Tam Nhãn là một thanh niên cao lớn, với cơ thể cứng rắn cuồng cuộng nhiều khối cơ bắp. Hắn thường không mặc áo, chỉ mặc duy nhất một cái quần trắng để phô ra phần trên hoàn mỹ của bản thân. Đặc biệt Tam Nhãn này sở hữu một mái tóc dài, đỏ rực tựa ánh đỏ của thái dương lúc ban sáng, trên mi tâm của hắn còn có một cái ấn ký thái dương, tại nơi đấy chính là nơi mà con mắt thứ ba tọa lạc.
Tam Nhãn cầm theo Hồng Tiêu Thần Thương của mình, dẫn huynh đệ của mình, lấy Ẩn Thần Bội đeo vào người để âm thầm theo dõi Mạc Luân Tuần.
...
Mạc Luân Tuần mặc dù bị phá bữa cơm như thế cũng không được phát tiết, hắn nhất định phải nhãn nhặn, nhất là đối với những loại nữ nhân cầu toàn như là Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt.
Hắn từ tốn đỡ khôi lỗi đứng dậy hô lên:
- Khôi lỗi!
Một con khôi lỗi khác đi tới liền ôm lấy con khôi lỗi bị vào trong bếp bắt đầu sửa chữa.
Mạc Luân Tuần thở dài nói:
- Hôm nay xui xẻo quá, bàn cơm như thế đã bị phá nát rồi. Để ta kêu khôi lỗi, chuẩn bị một bàn cơm khác.
Phạm Linh Nhi nghe thế thì cười híp mắt đáp:
- Không sao, không sao đâu. Chúng ta đợi được mà.
Nhưng này là mặt tuy người, nhưng tâm đang khóc ròng. Vận khí của tên này đúng là vạn năm có một mà, hạ độc chắc ăn như thế mà còn không trúng,ồi làm sau phía sau có thể giết hắn được đây!
Phạm Linh Nhi cay cú truyền âm cho Trinh Hoa Cốt nói:
- Cái tên này đúng là yêu nghiệt, khó như thế mà cũng thoát được.
Trinh Hoa Cốt suy đoán một hồi nói:
- Hay là bên cạnh hắn có cao nhân phù trợ, nhận ra trúng ta hạ dược hắn, thế nên mới khiến cho một chuyện hy hữu như thế xảy ra được!
Nghe Trinh Hoa Cốt nó như vậy, Phạm Linh Nhi cũng suy nghĩ. Chuyện này qủa thực có thể xảy ra, cường giả loại như thế này nếu hai nàng không thể dùng thần thức mà cảm thấy hắn đươc thì hẳn hắn phải là cường giả có thần thức mạnh hơn hai nàng rất nhiều, còn ở một vị trí cách xa chỗ hai nàng nữa.
Đại năng tu luyện thần thức đến mức như thế chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, Thần Nhãn, Thiên Thính chỉ là tu luyện tai mắt đến cực hạn, không thể nào có khả năng tác động như thế được. Vậy chỉ còn mỗi Thiên Đế, đại lão có khả năng bao trùm thần thức của mình, quan sát Thiên giới liên tục.
Phạm Linh Nhi truyền âm nói với Trinh Hoa Cốt:
- Vậy hẳn là Thiên Đế đi?
Trinh Hoa Cốt gật đầu đồng tình truyền âm đáp:
- Rất có khả năng!
Nếu quả thực đúng như suy đoán của Phạm Linh Nhi thì thật sự rất tiện cho hai nàng. Mục tiêu của hai nàng khi lên lại đây đó chính là trở thành Thiên Đế, thay đổi Thiên luật, có thể đưa bản thân mình hạ phàm, thứ hai đó chính là tiêu diệt khí vận chi tử, triệt tiêu đi mối ám ảnh của phu quân, tướng công hai nàng trong vạn năm qua.
Nếu tiêu điều được Mạc Luân Tuần, theo kịch bản, Trần Tuấn sẽ cảm động vì hai nàng đã đương đầu với thử thách chỉ để giết địch nhân của hắn. Sau đấy hắn sẽ ôm hai nàng vào lòng nói đa tạ hai nàng, rồi thưởng cho hai nàng bằng cách tạo nên một tiểu bảo bảo với một ngôi nhà xin xắn trên Thiên giới.
Chỉ nghĩ đến thành quả thôi thì đã khiến cho Trinh Hoa Cốt, cùng với Phạm Linh Nhi không thể nào kiên nhẫn được rồi, hai nàng muốn gặp lại hắn, được hắn thưởng một phen. Rồi cùng với hắn sống một cuộc sống hạnh phúc về sau.
Lại một lần nữa, sát khí kinh khủng của hai nàng lần nữa bộc phát, bao trùm lấy toàn bộ quán ăn, người trong đấy, ai ai cũng phải khiếp sợ, duy chỉ có Mạc Luân Tuần vói hệ thống đang bị lỗi, không nhận hai nàng mà không cảnh báo hắn mà thôi.
Ăn uống no say xong, Phạm Linh Nhi bóng gió với Lã Thành nói:
- Cả đoàn chừng ta toàn bộ bị diệt thì ngày hôm nay phải sống ảo đâu đây?
Lã Thành biết chắc là câu này dùng để ám mụi cho Mạc Luân Tuần thế nên không trả lời, nhường lại sân khấu cho họ Mạc kia thể hiện.
Mạc Luân Tuần thấy hai đại tiên tử bị hại đến mức không còn chỗ để ngủ như thế thì thấy cơ hội tốt của mình thể hiện, nên lập tức nói:
- Nếu nhị vị đạo hữu không phiền thì ta có một nhà trọ tương đối cao cấp, ở đấy tá túc vài ngày quả thực không tệ.
Nghe thế thì Trinh Hoa Cốt cười nói:
- Cám ơn đạo hữu, nhà ngươi quả thực là người tốt.
Nghe thấy một câu này ngươi quả thực là người tốt này của Trinh Hoa Cốt, thì Mạc Luân Tuần khịt mũi đầy kiêu căng. Hắn tự tin rằng dựa vào khả năng của hắn, mà không cần sức mạnh từ hệ thông vẫn có thể cưa đổ được hai vị mỹ nhân này.
Đối với Mạc Luân Tuần thì hắn chỉ nghĩ đơn giản thế thôi, nhưng hai người Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt lại là chuyện khác, hai người nói như thế là muốn tiếp cận Mạc Luân Tuần. Tìm xem, còn cách nào có thể giết hắn mà không cần phải động đến tay chân không, nếu động đến tay chân, tất sẽ gây nên một trường hạo kiếp, mà gây nên hạo kiếp chắc chắn Trần Tuấn sẽ biết.
Trần Tuấn biết được chắc chắn sẽ đến cứu hai nàng, từ đáy không những không được thưởng mà ngược lại còn bị hắn trách phạt nữa. Như thế quả là không tốt!
Thế là Mạc Luân Tuần nhập bọn cùng với đám ngườ Trinh Hoa Cốt, Phạm Linh Nhi bắt đùa đi đến chỗ Tuế Nguyệt trọ, để mà nghỉ ngơi qua đêm.
Đi trên đường, Phạm Linh Nhi ngước lên thì thấy một hàng cây mọc cao lên đầu mình. Nàng bắt đầu tính toán thì thấy được là những cành cây này hoàn toàn có thể lợi dụng để tạo nên một cái bẫy phức tạp.
Nghĩ rồi, nàng liền quyết định thử.
Phạm Linh Nhi kết một đạo ấn phía sau lưng, rồi lợi dụng lúc n chuyện gãi đầu của mình, phóng một cây trâm đi. Cây trâm ấy kết hợp với kết ấn lưu lại trên cành cây, lợi dụng nó biến cành cây trên đầu phía trước trở thành một cây nỏ nhỏ, có thể bất kỳ lúc nào phóng xuống cây châm phá nát Tiên thể.
Hệ thống vì không muốn bị quá tải một lần nữa, thế nên mọi thông tin về Trinh Hoa Cốt, Phạm Linh Nhi chỉ dừng lại ở tên họ cùng với tu vi lúc trước, khi ban hàn nhiệm vụ thu thập hậu cung mà thôi, ngoài ra thanh hảo cảm của hai nàng cũng bị hệ thống đưa ra thông báo bị lỗi nữa. Thế nên dù hai nàng có muốn giết Mạc Luân Tuần đến mức cả tam giới đều biết, đặt bẫy lộ liễu đến cùng cực, người mù còn có thể thấy được thì hệ thống cũng không cảnh báo cho họ Mạc kia,
Mạc Luân Tuần đang nói chuyện cười đùa thì đột nhiên một tiếng phụt vang lên. Một cây trâm cực nhanh phóng tới như mũi tên bay vào đầu hắn. Thế nhưng cùng lúc đó có một con chim nhỏ bay qua đầu hắn thế nên con chim mới là người bị trúng cây trâm cực mạnh đó, chứ không phải Mạc Luân Tuần.
Mạc Luân Tuần nấy như thế thì hố hoang giật bắn dậy nói:
- Hố cha tên nào chơi ác thế, chơi phóng trâm còn đểlại ảo chỗ cành cây. Nếu ta không có chim nhỏ bay qua,khẳng định chắc chắn là tụ đỉnh (đỉnh đầu) đã bị chấn vỡ rồi!
Thế nhưng màn cứu trợ lộ liễu hóa thành chim nhỏ này của Trang Lưu Tôn, đã làm lộ ra tung tích của đám người với Phạm Linh Nhi. Nàng nhìn về phía bên trái, cách đó mấy chục dặm, nở ra một nụ cười lạnh lùng, với đôi mắt đen tròn, đầy vô cảm.
Nhìn ánh mắt này như nàng muốn nói, nếu đám người Tam Nhãn tiếp tục ngăn cản các nàng giết chết Mạc Luân Tuần thì các nang sẽ không ngại va chạm với bọn hắn đâu.
Nhìn thấy một ánh nhìn cảnh cáo này của Phạm Linh Nhi, mồ hôi trên trán của Tam Nhãn lập tức vã ra. Đây là lần đầu tiên hắn thấy một đối thủ có thể dùng ánh mắt mà dọa sự hắn như thế.
Ánh mắt của Phạm Linh Nhi như thể một con quái vật mới xổng chuồng vậy, còn Tam Nhãn hắn thì chính là một tiểu hài tử chỉ mười tuổi. Đối đầu với ánh mắt đó, hắn khẳng định đến cả chạy, cơ thể của bản thân cũng không dám.
Tam Nhãn thầm nói:
- Nữ nhân kia... Thật đáng sợ!
Đi một chút cả bốn người cũng đến được này trọ. Nơi đây không hổ danh là một trong những nhà trọ đông nhất Thiên giới, không những có các đệ tử của các cao tầng, còn cái các trung tầng đại năng tá túc ở đây, dừng chân nghỉ ngơi nữa. Phải nói là vô cùng nhộn nhịp, đông đúc.
Thế nhưng cũng thế mà khôi lỗi phục vụ không có đủ, muốn đặt phòng thì phải ngồi chờ đến lượt mà thôi.
Mạc Luân Tuần khó xử nói:
- Thứ lỗi cho nhị vị đạo hữu rồi, hôm nay đông quá.
Phạm Linh Nhi cười nói:
- Không sao, không sao, dù sao chúng ta cũng là kẻ mai mắn, được đạo hữu mời một đêm tá túc tại nơi đây mà. Chờ chút có sao đâu.
Mạc Luân Tuần tuy nghe câu này, chắc phần nhiều lại có thêm một điểm hảo cảm rồi, thế nhưng hắn vẫn còn rất khó xử vì đã để hai nàng chờ.
Hắn nói:
- Hay là chúng ta lại ngồi lại bàn uống trà trong khi chờ đi.
Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt gật đầu nói:
- Được!
Thế nhưng hiện tại này trọ này thực sự có chút đông, bà trà cũng đã ngồi kính hết, chỉ có thể ngồi ghép mà thôi. Nên là cả bốn người, lại gần bàn cùng với hai Tiên nhân bí sành, đội nón che lại khuôn mặt mà ngồi xuống.
Mạc Luân Tuần xã giao nói:
- Không biết, chúng ta có thể ngồi lại tại đây không thể đạo hữu?....
Thế nhưng khi nhìn vào bản thông tin của hệ thống thì Mạc Luân Tuần hết sức bất ngờ, người đầu tiên đó chính là Tiêu Y Vân, cảnh giới Đại La tiên hậu kỳ, người còn lại không ai khác ngoài kỳ phùng địch thút, người muốn đánh hắn đến tận xương tủy, Chung Tôn, Chân Tiên sơ kỳ!
Nhìn thấy Chung Tôn, Mạc Luân Tuần liền nhảy dựng lên, kinh ngạc nói:
- Chung Tôn? Hỗn Ma nhà ngươi không phải đã bị ta đánh trọng thương sao? Sao lại có thể phi thăng được cơ chứ?
Gặp phải cái tên khí vận chi tử, lần đó đánh mình đến trung thương còn tại Man Hoang vực cướp lấy thê tử sắp cưới hắn, lại còn phân phát ra bản truy nã, truy nã hắn khắp toàn bộ Man Hoang Vực khi hắn bị thương nữa chứ. Mối thù này không trả thì không đáng mặt nam nhân.
Chung Tôn gầm lên một tiếng:
- Huyết Tử! Nhà ngươi chết với ta!
Một tiếng gầm của hắn chấn động một cả quán trọ, hỏ bay luôn cái nón che trên đầu hắn, để lộ ra bộ tóc dài bay tứ tung tựa như một cái bờm của mãnh sư màu đen.
Mạc Luân Tuần thấy thế thì liền triệu lên hệ thống, lấy ra pháp bảo của mình, Tiêu Vân Kiếm của Yết Nhi nữ đế cho vào lần trước hắn rời đi.
Chung Tôn thân là kẻ ở Man Hoang Vực, trời sinh là kẻ sỡ hữu thần lực dị thường, nên khi biến thành Tiên nhân, cũng trở thành một Tiên nhân hết sức ưu tú. Một tiếng gầm này của hắn đã dọa nạt cả quá trọ, khiến cho ai náy đều phải dừng lại công việc của mình mà nhìn sang bọn họ.
Thế nhưng Tiêu Y Vân không muốn Chung Tôn, ác chủ bài của hắn lộ lên quá sớm, thế nên liền đứng ra giảng hòa nói:
- Tiểu tử, chúng ta ngày hôm nay đến đây chỉ là muốn tìm một nơi tá túc mà thôi, không nên phạm vào Thiên luật, gây rối thiên giới, nếu không thì Thiên binh sẽ không tha cho chúng ta đâu.
- Huyết Tử công tử, là tiểu tử của ta còn vứng bận hồng trần, có chút không từ bỏ được, mong công tử bỏ qua.
Nói rồi Tiểu Y Vân đứng dậy, thầm ra lệnh cho Chung Tôn đi theo hắn lên bàn lễ tân để đặc phòng. Chung Tôn khẳng định bản thân bây giờ giao thủ với Mạc Luân Tuần cũng không có được cái gì cho bản thân được, chỉ tự chuốc họa với đám Thiên bình mà thôi.
Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt thấy cái tên xúc phạm, cái tên kén cho phu quân của hai nàng ở chung một chỗ, không những thé còn là người quen thì vui mừng đến mức trong lòng nở ra một nụ cười của yêu nữ.
Hai tên hỗn đảng này ở cùng một chỗ, chỗ tựa lưng là đám Thiên Đế, mà hai nàng nhắm tới, Hữu đạo, là đám lần Trinh Hoa Cốt lên mà nữ vương có ý định chống đối Trần Tuấn. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà, chỉ cần hai nàng nhẹ nhàng kéo cung, giết chết đám này là có thể cùng lúc triệt tiêu toàn bộ những phần sỉ nhục Trần Tuấn rồi!
Trinh Hoa Cốt hỏi:
- Ngươi thấy sao?
Phạm Linh Nhi gật đầu nói:
- Lần này chúng ta rất may mắn!
Thế nhưng vận khí này có vẻ nhưng không được linh cho lắm, duy nhất chỉ có Mạc Luân Tuần mới dám đối mặt với Phạm Linh Nhi mà thôi, còn Chung Tôn thì kể từ lần bị nàng dùng Nguyên Thân cầm cự côn đập cho hắn một trận dã sinh ra bóng ma tâm lý, không muốn đối mặt với nàng nữa rồi.
Mạc Luân Tuần gần đây lại được sự bảo hộ của đám người Tam Nhãn nữa, thế nên bây giờ muốn động chạm hắn cũng không còn là chuyện dễ dàng nữa, hai nàng chỉ có thể ngồi đợi những bước tiếp theo của kế hoạch đoạt lấy Thiên Đế chi vị mà thôi.
Quả đúng như dự đoán của Thủy Hoàng Nguyên, đám người Thiên Cung hiện tại, tính luôn cả tất cả ngàn Thánh Nhân tọa lạc tại Thiên giới, không ai là có thể có đủ dũng khí để mặt với Thủy Hoàng Nguyên cả. Hắn tuy không phải Thánh Nhân, chỉ là một cường giả Tổ Tiên Thập Nhị Trọng mà thôi, thế nhưng thực lực của hắn hoàn toàn có thể so cùng với cao vị Thiên Đạo Thánh Nhân như Thiên Hoàng, Ma La Đầu, trung vị như Trần Hành Kiếm Thánh, hạ vị như Mai Tuyết, Vô Tiêu Trúc hoàn toàn không có cửa.
Nên thay vì gửi binh đến trợ chiến thì Thiên Đình quyết định gửi đến cho ba người, Trinh Hoa Cốt, Phạm Linh Nhi, Lã Thành một phần thưởng tuyệt luân để bù lại mất mát vốn có.
Chứ chuyện kéo viện binh đến đánh chỉ là vô ích, nếu không muốn nói là quá mức vô lý.
Sau ba ngày Trạng Quang báo lên trên, thì ba người thông qua thánh chỉ được phong lên thần quân.
Nhất là Phạm Linh Nhi, và Trinh Hoa Cốt, vì hai người có công rất lớn, dũng cảm bước ra ngăn chặng Yêu tổ thế nên được đặc biệt thăng lên đến hạng mười sáu, cao hoàn cả Ách Vô Lượng trong bản thần quân.
Trở thành thần quân trẻ nhất từng có.
Về những bảng này được chia ra làm ba bảng, thiên quân, thần quân, chân quân. Thiên quân là dùng để chỉ những người trực tiếp phục vụ cho Thiên Đình của Thiên Đế, thần quân là những người gián tiếp phục vụ, tuy có phục vụ thế nhưng về quyền tự do chuyên chế thì cao hơn hẳn. Còn chân quân, chính là bản xếp hạn Tiên nhân tu luyện không dính vào Thiên Đình, có công việc gì thì làm cái đó, sinh hoạt giống với phàm nhân phổ thông,
đặc biệt ngoài Đại La Kim Tiên sẽ không được xếp vào bảng này mà sẽ được đặc cách, cho ra tất cả mọi bản nếu yêu cầu.
Những bảng này nhằm mục đích để các Thiên nhân phấn đấu, tu luyện, củng cố thực lực cho Thiên giới, đồng thời cũng là bảng để xếp hạng, phân loại Tiên nhân yếu mạnh, từ đó mà phân bố tài nguyên gia cố thọ nguyên.
Lấy thí dụ như là chức vụ Lôi Công, Lôi Công đến mấy trăm người, đều lấy danh chân quân bảng làm mục tiêu phấn đấu. Thế nhưng Lôi Công trên bảng đứng thứ mười được ban cho Cố Trường Đan, ba cho thọ mạng thêm một năm thời gian ở Thiên giới, tức ba trăm sáu mươi lăm năm ở dưới hạ giới, còn đứng thứ hai mươi chỉ được một viên Tiểu Thọ đan, ban cho thọ mạng ba tháng thêm ở Thiên giới mà thôi.
Thọ mệnh của Tiên nhân tuy dài, thế nhưng tại thời gian pháp tắc nơi đây, chỉ là muỗi đốt mà thôi. Ở lại vài năm là liền hết vạn năm tuổi thọ, thế nên cần có tài nguyên tu luyện để đột phá tầng cao hơn, lại cần có thêm đan dược của Chanh Thân Thiên để duy trì thọ mạng.
Nhưng Phạm Linh Nhi cùng với Trinh Hoa Cốt không cần lo điều đó, lần trước khi cứu nàng ở Vũ gia, thì Trần Tuấn đã sử lại sổ sinh tử của nàng lại thành mười vạn năm tuổi rồi. Với tiếng trình này, thì ngày hai người đạt được chức vị Thiên Đế thì không cần phải lo lắng về thọ nguyên của mình.
Phạm Linh Nhi khi đạt đưuọc chức vị thần quân thì thấy được ngày mình gặp lại Trần Tuấn, ngày càng gần. Nàng không thể nào kìm giữ được bản thân mình mà ôm vai run cầm cập lên đầy sung sướng.
Nàng nói:
- Phu quân, phu quân, chúng ta sắp gặp lai rồi. Khi thiếp gặp lại càng, thiếp sẽ ôm chàng thật chặt, giữa chàng lại, không cho chàng đi đâu hết cả. Chàng biết tại sao không? Chàng hiển nhiên biết rồi. Tại vì chàng yêu thiếp đấy!
Trinh Hoa Cốt thấy cảnh đấy thì ngáp dài một cái, cất đi bảng quay trực tiếp của Trần Tuấn, đang ở Tuấn Bạch Phong mà sỉ xói Phạm Linh Nhi.
Nàng nói:
- Ngươi như thế thì tướng công mới ngại tiếp xúc với ngươi đấy. Phải biết tướng công muốn cái gì, điều chỉ lại hành vi của mình cho đúng với chàng ấy, thì may ra chàng ấy mới có cho ngươi một chút.
Phạm Linh Nhi phì mặt, nũng nịu nói:
- Ngươi thì biết gì chứ? Phu quân ta thích ta như thế, chàng ấy như thế mới yêu con người thật của ta, chứ không phải cá mặt nạ giả tạo của nhà ngươi!