Ngao Hồng theo chân dải hào quang kia mà đi đến Tuấn Bạch Phong, nguyên chính là Thiết Bạch Phong lúc trước, là nơi Trần Tuấn bái nhập vào môn phái để mà tu luyện, về sau khi Phạm Linh Nhi trở thành tông chủ thì đổi thành cái tên này.
Ngao Hồng thấy cái bảng đề Tuấn Bạch Phong thì vô cùng mừng rỡ. Rón rén hóa thành một con ong bay vào bên trong.
Nàng bay qua đại điện, đi đến phòng riêng của tông chủ, rồi tại nơi đấy đậu ở trên trần nhà mà quan sát.
Hình như có gì đó sai sai ở đây. Sao sư phụ của nàng lại ngoan ngoãn ngồi trên ghế mà thưởng thức ly nước do Phạm Linh Nhi chính tay pha được cơ chứ? Thấy lạ, Ngao Hồng cũng không vội bay đi mà kiên nhẫn ở lại đó nghe ngóng.
Nàng nghe thấy Phạm Linh Nhi bên dưới cười vũ mị, chiếm tiện nghi của Trần Tuấn, sờ sờ tay hắn đặt trên bàn nói:
- Phu quân... Không phải chàng hứa rằng sau chuyện lần này sẽ làm chuyện kia sao?
Trần Tuấn nghe Phạm Linh Nhi nhắc đến chuyện kia xém chút ngã ngửa, như thể hắn vừa bị nắm đuôi vậy.
Trần Tuấn hòa hoãn nở ra một nụ cười gượng nói:
- Chuyện kia à?... Không phải ta đã bốn là các nàng tu luyện đến cảnh giới Siêu Phàm Cảnh, rồi để sau Sát Kiếp sao? Bây giờ nàng còn chưa đạt đến Siêu Phàm Thoát Cảnh, làm sao có thể tuân theo lời hứa mà làm được.
Trinh Hoa Cốt nghe thế thì liếc mắt đưa tình với Trần Tuấn, ôn nhu nói:
- Không phải bọn thiếp sử dụng phép Song Hồn Nhất Thể là có thể sao? Không những thế, bọn thiếp khi đấu với con ả đầu băng kia vẫn còn chưa tung ra toàn bộ thực lực, để mà ứng kiếp. Tướng công, ta chọn được ngày lành tháng tốt rồi, không nên trì hoãn nữa.
Trần Tuấn nghe thế thì lập tức nghiêm nghị nói:
- Đừng có chống chế như thế, ta nói các nàng là mỗi người đều tu luyện đến cảnh giới Tổ Tiên Thập Tam Trọng. Chứ không phải dựa vào một cấm pháp mà đạt đến cảnh giới như thế.
Trinh Hoa Cốt, Phạm Linh Nhi nghe thế thì nhận ra được ý tứ của Trần Tuấn. Âu cũng là chính bọn họ sai trước, Trần Tuấn mặc dù lúc trước có hứa chuyện quan trọng đối với hai nàng, thế nhưng hai nàng lại chưa đáp ứng được với hắn. Nên hắn không chấp nhận chuyện kia cũng là điều đương nhiên.
Thế nhưng hiện tại Sát Kiếp đã qua, đây chính là thời điểm đại thịnh của Tu Chân Giới. Trong vòng trăm năm tiếp theo mây thuận gió hòa, chắc chắc sẽ không còn tranh đấu gì nữa. Thời điểm này mà trôi qua, chắc chắn là sẽ lỡ một cơ hội cực kỳ lớn.
Hai nàng quyết tâm phải đòi được Trần Tuấn làm chuyện đấy, thế nên liền ngẫm nghiền mắt lại, dưỡng thần, lập tức tu luyện.
Trần Tuấn thấy hai ả yêu nữ nhắm mắt lại, khóa cả thức hải của mình chuyên tâm tu luyện như thế thì hắn liền lập tức thấy không ổn. Người khác thì hắn không quan tâm, trong vòng vạn năm trở lại không cách nào có thể đạt được Siêu Phàm Thoát Cảnh, thế nhưng đối với hai nàng yêu nữ này thì hắn không chắc.
Nếu trong không gian bỏ túi kia của hắn, hắn không bị các trò đùa của hai nàng ta cuốn theo, Trần Tuấn có thể khẳng định chưa tới trăm năm, hai nàng có thể từ một thân Đại La Kim Tiên đạt đến thành tựu chí tôn Siêu Phàm Thoát Cảnh, thậm chí là Tôn Thượng Cảnh.
Hắn nhân lúc hai nàng đang tu luyện, không cách nào nhìn thấy được mọi thứ xung quanh liền lập tức hóa thành một dải hào quang sáng, bay đi.
Trần Tuấn vừa bay đi vừa tình toán, hai nàng bây giờ đã là một thân bán Siêu Phàm Thoát Cảnh rồi, nội trong Tu Chân Giới không chỗ nào có thể trốn được dưới mắt các nàng nữa. Không gian bỏ túi của hắn thì cũng không được. Nếu hai nàng ta bắt đầu đi tìm hắn, thì cảnh giới của hai nàng chắc chăn đã là Siêu Phàm Thoát Cảnh, mà cảnh giới Siêu Phàm Thoát Cảnh đã có thực lực đi giữa không gian pháp tắc. Hai ả yêu nữ này đã từng vòa trong không gian bỏ túi của hắn, không những thế còn sống trong đó rất lâu. Với tính cách của hai nàng, hắn khẳng định hai nàng đã khắc ghi địa điểm của không gian hắn rồi, nên trốn vào đó hai nàng cũng lập tức có thể trốn được.
Trần Tuấn vừa độn quang vừa suy tư ngẫm nghĩ. Bất chợt hắn ngó lên trời. Đúng rồi! Nếu trốn ở nơi hai nàng đã quá thân thuộc thì chả khác nào mỡ dâng miệng mèo cả. Nếu thế trốn lên Chư Thiên Vạn Giới, mặc cho Phạm Linh Nhi có thực lực thông thiệp đi chăng nữa, nhưng đối mặt với sự rộng lớn vạn giới cũng phải bất lực mà thôi.
Thế là hắn nở ra một nụ cười hết sức tự tin nói:
- Chư Thiên Vạn Giới, ta tới đây!
Hắn bấm ấn, hướng bản thân mình phóng thẳng lên trời. Bất chợ đang đi thì bị một đám mây vàng chặn đứng lại.
Trần Tuấn nhìn thấy đám mây vàng này liền nhận ra khí tức của chủ nhân nó, hắn gọi:
- Ngao Hồng, ngươi ở đây làm gì thế?
Ngao Hồng ngự Cân Đẩu Vân, giả vờ không hề bám theo Trần Tuấn, nói:
- Sư phụ à? Không ngờ con lại gặp được sư phụ ở đây đấy.
Trần Tuấn thấy Ngao Hồng lại xuất hiện ở chỗ này, thì liền tiến tới chỗ nàng, cốc vào đầu của nàng một cái nói:
- Thân đã là Thiên Đế. Vừa độ qua Sát Kiếp, Thiên Giới hỗn loạn, ngươi không chịu làm tròn trách nhiệm của mình, lại chạy đến đây là sao? Ngươi trốn việc phải không?
Ngao Hồng thấy Trần Tuấn bắt đầu giở ra dáng vẻ sư phụ vĩ đại dạy bảo học trò của mình, thì gật đầu nghe lời, nói:
- Đồ đệ sơ ý quá, để sư phụ phát hiện rồi.
Một câu nói này của Ngao Hồng đã ngầm xác nhận việc nàng trốn việc đi chơi là chính xác. Thế nên Trần Tuấn đang lúc cao hứng gặp nàng, bắt đầu nói đạo lý.
Mặc dù Trần Tuấn không phải là một vị sư phụ tốt, thế nhưng nếu đến cả việc đồ đệ của mình trốn việc đi chơi như thế, mà không dạy bảo nó thay phụ mẫu của nó, thì hai chữ sư phụ tốt nhất vứt luôn đi.
Thế nhưng mọi chuyện đều nằm trong tính toán của Ngao Hồng. Nên biết rằng đây chính là Thiên Giới, mà thời gian Thiên Giới cùng với Hạ giới vô cùng cách biệt, một canh giờ ở Thiên Giới là ở dưới Hạ giới chính là hai tháng tròn. Mà Trần Tuấn thuyết giảng lần này, đem cả đạo đức mười mấy năm đèn sách của hắn ra dạy bảo cho Ngao Hồng hiểu trốn việc sẽ đem lại hậu quả như thế nào, cực kỳ dài dòng cực kỳ lê thê, tốn mất của hắn hẳn hai canh giờ (Tức tầm 4 tiếng, tương đương 4 tháng)
Lời nói dài dòng, đôi lúc còn nhiều điểm phức tạp khiến cho Ngao Hồng vốn là cái tính cọc lóc vô cùng khó chịu,. Nhưng nàng ta vẫn cố nhịn, chỉ cần chờ thêm một chút nữa thôi là xong.
Trần Tuấn thuyết giảng xong rồi nói:
- Thôi, ta không làm phiền Thiên đế nhà ngươi nữa, ngươi mau về Thiên Đình mà lo chuyện đi.
Thế nhưng vào lúc Trần Tuấn định tiếp tục hành trình của mình, rời khỏi Tu Chân Giới này thì bỗng nhiên từ phía sau lưng hắn toát ra hai cỗ khí tức vô cùng quen thuộc.
Một giọng nói ngọt ngào nhưng vô cùng ma mị vang lên phía sau lưng hắn:
- Phu quân~ Không ngờ chàng lại nhân lúc ấy mà chạy thoát đấy.
Cùng lúc đó một giọng nói trong trẻo, thánh thoát cũng vang lên:
- Tướng công, bọn muội đã đột phá thành công rồi này!
Còn ngoài cả dự tính của Trần Tuấn, hai ả yêu nữ này cũng thật sự biến thái quá đi. Chỉ bằng vào duy nhất bốn tháng, các nàng liền có thể đột phá từ cảnh giới nửa bước, thành cảnh giới chân chính. Thành tựu này nếu để cho người khác, e rằng hắn trải qua mấy đời tổ tông của mình cũng không cách nào làm được mất
Trần Tuấn nghe thấy tiếng của Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt thì thầm nghĩ:
- Bỏ bu rồi!
Hắn dùng toàn lực thi triển ra Vũ Động Càn Khôn độn của mình, định dùng một chiêu tọt thẳng ra tinh không vũ trụ của Chư Thiên Vạn Giới.
Thế nhưng khi hắn đang thầm niệm quyết thì đột nhiên có một cây gậy bằng sắt một đầu bịt vàng vung về phía hắn.
Trần Tuấn hốt hoảng nói:
- Ngao Hồng, ngươi làm cái gì thế?!
Ngao Hồng không đáp vội vả tung ra toàn lực của mình, dùng cả pháp Kích Mạch khiến cho như ý kim cô bổng của mình đồng sinh cộng tử, mở ra toàn bộ uy lực của nó. Một gậy phang thẳng về phía Trần Tuấn.
Trần Tuấn mặc dù bá đạo đến cực điểm, thế nhưng hắn lại có một nhược điểm chí mạng đó chính là cực kỳ nương tay đối với người của mình. Nên mỗi lần Ngao Hồng vung gậy, hắn không hề phản công, mà chỉ có thể bất ngờ thụ động phòng thủ mà thôi.
Ngao Hồng phản sư thi triển ra Vạn Côn Thần Triều. Dùng phép phân như ý kim cô bổng của mình ra thành mười vạn cây khác, liên tục bổ vào người Trần Tuấn, khiến cho hắn không kịp trở tay làm gì cả.
Ngao Hồng biết thực lực của mình cùng Trần Tuấn chênh lệch đến như thế nào, nên nàng liền lập tức hô lên:
- Sư nương, đệ tử không giữ được nữa, hai người cùng lên đi.
Trần Tuấn tức giận gào lên:
- Ngao Hồng! Ngươi dám phản sư bán đứng ta à?!
Từ trước đến giờ, bất luận chỉ cần dính đến hai chữ đệ tử của Trần Tuấn mà thôi, thì người đó chắc chắn sẽ bán đứng hắn, đại đệ tử Phạm Linh Nhi, hằng ngày đều truy đuổi hắn đến tận thâm sơn hiểm cóc, còn tiểu đệ tử Ngao Hồng thì báo hại sư môn, bán sư phụ cho địch. Hắn tự thầm kêu khổ, sao ông trời lại bất công đến thế. Đệ tử người ta là thiên tài, làm rạng danh sư phụ, Phạm Linh Nhi cũng thiên tài nhưng tại sao nàng ta lại là một ả phản đồ? Hắn thực sự ghen tị mà!
Nhận được lời của Ngao Hồng, Phạm Linh Nhi nhân lúc Trần Tuấn vẫn chưa xuất ra toàn lực của mình, tay lật lên triệu ra ám khí Tiêu Phong Tiêu. Một chiêu cắm thẳng vào sau gáy của Trần Tuấn.
Nàng ta cùng đưa mắt ra hiệu với Trinh Hoa Cốt. Hai nàng liền lập thức đập tay với nhau, thi triển chiêu Song Linh Nhất Thể, cùng nhau hợp lực lại truyền nguyên thần của mình vào trong thể nội của Trần Tuấn.
...
Bước vào thức hải của Trần Tuấn, hai nàng thấy một khung cảnh vô cùng rộng lớn huyền ảo. Tại nơi đây có một quang cầu trắng bạch, nguyên chính là thức hải của Trần Tuấn.
Hai nàng mỉm cười đầy ma mị, rồi cùng lúc phóng ra Hồng Phấn Hỗn khí của mình, hòng khống chế Trần Tuấn khiến cho hắn can tâm tình nguyện tự nhố bản thân mình vào bẫy.
Thế nhưng hai nàng đã tính nhầm. Mặc dù sở hữu thánh phần linh căn, bản nguyên hồng phấn thôn phệ vạn vật, thì cách biệt cảnh giới vẫn là vô cùng vô tận, không cách nào bù trừ được. Nên vừa phóng ra Hồng Phấn Hỗn khí thì nguyên thần của các nàng liền bị khốn chế, không cách nào cử động được.
Định là thức hải của hắn sẽ dùng một chiêu tiễn hồn phách của hai nàng về với cát bụi thì một chuyện thần kỹ đã diễn ra.
Bên trong thức hải của Trần Tuấn còn lưu lại cả Đại Đạo của hắn chính là Vô Thực Hào Quang, cũng chính cái Vô Thực Hào Quang là thứ đã kiềm chế, phong ấn nguyên thần của hai nàng lại. Vô Thực Hào Quang này sau khi tiếp xúc với Hồn Phấn Hỗn khí thì bỗng dưng sinh ra biến hóa vô cùng to lớn. Dường như Vô Thực Hào Quang tìm thấy bạn của mình vậy, nó cùng với Hồng Phấn Hỗn khí hòa vào làm một sinh ra một loại khí tức vô cùng mạnh mẽ.
Thấy được điều này. Phạm Linh Nhi liền sử ra Đại Đạo của mình là Tử Mị Cuồng Yêu, gia tăng Hồng Phấn Hỗn khí dùng một chiêu Chung Thủy Phấn bắn vào Vô Thực Hào Quang.
Quả nhiên nó thực sự có tác dụng.
Vô Thực Hào Quang sau khi hấp thủi đủ nhiều Hồn Phấn Hỗn khí liền xem Phạm Linh Nhi như là chủ nhân thứ hai của mình, liền thả cho hai nàng ta ra.
Mặc dù được sự tiếp nhận của Đại Đạo của Trần Tuấn, thế nhưng Đại Đạo đối với hắn cũng thực không đáng là gì. Vốn là sự tồn tại của Đại Đạo còn thấp kém hơn cả đám sâu kiến Siêu Phàm Thoát Cảnh trong Chư Thiên Vạn Giới, nên hai nàng chỉ có thể lợi dụng Đại Đạo của Trần Tuấn, tạm thời chặn liên kết của thức hải cùng với nhục thân của hắn mà thôi.
...
Trần Tuấn dính một chiêu này của Phạm Linh Nhi, liền cảm thấy đầu óc xoay vòng vòng, ý thức bắt đầu mơ hồ.
Hắn chưa kịp kháng cự chạy thoát thì đã lập tức bị ngất xỉu.
Phạm Linh Nhi thu hồi nguyên thần của mình trở về, thì cả người chảy đầy mồ hôi lạnh, vô cùng mệt mỏi. Nhưng Trần Tuấn bất tỉnh coi như mục đích của nàng cũng tạm coi là hoàn thành, nên nàng liền giải chiêu Song Linh Nhất Thể, tách mình cùng với Trinh Hoa Cốt ra, rồi chạy lại đỡ lấy Trần Tuấn.
Phạm Linh Nhi ôm Trần Tuấn vào lòng. Mặc dù trong người vô cùng mệt mỏi nhưng cái cảm giác hân hoan vui mừng của nàng đã lấn áp đi cái cảm giác đó.
Nàng rạn rỡ, nở ra một nụ cười kinh dị với cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Trần Tuấn nói:
- Phu quân tại sao chàng lại trốn khỏi thiếp như thế? Nhưng không sao nữa rồi, chỉ là sau lần này chàng vĩnh viễn ở cạnh bên thiếp mà thôi~ Ha~ Ha~
Trinh Hoa Cốt mặc dù cùng là Phạm Linh Nhi y hệt nàng ta, thế nhưng nàng lại biết giữ gìn ý tứ hơn, nên khi nhìn thấy biểu cảm quá khích này của Phạm Linh Nhi thì nàng bất giác cảm thấy khó chịu như có con gì bò lên người mình vậy.
Trinh Hoa Cốt bước tới bên Phạm Linh Nhi, lạnh lùng nói:
- Ta thấy nếu chúng ta ép buộc chàng ấy như thế thì không được hay lắm.
Phạm Linh Nhi nghe thế thì nở ra một nụ cười vô cùng tà ác với cặp mắt đen như hóc mắt của một cái đầu lâu, nói:
- Yên tâm đi, phu quân như thế nào ta và ngươi đều rõ. Chỉ là chàng ấy ngại phải nói ra mà thôi. Chỉ cần chúng ta chủ động, ta chắc chắn rằng chàng ấy cũng không phản đối đâu.
Trinh Hoa Cốt nghe thế cũng hợp lý, nên nàng cũng không thắc mắc gì nữa định triệu ra Vô Thực Bạch Kiếm của mình, chở Phạm Linh Nhi cùng với Trần Tuấn về.
Thế nhưng lúc này Ngao Hồng liền đi tới, nàng ta nắm lấy tay của Trinh Hoa Cốt nói:
- Sư nương à... Hồi nãy đệ tử biểu hiện tốt không?
Trinh Hoa Cốt nghe thấy Ngao Hồng gọi một tiếng sư nương như thế thì vô cùng vui mừng, cười khanh khánh nói:
- Ây đừng nói như thế, hiện tại chưa phải sư nương nhưng vài ngày sau gọi ta một tiếng ưu nương cũng chưa muộn mà. Ngươi biểu hiện rất tốt, được rồi nói đi muốn gì nói đi.
Ngao Hồng nghe thế thì ngỡ ngàng. Mặc dù tính tình của nàng ta có đôi phần cọc lóc, không tinh tế nhưng mà nàng không pahri người không thông minh. Nghe một câu vài ngày sau hẳn gọi của Trinh Hoa Cốt, Ngao Hồng mơ hồ đoán ra được chuyện kia chính là chuyện gì.
Nếu chính thức gọi là sư nương thì hẳn Trần Tuấn cùng với hai nàng sẽ thành hôn với nhau. Nhưng mà với tính cách của Trần Tuấn, hắn hiên tại mặc dù rất thương yêu các nàng nhưng khẳng định nếu muốn hắn thành hôn là chuyện khó hơn cả lên trời. Nên nếu muốn thành hôn, nếu không dùng thời gian dài dần dần thay đổi cách nhìn của hắn, cũng chỉ có thể dùng bạo lực để mà bắt ép.
Nghĩ đến đây mọi chuyện đều đã được sáng tỏ, chuyện kia mà Trinh Hoa Cốt, Phạm Linh Nhi nhắc đến khi ở riêng với Trần Tuấn, cũng xính là nguyên do hắn sợ hãi đến như thế chỉ có thể là hắn cùng với các nàng đã ước hẹn thành hôn sau khi Sát Kiếp chấm dứt.
Ngao Hồng ngẫm xong thì vô cùng hoảng sợ, nhưng vẫn nói:
- Chỉ là dạo gần đây... Sát Kiếp mới vừa trải qua xong. Thiên Đình, Yêu tộc trải qua một hồi hao tổn rất lớn không biết sư nương có thể giupsa một chút vật tư hay không?
Trinh Hoa Cốt nghe thế thì không do dự, liền triệu ra một cái tủi vải trắng đưa cho Ngao Hồng nói:
- Trong đâu chứa hơn trăm vạn kiện pháp bảo chưa đạt chuẩn của ta. Không những thế trong đây còn chứa hơn ngàn viên tuyệt thế đan dược, ngàn vạn viên gạch chí bảo. Nhiêu đây chắc đủ rồi nhỉ?
Ngao Hồng mặc dù nghe một tiếng chưa đạt chuẩn cảm thấy có chút bất mãn, nhưng vẫn nhận lấy. Nhưng khi nàng vừa mở ra thì nó đã mở rộng mắt nhìn của nàng.
Tuyệt thế chí bảo Huyền Thủy Đỉnh của Thủy Hoàng Nguyên lấy từ trong tay của Trần Tuấn, nếu mà so với đống pháp bảo trong đay cũng chỉ thuộc hàng kém cỏi nhất mà thôi. Từng kiện đều là công sức của Trần Tuấn song luyện cùng với hai nữ nhân của mình mà tạo thành. Mặc dù chưa đạt chuẩn nhưng xét về phẩm chất tựa như là Thiên Long so với cá chép vậy, chênh lệch vô cùng lớn.
Trả lại ơn nghĩa cho Ngao Hồng xong thì hai nàng cũng không muốn chậm trễ nữa mà muốn lập tức quay về chuẩn bị cho việc thành hôn, thế nhưng tiểu Thiên đế này lại không biết quy củ tiếp tục giữ tay Trinh Hoa Cốt lại hỏi:
- Sư nương.... Vậy là người định thành hôn với sư phụ thật à?
Phạm Linh Nhi nghe thế thì đáp thay cho Trinh Hoa Cốt:
- Phu quân đã hứa với chúng ta rồi, chỉ cần chúng ta đột phá đến cảnh giới Siêu Phàm Thoát Cảnh, vượt qua Sát Kiếp lần này, thì điều gì chàng ấy cũng đều đáp ứng cả. Đúng rồi, ngươi mau đi thông báo với Yêu tổ rằng hôm nay phải chuẩn bị một lễ thành hôn thật tốt. Ta nhất định sẽ thưởng cho.
Ngao Hồng nghe như thế thì há hốc mồm nói:
- Sao có thể được. Một ngày làm sao mời được hết tẩy thẩy đại nhân vật?!
Trinh Hoa Cốt nhẹ nhàng nói:
- Bọn ta sẽ giữ chàng ấy ở Thiên giới. Các ngươi cứ căn cứ vào thời gian ở dưới Hạ giới mà chuẩn bị.
Ngao Hồng nghe thế thì loạn thật rồi, thật sự loạn lớn rồi! Đệ nhất sâu kiến với nhị vị yêu nữ sắp thành hôn! Chuyện này so với Sát Kiếp còn quan trọng hơn gấp hai lần! Một người là thiên hạ đệ nhất nhân, hai người là thiên hạ đệ nhất ma đầu. Nếu ai dám không đi Ngao Hồng khẳng định kẻ đó chắc chắn sẽ bị Phạm Linh Nhi dùng một kiếm tru tình tiễn bọn hắn về miền lãng quên luôn.