Chương 160: Sát Kiếp (9) Trần Tuấn Xuất Hiện

Chương 160: Sát Kiếp Hậu Kỳ, Phạm Linh Nhi Ứng Kiếp

Phạm Linh Nhi vừa xuất hiện liền cấm lấy Linh Căn Tử Kiếm của mình ném tới, chém một đòn tách Du Ly cùng với con yêu quái kia ra ngây lập tức.

Du Ly lùi lại, bất ngờ nói:

- Tại tiểu thiên thế giới này lại có tồn tại bán Siêu Phàm Cảnh như thế này?!

Phạm Linh Nhi nghe câu nói này thời dài tự nói với chính bản thân mình:

- Đúng là tư chất của mình ngu đần mà. Phu quân đã nói là bản thân phải đạt tới cảnh giới Tổ Tiên Thập Tam Trọng thì mới được ứng kiếp. Thế nhưng mình bây giờ mới chỉ gần đạt tới được mà thôi. Chắc chàng ấy buồn phiền lắm nhỉ.

Trinh Hoa Cốt từ phía đằng sau Phạm Linh Nhi bước ra nói:

- Ứng kiếp thôi mà, có gì đâu,. Chỉ là đấm đánh một chút. Chỉ cần chúng ta không quá yếu kém, theo tính khí của tướng công, chàng ấy cũng sẽ thưởng cho ta mà thôi.

Phạm Linh Nhi nghe thế thì lườm Trinh Hoa Cốt nói:

- Ngươi? Chỉ có mình ngươi? Ngươi nên nhớ rằng con ma trắng này ngươi, chỉ được mỗi cái chạy nhanh mà thôi. Trong Sát Kiếp lần này ngươi căn bản chỉ có thể chạy được mà thôi, làm sao có thể ứng kiếp được.

Trinh Hoa Cốt nhẹ nhàng nói:

- Ta có thể. Không những thế còn tốt hơn ngươi.

Hai người ở trên chiến trường với Du Ly, một cường giả cách các nàng tận hai tiểu cảnh giới, mà vẫn có thể ung dung cãi nhau như thế khiến cho Du Ly vô cùng bất ngờ.

Thế nhưng thời gian của nàng bây giời không còn nhiều, căn bản là không cách nào đủ thời gian để chơi cùng với các nàng được. Du Ly phải mau mau kết thúc Sát Kiếp lần này, nếu không thì khi tiểu thiên thế giới do nàng ta tạo ra kết thúc, thì tinh hoa nhật nguyện của Tu Chân Giới sẽ tràn vào trong nàng, khiến cho một thân tu vi mau chóng tan thành cát bụi.

Du Ly với chủ trương đánh nhanh thắng nhanh. Liền lập tức kết ra một ấn dùng toàn lực của mình thi triển ra một chiêu Thời Băng, toàn lực đem thời gian của tiểu thiên thế giới này đóng băng lại một lần nữa.

Hai nàng Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt vẫn cãi nhau rất hăng nên căn bản là không để ý đến Du Ly. Nên lập tức bị Thời Băng của nàng ta khống chế, không cách nào cử động được.

Du Ly trong Thời Băng cũng không dám chậm trễ, liền tức tốc phóng đến chỗ hai nàng, dùng một kiếm định nhân cơ hội hạ sát Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt khi nàng vẫn còn bị trúng chiêu, không cách nào nhận thức, phản ứng lại được.

Thế nhưng khi kiếm vừa lao tới, đột nhiên mí mắt của Trinh Hoa Cốt khẽ động.

Nàng ta trong khoảnh khắc đã phá được một chiêu Thời Băng của Du Ly, tức tốc phóng ra Vô Thực Bạch Kiếm của mình, một chiêu gạt lặng đi kiếm của Du Ly.

Trinh Hoa Cốt bất ngờ nói:

- Không ngờ tại Sát Kiếp lần này lại có người có thể khống chế được thời gian pháp tắc như thế. Quả thực không tệ khi ngươi có thể một thân đánh bại toàn thể người của Tu Chân Giới này.

Mặc dù Trinh Hoa Cốt nói như thế, nhưng Du ly mới là người chấn động.

Một chiêu Thời Băng này chính là sát chiêu của Du Ly. Nếu nó so với cả việc tạo lập nên một tiểu thiên thế giới như thế này còn khó hơn gấp trăm vạn lần. Đáng lẽ dù là cường giả có thực lực cấp độ Chư Thần đi chăng nữa, cũng không cách nào có thể phá được sự khống chế của thời gian, mà Trinh Hoa Cốt lại có thể. Điều này thực sự quá đả kích nàng mà.

Trinh Hoa Cốt vung tay một cái, đem Vô Thực Bạch Kiếm do Trần Tuấn tế luyện ra cho mình, trảm xuống một đòn, đem một chiêu Thời Băng này của Du Ly phá nát.

Thời Băng bị phá, căn cốt của Du ly bị tổn thương cực kỳ nặng nề. Nàng ta bị tổn thương căn cốt vô cùng nặng nề, nên không cách nào vung lực trụ tiểu thiên thế giới của mình được nữa, nên nó sau một đòn này của Trinh Hoa Cốt cũng bị biến mất.

Tiểu thiên thế giới bị phá đi, tinh hoa nhật nguyệt đã không còn cái gì ngăn cản, lập tức xông vào nội thể của Du Ly, bắt đầu đồng hóa khí tức của nàng ta với Tu Chân Giới.

Phạm Linh Nhi thấy thế liền nói với Trinh Hoa Cốt:

- Ngươi thấy giết ả ta như thế có hơi dễ dàng không? Rõ ràng ta còn chưa ứng qua Sát Kiếp nữa mà nàng ta đã chết. Phu quân biết được như thế chắc nghĩ ta trốn việc. Không vui đâu.

Trinh Hoa Cốt nghĩ ngợi một lúc rồi dùng hai ngón tay ấn vào Huyết Liên Ấn (Ấn hoa sen đỏ) trên mi tâm của mình nói:

- Vậy đưa nàng ta lên tinh không vũ trụ của Chư Thiên Vạn Giới là được chứ gì. Ở trên đấy chắc chắn là tinh hoa nhật nguyệt không thể tràn tới được. Chúng ta tha hồ mà độ qua Sát Kiếp.

Phạm Linh Nhi đồng tình nói:

- Được, ý kiến hay.

Nàng thuấn di đến chỗ Du Ly. Bấm một cái kết ấn lập ra một tiểu trận ngăn cho tinh hoa nhật nguyệt tiếp tục tràn vào bên trong Du Ly. Rồi cầm lấy nàng ta vứt một cái, bay lên trên tinh không vũ trụ.

Du Ly bị Phạm Linh Nhi nắm căn bản là như một phàm nhân bị Tiên nhân chèn ép, không cách nào phản ứng được, thế nên chỉ có thể mặc xác bản thân mình bị hành hạ quăng lên trời mà thôi.

Mặc dù như vậy, nhưng chuyện này đối với Du ly vẫn là vô cùng sỉ nhục. Nhất định ngay khi lên trên tinh không vũ trụ Chư Thiên Vạn Giới, thực lực hồi phục thì nàng tá nhất định sẽ cho hai con ả kia biết thế nào là lễ độ.

Đúng thật là như vậy. Ngay sau khi Du Ly vừa bị quăng ra khỏi phạm vi của Tu Chân Giới thì nét mặt của nàng ta liền trở nên hồng hào trở lại. Một thân tu vi không bị mất căn cơ, nên lập tức trớt về trạng thái đỉnh phong, không những thế, so chừng còn mạnh hơn cả lúc đánh với Thủy Hoàng Nguyên nữa.

Du Ly ngay sau khi vừa hồi phục lại nguyên trạng. Nàng lập tức kết một cái ấn, triệu ra một đoàn binh băng, rồi hô lên một tiếng:

- Sát.

Đoàn binh băng bất tử ấy liền lập tức như vũ bão lao về phía hai người Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt. Tuy đám nàng có thực lực chỉ là một đám hàn băng khôi lỗi Đại La Kim Tiên mà thôi, như số lượng của bọn chúng lên đến trăm vạn con, không những thế đám khôi lỗi này còn gần như là bất tử bất diệt, miễn là Du Ly không hết năng lượng thì bọn chúng vĩnh viễn tái sinh.

Số lượng cùng tốc độ phục sinh của bọn này thực sự đáng gờm. Bọn chúng kết thành từng đoàn, mô phỏng theo băng trận của Du Ly. Mượn lực của tinh không vũ trụ mà thi triển ra băng kỹ đánh hai nàng.

Phạm Linh Nhi thấy bọn chúng quá đông, căn bản không cách nào có thể giết chết thông thường được. Nên nàng liền ngưng kiếm, dùng kiếm múa một điệu kết ấn, đọc quyết:

- Kiếm Vực... Khai!

Kiếm vực của Phạm Linh Nhi lập tức mở ra, bao trùng toàn bộ quân đoàn băng của của Du Ly. Nàng trong kiếm vực suy ra một chiêu Phá Thương Thiên Sinh, một nhát trảm toàn bộ đám khôi lỗi băng này về với cát vụn. Một mảnh nhỏ cũng không còn.

Một chiêu giết chết toàn bộ băng binh của Phạm Linh Nhi, đã khiến cho nguyên khí của Du Ly hao lổn cực kỳ lớn. Mười phần khí lực mới vừa hồi phục lại, bây giờ chỉ còn lại sau phần.

Nàng cay cú tự nói:

- Sao bán Siêu Phàm Cảnh lại có thể mạnh như thế được.

Nàng tưởng chừng sẽ áp đảo hai nàng y hệt cái cách mà nàng đã làm với Nhiêu Cổ, thi triển lĩnh vực của mình, rồi ra sát chiêu, một chiêu giết chết. Nhưng bản nguyên hồng phấn của Phạm Linh Nhi chính là thiên phú khắc chế hoàn toàn những chiêu liên quan đến không gian pháp tắc.

Nàng ta sở hữu Hồng Phấn Hỗn khí, thứ có thể thôn phệ được cả không gian pháp tắc. Nên mỗi một đòn của Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt đều có mang lực lượng thôn phệ, không những phá đi tiểu thiên thế giới của Du Ly, mà còn thôn phệ năng lượng của nàng ta, gia tăng thực lực bản thân nữa.

Dùng tiểu thiên thế giới không được, nàng liền lập tức lao vào cùng với hai nàng giao thủ. Cả ba người long tranh hổ đấu hơn trăm vạn hiệp, kéo dài hơn mười năm. Từng đò tung ra đều gây nên chấn động lớn trong tinh không vũ trụ, phá nát đi vô số tinh không.

Thế nhưng hai nàng Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt vẫn chỉ là bán Siêu Phàm Cảnh mà thôi. Lực lượng căn bản tuy có, không những thế có thể cùng với Du Ly so tài cao thấp, thế nhưng hạn chế về cảnh giới, khiến cho các nàng không cách nào bảo trì khí tức được tinh không vũ trụ, dần dần khiến cho Du Ly chiếm được thế thượng phong.

Nắm chắt được nhược điểm của Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt. Du Ly liền bắt đầu kéo dài trận chiến. Từ từ sau hiệp thứ hai trăm vạn thì Trinh Hoa Cốt đã bắt đầu chảy mồ hôi, có phần không theo kịp được chiêu thức của Du Ly, sau hơn trăm hiệp nữa, Phạm Linh Nhi cũng bắt đầu cảm thấy hai tay tê rần, đến cả cầm Linh Căn Tử Kiếmcủa mình cầm cũng bắt đầu cảm thấy lỏng lẻo.

Chớp được thời cơ hai nàng bắt đầu phải đối mặt với khí tức hỗn độn tinh không trong Chư Thiên Vạn Giới mà yếu đi, Du Ly liền tu ra một kiếm Băng Hành Tiệt Diệt, chém hai nàng một nhát.

Sức lực của hai nàng sau hơn trăm năm đã bắt đùa bị hao hụt, căn bản là không đủ sức tránh né nữa nên bị một chiêu của Du Ly chém trúng. Thụ thương bất đắc dĩ phải lùi lại.

Một chiêu này tuy tính ra một chiêu cực mạnh, đẩy hai nàng tới vạn ức dặm, thế nhưng dựa vào trận pháp mà Trần Tuấn lập nên tểnh phục của các nàng, mà hai nàng chỉ bị rách một chút da mà thôi, căn bản là không quá mức nghiêm trọng, thậm chí là có phần nhẹ nhàng.

Nhưng như thế cũng đủ khiến cho hai nàng nhận ra sức mạnh của một cường giả Siêu Phàm Cảnh chân chính rồi.

Phạm Linh Nhi nói:

- Này, hay là chúng ta dùng chiêu đó đi. Ta e rằng nếu chúng ta không dùng cái đó thì không thể thắng được con ả đó đâu.

Trinh Hoa Cốt nghe thế thì cũng đồng tình nói:

- Ừm, ta thấy hiện giờ nếu không dùng chiêu đó thì khó mà thù thẳng thắng được.

Hai nàng sau đấy lập tức ngồi thiền, lấy hai tay của mình áp lên tay của người kia bắt đầu thi triển ra bí pháp.

Hành động của các nàng tựa như là nước chảy mây trôi, vô cùng thuần thục nên Du Ly chưa kịp nhìn thấy được hai nàng rốt cuộc sinh tử ra sao thì hai nàng đã thi triển xong phép.

Một tiếng nổ uỳnh vang lên, chấn vô số tinh không xung quanh hai nàng trở thành bụi phấn. Một Phạm Linh Nhi với đồng tử trắng dã, mái tóc đen xen lẫn chút trắng bước ra.

Khí tức của nàng giờ đây đã biến đổi, không còn là cảnh giới bán Siêu Phàm Cảnh như trước nữa mà chính là cường giả Siêu Phàm Cảnh chân chính, không những thể còn là Siêu Phàm Cảnh sơ kỳ đỉnh giai nữa. Hoàn toàn có thể so với nửa bước Siêu Phàm Cảnh trung kỳ hạ giai.

Nguyên lai đây chính là một chiêu Song Linh Nhất Thể, do Trần Tuấn viết nên. Song Linh Nhất chính là một phép có thể khiến cho người thi thuật hợp nhất với một người khác, nhằm tăng cảnh giới tu vi trong một thời gian nhất định.

Phép này hắn dựa trên tuyệt kỹ Lương Long Hợp Nhất Thể trong truyện bảy viên ngọc rồng mà viết nên. Song Linh Nhất Thể cũng như tuyệt kỹ kia, cũng cần người thi thuật và người được thi thuật có thực lực tương đồng với nhau mới có thể phát huy ra tác dụng được.

Vì Trinh Hoa Cốt vốn là Nguyên Anh hồn của Phạm Linh Nhi, thực lực tuy hai nàng thì Phạm Linh Nhi mạnh hơn, thế nhưng dựa vào điểm này vẫn có thể đạt tới độ tương thích thi thuật.

Vừa thi thuật xong hai nàng liền lập tức lao lên giao chiến với Du Ly.

Phạm Linh Nhi cầm hai thanh kiếm, một là thanh Linh Căn Tử Kiếm do linh căn của mình hóa thành, hai là thanh Vô Thực Bạch Kiếm của Trinh Hoa Cốt. Thế nhưng khoảng cách tu vi vẫn là quá lớn giữa Siêu Phàm Cảnh trung kỳ cao giai, với Siêu Phàm Cảnh sơ kỳ cao giai, tựa như là suối nhỏ so với hoàng hà vậy, mặc dù có thể kích phát ra lực lượng mạnh tương đương Du Ly thế nhưng Phạm Linh Nhi vẫn vô cùng chật vật đối chiến với nàng ta.

Hai người đánh nhau hơn vạn hiệp bất phân thắng bại, không bên nào là chịu rơi vào thế hạ phong, hay xông lên chiếm thế thượng phong.

Biết rằng nếu đánh nhau như thế thì có đánh hơn trăm vạn hiệp nữa thì cũng vẫn như thế, hai người vẫn bất phân thắng bại với nhau. Nên Phạm Linh Nhi, cùng với Du Ly chuyển sang đấu pháp, đọ tài thi pháp xem ai có phép cao cường hơn.

Du Ly với sở trường chính là ngự băng khống khí, dựa vào đó là toi luyện đến cực hạn, có thể đóng băng không thời gian pháp tắc. Còn Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt thì một người thuần thục thôn phệ vạn vật do Hồn Phấn Hỗn khí, một người vốn sẵn đã sở hữu một tốc độ siêu tuyệt, khẳng định trong cả đại trung thế giới cũng không có ai có thể đuổi kịp.

Tưởng chừng như hai người phối hợp lại với nhau có hể thủ thắng được Du Ly. Nhưng nàng ta tuy gặp rất nhiều khó khăn khi đối đầu với hai người, nhưng dựa vào thuật ngự băng thuần thục của mình đã áp đảo các nàng.

Du Ly sau khi đóng băng hoàn toàn kiếm vực của Phạm Linh Nhi, thì dùng một kiếm bổ thẳng vào người các nàng.

Phạm Linh Nhi liền lập tức sử dụng tốc độ cao nhất của Trinh Hoa Cốt để mà tránh né nhưng vô dụng.

Xẹt một cái, y phục của Trần Tuấn tự tay lựa chọn cho nàng liền bị một chiêu này của Du Ly cắt nát. Không còn y phục hộ thân, Phạm Linh Nhi hiển nhiên không phải là địch thủ của Du Ly, liền thụ trọng thương mà khụy xuống, phun ra một ngụm máu.

Sắc mặt nàng sau lần thụ thương lập tức tối sầm lại. Du Ly thấy nét mặt của nàng như thế thì tưởng nàng thấy được khoảng cách của bản thân đối với nàng ta thì liền mỉa mai sỉ nhục nói:

- Đáng khen, thực sự đáng khen. Ngươi là nữ nhân đầu tiên mà ta từng đối mặt có thể giao chiến với ta lâu như thế đấy. Không ngờ được là ta lại có thể có một ngày chứng kiến một nữ nhân mạnh mẽ như ngươi. Nhưng xin lỗi, thực lực của chúng ta vẫn là rất cách biệt. Nếu ta có cơ hội, bắt sống ngươi về, ta nhất định sẽ cho ngươi biết thế nào khoái cảm nhân gian. Nhưng mà e rằng nhà ngươi có lẽ sẽ không còn gặp phu quân của mình nữa rồi, ha ha.

Nghe những lời nói này, cộng thêm việc y phục chính tay Trần Tuấn đã lựa ba ngày hai đêm cho các nàng bị phá nát, Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt bị kích động vô cùng mạnh mẽ, hai nàng ta cùng gào lên một lúc:

- Cái ả lăng loàng này! Ngươi không những đã cắt nát y phục của phu quân bọn ta chọn, còn dám trù bọn ta không gặp được chàng ấy nữa, tội này nhất định phải xử. Phải băm ngươi ra làm trăm ngàn mảnh, đút cho mấy còn sủng vật ăn! Ngươi biết ta yêu phu quân, tướng công đến mức nào không? Ngươi làm gì biết! Tại vì ngươi còn chưa gặp được chàng ấy nữa mà!

- À đúng rồi, khi gặp được chàng ấy ngươi tính dùng cái nhan sắc này của ngươi để quyến rũ chàng ấy phải không? Vì lúc đấy y phục của chàng ấy chọn cho bọn ta đã bị rách, chàng ấy sẽ rất buồn. Ngươi sẽ đến bên chàng ấy, rồi nhân lúc đó quyến rũ chàng ấy phải không?

- Khà khà, ta nghĩ lại rồi. Không chỉ băm ngươi ra thành trăm mảnh còn phải hủy đi dung mạo tuyệt mĩ này của ngươi. Để cho con ả lăn loàng nhà ngươi không thể nào tiếp cận được, phu quân, tướng công của ta được nữa. Đúng là sáng kiến tốt! Đúng là sàng kiến tốt mà.

Nói rồi mắt của Phạm Linh Nhi long sọc lên, đỏ ửng những sợi máu. Nàng ta điên cuồng lao lên, mặc cho có bao nhiêu băng thể găm vào thân mình đi chăng nữa.

Kiếm của nàng ta cũng chỉ nhắm vào duy nhất một điểm đó chính là mặt của Du Ly mà thôi.

Phạm Linh Nhi cứ điên cuồng tấn công như một con thú, bức Du Ly mấy lần phải tẩu thoát. Thế nhưng khi nàng ta vừa phản công lại, Phạm Linh Nhi đã thụ trọng thượng, nên đã không chịu nổi, mà liền bất động, nằm gục xuống đầy đau đón.

Du Ly thở hòng học nói:

- Ngươi.... Ngươi là.... Cái thể loại... Gì vậy... Khục khục... Đúng là điên quá đi. Giải quyết ngươi, coi như là ta giải quyết đi một tên phiền phức trong tương lai rồi.

Nói rồi, Du Ly lần đầu tiên rút từ trong hông của mình ra một khẩu súng phản vật chất, chĩa thẳng vào trán của Phạm Linh Nhi mà bóp cò.

Nhưng kìa chưa kịp bóp thì Phạm Linh Nhi đã dùng sức tàn của mình lao lên, bấu chặt vào người của Du Ly, điên cuồng nói:

- Ngươi...... Ngươi đã.....xé....rá....ch..........y....phục.......của......p....hu.......quân......ta.........n...hất khục khục.....đị............nh....... sẽ khôn......g....... tha.... cho ngươi! Tử Kiếm Quyết, bạo cho ta!

Phạm Linh Nhi vì quá tức giận, thế nên không để tâm đến chuyện sinh tử của mình nữa. Nàng chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó chính là phải giết, phải giết chết cái con ả lăng loàn này, đòi lại một cái công đạo cho cái y phục của mình mà thôi.

Du Ly chỉ kip hô lên vài tiếng:

- Chết tiệt! Bỏ ra!

Thế nhưng đã quá muộn, Tử Kiếm Quyết của Phạm Linh Nhi đã phát huy đến cực hạn. Mang kiếm ý của nàng chuyển hóa hết thành kiếm khí, ngưng tụ đến cực điểm đến mức độ thức hải của hai người đã không chịu được nữa mà phình lên, rồi uỳnh một cái nổ thật lớn.

Cú nổ này đã tách Phạm Linh Nhi với Trinh Hoa Cốt ra, biến hai nàng thành một khối than bay hơn trăm vạn trượng, bắn ngược về Tu Chân Giới. Còn Du Ly thì bị một chiêu này bạo nổ đến mức đen cả người, bộ tóc xanh ngọc dài vốn là niềm tự hào của nàng cũng bị một đòn này thổi xù lên như bông.

...

Phạm Linh Nhi mặc dù chưa chết hẳn, thế nhưng nàng đang vô cùng nguy kịch, bất cứ lúc nào nguyên thần cũng có thể tan nát, thân thể nát vụng, thế nhưng nàng vẫn hỏi:

- Sao...... rồi, ..rố......t cuộc chúng ta đã độ..... qua Sát Kiếp chưa?

Lúc này một cái bạch hư động từ phía đầu của hai nàng mở ra. Một nam thanh niên tóc trắng, ngài trắng, y phục trắng bạch bước ra.

Hắn lấy ngón tay điểm vào đầu hai nàng, một phép đem hai nàng từ trong làn ranh sinh tử cứu ra.

Trần Tuấn nhẹ nhàng khụy gối xuống, nói:

- Hai nàng làm tốt lắm. Ta cứ ngỡ là hai nàng, muội không thể đánh lại nữ nhân kia cơ. Không ngờ hai người có thể đánh bại được ả. Hai người làm rất tốt rồi đấy.

Phạm Linh Nhi nghe câu nói này của Trần Tuấn thì xấu hổ lăn qua lăn lại trên mặt đất nói:

- Phu quân chàng đừng nói thiếp như thế. Đây là Sát Kiếp thiếp phải ứng kiếp mà, có gì đáng khen đâu chứ.

Mặc dù nói như thế nhưng trong nội tâm của Phạm Linh Nhi đang gào thét dữ dội:

- Đúng rồi, khen thiếp nữa đi! Hạnh phúc, hạnh phúc quá! Phu quân khen thiếp nữa đi! Thiếp muốn khen nữa!

Đối lập với Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt lại thực thà hơn mà lườm dậy, bò tới, nâng tay mình xoa mặt của Trần Tuấn nói:

- Tướng công, muội không muốn được chàng khen. Muội muốn được chàng thưởng cơ.

Trần Tuấn nghe thế biết có điều không lành lập tức nở ra một nụ cười gượng, gỡ tay Trinh Hoa Cốt ra, đứng dậy nói:

- Trinh muội, ta nhất định sẽ thưởng cho muội. Nhưng đợi ta chấm dứt cái Sát Kiếp này cái. Sát Kiếp này sẽ không chấm dứt khi một trong hai toàn diệt đây. Muốn chấm dứt nó mà không dẫn để toàn diệt một thế giới thì nhất định phải có người ngoại lai giải quyết mới được.

- Ta đi đây