Mạc Luân tuần như thế mà bị đánh một cách không thương tiếc. Thế nhưng khi đứng dậy, hắn không những không hờn dỗi, ngược lại còn đạ tạ Phạm Linh Nhi, xin lỗi Ngao Hồng.
Sau khí Mạc Luân tuần rời đi, Ngao Hồng có hỏi:
- Sư nương, à nhầm, sư tỷ. Người đó là ai mà muội nhìn vào là đã thấy ngứa ngáy tay chân muốn đánh cho hắn một trận thế?
Phạm Linh Nhi cười nhẹ một cái đáp:
- Hắn trước có thù với phu ta, sư phụ muội, thế nên nếu chúng ta đã yêu thích phu quân thì chắc chắn phải giết tên này. Chỉ khi nào giết được cái tên đó, chàng ấy mới không còn lý do người nào ngăn cản chàng ấy tới với ta nữa!
Thật vậy, nếu như Phạm Linh Nhi giết được Mạc Luân Tuần, về cái lý thì gần như Trần Tuấn không thể nào từ chối nàng được.
Hắn lúc trước bởi vì lấy lý do là khí vận chi tử là nhất, toàn bộ nữ nhân hắn gặp đều có thể trở thành nương tử của khí vận chi tử, nên khi khí vận chi tử chết, thì cái lý do ấy sẽ trở nên vô dụng. Phạm Linh Nhi hiểu rõ nhất điều này, chỉ cần nàng phá đi hết chỗ dựa của hắn, thì hắn khẳng định sẽ tự tìm tới chỗ của nagf.
Phạm Linh Nhi nở ra một nụ cười hết sức quỷ dị, hai mép chạm thẳng man tai, để lộ ra hàm răng trắng bạch của mình, hai mắt nàng mở to ra, bên trong đó chứa một hình ảnh mờ nhạt của một trái tim màu hồng.
Phạm Linh Nhi nói:
- Phu quân, phu quân, phu quân. Chúng ta sắp gặp lại nhau rồi, khi gặp lại, thiếp hất định, nhát định sẽ không để chàng thoát nữa đâu. Thiếp sẽ trở thành thiên Đế, thử hỏi trong tam giới này, có ai là dám muốn chống lại thiên đế!
Nhìn thấy một biểu cảm hết sức là đệ cuồng này của Phạm Linh Nhi, Ngao Hồng chỉ có thể tró mắt thầm khen mình ngoan ngoãn mà thôi. Nếu nàng không vâng lời lão Long vương thì chắc có lẽ bây giờ nàng đã trở thành một miếng thảm lót chân của Phạm Linh Nhi rồi. Là ai thì đối đầu, chứu tuyệt nhiên đối đầu với yêu nữ điên cuồng chỉ có một kết cuộc duy nhất, bại mà thôi!
Ngao Hồng cười gượng nói:
- Sư tỷ, hay bây giờ chúng ta tìm tỷ tỷ đi. Không biết sáng giờ tỷ áy đang đi rồi.
Phạm Linh Nhi hỏi:
- Ngươi nói Trinh Hoa Cốt?
Ngao Hồng gật đầu nói:
- Vâng, tỷ tỷ không biết tại nơi nào rồi.
Phạm Linh Nhi nói:
- Ngươi không cần lo lắng đâu, với thực lực của nàng ta, không đánh đối phương tàn phế, thì cũng chạy cho hắn gãy chân.
Ngao Hồng nghe một đoạn khí thế bá đạo của Phạm Linh Nhi nói về Trinh Hoa Cốt như thế có chút không hợp lý, nên đáp:
- Bá đạo vậy sao?....
...
Trinh Hoa Cốt lúc này đang theo dõi đám người Tiêu Y Vân, Chung Tôn xem bọn hắn làm gì.
Nàng khi xưa chính là một vị nữ đế, mưu kế ít nhiều cũng từng tính qua. Với kinh nghiệm của nàng, nàng cảm nhận được tại nơi đây không phải là một thứ gì đó bình thường, mà là một bàn cờ vô cùng lớn, được các thế lực xung quanh sắp đặt. Muốn tiến lên Thiên Đế, nhất định phải nghịch tung cái bàn cờ này!
Chung tôn cùng với Tiêu Y Vân, lén lén lút lút luồn lách qua đám người thiên binh rồi leo lên phi toa, một mạch phi thẳng về phía bắc.
Phạm Linh Nhi với chức vị thần quân của mình, dễ dàng có được giấy thông hành đi về phía bắc mà không cần phản lén lút hành động như mèo giấu đồ kia của bọn chúng.
Nàng niệm một pháp quyết, đem chân thân Nguyên Anh hồn của mình biến ra. Rồi hóa thành một đạo hào quang mờ nhạt, bay thẳng tới, bám theo phi toa của hai người này.
Phải nói rằng tốc độ của Trinh Hoa Cốt cực kỳ nhanh, có lẽ trong tam giới, ngoại trừ cái tên có công phu chạy trốn đỉnh nhất, Trần Tuấn ra thì gần như không có ai có thể đuổi kịp nàng về khoảng tốc độ cả!
Hai người đó, phóng về phía bắc, tại một toàn tiên sơn động phủ mang tên Thái Tỏa Côn Luân Sơn, là một trong những tòa núi được những cường giả có danh xưng một chữ đế ở danh hiệu tá túc. Nơi đây không đâu khác ngoài tiên sơn của Yết Nhi nữ đế!
Tiêu Y Vân dẫn Chung Tôn đến đây cốt là để bắt lấy Yết Nhi nữ đế, bắt buộc Mạc Luân Tuần phải ra mặt đoạt lại nàng.
Không chỉ Thiên Đế, Chánh giáo, mà còn có Hữu giáo muốn đi nước cò Mạc Luân Tuần này, Mạc Luân Tuần này mặc dù thiên tính cực kỳ vô dụng, tối ngày chỉ biết giết quái, tán gái, thế nhưng hắn là người xuyên không do Thiên Đạo đích thân mang tới. Bên trong cơ thể hắn ẩn chứa vô tận lực lượng tiềm ẩn của cái thứ được gọi là Chư Thiên Vạn Giới khí, có được cái khí tức đó, không những có thể đạt được thành tựu Thiên Đạo Thánh Nhân, phi thăng khỏi nơi này, mà còn có thể đạt đến cảnh giới Tổ Tiên Thập Tam Trọng, Siêu Phàm Thoát Cảnh đại năng!
Chỉ có giết đi khí vận chi tử mới có thể đoạt được toàn bộ cơ duyên trong người của hắn.
Chung Tôn thắc mắc hỏi:
- Đại nhân, chúng ta bắt đi hồng nhan của họ Mạc hắn làm gì? Đây không phải hành động đúng đắng!
Tiêu Y Vân nói:
- Hành động của ngươi ở dưới, bổn tọa đều biết cả. Ngươi giết người như nào, ngươi tàn nhẫn ra sao, ta đều biết, chỉ là thế lực ở dưới ngươi nắm khá chặt, không lỏng lẽo, thế nên bổn tọa không tiện cho người xâm nhập mà thôi.
- Ngươi đã tàn nhẫn như thế thì bắt đi một con cá nhỏ để câu cá lớn thì có là gì. Ngươi không hận cái tên đấy đến thấu xương à?
Chung Tôn nghe thế lại nhớ đến ký ức của mình đối với Mạc Luân Tuần. Hắn thân là người mới đến lại muốn làm phản, lại còn cướp đi chính người vợ danh chính ngôn thuận của hắn, mặc dù hắn với con ả đó cũng xào xáo ghét nhau, thế nhưng việc bị đội lên đầu một cái nón toàn sừng như thế là sỉ nhục một đời nam nhân.
Nếu Mạc Luân Tuần đã sỉ nhục hắn, thì bây giờ hắn sẽ sỉ nhục lại vợ Mạc Luân Tuần, xem xem, sừng trên đầu hắn có thể dài tới đâu!
Thấy sự quyết tâm trong mắt Chung Tôn, Tiêu Y Vân liền hứa hẹn nói:
- Yên tâm, khi giết được họ Mạc kia, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn làm theo lời của ta, ta nhất định sẽ đưa ngươi làm Thiên Đế.
Chung Tôn tức giận đáp:
- Ta không cần thứ gì được gọi là Thiên Đế cả, thứ ta cần chính là cái tên huyết tử hỗn đạc kia chết mà thôi.
Tiêu Y Vân cười nói:
- Ha ha, có khí chất!
Nói rồi hai người liền lập tức hóa thành hai con ruồi bai vào tiên đài, nơi Yết Nhi nữ đế đang nằm trên võng đung đưa nghĩ ngơi.
Trinh Hoa Cốt từ trên cao, dùng một pháp quyết của Tiên Thiên Thánh Nhân ẩn đi toàn bộ khí tức của mình nói:
- Cái đám này đúng là một đám không có cốt cách mà, truyện đồi bại như hãm hiếp như thế cũng có thể làm qua... Lỡ như bọn chúng nổi lên ý định chống đối tướng công thì sao? Mình với ả ta sẽ trở thành mục tiêu à? Không được, không được, tướng công với mình là duy nhất, không được để bất kỳ tên tra nam, tiểu tam nào xông vào.
- Cái đám này nhất định phải bị treo lên đánh ba ngày bốn đêm!
Đúng vậy, bất kỳ nguy cơ nào có thể liên quan đến vấn đề tướng công của nàng, dù nó có không liên quan đến cỡ nào, tỉ lệ xảy ra nhỏ ra sao, thế nhưng thà giết nhầm chứ không bỏ sót! Bất kể vấn đề gì dù là nhỏ nhất cũng không được sai phạm.
Thế nhưng khi Tiêu Vô Y đã tiếp cận được với Yết Nhi nữ đế, định dùng một chiêu thu nàng vào Càn Khôn Động của hắn thì có một nữ hầu bước vào.
Nàng ta không ai khác ngoài Thiên Luân, một trong những vị huynh đệ chí cốt của Tam Nhãn chiến thần, được cắt cử tại nơi đây để bả vệ Yết Nhi nữ đế, hồng nhan của Mạc Luân Tuần.
Thiên Luân trong nhân hình của một nữ hài nói:
- Thưa nữ đế, hạ nhân đã chuẩn bị xong phòng tắm, chờ người đi vào.
Yết Nhi nữ đế gấp lại cuốn sách Mạc Luân Tuần tặng cho, để lại lên bàn rồi bước tới chỗ Thiên Luân nói:
- Được!
Tiêu Y Vân cùng với Chung Tôn vẫn không tức tối vì bị phá rối, vẫn một mực bay theo. Thế nhưng vừa bay được một đoạn thì bọn nghe một tiếng vụt vang lên.
Cũng may là thân thủ của hai con ruồi này vô cùng nhanh nhẹn, thế nên dễ dàng tránh được một chiêu đập ruồi của Thiên Luân.
Tiêu Y Vân truyền âm nói với Chung Tôn:
- Tiêu rồi, bị phát hiện!
Thiên Luân thủ thế, một chiêu nhất kiếm xuyên ruồi được kích phát, một đường thẳng tấp đâm tới, phóng ra cỗ kiếm khí. Thế nhưng loài ruồi vẫn là nhỏ bẻ nhanh nhẹ, Tiêu Y Vân may mắn tránh được, thế nhưng chân ruồi cũng bị kiếm khí đâm tới, lấy đi một phần.
Tiêu Y Vân tức giận lắc người hóa thành chân thân, nói:
- Đừng hiếp người quá đáng.
Tới thời điểm bây giờ Tiêu Y Vân vẫn còn ẩn giấu khí tức, thế nên Thiên Luân không cách nào có thể nhận biết được hắn là loại cao thủ gì. Nhưng dựa vào kinh nghiệm chinh chiến phong phú của hắn, những tên thường hay ẩn giấu thường chả có gì quá mức nguy hiểm, ngược lại còn rất là an toàn, vì Thiên Luân chắc rằng chỉ có những kẻ yếu đuối, không có khả năng phản kháng thế nên mới tạo một vỏ bọc bí hiểm cho mình mà tôi.
Thiên Luân liền lấy ra Đả Thần Trường Tiên (roi) của mình ra nói:
- Kẻ đột nhập, tuyệt nhiên không thể tha thứ!
Thấy khí thế ngạo nghễ của một Thái Ất Kim Tiên bộc phát mạnh mẽ như thế, thì Tiêu Y Vân đoán rằng cái tên này vẫn chưa báo về cho Tam Nhãn đến ứng cứu. Biểu hiện của hắn càng giống như là một mình có thể tự xử lý Tiêu Y Vân hắn vậy.
Tiêu Y Vân nở ra một nụ cười vô cùng quỷ diện, hắn vận dụng pháp lực, ngưng ra vô số hắc cầu bay lơ lưng quanh người.
Hắn nói:
- Là một trong Thập Cốt Chiến Tướng, thế mà lại quá khinh thường đối thủ của mình rồi.
Thập Luân thông qua hơn trăm hắc cầu đoán chừng được rằng thực lực của Tiêu Y Vân đã vượt ra xa thực lực của hắn rồi.
Thập Luân nói:
- Không thể nào, Đại La tiên?
Tiêu Y Vân lắc đầu nói:
- Không, là Đại La Kim Tiên!
Một chiêu kích phát, hơn trăm hắc cầu lập tức phóng tới, ầm ầm nổ toang. Bắn ngược thân thể của Thập Luân đập thẳng vào vách đá đằng sau, chết tươi.
Tiêu Y Vân ra lệnh nói:
- Đi!
Đối với một chiến thần thiên về chiến đấu như Thiên Luân, Tiêu Y Vân còn có thể dễ dàng miễu sát như thế, đối với một nữ nhân lây sắc đẹp của mình để có thể lấy được danh hiệu nữ đế như Yết Nhi thì có là gì.
Hai người trực tiếp xông vào phòng tắm trong sợ ngỡ ngàng rồi dùng một chiêu vây khốn, trói nàng lại, đem đi chỉ trong chưa đầy một nốt nhạc.
Trinh Hoa Cốt từ trên cao đã quan sát toàn bộ sự việc, nàng thông qua từng biểu cảm nhỏ nhất của Tiêu Y Vân đã nhin ra toàn bộ dụng ý của hắn. Hắn không phải chú ý đến mối thù hắn của Chung Tôn, mà thực ra chính là đang nhắm đến Mạc Luân Tuần.
Thiên Đế bảo vệ Mạc Luân Tuần, ẩn giáo Hữu giáo muốn giết chết Mạc Luân Tuần, đây hẳn không phải thời cơ có thể lợi dụng Mạc Luân Tuần để mà triệt tiêu đi đối thủ của chính mình hay sao?
Trong đầu Trinh Hoa Cốt lập tức vạch ra một kế hoạch. Nàng sau đó tự nhìn vào kết hoạch của mình, tự nở ra một nụ cười hết sức quỷ dị rồi đạp không quay về.
...
Mạc Luân Tuần lúc này như con cún con vẫy vẫy cái đuôi mình để lấy lòng hai cô chủ, Phạm Linh Nhi, Ngao Hồng.
Mặc dù nhìn biểu cảm ngoan ngoãn này của hắn, hai nàng rất là buồn nôn, thế nhưng cái tên này vẫn còn giá trị sử dụng, không thể tùy ý lúc nào cũng mang ra đánh được. Lỡ như hắn hỏng thì lúc đấy lại chết.
Trinh Hoa Cốt lúc này trở về. Nàng cùng với Ngao Hồng, Phạm Linh Nhi ngồi xuống mà ăn cơm buổi chiều.
Trinh Hoa Cốt cười nhẹ một cái chào Mạc Luân Tuần nói:
- Chào đạo hữu, cám ơn đạo hữu đã đãi chúng ta lần này.
Mạc Luân Tuần ngại ngùng cười nói:
- Chuyện này bình thường thôi, bình thường thôi.
Trinh Hoa Cốt đáp:
- Nếu đạo hữu đã có lòng khoảng đãi bọn ta như vậy thì ta cũng vui lòng nói cho đạo hữu một tin tức. Dạo gần đây ta nghe nói có kẻ đột nhập vào Thái Tỏa Côn Luân bắt người đi rồi.
Mạc Luân Tuần nghe nói như thế liền như đang uống nước mà bị mắc ghẹn, liền phu hết cả cơm trong miệng mình ra sàn nói:
- Cái gì? Bắt người? Ai bị bắt cơ?
Trinh Hoa Cốt nhẹ nhàng nói:
- Ta nghe nói là nữ đế.
Mạc Luân Tuần nghe nói như thế thì điên cuồng đứng dậy, muốn một mạch chạy thẳng tới chỗ Yết Nhi nữ đế, xác nhận lại thông tin.
Thế nhưng trước khi hắn kịp đứng lên thì Trinh Hoa Cốt đã nắm lấy tay áo hắn kéo lại nói:
- Khoang đã đạo hữu, đừng vội vàng. Ta nghe nói người bắt nữ đế đi là một cường giả cực mạnh, với thực lực của ngươi hiện giờ khó mà đơn thương độc mã chống lại bọn chúng được.
Mạc Luân Tuần hỏi:
- Vậy ta phải làm sao?
Trinh Hoa Cốt nghiêm trọng nói:
- Đạo hữu dạo gần đầy đã tiếp đãi chúng ta nồng nhiệt như thế thì không thể dùng một từ ta được, mà phải dùng từ chúng ta. Yên tâm, chúng ta sẽ cùng với đạo hữu cứu người.
Mạc Luân Tuần giờ đây bị một tin Yết Nhi nữ đế làm cho mụ mị đầu óc, đến cả đầu đuôi làm sao Trinh Hoa Cốt có thể biết được tin này, tại sao nàng có thể xác định được mối quan hệ này của hắn, đều không nghĩ tới. Một mực vì một nữ nhân mà cuồng si đến ngu ngốc.
Mạc Luân Tuần sướt mướt đến hai mắt ướt đẫm nói:
- Đa tạ các vị đạo hữu đã giúp ta. Nếu không có các vị báo vị báo tin, thì thực ta cũng không biết làm sao nữa.
Phạm Linh Nhi thấy Trinh Hoa Cốt trực tiếp nói cho Mạc Luân Tuần tin tức tối kỵ quan trọng như thế thì hỏi:
- Ngươi rốt cuộc đang có ý đồ gì vậy?
Trinh Hoa Cốt bí ẩn truyền âm nói:
- Ta không muốn dặm chân tại chỗ nữa, ta muốn lên làm Thiên Đế!
Phạm Linh Nhi truyền âm hỏi:
- Bằng cách nào?
Trinh Hoa Cốt truyền âm đáp:
- Theo quan sát của ta, hiện tại chỉ có ba thế lực đáng quan ngại nhất, đầu tên chính là ẩn giáo kia, giáo phái chính tông tại Thiên giới này, Chánh giáo, cùng lão Thiên Đế mà thôi. Lần này chính là ẩn giao kia bắt người, ta muốn nhân cơ hội này lợi dụng cái tên chết tiệt kia giết đi toàn bộ ẩn giáo đó, trực tiếp hạ một thế lực.
Phạm Linh Nhi thắc mắc hỏi:
- Tại sao phải làm như thế với cai tên chết tiệt đó?
Trinh Hoa Cốt giải đáp nói:
- Bọn ẩn giáo đó theo ta quan sát, đó chính là đang muốn giết cái tên chết tiệt đó. Bây giờ chỉ có mình hắn mới có thể khiến cho bọn hắn nới lỏng phòng thủ để cho đi vào trong ám sát, chúng ta phải lợi dụng hắn, như thế mới có thể dễ bề hành động được.
Phạm Linh Nhi ngẫn nghĩ rồi truyền âm nói:
- Ngươi nói có lý.
Trinh Hoa Cốt truyền âm nói:
- Ta còn dự trù được tất cả những cường giả ở bên trong luôn cơ. Chỉ là chúng ta hiện tại, cộng thêm cả Ngao Hồng muội nữa, e rằng khó mà địch lại đám đại cường giả đó.
Phạm Linh Nhi nghĩ ngợi một chút rồi truyền âm nói:
- Sao chúng ta không nhờ Yêu tổ. Yêu tổ khác với phu quân, phu quân chỉ có thể yêu thương chiều chuộng, chứ không thể để chàng ấy phải đánh mấy tên nhãi nhép được, còn Yêu tổ thì lại rất thích lo chuyện của Yêu tộc mình. Diệt đi ẩn giáo như thế, ta nghĩ đối với Yêu tộc chỉ có lợi chứ không có hại!