Chương 159: Sát Kiếp (8) Phạm Linh Nhi Xuất Thế

Quay trở lại luyện ra bảo khí. Lửa lúc này bùng lên dử dội khiến cho đỉnh của Thiên Đạo biến từ một màu vàng ròng trở thành một màu cam đỏ rực. Vào lúc nhiệt độ đang ở đỉnh điểm chính là thời khắc để mở lò, làm cho tinh hoa nhật nguyệt chảy vào bên trong, tạo thành phôi, như thế mới có thể luyện thành một món pháp bảo được.

Thế nhưng vừa mở ra thì một khối băng nhỏ lập tức sượt qua má Thiên Đạo, để lại một vệt dài trên mặt của hắn.

Thiên Đạo vuốt má mình, lập tức vết thương liền lành lại như chưa có chuyện gì. Hắn nhăn mặt nói:

- Ngươi chưa chết?

Du Ly sừng sững bước từ trong lò ra như thể không có chuyện gì. Nàng ta khuây khuây tay nói:

- Chết? Ha ha, trong từ điển của ta chưa từng có chữ chết!

Thiên Đạo lúc này hoảng sợ đến đen cả mặt nói:

- Làm sao có thể như thế được. Rõ ràng oán hồn đã mang theo thiên địa chi khí quấy lấy ngươi, ngươi căn bản chính là biến thành một con trùng vô hại, sao có thể chống đỡ lâu như thế được?

Du Ly nghe thế mỉm cười đáp:

- Con trùng? Ý ngươi là tên này?

Nàng giơ tay lên, băng lực của nàng ngưng ra vô số mảnh vô hình hóa thành một ban tay, nắm lấy đầu Ma La Đầu đem tới trước mặt của Thiên Đạo.

Nàng nói:

- Ha ha, cường giả, đúng là cường giả mà. Nhưng đây là đồ giả, thứ vốn có thể huy động lực lượng lớn như thế chính là ngươi phải không?

Ma La Đầu bị Du Ly năm slaays đầu tự dưng bị mất sức lực, kể cả Hồng Phấn Hỗn khí của mình cũng không cách nào xuất ra được, chỉ có thể gào lên cầu cứu Thiên Đạo:

- Thiên Đạo cứu ta! Ả ta chút nữa muốn lấy mạng ta!

Thiên Đạo mặc dù khố chiệu bởi cái tên ma La Đầu này, thế nhưng cũng phải trấn an hắn nói:

- Ngươi yên tâm, chỉ cần còn Luân Hồi thì ngươi vẫn còn có thể sống mãi.

Du Ly mỉa mai đáp:

- Luân hồi? Người chết ống lại à? Ha ha, để ta nói cho ngươi biết. Trên đời không có thứ gì mà băng của ta không đóng được, chỉ là sinh tử thôi mà, có gì đáng để nhắc đến.

Thế là Du Ly chỉ bằng vào một ý nghĩ của mình, tùy tiện đem băng khí của bản thân dung xuống nơi Cửu U Đại Địa đóng băng hết thảy mọi Ma nhân, Ma thú, Tà Tu ở phía bên dưới, tiện thể đem cái hệ thống Luân Hồi ấy của Thiên đạo đóng băng đến mức vỡ tan thành từng mảnh.

Luân Hồi bị hủy, biểu hiện cho Thiên Đạo pháp tắc bị tổn thương. Thiên Đạo hắn lập tức ôm bụng, đau đớn hơi khụy xuống.

Hắn không ngờ Du Ly lại mạnh đến mức như vậy. Chỉ bằng vòa thực lực của nàng hiện giờ, có lẽ một từ Siêu Phàm Thoát Cảnh đã không còn đúng nữa rồi, đáng lý ra còn phải co hơn cái đó nữa.

Nàng nở ra một nụ cười thi triển một độc chiêu của mình:

- Băng Tôn. Hàn Băng Vực, mở.

Từ phía chân của nàng phóng ra vô số băng khí. Những băng khí này đem toàn bộ Tu Chân Giới hãm vào một cái không gian vô kỳ quái. Tại nơi đây nhiệt độ vô cùng thấp, đâu đâu cũng là một thân gió bão dập dùng.

Chứng kiến điều này Thiên Đạo bất ngờ nói:

- Ngươi, ngươi ngươi làm sao có khả năng mở ra một tiểu thế giới được? Ngươi rõ ràng chỉ là một Siêu Phàm Cảnh mà thôi, làm sao có thể được?

Du Ly không nhiều lời mà một đòn bóp lấy đầu của Ma La Đầu, một chiêu trực tiếp giết cái tên gián sống dai này, rồi nói:

- Tiểu thế giới à? Chưa đến mức đó đâu. Đây chỉ là một đaiọ chiêu cả ta mà thôi. Ngươi tốt nhất là nên biết ơn vì một cái tiểu thiên thế giới như thế này mà các ngươi có thể bắt ép ta xuất ra chiêu này thực sự quá đáng khen rồi.

Tuyệt chiêu mà Du Ly thi triển ra gần tương tự một đại cao thủ trong Chư Thiên Vạn Giới. Chỉ cần đạt đến cảnh giới chí tôn vô thượng là có thể mở ra được một tiểu thế giới cho riêng mình.

Hắc Long vương khi ấy sở hữu Nghịch Thiên Chi Khí cũng chỉ có thể mô phỏng lại chiêu này, với thực lực chỉ ngang với một trận pháp mà thôi. Còn thứ mà Du Ly thi triển, vốn đã vượt qua ngoài cái lĩnh vực trận pháp rồi, đã đạt tới mức sáng tạo ra một tiểu thế giới cho bản thân mình. Thế nên Thiên Đạo mới hoảng sợ như thế.

Tạo ra được một thế giới riêng, đồng nghĩa là tinh hoa nhật nguyệt, nguyên khí của Tu Chân Giới vốn là độc dược chí mạng dùng để khắc chế Du Ly giờ đã không còn chút tác dụng nào nữa. Chỉ cần nàng ta còn có thể duy trì thế giới, miễn là thế giới mạnh ngang hoặc lớn hơn Tu Chân Giới, thì Thiên Đạo hắn chả khác nào một gián trước mặt nàng cả.

Du Ly vung tay một cái, toàn bộ thân thể của Thiên Đạo lập tức bị đóng băng, chỉ chừa lại cái đầu. Nàng nhẹ nhàng kéo tay lại, điều khiển khối băng thể đó, kém hắn về phía mình. Thiên Đạo lúc này chỉ có thể bất lực nhìn nàng ta tùy tiện hạ sát mình mà thôi.

Hắn mặc dù không cam lòng, thế nhưng đây là quy tắc tự nhiên, mạnh được yếu thua, vĩnh viễn không thể nào thay đổi được. Nhưng trong thời khắc mấu chốt, Thủy Hoàng Nguyên liều cái mạng nhỏ của mình lao lên, dùng kích phá tan băng của nàng, cứu Thiên Đạo từ trong gang tấc.

Thiên Đạo được hắn ta cứu, lần đầu tiên như thế thì cực kỳ bất ngờ nói;

- Cái gì? Yêu tổ, mau mau mang ta ra khỏi nơi đây. Nàng ta chỉ mới là Siêu Phàm Thoát Cảnh mà thôi, nếu tạo ra được thế giới cá nhân thì khẳng định thời gian duy trì, cùng với kích thước không lớn. Ngươi mau mau đi!

Thiên Đạo thực sự không phải người, vì người thì hắn sẽ chắc chắn cực kỳ xấu hổ khi nói ra những lời như thế này. Đã là một quân tử cớ sao còn lại cầu xin chính địch nhân của mình?

Thế nhưng Thủy Hoàng Nguyên không để tâm, hắn biết chỉ cần Thiên Đạo bị giết chết thì cơ vận của Sát Kiếp này không ai có thể cứu được cả. Nên dù không thích, hắn cũng phải liều mạng để cứu Thiên Đạo ra.

Nhưng mà trong thế giới của mình, Du Ly chỉnh là thần, nàng ta muốn ai sống thì người đó sống, nàng ta muốn ai chết thì ngươi đó không sống được quá ba hơi thở.

Thủy Hoàng Nguyên cưỡi gió đi mây chưa được mấy dặm thì đã thấy bản thân mình yếu đi một cách đáng kể. Khí tức của bản thân không cách nào vận dụng được nữa, bên ngoài hàn khí cực mạng bắt đầu đống quanh thân thể hắn, tạo ra vô số mảnh băng trên người Thủy Hoàng Nguyên.

Hắn cắn răn, xử ra một chiêu Thủy Lân, đem toàn bộ thân thể của mình bọc trong thủy lân (vảy nước) chống lại xâm nhập của hàn khí mà tiến tới thêm vài bước nữa. Nhưng Du Ly thực sự quá mức kinh khủng, chỉ chưa đầy một khắc nàng ta liền hóa thân thành hàn băng, biến tới trước mặt hai người.

Thủy Hoàng Nguyên cắn răng cầm kích gào lên:

- Con ả khốn khiếp, xem kích của ta đây!

Hắn vung kích, một chiêu tuyệt vọng đây vào mặt của Du Ly. Nhưng tốc độ cùng sức lực thật sự quá yếu, nàng ta chỉ vầng khẳng nhẹ một ngón tay là có thể lập tức phá nát Tam Xoa Hải Kích của hắn, đánh cho hắn một đòn trọng thương.

Thủy Hoàng Nguyên u quất, không chịu khuất phục, vẫn cố gượng dìu Thiên Đạo đứng khóm người trước mặt nàng. Ánh mắt của hắn chứa đầy tuyệt vọng nhìn cường giả Siêu Phàm Thoát Cảnh, nhưng tuyệt nhiên vẫn không từ bỏ.

Chứng kiến ánh mắt kiên cường này của Thủy Hoàng Nguyên, Du Ly không ít tán thưởng dành cho hắn.

Nàng nghĩ:

- Cái tên này nếu cơ cơ duyên về sau, nàng khẳng định sẽ thu hắn làm tay phải cho mình. Tương lai của hắn về sau rất sáng lạng.

Thế nhưng rất tiếc, hiện tại Sát Kiếp này là do quy luật của Chứ Thiên Vạn Giới vận hành, không ccahs nào tránh được, nàng chỉ có thể tuân theo quy định của cậu Sát Kiếp này. Chỉ có kẻ thắng mới chỉ là kẻ được đi tiếp, giết chết Thủy Hoàng Nguyên mà thôi.

Nàng vung tay, đấm một quyền nhẹ vào người Thủy Hoàng Nguyên.

Quyền ấy mang theo hàn khí vô cùng khủng bố, chấn đông toàn bộ lục phủ ngũ tạng, ba hồn nhảy phách của Thủy Hoàng Nguyên. Bức hắn phải phải nằm rạp xuống mặt đất, hơi thở lập tức yếu dần đi trong thấy.

Trong cái thời khắc cận kề sinh tử quan như thế, Thủy Hoàng Nguyên vẫn lẩm bẩm:

- Sát Kiếp....Sát...Kiếp....ta không cam lòng..... Ta....phải vượt qua....NHẤT ĐỊNH PHẢI VƯỢT QUA!

Đên snuowcs này rồi, hắn đã không còn đường lui nữa. Hắn quyết định dùng hết vốn liếng của mình dùng một tử chiêu quyết liều mạng với Du Ly.

Thủy Hoàng Nguyên nằm uodiws đất giận dữ hô lên:

- Nguyên Yêu Hình, lạp lạp mở ra cho ta!

Hai mắt của Thủy Hoàng Nguyên bỗng trở nên đỏ lên. Bộ tóc dài xanh ngọc của hắn lập tức bị Yêu khí nồng nặc hóa thành một màu bạch xám, cả người hắn vô số lông tơ, vảy cá bắt đầu mọc lên rây rẩy. Trên đầu, trên lưng của hắn mọc ra vô số sừng nhọn, răng năng, móng tay của hắn cũng hoắ dài ra. Thân thể co quắt lại, to lớn lên một cách lạ thường.

Thủy Hoàng Nguyên từ một thân thể của một nam nhân tầm tuổi thanh niên, bỗng chốc hóa thành một con thú quái dị, người không ra người, thú không ra thú, ma không ra ma. Cái hình dạng này cũng phải cho Du Ly đang ở đỉnh cao sức mạnh cũng phải nhíu mài đi một lần, còn Thiên Đạo vô tình vô cảm cũng cảm thấy sóng lưng bắt đầu lạnh.

Con quái vật Thủy Hoàng Nguyên này dùng một chiêu liền đẩy hết băng khí hóa thành băng phách trong lục phủ ngũ tạng mình ra ngoài. Rồi gầm lên một tiếng gào, sau đấy mở cái miệng đầy răng nhọn của mình ra hớp một hơi.

Một hơi của hắn chính là một pháp thuật mang tên Hấp Tinh Đại Pháp, đem khí tức của vạn vật hút hết vào trong người. Thủy Hoàng Nguyên đem một chiêu này hấp thu hết hàn khí hơn trăm dặm, cùng với oán khí của Ma La Đầu, tử khí từ Luân Hồi hệ thống còn sót lại, cùng với tàn hồn của trăm vạn sinh linh đã chết dưới tay Thiên Đạo hấp thu vào bên trong người mình.

Oán khí, cùng với oán niệm của những tàn hồn này thực sự mạnh đến mức kinh dị, khiến cho thần trí vốn đã bị Yêu khí làm cho điên cuồng của Thủy Hoàng Nguyên nay càng dữ dội hơn nữa. Không những thế nó còn kết hợp với Yêu khí khủng bố do cái Nguyên Yêu Hình này mang lại, hóa thành một thứ được gọi là tâm ma. Tâm ma này cực kỳ mạnh mẽ, nó chấn áp đi hoàn toàn chấp niệm của Thủy Hoàng Nguyên, tha hóa hắn trở thành một con quái vật không có linh trí thực thụ.

Tâm ma sau khi chấn áp chấp niệm cuối cùng của Thủy Hoàng Nguyên, liền tự chấn áp thân thể của bản thân mình lại. Đối với nó, thân thể này thực sự quá mức to lớn, quá mức cồng kềnh, nếu tàn sát thì sẽ không cách nào phát huy ra được hết tiềm năng.

Nên nó tự áp chế cơ thể mình lại, từ một thân thể cao hơn hai trượng, bây giờ lại quay trở lại thân hình của Thủy Hoàng Nguyên lúc trước. Thế nhưng chỉ có điều, bây giời toàn thân của hắn mang một màu xám tro, hai mắt đỏ rực màu máu tàn ác, không còn cái dáng vẻ bất khuất như trước nữa.

Con yêu quái đó nhìn Du Ly nở ra một nụ cười hết sức quái dị. Khóe miệng của nó kéo xệch ra tới tận mang tai, để lộ ra hàm răng sắc nhọn trắng toát chảy đầy nước dãi.

Thực sự nụ cười này của con yêu quái kinh dị hơn Ma La Đầu gấp trăm vạn lần. Ít nhất Ma La Đầu còn có linh trí, còn cái con này... Hoàn toàn không có.

Chứng kiến một nụ cười này của yêu quái, Du Ly lập tức liền cảm thấy rợn người.

Hai tay nàng theo bản năng hạ xuống rút kiếm ra, thủ thế, chuẩn bị tấn công cái con yêu quái này.

Con yêu quái bạc ấy nhìn Du Ly với ánh mắt đầy sự khinh thường, trêu chọc. Đối với nó, nàng ta chả khác nào mấy con gia súc ở trong chuồng chờ nó đến thịt cả.

Nó vương bàn tay với những cái móng đầy sắc nhọn của mình ra, đạp một đạp biến tới trước mặt của Du Ly hạ xuống một trải vô cùng hiểm hóc xuống mặt nàng.

Tốc độ nhục thân của nó đã vượt qua cường độ thân thể của Nhiêu Cổ bán Siêu Phàm Cảnh, khiến cho Du Ly mặc dù tại trong thế giới bản thân tạo nên cũng không cách nào nhìn rõ được.

Thế nhưng dựa vào trực giác được toi luyện qua cả vạn năm như nàng, nàng liền trong gang tấc gạt tay của nó ra.

Thế nhưng tay nàng cũng phải trả một cái giá vô cùng lớn, là bị năm cái móng của nó cào nát tơi ra. Không cách nào lành lại được.

Du Ly nhăn mặt dâng tay lên hô lên một tiếng:

- Băng Trận, Tiêu Diễm Đoạt Vũ!

Nàng điều khiển thế giới khiến cho một đám mây tụ lại thành m,ột cơn bão, từ cơn bảo nảy ngưng tụ ra một viên băng thạch cực kỳ lớn giáng xuống đầu của con yêu quái kia. Dưới chân của nó, nàng cũng ngưng tụ ra vô số băng tinh, đóng băng chân nó lại, hòng không cho nó chạy thoát.

Thế nhưng con yêu quái này, trước một đòn hủy thiên diệt địa, to lớn hơn nó gấp mấy vạn lần như thế thì không hề sợ hãi. Chỉ nâng cao tay mình lên, xoẹt một cái, tách băng phách của Du Ly ra thành đá bào.

Nó vung mạnh chân một cái là lập tức phá đi tảng bắng giữ chân mình, phóng tới chỗ Du Ly, tấn công nàng.

Dong vào thế phải cận ciến, Du Ly cùng nó đại chiến hơn vài trăm hiệp. Con yêu quái này từ trước đến nay Du Ly chưa từng gặp. Nhục thể của nó vô cùng cường đại, đánh đám thế nào thì cũng không cách nào tổn thương được nó, dù dùng cả băng khí ngưng tụ ở bàn tay đánh vòa người nó, nó cũng dùng dị năng của mình đày hết ra ngoài.

Đánh sau một hồi, Du Ly liền rơi vào thế hạ phong trước con yêu quái này. Phải hóa thành hán phong bay đi bỏ chạy.

Con yêu quái không tha cho nàng ta, liền lập tức dùng bốn chi của mình, phi theo nàng.

Cả hai tạo ra một màn rượt đuổi vô cùng đặc sắc.

Con yêu quái kia hóa thành một vầng rắng bạch vô cùng mở ảo đuổi theo Du Ly, còn nàng ta thì hóa thành một đạo băng quang chạy đi. Hai cũng ánh sáng này va chạm lẵng nhau vang lên những tiếng oành oành vô cùng uy lực, làm cho một mảnh trời đất nghiên lệch đi không ít.

Du Ly sau ba ngày hai đem liên tục chạy trốn khỏi con yêu quái này thì thấy thời gian đã không còn nhiều nữa. Nếu không mạnh tay thì Sát Kiếp lần này các nàng cũng không độ qua được. Nên nàng quyết định tung ra sát chiêu giao chiến với con yêu quái này.

Du Ly thi triển răng Thời Băng, đem thời gian đóng băng lại, sau đấy đem con yêu quái không cách nào cử động được như thế kia đánh cho bầm dập tím tái. Nàng trong thời gian duy trì Thời Băng còn gieo xuống tron thức hải, tâm ma của nó một viên ngọc băng, từ đó không cần làm gì cũng có thể tùy tiện đóng băng hoàn toàn tâm trí của nó.

Con yêu quái này bị Duy Ly dùng sát chiêu Thời Băng của mình apos đảo liền chạy trói chết. Thiên Đạo thấy nó chạy như thế thì nở ra một nụ cười vô cùng hiểm độc. Hắn nhân lúc con yêu quái ấy còn đang cố thoát khỏi tay Du Ly, để lấy thời gian ép viên ngọc băng kia ra khỏi tâm ma của mình thì hạ xuống nó một đạo pháp tắc.

Hắn trao cho con yêu quái này toàn bộ pháp lực, cùng với tu vi của mình, gia tăng cho yêu quái này một lực lượng vô cùng lớn.

Sỡ hữu toàn bộ lực lượng của Thiên Đạo, con yêu quái này thông qua Thiên Đạo lập tức vận dụng được toàn bộ pháp tắc tại nơi đây. Nó ở Tu chân Giới này chính alf Thiên Đạo, thiên Đọa chính là cái con yêu quái này.

Con yêu quái nhận được lực lương pháp tắc liền tự sinh ra linh trí mơ hồ. Nó biết được bản thân bây giờ có quyền hành gì, liền nở ra một cười quái dị, y hệt lần trước. Nó điều khiển pháp tắc, ngưng tụ ra vô số phong vân gió bão, khiến cho tiểu thế giới băng hàn của Du Ly lung lay, rồi lao lên cuồng loạn giao phong với nàng.

Du Ly hiện tại như là đen sắp cạn dầu, không còn bao nhiêu giờ gian duy trì tiểu thiên thế giới nữa, nên cũng chỉ có thể liều mạng giao chiến với con yêu quái này.

Nàng ta bộc ra chiến ý củ mình, mang theo kinh nghiệm chinh phục chục cái thế giới, bắt đài dần dần chiếm được thế thượng phong.

Yêu quái đánh không được liền cảm thấy không xong, định rút đi. Thế nhưng lúc này Thiên Đạo thông qua pháp tác của bản thân, bắt buộc cái con yêu quái này tử chiến đến cùng.

Kết cục là nó phải quay lại đối đầu với ả điên Du Ly, hiện tại đã chìm vào sâu trong mộng tưởng tàn sát của mình. Kết cục chỉ sau hơn hai hiệp giao tranh, nó liền bị Du Ly áp đảo, đè xuống, dí đầu xuống đất.

Nàng giương kiếm lên định kết liễu cái tên này, chấm dứt Sát Kiếp lần này thì đột nhiên từ phía sau lao đến một cây gậy sắt, đánh vào đầu nàng. Hiển nhiên cây gậy sắt này không gây ra được bất kỳ thương tổn nào cho Du Ly, nhưng lại khiến cho con yêu quái này giữ được sinh mạng.

Nàng lạnh lùng quay đầu lại hỏi:

- Là ai?

Ngao Hồng khi trốn trong Huyền Thủy Đỉnh của Thủy Hoàng Nguyên đã may mắn dựa vào ẩn quyết, Phá Mộc Giữ Mạng của Trần Tuấn truyền cho tránh được một kiếp.

Vì thực lực quá mức yếu kém, nên khi mọi chuyện đã nảy ngửa ra thì Ngao Hồng mới kịp tới. Nhưng không vì vậy mà nàng muộn, nàng đã cứu được con yêu quái kia một mang rồi, coi như là đã cứu được cả Tu Chân Giới thêm một lần sống.

Tất nhiên Sát Kiệp hiện tại không hề có thết xoay chiều được, Du Ly đã lũ lượt áp đảo toàn bộ thế lực của Tu Chân Giới rồi. Ngọc băng của nàng cũng đã nở ra, lúc nào cũng có thể tùy tiện cướp đi sinh mạng của Thủy Hoàng Nguyên. Pháp tắc của nàng cũng đã ổn định lại, dần dần cũng đã áp chế được Tu Chân Giới. Dù có trăm ngàn Ngao Hồng đi chăng nữa thì cục diện vẫn không cách nào thay đổi được.

Du Ly hằn giọng nói:

- Hừ, nhãi nhép.

Nàng dùng một chiêu là liền đem chiến giáp của Ngao Hồng lột sạch ra, một chiêu đánh nàng đến mức vảy tróc, thịt văng.

Ngao Hồng thụ trọng thương vẫn cố gắng đứng dậy, dùng pháp quyết của mình điều khiển Cân Đẩu Vân ngưng tụ ra Thiên Lôi đánh thẳng vào đầu Du Ly.

Thế nhưng Thiên Lôi đối với nàng ta cũng chỉ như là muỗi đốt mà thôi. Nên nàng ta cũng không quan tâm Ngao Hồng nữa, mà trực tiếp dùng băng phách đóng băng con yêu quái kia, cùng với Thiên Đạo lại, kết thúc Sát Kiếp lần này cho nhanh chóng, dù sao thì nàng cũng không còn nhiều thời gian nữa.

Thế nhưng vừa chuẩn bị xong thì băng phách của nàng liền bị một áp lực nào đó cực kỳ kinh khủng chấn nát băng phách.

Một giọng nữ vô cùng quen thuộc bỗng vang lên bên tai Ngao Hồng:

- Phu quân bảo ta tìm ngươi. Rốt cuộc ngươi ở nơi này, khiến cho ta thật tốn công mà.

Ngao Hồng nghe giọng nói này thì liền mừng rỡ ra mặt nói:

- Sư mẫu!

Sát Kiếp lần này thật sự không thể nào kết thúc nếu như toàn bộ người trúng Sát Kiếp không ứng kiếp được. Mà Phạm Linh Nhi chính là một trong số đó.

Phạm Linh Nhi vung nhẹ một kiếm liền phá đi băng phách của Du Ly.

Nàng ngạo nghễ nói:

- Nào, ta bói được nếu sau Sát Kiếp lần này chính là một quẻ đạt cát của ta! Nào ngươi ngươi mau mau lăn qua đây!