Một tuần sau, Trần Tuấn sau khi đợi Phạm Linh Nhi ổn định lại tu vi Tiên Thiên Nguyên Anh của mình thì bắt đầu bày ra cho nàng một phương thức tu luyện.
Trần Tuấn đứng trước sân hướng dẫn Phạm Linh Nhi, hắn hỏi:
- Sau khi xuất hiện Nguyên Anh thì ta chắc rằng Tình tơ của Linh Nhi đã nâng lên một tầm cao mới đúng không?
Phạm Linh Nhi đáp:
- Vâng, đúng ạ. Giờ Linh Nhi không cần xuất ra Linh Căn Kiếm cũng có thể nhìn thấy Tình tơ.
Trần Tuấn đáp:
- Tu luyện tiếp bộ Tru Diệt Kiếm Pháp tiếp thì cũng được, nhưng như thế sẽ không thể lợi dụng được hết khả năng Tiên Thiên Nguyên Anh của con. Nên ta hôm qua đã tự ngẫm nghĩ ra một chiêu thức có thể lợi dụng cả Tru Diệt Kiếm Pháp lẫn Tiên Nhân Nguyên Anh của Linh Nhi, mang tên Nhập Thể!
Trần Tuấn lấy một thanh que gỗ bắt đầu thi triển ra Nhập Thể. Trần Tuấn đứng trước sân tập, hắn nhắm mắt lại, điều chỉ hơi thở. Hơi thở của Trần Tuấn cứ thế yếu dần, yếu dần cho đến khi không còn nghe thấy tiếng thở của hắn nữa.
Lúc này từ trong đan điền của hắn xuất ra một thân ảnh nhỏ y hệt Trần Tuấn, Nguyên Anh của hắn cùng cơ thể của Trần Tuấn hòa lại làm một. Trần Tuấn không dùng tâm thức của bản thân mà điểu khiển cơ thể, mà là dùng Nguyên Anh.
Hắn từ đó xuất ra một kiếm Tru Cơ bắn thẳng về phía trước, uy lực so với khi dùng tâm thức điều khiển tuy có giảm đi đôi phần nhưng không quá nhiều.
Trần Tuấn sau khi thi triển ra một chiêu Nhập Thể thì thu lại Nguyên Anh của bản thân.
Phạm Linh Nhi lúc này khó hiểu hỏi Trần Tuấn:
- Sư phụ, chiêu này có chút không đúng. Điều khiển Nguyên Anh chính là rất khó khăn, dùng Nguyên Anh để điều khiển cơ thể lại là khó khăn vạn phần, không thể nào mang lại hiệu quả được. Sao người lại dạy chiêu này cho Linh Nhi?
Trần Tuấn cười đáp:
- Ha ha, Linh Nhi đúng là có thứ không hiểu. Chiêu này chính là tạo riêng cho Linh Nhi. Linh căn của Linh Nhi chính là bản nguyên hồng phấn, khi xuất khiếu Nguyên Anh liền có thể dựa vào Nguyên Anh tác động lên Tình tơ. Nếu con cầm Nguyên Anh của bản thân điều khiển cơ thể thì có thể khiến cơ thể đó có khả năng tác dụng lên Tình tơ, từ đó có thể dễ dàng kích bại đối thủ hơn.
Phạm Linh Nhi nghe thế thì bắt đầu ngẫm nghĩ, sau đó dường như nàng phát hiện ra điều gì đó. Khuôn mặt đang vui vẻ của Phạm Linh Nhi xụ lại, nàng ta buồn như thể nàng mới bị Trần Tuấn phản bội vậy.
Phạm Linh Nhi nói:
- A, sư phụ giấu Linh Nhi. Rõ ràng là chiêu thức này không vẹn toàn.
Trần Tuấn nghe thế thì cười nói:
- Đúng như ta dự đoán, Linh Nhi quả nhiên thông minh. Chiêu thức này vẫn là chưa có vẹn toàn.
Phạm Linh Nhi nghe thế thì giận dỗi nói:
- Vậy sư phụ thi triển ra một chuyên hoàn hảo đi, cho Linh Nhi xem.
Trần Tuấn nghe thế thì quay đi nói:
- Không được, cái chiêu thức này Linh Nhi phải tự lãnh ngộ mới được. Ta đã dạy hết rồi đó, tất cả còn tùy thuộc vào ngộ tính của Linh Nhi.
Nói rồi Trần Tuấn quay người bước đi trở lại vào phòng để nghỉ ngơi nghe nhạc, để lại cho Phạm Linh Nhi ngẫm nghĩ. Phạm Linh Nhi ngồi phịch trên mặt đất, nhìn thanh kiếm cùng với Tru Diệt Kiếm của mình, đây chính là hai thức mà Trần Tuấn cho nàng kể từ khi bái nhập làm đệ tử tới giờ.
Phạm Linh Nhi cứ ngồi như thế hàng canh giờ để ngẫm nghỉ. Phong vân bắt đầu nổi lên, may đen kéo đến, trời sắp mưa, Trần Tuấn thấy như thế thì liền dùng một chưởng, thổi bay đám mây đó. Hắn chính là không muốn làm phiền Phạm Linh Nhi.
Phạm Linh Nhi ngồi trước sân bắt đầu khoảng thời đốn ngộ. Phạm Linh Nhi cứ như thế ngồi từ sớm mai đến tối muộn, bất kể ngày đêm. Cuối cùng sau khoảnh khắc nàng mở mắt ra, một đạo kiếm khí tự bộc phát, chém cái cây trước mặt một nhát thật sâu.
Phạm Linh Nhi thế mà trong ba ngày đã ngộ ra kiếm ý.
Nàng cầm than Hồng Nhân Phi Cực Kiếm lên, thứ múa vài đường. Tường đường kiếm của Phạm Linh Nhi toát lên một vẻ đẹp tuyệt trần, dáng hình như tiên, như họa, đòn thế lại bộc phát ra sắc bén khôn cùng, Phạm Linh Nhi chính là không cần tụ linh phóng ra kiếm khí, mà là tùy tiện vung kiếm cũng có thể trảm bay đối thủ cách trăm trượng!
Nhưng không múa xong, Phạm Linh Nhi khựng lại, nàng vẫn thấy thiếu thiếu gì đó. Phạm Linh Nhi tiếp tục ngồi lại, bế quan suy nghĩ. Thời gian lại trôi, một tuần sau, Phạm Linh Nhi cuối cùng cũng ngộ ra chân lý.
Phạm Linh Nhi xử xuất ra Nguyên Anh, triệu ra một hình ảnh nhỏ bé trước thiên địa. Mặc dù là thánh thể linh căn, nhưng sự xâm hại của thế giới là quá lớn đối với một Nguyên Anh vừa mới ra đời cách đây vài ngày, thé nên Phạm Linh Nhi đã tự thân vạch ra một kế giới nhằm ngăn cản khí tức của thiên địa.
Nàng trong kết giới cùng Nguyên Anh bắt đầu tu tập, hấp thụ linh khí. Mỗi khi Nguyên Anh bắt đầu yếu đi thì Phạm Linh Nhi thu nó lại vào đan điền, rồi dùng luyện kiếm thay thế cho việc luyện Nguyên Anh.
Trần Tuấn từ trong phòng nhìn ra phía Phạm Linh Nhi, mỉm cười nhè nhẹ. Đây là thành tựu đầu tiên của hắn khi đến thế giới này, dạy dỗ cho Phạm Linh Nhi, nên khi nhìn Phạm Linh Nhi trưởng thành, từng bước mạnh mẽ bước lên con đường tu tiên thì Trần Tuấn rất vui. Nhưng hắn chắc chắn sẽ không vui khi biết người này sau này sẽ dùng những thứ này để mà đối phó với mình.
Cuối cùng, sau một năm luyện tập như thế thì Nguyên Anh của Phạm Linh Nhi đã mạnh mẽ tới mức không thể nào tưởng tượng nổi. Nó giờ đã cao bằng Phạm Linh Nhi, kiếm đạo thì đã đạt đến mức người kiếm hợp nhất, nhưng khủng bố nhất là việc Nguyên Anh này có thể đứng ngoài kết giới mà không bị suy yếu.
Mặc dù thiên địa khí của thế giới có ảnh hưởng đến Nguyên Anh của Phạm Linh Nhi, nhưng do Nguyên Anh của Phạm Linh Nhi quá là mạnh mẽ nên sự ảnh hưởng này chính là không đáng kể.
Phạm Linh Nhi cầm than Hồng Nhân Phi Cực Kiếm, còn Nguyên Anh cầm thanh Linh Căn Kiếm, cả hai xử xuất ra kiếm trận, Song Nhân Hợp Mệnh Kiếm, có thể dễ dàng đánh trọng thương một Nguyên Anh đại viêm mãn đang trong thời kỳ cảm ứng thiên địa, nửa bước Hóa Thần.
Trần Tuấn lúc này bước ra, vỗ tay nói:
- Thế nào? Linh Nhi ngộ ra chưa?
Phạm Linh Nhi thấy Trần Tuấn thì sắc mặt đang nghiêm túc ngay lập tức chuyển sang tươi rối, chạy lại hắn, dễ thương nói:
- Linh Nhi ngộ ra rồi! Đây chính là luyện kiếm cùng luyện Nguyên Anh đến cực hạn, rồi đem hai thứ đó xử ra một chiêu đoạn tuyệt. Cơ sở hình thành nên chiêu thức này chính là chiêu thứ ba trong Tru Diệt Kiếm, Trảm Hồn. Nhập Thể chính là lấy Hồn đánh Hồn!
Trần Tuấn nghe thế thì vỗ bồ bộp lên vai Phạm Linh Nhi nói:
- Đúng đúng, giỏi lắm, không hổ danh là đồ đệ của ta.
Phạm Linh Nhi lúc này đỏ mặt hỏi Trần Tuấn:
- Linh Nhi đã ngộ ra như thế thì có được thưởng không?
Trần Tuấn nghe thế thì ngạc nhiên, hắn tưởng Phạm Linh Nhi sẽ là loại người trưởng thành, chỉ có bản sự của mình thành công mới là phần thưởng, ai dè đâu, nàng ta lại là một loại người trẻ con như thế.
Trần Tuấn cười đáp:
- Được được, dù sao ta cũng là sư phụ của Linh Nhi mà. Nói đi, Linh Nhi muốn thưởng gì?
Phạm Linh Nhi nói:
- Linh Nhi muốn ôm…
Trần Tuấn ngay lập tức ngắt lời:
- Chúng ta là sư đồ, không phải loại quan hệ đó.
Phạm Linh Nhi nghe thế thì cảm thấy hơi thất vọng, nhưng cũng chả sao, dù sao bây giờ Trần Tuấn cũng chưa hiểu cảm xúc của nàng. Phạm Linh Nhi có thể tha thứ cho điều đó.
Phạm Linh Nhi nói:
- Vậy Phạm Linh Nhi muốn xuất sơn cùng sư phụ!
Trần Tuấn nghe thế thì cảm thấy khó hiểu, nhưng dù sao đây cũng là thứ mà hắn có thể chấp nhận được.
Trần Tuấn nói:
- Được, ta cũng đang có ý định xuất sơn. Vậy khi nào chúng ta đi?
Phạm Linh Nhi đáp:
- Tuần sao đi.
Trần Tuấn đáp:
- Được thôi.
Nói rồi hắn lười biến quay về phòng, còn Phạm Linh Nhi lấp ló phía sau, cùng hắn đi về phòng dọn vệ sinh.
…
Mấy ngày sau. Vẫn như thường lệ, Phạm Linh Nhi đi đến phòng Trần Tuấn dọn phòng, tiện thể lấy đi vài món bảo bối của hắn. Nhưng khi vừa bước vào, Phạm Linh Nhi đã thấy một tờ giấy đặt trên bàn.
Nàng cầm tờ giấy đọc lên:
- Ta hôm nay có chút việc nên xuống núi, Linh Nhi ở trên núi một mình nhớ lập trận pháp đề phòng kẻ gian.
- Chàng ấy đáng yêu thật, kêu mình lập trận pháp trong khi lại không thể ngăn mình.
- Thôi kệ đi, hôm nay làm một bữa.
Phạm Linh Nhi vui sướng nhảy lên giường của Trần Tuấn lăn qua lăn lại, sau đấy lấy ra hình nhân Trần Tuấn.
Phạm Linh Nhi nhìn hình nhân Trần Tuấn nói:
- Hôm nay chúng ta sẽ làm thật sung sức nhé
Trần Tuấn đáp:
- Linh Nhi, cẩn thận, quần áo!
Phạm Linh Nhi nói:
- Không có sao đâu
Nói rồi nàng cởi bộ đồ mình ra, rồi dùng thanh Hồng Nhân Phi Cực Kiếm chém nát bộ đồ của hình nhân Trần Tuấn. Hình nhân Trần Tuấn đỏ mặt, chóng cự. Nhưng hình nhân Trần Tuấn vốn chỉ là một thân phàm nhân hình vải, không nào chống chọi lại được với Tiên Thiên Nguyên Anh Sơ Kỳ được.
Thế là Phạm Linh Nhi đè hình nhân Trần Tuấn xuống, cầm lấy thanh Hồng Nhân Phi Cực Kiếm niệm một khẩu quyết khiến nó run lên từng hồi
Phạm Linh Nhi nhét thanh kiếm vào giữa háng của hình nhân Trần Tuấn, rồi sau đó để nó đâm vào âm đạo của mình cho đến khi nó chạm đến màng trinh th.
Phạm Linh Nhi kêu lên:
- A~ chàng đâm…Sâu quá!.…A, đúng rồi, mạnh hơn nữa….A….A! Thiếp ra!,
Nói rồi Phạm Linh Nhi ngã gục vào lòng hình nhân Trần Tuấn, nước nhờn của nàng khiến cho khuôn mặt của hình nhân Trần Tuấn ướt sũng. Không dừng lại, Phạm Linh Nhi liền đổi tư thế. Nàng ép người xuống giường, rồi khống chế hình nhân Trần Tuấn đứng lên, kẹp thanh Hồng Nhân Phi Cực Kiếm ở giữa háng rồi nhét vào âm đạo.
Phạm Linh Nhi kêu lên:
- A….A….Đúng rồi, chàng mạnh mẽ quá…..A….A!…Thiếp sướng….!
-A!
- Chàng khỏe thật đấy, khiến thiếp tiểu đầy ra giường rồi này.
Do quá sướng nên Phạm Linh Nhi đã tè dầm lên giường lúc nào không hay, nàng ta sung sướng giang rộng hai chân, mời gọi hình nhân Trần Tuấn. Còn hình nhân Trần Tuấn thì bối rối, không biết làm sao cho phải.
Hình nhân Trần Tuấn nói:
- Không, không được. Ta không thể làm được, trời đánh ta mất.
Phạm Linh Nhi nói:
- Không sao, yên tâm đi. Nếu trời đánh chàng thì thiếp đánh trời.
Nói rồi Phạm Linh Nhi khống chế hình nhân khiến nó nhấp thanh Hồng Nhân Phi Cực Kiếm vào bên trong âm đạo nàng. Một tiếng nhóp nhép vang lên nhè nhẹ, khuôn mặt của Phạm Linh Nhi thỏa mãn. Mặc dù chưa xông qua màng trinh, nhưng kỳ thực vẫn rất là sướng.
Phạm Linh Nhi bật hết công năng của Hồng Nhân Phi Cực Kiếm khiến nó run lên mạnh mẽ.
Phạm Linh Nhi hét lên:
- A…A~ Sướng quán…Đừng, đừng….dừng lại…..Mạnh hơn nữa…..Đúng rồi….Chàng nhấp mạnh hơn…..nữa đi.
- A!…..hà hà~
Phạm Linh Nhi lại ra thêm lần nữa. Khuôn mặt nàng lại lộ lên một vẻ đầy thỏa mãn. Còn hình nhân Trần Tuấn thì phản ứng như Trần Tuấn, một loại cảm giác sợ hãi đối với Phạm Linh Nhi.
Phạm Linh Nhi nắm lấy đầu của hình nhân, đưa xuống háng nói:
- Lie…liếm đi.
Hình nhân miễn cưỡng thè lưỡi mình ra chạm vào âm đạo mềm mại của Phạm Linh Nhi. Cả cơ thể nàng run lên từng đợt liếm của hình nhân, hình nhân càng liếm, nàng càng đè sát đầu nó vào gần âm đạo.
Phạm Linh Nhi kêu lên:
- Đúng rồi…..Chỗ đó……A…….A……A….A~~ Thiếp…..sắp………A…..A~…..Ra!
Hình nhân Trần Tuấn chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy một tia nước bắn thẳng vào mặt mình. nó theo phản xạ, loạn choạng ngồi dậy.
Phạm Linh Nhi nói:
- Hừm, chàng đấy….Hư quá hà~
Khi Phạm Linh Nhi đang tự thủ dâm trước mặt hình nhân Trần Tuấn thì có một thân ảnh màu trắng bạch đang bay về phía Thiết Ngũ Phong.
Trần Tuấn chửi thầm trong miệng:
- Đầu óc để ở đâu mà mày lại quên cái thứ quan trọng như thế hả.
Trần Tuấn đáp xuống, vội vã định mở cửa thì có một thứ đập vào mắt hắn. Trần Tuấn thấy chính bản thân mình đang bị Phạm Linh Nhi cưỡi lên trên cổ rồi thủ dâm. Hắn theo phản xạ ngay lập tức nép vào cánh cửa.
Trần Tuấn nói với bản thân mình:
- Huyễn thuật à? Chắc là trò đùa gì đó của Linh Nhi đây mà.
Hắn lấy hết sức bình sinh của mình mà quay lại. May mắn, hắn không còn thấy Phạm Linh Nhi cưỡi lên Trần Tuấn nữa mà thay vào đó hắn thấy Phạm Linh Nhi đang cầm lấy một cái áo mình nhét vào âm đạo rồi gọi tên hắn:
- Trần Tuấn, Trần Tuấn, Trần Tuấn, Trần Tuấn!
Trần Tuấn bỗng dưng cảm thấy được một loại cảm giác cực kỳ rợn người, loại cảm giác này đối với hắn cực kỳ quen thuộc, đó chính là loại cảm giác sinh tử khi lần đầu đối mặt với Khí Vận Chi Tử, nhưng lần này loại cảm giác đó còn chân thực, rõ ràng hơn.
Da đầu Trần Tuấn nóng rang lên, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến một chuyện đó chính là làm sao thoát khỏi nơi này. Hắn vận dụng thần thông Địa Tổ Tiên Cửu Cửu Trọng của mình, định bộc phát tốc độ nhanh nhất, âm thầm nhất để trốn vị đồ đệ của mình.
Vốn dĩ Trần Tuấn có thể thoát được trong êm xuôi, hắn có thể đến một đâu đó ngủ một giấc, thế là Linh Nhi của hắn trở lại bình thường, cuộc sống của hắn trở lại bình thường. Nhưng lão Thiên lại không muốn, lão chưởng ra một tia sét làm lộ ra thân ảnh của hắn đang nấp sau cánh cửa.
Phạm Linh Nhi thấy được thân ảnh của Trần Tuấn không những không hoảng hốt dọn dẹp lại bãi chiến trường của mình mà còn biểu lộ ra một khuôn mặt mời gọi, với đôi mắt vô hồn.
Phạm Linh Nhi nói:
- Sư phụ vào đây.
Trần Tuấn hét lên:
- Không! Yêu nữ, tránh xa ta ra!
Hắn bạo phát tốc độ chạy trốn cường đại của bản thân, nhào một cái bay khắp Đông Vực. Phạm Linh Nhi ngay lập tức mặc lại quần áo, vận dụng Hồng Phấn Hỗn Khí để bạo phát ra một tốc độ kinh người đuổi theo Trần Tuấn!
Ta đang cần chút money để đu bàn phím cơ, mạo mụi để số momo lên... Xin thứ lỗi
Momo: 091626884