Chương 152: Sát Kiếp (2) Tồn Tại Thượng Cổ.

Kể từ khi sát kiếp này được thông báo thì Thiên Đạo vì một đường sinh cơ của Tu Chân Giới đã đánh liều phá vỡ đi phong ấn ức năm của Tu Chân Giới.

Khai thông hai thời kỳ giao nhau vô cùng dữ dội đó chính là thời kỳ Thượng Cổ và thời kỳ Hồng Hoang.

Thời kỳ Hồng Hoang xem như là điểm bắt đầu của Tu Chân Giới, còn thời kỳ Thượng Cổ chính là thời kỳ Tu Chân Giới được thành lập. Liên quan rất lớn đến khí tức của Chư Thiên Vạn Giới.

Cũng vì mở ra thời kỳ Thượng Cổ mà Thiên Hoàng mới có khả năng sử dụng không gian bỏ túi của Nhiên Thiên Tháp... Và cũng vì mở ra mà kế hoạch của Ma La Đầu mới có thể thực hiện.

Ma La Đầu cầm lấy viên ngọc xám đó cười híp cả mắt nói:

- Tốt, tốt, tốt. Không ngờ vị cô nương đây lại giúp ta một tay, giết đi tên Thiên hoàng này, đoạt lấy Ngọc Hư. Xem như lần này tâm ý của ta hoang uổng cho đại kế không uổng rồi.

Sắc mặt của Du Ly khi nghe xong những lời này rất là khó coi. Tuy là nàng không biết đại kế hoạch của hắn là cái giống gì, thế nhưng không tiếc để lập mưu giết người của chính mình cũng không phải tầm thường.

Chí ít, nàng đoán rằng kế hoạch này của hắn hoàn toàn có thể gây ra tổn thương cho nàng.

Từ khi sát kiếp này bắt đầu Ma La Đầu đã thông qua Hồng Phấn Hỗn khí của bản nguyên hồng phấn mà nhìn thấy tiền kiếp của mình.

Tại hồng hoang, hắn vốn là thái tử của Ma tộc, hắn khi sinh ra lại còn có cha, mẹ, anh, em, là Ma tộc đời đầu, hiển nhiên là tiền kiếp không cách nào xuất hiện được.

Thế nhưng khi tu luyện thông qua Hồng Phấn Hỗn khí hắn đã có thực lực nhìn được thời gian của Chư Thiên Vạn Giới, từ đó phát hiện ra rất nhiều bí mật của Tu Chân Giới.

Một trong những bí mật đó chính là khi Tu Chân Giới còn mở cửa với người trong Chư Thiên Vạn Giới, chứ không hề đóng như thế này.

Vào những thời kỳ đầu lập khai Tu Chân Giới, nó vốn không phải là cái tên này, mà là cái tên Thiêu Thiên thế giới. Do một chủng tộc có nhục thân vô cùng mạnh mẽ gọi là Nhiên Cổ lập nên.

Nhiêu Cổ khai sinh từ trong không gian Chư Thiên, nên từ khi xuất sinh bọn hắn đã là tồn tại siêu việt ở ngoài phạm vi sinh linh, tại trong hai từ Chư Thần.

Chư Thần là một tồn tại còn kinh khủng hơn cả Siêu Phàm Thoát Cảnh cường giả.

Siêu Phàm Thoát Cảnh chỉ là cảnh giới có khả năng phá đi bình phong thế giới, tiến nhập vào Chư Thiên Vạn Giới mà thôi. Nếu xét cho đúng thì Chư Thần chính là một cây bồ đề tồn tại cắm sâu trong Chư Thiên Vạn Giới, còn Siêu Phàm Thoát Cảnh chỉ là kẻ mới chân ướt chân ráo đi đến.

Tuy là tồn tại Chư Thần, một mình có thể xưng một phương cường giả thế nhưng tộc Nhiêu Cổ hiểu rõ bản thân mình không thể nào so cùng với những kẻ khác nên tìm một nơi để mà an nhàn sinh sống.

Nơi đó chính là Nhiêu Thiên Thế Giới.

Tồn tại hơn trăm vạn ức năm thì Nhiêu Cổ tộc gặp một lão quái cường giả. Hắn ta cũng như bọn hắn chính là một cây bồ đề già trong Chư Thiên Vạn Giới, hơn nữa còn là cường giả Chư Thần thượng đỉnh, hơn rất nhiều so với cường giả số một của Nhiêu Cổ tộc chỉ là Chư Thần trung đỉnh.

Nhiêu Cổ tộc liều chết bảo vệ tộc của mình với lão quái đó. Trận chiến đã phá hủy vô số mảnh thế giới xung quanh, vô tình tạo thành một bức bình phong bao quanh Nhiêu Thiên thế giới.

Chiến đấu một trận sinh tử quá độ khiến cho cả Nhiêu Cổ tộc, vốn là cảnh giới Chư Thần, tuột xuống thành một đám Siêu Phàm Thoát Cảnh.

Cảnh giới bị tụt xuống dẫn theo đó chính là áp chế của Chư Thiên Vạn Giới áp dụng lên bọn hắn. Chỉ sau trăm ức năm sau, tộc nhân bắt đầu lão hóa, vô số người đã ra đi vì tuổi già. Trước tình cảnh này Nhiêu Cổ tộc đã dồn hết tâm lực của mình để giúp một tộc viên tiềm năng nhất tên là Thiêu Cổ thoát ra khỏi bình phong, một lần nữa đi vào Chư Thiên Vạn Giới tìm cách để giúp bọn hắn thoát khỏi tình cảnh già chết này.

Thiêu Cổ sau khi được toàn tộc truyền hết tu vi cảnh giới của mình vào người thì bắt đầu chuyến du ngoạn Chư Thiên của mình.

Rất nhanh kỳ hạn trăm vạn năm tìm câu trả lời đã tới. Thiêu Cổ trong lúc du ngoạn Chư Thiên Vạn Giới gặp được vô số cơ duyên, từ đó mà khôi phục lại cảnh giới Chư Thần.

Trăm vạn năm thường đối với toàn tộc Nhiêu Cổ tộc chỉ như là một cái chớp mắt. Thế nhưng từ khi cảnh giới sụt giảm, nó là một khoảng cách vô cùng dài, đã có người chịu không nổi nữa mà thân hóa Đại Đạo, ra đi. Thế nên bọn họ rất mong Thiêu Cổ có thể đem đến một giải pháp. Chỉ cần một giải pháp thôi thì Thiêu Cổ cũng đủ làm thần của bọn hắn rồi.

Thế nhưng đáp lại kỳ vọng của toàn tộc Nhiêu Cổ, Thiêu Cổ lại lắc đầu đầy thất vọng. Không phải là hắn không có cách giúp, mà là Nhiêu Cổ tộc vốn đã ấn định bị Chư Thiên Vạn Giới thanh lọc, không thể nào tồn tại được nữa.

Nhiêu Cổ tộc nghe thế thì không tin mình bị Chư Thiên Vạn Giới ấn định phải chết, nên nổi khùng lên tấn công Thiêu Cổ.

Chênh lệch cảnh giới tu vi, cùng kinh nghiệm Nhiêu Cổ hiển nhiên là nằm trên thế thượng phong. Tuy vậy hai tay khó địch hai người, rất nhanh Nhiêu Cổ đã bị đánh tới mức rơi vào thế hạ phong, xém nữa là phải như lão quái lúc trước, bỏ mạng trong tay Nhiêu Cổ tộc.

Vào lúc nguy cấp nhất, khi Thiêu Cổ chỉ còn một tia sinh cơ cuối cùng thì trong Chư Thiên Vạn Giới xuất hiện một cỗ vô danh lực lượng bay đến, chóng đỡ vô số đòn tấn công của Nhiêu Cổ tộc, giúp cho Thiêu Cổ có thời gian phục hồi lại thương thế của mình.

Trải qua ngàn năm chịu đựng, cuối cùng Thiêu Cổ cũng khôi phục lại thương thế của mình, cầm lấy Hấp Nhiên Trường Đao của mình cùng cỗ lực lượng vô danh kia đối chiến với Nhiên Cổ tộc.

Trận chiến kinh thiên động địa ấy kéo dài hơn ức năm, vô tình khiến cho bình phong của Nhiêu Thiên thế giới dày thêm mấy bậc. Cuối cùng ba ngàn tộc viên của Nhiêu Cổ tộc đều bị Thiêu Cổ phụng theo sắp đặt của Chư Thiên Vạn Giới diệt toàn bộ.

Sau khi tự tay giết hết tộc viên của tộc mình, một đạo vô lượng công đức đánh xuống người của Thiêu Cổ.

Thiêu Cổ mặc dù rất không cam lòng về chuyện này, thế nhưng đây là sự sắp đặt của Chư Thiên Vạn Giới, là sự khởi đầu cho một thế giới mới, Nhiêu Cổ tộc cần phải được diệt trừ.

Tiêu diệt xong Nhiêu Cổ tộc, Thiêu Cổ còn chút sức tàn của mình cùng với cỗ vô danh lực lượng ấy bổ ra một đạo pháp quang.

Đạo pháp quang này được đánh ra, đồng thời sinh mệnh của Thiêu Cổ hắn cũng bị kéo theo, cỗ vô danh lực lượng ấy cũng vậy. Cũng bị hút vào đạo pháp quang đó.

Thế là Tu Chân Giới được tạo thành, lấy linh khí làm tâm mà tu luyện, lấy ý chí của ba ngàn tộc nhân Nhiên Cổ tộc mà tu luyện thành ba ngàn Đại Đạo.

Đao Nhiêu Cổ về sau sinh ra linh khí cũng cùng cỗ lực lượng vô danh, Thiêu Cổ được Thiên Đạo phong thánh, tọa thành tam đại thánh phẩm linh căn.

Cái đao ấy chính là tiền kiếp của Ma La Đầu, Nhiêu Cổ chính là tiền kiếp của Thiên Hoàng, còn cỗ lực lượng vô danh kia chính là Thủy Hoàng Nguyên.

Trải qua trăm vạn năm, ý chí, ký ức của đám người khai sinh ra Tu Chân Giới dần bị phai nhạt. Chỉ còn duy nhất Thủy Hoàng Nguyên là giữ được tương đối nguyên vẹn ký ức khi mình vẫn còn là cỗ lực lượng vô danh kia, nhưng nó cũng vô cùng ơ hồ, rất không rõ ràng.

Ngọc Hư kia chính là huyết mạch còn tồn đọng lại, là chấp niệm bản năng của Nhiêu Cổ tộc trong người Thiên Hoàng.

Với kẻ khác thì nó chả khác gì một món pháp bảo bình thường, nhưng đối với người có linh căn hấp thụ vạn vật như là Ma La Đầu thì lại khác.

Là Nhiêu Cổ Đao, hắn vốn đã sở hữu khí tức từ thời Thượng Cổ, cộng thêm linh căn này, hắn có thể hấp thụ được huyết mạch còn tồn đọng của Nhiêu Cổ tộc, mà hóa thành bọn hắn.

Từ khi biết được bí mật của tộc Nhiêu Cổ thì hắn đã chờ ngày này rất lâu rồi! Ẩn mình sâu rong bóng tối chờ ngày ám sát Thiên Hoàng, ở trong Thiên Đạo Luân Hồi thiết lập khí tức của mình,... Tất cả, đều vì ngày hôm nay!

Hắn cầm Ngọc Hư mạnh mẽ bóp một cái, khiến cho nó vỡ tan ra thành từng mảnh nhỏ/

Lúc này thiên địa dị tượng đột nhiên xảy ra, bình phong ngăn cách giữa Chư Thiên Vạn Giới và Tu Chân Giới bị phá bỏ, tấm màn đen hơn vạn năm cũng bị xé nát bởi một đòn này.

Một uỳnh kinh thiên động địa xảy ra, khí tức của Hỗn Độn Giới bất đầu trở nên dị thường, tụ lại một điểm. Nguyên khí từ tam giới cũng bắt đầu theo lựt hút kinh khủng của Ngọc Hư mà bay lên Hỗn Độn giới.

Ở bên dưới, Thiên Đạo thấy dị biến liền nở ra một nụ cười hết sức kỳ quặc. Hắn giơ tay lên, dùng Thiên Địa Ấn cua của mình, tách nguyên khí của bản thân ra một phần, bắn thẳng lên Hỗn Độn giới, sau đấy mới áp chế nguyên khí của tam giới, không cho nó bay lên được nữa.

Ma La Đầu hít một hơi, toàn bộ nguyên khí của Hỗn Độn giới, pháp tắc Thiên Đạo, tam giới được dung nhập vào cơ thể hắn, đi xuống đan điền.

Bất chợ Ma La Đầu la lên:

- Không được... Mạnh... Mạnh quá rồi... Ta bạo toạc mất!

Cơ thể hắn dần dần phù lên trong thấy. Cơ bắp căng cứng hết cả, phần bụng thì to lên y hệt như bầu bì sáu tháng vậy.

Ma La Đầu hắn không can tâm,. Bởi vì sao mà ý chí kiên trì hơn vạn năm của hán sợi thành công cố ở đây? Hắn không can tâm!

Hắn liền tế ra Đồ Thần đao của mình, điên cuồng dung nhập nguyên khí của Ngọc Hư vào trong nó. Đồ Thần đao là thánh khí đồ thần diệt tiên, hấp thu hết vạn vật, thế nhưng tốc độ hấp thu vẫn là có giới hạn.

Đồ Thần đao bởi vì không thể nào hấp thu hết, mà sức mạnh của Ngọc Hư thì lại quá lớn, từ đó khiến cho Ma La Đầu thúc thủ vô sách, không thể nào chịu được nguyên khí của Nhiêu Cổ tộc mà bạo nổ.

Uỳnh một tiếng, thân thể đại ma của hắn vỡ tan thành vô số mảnh vụn trên Hỗn Độn giới.

Chứng kiến cảnh này, Du Ly cực kỳ thất vọng. Những tưởng khi gặp phải những nhân vật bí ẩn, thúc thủ sau màn này là có thể giao chiến phóng khoái cùng hắn ta một trận, thế nhưng nàng đâu ngờ là tên đó chỉ mới vừa xuất hiện, chưa nói được dăm câu là liền đã bị chính bản thân mình hại chết.

Quả thực là không có tiền đồ mà.

Nàng không để tâm đến cái tên Ma La Đầu hồi nãy nữa mà nhân thời gian nguyên khí tại Tu Chân Giới chưa tác động đến mình mà đi xuống tam giới, định đánh nhanh thắng nhanh, đề phòng chuyện bất trách xảy ra.

Thế nhưng vừa bay được vài thước thì đột nhiên nàng cảm thấy có một cỗ sát khí vô cùng khinh khủng phát ra từ phái sau lưng của mình.

Theo bản năng, nàng quay ngoắt, lùi lại mà nhìn về cỗ sát khí.

Những mảnh thịt hồi nãy vỡ tan của Ma La Đầu dần dần hòa vào trong Hỗn Độn, trở thành một phần của Hỗn Độn. Lại từ trong Hỗn Độn xuất hiện sinh khí, khai sinh ra một cá thể mới.

Hỗn Độn giới từ nay bị hủy diệt, trở thành sinh cơ của Ma La Đầu. Nơi từng là Hỗn Độn giới bây giờ chính là nơi nằm ngoài Tu Chân Giới, Chư Thiên Vạn Giới.

Mảnh thế giới Hỗn Độn ngưng tụ lại thành nhân ảnh của một nam nhân cường tráng.

Nam nhân này thoạt nhìn rất giống với nam nhân bình thường, chỉ khác cái là trên đầu hắn có hai sừng như trâu, ở lưng có hai cánh tựa như chim. Người thì trắng bạch, tựa như một khối ngọc, trên người còn vô số đường vân đen, tựa như đan vân trên đan dược vậy.

Thấy nhân ảnh này, tròng mắt của Du Ly liền mở to ra mà quan sát.

Sát khí này, khí chất này... Thật sực quá kinh khủng. Đây chính là con át chủ bài thực sự của hắn đây hay sao?

Ma La Đầu, à không, bây giờ hắn không còn là Ma La Đầu nữa. Hắn chỉ là một tộc viên của Nhiêu Cổ tộc sỡ hữu ký cửa một thằng thần binh mà thôi, không phải Ma La Đầu.

Tên Nhiêu Cổ kia xoa xoa đầu, tựa như mình mới vừa trải qua một trầu mất trí nhớ vậy. Hắn nhìn xung quanh Chư Thiên Vạn Giới rồi tự hỏi:

- Đây chính là Chư Thiên Vạn Giới? Đúng rồi, đây chính là Chư Thiên Vạn Giới! Chư Thiên, Chư Thiên... Thiêu Cổ.... THIÊU CỔ!!! Ngươi dám giết ta, dám tàn sát toàn tộc, ta phải giết ngươi, trả thù cho huynh đệ của ta!

Tên Nhiêu Cổ tộc kia gầm lên đầy giận dữ. Tiếng gầm của hắn khiến cho cả một vùng không gian bị run động tới mức bị biến dạng vặn vẹo, không thể quay về nguyên hình được nữa.

`cũng may là tên Nhiêu Cổ tộc này chưa kịp đi vào tam giới để tìm Thiêu Cổ thì ký ức của Ma La Đầu đã hoàn toàn dung nhập vào đầu hắn.

Tên Nhiêu Cổ tộc kia ôm lấy đầu, lắc lắc vài cái đầy bàng hoàn tự nói:

- Ta... Chết rồi sao? Thiêu Cổ hắn giết ta? Thần binh của hắn lại mở đường cho ta sống dậy?

- Hừ, cái tên Ma La Đầu thật khó nghe, thật không uy phách một chút nào. Từ nay ta là Tạc Nhiêu! Nếu mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa thì ta sẽ tiến vào Chư Thiên Vạn Giới vậy.

Tạc Nhiêu hắn vừa nói xong liền định rời đi, thế nhưng một cỗ hàn khí bỗng nhiên phóng tới, ngăn cản bước chân của hắn lại.

Tạc Nhiêu hỏi:

- Ngươi... Là ai? Sao dám ngăn cả ta?

Mặc dù lúc đầu Du Lỵ không mấy hứng thú với Ma La Đầu, thế nhưng sau khi hắn bày mưu tính kế dùng Hồng Phấn Hỗn khí của mình gây rối loạn cho Thiên Hoàng, khiến cho hắn vừa phải đối chiến với đám thập hoàng đế mà còn phải chống cự sự thôn phệ ăn mòn từ bên trong thức hải, từ đó làm sức lực của Thiên hoàng hắn hao phí đến cực hạn. Kết cục... Lại bị nàng một chiêu giết chết.

Không phải là tiểu nhân chỉ biết núp sau màn chờ ám chiêu, mà là một ác nhân đi từng bước tính từng bước.

Đối mặt với loại ác nhân này, Du Ly cảm thấy vô cùng thích thú, bọn hắn hồi trước luôn mang cho nàng niềm vui tàn sát đến vô tận. Nên khi thấy Ma La Đầu hóa thành Tạc Nhiêu thì nàng cảm thấy vô cùng hứng thú, không muốn cho hắn ta đi một chút nào.

Tạc Nhiêu dùng ký ức của Ma La Đầu tra xét về thân phận của Du Ly.

Hắn tự nói:

- Siêu Phàm Cảnh à? Thì ra đây chính là đám tiểu bối Siêu Phàm Cảnh đời sau à? Ha ha, mới chỉ có Siêu Phàm Cảnh, chỉ là một tiểu cảnh giới phù hợp chịu đựng được pháp tắc của Chư Thiên Vạn Giới thôi mà cũng dám đi đánh chiếm thế giới khác. Từ khi nào Chư Thiên Vạn Giới lại yếu đuối đến mức này thế?

- Thôi được rồi, nếu ngươi đã muốn xâm chiếm nơi này, thần binh trước kia cũng muốn bảo vệ nơi này, thôi thì ta giết ngươi, chiếm lấy tu vi của ngươi, sau đấy hấp thụ luôn thế giới này, coi như là miễn cưỡng có thể gỡ gạt lại một chút vậy.

Siêu Phàm Cảnh trong Chư Thiên Vạn Giới trong mắt Tạc Nhiêu cùng lắm chỉ là một đám có khả năng tự đi một mình trong Chư Thiên Vạn Giới mà thôi, thực lực hoàn toàn không đủ để mà chinh phục các thế giới khác.

Vào thời điểm hắn xuất hiện thì việc Siêu Phàm Cảnh đã là người có y phục đi trên đường rồi, đương không phải việc lạ. Lại càng nói trong tiểu thiên thế giới tại thời điểm hắn xuất sinh thì cường giả Siêu Phàm Thoát Cảnh ít nhất cũng là mười tên, nếu muốn đạt hàng cao trong hàng tiểu thiên thế giới thì cần có một tiểu Chư Thần trấn trụ. Như thế mới gọi là hợp cách.

Còn nếu muốn đi cắn nuốt thế giới khác trong Chư Thiên, ít nhất cũng phải đạt được hàng trung cấp thế giới, toàn lực xuất quân đánh tiểu thiên thế giới, như thế may ra mới có thể cắn nuốt được pháp tắc. Nếu không thì dù có vạn Siêu Phàm Cảnh cũng vô lực thôn phệ hoàn toàn thế giới đó.

Mọi chuyện hiện tại ở ký ức của Ma La Đầu so với ký ức nguyên bản không thể sủa đổi của Nhiêu Cổ tộc thì đúng là Chư Thiên Vạn Giới đã yếu đi rất nhiều.

Lúc Tạc Nhiêu vẫn còn tưởng nhớ về quá khứ của mình, thì Du Ly đã thuấn di đến trước mặt hắn,. Bàn tay ngưng tụ ra năng lượng hàn băng vô cùng cường đại, đấm tới một quyền.

Một quyền này của nàng mang theo năng lượng hàn băng khiến cho không gian xung quanh xuất hiện vô số tinh thế băng, tạo nên một quyền vô cùng đẹp mắt.

Tạc Nhiêu trước một quyền này nhẹ nhàng nói:

- Nữ nhân tóc xanh, ngươi có hơi vội vàng quá rồi đấy.

Nói xong hắn uyển chuyển xoay người, né được một quyền ám toán này của nàng. Rồi nắm bàn tay lại sử dụng thần lực (thế lực đạt đến mức thần thánh) vốn có của Nhiêu Cổ tộc phóng tới một quyền kinh hồn bạt vía.

Rầm một tiếng, một quyền này của Tạc Nhiêu đánh cho Du Ly bay xa hơn vạn dặm.

Nhưng nàng may mắn điều khiển, vận động hàn băng trong cơ thể mình, và trong không gian. Kịp thời tạo ra một cái khiên băng cực dày mới có thể đỡ được một đòn này của Tạc Nhiêu.

Đúng là chủng tộc tròi sinh cơ thể cường hãn, chỉ mới một quyền đơn giản như thế thôi cũng đủ làm cho hai tay nàng tê rần rồi.

Cảm giác chiến đấu trong sinh tử... Quả thực rất kích thích.

Đã lâu rồi nàng không phấn khích đến tột cùng như thế!

Du Ly nở ra một nụ cười đầy khoái chí rồi ngưng tụ trong không gian ra một thanh trường hàn kiếm, nói:

- Đã lâu lắm rồi, ta mới gặp được một đối thủ mạnh hơn mình đấy. Ta không muốn ngươi chết khi biết danh của ta đâu. Ta là Du Ly!

Tạc Nhiêu đáp:

- Ngông cuồng.

Đùng một cái, thân ảnh của hắn liền biến mất ngay trong không gian. Tạc Thiên vung chân lên cao, bổ xuống một chiêu Trọng Phạt Phá Thiên, nhắm thẳng vào đầu của Du Ly mà bổ tới.

Chứng kiến một chiêu có thể phá thiên như thế, Du Ly không những không khiếp sợ mà còn phấn khích tránh né.

Nàng búng tay một cái xuất ra một chiêu Vạn Tinh Luân Phá, ngưng tụ ra vạn cái trụ băng đầu nhọ hướng thẳng về phía Tạc Nhiêu mà lao đến công khích.

Một cái trụ băng này cao bằng một cái nói, duy chỉ có một mình nó là liền có thể đem hơn năm vị Tiên Thiên Thánh Nhân bất tử bất diệt đánh tới mức y phục rách rưới, pháp bảo vỡ tan.

Thế nhưng đối với chủng tộc thượng cổ như là Nhiêu Cổ tộc, Tạc Nhiêu thì nó chả đáng là gì.

Hắn nhẹ nhàng vận thần lực trong cơ thể mình là liền có thể khiến cho một mảnh nhỏ không gian vặn vẹo, biến thành một cái phủ.

Cầm lấy phủ, Tạc Nhiêu bổ xuống một đò Chuẩn Sát, mang tất cả băng tinh của Du Ly phá hết trong một chiêu. Thế nhưng đó chỉ là hư chiêu của Du Ly mà thôi.

Nàng nhân lúc hắn đỡ chiêu của mình liền hóa thành một cơn hàn phong, một lần không ai hay liền vòng ra sau điểm mù của Tạc Nhiêu, lấy kiếm đâm tới một chiêu.

Kiếm này của nàng mang theo tốc độ vô cùng kinh khủng, chỉ thấy nó lóe lên một ánh hàn băng rồi vụt tắt, thế nhưng để lại đằng sau đó chính là vô số mảnh không gian bị năng lượng băng hàn này của nàng đống băng.

Dị năng hàn băng này quả thực kinh khủng, chỉ với duy nhất một kiếm đơn giản, không có chiêu số gì là liền có thể khiến cho thân thể của Tạ Nhiêu chảy máu.

Hắn lùi lại, lấy tay sờ lên gáy mình, thấy lành lạnh thì tán thưởng nói:

- Có vẻ như ta đã sai rồi, Chư Thiên Vạn Giới chưa từng yếu đi, ngược lại còn mạnh hơn trước nữa. Khá lắm, khá lắm, ngươi biết một Siêu Phàm Cảnh mà muốn đả thương Nhiêu Cổ tộc bọn ta là khó khăn đến từng nào hay không. Mà ngươi lại có thể làm được, khá lắm.

Được khen ngợi đầy mỉa mai như thế, khiến cho Du Ly rất không thoải mái, nàng liền đáp:

- Yên tâm đi, nó chưa phải một thành sức mạnh của ta đâu. Ta muốn cùng ngươi chơi nhiều hơn như thế nữa.

Nói rồi nàng nở ra một nụ cười hết sức quái dị, tựa như là con thú tìm được mồi vậy, vừa uy hiếp, vừa đầy tính hù dọa. Bất quá, với loại ánh mắt điên cuồng này, Tạc Nhiêu đã thấy nhiều, thế nên cũng chả bất ngờ gì mấy.

Theo kinh nghiệm đúc kết từ trăm ức năm của hắn thì những kẻ sỡ hữu sát khí kinh khủng, cộng thêm ánh mắt điên dại như thế chắc chắc là một kẻ điệp, một kẻ điên cuồng chiến đấu!

Hắn... Cũng không ngoại lệ, cũng là một kẻ điên cuồng chiến.

Tạc Nhiêu nói:

- Kha kha khá lắm, coi như chúng ta cùng chung chí hướng.

Hắn để tay lên ngực rồi nói tiếp:

- Nhiêu Phong Mạc Đồ Hành! Khai!

Từ ngực của hắn bỗng xuất ra một cỗ khí nóng, cỗ khí này lan khắp cơ thể thể hắn, rồi chảy xuống cánh của hắn. Đôi cánh vốn đang khép lại giờ mở rộng ra, sừng cũng dài hơn trước.

Đây chính là hình thái chiến đấu độc nhất của Nhiêu Cổ tộc, hình thái Nhiêu Phong.

Cánh lớn đập một cái, gió lớn thổi vù vù. Du Ly cảm nhận được nguy hiểm liền dựng tường lên, thế nhưng chưa ngưng kết được thì nàng cảm thấy khí tức của mình bị phong bế, không cách nào vận dụng năng lượng hàn băng trong không gian được nữa.

Du Ly bàn hoàng nói:

- Khống chế không gian?

Tạc Nhiêu nở ra một nụ cười nói:

- Có chút hiểu biết đấy, nhưng chiêu này không phải tên khống chế gì đó mà là Ma Phong Ba. Ở tại nơi đây thứ duy nhất tồn tại chính là thần phong của bọn ta!

- Mặc dù tu vi bây giờ chỉ là bán bộ Siêu Phàm Cảnh, vận dụng chiêu này có chút khó khăn. Thế nhưng đối phó với loại tiểu bối như ngươi thì thừa sức.

Trong Ma Phong Ba thì tồn tại của Tạc Nhiêu chính là tồn tại nhanh nhất. Tại đây, hắn chỉ cần đập cánh một cái là liền có thể phi hành ba trăm tiểu thiên thế giới, tốc độ cso thể nói là nhanh có tiến trong Chư Thiên.

Thế nhưng đây không phải là điểm mạnh duy nhất của Tạc Nhiêu.

Sở trường của hắn chính là Phong Cuồng Chuẩn Kích, một chiêu dùng cách của mình tạo ra thần phong, nén lại thành hình Thành hình quả cầu rồi cho nó bạo toạc, giết chết đối phương ngay lập tức. Đúng như cái danh Tạc Nhiêu của hắn.

Quay trở lại trận chiến, Tạc Nhiêu liền đạp cánh, cúi đầu mình húc xuống bụt của Du Ly.

Vì trong Ma Phong Ba không cách nào vận dụng khí tức ở bên ngoài thế nên Du Ly chỉ có thể tạo ra một lớp băng mỏng, cường háo cơ thể thể chính mình trước đòn này của hắn.

Thế nhưng... Điều đó là vô dụng. Sừng của Tạc Nhiêu liền đâm qua bụng của Du Ly khiến cho cả mặt của nàng xanh dờn, đầy nhợt nhạt.

Du Ly cảm nhận được năng lượng hàn băng của mình đang bị cặp sừng ấy của Tạc Nhiêu hút đi, khiến cho việc vận dụng hàn băng bây giời vốn đã khó nay còn khó hơn.

Tạc Nhiêu thấy vậy thì đắc chí đập cánh thêm một lần, tạo nên một chiêu Phong Cuồng Chuẩn Kích, đem toàn bộ thần phong trong Ma Phong Ba ngưng tụ lại thành một quả cầu ngay trước mặt của Du Ly.

Hắn gào lên:

- Bạo!

Đùng một cái, hàng ngàn phong đao sắc biến nỏ ra, chém vào thân thể của Du Ly. Chỉ thấy một cảnh tượng huyết tương xoáy thành vòng trên không gian, rồi lả tả rơi xuống cực kỳ đẹp.

Tạc Nhiêu trước chiến thắng này của mình thì vô cùng đắc chí nói:

- Ha ha, đúng là năng lực của ta không yếu đi quá nhiều, bán bộ vẫn có thể chiến thắng trung cấp! Ha ha, đúng là kém cỏi.

Thế nhưng đột nhiên từ đâu một bàn tay bằng băng thò ra từ trong không gian nắm lấy đầu hắn, nói:

- Thì ra thực lực lúc xưa của Chư Thiên Vạn Giới chỉ là như thê sành thôi sao? Thật đáng thất vọng.

Tạc Nhiêu nghe thế thì liền kinh hãi nói:

- Cái gì? Không thể nào đây là không gian vực. Làm sao một Siêu Phàm Cảnh như ngươi lại có thể sống sót dưới một chiêu của ta được?

Du Ly trong không gian liền nở ra một nụ cười hết sức đáng sợ nói:

- Đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn trải nghiệm lại cái cảm giác mấy trăm năm trước bị đánh mà thôi. Công nhận nó rất kích thích! Đánh cùng với ngươi ta cảm thấy rất vui, thế nhưng ngươi lại quá thiếu sót, không có một chút tinh tế chiến thuật nào, chỉ biết lao đầu vào mà đánh thôi.

- Thật vô tri.

Nói rồi hàn băng từ từ xâm nhập vào trong lục phủ ngũ tạng của Tạc Nhiêu, từ từ đóng băng hắn.

Tạc Nhiêu với sức tàn của mình cố gào lên đầy đau đớn. Hắn không ngờ mình chỉ là lá lót đường để cho nữ nhân tóc xanh này thể hiện. Hắn không can tâm, quả thực không can tâm mà!

Giết được Tạc Nhiêu, Du Ly liền ngưng tụ lại thân thể của mình rồi bước ra khỏi Băng Kỵ Lĩnh Vực của bản thân.

Lần này quả thực hao phí không ít tinh lực, coi như cái thế giới này có chút thực lực đi, khiến cho nàng phải nàng phải mang con ác chủ bài của mình ra để mà sử dụng. Rất không tồi.

Mặc dù dành thắng lợi thế nhưng Du Ly lại không thể nào tiến lại gần hơn tam giới. Lời nói của Tạc Nhiêu vẫn vô cùng đúng, chỉ là Siêu Phàm Cảnh thì không thể nào tự thân mà chiếm dược một cái tiểu thiên thế giới được. Thế nên nàng liền rút lui.

...

Thiên Đạo bên dưới thấy đến cả Nhiêu Cổ tộc cường địa như thế mà nữ nhân kia cũng có thể giết được một cách dễ dàng như thế thì cảm thấy có chút sợ hãi.

Rõ ràng nữ nhân này không phải là Siêu Phàm Thoát Cảnh bình thường một tí nào cả, ít nhất theo tính toán của hắn chỉ cần không có hạn chế về đặc trưng tu vi Siêu Phàm Cảnh thì nàng ta hoàn toản có thể dùng một tay để mà cắn nuốt Tu Chân Giới này.

Nhưng cũng thật may là thời gian vẫn còn. Sát kiếp này vẫn chưa thấy ai thắng đâu!