rồi tập tiếp. Phạm Linh Nhi nhất định sẽ cho Trần Tuấn một sự kiện khinh hỉ khi hắn trở lại!
…
Trần Tuấn lúc này đã được lão Long mời vào nhà của mình để mà dùng bữa. Hắn thở dài, thân là một Long vương mà đồ ăn lại chỉ có vài con cá nhỏ hấp lên, như thế cũng quá nghèo rồi đi.
Thấy thượng tiên phiền lòng, Long vương liền nói:
- Xin lỗi thượng tiên, Long tộc chúng ta suy tàn rồi. Ở chỗ ta chỉ còn vài thứ này mà thôi, xin thượng tiên đừng trách.
Trần Tuấn nghe thế thì xua tay nói:
- Không sao, không sao, đồ ăn đối với ta cũng chỉ là trải nghiệm. Không quá quan trọng đâu
Long vương đáp:
- Thượng tiên nói phải.
Bầu không khí ngượng ngùng cứ thế mà diễn ra, trong bữa ăn không một ai nói gì, chỉ có cắm đầu vào ăn, duy chỉ có bảo bảo của Long vương là Ngao Hồng liên tục cười đùa mà thôi. Mà lão Long vương cũng kỳ, mỗi khi Ngao Hồng định cười đùa với Trần Tuấn thì lão ngay lập tức bụp miệng nàng lại, không cho nói.
Trần Tuấn thấy như thế thì khá là chán, nên bắt đầu lôi chuyện phiếm ra để nói giải sầu trong bữa cơm với Long vương:
- Theo ta được biết Long tộc vốn là một đại tộc, cường hưng thịnh thế được thiên đình trọng dụng mà nhỉ? Vậy thì tại sao ngày nay lại suy tàn đến như thế?
Long vương nghe thế thì thở dài nói:
- Chuyện này thực ra là rất sâu xa, thượng tiên thực muốn nghe?
Trần Tuấn đáp:
- Thực muốn nghe.
Long vương mang một ánh nhìn xa xâm về phía Đại Hải vô tận, hồi ức lại những ký hơn 10 vạn năm về tước, khi hậu thời đại Tiên Giả.
Long vương nói:
- Ngài chắc hẳn là biêt một trong những thời đại cùng tồn tại với Hỗn Mang, Hồng Mang, Tiên Giả, và Tu Giả rồi nhỉ? Chuyện là ngay tại thời kỳ Tiên Giả, liền có hai vị thánh nhân bên Yêu tộc cùng Nhân tộc xảy ra xung đột. Để diệt trừ Yêu tộc, Nhân tộc đã xuất ra hai đạo đó chính là Thương đạo Chánh Quang môn phái, và Hữu đạo Thần Tiêu môn phái. Khi Yêu Nhân chiến tranh kết thúc thì hai đạo này lại xảy ra xung đột về việc huấn luyện đệ tử, thánh nhân Nhân tộc cũng mặc kệ, dù sao cũng đã hoàn thành mục đích đó chính là khiến cho Yêu tộc Nguyên khí đại thương. Thế là hai đạo phái đó xảy nên một cuộc đại chiến mang tên Vạn Tru Tiên, ở chiến trận đấy Đại La Kim Tiên chết trận hơn ngàn, Huyền Tiên cũng Thái Ất Kim Tiên chết nhiều đến mức không nào đếm được.
- Sau đấy thì Thương đạo dành được chiến thắng rồi đồ tiểu Thánh lập nên thiên đình. Ngọc hoàng đại đế cũng chính là đệ tử của Thương đạo sau đấy hạ cấm lệnh, đem Linh khí ẩn dưới Thiên Đạo khiến cho cả ngàn năm sau Hữu đạo không tài nào vực dậy nổi. Hữu đạo cũng từ đó phân rã ra thành vô số tán tu cùng với tông môn như hiện giờ. Nhưng đấy chỉ là thời kỳ giữa, thời kỳ sau, chính là thời kỳ đỉnh điểm của Tiên Giả. Năm đấy Yêu tộc đột nhiên xuất hiện một đầu hầu cường giả, tay hắn cầm theo Lưu Cung bắn thẳng lên thiên đình, đem 100 ngàn vạn Yêu tộc đại chiến. Thương đạo cùng Hữu đạo lúc này liên kết một lần nữa đánh với Yêu tộc, nhưng chung quy lòng không bền, với lại Yêu tộc quá cường hãn, liền thất thủ, không tài nào vượt dậy nổi. Nhưng may mắn một cái cho Nhân tộc đó chính là hai vị thánh nhân, Yêu Thánh cùng Nhân Thánh đã hợp lực trấn áp đàn Yêu đó! Từ đó để sự việc này không tài nào diễn ra nữa, những lão tổ Tổ Tiên cũng hai đạo đã hợp sức tạo nên một cái bong bóng Linh khí, phong ấn nó lại cho đến vạn năm!
- Từ đấy thiên đình cũng cắt đứt liên lạc với phàm giới, chỉ có Thiên Tiên mới có thể phi thăng lên mà gặp lại. Kể cả Long vương ta cũng chưa một lần được lên Thiên đình...
Lão Long vương nói mà đôi mắt ướt đẩm chút lệ, cảm xúc xúc động nhất thời không thể tiêu tán.
Tuần Tuấn thở dài nói:
- Thôi chuyện dù sao đã qua, không nên nhắc lại.
Nói rồi hắn ăn tiếp. Ăn xong thì Trần Tuấn được Long vương sắp xếp cho một căn phòng nhỏ.
Trần Tuấn nhìn căn phòng mà nghiên mắt hỏi Long vương:
- Đây là phòng của gia đình ngươi?
Long vương đáp:
- Vâng, đúng thưa Thượng Tiên.
Trần Tuấn thở dài hỏi:
- Nếu ta ở đây, các ngươi ở đâu?
Long vương đáp:
- Lão tử ta thì ngủ ở ngoài cửa, Ngao Hồng cùng Ngao Bích thì ngủ ở trong bếp...
Trần Tuấn cảm thấy như mình đúng là một thằng mất dạy, tự dưng đi chiếm chỗ tiện ích cả người khác. Thế nên hắn đề nghị lão Long vương cho mình được ngủ ở ngoài, còn gia đình lão thì ngủ ở trong đó.
Thế là một ngày đã trôi qua. Trần Tuấn sau khi thức dậy cũng không định ở đay lâu vì làm phiền gia đình của Long vương, dù sao hắn cũng không muốn bị người khác dị nghị. Dù sao Trần Tuấn cũng là nhân tộc, nhân tộc cùng với yêu tộc của Long vương đã từng có một khoảng thời gian chả mấy tốt đẹp, cho nên việc Long vương cách xa hắn là điều dễ hiểu
Sáng hôm sau, Trần Tuấn vẫn theo lúc ăn cơm nói chuyện phiếm:
- Lão Long, ta có một vị đệ tử tu chất rất khá, tu luyện cũng rất chăm chỉ. Nhưng vào mấy ngày trước lại xảy ra chuyện...
Long vương hỏi:
- Chuyện gì thế thượng tiên?
Trần Tuấn khó xử đáp:
- Chuyện nà nói ra cũng khó... Ta quả thực không thể hiểu nổi tại sao Linh Nhi lại làm như thế....
Long vương nói:
- Thượng tiên có gặp khó khăn gì thì lão Long ta có thể giúp, nhưng ngài nhất định phải nói rõ, nếu không thì lão Long ta khó xử lắm!
Thế là Trần Tuấn đem hết sự việc ngày hôm đó kể hết lại cho Long vương, Long vương khi hết hết chuyện của hắn thì không sửng sốt hay bất ngờ gì chả, chỉ đơn giản là ngậm ngừ.
Trần Tuấn kể xong thì Long vương bắt đầu đưa ra lời khuyên của mình:
- Dạy dỗ một vị đệ tử cũng như nuôi một đứa con vậy, ngài không những quan tâm đến chuyện tu luyện của đệ tử mình, mà còn phải quan tâm đến cả phương diện tình cảm nữa. Nếu ngài không quan tâm đến đệ tử của mình, thì lão Long ta có thể khăng định một điều, nàng ta chắc chắn sẽ nhập ma!
Lời nhập ma của Long vương vang bên tai Trần Tuấn, nó như câu châm ngôn giải quyết hết tất cả mọi nghi hoặc trong lòng hắn về Phạm linh Nhi. Trí khôn của Trần Tuấn giảm mạnh, đến mức hắn hoàn toàn tin tất cả những lời nói của Long vương, dù sao thì một nữ đồ đệ trong trắng, dễ thương, hiền hòa như thế sao lại là một yêu nữ điên cuồng truy cầu hắn được?
Chắc chắn là không!
Trần Tuấn ôm tay nói:
- Đa tạ Long vương đã giúp ta giải quyết nghi hoặc trong lòng!
Long vương cười đáp:
- Không có gì, không có gì Giải đáp được vấn đề của thượng tiên là Long vương ta vui rồi!
Trần Tuấn lúc này có chút ngại ngùng nói:
- Chuyện là... ta sắp trở về rồi... để Linh Nhi ở lại môn phái một mình có chút không yên...
Long vương cười nói:
- Được được, thượng tiên cứ về. Khi nào rãnh, cùng Long vương ta ăn bữa cơm, ha ha.
Trần Tuấn nói:
- Ai dà, trước khi rời đi ta muốn tặng cho Long vương một vài món quà, coi như là quà tặng vì đã giúp ta giải quyết khúc mắc.