Chương 135: Ngược Đãi Khí Vận Chi Tử

Phạm Linh Nhi với Trinh Hoa Cốt thường hhay tranh cãi, thế nhưng cũng chỉ là bản tính nữ nhân, thích nói chuyện với nhau mà thôi, hoàn toàn không có tính đối đầu.

Chuyện nàng có thể dễ dàng chấp nhận Trinh Hoa Cốt như thế cũng vì duy nhất một lý do, đó chính là Trần Tuấn. Phạm Linh Nhi đọc rất nhiều sách, hồi trước cũng đã tùng tiếp xức qua rất nhiều nhân vật lớn ở Phạm gia, nàng đối với nam nhân tuy không hiểu hết, thế nhưng cũng không phải mù mịt đơn thuần không hiểu gì.

Nam nhân, bản tính sơ khai đó chính là người mạnh mẽ, bọn hắn ai ai cũng thế, không một ai thoát khỏi sự sinh tình nhiều nữ nhân cả.

Phạm Linh Nhi cũng hiểu điều đó, Trần Tuấn cũng không ngoại lệ, thế nên để thỏa mãn thú tính ủa hắn, nàng mới nhượng bộ cùng với Trinh Hoa Cốt trở thành nương tử với hắn. Dù sao Trinh Hoa Cốt cũng là nàng, chỉ khác cái là nàng ta là một ý thức hoàng toàn khác mà thôi, hai nàng lại còn là hồn thể tương thông, Trần Tuấn thưởng cho Trinh Hoa Cốt, cũng tức là thưởng cho Phạm Linh Nhi. Như thế gần như không có mấy sự khác biệt.

Nhưng, Phạm Linh Nhi chỉ chấp nhận Trần Tuấn nhìn nữ nhân khác là Trinh Hoa Cốt mà thôi, còn nếu hắn nhìn nữ nhân kahcs, cùng với nữ nhân khác tiếp xúc, thì nàng không biết phải nói làm sao. Chỉ có thể làm theo thói cũ như trong huyễn mộng, Tuấn Bạch Phong, treo lên, lột da, lăng trì, hạ trùng (bỏ côn trùng vào người), rồi phẫu thuật khuôn mặt của nàng ta lại, trở thành giống nàng.

Trần Tuấn chỉ có duy nhất hai lựa chọn, nàng hoặc Trinh Hoa Cốt mà thôi. Hắn ưa nhẹ nhàng, nàng sẽ biến thành Trinh Hoa Cốt, hảo hảo mang lại một cảm giác nhẹ nhàng thang thảng cho hắn, còn nếu hắn muốn nàng, thì điều đó quá mức tuyệt vời rồi!

Phạm Linh Nhi nghĩ đến cảnh mình trở thành Thiên Đế, rồi dẫn ngàn vạn thiên binh hạ phàm, lôi công, điện mẫu bên cạnh phô trương thành thế đến trước mặt Trần Tuấn. Bá đạo nói một câu:

- Nhân danh Thiên Đế, ta muốn cùng chàng kết bái phu thê!

Hẳn khi đó hắn sẽ há hốc mồm kinh ngạc cho mà xem.

Lần gặp lại Trần Tuấn sau hơn ba năm chia cắt với Trinh Hoa Cốt thì nàng quả thực có chút nóng vội, không thể cho hắn một hút xíu kinh hỷ gì cả, lần này nàng nhất định phải đạt được.

Trao danh hiệu từ chân thần, tùng thần quân xong thì Phạm Linh Nhi cùng với Trinh Hoa Cốt nhận được một bức thư từ một con Bạch Hạc thả từ trên trời xuống.

Bên trong bức thư đó ghi một dòng chữ:

- Có người đến giúp.

Do Thủy Hoàng Nguyên chính tay soạn cho hai nàng. Rất nhanh vào tối hôm đó, Ngao Hồng nhận nhiệm vụ ma luyện trên Thiên giới của Yêu tổ mà ngự trên Cân Đẩu Vân lộn một vòng bay lên Thiên giới.

Nhân lúc hai nàng đang ngủ, nàng ta rón rén đi vào định tạo bất ngờ. Thế nhưng bất ngờ đâu không thấy, chỉ thấy mới nhẹ nhàng mở cửa sổ ra định bước vào thì đã có một sợi dây cước cực nhỏ quấy lấy chân nàng, trói nàng chỏng ngược lên trời.

Ngao Hồng cười một cái thật là gượng gạo nói:

- Chào buổi nhị vị sư nương.

Trinh Hoa Cốt cùng với Phạm Linh Nhi nghe thế thì vô cùng sung sưởng, thế nhưng vì hình tượng sư tỷ, sư nương trong mắt tiểu bối như Ngao Hồng không thể bị phá hủy được, thế nên khách sáo hừng lạnh.

Phạm Linh Nhi nói:

- Đã nói không cần gọi ta là sư nương mà, gọi ta một tiếng sư tỷ là được rồi.

Trinh Hoa Cốt cũng ho khan nói:

- Khục khục, tuy là tuổi tác, Yêu tộc các ngươi cao hơn ta rất nhiều, thế nhưng nếu ngươi muốn gọi, có thể gọi ta một tiếng tỷ tỷ.

Ngao Hồng mặc dù không hiểu sao hai nữ nhân này lại thích giấu đi biểu cảm sung sướng của mình như thế, mà tỏ ra khách sáom nhưng thôi cũng kệ, cứ làm theo như lời cha nàng nói là được rồi. May ra như thế không kích động hai con yêu nữ này, khiến cho hai nàng nổi khùng lên.

Ngao Hồng nói:

- Sư tỷ, tỷ tỷ, có thể cởi trói cho ta được không? Như thế này máu dồn lên não khó chịu lắm.

Phạm Linh Nhi nghe thế dùng Hồng Nhan Phi Cực Kiếm chém nhẹ một đòn, liền cắt đi sợi cước mỏng như tơ nhện ấy của Trinh Hoa Cốt, thả Ngao Hồng xuống.

Phạm Linh Nhi thấp một cái đèn cầy (nến) trên bàng, thấp sáng nhỏ một góc căn phòng hỏi:

- Sư muội, ngươi đến đây làm cái gì?

Ngao Hồng cười hì hì nói:

- Sư tỷ, muội lên đây hiển nhiên là để gặp tỷ rồi. Thật ra là sư p... À không lão tổ của muội, bắt muội đi. Lão tổ nói, nếu muốn Long tộc ngày càng phát triển, thì nơi mà nhà ngươi nên nhắm tới đó chính là Thiên giới. Tại Thiên giới cường giả như mây, Đại La Kim Tiên chả qua chỉ là tầng lớp cao nhất trung cấp, thấp nhất thượng cấp mà thôi.

- Nên tại nơi đó ma luyện, lăng lộn mới có thể đứng vững được.

Ngao Hồng vừa nói vừa diễn giải lại khuôn mặt của Thủy Hoàng Nguyên hết sức nghiêm túc. Thế nhưng điều đấy không phải trọng điểm đối với Phạm Linh Nhi, trọng điểm của Phạm Linh Nhi đó chính là lần hớ hồi này nãy của Ngao Hồng.

Nàng hỏi:

- Sư gì cơ? Ngươi định nói gì?

Ngao Hồng lắc đầy, vẫy tay biểu thị mình nói nhầm nói:

- Nói nhầm thôi sư tỷ, nói nhầm thôi sư tỷ. Đừng để ý.

Chứng kiến Ngao Hồng cứng đầu như thế, mặt của Phạm Linh Nhi tối đen lại, hai mắt nàng tựa như tỏa ra kim quang, khiến cho nó nổi bật hơn hẳn.

Nàng cười một cái, để lộ ra một hàm răng trắng dã, cộng thêm khuôn mặt tối sầm, cặp mắt sáng rúc khiến cho nàng chả khác nào một con quỷ mới chui từ trên gầm giường lên cả, đáng sợ cực kỳ, nàng nói:

- Vậy để sư tỷ ta phân tích, đầu tiên đó chính là câu nói hớ của muội. Muội ban đầu ăn nói rất binh thường, thế nhưng khi nhắc đến một từ sư thì lại phản ứng cực kỳ dữ dội, như thế sợ bọn tỷ điều tra ra chuyện gì ấy! Rồi sau đấy, muội chuyển hẳn sang kêu tả lại hành động của Yêu tổ, chuyện muội làm như thế chính là đang lấm liếm, không muốn để bọn ta nhớ đến.

- Nhất là sau khi ta hỏi lại, người bình thường, không giấu diếm sẽ không lo lắng như thế, thế nhưng muội lại vã đầy mồ hôi ở tráng, điều này chứng tỏ một điều... Muội đang nói dối! Cái đấy không phải là lời nói hớ bình thường!

Nghe Phạm Linh Nhi điên cuồng phân tích như thế cho một con dốt đến tận đuôi như Ngao Hồng thì nàng chỉ có thể ngao ngán gật đầu nhận tội.

Nàng nói:

- Quả thực là sư phụ có liên quan đến chuyện muội lên đây. Lão tổ của muội chỉ ra ý tưởng là để muội lên đây mà thôi, còn sư phụ mới là người trực tiếp phái muội lên đây.

Trinh Hoa Cốt hỏi:

- Chàng ấy phái ngươi lên đây là để ma luyện?

Ngao Hồng đáp:

- Gần như là vậy, thế nhưng phần nhiều vẫn là lo cho hai tỷ hơn. Sư phụ còn gửi tặng hai tỷ vài món bảo bối, để hai tỷ bán nó lấy tiền nữa kìa!

Nghe Ngao Hồng nói nhu thế, Phạm Linh Nhi, cùng với Trinh Hoa Cốt không nhìn được sự suong sướng mà nhảy cẩn lên nói:

- Ha ha, phu quân quan tâm đến ta. Quả là chàng bắt đầu hối hận mà!

- Tướng công, tặng quà cho ta! Trời đất ơi, chuyện này là thật sao? Ta đang nằm mơ hay sao? Tướng công thật sự tặng quà cho ta?

Ngao Hồng không giấu diễm nữa mà lấy cái túi Càn Khôn vắt ở hông mình, đổ ra vô số pháp khí.

Phạm Linh Nhi cùng với Trinh Hoa Cốt lập tức bay vào đám pháp khí đó để mà ngửi. Đúng là dám pháp khí này đều mang khí tức của Trần Tuấn, không những thế còn đậm mùi của hắn nữa.

Phạm Linh Nhi cầm một pho tượng gỗ nhỏ lên, cà cà vào mặt nói:

- Phu quân đúng là phu quân mà. Chàng ấy vẫn luôn rụt rè như thế. Đã thích mình lại còn không dám nói!... Không được, nếu phu quân đã giam mình tại nơi đây, mình không được nhẹ nhàng cho chàng ấy được! Mình chắc chắn phải khiến cho chàng ấy biết mình không phải là một nữ nhân dễ bị bắt nạt được.

Trinh Hoa Cốt nghe Phạm Linh Nhi hùng hồ nói như thế, thì không nể mặt, liền vạch trần nàng nói:

- Ngươi nói như thế chứ ngươi đâu thực sự nghĩ như thế đâu? Phu quân tặng quà là đã khiến ngươi không thê kiên nhẫn nữa mà muốn nhanh chóng qua về Hạ giới với chàng ấy rồi. Chả qua ngươi chỉ muốn ch ấy chắc chắc thuộc về ngươi, thế nên mới tại nơi đây tranh đoạt chức vị thiên Đế mà thôi.

Phạm Linh Nhi nghe thấy kế hoạch của mình dự tính, mập mờ nói ra cho Ngao Hồng ngưỡng mộ lại bị Trinh Hoa Cốt vạch trần nhau thế. Nàng ta nói như thế thì nàng làm sao có đủ dũng khí để mà đứng trước mặt Trần Tuấn, đối mặt với hặc nữa, chỉ có thể tìm địa một cái lỗ chui xuống mà thôi.

Phạm Linh Nhi đỏ ửng cả mặt nói:

- Ngươi!

Trinh Hoa Cốt với khuôn mặt đầy thỏa mãn đáp lại:

- Ta thì sao? Ngươi nói ta lừa dối tướng công, thế nhưng nhìn lại ngươi xem, ngươi không những lừa dối tướng công, còn tưa lùa dối chính bản thân mình nữa.

Hai nữ nhá lại xảy nên khẩu chiến duy nhất chỉ tội Ngao Hồng mà thôi. Đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến một màn khẩu chiến, vu vơ, tế nhưng ẩn sâu trong đó là vô tận sát khí đến như thế!

Nàng thầm nói:

- Yêu tổ, con làm như thế là sai sao?

...

Tại Hạ giới, Trần Tuấn sau khi thấy Thủy Hoàng Nguyê hỏi xin mình nhiều bảo bói như thế thì liền thắc mắc đi đến chỗ hắn hỏi rõ.

Trần Tuấn hỏi:

- Yêu tổ, ngươi mượn nhiều bảo vật của ta như thế để làm gì thế?

Thủy Hoàng Nguyên nhìn về phía vân vũ đằng xa mà ở ra một nụ cười vô cùng khó hiểu nói:

- Chỉ là nhân lúc nhị vị nương tử của ngươi phi thăng lên Thiên giới, ta muốn gửi nhờ tiểu Long nữ nhà ta lên Thiên giới để mà ma luyện một phen mà thôi!

Trần Tuấn hỏi:

- Ngươi mượn nhiều pháp khí đến như thế là vì đồ đệ ta?

Thủy Hoàng Nguyen cười đáp:

- Đúng vậy.

Trần Tuấn lắc đầu thở dài nói:

- Kỳ thực ta không biết tại sao, chứ ta thấy tác phong mượn đồ này của ngươi có chút không đúng...

Thủy Hoàng Nguyên cười nói:

- Ha ha, làm sao mà không đúng được? Ngược lại là ngươi đấy, đệ tử của mình chỉ tặng vài món bảo bối, sao có thể phòng thân được. Ta chỉ muốn gián tiếp giúp ngươi nối thiện cảm với đệ tử ngươi thôi.

Trần Tuấn nghe thế thì nghi ngờ nói:

- Ta không nghĩ là ngươi nói đến Ngao Hồng đâu.

Thủy Hoàng Nguyên không đáp mà chỉ nhìn băn đười mà thôi. Phạm Linh Nhi chiếm được vị trí Thiên Đế, đối với Yêu tộc, chỉ có lợi, tuyệt đối không có hại!

...

Hai nàng sau khi nhận được hơn vạn món pháp bảo của Trần Tuấn, liên thỏa thuận với nhau là cầm đi lấy bạch kim. Hiển nhiên là mấy món này về sau các nàng sẽ dựa trên khí tức của nó mà thu mua lại, nếu có bị trôi dạt. Các nàng thực sự không muốn những món đồ của Trần Tuấn rơi vào tay kẻ khác đâu.

Vào cùng lúc với Ngao Hồng lên thì Mạc Luân Tuần cũng đã đột nhập vào quan phủ của Trạng Quang. Hắn nhân lúc thiên binh thay ca, Trạng Quang đang ngủ thì ra tay ám sát hắn. Sau đấy vô tung vô ảnh quay về.

Thực hiện xong nhiệm vụ miễn sát được Trạng Quang thì Mạc Luân Tuần được hệ thống thưởng lớn... Đột phá một tiểu cảnh giới. Từ Chân Tiên trung kỳ, sang hậu kỳ.

Thấy hệ thống chỉ thay đổi một tầng tu vi như thế thì Mạc Luân Tuần há hốc mồm nói:

- Hệ thống ca ca, ngươi có bị lỗi không thế? Không phải ngươi nói là hoàn thành nhiệm vụ này, ta nhất định sẽ đại thăng một đại cảnh giới hay sao? Sao lại chỉ đột phá một tiểu cảnh giới nhỏ nhoi như này.

Hệ thống của hắn đáp lại một câu rất xanh dờn đó chính là nhiệm vụ này Mạc Luân Tuần thực hiện quá mức dễ, thế nên phần thưởng thông qua tính toán đã được hạ thấp, không xứng đáng với nhiệm vụ nữa.

Mạc Luân Tuần nghe thấy một câu nói này của hệ thống chỉ có thể la lên một tiếng trời ơi đất hỡi mà thôi. Dù sao, kể từ cảnh giới Chân Tiên trở lên thì ngoại trừ những cảnh giới tuyệt đối như Thiên Tiên Thánh Nhân ra thì hoàn toàn không cách nào dùng một cách có thể một lần thăng lên một đại cảnh giới được. Thiên Đế cùng lắm, hắn chỉ là một Tổ Tiên sơ kỳ thôi, nâng được cho Mạc Luân Tuần một tiểu cảnh giới là chuyện vô tiền khoáng hậu rồi.

...

Sau khi Trạng Quang bị giết chết, Ngọc Nam Đế cùng với Chánh Thân Thiên hai người mặc dù có biết chuyện này, thế nhưng tuyệt đối cũng không để tâm. Đối với bọn hắn, một tiểu nhân vật như Trạng Quang thật không đáng để quá mức cân nhắc.

Thiên Đế cũng nhìn ra được điểm này, thế nhưng đối với hắn điểm tàn bạo của đám thiên tôn này không phải là một điểm bất lợi, ngược lại còn là một điểm vô cùng thuận tiện.

...

Mạc Luân Tuần sau khi ám sát thành công Trạng Quang thì quay lại phòng mình. Thế nhưng khi mới vừa mở phòng ra, hắn đã thánh một thân ảnh cao lớn với mái tóc dài vuốt ngược ra đằng sau, chĩa nhọn tựa như một bộ gai đang cầm lấy dĩa trái cây trên bàn hắn mà ngồm ngàm nhét vào.

Mạc Luân Tuần thử khởi động hệ thống, thế nhưng hệ thống chỉ đưa ra một thông báo đó chính là cấp độ của hắn không thể thấu được hắn.

Điều này khiến chỉ xảy ra bởi một điều duy nhất mà thôi, đối phương chính là một vị siêu cấp đại thần cường giả, có thể một tay nhẹ nhàng đấm chết Chân Tiên như hắn.

Mạc Luân Tuần đối với loại cường giả thế này chỉ có duy nhất một lòng kiêu ngạo. Hệ thống chính là lấy chênh lệch cấp độ mà thăng cấp tu vi cảnh giới cho hắn, chỉ cần hắn chiến đấu, may mắn hạ sát được nhân vật lớn như thế này, thì chắc chắn có thể tiến cấp một đại cảnh giới, Huyền Tiên!

Mạc Luân Tuần rút bảo kiếm của mình ra, lo láng đến mồ hôi nhễ nhại khắp người nói:

- Ngươi là ai? Sao dám đột nhập vào trong phòng ta?

Nghe thế, thân ảnh liền giương long nhãn của nó nhìn thẳng vào mắt hắn, ngạo nghễ nói:

- Con kiến thôi mà cũng dám nói phòng này của ngươi. Lão bà bà của ngươi cho ngươi biết. Nơi ta ngồi, nơi ta đứng, chinh là chỗ của ta! Cút đi!

Mạc Luân Tuần nghe thấy thế thì vô cùng sợ hãi, thế nhưng hắn tự nhủ, hắn chính là khí vận chi tử, là con trai của lão Thiên, đại nghiệp chưa thành, chắc chắn sẽ không chết, thế nên liền mạng đạp một đạp, phóng tới.

Tam Nhãn thấy tên nhóc mình bảo hộ ngu ngốc như thế, chỉ vài ba câu là tưởng mình là đại cao thủ, tìm năng vô tận, một sát chiêu có thể rút ngắn khoảng cách cảnh giới như thế thì thầm hô lên một tiếng chết rồi.

Hắn liền vận dụng pháp thuật của mình, hóa thành một bộ dạng của một tên bảo an trong nhà trọ. Rồi một đường, hóa thành một đạo hỏa quang bay tới chỗ Mạc Luân Tuần.

Tam Nhãn lập tức đáp xuống, dùng hai ngón tay của mình kẹp kiếm của Mạc Luân Tuần lại nói:

- Nhà trọ của chúng ta, nghiêm cấm đánh nhau. Mong mọi người dĩ hòa di quý, không vì một chút hiềm khích nhỏ mà đánh nhau.

Thế nhưng Tam Nhãn chỉ có thể ngăn lại được Mạc Luân Tuần mà thôi, chứ hắn không hề ngăn được con Long nhân Ngao Hồng.

Ngao Hồng triệu lên Như Ý Kim Cổng, một gậy vung một tiếng rầm vang trời, đánh văng Tam Nhãn ra, khiến hắn đập đụt thẳng vào tường.

Nàng nói:

- Chỉ là hai tên tiểu tử mà thôi, cũng dám cản lão bà bà của các ngươi.

Tam Nhãn chống hai tay, dung hết sức kéo đầu mình ra khỏi bức tường. Hắn đứng dậy, tức giận nói:

- Ta đã nói là mọi người dĩ hòa di quý, không được đánh nhau rồi mà!

Phạm Linh Nhi lúc này đi đến, nở ra một nụ cười xinh đẹp nói:

- Thứ lỗi, thứ lỗi, sư muội của ta ngày hôm nay từ mảnh héo lánh của Thiên giới lên chơi, nên có chút thất lễ.

Tam Nhãn lúc này định lấy binh khí của mình ra để mà dạy dỗ Ngao Hồng một trận, thế nhưng khi thấy Phạm Linh Nhi đi tới, không những thế, nàng ta lại còn tự nhận Ngao Hồng chính là sư muội của mình nữa, thật khiến hắn cảm thấy bản thân mình quá mức may mắn mà.

Đối với loại nữ nhân đáng sợ như Phạm Linh Nhi, tốt nhất là không nên xuất thủ. Ngược lại nên ba chân bốn cẳng chạy nhanh, nếu không bị nàng ta bắt lại thì lại mệt mỏi nữa.

Thế nhưng Phạm Linh Nhi với hồng nhãn của mình đã nhìn thấu được chân thân của hắn chính là Tam Nhãn.

Nàng nhìn hắn một cái cười nhẹ nói:

- Đạ tạ vị đạo hữu đã nhắc nhở, để ta hướng dẫn lại sư muội của ta. Chắc chắn sẽ không để làm phiền các vị đâu.

Thông qua ánh mắt chú ý của Phạm Linh Nhi, Tam Nhãn cảm nhận được làn ranh sinh tử. Điều này chứng tỏ một điều, đó chính là Phạm Linh Nhi từ lâu đã nhìn ra chân thân của hắn rồi, không những thế, lần kích động cái tên Mạc Luân Tuần này cũng chính là mồi câu dụ hắn lộ diện.

Tam Nhãn đứng dậy phủi bụi trên người nói:

- Nếu vậy thì ta không làm phiền các vị nữa, xin cáo từ.

Nói rồi, Tam Nhãn lập tức chạy đi. Hắn không muốn ở lại đây, ở lại đây chắc chắn Phạm Linh Nhi sẽ tiến hắn mười vạn lần mất.

Phạm Linh Nhi nhìn về phía Mạc Luân Tuần tạ tội nói:

- Thứ lỗi, sư muội ta là từ dưới đi lên, thế nên ở đây không hểu lễ nghĩa lắm. Mong đạo hữu bỏ qua.

Thấy tiên nữ tỷ tỷ thứ lỗi mình như thế, tim của Mạc Luân Tuần liền đập thình thịch cực kỳ mạnh, lần đầu tiên hắn nữ nhân cười đẹp như thế.

Hắn ngại ngùng nói:

- Không sao không sao, cũng là lỗi ta, cũng là lỗi ta vì quá nóng vội tưởng là người xấu thôi mà.

Ngao Hồng thấy cái tên nam nhân đỏ mặt như thế, thì liền cảm thấy rất chán ghét. Thế nhưng vì có sư tỷ ở đây, nếu không nàng đã sớm làm loạn đánh hắn một trận rồi.

Ngao Hồng vỗ bộp một tiếng cực mạnh vào lưng Mạc Luân Tuần nói:

- Này này, là nam nhân người phải đứng thẳng, tướng đứng phải thật vững vàng, sao ngươi lại đứng khép nép như thế? Ngươi là nữ nhân hay sao?

Bị đánh một cái đau điến như thế, khiến cho Mạc Luân Tuần nhăn mặt, méo mài, thế nhưng hắn thân là nam nhân không thể yếu đuối như thế được. Nên hắn làm theo lời Ngao Hồng đứng thẳng lại.

Hắn nói:

- Cám ơn tiểu muội nha, ta cũng không để ý dáng đúng mình lắm.

Nhìn thấy nữ nhân chỉ cao hơn mình một chút, thế mà lại có thân thể còn cứng rắn, cuồn cuộng hơn cả mình như thế thì Mạc Luân Tuân không biết miêu tả làm sao, chỉ có thể dùng hai chữ tráng nữ mà miêu tả Ngao Hồng mà thôi.

Thấy họ Mạc kia săm soi cơ thể mình như thế, Ngao Hồng liền không thể nhịn được sự sỉ nhục này mà liền vung một bạt tay, tán thẳng vào mặt hắn, khiến hắn đỗ rạp xuống mặt đất.

Ngao Hồng tức giận nói:

- Hừ hừ, lão nương không giống nữ nhân sao? Ta sẽ đánh cho ngươi đến khi ngươi có thể nhìn người béo thành người gầy thì thôi!

Chứng kiến Mạc Luân Tuần ăn một tát như này, khiến cho Phạm Linh Nhi rất là thích thú, thế nhưng ngày còn dài, nàng đã có thể xác định cái tên Mạc Luân Tuần này có liên quan mật thiết với Thiên Đế, thông qua cường giả Đại La tiên được Thiên Đế phái tới bên cạnh hắn, hắn đi chung với nàng, chắc chắn các nàng sẽ không thiệt.

Phạm Linh Nhi cang ngăn Ngao Hồng nói:

- Nào sư muội, không nên đánh người như thế, tại nơi đây nghiêm cấm đánh nhau đấy!

Mặc dù nói như thế, thế nhưng thông qua ánh mắt của Phạm Linh Nhi, Ngao Hồng ngầm hiểu được nàng chính là đang yêu cầu nàng đánh mạnh hơn nữa.

Ngao Hồng cũng liền diễn theo Phạm Linh Nhi. Hai tay nàng bị Phạm Linh Nhi khóa lại, thế nhưng Ngao Hồng vẫn cuồng nộ xông lên, trong lúc Phạm Linh Nhi can lại, nàng thuận tiện đạp vài đạp cực thốn vào người của tên Mạc Luân Tuần nằm trên mặt đất, khiến cho hắn kêu ca không ngừng.

Mạc Luân Tuần ôm miệng bị Ngao Hồng đá rụng vài cái răng nói:

- Đạo hữu à, kiềm giữ nàng ta lại, kiềm giữ nàng ta lại. A! A! Đừng đánh ta, ta còn muốn sinh đẻ!