Khi Du Ly bổ xuống rìu thứ hai đã đem bức màn ngăn cách Tu Chân Giới với Chư Thiên Vạn Giới phá rách một lỗ lớn.
Động tĩnh lớn, Thiên Hoàng liền lập tức phi thân bay đến để xem xét.
Nhìn vào cái lỗ đen sâu không đáy, hắn tự biến chênh lệch giữa cảnh giới Tổ Tiên Thập Nhị Trọng đỉnh phong với Tổ Tiên Thập Tam Trọng là như thế nào.
Một khoảng cách vô cùng lớn, nếu không phải nói là chỉ bằng một hơi thở thôi cũng đủ để giết chết hắn.
Du Ly nhìn xuống dưới thì thấy Thiên Hoàng. Nàng âm thầm đánh giá hắn có chút không tệ, chỉ trong mấy vạn năm là có thể đạt đến cảnh giới như thế này, nếu trong Tụ Giao Thế Giới chắc chắn là một trong những cánh tay đắc lực của nàng.
Nhưng đáng tiếc, thiên tài mà ở trong gia thế không tốt, cũng chỉ là con chó bị người ta chà đạp mà thôi.
Thiên Hoàng dưới sợ tra xét đầy đáng sợ của Du Ly liền cứng rắn dùng mắt đối mắt với nàng. Hắn là chí tôn của Tu Chân Giới, nếu người ta đến chiếm nhà hắn mà hắn cũng không dám đứng lên thì chết đi còn hơn!
Tưởng rằng sẽ có một trần nghiền ép ra oai cho Tụ Giao Thế Giới, thế nhưng Du Ly chỉ liếc nhìn tra xét Thiên Hoàng cùng với Ma La Đầu ẩn sau vô số mảnh hỗn độn ra thì cũng không làm gì, mà trực tiếp bay vào lại Chư Thiên Vạn Giới.
Nàng ta vừa rời đi, Thiên Hoàng không khỏi run rẩy đầy sợ hãi tự nói:
- Đây là đám thực lực của cường giả Siêu Phàm Thoát Cảnh đây à? Thật đáng sợ!
Vừa nói dứt câu thì mười hai vị hoàng đế của Tụ Giao Thế Giới liền thông qua những cái lỗ của Du Ly để lại mà tiến vào.
Một nữ nhân da ngâm đen, tóc trắng cưng vai mình khởi động vài cái nói:
- Đây là lần đầu tiên ta thấy hỗn độn khắc ngoài nhà ta đấy! Chỗ này có chút khó chịu thế nhưng nếu được sống ở đây thì còn gì bằng.
- A~ Chủ tướng đúng là biết tính cách của ta, biết ta thiếu chỗ để ngủ thế nên mới chọn thế giới này mà xâm chiếm.
- Phải làm thật tốt mới được!
Nữ nhân này chính là Hắc Tuyết, Phản Quy Hoàng Đế.
Nàng ta có danh hiệu Phản Quy chính là dựa vào năng lực của nàng ta, năng lực khống chế năng lượng phản vật chất, khống chế hỗn độn.
Đối với nàng ta, nơi ưa thích nhất của nàng chính là những mảnh Hỗn Độn này, thế nên khi vừa gặp Hỗn Độn giới của Tu Chân Giới. hắc Tuyết liền không kìm được, mà phản ứng mãnh liệt như thế.
Hắc Tuyết nắm tay, cụng tay lại vào ngay giữa ngực, vận chuyển năng lượng hỗn độn của mình, chuẩn bị đánh với Thiên Hoàng một trận.
Thiên Hoàng cũng không e sợ loại cảnh giới Thiên Đạo Thánh Nhân Trung Vị đỉnh phong này, liền tế ra Giang Sơn Vạn Thiên đồ, chuẩn bị chiến đấu.
Thế nhưng Hắc Tuyết chưa kịp làm gì thì đã bị một bàn tay nắm lấy cổ áo, nhấc lên khỏi không trung.
Phản Quy Hoàng Đế uy nghiên cùng với nguy hiểm như thế, thế mà giờ đây lại loạng choạng như một đứa con nít mới năm sáu tuổi.
Nàng ta nói:
- Ngươi làm gì thế Cực Phủ Hoàng Đế. Để cho ta lên nghệ chiến nào.
Cực Phủ Hoàng Đế là một thanh niên tóc vàng ngắn, cởi trần để lộ ra thân hình cơ bắp cường hãn của mình, mặc độc duy nhất một chiếc quần dài. Đặc biện trên mặt hắn cùng với Mai Châu, Thiên Phủ Hoàng Đế đều mang một cái bịt mắt hình mặt nạ, che đi một phần khuôn mặt.
Nhật Hoàng lạnh lùng nói:
- Phản Quy, ngươi không nhớ chủ tướng đã nói gì sao? Cẩn thận! Mặc dù nhìn đám nhà quê này vô cùng yếu đuối, thế nhưng chính bọn hắn đã đả thương được Áp Trọng (Thanh Lam Vũ) đấy, ngươi không được khinh suất.
Nói xong hắn liếc nhìn Thiên Hoàng một cái đầy dò xét.
Nhìn thấy ánh mắt đó của Nhật Hoàng, Thiên Hoàng liền nhận ra là hắn ta đã nhìn thấu kế giả heo ăn hổ của mình rồi. Đúng là đám người cường giả Trung cấp thế giới mà, quá mức mạnh rồi.
Thiên Hoàng đáp:
- Nếu ngươi đã nhận ra thì ta sẽ không giấu diếm gì nữa. Âm Dương Thái Cực Bút, Đông Lai Hỗn Độn Hồ Lô, Nhiên Thiên Tháp! Lên hết cho ta.
Nhật Hoàng vô cảm nở ra một nụ cười nói:
- Thế mới xứng đáng để ta ra tay chứ!
Hắn vương tay lên hóa ra một đạo ánh sáng. Đạo ánh sáng màu vàng ấy ngưng tụ lại hóa ra một cái cự phủ.
Nhật Hoàng nói:
- Cực Phủ Hoàng Đế, Tiêu Cực Phủ ứng chiến.
Thiên Hoàng vung tay một cái hóa ra ba đạo hào quang chói mắt, khiến cho Nhật Hoàng phải nheo mắt lại.
Chớp lấy thiên cơ, Âm Dương Thái Cực Bút liền ngưng tụ ra hữu thế, một chiêu vẽ ra một kiếm quang bán nguyệt, vụt một cái bắn tới.
Ầm một tiếng vang lên, Thiên Hoàng nhăn mài. Đối với một đòn đánh lén hồi này, Nhật Hoàng không một chút tổn thương nào.
Hắn nhẹ nhàng cầm lấy cực phủ lao lên, ầm một tiếng vung xuống, hướng vào đầu của Thiên Hoàng mà bổ xuống một bỏ.
Giang Sơn Vạn Thiên Đồ liền lập tức cảm ứng nguy hiểm, hiện ra trước mặt Thiên Hoàng, huyễn hóa ra một cái núi vô cùng to lớn chắn trước mặt hắn và Nhật Hoàng.
Nhật Hoàng nói:
- Hừ, trò trẻ con.
Cực phủ của hắn không dừng lại mà bổ đôi cả Thiên Sơn do Giang Sơn Vạn Thiên đồ tạo nên. Sau đấy lại đạp không thuấn di đến sau lưng của Thiên Hoàng mà vung them một chiêu vào ngay thắt lưng của hắn.
Thiên Hoàng cũng không phải dạng vừa. Nắm được thiên cơ dự đoán là Nhật Hoàng sẽ vòng ra sau mình, hắn liền dùng Nhiên Thiên Tháp đánh trật đi cực phủ, sau đấy vận dụng Tiểu Tạo khí của mình đem Nhiên Thiên Tháng phóng to ra gấp vạn lần, đem Nhật Hoàng nhốt vào bên trong.
Bên trông Nhiên Thiên Tháp là một cánh rừng được bọc bởi một lớp tường thành dày cộm. Nhật Hoàng thấy Thiên Hoàng tế ra một món đồ chơi hay ho như thế cũng không tiện phá đi liền đi khám phá một phen.
Nhiên Thiên Tháp chính là pháp bảo mà Thiên Hoàng dùng để tróc đi hết những tâm tư phàm nhân của mình để từ đó chứng quả Thánh Nhân. Nó gần giống với Vũ Động Càn Khôn độn của Trần Tuấn, tạo ra một cái không gian bỏ túi nhốt địch nhân của mình vào trong đó.
Vừa bước vào khu rừng là vô số cổ ma thú dựa theo thời kỳ Thượng Cổ của Tu Chân Giới mà tọa thành bước ra.
Thiên Điểu chính là một trong mười hai loài điểu có tốc độ kinh hồn nhất. Tương truyền một lần nó vỗ cánh là có thể đem cả một tộc lớn hủy đi.
Đối với sức gió mạnh mẽ đến từ Thiên Điểu, Nhật Hoàng tuy có chút khó chịu thế nhưng cũng không làm gì được hắn. Lập tức bị hắn dùng cự phủ đánh tan huyễn ảnh.
Nhật Hoàng phủi phủi vai mình nói:
- Cũng không tệ, xem như món đồ chơi này tạm có thể ghi lại về cho tên Long nghiên cứu.
Vì không muốn làm tốn thời gian của chủ tướng Du Ly, Nhật Hoàng liền sử dụng tốc độ cao nhất của mình. Từng bước từng bước vượt qua hết tất cả sát chiêu của Nhiên Thiên Tháp, Thiên Nhiên Đại Cảnh rồi tiến đến Ngục U Cảnh.
Hết mười bốn tầng của Nhiên Thiên Tháp không cách nào trói chân được nHật Hoàng, dù có là dùng Hồn Hỏa nung hồn phách của hắn ba mươi sáu canh giời, có dùng Duyệt Nhân Kính chiếu đi toàn bộ trí tuệ của hắn cũng không cách nào khiến cỗ xe tăng này dừng lại được.
Chỉ sau bốn mươi hơi thở Nhật Hoàng liền dùng cực phủ của mình phá tháp bay ra.
Hắn nói:
- Lão già, coi như đồ chơi của ngươi thú vị đấy. Ngươi đưa cho ta được không? Đưa cho ta, ta cho ngươi về làm tù binh không giết. Nếu là tù binh về sau được giải phóng, làm công dân bình thường thì với tài năng của ngươi cũng được đề bạt lên rất nhanh đấy.
Thiên Hoàng đối với lời này cứng rắn đáp:
- Xảo ngữ, ta một ngày làm người ở đây, đến chết cũng là người ở đây.
Nhật Hoàng nghe thế thì nở ra một nụ cười lạnh nói:
- Ta rất mong có thuộc hạ như ngươi đấy.
Hắn nắm chặt cực phủ trên tay bắt đầu vận năng lượng trong cơ thể mình.
Từ đầu trận chiến đến giờ Nhật Hoàng vẫn không dùng lực, hắn chỉ sức dụng sức mạnh vốn có của cơ thể mà thôi. Thế nhưng chỉ với bấy nhiêu đó cũng đủ để làm cho Thiên Hoàng chật vật không ít rồi.
Từng mãnh hỗn độn trong Hỗn Độn giới chiếu theo năng lượng của Nhật Hoàng mà ngưng tụ lại ở lưỡi phủ của hắn, biến cực phủ của hắn từ một thanh cực phủ màu vàng hóa thành một thanh cực phủ màu xanh.
Thiên Hoàng thấy thấy không những không hoảng sợ mà nhếch mép cười nói:
- Ta cũng phải nghiêm túc thôi.
Hắn bấm một đạo pháp ấn. Âm Dương Thái Cực Bút cùng Giang Sơn Vạn Thiên đồ run lên từng hồi.
Vạn Thiên Giang Sơn lấy âm dương làm gốc. Hai cực âm dương hòa hợp tạo nên huyền hoàng vạn vật, Chư Huyền Vi Trận lập!
Trong khi hai cao thủ đỉnh cấp nhất trong Hỗn Độn Giới sắp giao chiến với nhau thì hai người thự lực nhị cấp cũng ác liệt không kém.
Mai Tuyết vốn tưởng rằng chỉ bằng huyền thuật do năng lượng của mình tạo thành là liền có thể áp chế được Ma La Đầu. Nhưng không, Ma La Đầu như một con gián vậy.
Khi nàng ta dùng sát chiêu giết hắn chết thì hắn liền có thể xuất hiện tại một nơi khác không ngừng nghỉ. Việc này làm cho nàng hao tổn gần hết cả tinh lực cũng không cách nào khiến cho tên hạ phong này bại được.
Ma La Đầu nhìn thấy Mai Tuyết bắt đầu thở này thì buông lời mỉa mai nói:
- Ta tưởng có thực lực đi xâm chiếm thế giới của ta phải mạnh lắm cơ. Thế nào mà yếu đến như vậy? Đúng là trêu cười người khác mà.
Mai Tuyết vốn là người của sa trường, thế nên nói mấy lời này với nàng là điều vô tác dụng.
Ma La Đầu cũng biết điều đó, nhưng hắn không quan tâm. Thứ hắn quan tâm duy nhất chỉ có hai người. Đầu tiên chính là Thiên Hoàng, thứ hai chính là Siêu Phàm Cảnh duy nhất của Tụ Giao thế giới Du Ly mà thôi. Chỉ có hai quân cờ này mới làm hắn hứng thú được.
Thấy hai bên Thiên Hoàng cùng Nhật Hoàng tử chiến sắp phân thắng bại, Ma La Đầu cũng không chờ đợi nữa mà cùng với Mai Tuyết phân ra thắng thua sát chiêu.
Hắn cầm lấy binh khí của mình vận dụng Ma La Khí đem cả một mảnh hỗn độn run chuyển không thôi.
Hắn nói:
- Nhóc con, xem thử nhà ngươi chịu được một đao này của ta hay không đây.
Mai tuyết mặt lạnh như băng liền vận lực xuất ra năng lượng của mình.
Năng lượng của nàng dạt dào như thủy triều. Mạnh mẽ xuất ra khỏi cơ thể, thắng sáng cả một mảnh hỗn độn.
Nàng dũi thắng tay ra nói:
- Kiếm!
Năng lượng màu xanh lam ngưng tụ vào lòng bàn tay nàng, huyễn hóa ra một cái đoản đao màu xanh lam.
Ma La Đầu la lên:
- Tiếp chiêu!
Ầm một tiếng, Mai tuyết đã không còn thấy hắn ở đâu. Nàng chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn sau đó lại thấy một thân ảnh to lớn khủng bố có mười hai cánh tay cầm mười hai thanh đao hướng về phía nàng mà bổ tới.
Mai Tuyết thấy chiêu này thì thầm nói:
- Quá yếu.
Nàng quay người lại, tập trung toàn bộ năng lượng vào huyễn đao của mình, một chiêu chém đứt Đại Đạo của Ma La Đầu.
Đại Đạo bị chém đứt, đạo tâm cũng bị vỡ tan, một thân tu vi như thế mà cứ thế tan biến.
Ma La Đầu cắm thanh đao xuống đất nặng nề nói vài lời:
- Siêu Phàm Thoát Cảnh, các ngươi chờ đó. Nhất định sẽ có một ngày ta sẽ khiến các ngươi trả
giá thật đắt!
Mai Tuyết bước tới gần Ma La Đầu nói:
- Nói nhiều.
Một đao của nàng liền giải quyết đi đại ma đầu của Tu Chân Giới.
Ở bên này với pháp bảo cùng với công pháp thì Thiên Hoàng đã áp đảo được Nhật Hoàng, đem hắn đánh đến trọng thương, mất đi một tay.
Đối lập với chiến thắng của Thiên Hoàng, thập nhị Thiên Đạo Thánh Nhân hoàn toàn bị áp chế. Mặc dù đã bỏ ra thêm trăm năm để tu luyện, thế nhưng cũng các nào có thể duy chuyển thuận lợi trong Hỗn Độn giới được.
Mà bên Hỗn Độn giới có Phản Quy Hoàng Đế Hắc Tuyết cực kỳ thân thuộc với những thứ năng lượng hỗn tạp như Hỗn Độn. Nhờ có nàng ta mà thập hoàng đế mặc dù thua thiệt về số lượng thế nhưng lại chiếm được thiên cơ, liền đem thập nhị Thiên Đạo Thánh Nhân đánh bại.
Ma La Đầu đã chết, Thiên Đạo Thánh Nhân cũng như thế. Chỉ còn duy nhất Thiên Hoàng còn sống mà thôi.
Chứng kiến cảnh đó, Thiên Hoàng hít một hơi thật sâu rồi phát thệ:
- Ta, Thiên Hoàng. Nếu lần này ta đào thoát, phản bội lại thế giới, sự tồn tại của ta sẽ bị Chư Thiên Vạn Giới phủ định, ta sẽ không còn tồn tại trong bất cứ điển tịch, hay không gian, thời gian nào nữa!
Nói rồi hắn liền tế ra Vãnh Sinh Nhật Hoàng Kính của mình, đem bản thân phân ra thành mười nhân ảnh, cùng với mười món pháp bảo khác, bắt đầu hỗn chiến với mười một hoàng đế còn lại.
Trận chiến này diễn ra vô cùng ác liệt, vô số mảnh hỗn độ bịu khí tức của Tụ Giao Thế Giới cắn nuốt hóa thành một phần của nó, cũng có vô số mảnh hư không trong Chư Thiên Vạn Giới hóa thành hỗn độn của Tu Chân Giới.
Từng thanh âm gào thét điên cuồng vang lên của thập hoàng đến. Tiếng gầm đầy tức giận, uy dũng của Thiên Hoàng.
Thiên Hoàng tế ra Bổ Thiên Sát Thần Thạch, đem một mảnh hỗn độn hút vào, nhốt Hắc Tuyết, đem nàng vào sát trận Vũ Hóa Triều. Nung thần hồn cùng thể xác của nàng trong Lưu Ly Hỏa.
Hắn đem đại đạo của mình là Thiên Hoàng Chung Cực Đại Đạo hóa ra Vi Vũ Thiên Sơn Đồng đem Mai Tuyết trấn xuống vô số ngọn núi....
Còn mấy người còn lại hắn đánh cho mệt lã rồi liều chết, đem toàn bộ pháp bảo, pháp trận, đan dược của mình bạo toạc ra một đòn. Sát chiêu này đem toàn bộ thập hoàng đế đánh bại.
Thiên Hoàng đứng sừng sững ở đó với y phục rách rưới để lộ ra thân hình già nua.
Hắn thở hổn hển không thể tin vào mắt mình. Trận chiến sinh tử lần này đã kết thúc rồi.
Thật may mắn, thật may mắn là nhân tộc của hắn không sao. Thật may mắn vì Hạ giới không bị phá hủy, vạn vật sinh linh trong Tu Chân Giới vẫn còn nhà, không phải lưu lạc trong Chư Thiên Vạn Giới.
Thật may...
Thế nhưng sau trận ác chiến chỉ còn lại một nửa cái mạng này thì hắn đã quên lý do vì sao chỉ bằng vào một đám chưa trưởng thành đầy đủ như thế này lại có thể đi xâm chiếm thế giới của người khác rồi.
Du Ly lúc này từ trên một cái lỗ xuất hiện. Băng khí của nàng tràn vào hỗn độn, đem cả một mảnh hỗn độn đống băng.
Chứng kiến băng khí của Du Ly, Thiên Hoàng không cố kỵ mà nắm chắc Âm Dương Bút đã gãy làm đôi của mình trên tay. Giờ phút này hắn chính là đèn cạn dầu rồi, dù có đánh hay không thì hắn cũng chết mà thôi.
Du Ly thấy thủ hạ của mình bại trận thảm hại như thế thì cũng không phản ứng gì, chỉ liếc nhìn vài cái rồi thôi.
Nàng ngẫm nghĩ là từ sau chuyến này trở về nhất định phải đặt lịch huấn luyện cho đám người này mới được. Chỉ mới có mấy năm bỏ bê tập luyện, báo hại nàng phải ra mặt sớm như thế đúng là không tốt một chút nào.
Thiên Hoàng thủ thế chuẩn bị Âm Dương Lôi Phù chuẩn bị đối chiến, thế nhưng Du Ly lại chả quan tâm hắn liền hóa thành một đạo băng quang đem mười hai người cướp đi về lại phi thuyền điều trị, chuẩn bị cho cuộc tổng tiến công.
Thiên Hoàng thấy Du Ly dễ dàng cướp lấy người từ tay mình như thế thì máu dồn lên não, giận dữ nói:
- Sao... Sao... Ngươi..... Dám cướp.... Người.... Của ta!
Du Ly đứng trên cao nhìn xuống dưới ngạo nghễ nói:
- Người của ngươi? Từ khi nào thuộc hạ của ta thành người của ngươi thế?
Nàng vung tay một cái, băng khai liền xâm vào đại đạo của hắn, đem cả người Thiên Hoàng đóng băng lại.
Một chiêu này hết sức tự nhiên, tựa như mây trôi nước chảy vậy. Thiên Hoàng hoàn toàn không thể nào phản ứng kịp, cứ như thế mà bị đóng băng sinh mệnh.
Du Ly lạnh lùn nói:
- Coi như ngươi có khí thế, dám phát thệ, không bỏ trốn. Ta rất khâm phục tính cách trung nghĩa của ngươi. Nếu ngươi ở trong thế giới của ta, ngươi nhất định sẽ được ta trọng dụng. Tếu thay chúng ta là đối địch, không thể nào ở chung nhà được.
- Ngươi trung nghĩa như vậy ta cũng mang cho ngươi một cái chết không đau đớn!
Nàng vung quyền đấm vào tảng người của Thiên Hoàng. Một quyền này của nàng khiến cho băng nứt ra, cơ thể của Thiên Hoàng cùng với tu vi, đạo tâm của hắn cũng liền bị nàng chấn vỡ.
Những mảnh băng lơi lả tả để lộ ra một viên ngọc màu bạc. Viên ngọc nàng phản phất ra một loại khí thế bất phàm, tựa như vũ trụ sinh vật trong Tu Chân Giới đều tại nó vậy.
Du Ly định hiếu kỳ nhặt lên thì Ma La Đầu nấp sâu phía sau đống đổ nát chớp lấy thời cơ, huyễn hóa ra một cái ma trảo đem viên ngọc đó thu vào tay.
Hắn cười hà hà nói:
- Ha ha, cuối cùng, cuối cùng ta cũng có thể trở thành cường giả chân chính rồi. Cảm ơn ngươi đã giết hắn, cám ơn ngươi đã phá cái bình phong này cho ta! Để cho Ma La ta có cơ hội một lần nữa ngắm nhìn Chư Thiên Vạn Giới.
Du Ly cảm thấy khí tức của Ma La Đầu hoàn toàn khác với Ma La Đầu lúc trước nàng cảm nhận được liền lập ức lùi lại nói:
- Không ổn, nguy rồi.