Chương 158: Sát Kiếp (7) Kết Cục Ngã Ngũ?

Du Ly liền ngưng tụ năng lượng, dùng bàn tay của mình dựa vào bên trong đỉnh. Bạch Ngọc Đỉnh lúc trước hoàn toàn có thể năng chặn khả năng bị lấy đồ ra khỏi đỉnh bởi người khác, nếu như đỉnh không chịu được áp lực của người lấy đồ nó sẽ trực tiếp bạo nổ, đem toàn bộ đồ trong đó nung thành tro bụi để kẻ gian không thể nào chiếm được tiện nghi. Thế nhưng khi trở thành Huyền Thủy Đỉnh, vì thực lực của Thủy Hoàng Nguyên so với Trần Tuấn quá mức chênh lệch nên công năng bảo hộ này cũng bị mất đi, Du Ly chỉ cần sờ nhẹ là liền có thể nhìn thấy được bên trong Huyền Thủy Đỉnh chứa gì.

Nhìn thấy bên trong toàn là chứa Yêu tộc, Yêu thú, Nhân tộc đang chung sống một cách hòa bình thì Du Ly nở ra một nụ cười đầy đáng sợ.

Thì ra Thủy Hoàng Nguyên nhìn bên ngoài cứng rắn, mạnh mẽ như thế lại là một người nhân hậu, rất biết cách trở che cho người khác. Toàn bộ những người tuổi già sức yếu, bệnh tật, không cách nào tu lueyenj đều ở hết trong đây, không những thế trong đây còn chứa cả gia tài của hắn nhằm sau trận chiến ở Hạ giới này liền có thể tiến hành phục hồi lại Tu Chân Giới.

Nhưng mà người nhân hậu, tốt bụng luôn chính là những kẻ đáng thương nhất. Không như Du Ly, bọn chúng có tình cảm, căn bản là không có cách nào dành hết tâm tư cho chiến đấu, mà chỉ một mực đặt tâm tư củ mình vào những chuyện không đâu.

Thủy Hoàng Nguyên nhìn thấy nàng ta áp đỉnh xuống, dùng một tay chưởng xuống liền vội vãi lao lên, gào lên:

- Không!

Rầm một cái, toàn bộ sinh linh trong Huyền Thủy Đỉnh liền bị đống băng, chết lạnh, kể cả hồn phách của bọn chúng cũng bị băng phách của Du Ly giữ lại không cách nào thoát ra được

Chứng kiến một cảnh toàn bộ con cháu của mình đều chết như thế, Thủy Hoàng Nguyên vô cùng đau lòng, đến mức hai chân hắn không tự chủ được nữa mà quỳ rạp xuống đất. Từ trong hóc mắt chảy ra hai dòng lệ đau thương.

Đối với Thủy Hoàng Nguyên thì Yêu tộc, sinh linh trong tam giới chính là quan trọng nhất. Hắn lúc trước Nghịch Thiên để tương lai về sau có thể đổi thay, chúng sinh sẽ không còn phân biệt, đối xử với nhau nữa. Thế nhưng bây giờ chỉ bằng vào một đòn của Du Ly đã khiến cho toàn bộ công sức mà hắn tốn hơn mấy vạn năm qua trở thành cát bụi, không cách nào cứu vãng được nữa.

Thấy Thủy Hoàng Nguyên như vậy, Du Ly mừng thầm.

Trong chiến tranh thì việc tốt nhất chính là hạ đi sĩ khí tướng địch, khi đấy chả cần tốn công, quân địch cũng sẽ không còn khả năng phản kháng nữa mà sẽ đầu hàng.

Nàng ta bước tới chỗ Thủy Hoàng Nguyên định dùng một kiếm chém chết hắn, chấm dứt cái cuộc tàn sát người vô nghĩa này lại thì đột nhiên từ dưới đất ngưng tụ ra một làn khói đen. Một bàn tay sần sùi đầy mụn nhọt bỗng nhiên mọc lên bắt lấy băng kiếm của Du Ly.

Ma La Đầu từ dưới đát dẫn theo tử binh của mình nở ra một nụ cười nói:

- Làm sao vội thế, để lại mạng đã rồi làm gì hắn làm.

Bất ngờ Du Ly liền ngưng tụ ra một chiêu Băng Cầu bắn vào đầu Ma La Đầu, thế nhưng kỳ lạ thay hắn không chết, mà lại còn còn hấp thu luôn cả băng cầu của nàng. Từ đó mà hồi phục lại toàn bộ cơ thể.

Chứng kiến Ma La Đầu xuất hiện, Thủy Hoàng Nguyên thấy có chút choáng váng. Không phải hắn ta ở phía trên Hỗn Độn giới cùng với thân thể của tên Nhiêu Cổ kia đồng sinh cộng tử rồi sao? Sao lại có thê rở đây được.

Ma La Đầu nhìn thấy vẻ mặt bần thần thẩn thờ của Thủy Hoàng Nguyên thì nở ra một nụ cười đầy quái ác nói:

- Ha ha, Yêu tổ. Ngươi thật không ngờ ta lại ở đây phải không? Nhưng yên tâm đi, ngươi còn nhiều điều bất ngờ nữa. Cổ Ma, bắt hắn lại, chuẩn bị cho hắn biếm nhập luân hồi.

Ma La Đầu vừa nói xong thì từ phía đằng sau của Thủy Hoàng Nguyên xuất hiện ra một thân ảnh nhỏ nhắn, nhanh nhẹn, dùng một bàn tay sắc nhọn tìm chặt đầu của hắn xuống đất.

Sức lực của kẻ được gọi là Cổ Ma này cực kỳ lớn, đã vượt qua rất xa Tiên Thiên Thánh Nhân, hoàn toàn có thể so với Thiên Đạo thánh Nhân.,

Nhìn thấy khuôn mặt của Cổ Ma, Thủy Hoàng Nguyên không khỏi giận dữ gào lên:

- Ma La sao ngươi dám! Tại sao, lại là nàng ta?!

Ma La Đầu nở ra một nụ cười ác nói:

- Không ngờ chứ gì? Nương tử của ngươi lại trở thành thuộc hạ của ta, dù sao cũng là lỗi của ngươi, chính là người là người đã bày ra cho nàng cách tự bạo nổ nhục thân, chính ngươi là người đã khiến nàng ta chỉ còn lại một mảnh thần hồn. Ha ha, thật trớ trê làm sao.

Chứng kiến một cuộc nói chuyện này, Du Ly bỗng dưng nổi lên máu chiến. Sát khí của nàng ta ngưng tụ ra thành khí tử sắc, bao khắp một đại sơn lâm, đem một khu vực biến thành một vùng đất chết, không sinh linh nào có thể tồn tại được.

Nàng nói:

- Ha ha, đúng thực là không thể ngờ được, nhà ngươi đúng như mong đợi của ta, hoàn toàn sống sót sau lần đó. Đúng là người mà cảm thấy hứng thú! Nào lại đây, cho ta chiêm ngưỡng sức mạnh của ngươi nào.

Nói xong nàng liền hô lên khẩu quyết:

- Phong Vũ Ấn, giải!

Phong Vũ Ấn vừa giải thì băng khí của Du Ly liền lập tức phóng ra khỏi người nàng, dần dần đống băng cơ thể nàng, bao bọc nàng một cái kén bằng băng không cách nào phá vỡ được.

Thiên Đạo đứng quan sát ở phái trên cũng cảm thấy buốt lạnh, từ tia thiên địa pháp tắc của hắn dần dần bị đông tụ lịa, trì trệ, không cách nào toàn lực xuất phóng được.

Ma La Đầu chứng kiến một cảnh này thì cũng nở ra một nụ cười vô cùng tà dị. Đúng là cơ thể hắn đợi trong suốt thời gian qua mà, chỉ cần đoạt được thể xác của Du Ly, hắn lập tức có thể chứng kiến được toàn bộ cảnh vật của Chư Thiên Vạn Giới.

...

Một tiếng rắc vang lên, Du Ly phá kén băng mà đi ra.

Khí thế của nàng so với trước kia chính là khác hẳn một trời một vực. Ánh mắt lạnh lùng rước kia bây giờ đã thay bằng một ánh mất ẩn đầy sát khí, từng cử động dù là nhỏ nhất của nàng cũng mang lại cho người ta cảm giác nguy cơ chết người cực kỳ khủng bố.

Vừa thấy Du Ly phá kén bước ra, Ma La Đầu liền cảm thấy tử khí của mình hết sáu p-hần là đã bị băng khí của nàng đống băng. Nên hắn không chậm trễ mà lập nên pháp trận cùng với nàng giao chiến.

Hai người cùng nhau lao lên tranh chiến hơn trăm trận bất phân thắng bại. Mỗi một chiêu đều như hoa mỹ tựa rồng bay phượng múa, lại có sức hủy diệt như băng sơn tróc địa.

Ma La Đầu vốn am hiểm về tử khí, ma khí, lại có thêm bản nguyên hồng phấn vốn là một thứ linh căn xuất sức còn cao hơn cả trung đại thế giới gia trì, vốn có thể cho rằng hắn có thể trụ được dưới tay Du Ly. Thế nhưng chỉ sau hơn vạn hiệp thì mọi chuyện dần ngã ngũ, đao của Ma La Đầu vẫn là không thể đọ lại được với kiếm của Du Ly, liền bị đánh văn hơn chục lần.

Mặc dù bị áp đảo như thế nhưng Ma La Đài lại rất phấn khích. Hắn lùi lại vài bước liền lôi ra con ác chủ bài của mình chính là hệ thống Luân Hồi Thiên Đạo.

Thiên Đạo suy cho cùng chính là chủ nhân chính thức của Tu Chân Giới hiển nhiên những thứ thuộc về hắn nhiễm khí của thế giới này rất nặng, mà điều tối kỵ nhất của một cường giả Siêu Phàm Thoát Cảnh chính là cái khí thế giới này. Chỉ cần bị nhiễm nó thôi thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhẹ thì sụt giảm cảnh giới, nặng thì trực tiếp hóa thành phầm nhá, căn bản không có sức chống cực được.

Thế nhưng hắn không lôi thứ này ra để đối phó với Du Ly vì nó tựa như thể là dùng dao mor trầu xẻ gà vậy, căn bản là không xứng. Hắn chính là muốn dùng toàn bộ hồn phách trong này cộng thêm với thể cắc của Du Ly tế luyện ra một cái pháp bảo, để cho bản thân mình có thể du hành trong Chư Thiên Vạn Giới.

Luân Hồi Môn vừa mở thì Thủy Hoàng Nguyên đã chứng kiến toàn bộ hồn phách của tộc mình ở trong này thoát ra. Bọn họ tựa như là con rối của Ma La Đầu điều khiển, mặc cho dính băng khí của Du Ly chính là hồn siêu phách tán, là bị tiêu diệt hoàn toàn khỏi Tu Chân Giới mà vẫn bất chấp lao lên trói nàng ta lại.

Chứng kiến một cảnh này mắt của Thủy Hoàng Nguyên đỏ hoe lên, hắn gào khóc trong tuyệt vọng. Đây chính là điều hắn không muốn xảy ra nhất, không chỉ là Yêu tộc của hắn, mà trong đó còn có cả Nhân tộc, cùng vô số tộc khác ở trong cái bể Luân Hồi này.

Bọn hắn đến cơ hội làm lại cũng không có, giờ đây lại phải lao lên liều chết để cho Ma La Đầu độ qua Sát Kiếp thật quá tàn nhẫn!

Nhìn thấy hồn phách mang nặng thiên địa nhật nguyệt tinh hoa của thế giới này lao đến như thế Du Ly cũng lập tức cảm thấy nguy hiểm, liền lập tức tránh né.

Ma La Đầu hai tây bấm ấn, hô lên một tiếng:

- Lên!

Toàn bộ hồn phách của hắn liền lập tức bị Hồng Phấn Hỗn khí hóa thành oán hồn xám xịt, tăng tốc như một cơn gió bám lấy Du Ly.

Du Ly liên tục vung ra vô số băng phách, thế nhưng hai tay không thể địch lại bốn người, nàng nhanh chóng bị thất thủ trước hơn trăm ngàn vạn oán hồn.

Những oán hồ này sau khí bám lấy tay của Du Ly liền biến thành một sợi dây trói nàng lại, hạn chế di chuyển của nàng. Rồi các oán hồn khác lũy lượt lao lên như hổ đói quấn Du Ly lại.

Nàng chỉ có thể ngưng ra băng hộ thể, ngăn cho đám oán hồn này xâm nhập một cách yếu đuối vào bên trong mà thôi. Còn lại không thể nào chống cực lại được.

Thấy oa hồng quấn lấy Du Ly tựa như thể là một cái kén, Ma La Đầu nở ra một nụ cười hết sức kinh dị, hắn bấm mười hai nguyệt ấn quyết, hô lên một tiếng:

- Thiên địa nhân sinh, luân hồi thiện đạo, nghe ta. Một tiếng, hãm vào luân hồi, ác làm nghiệt súc, thiện làm chánh nhân! Thiên Đạo tới lượt ngươi!

Thiên Đạo ẩn sâu cực kỳ sâu lúc này mới xuất hiện tế ra một cái đỉnh bằng vàng ròng có chính cái đầu rồng phía trên. Đây gọi là Thiên Long Địa Tàng Đỉnh, là một món pháp bảo do Thiên Đạo hắn chính tay tế luyện mà thành, ẩn chứa tinh hoa nhật nguyệt vô cùng vô tận, chính là chí bảo dùng để tiêu diệt Siêu Phàm Thoát Cảnh.

Thiên Đạo tế ra Thiên Long Địa Tàng Đỉnh, Ma La Đầu liền phối hợp với hắn gọi đám oan hồn quấn lấy Du Ly quăng vào trong lò.

Nàng ta vừa bị quăng vào, Thiên Đạo lập tức bấm một lần nhật ấn, triệu ra Thâu Thiên Nhật Hỏa nung nóng đáy lò,

Oan hồn bị hãm vào bên trong khẳng định sẽ không cách nào thoát ra được, chỉ có thể ở trong lò hồn siêu phách táng, mai táng cùng với Du Ly mà thôi.

Nhìn thấy vô số tiếng khóc oán than từ trong lò vang vọng ra phía trên, Thủy Hoàng Nguyên không cam lòng giãy giụa, hai mắt hắn lăn dài ra, đau khổ gào lên:

- THIÊN ĐẠO! RỐT CUỘC LÀ NGƯƠI LÀ CÁI THẾ GIỚI NÀY HAY SAO? SAO NGƯƠI DÁM ĐỐI XỬ VỚI VẠN VẬT SINH LINH NHƯ THẾ? NGƯƠI KHÔNG THẤY TIẾNG KHÓC THAN CỦA SINH LINH HAY SAO?

Đáp lại một câu nói đầy xúc động của Thủy Hoàng Nguyên, Thiên Đạo hắn chỉ dửng dưng lạnh lùn hỏi:

- Yêu tổ, trong đây chỉ chứa một ít tộc viên của ngươi mà thôi. Ngươi cần gì phải đau khổ như thế?

Một câu hỏi này tưởng chừng sẽ khiến cho Thủy Hoàng Nguyên tỉnh ngộ ra. Rốt cuộc thì trong trận chiến tại Thiên Giới, tộc viên của hắn mười phần thì đã chết hết sáu, chỉ còn lại bốn phần tại Hạ giới mà thôi. Hắn cần gì phải đau khổ cơ chứ? Ở Thiên Giới sao lại không đau khổ đi?

Thế nhưng đây chính là đáng tráo khái niệm sinh tử trong Tu Chân Giới. Rõ ràng tại nơi đây Thủy Hoàng Nguyên hiểu rõ một điều, một thân héo úa không còn sinh lực không hẳn là đã chết, chỉ khi nào hồn siêu phách tán, thần hồn không còn như thế mới chính là chính thức bị giết chết.

Rằng là, lần này dùng Thiên Long Địa Tàng Đỉnh chỉnh là để dung luyện Du Ly cùng với vạn vật sinh mạng của sinh linh để tạo ra pháp khí cho Ma La Đầu chính là một quả nghiệp vô cùng nặng nề. Thế nhưng Thiên Đạo vốn không phải sinh linh, hắn chỉ là một ý niệm tồn tại giữ cân bằng cho Tu Chân Giới mà thôi, thế nên quả nghiệp lần này hắn không phải gánh. Ma La Đầu lại càng không, hắn càng gánh quả nghiệp thì ma khí của hắn sẽ càng ngày càng mạnh, tu vi khi đấy không sụt giảm mà lại còn được gia trì thêm nữa.

Càng nghĩ Thủy Hoàng Nguyên lại càng đau khổ. Rốt cuộc hắn đến cùng là vì thứ gì, đại cuộc không thành, hại chết nương tử của mình, hại chết toàn bộ tộc viên. Tụy lần nhảy hắn cùng Ma La Đầu và Ma tộc có thể độ qua Sát Kiếp đi, thì hắn có thể mang cái nỗi rây rức này sống được hay không?

Khẳng định một điều đó chính là không! Thủy Hoàng Nguyên bằng mọi giá, dù phải hy sinh thân mình cũng không để cho sinh linh trong thiên hạ lần này chịu khổ thêm một lần nữa. Hắn phải đứng lên, hắn phải ngăn chặn chuyện này lại!

Thủy Hoàng Nguyên liều mạng thi triển cấm pháp, đem nhục thân của mình bạo nổ, kéo theo Thủy Hoàng Ngọc nổ tung.

Hắn sau khi bạo nổ nhục thân thì liền tế ra Tam Xoa Hải Kích của mình, dung hồn vào trong đó, rồi lấy ra một gốc đá, nặng lại thành hình sau đấy nhập vào, trùng sinh sống lại.

Hắn cầm kích lao lên muốn liều liều mạng. Thiên Đạo thấy thế liền hạ một tay xuống.

Đột nhiên khắp nơi xuất hiện ra vô số sợi dây đan lại thành tấm lưới, đem Thủy Hoàng Nguyên hãm vào bên trong.

Thiên Đạo nói:

- Đang luyện hóa, ngươi đừng làm phiền.

Bị thụ thương, tu vi có phần sụt giảm, Thủy Hoàng Nguyên không cách nào phản ứng được, chỉ đành trơ mắt nhì cái lò đó nung lên đỏ hỏn mà thôi.

Ma La Đầu cười nói:

- Yên tâm, chỉ cần ta luyện ra một kiện tuyệt thế chí bảo, có thể giới ta phi thăng khỏi thế giới này, về sau nhất định ta sẽ tìm cách mở rộng thế giới này ra cho ngươi. Đúng như ước hẹn.

Thiên Đạo nhắm nghiền mắt lại nói:

- Ước hẹn? Ngươi hiểu nhầm rồi. Ý ta không phải là muốn mở rộng thế giới này ra, chỉ là muốn ngươi về sau đừng tại nơi đây quáy phá nữa, mà ở Chư Thiên Vạn Giới, cố làm một chút chuyệt tốt, đừng cố gắng gây họa là được. Ta chỉ là muốn bản thân lần này độ qua Sát Kiếp an toàn mà thôi.

Ma La Đầu cười đáp:

- Ha ha, thật là ông trời có mắt mà.

Thiên Đạo hắn vì sao lại chọn Ma La Đầu làm át chủ bài có rất nhiều nguyên nhân. Nhưng chủ yếu chỉ có hai điểm, đầu tiên là thực lực của tên Ma La Đầu này thực sự quá cường hãn. Sỡ hữu thánh phẩm bản nguyên hồng phấn linh căn đến từ đại thế giới phía trên, lại sở hữu vô số ám chiêu vô cùng độc hiểm. Điển thứ hai đó chính là tính cách của cái tên này. Thực sự sẽ là mối mầm họa trong tương lai, nếu thông qua Sát Kiếp tống hắn lên Chư Thiên Vạn Giới. Tương lai của Tu Chân Giới chắc chắn sẽ sàng hơn nhiều nếu hán còn ở nơi đây.

Thiên Đạo vốn không có tình người, hắn chỉ tính toán làm sao mà con đường của Tu Chân Giới thuận tiện mà thôi. Sinh mệnh của chúng sinh thiên hạ đối với hắn cũng chỉ là vạn năm là ít hay nhiều mà thôi, không quá quan trọng.