Chương 161: Chấm Dứt Sát Kiếp

Mặc dù hắn đã quá quen với tính cách của hai ả yêu nữ này, thế nhưng khi đối đãi vẫn phải vô cùng cẩn trọng, một chút lơ là cũng được. Nếu không kết cục của hắn chính là bị một trận long tranh phụng đấu hấp khô hết toàn bộ người, ba ngày sau đi đứng vẫn không vững vàng được.

Trần Tuấn bay lên cao, dùng thần thức của mình quét ngang dọc Tu Chân Giới.

Khung cảnh bây giờ đây vô cùng hỗn loạn. Mặc dù Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt đã đánh Du Ly một chiêu chí mạng, khiến nàng ta trọng thương, thế nhưng nàng ta vẫn còn chưa chết. Nên sau khi Du Ly lếch được về phi thuyền của mình dưỡng thương thì đám binh lính của Tụ Giao thế giới xem Tu Chân Giới như là chốn không người, tự tiện đi vào bắng phá.

Thiên Đạo mặc dùng sỡ hữu lực lượng pháp tắc vô cùng khủng bố, Ngao Hồng thông qua Cân Đẩu Vân ngộ ra Vân Độn vô cùng biến ảo thế nhưng vẫn là hai tay khó mà chống lại bốn người. Rất nhanh lực lượng chống đối nhỏ nhoi đó của Tu Chân Giới, bị đám quân sĩ đông như ong của Tụ Giao thế giới đánh cho tan tát, không ngóc đầu lên nổi.

Lực lượng nồng cốt, cùng với lực lượng hạ tầng của Tu Chân Giới bây giờ chả còn gì. Tam đại thánh phẩm linh căn thì người chết, người nhập ma, căn bản là không cách nào có thể tham chiến được nữa. Tu chân giả, Yêu tộc, Tiên Nhân, Ma tộc, Thánh Nhân thì bị tiểu thiên thế giới lần trước Du Ly tạo ra giết hết. Nên bây giờ Tu Chân Giới chả khác gì cái bao cát, tùy tiện để cho đám người ở Tụ Giao thế giới muốn làm gì thì làm, đánh ra sao thì đánh, bọn hắn nhất định sẽ không kháng cự.

Trần Tuấn nghĩ xong liền thở dài một cái. Kết cục này mặc dù hắn đã có tính qua, nhưng không ngờ nó lại xấu đến mức này. Vạn vật sinh linh chết không còn một ai, Tu Chân Giới quá nửa đã bị đám người Tụ Giao thế giới bòn rút tinh hoa. Tình huống gần như không thể nào cứu vãn được nữa.

Thế nhưng nếu đó là người khác thì hoàn toàn bó tay, còn Trần Tuấn thì khác. Hắn đã dành ra hơn mười lăm năm chỉ để suy nghĩ ra đường sống cho Tu Chân Giới trong tình trạng xấu nhất, thế nên kết cục này, hắn hoàn toàn có thể phá bỏ.

Trần Tuấn nâng tay lên, ngưng ra Sinh Vận Bàn của mình.

Sinh Vận Bàn là một món tuyệt thế pháp bảo do Trần Tuấn cùng với Phạm Linh Nhi song luyện mà tạo thành. Nó là một cái la bàn thời cổ đại, với bốn phương tám hướng được khắc lên phía trên hai chữ Sinh, Tử bằng đồng đen, phía chính giữa có một cái kim màu hồng, do chính Hồng Phấn Hỗn khí của Phạm Linh Nhi ngưng tụ mà thành. Hắn tạo ra món dùng Đại Đạo Vô Thực Hào Quang của mình tạo nên pháp bảo, rồi dùng Đại Đạo Tử Mị Cuồng Yêu của Phạm Linh Nhi rốt vào bên trong, khiến cho món pháp bảo này khi dùng có thể thông qua đặc tính thôn phệ của Hồng Phấn Hỗn khí mà lan rộng tác động của pháp bảo này ra toàn thể Tu Chân Giới.

Trần Tuấn truyền pháp lực vào trong Sinh Vận Bàn, khiến cho nó bắt đầu biến ra vô số dải sáng bao xung quanh chính nó.

Trần Tuấn dũi hai ngón tay ra, kết một ấn đơn giản nói:

- Sinh tử nghịch chuyển, khai.

Bằng một câu này, hắn sử dụng Sinh Vận Bàn can thiệp vào thời gian pháp tắc. Đem thời gian pháp tắc quay ngược lại, khiến cho toàn bộ người ứng kiếp vốn đã hồn siêu phách tán, không thể cứu nỗi nữa, hồi sinh sống lại.

Hắc Long vương, Thập Tam Thiên Đạo Thánh Nhân, Thiên Hoàng Long tộc... Những nhân vật lúc bắt đầu ứng kiếp đều được hồi sinh trở lại, nhưng chỉ có duy nhất Ma La Đầu là Trần Tuấn để cho hắn mãi mãi hồi siêu phách tán, không hồi sinh. Còn tất cả sinh linh, kể cả Hỗn Độn Giới, Thiên Giới bị đám người Tụ Giao cắn nuốt đến nát bấy, trở thành một phần của Chư Thiên Vạn Giới, Trần Tuấn cũng dùng một chiêu này cũng lập tức khôi phục lại như cũ.

Hắc Long vương được hồi sinh, vẫn giữ y nguyên ký ức của chính bản thân mình lúc mất. Thế nên vô cùng khó hiểu, tại sao đến bây giờ Long tộc, cùng bản thân của hắn vẫn còn.

Khi Long vương ngước lên thì đã hiểu. Tất cả là do một tay thượng tiên này tạo nên. Chính hắn là người đã loại bỏ tất thảy mọi pháp tắc khác, can thiệp vào thời gian pháp tắc, quay ngược tất cả, hồi sinh mọi người trở về.

Đám người Thiên Giới, Hạ giới được mang trở về. Trần Tuấn lại dùng thêm một món pháp bảo do Phạm Linh Nhi tạo ra là Nhan Tiêu. Nguyên là một cây trúc màu trắng, được nàng ta dùng Hồng Phấn Hỗn khí tế luyện mà thành. Thế nên thanh âm của nó phát ra có thể vang vọng khắp cả Tu Chân Giới, không những thế hiệu quả truyền âm còn tốt hơn cả pháp truyền âm kia gắp trăm vạn lần.

Trần Tuấn dùng Nhan Tiêu thổi một tiếng, nói:

- Tất cả đạo hữu nghe ta đây. Lúc trước, tất cả các đạo hữu vốn đã không vượt qua được Sát Kiếp lần này. Thế nhưng đến bây giờ Sát Kiếp đã hết. Đây chính là thời điểm dẹp cưới đám sâu bọ kia khỏi thế giới của các đạo hữu.

Trần Tuấn quả nhiên không có tài ăn nói. Thế nhưng chỉ bằng chào những câu này của hắn, đã khiến cho toàn bộ tu sĩ, Yêu tộc hiểu ra vấn đề. Bọn hắn khi trở lại thì liền lập tức đến ứng chiến, không một chút chậm trễ nào.

Sinh Vận Bàn vốn không chỉ có thể nghịch thiên hồi sinh hồn phách, mà còn có thể nghịch thiên cải mệnh, thoát thai hoán cốt. Chỉ bằng vào món pháp bảo này, Trần Tuấn đã khiến cho toàn bộ người trong thiên hạ đều trở thành Tiểu Đạo trong Đại Đạo Vô Thực Hào Quang của hắn.

Được Đại Đạo Vô Thực Hào Quang gia trì, những tu sĩ, Tiên Nhân vốn chưa đốn ra được con đường tu đạo chân chính của mình liền được gia tăng thêm pháp lực, tấn công càng lúc càng mạng. Còn những Tổ Tiên, Thánh Nhân đã ngộ ra được đạo mà mình cầu thì sỡ hữu Tiểu Đạo của Trần Tuấn càng khiến cho bọn hắn trâu bò hơn nữa. Nên biết rằng, cầu một đạo đã là khó khăn, cầu thêm đạo thứ hai chính là vô lý, nên Trần Tuấn dựa vào Sinh Vận Bàn này khiến cho bọn hắn sỡ hữu thêm một đạo thứ hai, chính là biến bọn hắn trở thành một đám cường giả, vô địch cùng cảnh giới.

Chỉ bằng vào một tay Trần Tuấn là liền đã khiến cho vận mệnh của toàn bộ Tu Chân Giới vốn bị cắn nuốt, hủy diệt giờ đây trở thành hoàng long chấn uy thiên hạ, cắn nuốt ngược lại đám người Tụ Giao thế giới.

Từ trong trận chiến này, hắn chỉ lẳng lặng đứng bên trên quan sát mà thôi. Thế nhưng tu sĩ bên dưới đã sùng bái Trần Tuấn như là thần linh của bọn hắn vậy. Đối với bọn hắn bây giờ, chỉ cần là nam nhân tóc trắng mặc y phục trắng bạc kia vẫn còn tại vị thì đám người công nghệ cao kia cũng chỉ là một đám đầu bò, tùy tiện bị người ta đánh mà thôi.

Chính vì sự ngưỡng mộ này đã khiến cho ý thức của bọn hắn bị vặn vẹo thay đổi, thực sự xem là Trần Tuấn chính là thần linh của mình. Lúc chiến đấu còn hô vang lên khẩu hiệu:

- Thanh bạch chính tôn, bách chiến bách thắng!

Trần Tuấn đối với cái khẩu hiệu của đám người cuồng bạo này chỉ có thể đưa một ánh mắt bất đắc dĩ, đầu hoảng sợ nhìn bọn hắn.

Hắn chỉ nghĩ rằng việc mình làm bây giờ chỉ là trách nhiệm của bản thân đối với ngôi nhà thứ hai này mà thôi. Chứ hoàn toàn không hề suy diễn tới bước đám người này thực sự coi một tên phế vật chỉ thể hiện tu vi Nguyên Anh cứu giúp bọn hắn, khiến bọn hắn nghĩ rằng cái tên Nguyên Anh này chính là thần nhân từ trên Chư Thiên Vạn Giới phái xuống để cứu rỗi bọn hắn. Điều này không chỉ khiến cho Trần Tuấn cảm thấy phiền muộn, khó chịu mà còn khiến cho hắn cảm thấy sợ nữa.

Theo sắp xếp của mấy truyện thần tiên mà hắn hay đọc, những tên khí vận chi tử đời sau thường cũng xuất hiện sau một trận đại nạn của nhân gian. Mấy tên tác giả phía trên kia cũng cho bọn hắn đi theo tuyến chính là tìm người chủ trì, rồi bằng mọi cách phải lấy được truyền thừa của tên chủ trì đó, kể cả giết đi để kế thừa cũng chả phải chuyện lạ.

Hắn nghĩ tới đó lại trở nên lạnh sống lưng, đúng là mọi chuyện trên đời, nếu không suy tính nhiều hơn một bước trước người khác, thì mình chính là con dê béo bịu người ta thịt mà.

Trái ngược với nỗi lo lắng quá mức của Trần Tuấn, thì Phạm Linh Nhi với Trinh Hoa Cốt khi nghe được khẩu hiệu này thì vô cùng cao hứng đứng phía dưới cỗ vũ cho bọn họ:

- Đúng rồi, hô to lên! Thanh bạch chiến tôn, bách chiến bách thắng!

Lúc đầu Trần Tuấn định dùng Nhan Tiêu để nói bọn hắn đừng nên hô cái khẩu hiệu đó nữa. Nhưng khi nghe thấy hai lão bà của mình nhiệt tình như thế, hắn cũng không dám mà chỉ lẳng lặng quan sát, chờ xem kết cục cuối cùng để tiến đến bước thứ hai.

Trận chiến này diễn ra hơn một tháng liên tục. Tụ Giao thế giới căn bản không phải là đối thủ của Trần Tuấn, thế nên bọn chúng tại mọi mạt trận đều bị hao tổn cực kỵ nặng nề, còn có mootuj số mạt trận quân tiếp viện đi tới là xác định đây chính là một chuyến đi không trở về.

Thấy mọi chuyện ngã ngũ cả rồi, tại trong Sát Kiếp lần này, Tu Chân Giới hoàn toàn chiếm được thiên cơ, chiến thắng áp đảo hoàn toàn Tụ Giao thế giới. Trần Tuấn mới ngồi dậy, dùng Vũ Động Càn Khôn độn của mình, đi ra ngoài Tu Chân Giới.

Vũ Động Càn Khôn độn mở ra một cái hư động khiến cho Trần Tuấn trực tiếp tiến vào Tụ Giao thế giới mà không gặp một chút cản trở nào.

Hắn đưa mắt nhìn cái thế giới này bỗng dưng có lại một cảm giác vô cùng hoài niệm.

Tụ Giao thế giới chính là trái đất về sau, khi mà cái viễn cảnh con người đã đạt đến trình độ có thể đặt chân lên hành tinh khác, khai phá thiên hà, ngắm nhìn trọn vẹn vũ trụ. Nhìn những hành tinh, những ngôi sao trong Tụ Giao thế giới này, Trần Tuấn bất giác nhớ về mấy trò điện tử hắn thường chơi ở nhà thằng bạn, mấy trò đấy cũng miêu tả cái khung cảnh viễn tưởng như thế này.

Hắn dạo chơi vài bước, ngắm nhìn nhìn mấy hành tinh kỳ lạ trước khi đến gặp chủ nhân của Tụ Giao thế giới này.

...

Lã Vi Thượng nguyên lai chỉ là một người bình thường, thế nhưng vào một đại nạn của Tụ Giao thế giới. Hắn nỗ lực, dùng toàn lực của mình chèo kéo tránh cho Tụ Giao thế giới này trở thành bình địa mà lập nên công đức vô lượng. Từ đó trở thành chủ nhân chính thức của Tụ Giao thế giới.

Trở thành chủ thượng của Tụ Giao thế giới, Lã Vi Thượng lập tức đột phá khỏi cảnh giới Siêu Phàm Thoát Cảnh đến Thượng Tôn Cảnh.

Nếu trong Chư Thiên Vạn Giới, Siêu Phàm Cảnh chỉ là người có đủ tay chân đi lại bình thường trong Chư Thiên, thì Tôn Thượng miễn cưỡng coi như là người có chút thực lực, có thể sống sót được trong đám cường giả phái trên của Chư Thiên.

Mặc dù chỉ là một cảnh giới nhỏ nhoi, thế nhưng khi so với Siêu Phàm Thoát Cảnh, cảnh giới Tôn Thượng khác biệt một trời một vực. Cường giả Tôn Thượng Cảnh có thể đi qua lại giữa tiểu thiên thế giới mà không gặp hạn chế như Siêu Phàm Thoát Cảnh, còn tại trong tiểu thiên thế giới thì Tôn Thượng Cảnh chính là cảnh giới có thể khống chế hoàn toàn thiên địa pháp tắc của thế giới chính mình, chính là chủ nhân chính thức. Siêu Phàm Cảnh đỉnh phong dù mạnh cách mấy khi đối đầu với Tôn Thượng Cảnh tại trong thế giới bản thân thì cũng chỉ như là giun đất, tùy tiện dùng một chiêu cũng có thể phế đi hoàn toàn một thân cảnh giới cao cường của địch.

Lã Vi Thương hắn đang nhắm mắt dưỡng thần thì đột nhiên cảm thấy được có người tới, thì từ từ mở mắt ra. Đập thẳng vào mắt hắn, chính là một nam thanh niên với mái tóc trắng bạch dài tới ngang hông, mặc một bộ y phục trắng đơn giản đang ung dung đi tới chỗ hắn.

Biết là cao nhân từ phương xa đến, Lã Vi Thượng lịch sự đứng dậy đến trước mặt Trần Tuấn, chủ động chào hỏi nói:

- Tiểu bối tên là Lã Vi Thượng, không biết tiền bối là ai? Sao lại đến chỗ nghèo nàn này của ta?

Trần Tuấn nhìn Lã Vi Thượng là một nam trung niên với mái tóc được cắt ngắn vô cùng hiện đại, với một cặp râu trong giống với râu quai nón ở chỗ hắn, mà nói:

- Không giấu gì ngươi, kỳ thực ta lần này đến đây chính là vì muốn bàn với ngươi một chuyện.

Mặc dù chưa biết Trần Tuấn là ai, thế nhưng tại trong Chư Thiên thì cường giả thì không nên đắc tội. Nên Lã Vi Thượng không hỏi điều gì thêm, búng tay một cái hóa ra một bọn bàn ghế mời Trần Tuấn, nói:

- Mời tiền bối ngồi vào bàn, chuyện này nếu tiểu bối giúp được sẽ toàn lực ra tay.

Chứng kiến thiện ý của Lã Vi Thượng như thế, Trần Tuấn cũng an tâm được phần nào, hắn nói;

- Ta họ Trần, tên Tuấn. Người khác gọi ta là Trần Tuấn.

Lã Vi Thượng lấy từ trong người ra một cái hộp chứa một bộ ấm chén. Hắn lấy cái ấm rót nước vào chén, đưa tới trước mặt Trần Tuấn, mời hắn nói:

- Thì ra là Trần Tuấn tiền bối, không biết tiền bối đến đây là có chuyện gì?

Trần Tuấn hỏi:

- Ta nghe nói là Tụ Giao thế giới các ngươi lấy tiểu tiên thế giới làm cách duy trì thế giới của mình đúng không?

Lã Vi Thượng nghe thế thì nhắm mắt, hai tay ôm quyền cho hợp lễ nghi của phương Đông nói với Trần Tuấn:

- Đúng thưa tiền bối, sự thực xác thực là thế. Thế nhưng tại trong Chư Thiên tiền bối cũng hiểu, rất ít khả năng để có thể tự phát triển từ tiểu thiên thế giới lên trung đại thế giới, nên tiểu bối mới dùng cách này để mà dẫn dắt, xin tiền bối đừng trách tội.

Trần Tuấn nói:

- Ta không trách ngươi, chỉ cần ngươi ngưng việc này là được.

Lã Vi Thượng nghe thế thì thắc mắc nói:

- Xin lỗi tiền bối, việc này thực sự không thể được. Trung đại thế giới của ta tuy là cấp độ trung đại, thế nhưng chỉ là kéo hơi tàn mà thôi. Nếu không liên tục thôn phệ những tiểu thiên thế giới khác thì không cách nào duy trì được. Tiền bối xin đừng quá đáng, bắt ép ta.

Trần Tuấn nghe nói như thế thì nhẹ nhàng nói:

- Nếu ngươi không làm được việc đó thì thôi. Ta chỉ cần ngươi thu binh ở Tu Chân Giới kia là được.

Nghe một câu: "thu binh ở Tu Chân Giới" thì Lã Vi Thượng còn chấn động hơn cả lúc Trần Tuấn yêu cầu hắn dừng việc chinh phục những thế giới kia nữa.

Mồ hôi Lã Vi Thượng chảy ròng ròng, đầy lo lắng nói:

- Thứ lỗi tiền bối, chuyện này lại càng không. Tiểu bối thực sự có chuyện khó nói. Nếu tiểu thiên thế giới kia chính là một nhánh khác của tiền bối, thì tiểu bối nguyện sau khi chinh phạt lại thì sẽ trao trả lại cho tiền bối. Không những thế tiểu bối còn cắt cả một phần ba Tụ Giao thế giới, tạ tội cho tiền bối.

Trần Tuấn nghe câu này thì vô cùng bình thản. Hắn hy vọng có thể chấm dứt Sát Kiếp lần này trong hòa bình, chỉ bằng vào cảnh giới của chính mình phóng thích ra. Nhưng hắn nghĩ thật quá đơn giản rồi. Không phải bất cứ chuyện gì cũng có thể ngồi lại với nhau mà bàn chuyện được. Có những chuyện nếu không giải quyết bằng bạo lực, thì e rằng đến cái ngày Phạm Linh Nhi bỏ hắn theo người khác còn chưa giải quyết được mất.

Lã Vi Thượng rốt cuộc vẫn chỉ là tiểu nhân vật, mặc dù là chí tôn tại thế giới của bản thân mình, thế nhưng vẫn y như người khác, vẫn không cách nào nắm được vận mệnh sinh tử của bản thân mình. Tất cả đều phải nghe theo sự sắp xếp của Chư Thiên.

Lã Vi Thượng triệu ra Tử Tru Thương của mình, nói:

- Tiền bối, thực sự chuyện này ta không thể ngừng lại được. Lần này chính là một lần Sát Kiếp. Trong Sát Kiếp chỉ có thể độ qua, hoặc là chết mà thôi. Trong Chư Thiên vốn chỉ giữ lại tinh hoa. Xin tiền bổi hãy hiểu cho ta.

Trần Tuấn nhẹ nhàng nhắm mắt, đưa chén nước lên hớp một ngụm nói:

- Ngươi định làm gì?

Lã Vi Thượng vung thương về phía hắn, một chiêu xuyên phá hư không, hủy đi trăm ngàn hành tinh, nói:

- Tiền bối, thất lễ rồi.

Một thương của hắn cực kỳ khủng bố. Chỉ bằng vào một thương này, liền đem hết thảy hành tinh xung quanh hai người phá nát thành vô số thiên thạch. Nhưng đối với một chiêu kinh thiên động trời như thế, Trần Tuấn chỉ đơn giản trừng mắt một cái, là đã khiến cho thương của Lã Vi Thượng không cách nào tiến lại gần thêm mình một chút nào nữa.

Hắn bình thản đặt chén nước xuống bàn nói:

- Ta hy vọng rằng chuyện này sẽ có thể tốt hơn. Nếu như mọi chuyện đã định kết cục hổ báo vồ gà như thế này thì ta cũng không còn cách nào nữa.

Trần Tuấn nhắm mắt lại thi triển ra ra một loại thuật pháp mang tên Vạn Tự Pháp.

Miệng hắn cử động, liên tục niệm pháp. Vô Thực Hào Quang theo từng câu mà hắn thốt ra, từ từ ngưng tụ lại thành vô số ký tự. Những ký tự này, theo ý niệm của Trần Tuấn, lập tức bao vây lấy Lã Vi Thượng, phóng ra vô số cột sáng về phía hắn.

Cột sáng bắn vào Lã Vi Thượng tạo nên một tiếng đùng vang trời. Một đòn này của Trần Tuấn không những nhe nhàng đánh một cường giả Tôn Thượng Cảnh bị thương, mà còn phá hủy toàn bộ mười thiên hà bao xung quanh hắn.

Một chiêu duy nhất đã đoạt hơn ức nghìn tỷ tỷ sinh mạnh. Vô cùng khủng bố, vô cùng tàn bạo.

Lã Vi Thượng bị một chiêu này của Trần Tuấn đả thương thì biết bản thân mình căn bản chả là cưới đinh gì trong mắt cái tên tóc trắng này. Lập tức sử dụng thiên địa pháp tắc, biến bản thân to ra ức vạn trượng, một thân chống trời, hai mắt như nhật nguyệt, hơi thở tựa cuồng phong. So với phép cự nhân hóa của Diệp Nguyên Khôi lúc trước thi triển, đối dầu với Tụ Giao thế giới, cường đại hơn gấp trăm vạn lần.

Trần Tuấn tròng mắt Lã Vi Thượng hiện giờ chả khác gì một hạt bụi, hắn tùy ý đưa tay lên liền hóa thành cả một đại lục vô cùng lớn, bao xung quanh, bóp nát Trần Tuấn.

Thế nhưng Trần Tuấn thấy phép cấm pháp cự nhân hóa hình này thì chỉ nhẹ nhàng bình thản nở ra một nụ cười đắc thắng. Cự nhân hóa hình thì có gì đâu chứ? Kích thước lớn hơn, tuy đồng nghĩa là lực lượng sẽ mạnh hơn lúc chỉ còn là người bình thường, thế nhưng nó không phải đồng nghĩa với vô địch. Cự nhân vẫn chỉ là một thân nhục thân cường đại mà thôi, phá thiên diệt địa, duy chỉ bằng một ý niệm của Trần Tuấn, cũng lập tức làm được.

Hắn nâng tay lên một cái, thân hình cự đại của Lã Vi Thượng như bị cái gì đó khống chế, không cách nào hóa to ra hơn được nữa. Lã Vi Thượng hắn cảm thấy bối rối, bất giác nhìn lên thì thấy một thân hình còn cao lớn hơn mình, đang đặt mình trong lòng bàn tay.

Thân hình đó không gì ký ức ngoài thân hình của Trần Tuấn do vô số Vô Tự của hắn tạo nên. Chỉ bằng vào kích thước của nó cũng có thể một cái nhác tay, hủy đi cả Tụ Giao thế giới.

Trần Tuấn bên dưới hai tay kết ấn, niệm quyết:

- Tiểu Đan Trận, phong.

Chỉ bằng vào một câu quyết đơn giản như thế này, Trần Tuấn liền đem cả một trung đại thế giới biến nhỏ tới mức khỏa đan dược.

Hắn vung tay, thu viên đan này lại, rồi dùng một phép Nghịch Tử Hồi Mệnh của chính bản thân mình, hồi sinh tất thảy mọi hành tinh, sinh linh mà trận chiến nhỏ của hắn cùng Lã Vi Thượng phá hủy, giết chết. Rồi sau đấy hắn vẽ một ấn tự, đem toàn bộ lực lượng của Tụ Giao thế giới vẫn còn dư lại ở trong Tu Chân Giới, hút vào khoản đan dược này, rồi cất vào trong không gian trữ vật của mình.

Chỉ có làm như thế, Sát Kiếp mới có thể bị chắm dứt mà không bên nào bị tiêu diệt.

Sát Kiếp lần này kết thúc chỉ đơn giản như thế.

Trần Tuấn sau khi giải quyết xong mọi chuyện thì lại lập tức quay về Tu Chân Giới xem xét tình hình. Hắn có khả năng chắm dứt Sát Kiếp lần này đơn giản như thế, nhưng lại để cho Tu Chân Giới trải qua một hồi sinh tử như này, nguyên mọi chuyện rất phức tạp.

Vào khoảng chừng Sát Kiếp vừa mới bắt đầu, hắn cùng với Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt trốn vào trong không gian bỏ túi của hắn thì hắn đã bắt đùa suy diễn xem coi rốt cuộc Sát Kiếp là gì.

Trong lúc Phạm Linh Nhi đang tu luyện thì hắn đã khám phá ra được. Chư Thiên Vạn Giới mỗi một khắc đều sản sinh ra ngàn vạn thế giới. Theo quy tắc nhân quả thì khi có sinh thì sẽ có tử, Sát Kiếp nguyên lai chính là tử nạn của thế giới đó. Thế giới muốn tấn thăng lên đẳng cấp tiếp theo cần phải độ qua Sát Kiếp, thế giới muốn tồn tại thì phải độ qua Sát Kiếp. Tất thảy đều phải tuân theo kết quả của Sát Kiếp mới có thể biết mình tồn tại được hay không.

Trần Tuấn tính được vận mệnh của Tu Chân Giới giờ đây đã cạn, Sát Kiếp lần này chính là kết cục của bọn họ, toàn bộ bị diệt. Nếu hắn đơn giản là can thiệp vào Sát Kiếp lần này, một tay chấm dứt nó thì tiếp sau vẫn có Sát Kiếp kế tiếp sẽ xuất hiện, không những thế Sát Kiếp này còn kinh khủng hơn Sát Kiếp lần trước. Thế nên để tránh cho việc không trị tận gốc, thì Trần Tuấn đành phải để cho toàn bộ sinh linh trong Tu Chân Giới ứng kiếp, chỉ khi bọn họ chết đi rồi, quy tắc của Chư Thiên Vạn Giới sẽ không tiếp tục nữa. Khi đấy cứu vãn thì mới triệt để.

Còn Tụ Giao thế giới vì sao phải đem cất vào không gian trữ vật của hắn, nguyên nhân cũng vì tại trong Sát Kiếp lần này, Tụ Giao thế giới chính là thế giới được ấn định tồn tại tiếp, nếu nó bị phá hủy, đồng nghĩa đến chuyện Tu Chân Giới làm được một việc vô cùng hiếm có. Khi đấy các thế lực cao tầng sẽ nhòm ngón đến nơi này. Trần Tuấn thực sự không thoải mái chút nào, nếu chút chút lại có một tên đại năng muốn thu thế giới này của riêng.

...

Chấm dứt Sát Kiếp, hắn trở về trong niềm hân hoan của mọi người.

Diệp Nguyên Khôi thấy hắn như gặp dược cha mẹ, lập tức chạy đến chỗ hắn nước mắt giằng dự nói:

- Trưởng lão, hóa ra bấy lâu nay trưởng lão giấu ta, hu hu, không ngờ trưởng lão lại bá đạo đến như thế.

Hắc Long vương sau khi nhìn thấy Trần Tuấn giải quyết Tụ Giao thế giới, thông qua Kính Ảnh của Phạm Linh Nhi âm thầm gắn trên người hắn thì vô cùng xúc động, trực tiếp bước tới bắt tay với Trần Tuấn, nức nở nói:

- Nhờ ơn thượng tiên, tất cả đều là nhờ ơn thượng tiên. Lúc trước ta cứ ngỡ thượng tiên vô tình, không quan tâm đến chúng ta nữa. Hóa ra thượng tiên chính là thần linh từ phía trên phái xuống, cứu giúp toàn bộ chúng ta.

Không chỉ Yêu tộc đến chúc mừng, mà phía sau còn có Kiếm Thánh Tổng do Thiên Đạo Thánh Nhân Kiếm Thánh Trần Hành đến chúc mừng. Kể cả thiên đế Ngao Hồng cũng không để ý đến hình tượng đế vương tam giới của mình, cũng đến chúc mừng Trần Tuấn.

Từ từ đám người vốn thân thiết của hắn kéo theo một đám tiểu đệ phái sau. Mười người kéo trăm, trăm kéo vạn, vạn kéo nghìn vạn. Chả mấy chóc Trần Tuấn đã bị một đám người quay quanh chúc mừng, tạ ơn.

Hắn đối với việc này vô cùng khó chịu. Nhìn ra được điểm này của Trần Tuấn, Phạm Linh Nhi với Trinh Hoa Cốt lập tức cảm thấy những lời khen, pháp bảo này thật chướng mắt.

Mặc dù Trần Tuấn để ý đến cảm xúc của những người xung quanh, thế nhưng Trinh Hoa Cốt, Phạm Linh Nhi thì không. Hai nàng chỉ để ý đến hắn mà thôi, những gì còn lại thật không đáng quan trọng.

Phạm Linh Nhi liền lập tức triển ra Kiếm Vực của mình, bao phủ toàn bộ đám người vây quanh Trần Tuấn vào bên trong hùng hổ nói:

- Các ngươi có thôi đi không, các ngươi làm ta khó chịu đấy!

Thực lực của Phạm Linh Nhi hiện giờ chính là thiên hạ đệ nhất trong Tu Chân Giới, chỉ dưới mỗi Trần Tuấn mà thôi, thế nên một câu của nàng nói ra, liền mang áp bức rất lớn, đến cả đại nhân vật như Thiên Hoàng cũng phải cảm thấy khó thở, không cách nào tự chủ được bản thân mình.

Trần Tuấn thấy Phạm Linh Nhi nổi điên như thế thì liền lập tức tiến tới khoách vai nàng nói:

- Linh Nhi, bớt giận, bớt giận nào. Quý đạo hữu thật đáng xin lỗi, Linh Nhi nhà ta mới trải qua một trận sinh tử xong, thật sự không thoải mái, làm phiền mọi người rồi. Để ta mang nàng quay về không làm phiền mọi người nữa.

Nói xong, hắn lại ghé vào tai của Phạm Linh Nhi thì thầm nói:

- Linh Nhi, cám ơn.

Chỉ bằng một câu này đã khiến cho một đại ma đầu phừng phừng sát khí bỗng chốc hóa thành một tiểu cô nương hai má đỏ hồng bị trêu chọc đến ngại ngùng.

Trinh Hoa Cốt dựa vào hồn thể tương thông cũng nghe được câu thì thầm đầy thâm tình của Trần Tuấn thì rất ghen tị. Nàng ta không chịu thua kém liền lao lên, ưỡng cặp hồng đào của mình áp lên lưng Trần Tuấn, nói:

- Tướng công đừng nói nhiều nữa. Nàng ta quả thực bị đánh tới múa đầu óc phát điên rồi, chàng nên chăm sóc cho nàng ta đi.

Nói xong, Trinh Hoa Cốt liền bấm quyết hóa cả ba người thành một dải quang sáng bay đi mất. Ngao Hồng dựa vào con mắt của mình, biết tiếp tho mọi chuyện thực không dễ dàng để cho hai vị sư nương này của nàng hôi của của sư phụ mình như thế, liền lập tức tinh ranh ngự vân bay theo.

Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt đều đã vượt qua cảnh giới Thiên Đạo Thánh Nhân, chắc chắn sẽ có vô số pháp thuật, pháp bảo mới. Chuyến đi lần này miễn là trợ giúp thành công hai vị sư nương, Ngao Hồng khẳng định sẽ một bước lên thiên!