Chương 148: Ta Tránh Sát Kiếp

Thiên Đạo Chi Nhân vừa mới được tạo thành liền thu hồi lại khí tức của mình để tránh cho Hạ giơi trở thành một đống hỗn lộn chỉ biết quỳ gối.

Hắn liếc nhìn Trần Tuấn cùng với ba nàng Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt, Ngao Hồng đứng bên ngoài quan sát việc triệu hồi Thiên Đạo hắn mà cảm thấy cục kỳ kinh hãi.

Thiên Đạo chưa bao giờ quên cái ngày mà hắn xuất hiện cảm xúc đầu tiên của mình. Đó là vào khoảng chừng tám ngàn năm trước, khi đấy Trần Tuấn chỉ mới là một Địa Tổ Tiên nhị trọng mà thôi, về căn bản là không thể nào gây ra uy áp cho Thiên Đạo hắn được.

Vảo khi đấy Trần Tuấn đang tu luyện ở khoảnh khắc mấu chốt cần phải có Nghịch Thiên chi khí để gia trì mới có thể tai qu nạn khỏi, thành công mới đến dược tầng tiếp theo được, nên hắn đã dùng ý niệm của mình để khẩn cầu Thiên Đạo hắn ra mặt để trợ giúp đột phá.

Thiên Đạo hiển nhiên biết dược rằng cái con sâu kiến này hoàn toàn không phải là mối bận tâm nên liền ra tay giáng xuống Nghịch Thiên Chi Kiếp, cùng lắm thì Trần Tuấn dù có độ qua được cũng chỉ có thể như là Yêu Vương Bạch Hổ mà thôi, tuổi thọ sẽ bị hao tổn cực kỳ nặng, nếu không thì cũng sẽ phụ thuộc vào sụ tồn vong của một thứ gì đó. Ở Thiên Dực Bạch Hổ thì chính là khí vận của Yêu tộc, khi Yêu tộc định được ngày suy tàn, hiển nhiên hắn sẽ không sống được.

Thế nhưng… Trần Tuấn thì khác. Hắn không chỉ vượt qua được Thiên Kiếp mà còn qua vô cùng dễ dàng, tựa như là hít thở không khí vậy.

Không những thế hắn còn tuỳ tiền phong ra một đòn bồi lễ vớ Thiên Đạo, hại chút xém nữa Tam giới đã vô pháp chủ trì rồi. Từ đó Thiên Đạo vô cùng kiên kỵ hắn

Trải qua điều đó khiến cho hắn nhìn Trần Tuấn với một ánh mắt vô cùng kiên dè, một chút cũng không dám thất lễ.

Liếc qua Trần Tuấn, nhớ lại vết nhơ của mình xong thì hắn hướng xuống Thuỷ Hoàng Nguyên mà hỏi:

- Yêu tổ, nguyên khí của Yêu tộc đã phục hồi rồi sao không chạy đi phát triển tộc của mình nữ mà lại cùng các vị đạo hữu tại đây triệu hồi ta?

Thuỷ Hoàng Nguyên không đùa với Thiên Đạo, nhất là khi chứng kiến với sự cường hãn đó của Thanh Lam Vũ, hắn lại càng không muốn đùa.

Thấy tộc nhân của mình chết, sinh linh của Tam Giới bị giết không thể luân hồi làm cho Thuỷ Hoàng Nguyên cảm thấy nhu là những đứa con mà mình sinh ra chết vậy, đau đớn cực kỳ, hắn không muốn Tam giới lại xảy ra bất kỳ kiếp nạn nào nữa, chí ít xảy ra thì Thuỷ Hoàng Nguyên hy vọng toàn bộ Tam giói sẽ không có chuyện gì, bình an vô sự.

Thuỷ Hoàng Nguyên hỏi:

- Ta nhớ Thiên Đạo vẫn là một kẻ lạnh lùng, không nói chuyện tình cảm, chỉ nói chuyện công việc thôi mà? Ngươi đưng nói nữa, tiêu la lỵ đó là ai? Thế lục đứng sau ả là ai? Có bao nhiêu người hết thảy? Tại sao lại hỏi ta có phải là chủ Tam giới hay không?

Thiên Đạo nghe thế thì dùng áh mắt xa sâm nhìn về phía hân trời phía trên Thiên giới mà thở dài một cái, nói:

- Sát kiếp đã tới, hẳn là ngươi đã dự đoán được?

Thuỷ Hoàng Nguyên nghiêm trọng, lấn át đi hoàn toàn Thiên Đạo, nói:

- Đừng nhiều lời, xin hãy vào vấn đề trọng tâm.

Thiên Đạo sau một hồi trầm ngâm không biết có nên nói lên những gì mình biết được hay không thì mới quyết định cất giọng rõ ràng:

- Những vịe đạo hữu ở đây ta đoán là co một số vị đã có đủ tu vi thâm hậu để nhận biết và một số vị ở đây hoàn toan không biết gì. Để công tâm, ta sẽ giải thích rõ ràng từng cái một cho các vị.

- Kiếp nạn cùng với sát kiếp là hoàn toàn khác biệt, kiếp nạn chỉ là một cây tre già, cần có một cơn gió lay rụn nó để khiến cho măn trẻ ở dưới phát triển mà thôi. Nói cho dễ hiểu kiếp nạn chính là xoá cũ, bổ mới, khiến cho vnaj vật tiếp tục phát triển, tồn tại.

Nói đến đây các Chuẩn Thánh là những Tiên nhân sở hữu tu vi Tổ Tiên Thập Trọng chưa Chứng Đạo thành Thánh ồ lên kinh ngạc.

Thiên Đạo thấy biểu hiện của bon họ thì trầm mặt một chút rồi tiếp tục giả bày:

- Sát kiếp thì lại khác. Nó tương tự như kiếp nạn, là một thứ huỷ diệt, thế nhưng không phải vì để cho mọi thứ phát triển, mà chỉ đơn thuần là huỷ diệt. Nói cho dễ hiểu đó chính là chết, chúng ta cần phải đánh nhau, chúng sẽ không chết.

Nghe đến đây cả một đám không nhỏ Thiên Tiên Thánh Nhân, toàn bộ Chuẩn Thánh đều giật nảy mình, như thể vừa có ai mới kề dao ngay cổ bọn họ vậy.

Chết? Định nghĩa chết trong thế giơi Tu Chân giới chính là Nguyên Thần bị huỷ diệt hoàn toàn, à không phải là bị huỷ diệt luôn kể trong định nghĩa. Chết trong nhục thể thì Nguyên Thầnh vẫn có thể luân hồi, 18 năm sau lại trở thành một hảo hán đầu đội trời chân đạp đất, thế nhưng khi chết mà theo ngữ điệu của Thiên Đạo thì việc ấy sẽ hoàn toàn không xảy ra, chết là bọn hắn vĩnh viến sẽ chết đi, không lưu lại bất kỳ điều gì.

Vũ Trường Canh thân là Thiên Hoàng là người đầu tiên Ngộ Đạo thoát khỏi kiểm soát của Thiên Đạo trở thành Thiên Đạo Thánh Nhân hỏi:

- Thế… Có ai có thể tránh khỏi sát kiếp không?

Câu nói này của hắn đã đánh lên khát vọng được sông mãnh liệt của đám Chuẩn Thánh, Tiên Thiên Thánh Nhân hạ vị, trung vị ở đằng sau.

Đáp lại lời của Vũ Trường Canh, Thiên Đạo nhìn về phía Trần Tuấn, Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt nói:

- Có. Sát kiếp là sát kiếp của thế giới chúng ta, những người, hoặc là những vật không thuộc về thế giới chúng ta có thể an toàn trong sát kiếp, hoàn toàn không thể bị tổn hại. Như là kiếp nạn đầu tiên, Linh căn bản nguyên hồng phấn, người tên là Mạc Luân Tuần.

Thiên Đạo hắn từ lâu đã biết đươc ý định của những kẻ nhắm vào thế giới của hắn rồi, thế nên đã có sự chuẩn bị nhằm để cho Tam giới tránh khỏi sát kiếp này. Sự chuẩn bị của hắn đó chính là chủ động tìm ngoại nhân Mạc Luân Tuần đến thế giới này, thuận theo tự nhiên truyền đạt ý định của hắn vào trong ý niệm của nhị vị Thánh Nhân đứng đầu Tam giới lúc trước là Chánh Thân Thiên và Ngọc Nam Đế, nhờ bọn hắn bồi dưỡng Mạc Luân Tuần để tránh khỏi sát kiếp, trong thời khắc mấu chốt nhất có thể hoá nguy thành an.

Nhung Phạm Linh Nhi đã phá hỏng kế hoạch của hắn, giết đi Mạc Luân Tuần, điều này làm cho sát kiếp không thể tránh được nữa, không những thế còn làm cho sự nguy hiểm của nó tăng lên gấp bội phần, vì bây giờ bốn Đại Đạo do tứ Thánh Nhân của Trinh Hoa Cốt nắm giữ đã bị Thanh Lam vũ chấn nát, cần thời gian tìm chủ nhân mới, như thế lực lượng chống cự của Tu Chân Giới sẽ bị giảm đi một phần sức mạnh không hề nhỏ.

Thiên Đạo có dự tính riêng của mình, Trần Tuấn cũng có dự tính riêng củ hắn. Thông qua lời nói của Thiên Đạo thì hắn dù muốn hay không thi sát kiếp cũng không tìm tớ hắn, hắ cung không có trách nhiệm phải động tay chân vói sát kiếp này. Thế nhưng điều thứ hai mới là điều hắn để tâm… Bản nguyên hồng phấn là vật ngoại lai của Tu Chân Giới, hiển nhiên là tránh khỏi sát kiếp, thế nhưng Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt thì lạ khác, hai nàng chỉ là chủ nhân của bản nguyên hồng phấn mà thôi, về cơ bản chính là người của thế giới này, mà người của thế giới này thì toàn bộ đều phải ứng kiếp, hoàn toàn không có ngoại lệ.

Điều này chính là nói hai yêu nữ hoàn toàn chỉ là một cá thể tồn tại trong thế giới này, hiể nhiên sẽ là nhân vật phai ứng kiếp. không ứng kiếp là không được.

Nghe những lời nói này của Thiên Đạo, Trần Tuấn cảm thấy tức giận đến cực điểm. Hắn nói những lời này căn bản không phải là loại người tốt lành muốn nhẹ nhàng nhắc nhở Trần Tuấn mà là một tên nham hiể muốn kéo hắn vào thuyền, xoay chuyển thế cục đã định này.

Trần Tuấn từ dưới vạn đệ tử của 3000 kẻ sỡ hữu Đại Đạo lập tức bay lên, hướng về phía thiên Đạo mà phóng tới.

Hắn giận dữ, nhíu mài đứng trước Thiên Đạo nói:

- Lão Thiên nhà ngươi nói câu đó có nghĩa là gì?!

Nhìn thấy thanh niên tu đạo chưa tới trăm năm mà dám đến hội nghị bàn bạn việc sát kiếp, không những thế còn đến trươc chí tôn Thiên Đạo ra mặt giận dữ, thì đã có vài tên Chuẩn Thánh đã âm thầm ra ám chiêu, muốn đem Trần Tuấn đánh chết, ghi điểm trong mắt Thiên Đạo.

Thế nhưng pháp lực chưa kịp tụ là liền đã bị Trần Tuấn dùng ý niệm của mình khoá lại, khiến cho bọn hắn không cách nào xuất chiêu đắc thủ được.

Thiên Đạo thấy đám người đạo tâm chưa sâu dám đánh lén thanh niên tóc trắng, áo trắng này thì rất bất mãn, thế nhưng hắn không muốn nói ra.

Trần Tuấn, hắn là loại người gì cơ chứ? Hai chữ đệ nhất đâu phải ai muốn làm gì thì làm đâu?

Thiên Đạo nhã nhặn lạnh lùn đáp lại:

- Đạo hữu, người ứng kiếp hiển nhiên sẽ không thoát khỏi, kẻ không ứng thi tuyệt nhiên có thể không phạm, có thể thay đổi kết cục. Ngươi bất mãn điều gì?

Nói đến đây lửa giận của Trần Tuấn lại bốc lên một tầm nữa. Khí lực hắn phóng xuất ra khién cho Thuỷ Hoàng Nguyên, cùng hai Thiên Đạo Thánh Nhân thượng vị khác là Thiên Hoàng cùng Ma La Đầu, Ngạc Tu phải cảm thấy kinh hãi.

Còn những kẻ khác thì dù có thể bảo trì được sắc mặt, khí thế, thế nhưng ben tỏng nội thể đã thụ trọng thương vô cùng nặng, khó có thể nào hồi phục ngay lập tức được.

Cái tên y phục trắng này đúng là cường giả! Không những thế hắ còn có thể tạo ra uy áp gắp tăm vạn lần chí cao thánh phẩm linh căn, ba vị Thiên Đạo Thánh Nhân thuơgj vị nữa.

Có Trần Tuấn, sát kiếp dù có trăm ngàn cái cũng không thể nào lay chuyển được Tam giới!

Thấy phu quân, tướng công mình bay đi, Trinh Hoa Cốt, Phạm Linh Nhi liền lập tức bay theo đến chỗ hắn. Hai nàng cũng cảm nhận được, Trần Tuấn đang bất mãn chuyện gì đó. Nếu lão Thiên này đã dám làm phu quân, tướng công của hai nàng cảm thấy không vui thì đừng mong là Tam giới về sau còn tồn tại đê rhco hắn quản lý nữa.

Thấy Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt bay đến thì Trần Tuấn liền lập tức tu lại sắc mặt giận dữ khó coi của mình mà bay đến, nói:

- Linh Nhi, Trinh muội, sao hai nàng lại đến đây.

Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt liền lộ ra sắc mặt âm trầm, lạnh lùng đầy sát khí của minh nhìn về phía Thiên Đạo nói:

- Phu quân, hắ chính là người đã làm chag khó chịu chứ gì? Thiên Đạo, ha ha, chỉ là một cái ý niệm mà thôi!

- Tướng công hắn dám nói xấu chàng à?

Thấy hai nàng, nghịch lân của hắn, Trần Tuấn lại thở dài, ôm hai nàng vào trong lòng, thân tình nói:

- Là ta không tốt, đến bây giờ vẫn chưa cho hai nàng thứ gì cả…

- Phu quân, chàng… chàng… chàng đừng làm như thế. Nếu chàng muốn làm thì vào đại cái nhà trọ… nào đó đi, bọn thiếp sẽ phục vụ chàng….

- Tướng công, mùi cơ thể chàng hình như đậm hơn bình thường. Cái tên trên cao bắt nạt chàng đúng không?

Nhìn thấy cảnh đệ nhất sâu kiếp ôm hai hồng nha của mình vào lòng như thế thì Kiếm Thánh Trần Hành Vực liền lập tức chớp lấy hời cơ bước ra nói:

- Trần đạo hữu ta với đạo hữu hồi trước từng hữu duyên gặp mặt biết được danh xưng. Ta thấy sát kiếp này không thể tránh khỏi, đạo hữu lại sỡ hữu một thực lực cao minh như thế chi bằng giup chúng ta một tay, vượt qua sát kiếp.

- Như thế không những Trần đạo hữu nhận được công đức to lớn mà hai vị hồng nhan của đạo hữu cũng có thể an toàn vượt qua sát kiếp.

Nghe những lời nói đầy tính lôi kéo này ủa Kiếm Tháh, ai nấy cũng đều nôi theo hắn mà khuyên nhủ Trần Tuấn.

- Đúng vậy đúng vậy, tất thẩy chúng ta tại thời điểm này nên bỏ qua mọi hiềm khích cùng nhau chung tay chôgs lại sát kiép mới được.

- Hưmmm, nếu được lựa chọn, ta sẽ cùng với mọi người chuẩn bị. Ta nghĩ quý đạo hữu cũng nên như ta vậy.

-…

Những lời nói lôi kéo ngày càng một dày đặt hơn. Mấy kẻ khi bị Trần Tuấn trong lú tức giận lỡ tay làm cho thụ thương lại càng hă máu nữa. Bọn hắn không muốn chết, thực sự cuộc sống tiêu dao tự tại hơn vạn năm, ngàn năm như thế mà kết thú thì quả thực không đáng một chút nào!

Có những tên quá khích còn tiến dễ chỗ hắ chạm vào Phạm Linh Nhi, nói:

- Hồng nhan của đạo hữu cũng là người của Tam giới, nguoi không thể nào bỏ mặt nàng ta được!

Trần Tuấn nghe những lời nói này thì liền cảm thấy quặng lòng. Nếu là lúc trước hắn sẽ không ngại mà biểu thị ra chút sức lực để mà trợ chiến, thế nhưng lúc đó hắn chỉ là một con rắn nhỏ yếu, mơ hồ không rõ lối đi của mình, bây giờ thì khức, hắn là một con rắn đã có định kiến của riêng mình, hắn đã có nghịch lân muốn bảo vệ, hắn muốn bảo vệ Trinh Hoa Cốt, Phạm Linh Nhi!

Tuy hai nàng yêu nữ này gây ra cho hắn rất nhiều điều phiền toái, đôi lúc còn doạ hắn xém nữa thăng thiên, nhưng hai nàng chính là hồng nhan, chính là tri kỷ tâm giao của hắn. Tu Chân Thế giới này có nghĩa lý gì với Trần Tuấn chứ? Hắn chỉ là một kẻ ngoại giới mà thôi, nơi đây không phải quê hương của hắn, lại càng không lưu cho hắn bất kỳ nỗi nhung nhớ quá lớn nào, nếu so nó cùng với hai nàng yeu nữ ủa hắn thì chả bằng một góc!

Trần Tuấn bị ép đến đường cùng liền bộc phát ra uy áp, đem tất cả những người hội nghị sát kiếp chấn đến gãy cả chân, không những thế, hắn còn chả để mặt Thiên Đạo, chấn cho hắn nằm sấp xuống mặt đất.

Trần Tuấn cứng rắn ôm hai người Phạm Linh Nhi vào trong lòng nói:

- Kẻ nào muốn dồn Linh Nhi, Trinh muội của ta vào đường chết thì ra đây! Ta thề ta nhất định sẽ khiến ngươi chết đi vĩnh viễn, đến cả ký ức, ý niệm, chấp niệm toàn bộ xoá sạch sẽ!

Thấy tướng công mình vì không muốn mình phải trải qua sát kiếp như thế mà đứng ra chấn áp quần Tiên, thiên Thánh (Thiên ở đây là 1000) thì trong lòng của hai nàng dâng lên một cảm giác vô cùng hạnh phúc.

Điều này có nghĩa là Trần Tuấn cũng đã thật tâm yêu thương hai nàng rồi, cũng đã thật tâm muốn hai nàng thuộc về hắn. Mục đích của hai nàng cuối cùng cũng hoàn thành rồi.

Phạm Linh Nhi thầm nói:

- Phu quân, thiếp yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu chàng rất nhiều, y hệt cái cách mà ngày hôm nay chàng vì bọn thiếp mà không ngại đối chọi với thế giới này vậy. Dù tất cả mọi người đứng về phía đối địch của chàng, thì thiếp vĩnh viễn là Linh Nhi, là nương tư của chàng!

Trinh Hoa Cốt lại điên loạn hơn, trong ý nghĩ của nàng bây giờ chỉ là một hứ sát mà thôi. Tướng công bảo vệ nàng, thì nàng phải có nhiệm vụ bảo vệ lại thướng công của mình trước đám ruồi bu này!

Thế nhưng thực lực của hai yêu nữ thực sự quá mức nhỏ yếu, không thể nào gây ra bất kỳ uy hiếp nào cho đám thần tiên điên cuồng vì mạng của mình mà không tiếc thủ đoạn lôi kéo Trần Tuấn như thế cả, sợ chăng dù hai nàng có thực lực ngang với Tiên Thiên Thánh Nhân cũng không cách nào thoát khỏi vây khốn, trở thành con tin để đám thần Tiên này uy hiếp Trần Tuấn để mà giữ mạng.

Thủy Hoàng Nguyen thấy tình thế ép buộc cũng đứng ra khuyên ngăn Trần Tuấn, hắn nói:

- Trần đệ, ta thấy… bọn hắn nói cũng đúng. Ta cũng biết lai lịch của Phạm muội Trinh muội như thế nào, bọn họ không thể nào toát ra khỏi sát kiếp được đâu. Ta mong ngươi có thể giúp chúng ta một tay thoát khỏi sát kiếp lần này…

Trần Tuấn nghe đến đây thì hít một hơi lạnh, nhìn Thuỷ Hoang Nguyên với ánh mắt trừng trừng đầy phẫn nộ nói:

- Yêu tổ, đến ngươi cũng ngăn cản ta? Ta nói cho ngươi biết, ta cũng chỉ là một người bình thường trong sát kiếp này thôi, mọi người đều phải ứng kiếp, ta có cách của ta. Mong ngươi hãy tôn trọng! Ta rất tôn trọng môi quan hệ của chúng ta hiện tại đấy! Là nam nhân, nếu không bảo vệ được nữ nhân của mình thì còn gọi giùm là một tiếng nam nhân nữa.

Ngao Hồng nghe thấy câu nói này, hình tượng của Trần Tuấn trong mắt nàng bỗng dưng sụp đổ, không còn là một người anh dũng mạnh mẽ nữ, hắn bây giờ chỉ là một con rùa rụt cổ mà thôi.

Nàng giận dữ bay tới chỗ Trần Tuấn nói:

- Sư phụ, ta thật thất vọng về ngươi, nghĩ thử xem biết bao nhiêu sinh linh phải mất mạng, phụ mẫu mất con, con tiễn cho mẹ? Đâu phải chỉ có một mình sư phụ cảm thấy khó chịu, cảm thấy sợ hãi đâu? Đệ tử cũng sợ, Yêu tổ ngài ấy cũng sợ, ai ai cũng đều sợ cả! Thế nhưng không có ai lùi bước, không có ai không góp sức mình cả! Sư phụ người có còn là sư phụ không?

Trần Tuần nghe thế thì nhăn mặt vung nhẹ đầu ngón tay, đem toàn bộ pháp lực, cảnh giới, tu vi Đại La Kim Tiên của Ngao Hồng tước đoạt đi, không những hết còn khiến cho cả thiên giới mất đi cả Kim Long Khí Vận nữa, hắn nói:

- Ta nói làm sao Ngao Hồng? Trong giáo quy đã ghi rõ, ta có thể chấp nhận ngươi vô lễ với ta, mắng ta, chửi ta, đó là quyền của ngươi, ta tôn trọng, nhưng ngươi cũng phải tôn trọng quyết định của ta. Chuyện này tâm ta đã quyết, lòng ta đã muốn! Ngươi muốn chết hay sao?

Bị tước đi toàn bộ pháp lực tu vi khiến cho Ngao Hồng từ một cường giả xưng bá một phương giờ chả khác nào con giun, không thể nào chịu nổi áp lực đến từ Trần Tuấn mà phải nằm rạp xuống, dần dần mất đi ý thức.

Cũng may là hắn vẫn còn có tình thương với nhị đồ đệ này nên hoàn trả lại đạo quang pháp lực cho nàng, khiến cho nàng một lần nữa có khả năng gượng dậy.

Trần Tuấn ôm Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt rồi niệm pháp quyết của Vũ Động Càn Khôn độn mở ra một cái không gian vạn vặn vẹo để chuẩn bị đưa hai nàng đi tránh sát kiếp.

Hành động này của Trần Tuấn khiến cho con tim điên cuồng của ha lữ nhân này, ấm áp hơn bao giờ hết. Hai nàng cùng hắn chỉ muốn sống một cuộc đời hạnh phúc trọn vẹn với nhau, không có con ruồi, con muỗi nào làm phiền mà thôi, chuyện thế gia cứ để thế gia giải quyết, hai nàng không muốn nhúng tay vào, càng không muốn phu quân, tướng công mình nhúng tay vào.

Hắn nhẹ nhàng cười với hai nàng nói:

- Nhân dịp này để ta bù lại buổi hẹn hò trước kia luôn đi!

Phạm Linh Nhi nghe thế thì phản đối nói:

- Nếu bù lại thì bọn thiếp sẽ mất đi lời hứa của chàng sao?

Trần Tuấn cười nói:

- Ha ha, phu quân, tướng công các nàng là người rộng lượng mà. Đây coi như là quà nhỏ trong quà lớn vậy.

Trinh Hoa Cốt nghe thế thì liền dùng khuôn mặt ngây thơ nhìn Trần Tuấn hỏi:

- Vậy là lời hứa của chàng với bọn thiếp được giữ nguyên?

Trần Tuấn gật đầu nói:

- Đúng vậy, coi như là một buổi nghỉ dưỡng nhỏ đi.

Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt đều đồng thanh ôm Trần Tuấn hạnh phúc, nói:

- Yêu chàng quá!

Thế nhưng trước khi đi vào hư động tiến vào không gia bỏ túi của mình, Trần tuấn đã lấy ra một cái lưu hương ngọc màu trắng sau ức quăng cho Thuỷ Hoàng Nguyên nói:

- Coi như đây là món quà mà lương tâm của ta tặng cho ngươi đi. Đây là Bạch Ngọc Lô Đỉnh là một trong những đỉnh mà hồi trước ta luyện chế đan dược, độ cứng của nó cho dù là đại cao thủ Tổ Tiên Thập Tam Trọng cũng khó lòng mà có thể ngay nứt vỡ được. Nếu không thẻ chống đỡ nổi, hoặc là muốn giảm bớt thương vong, ngươi có thể luyện hoá nó, cho Yêu tộc, Nhân tộc vào dây để mà lánh nạn. Ha, ha, ta cá rằng sát kiếp sẽ không làm gì được nó đâu.

Nói rồi Trần Tuấn nắm tay Phạm Linh Nhi và Trinh Hoa Cốt tiến vào bên trong hư động. Hư động sau đấy khép lại, khí tức của ba người cũng hoàn toàn biến mất khỏi tam giới, dù có là Thiên Đạo sỡ hữu năng lực Thông Thiên Vạn Biến, nhìn thấu vạn vật, liên kết với chư thiên vạn giới cũng không cách nào biết dược chỗ ở của bọn họ ở nơi nào cả.

Thuỷ Hoàng Nguyên cầm Bạch Ngọc Đỉnh trên tay, thầm nói:

- Thì ra Trần đệ vẫn là Trần đệ. Ngươi cũng không quá tệ đâu.

Những người khác khi hấy được Trần Tuấn chạy trốn thì vô cùng phẫn nộ, trong đó còn có cả Thiên Hoàng cùng với Ma La Đầu cũng vô cùng bất mãn với thanh niên này. Việc gì bọn hắn phải liều mạng sống chết mà tên này lại ôm nữ nhân chạy trốn như thế?

Thế nhưng ngược lại với bọn họ Ngao Hồng vô cùng bình tĩnh, thậm chí là vui mừng khi thấy Trần Tuấn rời đi.

Khi hắn bước đi, nàng dã nhìn thấy, thật sự nhìn thấy ánh mắt đồng phạm của hắn nhìn nàng. Đây có thể nói là một ánh mắt vô cùng quen thuộc với Ngao Hồng, mỗi khi mà Trần Tuấn muốn truyền dạy kiến thứ gì đó mà lão Long vương không muốn cho nàng học, hoặc là nó vô cùng quái dị đến mức mà Trần Tuấn hắn không muốn cho người ngoài biết sẽ dùng ánh mắt này để mà trao đổi, nói với Ngao Hồng là ra một chỗ vắng người hắn sẽ cho nàng thấy một điều bất ngờ.

Trần Tuấn dùng ánh mắt đồng phạm đầy tinh ranh này nhìn nàng có thể nó là hắn chưa từng bỏ rơi Ngao Hồng, chưa từng bỏ rơ Tam giới, hắn chỉ trốn đi để tìm một nơi an tĩnh để suy nghĩ cách phá giả sát kiếp mà thôi.

Ngao Hồng nắm chặt tay, quyết tâm thầm nói:

- Sư phụ con tin người!

Ở trong không gian của mình, Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt giờ đã bình tĩnh lại, thoát khỏi trạng thái hạnh phúc lân lân vì được Trần Tuấn đề cao hơn cả an nguy tính mạng của những người khác mà trở lại thành hai vị nương tử nguy hiểm của hắn, hai nàng là người hiểu hắn hơn bao giờ hết, thế nên hai nàng biết đệ nhất sâu kiến bị ảnh hưởng sâu sắc bởi những tác phẩm hiệp nghĩa hồi xưa nặng như thế nào.

Trinh Hoa Cốt thắc mức hỏi:

- Tướng công… Muội rất hạnh phúc khi chàng làm vậy, thậm chí thiếp khi thấy chàng đứng ra bảo vệ bọn muội thì muội xém nữa mà không kìm được bản thân mình xém nữa đột quỵ mà chết đấy… Nhung chàng làm việc ấy có ý nghĩa gì?

Tuy rằng hắn biết hai ả yêu nữ này mình không thể nào ủa mặt được, thế nhưng cũng đừng khoa trương như thế chứ? Được người khá bảo vê rồi hạnh phúc tới mức đột quỵ như thế thì chả khác nào cứu xong lại giết? Tư tưởng yêu nữ quả đúng là mộ cái thứ gì dó quá nguy hiểm mà.

Trần Tuấn tiến đến bên cạnh Trinh Hoa Cốt nói:

- Trinh muội, đúng là muội rất thông minh, nhận ra dược ý của ta.

Phạm Linh Nhi thấy phân thần của mình được khen như thế mà mình chả được như thế thì liền giận dỗi nhéo tay Trần Tuấn nói:

- Phu quân… Sao chàng lai nói như thế? Thiếp thực sự ngu đần sao?

- Không phải, không phải.

- Hừ, ngươi chính là người ngu còn gì? Đến cả một tiểu tiết lớn như thế mà cũng không nhìn ra! Đúng là ngu hết chỗ nói

- Ngươi nói gì? Muốn chết à?

- Ta nói ngươi chính là người ngu, chỉ lấy hai cái đầu bên dưới để mà suy nghĩ, toàn mõ với cặn bả. Sao có thể so được với ta cơ chứ?

Hai yêu nữ mặc dù đều là Phạm Linh Nhi, một cái chính là bản thể, còn một cái là Nguyên Anh của nàng, về cơ bản là ý thức giống nhau, đều có chung suy nghĩ. Thế nhưng thế quai nào gần như lúc nào cũng tranh cãi với nhau, rằng ai mới là nhất, là ai hơn người kia, Trần Tuấn đôi lúc tự nghĩ Phạm Linh Nhi vì quá ám ảnh mình thanh ra sinh ra chứng tự ngược? Nhưng giả thuyết mà hắn cho là đúng nhất là nàng cảm thấy mọi thứ quá mức thấp kém, đều không thể xứng với hắn kể cả chính nàng, từ đó khi thấy nàng trở thành người cạnh tranh của mình thì nàng lị cảm thấy vô cùng chứng mắt.

Trong lúc Trần Tuấn đang bận giả thuyết nay nọ sao hai nàng lại như chó với mèo luôn cắn nhau thì Trinh Hoa Cốt đã đề nghị:

- Này đồ thất học, hay là chúng ta phân cao thấp đi! Nếu như cãi như thế này đến cả ngàn năm sau kết quả vẫn là bất phân thắng bạ mất!

Phạm Linh Nhi hỏi:

- Thế phân thắng bại như thé nào?

Trinh Hoa Cốt đáp:

- Đơn giản, ai làm tướng công hạnh phúc hơn là người chiến thắng!

- Hừ, tưởng chuyện gì!

Thấy hai yêu nữ đang cãi nhau bỗng dưng nhìn hắn với một ánh mắt thèm thuồng đến cực độ thì Trần Tuấn cảm thấy ớn lạnh, đúng là yêu nữ gần nhau ngày cang phát sinh xung đột, mà có xung đột thì sự vật mới phát triển! Con voi nó, lý luận triết học không bao giờ sai mà!

Trần Tuấn ho khan vài tiếng nói:

- Khục khục, Kon dược là loạn, chúng ta lại bàn chính sự.

Thế nhưng Trần Tuấn không thể nào kìm chế được hai yêu nữ này xông tới mình được thế nên đành phải dùng pháp quyết trói hai nàng ta lại một chỗ để hai nàng khỏi động tay động chân với mình rồi sau đó mới ngồi lị nói ra nguyên nhân mình đưa hai nàng đến đây.

Hắn nói:

- Sát kiếp thực ra cũng giống như là kiếp nạn mà thôi, chi khác ở một điểm là nó xảy ra ở một quy mô vùng lớn, đoạn thời gian vô cùng dài nên lão Thiên không thể nào nhìn thấy mục đích cuối cùng, chỉ có thể kết luận nó là điểm kết thúc của thế giới mà thôi. Nhưng có sinh thì phải có diệt, nếu trải qua sát kiếp thế giới này nuốt thết giới kia thì Tu Chân Giới sẽ nhận được lợi ích vô cùng lớn.

- Được rồi, ta giải thích sơ qua rồi, hai nàng hẳn cũng phỉ hiển tình hình rồi chứ? Lý do mà ta đưa hai nàng đến đây đầu tiên đó chính là ta cần bản nguyên hồng phấn của hai nàng để có thể trong thời khắc trọng yếu, có thể dùng ít lực nhất mà chiến thắng sát kiếp, thứ hai… Là ta sợ hai nàng chết, thé nên mới dưa vào đây giữa tăng thực lực. Hai nang nên nhớ mặc dù bản nguyên hồng phán trong người hai nàng là vật không thẻ bị huỷ diệt trong sát kiếp lần này, nhưng hai nàng là người sinh ai thế giới này, nhờ Linh khí, sinh khí dưỡng dục mà thành, hiển nhiên không thể nào tránh khỏi sát kiếp.

- Trong sát kiếp u trọng nhất chính là thực lực, có thực lực mới có thể sống sót được. Ít nhất là hai nàng phải đạt tới được tu vi Tổ Tiên Thập Tam Trọng sơ kỳ, nếu không thì đừng hòng mà lại gần ta!

Nghe thấy câu ta sợ hai nàng hết của Trần Tuấn, Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt không ngừng run rẩy nói:

- Phu quân nếu chàng qua tâm tớ thiếp nhiều như thế thì thiếp sợ không thể nào chịu nỗi tình cảm của chàng mất. Thiếp sẽ chêt,s thiếp sẽ hoá thành chấp niệm mãi mãi đi theo chàng.

- Tướng công… Muội hạnh phúc quá, hức hức. Nhưng chàng cũng thật ác! Không thể hít chung bầu không khí cùng chàng, không thể liếm đồ vật mà chàng đã dùng sao muội có thể sống nổi?

Nhìn thấy biểu cảm khoa trương như hai con điên này của hai nàng, Trần Tuấn chỉ có thể thở dài, tại sao hắn lại thích cái kiểu người này cơ chứ? Bộ hắn bị bệnh thật à?

Giải thích xong mọi chuyện, kết hoạch của mình, Trần Tuấn bắt đầu truyền cho hai người bọn họ pháp quyết để mà tu luyện. Hắn nhất định, nhất định sẽ không để cho hai nàng chết!

Sau khi đánh với Trần Tuấn, Thanh Lam Vũ chi còn một nửa cái mạng liền ôm vết thương của mình mà cố lết qua hỗn độn để mà về phi thuyền mẹ chữa trị.

Thế giới mà nàng ta đang sống không giống Tu Chân Giới có Linh khí, pháp lực, khí tức làm chủ tu, chỉ có thứ được gọi là năng lượng thuần tồn tại trong người mà thôi. Năng lượng thuần này tồn tại ở rất nhiều đang, ban cho người sử dụng vô số khả năng, có những người sử dụng năng lực trở thành một người vô cùng thông minh, nói một hiểu ngàn, có người sử dụng thứ nang lượng thuần này vào cơ thể của mình, khiến cho người bọn hắn khoẻ mạnh vô cùng, có thể so với cả thân thể kim cang của một số tu chân giả chủ tu ngoại công.

Nhờ vào những bộ não vô cùng khung khiếp được năng lượng thuần bổ trợ đã khiến cho nền văn minh tại thế giới của nàng ta phát triển vượt bậc, mấy cái câu hỏi vạn năm chưa giải được như hố đen rốt cuộc là cái giống gì của quê hương trái đất của Trẩn Tuấn đã được giái đáp, không những thế đám người này còn có khả năng lợi dụng hố đen để công kích, làm năng lượng duy chuyển nữa kìa.

Thanh Lam Vũ ôm nữa người đã bị Trần Tuấn phá nát đến phòng siêu cấp cứu rồi nằm xuống giường. lập tức có mấy cái máy màu trắng bay đến chữa trị cho nửa thân của nàng ta.

Một nữ nhân tóc xanh đột nhiên đi đến hỏi:

- Rốt cuộc cái quái gì đã đánh ngươi thế?