Thông qua hồn thể tương thông, Trinh Hoa Cốt nhanh chóng truyền toàn bộ kế hoạch cho Phạm Linh Nhi.
Trong kết hoạch này của nàng, hai nàng vẫn là trọng yếu nhất, mỗi một người đều có thể đánh ngang với một Đại La Kim Tiên trung kỳ. Thế nhưng vì Trần Tuấn đã có lòng gửi Ngao Hồng cho hai nàng tiếp quản, nên hai nàng cũng không chối từ, mà cho nàng một cái vị trí nho nở trong hàng ngũ thực hiện.
Phạm Linh Nhi truyền âm nói với Ngao Hồng toàn bộ kế hoạch.
Nghe xong thì Ngao Hồng chỉ có thể phấn khích mà kêu lên một tiếng trong lòng, nàng từ trước sau thất bại với Phạm Linh Nhi, đều một mực muốn truy tìm một đủ xứng tầm để mà so tài. Lần đột phá Hữu giáo này, khẳng định chính là một lần cực tốt để nàng làm chuyện này.
Bàn bạc kỹ lưỡng xong, Trinh Hoa Cốt cùng nói với Mạc Luân Tuần:
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Mạc Luân Tuần nghe thế thì ngớ người nói:
- Không phải chúng ta nên bàn bạc kỹ lưỡng chuyện này sao?
Trinh Hoa Cốt bắt đầu tung hỏa mù nói:
- Đối phương đối với ngươi vô cùng cẩn trọng, một khi đi thì chỉ có trao đổi tính mạng với nữ nhân kia. Thế nên dù có thiên binh vạn mã cũng khó lòng mà bảo tàng tính mạng của mình, có mời bọn họ hay không cũng đều vô dụng! Chi bằng tự chúng ta hành động, nguy cơ cứu sống nữ đế kia còn cao hơn!
Đột nhiên từ phía tên trời phóng xuống một hòn thiên thạch, ầm một tiếng khiến cho trần nhà phía trên thủng một lỗ cực to. Từ viên thiên thạch được phóng xuống nốc nhà ấy, rơi thẳng xuống bàn của Mạc Luân Tuần. Nó nức ra, để lộ ra một bức thư tay được vẽ bằng pháp lực.
Mạc Luân Tuần run run cầm bức thư đó lên xem:
- Huyết tử, thù của ngươi với ta mãi mãi không bao giờ dứt. Nếu ngươi đã cùng nương tử ta chạy trốn, thì ta sẽ hạ nhục hồng nhan của ngươi, vũ nhục nàng ta, khiến cho nàng ta vạn khiếp bất phục. Ta sẽ làm một cách từ từ tàn bạo nhất có thể, để cho ngươi thấy, nỗi nhục của ta khi bị ngươi vũ nhục!
Đọc xong bước thư, sát khí của Mạc Luân Tuần cuồng cuộn nổi lên, chiến ý thì ngập trời, hắn gầm lên một tiếng:
- Chung Tôn, ngươi đợi đấy. Ta nhất định sẽ giết ngươi!
Thấy phản ứng của Mạc Luân Tuần như thế, Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt chỉ có thể thầm mỉm cười mỉa mai chứ không trực tiếp cười thẳng vào mặt hắn được. Ác giả ác báo mà, vạn vật đều có luân hồi trừ hai người các nàng và phu quân mà thôi.
Trinh Hoa Cốt vỗ vai Mạc Luân Tuần nói:
- Đạo hữu, kìm nén đau thương, cùng với ta đi giải cứu người!
Quả nhiên trên đời ngoại trừ mẫu thân Mạc Luân Tuần ra thì vẫn còn người yêu thương, quan tâm hắn mà. Nghe những lời nói giả dối này của Trinh Hoa Cốt, Mạc Luân Tuân như đang khát nước lại gặp mưa, liền xúc động nói:
- Đa tạ đạo hữu, chỉ có ngươi quan tâm đến ta.
Thế là cả bốn người, thông qua khí từ chỉ đường lưu lại trên bức thư mà cưỡi mây ngày đêm vượt trăm dặm đi đến chỗ một bí cốc ở phương nam.
Tại vùng Bắc Hàn Tạp Chưng này vốn là nơi sinh sống của các loài Yêu thú có nhiệt độ thân thể cực kỳ thấp, thế nên tại nơi nay đây, quanh năm đều bao phủ một màu trắng tuyết, cực kỳ lạnh, rất thích hợp cho Tiên nhân tu luyện những công pháp có liên quan đến băng thủy, hoặc là những Tiên nhân có công việc lên quan với hô mưa gọi gió.
Phạm Linh Nhi vừa đi đến vùng daatsnayf liền dùng thần thức cường đại của mình, nhẹ nhàng quét qua. Quả nhiên không cách nào quét ra được bất kỳ thức gì, chỉ có thể nhìn được ở bên dưới đất là một khối đặc rắn mà thôi.
Phạm Linh Nhi sau khi quét thần thức xong thì cười nói thầm một cái đầu khinh bỉ:
- Đúng là mấy tên Tiên nhân ngu ngốc, bọn hắn tưởng chỉ cần bọn hắn dựng lên một cái kết giới, ngăn chặn lại thần thức, thì gần như không có cách nào để tìm ra bọn hắn vậy. Ha ha, đúng là một đám ngu mà!
Xác định được đại bản doanh Hữu giáo được đặt tại đây, tính xác thực vì có Tên thiên Thánh Nhân tọa trấn nên thành ra cực kỳ cao, không sai lệch vào đâu được thì Phạm Linh Nhi truyền âm cho Trinh Hoa Cốt.
Nhận đươc tin tức của Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt mặt đầy phấn khích liền đứng trước hét vang to:
- Các ngươi dám bắt đi nữ dế, không sợ bọn ta trả thù à?
Từ dưi đất, không gian bắt đầu trở nên vặn vẹo một mảnh. Một tên hắc y nhân, từ đầu đến chân được bao phủ bởi một màu đen vô cùng huyền bí bước ra.
Hắn nói:
- Được rồi, muốn trao đổi người thì cần phải vào bên trong.
Mạc Luân Tuần không nghĩ nhiều mà liền bước vào. Bây giờ trong đầu hắn chỉ muốn thấy an nguy của Yết Nhi nữ đế mà thôi, hắn không muốn nàng gặp nguy hiểm, nếu nàng thực sự gặp phải nguy hiểm thì hắn chính là tội đồ thiên cổ mất.
Bước vào bên trong vô ảnh hư động, là một thế giới hoàn toàn khác. Thật không thể ngờ được là tại Thiên giới hào nhoáng như thế lại có mo nơi trong giống như là âm tào địa phủ như thế.
Tại noi đây không ít người chính là Yêu tộc, Ma nhân, thế nhưng một khi là đồng môn Hữu giáo, đều không phân Yêu Ma, đều là người bình đẳng một phương.
Đại lão dẫn đầu của Hữu giáo hiện tại là Cao Thiên Thượng nhảy xuống từ chỗ đỉnh của một kiến trúc cao hơn trăm trượng, đến trước mặt Mạc Luân Tuần.
Hắn mặc một bộ y phục mà đen xám tro, ở đằng sau lưng còn có một biểu tượng âm dương thái cực kính. Tóc của hắn lại càng đặc trưng hơn, với ở giữa là một lằng đen, còn hai bên chính là hai mảng tốc trắng bạch, trong vô cùng tôn nghiên, vô cùng đáng sợ, khác hẳn với khí thế phất trần, thoát tục của hai người chấp chưởng Chánh giáo.
Cao Thiên Thượng trố mắt nhìn Mạc Luân Tuần hỏi:
- Ngươi là Mạc Luân Tuần?
Nhìn thấy đại năng, một chiêu có thể thôn phệ, phá hủy hệ thống toàn năng của bản thân, thế nhưng Mạc Luân Tuần lấy lý do là khí vận của hắn tề thiên, tuế nguyệt, thế nên không sợ hãi mà ương nganh bước lên nói:
- Đúng, chính là ta, mau thả Yết nhi ra!
Cao Thiên Thượng nhìn sang thì thấy ba người, Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt, Ngao Hồng, tất cả đều là một đám Huyền Tiên yếu đuối thì cười khểnh một cái nói:
- Chỉ với một đoàn lực lượng như thế mà cũng đòi cướp lấy người, ngươi ngây thơ quá rồi đó.
Nói rồi hắn lập tức trực phóng ra khi tức Tiên Thiên Thánh Nhân cao vị của mình, ầm ầm áp chế không gian. Mạc Luân Tuân chứng kiến một cảnh như thế thì liền cực kỳ sợ hãi, mà quỳ rạp xuống, cả mười đầy run rẩy.
Ngao Hồng thấy tên nam nhân duy nhất tron đội như thế mà quỳ rạp xuống, quỳ lạy kẻ thù thì nàng vô cùng tức giận mà gào lên:
- Đúng là một tên không có cốt khí. Xem lão nương nương ngươi ra tay đây!
Nàng đưa tay lên đầu, lấy từ trong búi tóc hồng trắng, được cột đầy ngây ngắn ra một cây trăm bằng bạc, hai đầu bịt vàng.
Ngao Hồng vung trâm hô lên một tiếng:
- Như ý kim cô bổng, dài ra!
Lập tức thiết bảng từ một cây trâm nhỏ xíu chả gây được sát thương gì hóa thành một cây trường côn thân dài một trượng, hai đầu bịt Hoàng Kim Thiên Long.
Ngay thi Ngao Hồng triệu ra binh khí của mình thì Cao Thiên Thượng vô cùng kinh ngạc. Đây không phải là vũ khí mà một Tiên nhân bình thường có thể tạo ra, thứ này có lai lịch rất là cao cường, không chừng xuất hiện từ thời khai thiên hỗn độn cũng nên.
Chứng kiến một kiện pháp khí như thì Cao Thiên Thượng không khỏi thắc mắc mà bá đạo hỏi:
- Pháp khí này do ai tạo ra?
Ngao Hồng ngạo nghễ trả lời:
- Gậy này là do sư phụ ta tế luyện mà tành, lấy tấn thạch luyện thiết, lấy tấn thiết luyện thành côn. Lấy kim Long tróc vỏ, rọc móng, lấy pháp lực tinh luyện mà thành! Sư phụ ta tục danh được gọi là Trần Tuấn!
Đối với Cao Thiên Thượng đây là lần đùa tiên hắn nghe thấy hai chữ Trần Tuấn, thế nên không tránh khỏi kinh ngạc nói:
- Trần Tuấn? Trần Tuấn là tên tiểu tử nào? Sao bổn tọa không hề nghe thấy thanh danh của hắn?
Nghe Cao Thiên Thượng nói như thế, khuôn mặt của Phạm Linh Nhi liền lập tức trở nên lạnh lùng vô cảm, hai mắt của nàng cũng trở nên to đùng đầy đáng sợ, tựa như hư không, kết thúc tìm tới cửa nhà vậy. Nàng nói:
- Cái gì? Đến cả tên của phu quân ta mà ngươi cũng chưa từng nghe thấy sao? Ngươi cháng sống rồi sao? Ha ha, có lẽ là ta đã quá hiền rồi. Tại Hạ giới danh tiếng của hãng ấy vang danh đỉnh đỉnh, người nào không biết đọc tên của chàng ấy đều bị chém đầu biết không?
Thấy Cao Thiên Thượng nói tướng công của nàng chỉ là một tiểu tử. Tiểu tử tức là tên nhóc, mà tên nhóc chính là một tên vắt mũi chưa sạch, chưa trưởng thành. Vì điều nàng mà khuôn mặt của Trinh Hoa Cốt đen khịt lại, hai mắt mở to ra như đang nhìn thấu tâm của hắn vậy. Nàng nói:
- Còn hỏi tướng công của ta là tên tiểu tử nào nữa. Đúng là trẻ con dễ dạy, người lớn khó bảo mà.
Nhìn thấy hai nữ nhân này bày ra một bản mặt đó, bất giác theo bản năng của mình, Cao Thiên Thượng kinh hãi lùi xuống một bước. Thế nhưng hắn nghĩ kỹ lại hai nàng chỉ là một tiểu Huyền Tiên nhỏ bé, chỉ là Tiên nhân mới bộc phát được pháp lực ra phái bên ngoài mà thôi, đối với một thực thể Thánh Nhân bát tử bất diệt như hắn thì hoàn toàn không có một chút nguy hại nào, thì hắn mới dám bước tới thể hiện ra uy danh.
Cao Thiên Thượng như bay lên cao nhìn xuống đám người Phạm Linh Nhi nói:
- Trần Lập, hay Trần Tuân dù có là Thánh Nhân đi chăng nữa, đối với ta cũng không có một chút uy hiếp nào. Vả lại bây giờ nơi đây là thánh địa của ta, làm sao hắn có thể đi vào được. Đừng mơ mộng huyễn vong nữa.
Chứng kiến khí thế hiên ngang của Cao Thiên Thượng, họ Mạc liền mất đi ý chí chiến đấu. Hệ thống, chỗ dựa vững trãi nhất của hắn cũng đã đưa ra thông tin không thể nào đánh bại được Cao Thiên Thượng rồi, hắn làm sao có thể chống lại hắn được cơ chứ?
Mạc Luân Tuần chỉ mong trước khi chết có thể gặp lại Yết Nhi của hắn mà thôi, ngoài ra thì không còn nguyện vọng gì cả.
Mạc Luân Tuần mất hết hy vọng nói:
- Yết nhi, ta có thể gặp lại nàng ấy được không?
Cao Thiên Thượng nói:
- Người chết thì được thôi. Cũng không sai biệt gì cho lắm. Mau thả con ả đó ra đi.
Chung Tôn trong bóng tối bước ra với một Yết Nhi nữ đế bị trói, miệng thì bị vải, cả người ướt nhại mồ hôi, đầu tóc lấm lem, rối bù.
Nhìn thấy Yết Nhi nữ đế, Mạc Luân Tuần liền lập tức chạy tới nói:
- Yết nhi!
Thế nhưng chạy đươc ba bước thì dưới áp lực của Cao Thiên Thượng đã khiến hắn gã xuống. Chung Tôn thuận thế Mạc Luân Tuần bất lực nắm lấy mặt Yết Nhi nữ đế, lấy mảnh vải nhét trng miệng của nang ra, rồi trao cho nàng một nụ hôn thật nồng thắm.
Chung Tôn hôn xong, lại luồn bàn tay to bự, cứng cáp của mình xuống bộ ngực của Yết Nhi nữ đế mà bóp nắn trước mặt của Mạc Luân Tuần nói:
- Nào huyết tử, ngươi đừng quên nhữ gì ngươi đã làm gì với ta. Lần nay ta chỉ thuận thế trả thù mà thôi, ha ha! Mà công nhận nữ nhân đúng là một tuyệt thế lô đỉnh thật, rất chặt.
Mạc Luân Tuần nghe những lời nói đầy kinh tởm này của Chung Tôn thì gào lên đầy tức giận nói:
- Không, không, Yết nhi, nàng mau nói là điều đấy không phải đi!
Từ sau cái đêm Chung Tôn làm nhục nàng thì nàng đã vĩnh viễn mất đi dũng khí đối mặt với hắn. Yết Nhi thẹn thùng quay đi nói:
- Ta... Xin lỗi!
Mạc Luân Tuần gào lên nói:
- Không!!!!!!
Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt, Ngao Hồng nhìn thấy hắn bị cắm sừng đến mức tàn tạ nhau thế này thì thầm cười khoái trá đầy thỏa mãn. Nhất là Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt, hai nàng cam thấy bản thân mình thật may mắn, nếu hai ảng trực tiếp giết quách cái tên phản phái chi tử Chung Tôn thì bây giờ đâu còn một khung cảnh thỏa mãn như thế này để mà xem đâu.
Mạc Luân Tuần lấy hận thù của mình mà vung vẫy nhảy lên, muốn giết chết cả đám người Cao Thiên Thượng, Chung Tôn, thế nhưng hắn vẫn chỉ là một con kiến, một con kiến quá mức nhỏ yếu nếu so với các địa năng như thế.
Thế nhưng chưa nhảy lên khỏi ba tấc thì đã bị áp lực của Cao Thiên Thượng chấn xuống, đập mặt xuống đất rồi.
Mạc Luân Tuần gào khóc nói:
- Không không, Yết nhi đừng nhìn ta!
Phạm Linh Nhi thấy một màn này ủa Mạc Luân Tuần không thể nào câu được thời gian nưa. Nên nàng liền lập tức vận pháp lực, giải tỏa hoàn toàn áp lực của Cao Thiên Thượng, một đường phóng lên.
Nàng triệu ra Hồng Nhan Phi Cực Kiếm, niệm quyết:
- Tru Thể, Thiên Oanh Địa Liệt!
Kiếm cương mạnh mẽ eng hoàn cùng với lưỡi hắc cương, tạo nên một kiếm khí vô cùng lớn. Kết hợp thêm cả kiếm ý của Phạm Linh Nhi, phóng thích ra một đao lôi oanh vàng nhạt, ủy một cái chém thăng vào mặt của Cao Thiên Thượng.
Thế nhưg vẫn là Thiên Bá Áo Thuẫn của Thánh Nhân vẫn là lợi hại hơn một bậc. Bằng chứng đó chính là Phạm Linh Nhi đã dùng hết toàn bộ mười thành sức mạnh của mình, cộng thêm cả tiểu kiếm vực, kiếm ý siêu cường của nàng dung hợp lại thành một đòn Thiên Oanh Địa Liệt như thế, nhưng vẫn không thể nào gây được một chút tổn thương gì cho hắn.
Cao Thiên Thượng mở lòng bàn tay ra, giơ lên trước mặt nói:
- Khảm Hằng, Bạo!
Ngao Hồng liền lập tức lao lên, dùng thiết bảng đập vào tay của Cao Thiên Thượng, khiến cho pháp quyết đang được vận hành thì bị ngắt. Trinh Hoa Cốt cũng lập tức lao lên, biến Bạch Xà Nhuyễn Kiếm mình trở thành vô số sắc ảnh, tạo nên sắc vực, liên tục công kích. Thế nhưng như thế vẫn là quá muộn, pháp quyết của Cao Thân Thiên đã được vận dụng quá nữa.
Dính pháp quyết, Phạm Linh Nhi cảm nhận được trong cơ thể pháp lực bị hỗn loạn. Những cố pháp lực này bắt đầu tụ lại thành những quả cầu lớn trong nội thể nàng, bất kỳ khi nào cũng có thể phát nổ.
...
Tại Hạ giới, Tuấn Bạch Phong. Trần Tuấn đang ngồi uống nước dừa ngắm mắt trời thì đột nhiên cảm nhận được thứ gì không ổn cho lắm. Thế là hắn nhắm mắt lại, chìm vào giấy ngủ.
Nguyên Thần của Trần Tuấn, hóa thành một đạo bạch quang, bắn thẳng lên Thiên giới.
Vừa lên tới tầng thấp nhất của Thiên giới, Địa Bảo Lôi Quân, thì hắn đã thấy Phạm Linh Nhi đau đớn kìm giữ lại thân thể của mình, điều hòa liên tục pháp lực để tránh bị bạo nổ thì hắn lập tức bay tới chỗ nàng, điểm một đạo bạch quang hóa giải chiêu số này của Cao Thiên Thương.
Phạm Linh Nhi nhìn thấy Trần Tuấn thì trố mắt nhìn hắn nói:
- Phu quân? Đúng, đúng, đúng thật là chàng rồi...
Thế nhưng bây giờ Trần Tuấn chỉ là một cái hạ cấp Nguyên Thần, chỉ là tồn tại của ý niệm hắn mà thôi, hoàn toàn không nghe hiểu được nàng đang nói gì.
Trần Tuấn liếc mắt nhìn Cao Thiên Thượng khiến cho hắn chột dạ lùi lại.
Vụt một tiếng, Trần Tuấn lao tới, tung ra một cước phá thạch vào thẳng người Cao Thiên Thượng, khiến cho hắn bay ngược như con diều đứt dây, xuyên qua ba bốn cây cột trong lòng đất rồi tới cây thứ mười một mới ngưng hẳn lại.
Trần Tuấn sau khi đá một cú kinh thiên đông địa vào người Cao Thiên Thượng, liền quay qua chỗ Phạm Linh Nhi. Nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên kiểm tra. Sau khi kiểm tra xong, biết nàng không bị tổn thương gì mấy thì hắn mới thu tay lại, đập lên vai nàng động viên nói:
- Cố gắng bảo trọng nhá!
Nói rồi Nguyên Thần của Trần Tuấn lập tức tan ra, để lại một Phạm Linh Nhi xúc động đến hai hàng lệ của nàng chảy dài không dứt trên khuôn mặt tuyệt mỹ.
Phạm Linh Nhi dụi mắt nức nở nói:
- Phu quân, chàng sao lại phủ phàng như thế chứ? Rõ ràng trên đây một ngày, ở dưới một năm, sao chàng lại có thế hờ hững như thế được!
Cao Thiên Thượng bị Trần Tuấn đá một cú trời giáng thì sau một lúc thì mới có thể bừng tỉnh vùng dậy được.
Hắn đứng dậy, lập tức thuấn di về phía Phạm Linh Nhi tức giận hỏi:
- Rốt cuộc là ai đánh lén bổn tọa?!
Đột nhiên có một lam ảnh xông thẳng vào Thiên giới, khiến cho cả Thiên giới run lên nhẹ nhẹ.
Thủy Hoàng Ngọc xuất hiện, mặc lam bào y phục của thủy tộc ngạo nghễ nói:
- Là ta!
Nhìn thấy Thủy Hoàng Ngọc, Yêu mẫu thì Ngao Hồng phấn kích nhảy cẩn lên, trợ uy nói:
- Là tổ mẫu, tổ mẫu đến rồi. Chúng ta thắng rồi!