Rốt cuộc đệ nhị cường giả của Yêu tộc đã tới, Hắc Long vương đã tới liền xuất thủ chấn áp cả ba người.
Phượng Hoàng cảm nhận được Đại bàng Kim Sí Điểu gặp phải nguy hiểm liền hóa thành một cỗ hỏa diễm bay đến để mà trợ chiến.
Nàng ta gào lên một tiếng xé nát không trung rồi hô lên:
- Liên Hoa Tự Hỏa Thuần Thiên!
Hỏa khí bốc lên tụ thành hàng vạng cái cầu lửa như đại nhật bắn đùng đùng về phái Hắc Long vương.
Hắn thấy thế thì liền kết ấn đọc pháp:
- Thông Tri! Yêu Nha Nhị Thủy!
Hắc Long vương nâng tay lên, kéo theo đó chính là một cơn thủy triều cao hơn vạn trượng rầm rầm trút xuống như mưa.
Hai chiêu va chạm nhau liền phân rõ được thực lực. Đại cầu của Phượng Hoàng tuy mạnh, thế nhưng số lượng thì lại kém rất nhiều so với cơn thủy triều do Hắc Long vương tạo ra. Nên nàng bị một chiêu Yêu Nha nhị thủy này của hắn cuốn đi xa hơn vạn dặm.
Thế nhưng để thi chuyển một chiêu đó cũng tốn rất nhiều tinh lực của Hắc Long vương, sắc mặt của hắn vừa nhìn đã thấy xanh xao đi rõ rệt. Tựa hồ như không thể trụi nổi thêm một chiêu.
Hắc Long vương thầm nghĩ:
- Chết tiệt, ta không thể trụ được nữa. Ta chỉ là một Tổ Tiên hậu kỳ mà thôi, đột phá Chuẩn Thánh cho dù huyết mạch cường đại cũng chả là cái thá gì với cái đám rong rác đó được!
Đại Bàng Kim Sí Điểu thấy một chiêu của Hắc Long vương đã làm cho hắn hao tổn nhiều tinh nguyên như thế thì man rợn nở ra một nụ cười.
Hắn âm thầm ngưng tụ tử khí của mình xuống dưới chân, hô lên:
- Âm Dương Ngịch Hồi, triển!
Lấy tử khí đảo lộn âm dương, đảo lộn sinh tử. Đại Bàn Kim Sí Điểu chỉ cần nâng tay lên là một đám tử thi của Tụ Giao thế giới liền dứng dậy tựa như một nhánh của Ma tộc thời hồng hoang, Cương Thi tộc.
Những cương thi này vừa sống dậy thì lao đến chỗ Hắc Long vương hả miệng thân to định cắn hắn. Hắc Long vương là người tinh thông thuật pháp trong Yêu tộc, đối với pháp thuật tìm hiểu cực kỳ sâu nên cũng hiểu chút da lông về thuật đảo chuyển sinh tử này.
Thuật đảo chuyển sinh tử dựa vào tử khí thường là chịu sự khống chế của người thi thuật. Chỉ cần người thi thuật muốn, là liền có thể thông qua đám tử thi này mà truyền tử khí vào trong người sống, từ đó biến họ thành một tử thi mới. Hắc Long vương nhất định không dược để tử khí quấn vào bên trong mình.
Hắn kết ấn, hóa a một phép Di Hành Thượng Vân, đem bản thân hóa thành một làn khói đen nhằm tránh công kích vật lý của chúng. Chỉ cần không trúng chiêu, hì tử khí liền không có cách nào đi vào trong cơ thể.
Đại Bàng Kim Sí Điểu thấy như thế thì mỉm cười nhẹ một cái, hắn nhẹ nhàng bóp tay lại thành nấm đấm. Đám tử thi đó liền biến thành một quả bóng được bơm căng, phòng ra rồi l tức đoàn một cái bạo nổ.
Bất ngờ Hắc Long vương không biết được ý này của Đại Bàng Kim Sí Điểu nên liền bị thụ thương chấn văng ra.
Hắn bây giờ mới có cơ hôi bình tâm lại để mà suy nghĩ. Trên đầu hắn hiện tại chính là binh đoàn của Tụ Giao thế giới, trước mặt hắn bây giờ chính là đám người tử thi của Đại Bàng Kim Sí Điểu, bên người thì lại không có một người nào ảo bên, tình thế vô cùng bất lợi.
Thấy như thế, Hắc Long vương liền gào lên một tiếng Long ngân:
- Long tộc! Theo lệnh của ta, tất cả cùng lên!
Lập tức từ trên trới hiện lên vô số thân ảnh dài tựa như đăng, nhưng lại có vảy cá uống lượn trên bầu trời. Thiên Long gào lên một tiếng liền bắn xuống vô số Long cầu, Thủy Long ngự thiên thủy uống thành vô số cơn sóng uống bay đám tử thi đó. Thổ Long liền từ dưới đất chui lên, đem thân ảm của Đại Bàng Kim Sí Điểu, Phượng Hoàng, Đại Hắc Hùng, Thanh Lam Vũ nuốt vào trong bụng.
Hắc Long vương liền chớp lấy cơ hội, dù một chiêu thuấn di vào trong bụng của những con Thổ Long đó.
Tay hắn lật lại, đem từ trong túi càn khôn của mình ra một cái chuông màu trắng, đánh lên một tiếng.
Tiếng chuông trong trẻo vang lên tựa như nước chảy, xua tan đi toàn bộ tạp niệm trong tâm. Khiến cho đầu của Phượng Hoàng đau lên từng hồi, còn Đại Bàng Kim Sí Điểu thì dần dần bị tiếng chuông này tẩy đi bớt tử khí.
Đại Bàng Kim Sí Điểu thấy tình hình như thế không ổn, Phượng Hoàng rất có khả năng trở lại tình trạng bình thường, khi đấy rất bất lợi cho hắn. Dù nàng ta chỉ là nhị đại thượng tộc trong Yêu tộc, thế nhưng thực lực vẫn là cực kỳ cao cường, không cách nào dưới tình huống này dùng tử khí giết chết nàng ta được.
Chỉ có hai hướng xử lý Phượng Hoàng mà thôi, một chính là nhân cơ hội này giết chết nàng, luyện nàng ta thành tử thi, thứ hai chính là củng cố nộ hỏa của nàng ta, khiến cho nàng ta không thể quay về lúc ban đầu.
Đại Bàng Kim Sí Điểu không muốn mất đi quân cờ ngàn năm có một này để tổn hại căn cơ của Yêu tộc. Thế nên hắn chọn phương án thứ hai, đó chính là thuyết phục Phượng Hoàng.
Hắn nắm lấy mặt của Phượng Hoàng, mặt đối mặt dùng chiêu Nộ nhãn chi linh, đem tà linh dung vào nhãn quan của mình, khiến cho người bị trúng thuật chìm vào mộ cái ảo mộng. Trông cái ảo mộng này sẽ khám phá ra toàn bộ ký ức của người bị trúng pháp, từ đó mà tìm ra những thứ kiến cho người đó cảm thấy tức giận nhất, từ đó mà kích lên nộ hỏa của kẻ bị thi pháp.
Thế nhưng chưa kịp khám phá hết ký ức của Phượng Hoàng, thì Hắc Long vương đã không nhân từ mà dùng đao của mình, bổ xuống một chiêu Vạn Mã Chiêu Hoàng, đem đao nhân lên thành vạn đao chém vào người của hai người.
Đại Bàng Kim Sí Điểu nhất thời không phản ứng kịp liền bị đao này của hắn đoạn tuyệt đi khí tức, chết đi, không còn nghi ngờ.
Hắc Long vương cũng rất vô tình, dùng một chiêu này giết chết đi hoàn toàn bản mệnh của Phượng hoàng, đoạn tuyệt khí tức của nàng. Thế nhưng hắn thừa biết nàng có Niết Bàn hỏa diễm, hoàn toàn có thể từ trong tro tàn mà phục sinh nên không lo lắng.
Một chiêu này kết hợp với tiếng chuông trăng lúc nãy hoàn toàn xua tan đi toàn bộ nộ hỏa tà ác trong tâm của Phượng Hoàng. Khiến cho nàng khi sống lại một lần nữa, liền không bị thao túng nữa.
Phượng Hoàng khi niết bàn sống lại thì không thể nào nhớ lại được bất kỳ ký ức gì khi mình vẫn còn bị tâm ma chi phối. Nàng khi cố nhớ lại thì tựa như có một bức màn do cường giả cao hơn nàng tận hai đại cảnh giới tạo ra, chắn trước mặt nàng vậy, không cách nào vượt được.
Ổn định lại tâm tình, nàng thấy Hắc Long vương thì liền lập tức quỳ xuống hành lễ nói:
- Tiểu muội không biết đại ca đến đây nên không kịp tiếp đãi, thứ lỗi.
Hắc Long vương nghe thế thì phất tay nói:
- Không cần đa lễ, ngươi vừa mới độ qua một kiếp tâm ma. Nên dưỡng thần đi là tốt hơn.
Phượng Hoàng nghe thế thì hiểu rõ vấn đề, hóa ra là lúc tử chiến thì nàng đã gặp phải tâm ma. Nên chuyện không thể nào nhớ lại lúc mình đã độ qua kiếp nạn đó như thế nào là chuyện có thể hiểu được.
Hai người chuẩn bị đi ra khỏi bụng Thổ Long từ đột nhiên một tiếng xoài vang lên. Bụng của Ngao Nha bị xé thành hai mảnh bởi một nhân ảnh cao lớn, trên vai hắn ta còn vác theo một nữ nhân nữa.
Hắc Hùng Đạt gào lên đầy giận dữ:
- Thì ra chính là ngươi đã kêu cái con giun đấy nuốt ta! Ngươi đáng chết lắm! Dám làm trang phục của Thanh Thanh bị xướt một lỗ!
Thấy Hắc Hùng Đạt, Hắc Long liền kinh ngạc phóng ra thần thức của mình. Hắn thấy chỉ trong khoảng khắc toàn bộ nhánh Thổ Long của minh liền không thể qua khỏi Sát Kiếp mà chết dưới tay nam hán tử này.
Lửa giận ngút trời bốc lên, thế nhưng đối phương là siêu cấp cường giả dù hắn có đột phá lên Chuẩn Thánh đỉnh phong thì hắn ta còn cách hắn một đại cảnh giới nữa. Không cách nào có thể vượt qua được. Nên Hắc Long vương không cách nào có thể phản kháng lại được, chỉ có thể ngậm ngủm trừng trừng hắn với ánh mắt đầy giận dữ mà thôi.
Thanh Lam vũ thấy Hắc Long vương thế thì liền nhậnxets:
- Cái tên này hán chính là người lãnh đạo tại nơi đây. Chỉ cần giết hắn đi chính là đã thắng trận này rồi
Hắc Hùng Đạt nghe thế thì tự tin nói:
- Nếu như xử lý cái tên này thôi thì dễ, Thanh Thanh cứ để ta!
Nói rồi Hắc Hùng Đạt phóng tới trước mặt Hắc Long vương, tay nắm lại tạo thành Hùng Quyền Phá Thạch, một dong đấm thẳng vào bụng hắn.
Đùng một cái, huyết nhục bay đầy trời, Hắc Long vương bị một đòn này của Hắc Hùng Đạt chấn bay hơn một dặm.
Cũng may là Hắc Long vương hắn may mắn sỡ hữu một đường sinh cơ, không chết, thế nhưng khí tức tuyệt nhiên là cực kỳ mỏng manh hấp hói. Tưởng chừng như hơi mạnh hơi thở một tí là hắn có thể lờn biến thành một cái xác không hồn vậy.
Hắc Hùng Đạt đấm xong thì cát bụi bay mịt mờ. Hắn thì lại không sỡ hữu nhan quan tốt lắm, nên dùng một thiết bị mang tên Tật Huyết Nhãn tích hợp trên giáp cơ giới quét ngang một lượt.
Thấy Hắc Long vương không chết, hắn liền tỏ ra bực bội nói:
- Không hiểu tại sao mấy tên ở tiểu thế giới này lại sống dai như thế. Thật phiền phức.
Hắn quay sang Thanh Lam Vũ nói:
- Thanh Thanh, chờ ta tí, con gián này sống có vẻ hơi dai.
Thanh Lam Vũ gật đầy cấp thuận, tiếp tục quan sát.
Chứng kiến sức mạnh tuyệt đối từ một quyền này của Hác Hùng Đạt, Phượng Hoàng sợ hãi đến mức không tài nào di chuyển được. Từng bước hô hấp của nàng ta rất khó khăn, tựa như là đang cố gắng thu liễn khí tức lại đền tránh làm kinh động Lực Tế Hoàng Đế vậy.
Hắc Hùng Đạt nhìn qua phía Phượng hoàng, thấy nàng như con gà trong chuồng, muốn giết lúc nào thì giết thì chán ngán không để ý nữa, mà liền ước tới chỗ Hắc Long vương, an bài sinh tử cho hắn, kể thúc trận chiến này.
Hắc Long vương là người đi theo Thủy Hoàng Nguyên lâu nhất cùng với Bạch hổ, hắn tựa hồ cũng đã sỡ hữu con mắt nhìn của Yêu tổ.
Hắn biết trận chiến này chắc chắc là mình sẽ bị đả bại, đả bại một cách bất lực không thể chống cự được. Thế nhưng mục đích để xảy ra trận chiến ở giữa Thiên Đìnhg này, hi sinh cơ số lớn của Yêu tộc chính là để câu kéo thời gian cho phía Hạ giới chuẩn bị.
Chỉ cần Hạ giới có thể chống cự qua được Sát Kiếp này, thì sự hy sinh của hắn cùng với đồng bào là hoàn toàn đáng.
Hắc Long vương nhìn thấy cơ thể tàn tạ của mình chảy máu ròng ròng, tay chân bị quặn quẹo như một sợi bún mà quan tâm, chỉ thầm nghĩ:
- Không được, thời gian từ khi bắt đầu trận chiến đến bây giờ là còn chưa qua nổi một ngày nữa. Nhất định, nhất định ta phải trụ qua ít nhất một tháng. Chỉ cần qua một tháng nữ nhi của ta chắc chắc sẽ đột phá! Không được ta không thể bỏ cuộc được.
Hắc Hùng Đạt bước tới cái thây khô Hắc Long vương thấy cái ánh nhìn không can tâm của hắn thì tán thưởng nói:
- Ha ha, không biết bao nhiêu năm rồi nhỉ? Từ cái lần đầu tiên ta gặp phải cái ánh mắt hận thù sâu sắc này. Ta hiểu lý do vì sao ngươi có thể sống sót được qua một quyền của ta rồi. Rất thú vị, thế nhưng... Tiếc cho ngươi là chủ tướng muốn diệt sạch toàn bộ thế giới này, không có ít định nô dịch. Ta đành xin lỗi ngươi.
Hắc Long vương mặc dù tàn tạ như thế, thế nhưng ý chí chiến đấu của hắn thì chưa bao giờ khất, hắn nghiến răng cay nghiệt lầm bầm nói:
- T.....mmnmmm.....a.........mmm....liề......
Hắc Hùng Đạt nắm tay lại, một cỗ lực lượng khủng bố đầy uy áp tựa như thủy triều cuồng cuộng đập nát thái sơn của hắn được phóng thích ra từ nắm tay.
Quyền vung lên nổ uỳnh một tiếng vang vọng.
Phượng Hoàng nhắm mắt lại không muốn nhìn, nàng ta không muốn chứng kiến đại ca của người bị người khác giết hại dã man đến thế.
Vào lúc khốn cùng nhất Hắc Long vương cũng không bỏ cuộc, ánh mắt của hắn vẫn như vậy, vẫn đầy hỏa chiến, vẫn đầy hận thù nhìn cái bộ giáp nâu kia.
Rốt cuộc thì khí vận của hắn lão Long vẫn không quá tồi. Ngay khi quyền vừa đấm đến thì từ trong tim của hắn phóng ra một đạo bạch quang, tạo nên một cái hộ cầu bao bọc xung quanh hắn.
Nắm đấm va vào hộ cầu liền bị chấn ngược về sau, phá nát ba tầng trời, thế nhưng Hắc Long vương bên trong không bị lấy dù chỉ một vết xước.
Hắc Long vương cảm nhận đạo bạch quang này rất quen thuộc, tựa hồ như thể chính là một người quen của hắn vậy.
Hắn tự hỏi:
- Là thượng tiên? Không, không nhất định không phải. Nếu là thượng tiên thì e rằng lúc này cái tên chết dẫm kia đã không còn ở đây rồi... Vậy là Bạch Hổ? Là người?
Đạ bạch quang kia lắng lặn hóa thành một hình người mờ ảo trước mắt Hắc Long vương. Bạch Hổ lại một lần nữa hiện ra trước mắt hắn.
Bạch hổ nói:
- Long ca, ta hiện không thể nào tồn tại tại đây lâu hơn được nữa. Ta nói ngắn gọn thôi, ta hồi trước đã đặt vào ngươi một cái ấn chủ bảo mệnh, vào lúc nguy khốn nhất có thể cứu ngươi một mạng
Nói rồi Bạch hỗ liền hóa thành một đạo bạch quang bay vào mắt Hắc Long.
Hắc Long vương hắn cảm nhận được một cỗ khí tức vô cùng cường đại nhập vào trong mình. Thì ra vào năm xưa Bạch Hổ đã nhìn trước được kết cục của mình, từ đó mà an bài toàn bộ tinh hoa Nghịch Thiên Chi Nhân của hắn vào Hắc Long.
Nghịch Thiên Chi Khí nhìn có vẻ đơn giản chỉ là là một nhân vật Nghịch Thiên mà có thể sống sót, nhưng kỳ thực không phải vậy. Nghịch Thiên Chi Nhân là người đã trải qua được tử nạn mà thế giới an bài với mình, từ đó chứng minh được một câu là mệnh ta do trời bất do thiên.
Mà Siêu Thoát Phàm Thoát Cảnh cũng chính là cảnh giới tự an bài mọi thứ của chính mình. Một câu mệnh ta do trời bất do thiên cũng chỉ là tiểu cảnh của Siêu Phàm Thoát Cảnh.
Nói cho đơn giản chính là Nghịch Thiên Chi Nhân chính là kẻ đạt được tiểu thành tựu của thoát Cảnh, từ đó mà sỡ hữu lực lượng của Siêu Phàm Thoát Cảnh.
Thiên Đạo ở Tu Chân Giới vì biết điều này mà từ đó an bài cho mệnh số của Yêu tộc tàn lụi. Yêu tổ Thủy Hoàng Nguyên cũng biết được điều này, đấy chính là lý do mà hắn bất chấp để có thể Nghịch Thiên vào năm đó.
Có được khai tức của Nghịch Thiên Chi Nhân, Hắc Long vương từ một con giun chỉ có thể giẫy dựa tự nhiên háo thành một con rắn độc. Một chiêu Vạn Mã Thuần Đao chém một nhát, khiến cho bộ giáp của Hắc Hùng Đạt hư hỏng.
Hắc Hùng Đạt chịu một đao bất ngờ như thế thì liền không lộp phản ứng, thụ thương mà lùi lại.
Chỉ số của Hắc Long vương bỗng nhiên tăng vọt lên như thể tên lửa vậy, từ mười vạn bỗng dưng hóa thành một tỷ. Xem chừng chỉ dưới mỗi Du Ly cùng với chủ thượng của hắn mà thôi.
Hắc Hùng Đạt nói:
- Không thể nào, cái bọn này là cái giống gì thế đắng chết vậy mà lại còn sống lại, không những thế lại còn mạnh hơn nữa!
Hắn chấp hai tay lại, khí tức trong người hắn tụ lại thành vô số huyễn ảnh cánh tay. Hắn hô lên:
- Nộ Thiền Vạn Quyền Xuân Tác!
Cùng lúc hàng vạn quyền đấm xuống mặt đất, vang lên những tiếng rầm rầm uỳnh uỳnh vô cùng uy lực, khiến cho trên trời hiện lên một cái hố vô cùng lớn. Đến cả Đại Đạo Của Tiên Thiên Thánh Nhân vận dụng cũng không cách nào đạt đến trình độ phá hủy uy lực đến mức này được.
Tửng chừng như Hắc Long vương sẽ chết không hay biết. Thế nhưng mắt hắn ngỗng hiện lên bạch quang, thân thủ không hiểu vì sao lại nhanh nhẹnh đến lạ thường, chỉ cần lách một cái là liền có thể né hết lực quyền của hắn.
Hắc Long vương thu Thiên Long Đao lại, một tay nhấc lên, huyễn hóa ra một thanh cự đao khác.
Đao này dài hơn thước, nặng hơn ngàn vạn cân, hồi trước chính là do tinh hóa nhật nguyện ngưng tụ lại vào trong một ngọn nút mà luyện thành. Mang tên Bạch Nha Miêu Cốt Đao.
Bạch Nha Miêu Cốt Đao vừa xuất ra, tiếng gầm liền uy lực vang ra, chấn áp đi khí tức khủng bố của Hắc Hùng Đạt.
Hắc Long vương nói:
- Nhạc Chủng Như Không trảm.
Đao khí trắng thuần của hắn như một dòng sông lớn chắn ngan Thiên Giới, đem cả một đại lục to lớn như Thiên Giới bổ rạc một tiếng, phân làm hai nửa.
Hắc Hùng Đạt trước một chiêu khủng bố như thế này hiển nhiên là không tránh khỏi công kích. Bộ giáp của hắn liền bị chấn tan ra thành từng mảnh nhỏ.
Hắc Long vương thu đao lại thì vô cùng kinh ngạc. Hắn lúc trước chỉ ước chừng bảng thân của Bạch hổ là ngang tâm với tung mà thôi, thế nhưng một đao này chưa dùng hết mười thành công lực bổ xuống mà đã khủng khiến đến như thế, thì thực lực của Bạch Hổ hẳn là đã vượt qua cả Thủy Hoàng Nguyên rồi.
Càng kinh ngạc hơn là sau một đao ấy Hắc Hùng Đạt không chết, mà chỉ thụ một vết đao lớn trên ngực trái hắn mà thôi.
Hắc Hùng Đạt đứng dậy, bẻ răng rắc cái đầu mình một cái chấn tĩnh lại nói:
- Khí tức này so với chủ tướng thì có vẻ ngang bằng ấy, nhưng thực lực... Khẳng định vẫn còn kém xa. Thế nhưng như thế cũng rất thú vị.
Nói rồi hắn nở ra một nụ cười hết sức khoái chí. Đã từ lâu rồi, Hắc HÙng Đạt chưa bao giờ phấn khích đến như thế. Đúng như là lời của Du Ly nói mà, tiểu thiên thế giới này quả thực rất thú vị.
Chứng kiến một chiêu khủng bố như thế thì thập đại hộ pháp Yêu vương, và Thanh Lam Vũ liền lập tức bay lại để mà xem xét.
Nhìn thấy Hắc HÙng Đạt vẫn an toàn, Thanh lam vũ thở phào một tiếng rồi liếc mắt nhìn Hắc Long vương phía bên dưới cực kỳ nghiêm trọng.
Hắc Long vương biết được đến thời điểm hiện tại thọ nguyên dài đằng đằng của huyệt mạch Long tộc trong hắn như ngựa không người, càng lúc càng cạn kiệt.
Biết được không thể thủ thắng được đam này, Hắc Long vương chỉ còn cắn răng lấy thân phận Nghịch Thiên Chi Nhân của mình ban xuống tử lệnh, bắt toàn bộ thập đại Yêu vương không được rời Thiên Giới. Nhất định tử chiến cũng phải giữ được.
Thập Đại Yêu Vương cũng không phải là loại không giữ chữ tín. Bọn hắn đi theo Thủy Hoàng Nguyên, Hắc Long vương đã lâu, khi nghe thấy Sát Kiếp cũng đã xác nhận được kết cục của bản thân mình, thế nên khi thấy lệnh thì cả đám cùng với Hắc Long vương quyết một trận sinh tử, đến chết vẫn là huynh đệ với nhau.
Trận tử thủ này diễn ra vô cùng kinh hoàng, Yêu tộc trên Thiên Giới tựa như phát rồ, dùng hết bản lĩnh của mình lao lên, không ngại sống chết.
Trên chiến trường không phải sợ kẻ địch mà chính là sợ kẻ dám liều. Hàng trăm ngàn, hàng chục vạn Yêu thú, Yêu nhân, Yêu tộc bán nhân liền như một cái máy xay thịt, giết hết tên Tụ Giao này đến tên Tụ Giao khác.
Chứng kiến một cảnh này của Yêu tộc, Thanh Long an toàn ngồi bên trong địa phi thuyền chỉ huy cũng cảm thấy lạnh sống lưng.
Rốt cuộc đây là cái ý chiến chiến đấu gì thế này? Sao cái đám này lại lao lên không ngại thương thế như thế? Bộ bọn chúng không có não hay sao?
Việc lao lên tử chiến với đám người Tụ Giao tưởng chừng như là điều đẩy Yêu tộc tới bờ vực tử vong nhanh hơn, ai ngờ chính là hy vọng của Yêu tộc.
Đám người của Tụ Giao thế giới cả vạn năm qua chưa từng trải qua một trận tử chiến, nếu ngươi không chết thì ta chết như thế này, thế nên liền cuống cuồng không cách nào chỉ huy cho tốt được.
Người người chết như ngã rạ, máu tươi nhuộm đỏ cả một trời mây. Nếu không có Thanh Long phía trên chấn tĩnh, ra vô số biện pháp kịp thời nếu không trận chiến tại Thiên Giới này kết cục đã khác.
Đấy là đối với đám hạ tầng tiểu tốt, còn đám cao tầng Thánh Nhân thì cũng uy dũng không kém. Tu vi của Thập Đại Yêu Vương cùng lắm chỉ là Chuẩn Thánh đỉnh phong, không cách nào so với Thiên Đạo Thánh Nhân như đám người Thập Đại Hoàng Đế được, thế nhưng dưới sự hỗ trợ của Hắc Long vương mà đám người này liền có thể giao chiến một trận.
Vô số những tuyệt trắc trận pháp được bày ra, vô số pháp bảo ngàn năm bị phá hủy, vô số cấm quyết được đem ra. Chưa một lần nào trong Tu Chân Giới lại có nhiều bị mật lại bị phá đến như vậy.
Cuối cùng sau một tháng giằng co đầy kịch liệt, giao chiến hơn trăm trận bất phân thắng bại thì Hắc Long vương liền đã hụt hơi.
Hắn không ngờ là đám người Thiên Đạo Thánh Nhân này lại mạnh đến mức như thế, từng chiêu của hắn phóng ra nếu không phát lực thậm chí đến cả vết xước trên người của bọn chúng cũng không để lại được.
Ám khí cũng vô dụng, trận pháp lại càng không. Đám người Thập Hoàng Đế này cứ như là đmá trâu điên, không cách nào xoa dịu lại được vậy.
Hắc Hùng Đạt phát hiện trên mặt của Hắc Long vương bắt đầu lắm tắm mồ hôi thì nở ra một nụ cười vui mừng thầm.
Quả nhiên Thanh Long không lừa hắn, cái tên Hắc Long vương này tuy có thể trong một khoảng thời gian đột phá cực lớn, thế nhưng phải chịu ảnh hưởng của thời gian, cùng cắn trả. Chắc chắc không cầm cự được lâu.
Hắc Long vương cũng cảm thấy khí tức Nghịch Thiên chi khí của mình ngày càng suy yếu. Biết mình không thoát cái chết, trước khi cạn kiệt hoàn toàn những giọt cuối cùng hắn đưa tay lên mặt, cuồng loạn cười vang:
- Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha. Huynh đệ, ta có phụ lòng ngươi không? Chuyện này đã không còn quan trọng nữa. Vì bây giờ ta đến với ngươi đây.
Thấy Hắc Long vương cười điên dại đến như thế Thập Đại Hoàng Đế, Thập Đại Hộ Pháp Yêu Vương cảm thấy có điều gì không đúng.
Hắc Long vương chấp tay lại, ngưng tụ khí tức, bàn tay hắn bỗng nhiên xuất hiện vô số pháp luân phức tạp màu trắng.
Thanh Lam Vũ nhìn thấy những ấn ký này liền thấy có điều quen thuộc. Nàng liền nghiêm trọng hô lên:
- Không ổn, hắn đang thi triển lĩnh vực. Mọi người nhanh nhanh lui lại!
Thế nhưng bây giờ đã không kịp nữa rồi. Hắc Long vương đã dùng một chiêu tự sát, Thân Hóa Đại Đạo, tự giết đi bản thân mở ra một cái tiểu không gian giam cầm toàn bộ Thiên Giới lại.
Hắn tuy biết không gian này sớm muộn cũng bị đại nhân vật cao cao phía trên phá bỏ, thế nhưng để mà truyền được thông tin từ Thiên Giới lên Chư Thiên Vạn Giới khẳng định là rất lâu.
Trong khoảng thời gian đấy, càng câu kéo thời gian cho Hạ giới càng tốt. Nhất định không được bỏ cuộc!
...
Thủy Hoàng Nguyên lúc này đi ra khỏi tiền viện của mình.
Hắn nhẩm tính hiện tại thời gian cầm cực của Thiên Giới đã hơn trăm ngày, tức ở dưới Hạ giới đã hơn trăm năm. Kế hoạch thay trời vận đạo của hắn coi như đã thành công một nửa, coi như là Tu Chân Giới có thêm một nửa đường sống rồi.
Đang lúc lơ đễnh nhìn lên trời thì Thủy Hoàng Nguyên không thể tin vào mắt mình nữa. Một con Hổ màu trắng, cùng một con rồng màu đen từ trên Thiên Đình bay lên, đánh nhau.
Một trận quần long hổ chiến đem toàn bộ Thiên Giới vây vào trong trận chiến của bọn chúng.
Chỉ trong chốc lát cả một bức trời lớn đột nhiên biến mất, chỉ còn để lại trong không gian một cái nền màu xanh ảm đạm.
Chứng kiến việc này Thủy Hoàng Nguyên không khỏi trầm mặc, hắn nắm tay lại tức giận nói:
- Ta... Nhất định sẽ không phụ lòng các ngươi, ta chắc chắc sẽ độ qua Sát Kiếp lần này