Chương 149: Tam Thánh Truyền Đạo

Dáng dấp thì vô cùng mê người, chả kém cạnh gì với thân thể ngọc ngà của Phạm Linh Nhi, khí chất thì lạnh lùng tựa như một khối băg vậy, nhìn vào ai cũng thấy sát khí tầng tầng lớp lớp, vô cùng đáng sợ.

Nhìn thấy chủ tướng của mình, Thanh Lam Vũ liền mặc kẹ vết thương chưa được phục hồi hết liền lập tức rời khỏi giường bệnh, đứng thẳng người báo cáo.

Nàng nói:

Chủ tướng thứ tội, là thuộc hạ vô dụng, không thể tiêu diệt được can nguyên của cái thế giới đó mà còn bị người khác đánh cho trọng thương. Tội này đáng chết hơn vạn lần!

Nữ chủ tướng nói:

Hừ, việc ngươi thất bại giờ ai cũng biết, không cần phải báo cáo. Nói đi, rốt cuộc là kẻ đánh ngươi thành ra nông nỗi này mạnh đến mức độ nào?

Thanh Lam vũ nghe chủ tướng của mình nói như thế thì lưỡng lự khó xử. Ai ai trong thế giới của nàng mà nghe qua tên chủ tướng Du Ly này đều nhận ra con quỷ cuồng chiến này. Du Ly là người cực kỳ tôn sùng sức mạnh, cả đời chỉ chịu thua một người mà thôi, thực lực thì đạt tới ngưỡng cao nhất mà thế giới các nàng có hể đạt được, tương đương với Tổ Tiên Thập Tam Trọng, Siêu Phàm Thoát Cảnh vô cùng cường đại.

Thế nhưng theo những gì mà Thanh lam vũ trải qua khi giao chiến với Trần Tuấn, thì hắn đã nằm ngoài cả Siêu Phàm Thoát Cảnh, thậm chí có thể sánh ngang, à không, còn vượt trội hơn người mà Du Ly bại trận nữa.

Nếu nói thông tin này ra, sợ rằng Du Ly sẽ mặc kệ cho thương vong lần chinh chiến này mà muốn quyết chiến một trận sinh tử với Trần Tuấn, mà giao chiến với đệ nhất sâu kiến thì cả khác nào tự đào hố chôn mình cả.

Mất đi Du Ly, sợ rằng chỉ còn mỗi mình chủ thượng tại thế mà thôi, nên Thanh Lam Vũ cực kỳ lo lắng về chuyện này.

Thanh Lam Vũ ngập ngừng một chút rồi quyết đinh nói:

Thật là thuộc hạ thất trách, kỳ thực là do thuộc hạ sơ xuất để cho địch xuất ra chiêu tự sách nên mới thụ trọng thương.

Du Ly nghe thấy Thanh Lam Vũ nói như thế thì tin tưởng nàng, mà không dùng máy móc để xác minh lời của nàng ta, nàng thở dài nói:

Được rồi, ta tưởng có tên nào có khả năng đánh ngươi thành bộ dạng nhu thế chứ. Hoá ra là sát chiêu, giết địch không được thì mình chết, haiz, đáng tiếc, đáng tiếc. Mà ở thế giới theo kiểu phương Đông như thế mà lại có một cao thủ sỡ hữu khả năng tự sát mạnh mẽ như thế quả thực không tồi.

Nói dến đây Du Ly liếm môi nhẹ một cái như thế rồi bước tới cái màn hình nhỏ đặt trên tường đang chiếu cảnh tượng ở Hạ giới tại Tu Chân Giới mà mỉm cười nói:

Đúng là con mồi tốt!

Sau khi Trần Tuấn rời đi để lại Bạch Ngọc Đỉnh của minh lại cho Thuỷ Hoàng Nguyên thì Tam Thánh bắt đầu phân chia công việc cho nhau.

Thiên Hoàng với phân thân là Vũ Trường Canh thì hắn sẽ cùng với tất cả thần tiên, Thánh Nhân Nhân tộc trở lại Hạ giới thống nhất toàn bộ tất cả quốc gia lại làm một đại quốc duy nhất rồi bắt dầu giảng đạo, truyền pháp cho toàn bộ người tu chân ở Hạ giới, nhanh chóng đề cao toàn bộ tu vi của mọi người.

Thuỷ Hoàng Nguyên thì tại Thiên giới bắt đầu luyện chế Bạch Ngọc Đỉnh, ra lệnh cho Ngao Hồng lấy danh Thiên Đế triệu toàn bộ Yêu tộc lên Thiên giới bắt đầu tu luyện ứng sát kiếp. Hắn cũng y hệt Thiên Hoàng vậy, bắt đầu giảng đạo, truyền pháp cho toàn Yêu tộc.

Ma La Đầu thì trở lại nơi chôn rau cắt rốn của mình U Minh giới. Thiên Đạo không hiểu vì sau mà lại để một kẻ lấy sát ngộ đạo, ác độc vô cảm chấp chưởng thứ chí thiện của thế gian như hệ thống Thiên Đạo Luân Hồi như thế. Ma La Đầu đến chính hắn cũng khó hiểu, nhưng hắn cũng không bận tâm lắm mà dùng bản nguyên hồng phấn của mình mà ra lệnh toà bộ Ma vật, Ma thú, Ma nhân, Tà tu,… đều phải quay về U Minh nghe hắn giảng ác đạo.

Thời gian mà Du Ly có thể mở ra một cái cánh cổng nối thông hai thế giới là ba trăm năm tròn, vô cùng gấp gáp, trong thời điểm này tất cả mọi người phải tận lực bế quan gia tăng thực lực, một phút cũng không được dư thừa!

Thuỷ Hoàng Nguyên ngồi trong phòng riêng của mình mà luyện chế Bạch Ngọc Đỉnh mà thở dài nói:

Siêu Phàm Thoát Cảnh, là Siêu Phàm cảnh! Haiz đúng là tại kiếp này ta không thể nào đạt được nó rồi.

Ngao Hồng đang ngồi bên cạnh áp chế lại pháp lực Đại La Kim Tiên của mình mà tu luyện theo đại đạo chi lộ mà Thuỷ Hoàng Nguyên truyền cho, hỏi:

Lão tổ, rốt cuộc Siêu Phàm Cảnh là thứ gì thế? Sao Siêu Phẩm lại có thể nguy hại như thế?

Thuỷ Hoàng Nguyên khi nghe thấy Ngao Hồng hỏi như thế thì trố mắt nhìn nàng cực kỳ bất ngờ. Đúng là đệ tử mà cái tên Trần Tuấn chọn trúng mà, không ai bình thường cả, đến cả cái từ tối kỵ như thế mà cũng có thể không ngại cả Thiên Đạo.

Tuy vậy hắn cũng không nghĩ nhiều, kể từ khi sát kiếp này bắt đầu nhen nhóm thì tương lai của Ngao Hồng cũng mật mờ theo, không rõ ràng nữa rồi, điều này theo hiểu biết của hắn cùng với Thiên Đạo thì điều này có hai khả năng.

Đầu tiên chính là Ngao Hồng là người ngoại giới y hệt Trần Tuấn, hai chính là trong tương lai gần nàng có khả năng đạt được cảnh giới mà Thuỷ Hoàng Nguyên chỉ dám mơ tới, Siêu Phàm Thoát Cảnh.

Nếu Ngao Hồng đã có sư phụ kỳ oặc đến như thế thì không cần giấu nàng nữa, hắn ôn tồn giải thích nói:

Ngọc, nàng cũng nên nghe đi. Tổ Tiên Thập Nhị Trọng chính là cảnh giới cao nhất mà có thể tu luyện được, là cảnh giới vô địch, bất tử bất diệt, thế nhưng đối với Tổ Tiên Thập Tam Trọng thì chỉ là một giọt nước mà thôi. Siêu Phàm Cảnh tựa như cái tên của nó, đã vượt qua ngoài phạm trù bình thường, giới hạn của hai chữ vô địch!

Ngao Hồng nhe thế thì ngãi đầu cực kỳ khó hiểu hỏi:

Lão tổ, ngài nói khó hiểu quá, sao mà vô địch lại còn vượt qua? Chả phải trên đời chả còn ai có thể đấu lại rôi sao? Tại sao còn vượt qua?

Thuỷ Hoàng Nguyên cười lớn:

Ha ha, tiểu Long nhà ngươi đúng là bị Trần đệ cho an đan luyện thể đến cả đầu óc teo lại rồi! Nói cho dễ hiểu, ngươi thử đặt câu hỏi đi, Long tộc nếu giao chiến với phàm nhân thì sẽ ra sao?

Ngao Hồng nghe đến đây đã có chút cao hứng liền nói:

Đương nhiên là phàm nhân dù có ngàn người cũng không thắng được rồi! Long với phàm làm sao so sánh!

Thuỷ Hoàng Nguyên hỏi:

Nếu ta nói phàm nhân đó là vô địch thiên hạ thì sao?

Ngao Hồng liền lập tức trả lời:

Phàm nhân dù vô địch thiên hạ không có địch thủ nếu không có pháp lực, linh khí thì dù có là mấy trăm cao thủ thì Long tộc chỉ cần hoá ra chân thân cao lớn của mình thì cũng có thể dùng một vuốt giết chết!

Thuỷ Hoàng Nguyên gật đầu nói:

Vậy là ngươi đã hiểu bản chất của Siêu Phàm Cảnh rồi…

Ngao Hồng nghe thế thì đơ hết cả mặt, hỏi:

Hả? Lão tổ đã giảng gì đâu mà tiểu Long hiểu?

Nghe câu này đồng thời cả Thuỷ Hoàng Nguyên và Thuỷ Hoàng Ngọc nhìn Ngao Hồng với ánh mắt vô cùng khó hiểu.

Trần Tuấn đúng là đã cho Ngao Hồng luyện thể quá nhiều rồi, chứ bình thường là Long Nhân có linh trí bậc cao chả khác gì con người như thế làm sao có thể ngu đến như thế được?

Thuỷ Hoàng Nguyên thở dài một tiếng rồi nói:

Haiz, thôi được rồi. Siêu Phàm Cảnh giới là cảnh giới đi từ phàm nhân trở thành Long tộc đấy. Dù là phàm nhân vô địch thiên hạ thế nhưng thiên hạ mà hắn đọ chỉ là thiên hạ của phàm nhân, còn khi trở thành Long tộc thì thiên hạ đã đổi khác.

Ngao Hồng nghe thế thì đứng lên hậm hực chỉ thẳng và mặt của Thuỷ Hoàng Nguyên nói:

Thế thì lão tổ nói từ đầu như là cảnh giới phân giữa tu chân với Tiên nhân đi! Đỡ lằng nhằng! Sư phụ đã từng nói mấy tên thường nói mà ngắt giữa chừng, không nói rõ ngọn ngành là những người thiếu tình người, thích trêu người khác!

Thuỷ Hoàng Nguyên nghe thế thì không biết nói gì, chỉ biết nhìn với Ngao Hồng với ánh mắt khó nói.

Trần Tuấn đúng là sư phụ độc mà, cái cách nói trêu ngươi như thế đã ăn sâu vào tiềm thức của toàn bộ tu chân giới rồi, làm sau có thể gỡ được đây?

Trò chuyện về cảnh giới Siêu Phàm Thoát Cảnh xong thì cùng lúc Bạch Ngọc Đỉnh cũng vừa luyện hoá xong.

Bạch Ngọc Đỉnh vốn có vết tích của Trần Tuấn là một màu trắng sữa, bây giờ sau khi Thuỷ Hoàng Nguyên luyện hoá xong thì nó đã hoá thành một cái đỉnh màu xanh đậm y hệt màu của đại dương vậy.

Luyện hoá xong Thuỷ Hoàng Nguyên đặt cho nó một cái tên mới chính là Huyền Thuỷ Đỉnh dùng để thu vạn vật.

Đang lúc định thu lại cho vào túi thì Thuỷ Hoàng Nguyên thấy trong Huyền Thuỷ Đỉnh có một thứ gì đó đang toả ra một thứ hào quang tựa như tử thi đang ung lên vậy.

Kỳ quái, quả thực quá kỳ quái, rõ ràng là Thuỷ Hoàng Nguyên đã kiểm tra cực kỳ cẩn thận Bạch Ngọc Đỉnh của Trần Tuấn rồi, làm gì có thứ gì trong đỉnh đâu? Mà sau lúc luyện hoá lại xuất hiện?

Rõ ràng là Trần Tuấn cố tình giấu rồi.

Thuỷ Hoàng Nguyên do dự một hồi rồi mới đi đên gần Huyền Thuỷ Đỉnh của mình, hắn thấy trong đó là một quyển sách nhỏ có tựa đề Tam Thi Thành Thánh. Biết rằng quyển sách này không tâm thường Thuỷ Hoàng Nguyên liền vội vàng bế quan nguyên cứu.

Tam Thi Thành Thánh này nói về thành quả nghiên cứu của Trần Tuấn về loại Tiên nhân cuối cùng trong ba cách thành Tiên, Phi Thiên thành Tiên Thiên, Vô Phi Tiên thành Địa Tiên, còn Thi giải tiên thì chưa có lời giải. Trần Tuấn vì một lần cao hứng đã nghiên cứu về Thi giải tiên, hắn nhận ra là loại Tiên nhân này vô cùng thấp kém, thậm chí chỉ có thể gọi là người trên trời mà thôi, một chữ Tiên cũng không xứng đáng.

Nhưng tu luyện vể sau mới là phần trọng điểm của Thi giải tiên, Tiên nhân bình thường nếu không có việc tốt, cơ duyên nào đủ lớn để có thể đột phá cảnh giới Tổ Tiên, thế nhưng Thi giải tiên chỉ cần thuận lợi dùng một thứ được gọi là trảm thi là liền có thể đạt được.

Trảm thi gồm ba lần, trảm ra thiện thi đạt cảnh giới Tổ Tiên sơ kỳ, trảm ra ác thi thì đạt cảnh giới Tổ Tiên đỉnh phong, trảm ra chân thi thì đạt tới cảnh giới Chuẩn Thánh (Tổ Tiên Thập Trọng nhưng chưa chứng đạo thành Thánh). Nếu không phải Tiên nhân do dùng thi phi thăng thì không thể trảm được, thế nhưng Trần Tuấn đã bế quan rôi tìm ra cách để trảm thi.

Có hai cách trảm thi, đầu tiên đó chính là dựa vào thiện chí của vạn người đối với mình, dựa vào một thứ vô hình niềm tin mà chém thi, thứ hai đó chính là chém thi bằng pháp bảo.

Mỗi lần chém ra một thi thì luyện chế một đại pháp bảo cho phân thân thi của mình, như thế có thể tránh cho thi phản chân thân, tránh nghiệp lực trảm thi.

Tuy là trảm thi thành thánh đúng là quá mức tiện lợi, thế nhưng chỉ có thể gia tăng thực lực đến mức Tổ Tiên Thập Trọng thôi mà con đường về sau hoàn toan bít cửa, không cách nào đi qua được nữa. Cái giá này phải nói là vô cùng đắt với những người có ngộ tính cao, thế nên phải cân nhắc cho người sử dụng.

Đọc xong toàn bộ cuốn Tam Thi Thành Thánh này của Trần Tuấn thì Thuỷ Hoàng Nguyên liền nhận ra câu cuối không được tuỳ tiện truyền cho người khác chính là ám chỉ đồ đệ cưng của hắn, Ngao Hồng. Tuy đầu óc có hơi tối một chút thế nhưng về ngộ tính công pháp thì Ngao Hông khẳng định có thể đứng đầu toàn Thiên giới, chả vậy tương lai gần nàng còn có thể đột phá cả bình phong của thế giới nay nữa, đường đi vô cùng sáng lạng, không thể nào dừng lại tại đây được.

Thuỷ Hoàng Nguyên nghĩ xong thì lại bắt đầu chế ra một quyển công pháp mang tên là Kích Mạch dựa trên cuốn Tam Thi Thành Thánh của Trần Tuấn mà viết thành. Thay vì dành cho Tiên nhân thì nó lại dành riêng cho Long Nhân như Ngao Hồng, những tộc viên từ khi sinh ra đã sỡ hữu Nhân hình.

Thuỷ Hoàng Nguyên sau khi bế quang xong thì tận tình chiếu cố Ngao Hồng nhất có thể. Đợi đến khi nào nàng ta đã có thể tự mình tu luyện Kích Mạch rồi thì mới buông xuôi giảng đạo cho Yêu tộc

Vào đầu xuân một tiếng chung khắp tam giới vang lên, Ma tộc, Nhân tộc, Yêu tộc đều tạm dừng việc tu luyện của mình để mà ngồi lai nghe Tam Thánh giảng đạo.

Thiên Đạo lợi dụng lúc ba người đang giảng đạo khiến cho toàn bộ Tam giớ lâm vào một hồi trầm yên bình ổn thì dùng thân Thiên khí của mỉnh tán ra, hoá thành linh khí, tám hơn ba năm trời ròng liên tục thì cuối cùng linh khí của Tam giới đã đạt tới mức độ vô cùng dày đặc, kể cả người trần mắt thịt cũng có thể thấy được linh khí bằng mắt.

Tạo lại linh khí xong thì Thiên Đạo lấy một đầu ngón tay mình ngắn xuống, đem dung vào trong lòng đất. Lập tức có vô số khoáng sảng quý hiểm, dược thảo ngàn năm lập tức được gieo mầm. Kết với linh khí sung úc, bọn chúng sinh xôi nảy nở, sinh trưởng đúc kết vô cùng nhanh chóng, chưa đến mười năm đâu đâu cũng toàn là nguyên liệu quý hiếm để chế tạo pháp khí cả.

Mười ba năm sau khi Thiên Hoàng dừng nói thì mọi tu chân giả, Tiên nhân mới lờ mờ lấy lại ý thức. Ai nấy thì khi nghe Vũ Trường Canh giảng đạo thì vui mừng nhảy cẩn lên, kẻ cả những kẻ vốn đã không còn khả năng đi lai được nữa cũng vì sự vui sướng trong tâm hồn mình mà cố gượng đứng lên vui mừng.

Hàng trăm triệu người trong đại điện cùng lúc quỳ xuống, lạy Vũ Trường Canh bốn lạy. Thuỷ Hoàng Nguyên sau khi giảng xong Tam Thi Thành Thánh thì ngay lập tức không đợi đám Yêu tộc tặng lễ cho mình mf lập tức truyền lệnh cho Ngao Hồng đuổi bọn họ về bế quan, đối với hắ thời gia là vàng bạc, một phút cũng không được lãng phí.

Ma La Đầu thì ngồi trên vương toạ cả mình ở dưới U Minh giới mà hỏi:

Các ngươi…. Hiểu hết chưa?

Đám Ma tộc này sau một thời gian phát triển thì từ tử khí tức của bản nguyên hồng phấn của bọn hắn đã bắt đầu phai nhạt đi, dần dần dã có những tên gọi là thân ma hồn nhân, nên thông qua lần giagr đạo này. Ma La Đầu đã sử dụng bản nguyên hồng phấn chấn nhiếp lại toàn bộ bọn chúng củng cố thực lực của mình.

Đồng thời cũng âm thầm lập nên một đại kế hoạch.

Siêu Phàm Cảnh vốn là bình phong, vốn là thứ Ma La Đầu ghét nhất. Nếu sát kiếp không chết thì hắn nhất định phải đạt cảnh giới đó! Nhất định! Nhất định cả Tu Chân Giới này toàn bộ đều phải trở thành tộc nhân cả hắn, như thế hắn mới có thể thực hiện dã tâm của mình ở chư thiên vnaj giới được!

Sát kiếp đã tới, hai thế giới bắt đầu chuẩ bị cắn nuốt nhau rồi. Mạnh thì sống, nhược thì chết, không có kịch bản gì cả, chỉ có duy nhất một thứ gọi là thực lực mà thôi.

Du Ly muốn đâm chém một trận thoả thích, Nhân Hoàng chưa rõ tâm ý ra sao, Thuỷ Hoàng Nguyên tận lực muốn tổn hao của tam giới ở mức thấp nhất, Ma La Đầu muốn đột phá siêu phàm. Phạm Linh Nhi cũng không ngoại lệ.

Trong không gian bỏ túi của Trần Tuấn, thời gian đã trải qua không biết bao nhiêu năm mà nói, vạn năm? Tỷ năm? Ngàn tỷ năm? Hay là còn vượt xa hơn như thế nữa? Hắn cũng không biết, vì hắn lỡ tay tua thời gian ở trong đây trôi nhanh hơn bên ngoài hơi quá đà, thành ra sau mười ba năm ở bên ngoài đã thành ra triệu tỷ năm bên trong.

Dù là Địa Tổ Tiên Cửu Cửu trọng thế nhưng tâm hồn mong manh của Trần Tuấn cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi, nên một khắc tại nơi của hai ả yêu nữ đối ới hs vô cùng đáng sợ, nếu không dùng kết giới bao bọc xung quanh mình hắn kỳ thực không dám lại gần hai nàng dù là nửa bước

Thế nhưng Trần Tuấn lại đến từ trái đất cái nơi mà con người thích nghi còn nhanh hơn cả Phạm Linh Nhi đuổi theo hắn. Chả mấy trăm năm hai nàng đã thành công thuần hoá cái tên đệ nhất sâu kiến này, biến hắn từ một con chó công trường gặp hai nàng là nhe răng sủa liê hồi trở thành một con chó nuôi trong nhà, chiều chuộn thì vãy đuôi sung sướng, lạnh nhạt thì cuối đầu buồn bả.

Nước chảy thì dù là đá cũng phải mòm mà.

Phạm Linh Nhi ngồi bệt trên mặt đất còn Trần Tuấn thì nằ bên rteen đùi nàng.

Phạm Linh Nhi vui vẻ cười híp cả mắt bứt lấy trái nho nói:

- A~

Trần Tuấn theo bản năng há miệng ra:

- A.

Phạm Linh Nhi đút trái nho vào bên trong miệng hắn vui vẻ nói:

- Phu quân đúng là ngoan quá, thiếp cho thêm một trái nữa này!

Trinh Hoa Cốt ngồi kế bên cạnh Trần Tuấn ngăn Phạm Linh Nhi lại nói:

- Thôi nào tỷ tỷ, tướng công ăn nãy giờ rồi, cung nên uống nước rồi. Cà phê của chàng đây.

Trinh Hoa Cốt uống một hơi rồi hôn Trần Tuấn, truyền hết tất thảy nước trong miệng nàng sang cho hắn. Dù biết là bản thân đang bị hành hạ, nhưng hành nhiều rôi cũng nhừ, ta dây là nam nhi sao có thể yếu như thế được? Giữ cái tư tưởng nam nhân đó, Trần Tuấn đã được Trinh Hoa Cốt cùng với Phạm Linh Nhi biến thành một cái bộ dạng ngoang ngoãn mà hai nàng rất yêu thích.

Cho tướng công uống xong, hai nàng lại cười cười nói nói. Nhưng yêu nữ khi cười nói thì có bao giờ tốt lành đâu, hai nàng đang bàn xem coi hôm nay nên nấu nhân sâm hay là hầm cá ngựa cho Trần Tuấn đây. Không những thế trong lúc nói chuyện còn không ngại ngùng sờ mó thân thể của hắn nữa.

Hắn không thể chịu được nữa rồi, hai nữ nhân này càng được nước càng lấn tới, em hắn chả khác gì một con vật, muốn dỗ là dỗ, muốn nựng là nựng.

Trần Tuấn vùng dậy, tức gân đến mức nổi cả gân xanh trên đầu nói:

- Cái bìm bịp gì thế? Sao hai người không đi tu luyện đi! Ở đây làm cái gì.

Phạm Linh Nhi thấy Trần Tuấn nổi giận như thế thì không những không buồn mà còn vui vẻ nói:

- Thì bọn thiếp đang gặp bình cảnh mà, chàng cũng đồng ý co bọn thiếp nghỉ ngơi rồi. A~ nào!

- A